Thanh Hải giải thích: “ Đúng ra là 3 tháng, nhưng gặp một số vấn đề nên thời gian kéo dài hơn dự kiến… Thế nào rồi? Không có anh ở đây, Vĩ Thành có ăn hiếp em không?”
“ Anh đừng nghĩ xấu anh ấy như vậy, Vĩ Thành là người chồng tốt nhất”, cô tự hào khoe khoang.
Đến giờ phút này, Thanh Hải vẫn nghĩ em gái không hề biết Vĩ Thành từng ngoại tình ở bên ngoài. Anh cũng chỉ biết năm đó Thiên Kỳ thật sự biến mất theo lời cô.
Anh cười lớn thuận theo: “ Phải phải… Đối với em thì Vĩ Thành mãi mãi là nhất Haha”.
Người đàn ông bí ẩn kia biết Ninh Hinh có cuộc sống hạnh phúc thì trong lòng lại càng oán giận. Nhìn cô với dáng vẻ mù loà, anh đưa ngón tay vuốt ve bờ môi rồi lại nở nụ cười bí hiểm.
Sau khi nắm được tình hình hiện tại của cô, anh cũng rời đi.
Người này lại đón taxi đi đến công ty Hà Thị, đứng một góc và nhìn chằm chằm vào cửa công ty, vẫn tiếp tục nở một nụ cười khó hiểu.
…
Đến giờ tan ca, Vĩ Thành đi xuống hầm xe thì nhìn thấy Cẩn Du đang loay hoay bên chiếc xe. Có vẻ cô đang gặp vấn đề gì đó với nó.
Anh đi đến hỏi han: “ Cô gặp chuyện gì sao?”
Cẩn nhìn xuống bánh xe đáp: “ Hình như bánh xe bị bể rồi, có một cây đinh lớn ở đây”.
Không chỉ có cô, ở bên kia cũng có nhân viên bị trường hợp này. Vĩ Thành lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Triệu: “ Thư ký Triệu! Liên hệ với bên bộ phận an ninh xem lại camera ở hầm xe hôm nay”, nói rồi anh bỏ điện thoại vào lại túi.
“ Một chút nữa sẽ có người đến thay bánh xe… Đi thôi! Tôi đưa cô về”, anh đề nghị.
Cô ngay lập tức từ chối: “ Không cần phải làm phiền anh đâu, tôi có thể bắt taxi”.
Có vẻ như cô còn lo ngại về chuyện anh đưa Tử Kỳ đến xác minh: “ Chuyện ở nhà hàng sáng nay… Tôi thành thật xin lỗi!”.
“ Anh đừng quá bận tâm, tôi vốn không phải người hẹp hòi như vậy”.
Vĩ Thành lấy đó làm tiến: “ Đại diện Ngô không hẹp hòi vậy tôi sẽ đưa cô về thay lời xin lỗi có được không?”
Cẩn Du nhìn xung quanh vẫn còn vài người trong công ty đang lấy xe: “ Nhỡ như có người hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Hà tổng thì không hay đâu”.
“ Cô sợ sao?”
Câu hỏi ngắn gọn nhưng cũng quá đủ để thách thức nỗi gan dạ của một người. Và Cẩn Du cũng giống như thế: “ Xe anh ở đâu?”
Anh dẫn cô đến chiếc xe đang đậu gần đó, mở cửa cho cô vào trong ngồi. Sau đó anh cũng vòng qua và ổn định vị trí.
Thấy cô vẫn chưa thắt dây an toàn, anh chồm người qua làm giúp, Cẩn Du bất ngờ nên tựa đầu vào ghế. Ánh mắt hai người chạm nhau đầy ám muội, anh lướt xuống bờ môi mọng đỏ, thật là muốn cắn cho một cái, nhưng lý trí ngăn anh không được phép vì cô ấy không phải người anh yêu.
Anh nhanh chóng gài dây an toàn cho cô và cho bản thân rồi khởi động xe đạp phanh đi.
Đến trước một căn biệt thự xa hoa, xe Vĩ Thành dừng lại. Cả hai mở cửa xe bước ra, anh đi đến chỗ cô.
“ Cảm ơn Hà tổng vì đã đưa tôi về!”, Cẩn Du.
Hai người nhìn nhau như có gì đó rất khó nói, cô mở lời: “ Vậy Hà tổng lái xe cẩn thận nhé”.
“ Ừm, tạm biệt!”, Vĩ Thành.
Cô đưa tay lên: “ Tạm biệt!”.
Dù rất luyến tiếc nhưng mỗi người vẫn phải từ giã mà về nhà. Anh lái xe đi cũng không quên nhìn cô từ kính chiếu hậu. Cẩn Du chỉ biết nhìn theo, đợi đến bóng dáng chiếc xe xa dần mới dám thì thầm: Vĩ Thành!.. Em yêu anh!
