Rồi sau đó đi vào phòng tắm, tiếng vòi sen xả nước lớn, từ đầu xuống chân.
Vừa xả nước anh vừa nhớ đến Thiên Kỳ, những kỷ niệm hai người vui vẻ bên nhau liên hồi ùa về. Trong đầu toàn là hình ảnh ngọt ngào, anh đã không biết rằng cậu nhóc đã trướng cứng lên tự lúc nào.
Chẳng còn cách nào khác anh đành tự mình giải quyết.
Sau khi phóng thích, anh nhìn bản thân trong gương phản chiếu mà tức giận, đấm mạnh vào đến nứt vỡ kính, chảy cả máu.
Trở về phòng ngủ, Ninh Hinh sờ mó khắp bờ ngực. Cô không thể chịu nổi nữa mà leo lên người anh m.ơ.n tr.ớn khắp vùng cổ.
Vĩ Thành cố gắng cảm nhận được sự hưng phấn, anh lật người cô trở lại. Ninh Hinh vuốt ve khuôn mặt anh tiếp tục muốn hôn sâu thì đột ngột anh giữ tay cô lại.
“ Em ngủ sớm đi, anh sẽ đến thư phòng”.
Vừa dứt lời, anh đứng dậy và rời khỏi đó, bỏ lại cô một mình nằm trên giường bơ vơ lạc lõng.
Đợi anh đóng cửa khoảng vài giây sau, Ninh Hinh bắt đầu tức tối dí gối vào mặt và la hét. Bàn tay nắm chặt lấy chiếc gối như thể muốn xé toạc nó ra thành trăm mảnh.
Cô không thể cứ chịu đựng như thế này mãi được, nhất định phải làm cho Vĩ Thành không thể sống thiếu cô, yêu cô như thở ban đầu.
....
Ở căn biệt thự Ngô gia, Diệc Thần mặc một bộ vest lịch lãm đang ngồi chờ. Lúc này Cẩn Du từ trên lầu bước xuống với chiếc váy đỏ vô cùng xinh đẹp.
Cô đẹp đến mức Diệc Thần nhìn không chớp mắt, mê mẩn đến hồn bay phách lạc.
“ Anh Diệc Thần!”, đến cô gọi thì anh mới bừng tỉnh.
“ Em đẹp quá Thiên Kỳ!”, đôi mắt long lanh không ngừng nhìn cô.
Cẩn Du mỉm cười lắc đầu nhẹ: “ Hửm?”
Khi này anh mới phát hiện: “ Anh quên mất, bây giờ em là Ngô Cẩn Du. Kể từ nay anh phải tập làm quen với cách gọi tên này mới được”.
“ Đi thôi, em gái xinh đẹp của anh”, anh đưa khủy tay ra để cô câu vào.
....
Buổi đấu giá tổ chức hội tụ rất nhiều tài phiệt, lãnh đạo có quyền lực. Nhìn vào đã biết chỉ có những người máu mặt trong xã hội mới có tư cách bước vào.
Những doanh nhân cũng thừa cơ hội này mà tạo mối quan hệ làm ăn.
Vĩ Thành và Ninh Hinh đi vào, vì đây là lần đầu anh đưa vợ đến những nơi như thế này nên ai cũng tò mò mà nhìn.
Đã lâu lắm rồi cô không đi đến chỗ đông người, Ninh Hinh tỏ ra ngại ngùng nắm chặt lấy tay anh.
Một số phu nhân, tiểu thư nhìn thấy bộ dạng của cô thì bên ngoài giả vờ đồng cảm nhưng trong thâm tâm lại không muốn làm quen.
Ninh Hinh nhìn thấy tất cả, cô cũng trả lại cho họ y như vậy. Một thiên kim tiểu thư, phu nhân của Hà Vĩ Thành thì làm sao so đo với những người có đẳng cấp thấp hơn chứ.
Mọi người đang nói về Hà Thị thì đột nhiên lại chuyển hướng sang phía cửa ra vào. Bóng dáng đại diện của tập đoàn An Nguyên xuất hiện, cứ nghĩ là chủ tịch Ngô sẽ đến, ai ngờ lại là tiểu thư đến cùng anh trai.
Với chiếc váy đỏ cùng thần thái ngút ngàn, Cẩn Du không chỉ khiến cánh mày râu mê mẩn mà các chị em phụ nữ cũng phải ganh tị.
Tất cả im lặng ngắm nhìn vẻ đẹp như tạc tượng của cô.
Mấy ngày trước xuất hiện trên ti vi là đã rất xinh đẹp rồi, nay nhìn thấy trực diện lại càng sắc sảo hơn.
Diệc Thần với ánh mắt tự hào nhìn cô không ngớt, bởi trong lòng anh đang xao xuyến luân hồi.
Vĩ Thành và Ninh Hinh cũng quay người lại xem là ai. Khi thấy Cẩn Du, Ninh Hinh tròn mắt hoảng hốt, sao lại có người giống đến như vậy.
