Bà mẹ nghe vậy thì cũng nổi lòng tham, bà muốn hơn như thế: “ Cậu nghĩ thế nào mà chỉ đền bù bao nhiêu. Con gái tôi xuất thân từ gia đình quyền quý, có học vấn, gả cho cậu rồi đến ly hôn chỉ được một nửa”.
Vĩ Thành hỏi: “ Thế phu nhân Lâm muốn bao nhiêu?”
Từ trước đến nay Lâm gia luôn muốn chiếm Hà Thị, bà không một chút sỉ diện mà đòi thẳng: “ Công ty Hà Thị”.
Làm sao Vĩ Thành có thể chấp nhận một điều kiện trắng trợn như vậy, Hà Thị là do ba mẹ mình gầy dựng lên, cái gì cũng được trừ công ty.
“ Tôi không đồng ý”, anh thẳng thừng từ chối.
Ninh Hinh kiên quyết: “ Em không ly hôn”.
Bà Lâm tiếp tục làm khó: “ Nếu không có Hà Thị thì con gái tôi sẽ không ký”.
“ Mẹ à! Con không quan tâm đến Hà Thị, con chỉ muốn là người của Hà gia”, cô quát vào mặt mẹ khiến bà giật mình.
Vĩ Thành biết bây giờ không thể nói chuyện đàng hoàng với hai mẹ con này liền báo: “ Tôi sẽ đưa đơn lên toà... Hẹn gặp cô ở đó”.
Ninh Hinh đột nhiên không kiềm chế được bản thân mà nhào tới bám víu lấy cánh tay anh khóc lóc cầu xin: “ Em biết em sai rồi Vĩ Thành. Em nhất định sẽ thay đổi, em sẽ sửa chữa lỗi lầm của mình... Em sẽ trở thành một người vợ mẫu mực. Xin anh đừng bỏ em, xin anh mà!...”.
Dù cô có nài nỉ thế nào nhưng anh vẫn không rung rinh, không có chút gì gọi là vương vấn còn xót lại. Anh đẩy tay cô ra, còn dặn dò: “ Chúng ta sẽ gặp nhau ở toà”.
Nói xong thì anh và luật sư đi khỏi, Ninh Hinh thật sự hết đường tiến rồi. Cô ngồi quỵ xuống đất, vừa khóc vừa la hét thảm hại. Đến nổi khi người mẹ đến chạm mà cô cũng tàn bạo mà đẩy bà ngã. Có đứa con gái như thế này, ông bà Lâm còn khổ dài dài.
Đi ra, luật sư anh thắc mắc: “ Hà tổng, anh có thể không chia một nửa tài sản vì vợ của anh đã lừa dối và còn ngoại tình nữa. Các bằng chứng đó quá có lợi cho anh trong việc ly hôn”.
Vĩ Thành trầm mặc một hồi rồi trả lời: “ Tôi cũng sai, tôi cũng phải trả giá vì hành động phản bội của mình”.
Anh đang nói đến bản thân là người ngoại tình trước, dù những hành động của Ninh Hinh là không thể chấp nhận nhưng là cả hai đều sai. Ninh Hinh cũng được đền bù xứng đáng, chia đôi tài sản là cách giải quyết tốt nhất đối với cuộc hôn nhân này.
....
Tập đoàn An Nguyên
Cẩn Du gõ cửa phòng làm việc của Trạch Dương rồi đi vào: “ Anh Trạch Dương!”
Thấy cô đến, anh vui vẻ: “ Em giỏi lắm! Trong vòng mấy ngày thôi mà em đã thành công ngồi vào ghế chủ tịch tập đoàn Ngô Thị. Xem ra là anh nhìn đúng người rồi”.
“ Anh quá lời rồi ạ”, cô khiêm tốn.
Cô chợt nhớ ra: “ Đúng rồi, Cẩn Du đã khoẻ hẳn chưa anh?”
“ Con bé hồi phục rất nhanh, chắc một thời gian nữa thôi sẽ trở lại sinh hoạt như bao người bình thường”.
Trạch Dương dặn dò: “ Cẩn Du vẫn chưa biết bí mật của chúng ta, anh đã nói em làm việc ở An Nguyên”.
Cô gật đầu tỏ ý hiểu: “ Em hiểu rồi thưa anh!”
Anh lo lắng cho tình trạng hiện tại của cô: “ Về vấn đề của tập đoàn Ngô Thị, anh rất lo ngại Ngô Thanh Hải sẽ làm gì đó để chiếm lấy cổ phần. Anh ta không phải là người dễ đối phó”.
“ Em biết ạ... Anh Trạch Dương! Lý do anh đưa em vào Ngô Thị chắc hẳn không chỉ vì giúp em trả thù mà còn có một ẩn tình khác có đúng không?”, Cẩn Du đã biết gì đó.
Trạch Dương bỗng chốc im lặng, trầm tư suy nghĩ rồi lại tỏ vẻ không có gì trả lời: “ Em nghĩ ngợi nhiều rồi, anh chỉ muốn giúp em mà thôi”.
