Tối đến, mọi người tập trung ở Ngô gia, Cẩn Du diện một chiếc váy xanh đơn giản bước từ phòng xuống với vẻ mặt tươi tắn. Nhìn cô đã hồi phục khiến hai anh trai rất vui mừng.
Cô nhìn qua Thiên Kỳ với ánh mắt ngơ ngẩn: “ Cô có phải là người hay đến thăm tôi không?”
Thiên Kỳ không biết nói như thế nào, Trạch Dương liền lên tiếng giúp: “ Cô ấy là Thiên Kỳ, làm việc ở An Nguyên mà anh đã từng nói với em”.
“ Lạ thật nhỉ... Em nghe anh gọi cô ấy là Cẩn Du mà”, cô hoài nghi.
Trạch Dương sợ em gái mình biết chuyện nên đánh trống lảng: “ Chắc là em hiểu lầm rồi, anh gọi tên em, làm sao gọi Thiên Kỳ là Cẩn Du được”.
Cẩn Du nghe vậy thì liền tin mà vui vẻ: “ Chắc là em nghe không rõ ạ... Xin chào Thiên Kỳ! Rất vui được làm quen”.
Thiên Kỳ cũng chân thành đáp lại: “ Chúc mừng cô đã khỏi bệnh, cô Ngô”.
Sẵn tiện Diệc Thần cũng giới thiệu một người mới: “ Để anh giới thiệu với em”.
Anh đưa tay về hướng Tử Kỳ: “ Cậu ấy là Lý Tử Kỳ, em trai của Thiên Kỳ, sắp tới sẽ trở thành gia sư dạy em kiến thức về kinh tế”.
Cẩn Du chủ động đưa tay ra làm quen: “ Xin chào!”.
Tử Kỳ chầm chậm bắt tay cô đáp lại: “ Chào chị!”.
“ Chúng ta lên bàn ăn thôi, vừa ăn vừa nói chuyện”, Diệc Thần muốn vào tiệc.
“ Đợi một chút, chúng ta vẫn còn một khách mời”, Trạch Dương lên tiếng.
“ Anh còn mời ai nữa ạ?”, Diệc Thần thắc mắc.
Trạch Dương chưa kịp trả lời thì khách mời ấy đã đến: “ Có vẻ như tôi đến muộn, xin thứ lỗi!”.
Mọi người quay lại, mỗi người một ánh mắt, chỉ có Cẩn Du là không biết vị khách này là ai.
Trạch Dương đi đến gần chào đón: “ Không muộn đâu Hà tổng, chúng tôi vẫn chưa nhập tiệc”.
“ Mọi người ở đây đều biết nhau cả rồi, còn em gái tôi Hà tổng... Ngô Cẩn Du”, anh hướng về phía cô em gái giới thiệu.
Vĩ Thành liếc mắt qua Thiên Kỳ rồi tiến đến phía Cẩn Du: “ Chào cô! Tôi là Hà Vĩ Thành, đối tác kinh doanh của chủ tịch Ngô”.
Cẩn Du vừa nhìn đã biết giữa anh và Thiên Kỳ có quan hệ gì đó, không ngần ngại chủ động đưa tay ra: “ Không ngờ anh Trạch Dương lại có một đối tác đẹp trai như thế. Rất hân hạnh thưa Hà tổng”.
Thiên Kỳ thấy hai người tay chạm tay, dù là làm quen nhưng cũng có chút chạnh lòng.
“ Mọi người đông đủ cả rồi, chúng ta dùng bữa thôi”, Trạch Dương mời tất cả lên bàn ăn.
Trên bàn toàn là những món ăn được đầu bếp nổi tiếng đặc biệt chuẩn bị, cách trang trí còn hơn cả một nhà hàng năm sao. Tất cả lên bàn, Trạch Dương là chủ nên ngồi ngay giữa đầu bàn, bên tay phải là Diệc Thần, Vĩ Thành. Còn phía bên trái lần lượt là Cẩn Du, Thiên Kỳ, và Tử Kỳ. Như vậy Vĩ Thành và Thiên Kỳ ngồi đối diện với nhau.
