Editor: Ngày Đẹp Tươi
Cửa lớn phòng làm việc chậm rãi mở ra.
Tưởng Thiên Lỗi dẫn theo em trai Tưởng Văn Phong đứng ở cạnh cửa, mặt bộc lộ vẻ băn khoăn, nhẹ chớp đôi mắt, nhìn về phía không gian bên trong tràn đầy tĩnh lặng, Đường Khả Hinh vẫn quy quy củ củ đứng bên sofa trong sảnh, khẽ cúi xuống đầu. Mà Trang Hạo Nhiên thì ngồi xuống đưa lưng về phía sô pha, trong tay cầm một phần báo cáo công tác nào đó, dường như đang thập phần nghiêm túc xem, thỉnh thoảng lúc lật xem, còn gây ra trận trận tiếng vang, anh cứ như vậy trầm mặc liếc mắt nhìn về phía bóng lưng của người này một cái, mới từ từ cất bước đi vào trong...
Tưởng Văn Phong không có cách nào, cũng hơi thở dốc, theo anh trai từ từ cất bước đi vào phòng làm việc.
Đường Khả Hinh trầm mặc đứng ở bên sofa, nghe tiếng bước chân kia, cô chậm rãi ngẩng đầu, trước liếc mắt nhìn sắc mặt thâm trầm của Tưởng Thiên Lỗi, cô lại khẽ nghiêng mặt, liếc mắt xem xét Tưởng Văn Phong ở phía sau anh, tức khắc mặt bộc lộ vẻ xấu hổ tức giận.
Tưởng Văn Phong nhìn về phía dáng vẻ này của cô, liền cũng hơi khẩn trương ho khan một tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, đầu tiên là chậm rãi liếc mắt nhìn dáng vẻ nhàn nhã trầm mặc như đang xem văn kiện kia của anh, chính mình liền cũng trầm mặc gỡ bỏ nút áo âu phục, ngồi xuống bên sô pha đối diện.
Trang Hạo Nhiên hơi nhấc mí mắt, xem xét nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, kìm lòng không được hơi giơ báo cáo trong tay, mới ngạc nhiên nói: "Tôi nói, báo cáo làm việc này anh không có xem qua sao? Bên trong một vài thuật ngữ tiếng Anh chuyên nghiệp, vẫn còn có một vài điểm ngữ pháp sai! Tốc độ ký tên của anh như vậy thật theo kịp tốc độ lật tài liệu rồi đấy."
Đường Khả Hinh cúi đầu, xem xét liếc mắt nhìn người này một cái.
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười, nhìn anh nói: "Tôi từ trước đến nay vẫn cao thủ đọc nhanh như gió, nắm bắt trọng điểm, tìm đúng trung tâm. Báo cáo công tác này liếc mắt nhìn qua một cái, tôi cảm thấy không có vấn đề a, rất tốt."
Đường Khả Hinh không khỏi mặt bộc lộ tươi cười, có chút đắc ý nhẹ hé môi.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, đầu tiên là trầm mặc liếc mắt nhìn vị hôn thê một cái, lúc này mới bất đắc dĩ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày nói: "Anh như vậy, cô ấy sao có thể tiến bộ? Tương lai cô ấy còn phải gánh vác những trọng trách nặng nề?"
"Luôn có quá trình của sự trưởng thành..." Tưởng Thiên Lỗi đầu tiên là tức giận liếc mắt nhìn em trai một cái, mới nhất ngữ song quan nói: "Lúc cho người khác một chút tiến bộ, tương lai nhất định sẽ càng ngày càng tốt, chỉ cần cô ấy có quyết tâm này. Khả Hinh hết thảy mọi thứ tôi đều không lo lắng. Văn Phong gần đây biểu hiên xác thực cũng không tệ, so với quá khứ, trong thời gian một ngày, phân nửa ở Hàn Quốc, phân nửa ở Nhật Bản, hiện tại xem như là tốt rồi, ở trong nước sắp tới hơn một tháng, mỗi ngày đều vùi mình trong phòng làm việc, cơ hồ không có rời đi."
Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu, mặt lạnh nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, không buông lỏng thái độ nói: "Chăm chỉ làm việc, đây là trách nhiệm nghề nghiệp của nó, chẳng lẽ người bình thường trên toàn thế giới, liền bởi vì một người không bình thường như nó, chúng ta sẽ phải thay đổi thế giới quan và giá trị quan sao? Anh cũng là bởi vì bình thường chiều hư nó, mới dẫn đến mức như ngày hôm nay! Tôi cũng không phải một người dung tục, biết thiên tài phải có tâm hồn, muốn tự do! Thế nhưng tôi càng biết, một người vào lúc áp lực bành trướng, càng có thể tập trung ý chí, tùy ý mà linh hoạt! Chuyện gì cũng đều có lợi có hại! Nó đã gánh trọng trách tổng thiết kế, hạng mục thiết kế công trình khách sạn dưới nước lần này, thì phải có sứ mệnh cùng ý thức trách nhiệm là điều không thể thiếu! Đợi đến tương lai, nó thực sự thoát khỏi tập đoàn, muốn tự do, tôi lại vẽ cái vòng kim cương thật đẹp mà cùng nó ở bên trong chơi đùa!"
Lời này tựa như mũi tên lạnh, vừa nhanh vừa chuẩn lại vừa nghiêm túc rất nghiêm túc!
Tưởng Văn Phong nặng nề thở dốc, cảm thấy trái tim như đang hít thở không thông, nhẹ cúi đầu không dám lên tiếng, chỉ cần nhớ tới nụ hôn vừa rồi kia, toàn thân anh đã nổi cả da gà, luôn luôn bị người ta gọi mình là tiểu ác ma, lúc này Trang Hạo Nhiên lại càng giống một ác ma hơn, dọa anh sợ thật rồi.
Tưởng Thiên Lỗi nói không lại anh, đành phải bất đắc dĩ nghiêng mặt nhìn về phía dáng vẻ thực sự đáng đánh đòn của Tưởng Văn Phong, mình cũng muốn nện cho hai người bọn họ một quyền, liền trực tiếp hận đánh không được mới kêu lên: "Em còn không mau đến đây cho anh!? Lần này em xác thực đã làm quá mức rồi! Quả thực là không có vương pháp! Em không biết Trang ca ca là gì của em sao? Em không biết Khả Hinh tương lai là gì của em sao? Em quả thực là hồ nháo!! Qua đây ———— "
Gầm lên giận dữ!
Tưởng Văn Phong chỉ đành chậm rãi cất bước, mặt bộc lộ vẻ xấu hổ gian nan, dần dần cất bước đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, lại muốn xin lỗi nói: "Lần này... Xác thực... Đúng là em không tốt... Nhưng em thật không phải cố ý... Lúc đó..."
"Tôi không muốn biết tình huống lúc đó!" Trang Hạo Nhiên trực tiếp nói cho hết lời, dường như nghiêm túc tiếp tục cúi đầu xem lướt qua văn kiện, lại chậm rãi vươn tay, chuẩn xác cầm bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, thập phần yêu thương tha thiết vuốt ve đầu ngón tay mềm mại kia của cô...
Đường Khả Hinh cảm giác lòng bàn tay truyền đến một trận nhồn nhột, hơi cúi đầu, nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Trang Hạo Nhiên tiếp tục cúi đầu, thật sâu nặng nề nhìn văn kiện trước mặt, nhưng tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay nhỏ bé của vị hôn thê...
Đường Khả Hinh long khẽ động, mặt bộc lộ ý cười ngọt ngào.
