Bi vì thi thể nạn nhân đã quá bốc mùi nên nhân viên phụ trách vận chuyển thi thể phải mang mặt nạ phòng độc trong suốt quá trình vận chuyển, làm mọi người có cảm giác chớ nên lại gần. Sau2khi nghe Bạch Kiện nói, tôi cảm thấy phải nhanh chóng đến xem thi thể kia, chỉ mong những điều chúng tôi suy đoán không phải là sự thật... Khi chúng tôi đến phòng giải phẫu thi thể của tỉnh thì thấy5Bạch Kiện đang giải phẫu thi thể bị trương lên với hai nhân viên pháp y. Dựa theo kết quả kiểm nghiệm sơ bộ của nhân viên nghiệm thi, nạn nhân chết do bị cắt mất hai quả thận. Căn cứ vào6tuổi của giòi trên thi thể, thì thời điểm nạn nhân tử vong là buổi tối năm ngày trước. Trước đó chắc cái thùng được đổ đầy nước đá, mặc dù nước đá có thể làm hoãn tốc độ phân hủy của5thi thể, nhưng mấy ngày nay nhiệt độ không khí lên đến hơn ba mươi độ, cho nên thi thể bị phân hủy rất nhanh.
Vừa vào đến phòng giải phẫu, mùi hôi nặng nề xộc vào mũi làm tôi gần như không3thở được. May mà Bạch Kiện đưa cho tôi một cái mặt nạ phòng độc, lúc này mới có thể hô hấp lại bình thường.
Mặc dù tôi đã xem qua vô số thi thể, nhưng vẫn chưa từng thấy thi thể nào to lớn như bộ để trên bàn giải phẫu lúc này, thị giác vẫn bị kích thích mạnh.
Thị giác và khứu giác cùng bị kích thích mạnh làm tôi không thể tập trung tinh thần để cảm nhận tàn hồn trên thi thể được... Nữ nhân viên pháp y trẻ tuổi thấy tôi bị mùi hôi làm cho khó chịu, không làm việc được, vì vậy lấy trong ngăn kéo ra một nhánh có màu xanh đưa cho tôi rồi nói: “Đưa cái này lên mũi ngửi, có thể giảm cảm giác buồn nôn...”
Tôi cầm lấy nhìn xem thì thấy nó giống mấy cây rau cải, tôi bỏ mấy nhánh rau lên mũi ngửi, đúng là cảm thấy khá hơn nhiều.
So với tôi thì Đinh Nhật bình tĩnh hơn, trông anh ta như không có chuyện gì, gương mặt thản nhiên, mũi anh ta còn thính hơn cả mũi chó, thật không hiểu vì sao mà anh ta chịu được.
Khi tôi có thể tập trung tinh thần trở lại, phần ký ức thuộc về người chết như thủy triều lên ùa vào trong tâm trí tôi...
Nạn nhân tên Ngụy Vĩ, là một tên chuyên viết chuyện khiêu dâm trên mạng, vì để có thể có được linh cảm, hắn thường hay lên mạng để dụ dỗ các cô gái trẻ tuổi vị thành niên qua lại với mình, đây đúng là ký ức của tên cặn bã này!
Năm ngày trước, hắn lên mạng gặp được một nickname tên là “Thiếu nữ mười lăm tuổi thành thục bất cần”, nói chuyện với đối phương vài câu thì biết cô gái tên Lý Y Đồng, năm nay mười bốn tuổi rưỡi. Ngụy Vi lập tức lừa gạt cô gái nói mình có truyện do TF ký tặng, nếu cô gái đến nhà mình thì hắn có thể cho cô ấy.
Đây là mánh khóe hắn vẫn thường dùng, trăm lần hiệu quả cả trăm! Dĩ nhiên, lần này cũng không ngoại lệ, cô gái nghe vậy thì đồng ý luôn.
Nhưng Ngụy Vĩ không ngờ rằng “Thiếu nữ mười lăm tuổi thành thục bất cần” này không đến một mình, mà còn mang theo một cô bé đi cùng.
Lúc đầu Ngụy Vĩ rất vui vẻ, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện cô bé mà Lý Y Đồng mang theo có chút vấn đề...
Cô bé kia khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, hẳn là đang ở độ tuổi hoa, nhưng cô bé lại cư xử rất khô khan, không nói không cười, sau khi vào cửa thì cả ngồi cũng không ngồi. Ngụy Vĩ tò mò hỏi Lý Y Đồng là cô bé bị sao vậy? Lý Y Đồng cười nói: “Không sao, cậu ấy chỉ xấu hổ thôi...”