Rượu đã rót vào ly, trừ Cẩn Du là uống nước trái cây. Trạch Dưong cầm ly rượu lên nói vài lời: “ Bữa tiệc tối hôm nay mục đích là chúc mừng em gái Cẩn Du đã khỏi bệnh. Đây là điều tốt nhất trên đời, cảm ơn sự diệu kỳ, cảm ơn sức mạnh của em đã chiến thắng nỗi đau. Mừng em quay trở lại, Cẩn Du”.
Cô cũng cầm ly nước đứng lên: “ Nhờ có anh Trạch Dương và anh Diệc Thần luôn ở bên cạnh em, tìm hết mọi cách để giúp em hồi phục. Cảm ơn hai anh trai... Em yêu hai anh rất nhiều”.
Anh nâng ly lên: “ Chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng nào”.
Tất cả mọi người cụng ly chúc mừng, Trạch Dương vì quá vui nên đã uống đến cạn.
Ngồi đối diện nhau nên Vĩ Thành rất dễ dàng trêu ghẹo Thiên Kỳ, anh liên tục liếc mắt nhìn cô một cách đắc ý. Còn phía nàng thì thắc mắc không hiểu anh làm sao lại có mặt ở đây với tư cách là khách mời.
Trên bàn chỉ có Tử Kỳ là cảm thấy không vui, vì sự hiện diện của Vĩ Thành, cậu biết sắp có biến nữa rồi. Chị mình không biết suy nghĩ thế nào lại quay trở lại dây dưa với người cũ.
Thấy Thiên Kỳ im lặng không nói gì, Cẩn Du quan tâm: “ Thiên Kỳ! Sao cô không nói gì hết vậy?”
Thiên Kỳ bỗng cảm thấy có lỗi khi đã lấy danh phận của cô để giải quyết chuyện cá nhân, không biết sau này sẽ đối diện với cô như thế nào. Trạch Dương hiểu được những lo lắng ấy nên lên tiếng: “ Thiên Kỳ, em nói gì với Cẩn Du đi?”
Cô bỏ qua những suy nghĩ tiêu cực một lúc: “ Cẩn Du hồi phục tôi thấy rất vui, mong rằng cô sớm trở lại với hoạt động thường ngày, khỏe mạnh hơn nữa”.
“ Cảm ơn cô Thiên Kỳ! Tôi rất muốn chúng ta trở thành bạn, liệu như thế có được không?”, Cẩn Du ngỏ lời.
Sự thân thiện của Cẩn Du khiến cô cảm thấy thoải mái: “ Có thể sao?”
Cẩn Du mỉm cười: “ Đương nhiên, chúng ta vừa hay bằng tuổi, có nhiều nét tương đồng, không chừng người khác nhìn vào còn tưởng là hai chị em nữa đấy”.
“ Anh thấy hai em rất hợp, làm bạn thì còn gì bằng”, Trạch Dương.
Thiên Kỳ từ lâu đã xem Cẩn Du như chị em ruột mà thường xuyên lui tới thăm hỏi cô. Thấy Cẩn Du nhiệt tình như thế cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà lập tức gật đầu đồng ý.
Sau bữa tiệc nhỏ, mọi người ra phòng khách trò chuyện. Ba người đàn ông bàn về vấn đề kinh doanh, Trạch Dương nhắc đến lần hợp tác mới đây: “ Tôi mừng vì An Nguyên đã có một đối tác tuyệt vời, Hà tổng đây đúng là như lời đồn, đánh trận nào thắng trận nấy”.
Vĩ Thành khiêm tốn: “ Đâu phải chỉ có công của Hà Thị, đội ngũ đến từ An Nguyên cũng góp phần rất lớn”.