Cẩn Du nén lại sự nghi ngờ: “ Tất cả cổ phần ở Ngô Thị em sẽ trả về cho anh, còn hợp đồng với công ty Hà Thị trong hôm nay cũng kết thúc. Bắt đầu từ ngày mai em sẽ về lại An Nguyên”.
“ Nghỉ phép một tuần đi, em muốn trở thành người cuồng việc sao?”, anh đề nghị.
Cô mỉm cười lắc đầu: “ Em nghỉ thì thư ký Nicole sẽ rất bận rộn, cô ấy cũng vất vả nhiều rồi. Anh đừng quá lo lắng, sức khỏe em rất tốt”.
“ Như thế này... Có một khu resort đang lên kế hoạch xây dựng, là Paradise. Họ muốn Trung Quốc là trạm dừng chân kế tiếp. Nơi đó được biết mỗi năm lượng người đến du lịch, nghỉ dưỡng rất cao. Anh muốn đầu tư vào, đây là một con cá lớn mà An Nguyên nhất định phải câu được. Em hứng thú không?”, anh ngỏ ý.
Với một người thích sự thử thách như Cẩn Du, cô liền lập tức đồng ý: “ Em có biết sơ qua về resort Paradise này... Đây là resort nổi tiếng nằm ở cạnh bãi biển Clearwater, thuộc bang Florida. Tuy chỉ mới kinh doanh 3 năm nay nhưng đã lọt top 10 resort có lượng khách du lịch cao nhất”.
Anh hỏi thêm: “ Vậy em có biết thông tin về người đứng đầu Paradise không?”
Cô lắc đầu nhẹ rồi đáp: “ Mọi thông tin về người sáng lập chỉ vỏn vẹn là người Trung Quốc, ngay cả nhân viên cấp cao trong đó họ cũng chưa từng gặp qua”.
Những thông tin ít ỏi khiến không những Trạch Dương mà Cẩn Du cũng rất tò mò.
Anh giao nhiệm vụ: “ Dự án này anh giao cho em và Diệc Thần, hãy tìm cách thuyết phục họ để ký được hợp đồng”.
“ Em sẽ cố gắng hết khả năng của mình”, cô quyết tâm.
Khi Cẩn Du ra khỏi phòng, Trạch Dương bỗng chốc trở nên buồn bã. Anh kéo ngăn bàn làm việc ra, lấy một khung ảnh lên xem. Bên trong là hình ảnh một cô gái trẻ với chiếc váy trắng tinh khôi.
Anh nhìn một hồi lâu rồi tự nhủ: “ Anh sẽ khiến họ phải trả giá cho những việc làm tội lỗi mà họ đã gây ra cho em”.
Vĩ Thành hỏi: “ Thế phu nhân Lâm muốn bao nhiêu?”
Từ trước đến nay Lâm gia luôn muốn chiếm Hà Thị, bà không một chút sỉ diện mà đòi thẳng: “ Công ty Hà Thị”.
Làm sao Vĩ Thành có thể chấp nhận một điều kiện trắng trợn như vậy, Hà Thị là do ba mẹ mình gầy dựng lên, cái gì cũng được trừ công ty.
“ Tôi không đồng ý”, anh thẳng thừng từ chối.
Ninh Hinh kiên quyết: “ Em không ly hôn”.
Bà Lâm tiếp tục làm khó: “ Nếu không có Hà Thị thì con gái tôi sẽ không ký”.
“ Mẹ à! Con không quan tâm đến Hà Thị, con chỉ muốn là người của Hà gia”, cô quát vào mặt mẹ khiến bà giật mình.
Vĩ Thành biết bây giờ không thể nói chuyện đàng hoàng với hai mẹ con này liền báo: “ Tôi sẽ đưa đơn lên toà... Hẹn gặp cô ở đó”.
Ninh Hinh đột nhiên không kiềm chế được bản thân mà nhào tới bám víu lấy cánh tay anh khóc lóc cầu xin: “ Em biết em sai rồi Vĩ Thành. Em nhất định sẽ thay đổi, em sẽ sửa chữa lỗi lầm của mình... Em sẽ trở thành một người vợ mẫu mực. Xin anh đừng bỏ em, xin anh mà!...”.
Dù cô có nài nỉ thế nào nhưng anh vẫn không rung rinh, không có chút gì gọi là vương vấn còn xót lại. Anh đẩy tay cô ra, còn dặn dò: “ Chúng ta sẽ gặp nhau ở toà”.
Nói xong thì anh và luật sư đi khỏi, Ninh Hinh thật sự hết đường tiến rồi. Cô ngồi quỵ xuống đất, vừa khóc vừa la hét thảm hại. Đến nổi khi người mẹ đến chạm mà cô cũng tàn bạo mà đẩy bà ngã. Có đứa con gái như thế này, ông bà Lâm còn khổ dài dài.
Đi ra, luật sư anh thắc mắc: “ Hà tổng, anh có thể không chia một nửa tài sản vì vợ của anh đã lừa dối và còn ngoại tình nữa. Các bằng chứng đó quá có lợi cho anh trong việc ly hôn”.
