Sau khi đến bệnh viện của thị trấn, chúng tôi đưa tiền xe cho anh Hậu, sau đó chào tạm biệt anh ta, bởi vì tôi rất sốt ruột muốn kiểm tra cổ tay cho Đinh Nhất. Đến lúc chúng tôi yêu cầu khám gấp, bác sĩ
kiểm tra tay cho Đinh Nhất cũng giật mình, liên tục hỏi tay anh ta gặp phải chuyện gì, vậy mà thủng một lỗ lớn như thế.
Nhưng Đinh Nhất nói với vẻ lạnh nhạt: “Bị2xe đâm...”
Sau khi khám bác sĩ nói với Đinh Nhất: “Tay cậu đã bị thương tới tĩnh mạch, phải giải phẫu, còn phải tiêm mấy mũi tránh nhiễm trùng...” Vậy là cổ tay Đinh Nhất có thêm chín mũi khâu, tạo thành một vết sẹo khó coi... Đợi bác xử lý xong cổ tay của Đinh Nhất, tôi nghĩ chúng tôi phải nhanh chóng trở lại khu phục vụ mà mình đã đến lúc đầu, dù sao chúng tôi bây giờ5vẫn đang ở quá khứ.
Thế nhưng Đinh Nhất lại muốn tôi ở trong bệnh viện kiểm tra, tôi nghe xong ngạc nhiên hỏi: “Tôi thì cần gì kiếm tra! Tôi có bị gì đâu?”
Đinh Nhất trợn mắt nhìn tôi nói: “Cậu mà không bị gì? Đó là bởi vì tôi đã lau sạch máu trên mặt rồi, nếu không sẽ dọa ngất lái xe tải luôn đó!”
Hóa ra trước lúc tôi bị ngất, sắc mặt Đinh Nhất khó coi như thế6là vì lúc đó trong mũi, mắt, lỗ tai của tôi đều chảy máu, lại cộng với sốt cà chua trên mặt, cảnh tượng đó thật là kinh hoàng. Trước kia tôi đã trải qua tình huống tương tự như thế này, nhưng cùng lắm chỉ là chảy máu mũi, đây là lần đầu tiên tôi bị chảy máu thất khiếu, chẳng trách Đinh Nhất yêu cầu tôi cũng phải kiểm tra!
Nhưng tôi làm gì có tâm trạng đi kiểm tra5chứ! Việc cần nhất bây giờ là phải trở về hiện tại xem kết quả thế nào, phải biết được chuyện này thành công hay thất bại, nếu không thì dù cúc hoa của tôi có chảy máu cũng chỉ là phí công!
Đinh Nhất biết không khuyên được tối, đành bắt tôi cam đoan sau khi trở về sẽ đến bệnh viện khám toàn thân... Tôi vội nói: “Được được! Tốt nhất là để lão Triệu kiểm tra cho tôi!”
Khi hai3người quay trở lại khu phục vụ lúc đầu, xe của chúng tôi vẫn yên lặng đỗ ở đó. Sau khi lên xe, tôi vội vàng bảo Đinh Nhất lấy khối thiên thạch ra, sau đó hồi hộp nắm chặt nó trong tay...
Bên ngoài trời đã tối đen, nếu xuyên về đúng thời điểm hiện tại, trời đêm phía bên ngoài sẽ biến thành ban ngày. Nhưng hai người chúng tôi đều cảm thấy lo lắng bồn chồn vì ko biết có thể trở về đúng thời điểm hay không. Nhưng đợi nửa ngày, bên ngoài trời vẫn đen nhánh, tôi hơi khẩn trương: “Anh nói có phải chúng ta không thể trở về được hay không?” Đinh Nhất lắc đầu: “Sẽ không... Không thể tồn tại hai Trương Tiến Bảo và Đinh Nhất trong cùng một thời không được.” Mặc dù tôi biết anh ta nói có lý, nhưng vì sao đến giờ chúng tôi vẫn không trở lại ban ngày? Ai ngờ đúng lúc chúng tôi đang trừng mắt nhìn nhau thì điện thoại của tôi lại đột ngột đổ chuông. Tôi lấy ra xem, hóa ra là chú Lê gọi, tôi bèn nói: “Chú Lễ hôm nay là ngày bao nhiêu ạ?”
Chú Lễ hơi ngẩn ra, ngập ngừng một lúc mới hỏi lại: “Sao lại hỏi ngày bao nhiêu? Mà sao điện thoại của cháu và Đinh Nhất gọi mãi không được vậy, vừa rồi hai đứa chạy đi đâu thế?”