Khác với cô, Vĩ Thành đã đoán được trước Cẩn Du sẽ tham gia nên anh chỉ im lặng quan sát.
Anh nhìn Diệc Thần rất quen nhưng không biết là đã từng gặp ở đâu.
Cẩn Du nhìn thấy Ninh Hinh cũng đến, cô cười nhạt vì cô vợ này đã bắt đầu giữ chồng rồi. Không thành vấn đề, như thế thì càng kích thích.
Diệc Thần giới thiệu cô với các đối tác, những doanh nhân có tiếng trong xã hội.
Các nói chuyện ngọt ngào, đầy sự tinh tế của cô khiến ai ai cũng mến mộ.
Bỗng ánh mắt của Vĩ Thành và Cẩn Du chạm nhau, cô từ từ bước đến. Anh tràn đầy hy vọng cô sẽ đi đến và gọi tên anh, nhưng không, cô lạnh lùng lướt qua như không hề quen biết.
Ninh Hinh nhìn thấy cô với khoảng cách gần cũng lo sợ đến nắm chặt váy. Đúng là rất giống với người phụ nữ đó, người mà cô đã đẩy từ trên vách xuống biển.
Diệc Thần và Cẩn Du vẫn không quên nhiệm vụ chính, đó là tiếp cận người đứng đầu công ty Trương Thị - Trương Sinh.
Theo như Cẩn Du tìm hiểu trước đó, ông có sở thích đặc biệt với việc sưu tập các loại rượu ngon và quý.
“ Chủ tịch Trương! Hân hạnh quá khi được gặp chú ở đây”, Diệc Thần đưa bàn tay ra bắt chuyện.
Ông thấy anh vui vẻ bắt tay: “ Cháu là Diệc Thần đúng không? Suýt nữa là không nhận ra”.
Anh gật đầu đáp: “ Cũng 5 năm rồi phải không chú? Chú vẫn khoẻ chứ ạ?”
“ Chú Trương đây phải giữ sức khỏe thật tốt để còn uống rượu rượu nữa chứ Hahaha”, ông nói đùa.
Thấy có một cô gái đứng bên cạnh, ông tò mò hỏi: “ Cô gái này là...?”
Cẩn Du nhanh chóng đáp: “ Cháu là Ngô Cẩn Du, em gái của anh ấy ạ”.
Ông Trương nhíu mày vì cảm thấy hơi lạ: “ Cẩn Du... Sao có vẻ...”.
Vừa xả nước anh vừa nhớ đến Thiên Kỳ, những kỷ niệm hai người vui vẻ bên nhau liên hồi ùa về. Trong đầu toàn là hình ảnh ngọt ngào, anh đã không biết rằng cậu nhóc đã trướng cứng lên tự lúc nào.
Chẳng còn cách nào khác anh đành tự mình giải quyết.
Sau khi phóng thích, anh nhìn bản thân trong gương phản chiếu mà tức giận, đấm mạnh vào đến nứt vỡ kính, chảy cả máu.
Trở về phòng ngủ, Ninh Hinh sờ mó khắp bờ ngực. Cô không thể chịu nổi nữa mà leo lên người anh m.ơ.n tr.ớn khắp vùng cổ.
Vĩ Thành cố gắng cảm nhận được sự hưng phấn, anh lật người cô trở lại. Ninh Hinh vuốt ve khuôn mặt anh tiếp tục muốn hôn sâu thì đột ngột anh giữ tay cô lại.
“ Em ngủ sớm đi, anh sẽ đến thư phòng”.
Vừa dứt lời, anh đứng dậy và rời khỏi đó, bỏ lại cô một mình nằm trên giường bơ vơ lạc lõng.
Đợi anh đóng cửa khoảng vài giây sau, Ninh Hinh bắt đầu tức tối dí gối vào mặt và la hét. Bàn tay nắm chặt lấy chiếc gối như thể muốn xé toạc nó ra thành trăm mảnh.
Cô không thể cứ chịu đựng như thế này mãi được, nhất định phải làm cho Vĩ Thành không thể sống thiếu cô, yêu cô như thở ban đầu.
....
Ở căn biệt thự Ngô gia, Diệc Thần mặc một bộ vest lịch lãm đang ngồi chờ. Lúc này Cẩn Du từ trên lầu bước xuống với chiếc váy đỏ vô cùng xinh đẹp.
Cô đẹp đến mức Diệc Thần nhìn không chớp mắt, mê mẩn đến hồn bay phách lạc.
“ Anh Diệc Thần!”, đến cô gọi thì anh mới bừng tỉnh.
“ Em đẹp quá Thiên Kỳ!”, đôi mắt long lanh không ngừng nhìn cô.
Cẩn Du mỉm cười lắc đầu nhẹ: “ Hửm?”