Anh nhìn qua Thiên Kỳ ca ngợi: “ Nhất là cô Lý đây, chăm chỉ, thông minh lại nhiệt tình... Tôi thật sự rất hài lòng”.
Cô nhìn qua Thiên Kỳ với ánh mắt ngơ ngẩn: “ Cô có phải là người hay đến thăm tôi không?”
Thiên Kỳ không biết nói như thế nào, Trạch Dương liền lên tiếng giúp: “ Cô ấy là Thiên Kỳ, làm việc ở An Nguyên mà anh đã từng nói với em”.
“ Lạ thật nhỉ... Em nghe anh gọi cô ấy là Cẩn Du mà”, cô hoài nghi.
Trạch Dương sợ em gái mình biết chuyện nên đánh trống lảng: “ Chắc là em hiểu lầm rồi, anh gọi tên em, làm sao gọi Thiên Kỳ là Cẩn Du được”.
Cẩn Du nghe vậy thì liền tin mà vui vẻ: “ Chắc là em nghe không rõ ạ... Xin chào Thiên Kỳ! Rất vui được làm quen”.
Thiên Kỳ cũng chân thành đáp lại: “ Chúc mừng cô đã khỏi bệnh, cô Ngô”.
Sẵn tiện Diệc Thần cũng giới thiệu một người mới: “ Để anh giới thiệu với em”.
Anh đưa tay về hướng Tử Kỳ: “ Cậu ấy là Lý Tử Kỳ, em trai của Thiên Kỳ, sắp tới sẽ trở thành gia sư dạy em kiến thức về kinh tế”.
Cẩn Du chủ động đưa tay ra làm quen: “ Xin chào!”.
Tử Kỳ chầm chậm bắt tay cô đáp lại: “ Chào chị!”.
“ Chúng ta lên bàn ăn thôi, vừa ăn vừa nói chuyện”, Diệc Thần muốn vào tiệc.
“ Đợi một chút, chúng ta vẫn còn một khách mời”, Trạch Dương lên tiếng.
“ Anh còn mời ai nữa ạ?”, Diệc Thần thắc mắc.
Trạch Dương chưa kịp trả lời thì khách mời ấy đã đến: “ Có vẻ như tôi đến muộn, xin thứ lỗi!”.
Mọi người quay lại, mỗi người một ánh mắt, chỉ có Cẩn Du là không biết vị khách này là ai.
Trạch Dương đi đến gần chào đón: “ Không muộn đâu Hà tổng, chúng tôi vẫn chưa nhập tiệc”.
“ Mọi người ở đây đều biết nhau cả rồi, còn em gái tôi Hà tổng... Ngô Cẩn Du”, anh hướng về phía cô em gái giới thiệu.
Vĩ Thành liếc mắt qua Thiên Kỳ rồi tiến đến phía Cẩn Du: “ Chào cô! Tôi là Hà Vĩ Thành, đối tác kinh doanh của chủ tịch Ngô”.
Cẩn Du vừa nhìn đã biết giữa anh và Thiên Kỳ có quan hệ gì đó, không ngần ngại chủ động đưa tay ra: “ Không ngờ anh Trạch Dương lại có một đối tác đẹp trai như thế. Rất hân hạnh thưa Hà tổng”.
Thiên Kỳ thấy hai người tay chạm tay, dù là làm quen nhưng cũng có chút chạnh lòng.
“ Mọi người đông đủ cả rồi, chúng ta dùng bữa thôi”, Trạch Dương mời tất cả lên bàn ăn.
Trên bàn toàn là những món ăn được đầu bếp nổi tiếng đặc biệt chuẩn bị, cách trang trí còn hơn cả một nhà hàng năm sao. Tất cả lên bàn, Trạch Dương là chủ nên ngồi ngay giữa đầu bàn, bên tay phải là Diệc Thần, Vĩ Thành. Còn phía bên trái lần lượt là Cẩn Du, Thiên Kỳ, và Tử Kỳ. Như vậy Vĩ Thành và Thiên Kỳ ngồi đối diện với nhau.