Nghe chú nói, tôi biết ngay là chúng tôi đã trở về rồi, vậy tại sao trời bên ngoài vẫn tối đen nhỉ? Tôi vừa nói chuyện với chú Lê, vừa xuống xe xem xét tình hình.
Thật ra tôi cũng không thể phân biệt hiện giờ là quá khứ hay hiện tại... Sau khi cúp máy, tôi đi vào cửa hàng tiện lợi mà trước đó chúng tôi đã ngồi ăn mì tôm.
Ánh mắt nhân viên thu ngân nhìn tôi có chút nghi hoặc, đây là ánh mắt của người đang tự hỏi, hẳn là cô ấy đã từng gặp tôi. Lúc này chúng tôi cũng đang đói bụng, nên tôi lại gọi hai bát mì tôm để nhét đầy cái dạ dày. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là muốn nhìn kĩ lịch ở đồng hồ điện tử treo trên tường, lúc này thời gian đã khớp với thời gian trên đồng hồ của tôi. Nhưng tôi vẫn không dám xác định, đành hỏi nhân viên thu ngân: “Đồng hồ treo tường của em chính xác chứ?
Nhân viên thu ngân nghiêng đầu nói: “Tại sao em có cảm giác anh đã từng hỏi em câu này rồi nhỉ?”
Tôi nín cười, trêu em ý: “Hỏi hay không chẳng nhẽ em không biết?” Cô gái lắc đầu nói: “Trong một ngày có quá nhiều người, em đâu nhớ hết được! Nhưng lúc anh mới đi vào em thấy anh quen quen, mấy ngày gần đây anh có đi qua đây hả? Tôi nói với vẻ mặt chân thành: “Chắc em nhớ nhầm, hôm nay là lần đầu tiên bọn anh đến khu phục vụ này...” Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, tay tôi run run bấm sổ lão Triệu, tôi nghĩ rằng sẽ được nghe giọng nói quen thuộc thì lại có một giọng nữ lạ nghe điện thoại: “Xin chào...”
Trang nhất thời tôi hơi choáng váng, không biết nói gì, đến tận khi bên kia chào lại một lần nữa, tôi mới lắp bắp hỏi: “À... à, tôi tìm bác sĩ Triệu...” Đối phương yên lặng mất mấy giây rồi mới nói: “Bác sĩ Triệu đang bận làm phẫu thuật, hiện giờ không thể nghe máy, nếu anh...”
Sau đó cô gái kia nói thêm những gì nữa nhưng tôi hoàn toàn không nghe được, bởi vì tôi đã được biết đáp án mà mình cần! Tôi kích động ném di động cho Đinh Nhất và nói: “Lão Triệu không sao! Lão Triệu thật sự không sao! Tốt quá! Ha ha ha! Tốt quá!”
Nhưng Đinh Nhất lại không biểu hiện mừng rỡ như điên giống tôi, ngược lại anh ta lo lắng nói: “Nếu quá khứ đã bị thay đổi, vậy hiện tại cũng sẽ khác, tôi khuyên cậu nên chuẩn bị tâm lý, sẽ có chuyện cậu không ngờ tới xảy ra...”. Mặc dù tôi biết anh ta nói đúng, nhưng tôi vẫn không thể ức chế được sự vui sướng trong lòng, dù sao xử lí chuyện này cũng không mất mấy ngày, tôi không nghĩ trong thời gian này sẽ có chuyện lớn gì xảy ra.
Sau khi về đến nhà, chú họ cũng không ở đó, lúc này tôi sờ thanh Bách Nhân Trảm trên người, phát hiện không biết từ lúc nào nó không cánh mà bay. Tôi lập tức gọi điện cho chú họ, lại phát hiện trong ký ức của chú không hề có việc tới gặp tôi.
Cũng đúng, nếu lão Triệu không xảy ra chuyện, Đinh Nhất sẽ không liên hệ với chú họ, dĩ nhiên chú ấy cũng sẽ không đến tìm tôi. Nhìn lại mọi chuyện, cũng chỉ có ký ức của tôi và Đinh Nhất là không bị thay đổi.
Mà ký ức của tất cả những người còn lại khác với hai chúng tôi, giờ chúng tôi còn chưa thấy những thay đổi quá lớn, chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì đó không tốt. Vài ngày sau, tôi mời hai vợ chồng lão Triệu và chiều Tài đến nhà ăn cơm, trong bữa tiệc, tôi có nhắc lại lần đi chơi đó, đáp án lại làm cho tôi và Đinh Nhất hết sức bất ngờ...
kiểm tra tay cho Đinh Nhất cũng giật mình, liên tục hỏi tay anh ta gặp phải chuyện gì, vậy mà thủng một lỗ lớn như thế.
Nhưng Đinh Nhất nói với vẻ lạnh nhạt: “Bị2xe đâm...”