Vĩ Thành trầm mặc một hồi rồi trả lời: “ Tôi cũng sai, tôi cũng phải trả giá vì hành động phản bội của mình”.
Anh đang nói đến bản thân là người ngoại tình trước, dù những hành động của Ninh Hinh là không thể chấp nhận nhưng là cả hai đều sai. Ninh Hinh cũng được đền bù xứng đáng, chia đôi tài sản là cách giải quyết tốt nhất đối với cuộc hôn nhân này.
....
Tập đoàn An Nguyên
Cẩn Du gõ cửa phòng làm việc của Trạch Dương rồi đi vào: “ Anh Trạch Dương!”
Thấy cô đến, anh vui vẻ: “ Em giỏi lắm! Trong vòng mấy ngày thôi mà em đã thành công ngồi vào ghế chủ tịch tập đoàn Ngô Thị. Xem ra là anh nhìn đúng người rồi”.
“ Anh quá lời rồi ạ”, cô khiêm tốn.
Cô chợt nhớ ra: “ Đúng rồi, Cẩn Du đã khoẻ hẳn chưa anh?”
“ Con bé hồi phục rất nhanh, chắc một thời gian nữa thôi sẽ trở lại sinh hoạt như bao người bình thường”.
Trạch Dương dặn dò: “ Cẩn Du vẫn chưa biết bí mật của chúng ta, anh đã nói em làm việc ở An Nguyên”.
Cô gật đầu tỏ ý hiểu: “ Em hiểu rồi thưa anh!”
Anh lo lắng cho tình trạng hiện tại của cô: “ Về vấn đề của tập đoàn Ngô Thị, anh rất lo ngại Ngô Thanh Hải sẽ làm gì đó để chiếm lấy cổ phần. Anh ta không phải là người dễ đối phó”.
“ Em biết ạ... Anh Trạch Dương! Lý do anh đưa em vào Ngô Thị chắc hẳn không chỉ vì giúp em trả thù mà còn có một ẩn tình khác có đúng không?”, Cẩn Du đã biết gì đó.
Trạch Dương bỗng chốc im lặng, trầm tư suy nghĩ rồi lại tỏ vẻ không có gì trả lời: “ Em nghĩ ngợi nhiều rồi, anh chỉ muốn giúp em mà thôi”.
Cẩn Du nén lại sự nghi ngờ: “ Tất cả cổ phần ở Ngô Thị em sẽ trả về cho anh, còn hợp đồng với công ty Hà Thị trong hôm nay cũng kết thúc. Bắt đầu từ ngày mai em sẽ về lại An Nguyên”.
“ Nghỉ phép một tuần đi, em muốn trở thành người cuồng việc sao?”, anh đề nghị.
Cô mỉm cười lắc đầu: “ Em nghỉ thì thư ký Nicole sẽ rất bận rộn, cô ấy cũng vất vả nhiều rồi. Anh đừng quá lo lắng, sức khỏe em rất tốt”.
“ Như thế này... Có một khu resort đang lên kế hoạch xây dựng, là Paradise. Họ muốn Trung Quốc là trạm dừng chân kế tiếp. Nơi đó được biết mỗi năm lượng người đến du lịch, nghỉ dưỡng rất cao. Anh muốn đầu tư vào, đây là một con cá lớn mà An Nguyên nhất định phải câu được. Em hứng thú không?”, anh ngỏ ý.
Với một người thích sự thử thách như Cẩn Du, cô liền lập tức đồng ý: “ Em có biết sơ qua về resort Paradise này... Đây là resort nổi tiếng nằm ở cạnh bãi biển Clearwater, thuộc bang Florida. Tuy chỉ mới kinh doanh 3 năm nay nhưng đã lọt top 10 resort có lượng khách du lịch cao nhất”.
Anh hỏi thêm: “ Vậy em có biết thông tin về người đứng đầu Paradise không?”
Cô lắc đầu nhẹ rồi đáp: “ Mọi thông tin về người sáng lập chỉ vỏn vẹn là người Trung Quốc, ngay cả nhân viên cấp cao trong đó họ cũng chưa từng gặp qua”.
Những thông tin ít ỏi khiến không những Trạch Dương mà Cẩn Du cũng rất tò mò.
Anh giao nhiệm vụ: “ Dự án này anh giao cho em và Diệc Thần, hãy tìm cách thuyết phục họ để ký được hợp đồng”.
“ Em sẽ cố gắng hết khả năng của mình”, cô quyết tâm.
Khi Cẩn Du ra khỏi phòng, Trạch Dương bỗng chốc trở nên buồn bã. Anh kéo ngăn bàn làm việc ra, lấy một khung ảnh lên xem. Bên trong là hình ảnh một cô gái trẻ với chiếc váy trắng tinh khôi.
Anh nhìn một hồi lâu rồi tự nhủ: “ Anh sẽ khiến họ phải trả giá cho những việc làm tội lỗi mà họ đã gây ra cho em”.
/166
|