Lúc đó Ngụy Vĩ đang có những suy nghĩ dung tục nên cũng không nghĩ nhiều gì về việc này, nhưng ngay khi hắn định lừa Lý Y Đồng chụp một vài bức ảnh dung tục, thì đột nhiên ngửi thấy một mùi kì quái. Sau đó, Ngụy Vĩ cảm thấy mơ màng, hắn cảm thấy cơ thể dần mất khống chế, làm theo những gì Lý Y Đồng yêu cầu.
Điều hắn không ngờ tới là cô bé cổ quái lúc trước lại có sức mạnh lớn đến đáng sợ, nắm một cái đã vật hắn ngã sấp xuống, ngay sau đó, hắn cảm thấy ngang lưng truyền đến cảm giác đau nhức rồi không biết gì nữa. Hiển nhiên là Lý Y Đồng và cô bé cổ quái kia cùng trộm hai quả thận của Ngụy Vĩ...
Lý Y Đồng hành động rất tàn nhẫn, một quả thận cũng không để lại cho Ngụy Vĩ, xem ra từ đầu đã không có ý định để cho nạn nhân sống.
Tôi không bao giờ nghĩ tới việc Lý Y Đồng lại là người như vậy, trước kia chỉ nghĩ rằng Lý Y Đồng là người biết khống chế hồn, nhưng bé gái không rõ lai lịch cùng đi với cô ta tới nhà Ngụy Vĩ nếu không phải là người sống thì có thể cô ta cũng biết khống chế thi thể như Đà Gia.
Thật là họa vô đơn chí, trong cùng một lúc lại gặp phải hai nhân vật lợi hại như vậy, Đà Gia còn chưa đối phó xong, nay lại thêm Lý Y Đồng thì biết tính thế nào đây?
Khi tôi nói cho Bạch Kiện việc Ngụy Vĩ vì lừa gạt trẻ vị thành niên nên bị Lý Y Đồng lừa lại, trộm thận hại chết mình thì Bạch Kiện không thể tin được, một cô gái đau ốm như vậy sao có thể giết một gã đàn ông chứ?
Nói thật, lúc đầu tôi cũng không thể tin nổi, nhưng xem tình hình hiện tại thì chúng tôi chưa biết hết bản lĩnh của Lý Y Đồng rồi, chỉ sợ cô ta còn trên cơ cả chú Lê.
Sau khi ra khỏi phòng giải phẫu, Bạch Kiện rất u sầu, vụ án Đà Gia còn chưa có kết quả, giờ lại có thêm vụ án trộm thận.
Tuy tôi có thể biết người gây án là ai, nhưng đừng nói là có thể bắt được Lý Y Đồng, ngay cả tìm được cô ta cũng khó.
Trong nhất thời, cả hai chúng tôi đều không biết nên nói gì, cũng không biết vì sao nhưng sâu xa chúng tôi cảm thấy cả hai vụ án này dường như có quan hệ với nhau... Buổi tối, sau khi trở lại nhà chú Lê, chú ấy hỏi vụ án trộm thận như thế nào rồi? Tôi thật lấy làm tiếc khi phải nói với chú ấy: “Thật đúng như những gì chúng ta suy đoán, chính là Lý Y Đồng làm”.
Chủ Lê nghe xong trầm mặc một lúc rồi nói: “Nhỏ tuổi như vậy mà có thể giết người, trộm thận, thật đúng là không tin nổi”.
Tôi nghe vậy liền lắc đầu nói: “Có gì mà không tin, cháu đã trông thấy tàn hồn của Ngụy Vĩ, thời điểm Lý Y Đồng giết Ngụy Vĩ còn mang theo một cô bé không rõ lai lịch, nếu cháu không lầm thì cô bé kia không phải người sống”.
“Cháu có ý gì?” Chú Lê không hiểu hỏi.
“Cháu cảm thấy cô bé đó như một cỗ thi thể bị điều khiển...” Tôi thấp giọng nói. Chú Lê nghe xong biến sắc nói: “Thật trùng hợp! Cùng lúc có hai vụ án giết người đều có hành thi xuất hiện?” Tôi bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy... chỉ mong giữa hai vụ án không có quan hệ gì”. Đêm đó, ba người chúng tôi đều ngủ rất muộn, vẫn luôn mải suy nghĩ đối sách vụ án, sau đó thực sự buồn ngủ, đã ngủ gục luôn trên salon nhà chú Lê...