Cẩn Du không biết rằng ở phía sau đang có một người thầm thương trộm nhớ cô đang đau lòng vì thấy cảnh tượng này. Diệc Thần chỉ nhìn ánh mắt của hai người trao cho nhau thôi cũng đủ hiểu bản thân vốn dĩ chỉ là người ngoài cuộc.
Phải chi năm đó tốt nghiệp, anh một lần can đảm tỏ tình, biết đâu được cả hai sẽ có một mối quan hệ khác. Nếu tất cả trở lại năm 17 tuổi, liệu tình cảm này sẽ có được hồi âm chứ?
…
Mọi người đến phòng của Cẩn Du thật đang nằm trên giường, vẫn là không có gì thay đổi.
Trạch Dương nói với cả hai về ý định của mình: “ Anh sẽ gác lại công việc để đầu tuần sau đưa Cẩn Du sang Mỹ điều trị… Bác sĩ trước đây ai cũng đều bó tay, ngay cả bác sĩ hiện tại cũng tỏ vẻ chán nản”.
“ Sẽ mất bao lâu ạ?”, Thiên Kỳ.
“ Nếu nhanh thì khoảng 1 tháng”, Trạch Dương trả lời.
Ngồi một lúc thì Trạch Dương đi ra trước, Diệc Thần đến bên giường nắm lấy tay em gái. Anh động viên: “ Em gái anh nhất định không được bỏ cuộc đâu”.
Bỗng ngón tay cô cử động một lần nữa, anh bất ngờ nói với Thiên Kỳ: “ Cẩn Du vừa mới cử động ngón tay”.
“ Là thật sao anh?”, Thiên Kỳ cũng ngỡ ngàng.
Một lúc sau bác sĩ đến kiểm tra, họ báo tình hình của Cẩn Du đột nhiên biến đổi rất nhanh. Các dây thần kinh có dấu hiệu hoạt động nhẹ, cơ thể có một chút phản ứng.
Khi y tá thay nước biển, kim đâm vào đường gân có sự co giật nhẹ. Dấu hiệu này khả năng cao là bệnh nhân sẽ hồi phục khiến mọi người vui khôn xiết.
Hai anh em không kiềm chế được cảm xúc mà rơi nước mắt ôm chặt lấy nhau. Diệc Thần luôn miệng nói: “ Cẩn Du sắp trở lại rồi anh”.
Thiên Kỳ đứng một bên mà rưng rưng nước mắt, bởi cô biết mọi người đã hy vọng và cố gắng chạy chữa để giúp em gái tỉnh lại sau bao năm bất động.
“ Anh đừng nghĩ xấu anh ấy như vậy, Vĩ Thành là người chồng tốt nhất”, cô tự hào khoe khoang.
Đến giờ phút này, Thanh Hải vẫn nghĩ em gái không hề biết Vĩ Thành từng ngoại tình ở bên ngoài. Anh cũng chỉ biết năm đó Thiên Kỳ thật sự biến mất theo lời cô.
Anh cười lớn thuận theo: “ Phải phải… Đối với em thì Vĩ Thành mãi mãi là nhất Haha”.
Người đàn ông bí ẩn kia biết Ninh Hinh có cuộc sống hạnh phúc thì trong lòng lại càng oán giận. Nhìn cô với dáng vẻ mù loà, anh đưa ngón tay vuốt ve bờ môi rồi lại nở nụ cười bí hiểm.
Sau khi nắm được tình hình hiện tại của cô, anh cũng rời đi.
Người này lại đón taxi đi đến công ty Hà Thị, đứng một góc và nhìn chằm chằm vào cửa công ty, vẫn tiếp tục nở một nụ cười khó hiểu.
…
Đến giờ tan ca, Vĩ Thành đi xuống hầm xe thì nhìn thấy Cẩn Du đang loay hoay bên chiếc xe. Có vẻ cô đang gặp vấn đề gì đó với nó.
Anh đi đến hỏi han: “ Cô gặp chuyện gì sao?”
Cẩn nhìn xuống bánh xe đáp: “ Hình như bánh xe bị bể rồi, có một cây đinh lớn ở đây”.
Không chỉ có cô, ở bên kia cũng có nhân viên bị trường hợp này. Vĩ Thành lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Triệu: “ Thư ký Triệu! Liên hệ với bên bộ phận an ninh xem lại camera ở hầm xe hôm nay”, nói rồi anh bỏ điện thoại vào lại túi.
“ Một chút nữa sẽ có người đến thay bánh xe… Đi thôi! Tôi đưa cô về”, anh đề nghị.
Cô ngay lập tức từ chối: “ Không cần phải làm phiền anh đâu, tôi có thể bắt taxi”.
Có vẻ như cô còn lo ngại về chuyện anh đưa Tử Kỳ đến xác minh: “ Chuyện ở nhà hàng sáng nay… Tôi thành thật xin lỗi!”.