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu, nhìn cảnh này, anh liền bất đắc dĩ, nặng nề thở dài một hơi nói: "Chúng ta đều biết cậu và Khả Hinh ân ái, hơn nữa cũng chính là muốn hai người kết hôn. Văn Phong lần này xác thực làm không đúng. Tôi hết sức khó xử, dù sao trái cũng là em, phải cũng là em, tôi nên làm cái gì bây giờ?"
Có người muốn dùng tình cảm anh em, đến nói hộ.
Trang Hạo Nhiên ngước mí mắt, xem xét liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái.
Tưởng Văn Phong lại vào lúc này, cuối cùng nhịn không được hơi cao giọng, giải thích nói: "Chuyện này đúng là tôi sai rồi! Tôi hôm qua thật không phải cố ý... Tôi hôm qua chỉ là muốn vui đùa với cô ấy một chút thôi. Chỉ là cảm thấy bình thường, cô ấy chơi rất tốt... Thế nhưng lúc tôi kéo cô ấy, không ngờ chân bị vướng một chút, cả người liền nhào tới..."
Trang Hạo Nhiên một đôi mắt nghiêm khắc, tức khắc chiết xạ về phía Tưởng Văn Phong.
Tưởng Văn Phong trái tim dường như trúng đạn, anh lại ngẩng đầu, cả gan nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cơ hồ khẳng định nói: "Là thật! Tôi lại hồ nháo thế nào, cũng sẽ không làm càn..."
Đường Khả Hinh cũng vào lúc này, hơi nắm tay Trang Hạo Nhiên, cũng khẩn trương giải thích nói: "Văn Phong nói đúng là thật..."
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, trầm tư suy nghĩ một hồi, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, vừa nhẹ nắm tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, mặt bộc lộ cảm tính tươi cười, ôn nhu hỏi: "Em hôm nay còn có chuyện gì sao?"
Đường Khả Hinh mặt bộc lộ ý cười ngọt ngào, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mềm giọng nói: "Hôm nay sau khi báo cáo công tác với thầy xong, liền trở lại khách sạn Á Châu. Tô tiểu thư cử một bà Chu đến phụ trách bàn chuyện kết hôn của chúng ta, chị ấy hôm nay để em đến khách sạn, bởi vì Tô tiểu thư mời chuyên gia trang điểm cao cấp nhất đến trang điểm ngày đầu tiên làm cô dâu của em... Còn chị Trang mời tới một nhà thiết kế chuyên nghiệp Paris, cũng sẽ đến vào lúc hoàng hôn, đo và thiết kế lễ phục cho em."
Trang Hạo Nhiên mặt bộc lộ nụ cười ngọt ngào, lúc nhìn về phía cô, hai tròng mắt lóe lên tia nhìn nóng cháy đầy mê hoặc.
Đường Khả Hinh nhẹ cúi đầu nhìn về phía dáng vẻ đầy mị lực của Trang Hạo Nhiên như vậy, tâm đập loạn, cùng anh yêu nhau lâu như vậy, mỗi lần nhìn anh, vẫn như mối tình đầu, tim bắt đầu loạn nhịp...
"Vậy đi đi... Cẩn thận một chút... Đêm nay xong việc, anh đón em đi ăn cơm..." Trang Hạo Nhiên lại nhẹ nắm tay nhỏ bé của cô, cười nói.
"Không được..." Đường Khả Hinh cũng mặt bộc lộ nụ cười không nỡ, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Bà Chu thực sự là một người rất nghiêm khắc, chú trọng lễ giáo cùng truyền thống, bà ấy... Bà ấy không cho phép chúng ta gặp mặt trước khi kết hôn... Cho nên... Em hôm nay có thể nhìn thấy anh, cũng là may mắn..."
"......" Trang Hạo Nhiên mặt bộc lộ một chút ngạc nhiên, nhẹ nắm đôi tay mềm mại của cô, trong tim tức khắc như muốn nổ tung.