Ai ngờ mới ngủ một lát, liền nghe được tiếng kêu chói tai của Tiểu Hắc, tôi hoảng sợ bật dậy từ salon. Tôi vừa định hỏi xảy ra chuyện gì thì phát hiện bốn phía một màu đen kịt, chú Lê cùng Đinh Nhất đều không thấy bóng dáng...
Thấy một màn như vậy, tâm trạng tôi nhất thời trầm xuống, một loại cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có nảy sinh trong lòng. Vì vậy theo bản năng, tôi lấy con dao thép từ ống quần ra, dựa theo trí nhớ lần ra tới cửa.
Vừa vào đến phòng giải phẫu, mùi hôi nặng nề xộc vào mũi làm tôi gần như không3thở được. May mà Bạch Kiện đưa cho tôi một cái mặt nạ phòng độc, lúc này mới có thể hô hấp lại bình thường.
Mặc dù tôi đã xem qua vô số thi thể, nhưng vẫn chưa từng thấy thi thể nào to lớn như bộ để trên bàn giải phẫu lúc này, thị giác vẫn bị kích thích mạnh.
Thị giác và khứu giác cùng bị kích thích mạnh làm tôi không thể tập trung tinh thần để cảm nhận tàn hồn trên thi thể được... Nữ nhân viên pháp y trẻ tuổi thấy tôi bị mùi hôi làm cho khó chịu, không làm việc được, vì vậy lấy trong ngăn kéo ra một nhánh có màu xanh đưa cho tôi rồi nói: “Đưa cái này lên mũi ngửi, có thể giảm cảm giác buồn nôn...”
Tôi cầm lấy nhìn xem thì thấy nó giống mấy cây rau cải, tôi bỏ mấy nhánh rau lên mũi ngửi, đúng là cảm thấy khá hơn nhiều.
So với tôi thì Đinh Nhật bình tĩnh hơn, trông anh ta như không có chuyện gì, gương mặt thản nhiên, mũi anh ta còn thính hơn cả mũi chó, thật không hiểu vì sao mà anh ta chịu được.
Khi tôi có thể tập trung tinh thần trở lại, phần ký ức thuộc về người chết như thủy triều lên ùa vào trong tâm trí tôi...
Nạn nhân tên Ngụy Vĩ, là một tên chuyên viết chuyện khiêu dâm trên mạng, vì để có thể có được linh cảm, hắn thường hay lên mạng để dụ dỗ các cô gái trẻ tuổi vị thành niên qua lại với mình, đây đúng là ký ức của tên cặn bã này!
Năm ngày trước, hắn lên mạng gặp được một nickname tên là “Thiếu nữ mười lăm tuổi thành thục bất cần”, nói chuyện với đối phương vài câu thì biết cô gái tên Lý Y Đồng, năm nay mười bốn tuổi rưỡi. Ngụy Vi lập tức lừa gạt cô gái nói mình có truyện do TF ký tặng, nếu cô gái đến nhà mình thì hắn có thể cho cô ấy.
Đây là mánh khóe hắn vẫn thường dùng, trăm lần hiệu quả cả trăm! Dĩ nhiên, lần này cũng không ngoại lệ, cô gái nghe vậy thì đồng ý luôn.
Nhưng Ngụy Vĩ không ngờ rằng “Thiếu nữ mười lăm tuổi thành thục bất cần” này không đến một mình, mà còn mang theo một cô bé đi cùng.
Lúc đầu Ngụy Vĩ rất vui vẻ, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện cô bé mà Lý Y Đồng mang theo có chút vấn đề...
Cô bé kia khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, hẳn là đang ở độ tuổi hoa, nhưng cô bé lại cư xử rất khô khan, không nói không cười, sau khi vào cửa thì cả ngồi cũng không ngồi. Ngụy Vĩ tò mò hỏi Lý Y Đồng là cô bé bị sao vậy? Lý Y Đồng cười nói: “Không sao, cậu ấy chỉ xấu hổ thôi...”
Lúc đó Ngụy Vĩ đang có những suy nghĩ dung tục nên cũng không nghĩ nhiều gì về việc này, nhưng ngay khi hắn định lừa Lý Y Đồng chụp một vài bức ảnh dung tục, thì đột nhiên ngửi thấy một mùi kì quái. Sau đó, Ngụy Vĩ cảm thấy mơ màng, hắn cảm thấy cơ thể dần mất khống chế, làm theo những gì Lý Y Đồng yêu cầu.