Rượu đã rót vào ly, trừ Cẩn Du là uống nước trái cây. Trạch Dưong cầm ly rượu lên nói vài lời: “ Bữa tiệc tối hôm nay mục đích là chúc mừng em gái Cẩn Du đã khỏi bệnh. Đây là điều tốt nhất trên đời, cảm ơn sự diệu kỳ, cảm ơn sức mạnh của em đã chiến thắng nỗi đau. Mừng em quay trở lại, Cẩn Du”.
Cô cũng cầm ly nước đứng lên: “ Nhờ có anh Trạch Dương và anh Diệc Thần luôn ở bên cạnh em, tìm hết mọi cách để giúp em hồi phục. Cảm ơn hai anh trai... Em yêu hai anh rất nhiều”.
Anh nâng ly lên: “ Chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng nào”.
Tất cả mọi người cụng ly chúc mừng, Trạch Dương vì quá vui nên đã uống đến cạn.
Ngồi đối diện nhau nên Vĩ Thành rất dễ dàng trêu ghẹo Thiên Kỳ, anh liên tục liếc mắt nhìn cô một cách đắc ý. Còn phía nàng thì thắc mắc không hiểu anh làm sao lại có mặt ở đây với tư cách là khách mời.
Trên bàn chỉ có Tử Kỳ là cảm thấy không vui, vì sự hiện diện của Vĩ Thành, cậu biết sắp có biến nữa rồi. Chị mình không biết suy nghĩ thế nào lại quay trở lại dây dưa với người cũ.
Thấy Thiên Kỳ im lặng không nói gì, Cẩn Du quan tâm: “ Thiên Kỳ! Sao cô không nói gì hết vậy?”
Thiên Kỳ bỗng cảm thấy có lỗi khi đã lấy danh phận của cô để giải quyết chuyện cá nhân, không biết sau này sẽ đối diện với cô như thế nào. Trạch Dương hiểu được những lo lắng ấy nên lên tiếng: “ Thiên Kỳ, em nói gì với Cẩn Du đi?”
Cô bỏ qua những suy nghĩ tiêu cực một lúc: “ Cẩn Du hồi phục tôi thấy rất vui, mong rằng cô sớm trở lại với hoạt động thường ngày, khỏe mạnh hơn nữa”.
“ Cảm ơn cô Thiên Kỳ! Tôi rất muốn chúng ta trở thành bạn, liệu như thế có được không?”, Cẩn Du ngỏ lời.
Sự thân thiện của Cẩn Du khiến cô cảm thấy thoải mái: “ Có thể sao?”
Cẩn Du mỉm cười: “ Đương nhiên, chúng ta vừa hay bằng tuổi, có nhiều nét tương đồng, không chừng người khác nhìn vào còn tưởng là hai chị em nữa đấy”.
“ Anh thấy hai em rất hợp, làm bạn thì còn gì bằng”, Trạch Dương.
Thiên Kỳ từ lâu đã xem Cẩn Du như chị em ruột mà thường xuyên lui tới thăm hỏi cô. Thấy Cẩn Du nhiệt tình như thế cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà lập tức gật đầu đồng ý.
Sau bữa tiệc nhỏ, mọi người ra phòng khách trò chuyện. Ba người đàn ông bàn về vấn đề kinh doanh, Trạch Dương nhắc đến lần hợp tác mới đây: “ Tôi mừng vì An Nguyên đã có một đối tác tuyệt vời, Hà tổng đây đúng là như lời đồn, đánh trận nào thắng trận nấy”.
Vĩ Thành khiêm tốn: “ Đâu phải chỉ có công của Hà Thị, đội ngũ đến từ An Nguyên cũng góp phần rất lớn”.
Anh nhìn qua Thiên Kỳ ca ngợi: “ Nhất là cô Lý đây, chăm chỉ, thông minh lại nhiệt tình... Tôi thật sự rất hài lòng”.
/166
|