"Em đi trước... Cảm ơn tổng giám đốc." Đường Khả Hinh nói cho hết lời, liền tức khắc vươn hai tay cầm lấy phần văn kiện kia, liếc mắt nhìn anh em nhà Tưởng Thiên Lỗi, mặt bộc lộ chút tiếu ý ngượng ngùng, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
"Ai..." Trang Hạo Nhiên muốn đưa tay nắm lấy cánh tay cô, lại nắm lấy một đoàn không khí ôn nhu, đầu ngón tay lướt qua luồng không khí kia, quả thực như đánh vào sâu tận tim mình, cả người anh dường như xúc động sôi trào...
Đường Khả Hinh lại đi tới bên cạnh cửa phòng làm việc, cảm giác được ánh nhìn nóng cháy kia, cô mới mặt hơi bộc lộ nụ cười dịu dàng, dần dần quay người lại, liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, tim lại đập nhanh, lúc này mới cầm tay cầm cửa, trong nháy mắt kéo cửa ra, ai ngờ trong nháy mắt, ngoài cửa bỗng nhiên nhào vào rất nhiều người, nghe ôi trời một tiếng, cô hít một ngụm khí lạnh, trơ mắt nhìn mấy người Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành cùng Tào Anh Kiệt, thậm chí còn có Tiêu Đồng Trương Thục Dao ngã trên mặt đất, chồng chất lên nhau.
"Ôi trời ơi, mẹ ơi, đau chết tôi rồi!" Tô Lạc Hoành bị đè xuôsng dưới cùng, mặt kề sát đất, đau đớn kêu lên.
"........." Trang Hạo Nhiên lập tức một trận không nói gì nhìn nhóm người này!!
Tưởng Thiên Lỗi cũng mặt bộc lộ vẻ bất đắc dĩ, nhìn đám người kia nói: "Cậu trước đừng có nói tôi có hay không chiều hư người nào! Cậu xem một chút những cái thứ cậu đào tạo ra đi, một hai là cái dạng gì đây? Cư nhiên dám đứng trước phòng làm việc tổng giám đốc nghe lén, chán sống!"
Tưởng Văn Phong lúc này mới bộc lộ chút tươi cười như lấy đá bỏ xuống giếng.
Đường Khả Hinh vẫn như cũ mặt bộc lộ vẻ kinh ngạc, đứng ở một bên, nhìn về phía Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành ngã mạnh nhất, tiếp tục kêu ai chà chà, Tiêu Đồng khó có được hôm nay mặc váy ngắn màu đen, mắc cỡ đỏ mặt, hổn hển trước một bước đứng lên, ai ngờ giày cao gót thiếu chút nữa đạp vào lưng Lâm Sở Nhai, lại loạng choạng, cả người ngã trên người Tô Lạc Hoành, cô phì một tiếng, không khỏi cúi đầu mỉm cười.
"A ———— Eo của tôi!! Cứu mạng a!" Tô Lạc Hoành hệt như một con gián, đưa bốn móng vuốt, kêu lên.
Trang Hạo Nhiên nghe tiếng thét chói tai này, quả thực chịu không nổi, trực tiếp nhíu mày phất tay nói: "Mau cút ra ngoài cho tôi, nhìn thấy các người đều phiền! Mất hết mặt mũi của tôi!"
"Ôi, eo của tôi, lão đại! Tôi không cử động được rồi!" Tô Lạc Hoành nằm bò trên mặt đất, vẫn đau đến mức kêu la.
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn dáng vẻ này của anh, cũng thương cảm anh thực sự vất vả, liền ngẩng đầu kêu: "Tiêu Đồng! Cô mau đỡ Lạc Hoành đến trung tâm y tế xem xem, đợi một lát tôi hết bận, tức khắc qua đó."
"Không cần, xoa cho tôi một chút rượu thuốc là được rồi." Tô Lạc Hoành ra vẻ đáng thương, nói.
Tiêu Đồng nghe lời này, liền một trận tức giận trừng mắt nhìn anh.
/1388
|