Điều hắn không ngờ tới là cô bé cổ quái lúc trước lại có sức mạnh lớn đến đáng sợ, nắm một cái đã vật hắn ngã sấp xuống, ngay sau đó, hắn cảm thấy ngang lưng truyền đến cảm giác đau nhức rồi không biết gì nữa. Hiển nhiên là Lý Y Đồng và cô bé cổ quái kia cùng trộm hai quả thận của Ngụy Vĩ...
Lý Y Đồng hành động rất tàn nhẫn, một quả thận cũng không để lại cho Ngụy Vĩ, xem ra từ đầu đã không có ý định để cho nạn nhân sống.
Tôi không bao giờ nghĩ tới việc Lý Y Đồng lại là người như vậy, trước kia chỉ nghĩ rằng Lý Y Đồng là người biết khống chế hồn, nhưng bé gái không rõ lai lịch cùng đi với cô ta tới nhà Ngụy Vĩ nếu không phải là người sống thì có thể cô ta cũng biết khống chế thi thể như Đà Gia.
Thật là họa vô đơn chí, trong cùng một lúc lại gặp phải hai nhân vật lợi hại như vậy, Đà Gia còn chưa đối phó xong, nay lại thêm Lý Y Đồng thì biết tính thế nào đây?
Khi tôi nói cho Bạch Kiện việc Ngụy Vĩ vì lừa gạt trẻ vị thành niên nên bị Lý Y Đồng lừa lại, trộm thận hại chết mình thì Bạch Kiện không thể tin được, một cô gái đau ốm như vậy sao có thể giết một gã đàn ông chứ?
Nói thật, lúc đầu tôi cũng không thể tin nổi, nhưng xem tình hình hiện tại thì chúng tôi chưa biết hết bản lĩnh của Lý Y Đồng rồi, chỉ sợ cô ta còn trên cơ cả chú Lê.
Sau khi ra khỏi phòng giải phẫu, Bạch Kiện rất u sầu, vụ án Đà Gia còn chưa có kết quả, giờ lại có thêm vụ án trộm thận.
Tuy tôi có thể biết người gây án là ai, nhưng đừng nói là có thể bắt được Lý Y Đồng, ngay cả tìm được cô ta cũng khó.
Trong nhất thời, cả hai chúng tôi đều không biết nên nói gì, cũng không biết vì sao nhưng sâu xa chúng tôi cảm thấy cả hai vụ án này dường như có quan hệ với nhau... Buổi tối, sau khi trở lại nhà chú Lê, chú ấy hỏi vụ án trộm thận như thế nào rồi? Tôi thật lấy làm tiếc khi phải nói với chú ấy: “Thật đúng như những gì chúng ta suy đoán, chính là Lý Y Đồng làm”.
Chủ Lê nghe xong trầm mặc một lúc rồi nói: “Nhỏ tuổi như vậy mà có thể giết người, trộm thận, thật đúng là không tin nổi”.
Tôi nghe vậy liền lắc đầu nói: “Có gì mà không tin, cháu đã trông thấy tàn hồn của Ngụy Vĩ, thời điểm Lý Y Đồng giết Ngụy Vĩ còn mang theo một cô bé không rõ lai lịch, nếu cháu không lầm thì cô bé kia không phải người sống”.
“Cháu có ý gì?” Chú Lê không hiểu hỏi.
“Cháu cảm thấy cô bé đó như một cỗ thi thể bị điều khiển...” Tôi thấp giọng nói. Chú Lê nghe xong biến sắc nói: “Thật trùng hợp! Cùng lúc có hai vụ án giết người đều có hành thi xuất hiện?” Tôi bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy... chỉ mong giữa hai vụ án không có quan hệ gì”. Đêm đó, ba người chúng tôi đều ngủ rất muộn, vẫn luôn mải suy nghĩ đối sách vụ án, sau đó thực sự buồn ngủ, đã ngủ gục luôn trên salon nhà chú Lê...
Ai ngờ mới ngủ một lát, liền nghe được tiếng kêu chói tai của Tiểu Hắc, tôi hoảng sợ bật dậy từ salon. Tôi vừa định hỏi xảy ra chuyện gì thì phát hiện bốn phía một màu đen kịt, chú Lê cùng Đinh Nhất đều không thấy bóng dáng...
Thấy một màn như vậy, tâm trạng tôi nhất thời trầm xuống, một loại cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có nảy sinh trong lòng. Vì vậy theo bản năng, tôi lấy con dao thép từ ống quần ra, dựa theo trí nhớ lần ra tới cửa.
/1940
|