Khi này anh mới phát hiện: “ Anh quên mất, bây giờ em là Ngô Cẩn Du. Kể từ nay anh phải tập làm quen với cách gọi tên này mới được”.
“ Đi thôi, em gái xinh đẹp của anh”, anh đưa khủy tay ra để cô câu vào.
....
Buổi đấu giá tổ chức hội tụ rất nhiều tài phiệt, lãnh đạo có quyền lực. Nhìn vào đã biết chỉ có những người máu mặt trong xã hội mới có tư cách bước vào.
Những doanh nhân cũng thừa cơ hội này mà tạo mối quan hệ làm ăn.
Vĩ Thành và Ninh Hinh đi vào, vì đây là lần đầu anh đưa vợ đến những nơi như thế này nên ai cũng tò mò mà nhìn.
Đã lâu lắm rồi cô không đi đến chỗ đông người, Ninh Hinh tỏ ra ngại ngùng nắm chặt lấy tay anh.
Một số phu nhân, tiểu thư nhìn thấy bộ dạng của cô thì bên ngoài giả vờ đồng cảm nhưng trong thâm tâm lại không muốn làm quen.
Ninh Hinh nhìn thấy tất cả, cô cũng trả lại cho họ y như vậy. Một thiên kim tiểu thư, phu nhân của Hà Vĩ Thành thì làm sao so đo với những người có đẳng cấp thấp hơn chứ.
Mọi người đang nói về Hà Thị thì đột nhiên lại chuyển hướng sang phía cửa ra vào. Bóng dáng đại diện của tập đoàn An Nguyên xuất hiện, cứ nghĩ là chủ tịch Ngô sẽ đến, ai ngờ lại là tiểu thư đến cùng anh trai.
Với chiếc váy đỏ cùng thần thái ngút ngàn, Cẩn Du không chỉ khiến cánh mày râu mê mẩn mà các chị em phụ nữ cũng phải ganh tị.
Tất cả im lặng ngắm nhìn vẻ đẹp như tạc tượng của cô.
Mấy ngày trước xuất hiện trên ti vi là đã rất xinh đẹp rồi, nay nhìn thấy trực diện lại càng sắc sảo hơn.
Diệc Thần với ánh mắt tự hào nhìn cô không ngớt, bởi trong lòng anh đang xao xuyến luân hồi.
Vĩ Thành và Ninh Hinh cũng quay người lại xem là ai. Khi thấy Cẩn Du, Ninh Hinh tròn mắt hoảng hốt, sao lại có người giống đến như vậy.
Khác với cô, Vĩ Thành đã đoán được trước Cẩn Du sẽ tham gia nên anh chỉ im lặng quan sát.
Anh nhìn Diệc Thần rất quen nhưng không biết là đã từng gặp ở đâu.
Cẩn Du nhìn thấy Ninh Hinh cũng đến, cô cười nhạt vì cô vợ này đã bắt đầu giữ chồng rồi. Không thành vấn đề, như thế thì càng kích thích.
Diệc Thần giới thiệu cô với các đối tác, những doanh nhân có tiếng trong xã hội.
Các nói chuyện ngọt ngào, đầy sự tinh tế của cô khiến ai ai cũng mến mộ.
Bỗng ánh mắt của Vĩ Thành và Cẩn Du chạm nhau, cô từ từ bước đến. Anh tràn đầy hy vọng cô sẽ đi đến và gọi tên anh, nhưng không, cô lạnh lùng lướt qua như không hề quen biết.
Ninh Hinh nhìn thấy cô với khoảng cách gần cũng lo sợ đến nắm chặt váy. Đúng là rất giống với người phụ nữ đó, người mà cô đã đẩy từ trên vách xuống biển.
Diệc Thần và Cẩn Du vẫn không quên nhiệm vụ chính, đó là tiếp cận người đứng đầu công ty Trương Thị - Trương Sinh.
Theo như Cẩn Du tìm hiểu trước đó, ông có sở thích đặc biệt với việc sưu tập các loại rượu ngon và quý.
“ Chủ tịch Trương! Hân hạnh quá khi được gặp chú ở đây”, Diệc Thần đưa bàn tay ra bắt chuyện.
Ông thấy anh vui vẻ bắt tay: “ Cháu là Diệc Thần đúng không? Suýt nữa là không nhận ra”.
Anh gật đầu đáp: “ Cũng 5 năm rồi phải không chú? Chú vẫn khoẻ chứ ạ?”
“ Chú Trương đây phải giữ sức khỏe thật tốt để còn uống rượu rượu nữa chứ Hahaha”, ông nói đùa.
Thấy có một cô gái đứng bên cạnh, ông tò mò hỏi: “ Cô gái này là...?”
Cẩn Du nhanh chóng đáp: “ Cháu là Ngô Cẩn Du, em gái của anh ấy ạ”.
Ông Trương nhíu mày vì cảm thấy hơi lạ: “ Cẩn Du... Sao có vẻ...”.
/166
|