“ Anh đừng quá bận tâm, tôi vốn không phải người hẹp hòi như vậy”.
Vĩ Thành lấy đó làm tiến: “ Đại diện Ngô không hẹp hòi vậy tôi sẽ đưa cô về thay lời xin lỗi có được không?”
Cẩn Du nhìn xung quanh vẫn còn vài người trong công ty đang lấy xe: “ Nhỡ như có người hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Hà tổng thì không hay đâu”.
“ Cô sợ sao?”
Câu hỏi ngắn gọn nhưng cũng quá đủ để thách thức nỗi gan dạ của một người. Và Cẩn Du cũng giống như thế: “ Xe anh ở đâu?”
Anh dẫn cô đến chiếc xe đang đậu gần đó, mở cửa cho cô vào trong ngồi. Sau đó anh cũng vòng qua và ổn định vị trí.
Thấy cô vẫn chưa thắt dây an toàn, anh chồm người qua làm giúp, Cẩn Du bất ngờ nên tựa đầu vào ghế. Ánh mắt hai người chạm nhau đầy ám muội, anh lướt xuống bờ môi mọng đỏ, thật là muốn cắn cho một cái, nhưng lý trí ngăn anh không được phép vì cô ấy không phải người anh yêu.
Anh nhanh chóng gài dây an toàn cho cô và cho bản thân rồi khởi động xe đạp phanh đi.
Đến trước một căn biệt thự xa hoa, xe Vĩ Thành dừng lại. Cả hai mở cửa xe bước ra, anh đi đến chỗ cô.
“ Cảm ơn Hà tổng vì đã đưa tôi về!”, Cẩn Du.
Hai người nhìn nhau như có gì đó rất khó nói, cô mở lời: “ Vậy Hà tổng lái xe cẩn thận nhé”.
“ Ừm, tạm biệt!”, Vĩ Thành.
Cô đưa tay lên: “ Tạm biệt!”.
Dù rất luyến tiếc nhưng mỗi người vẫn phải từ giã mà về nhà. Anh lái xe đi cũng không quên nhìn cô từ kính chiếu hậu. Cẩn Du chỉ biết nhìn theo, đợi đến bóng dáng chiếc xe xa dần mới dám thì thầm: Vĩ Thành!.. Em yêu anh!
Cẩn Du không biết rằng ở phía sau đang có một người thầm thương trộm nhớ cô đang đau lòng vì thấy cảnh tượng này. Diệc Thần chỉ nhìn ánh mắt của hai người trao cho nhau thôi cũng đủ hiểu bản thân vốn dĩ chỉ là người ngoài cuộc.
Phải chi năm đó tốt nghiệp, anh một lần can đảm tỏ tình, biết đâu được cả hai sẽ có một mối quan hệ khác. Nếu tất cả trở lại năm 17 tuổi, liệu tình cảm này sẽ có được hồi âm chứ?
…
Mọi người đến phòng của Cẩn Du thật đang nằm trên giường, vẫn là không có gì thay đổi.
Trạch Dương nói với cả hai về ý định của mình: “ Anh sẽ gác lại công việc để đầu tuần sau đưa Cẩn Du sang Mỹ điều trị… Bác sĩ trước đây ai cũng đều bó tay, ngay cả bác sĩ hiện tại cũng tỏ vẻ chán nản”.
“ Sẽ mất bao lâu ạ?”, Thiên Kỳ.
“ Nếu nhanh thì khoảng 1 tháng”, Trạch Dương trả lời.
Ngồi một lúc thì Trạch Dương đi ra trước, Diệc Thần đến bên giường nắm lấy tay em gái. Anh động viên: “ Em gái anh nhất định không được bỏ cuộc đâu”.
Bỗng ngón tay cô cử động một lần nữa, anh bất ngờ nói với Thiên Kỳ: “ Cẩn Du vừa mới cử động ngón tay”.
“ Là thật sao anh?”, Thiên Kỳ cũng ngỡ ngàng.
Một lúc sau bác sĩ đến kiểm tra, họ báo tình hình của Cẩn Du đột nhiên biến đổi rất nhanh. Các dây thần kinh có dấu hiệu hoạt động nhẹ, cơ thể có một chút phản ứng.
Khi y tá thay nước biển, kim đâm vào đường gân có sự co giật nhẹ. Dấu hiệu này khả năng cao là bệnh nhân sẽ hồi phục khiến mọi người vui khôn xiết.
Hai anh em không kiềm chế được cảm xúc mà rơi nước mắt ôm chặt lấy nhau. Diệc Thần luôn miệng nói: “ Cẩn Du sắp trở lại rồi anh”.
Thiên Kỳ đứng một bên mà rưng rưng nước mắt, bởi cô biết mọi người đã hy vọng và cố gắng chạy chữa để giúp em gái tỉnh lại sau bao năm bất động.
/166
|