Sau khi khám bác sĩ nói với Đinh Nhất: “Tay cậu đã bị thương tới tĩnh mạch, phải giải phẫu, còn phải tiêm mấy mũi tránh nhiễm trùng...” Vậy là cổ tay Đinh Nhất có thêm chín mũi khâu, tạo thành một vết sẹo khó coi... Đợi bác xử lý xong cổ tay của Đinh Nhất, tôi nghĩ chúng tôi phải nhanh chóng trở lại khu phục vụ mà mình đã đến lúc đầu, dù sao chúng tôi bây giờ5vẫn đang ở quá khứ.
Thế nhưng Đinh Nhất lại muốn tôi ở trong bệnh viện kiểm tra, tôi nghe xong ngạc nhiên hỏi: “Tôi thì cần gì kiếm tra! Tôi có bị gì đâu?”
Đinh Nhất trợn mắt nhìn tôi nói: “Cậu mà không bị gì? Đó là bởi vì tôi đã lau sạch máu trên mặt rồi, nếu không sẽ dọa ngất lái xe tải luôn đó!”
Hóa ra trước lúc tôi bị ngất, sắc mặt Đinh Nhất khó coi như thế6là vì lúc đó trong mũi, mắt, lỗ tai của tôi đều chảy máu, lại cộng với sốt cà chua trên mặt, cảnh tượng đó thật là kinh hoàng. Trước kia tôi đã trải qua tình huống tương tự như thế này, nhưng cùng lắm chỉ là chảy máu mũi, đây là lần đầu tiên tôi bị chảy máu thất khiếu, chẳng trách Đinh Nhất yêu cầu tôi cũng phải kiểm tra!
Nhưng tôi làm gì có tâm trạng đi kiểm tra5chứ! Việc cần nhất bây giờ là phải trở về hiện tại xem kết quả thế nào, phải biết được chuyện này thành công hay thất bại, nếu không thì dù cúc hoa của tôi có chảy máu cũng chỉ là phí công!
Đinh Nhất biết không khuyên được tối, đành bắt tôi cam đoan sau khi trở về sẽ đến bệnh viện khám toàn thân... Tôi vội nói: “Được được! Tốt nhất là để lão Triệu kiểm tra cho tôi!”
Khi hai3người quay trở lại khu phục vụ lúc đầu, xe của chúng tôi vẫn yên lặng đỗ ở đó. Sau khi lên xe, tôi vội vàng bảo Đinh Nhất lấy khối thiên thạch ra, sau đó hồi hộp nắm chặt nó trong tay...
Bên ngoài trời đã tối đen, nếu xuyên về đúng thời điểm hiện tại, trời đêm phía bên ngoài sẽ biến thành ban ngày. Nhưng hai người chúng tôi đều cảm thấy lo lắng bồn chồn vì ko biết có thể trở về đúng thời điểm hay không. Nhưng đợi nửa ngày, bên ngoài trời vẫn đen nhánh, tôi hơi khẩn trương: “Anh nói có phải chúng ta không thể trở về được hay không?” Đinh Nhất lắc đầu: “Sẽ không... Không thể tồn tại hai Trương Tiến Bảo và Đinh Nhất trong cùng một thời không được.” Mặc dù tôi biết anh ta nói có lý, nhưng vì sao đến giờ chúng tôi vẫn không trở lại ban ngày? Ai ngờ đúng lúc chúng tôi đang trừng mắt nhìn nhau thì điện thoại của tôi lại đột ngột đổ chuông. Tôi lấy ra xem, hóa ra là chú Lê gọi, tôi bèn nói: “Chú Lễ hôm nay là ngày bao nhiêu ạ?”
Chú Lễ hơi ngẩn ra, ngập ngừng một lúc mới hỏi lại: “Sao lại hỏi ngày bao nhiêu? Mà sao điện thoại của cháu và Đinh Nhất gọi mãi không được vậy, vừa rồi hai đứa chạy đi đâu thế?”
Nghe chú nói, tôi biết ngay là chúng tôi đã trở về rồi, vậy tại sao trời bên ngoài vẫn tối đen nhỉ? Tôi vừa nói chuyện với chú Lê, vừa xuống xe xem xét tình hình.
Thật ra tôi cũng không thể phân biệt hiện giờ là quá khứ hay hiện tại... Sau khi cúp máy, tôi đi vào cửa hàng tiện lợi mà trước đó chúng tôi đã ngồi ăn mì tôm.
Ánh mắt nhân viên thu ngân nhìn tôi có chút nghi hoặc, đây là ánh mắt của người đang tự hỏi, hẳn là cô ấy đã từng gặp tôi. Lúc này chúng tôi cũng đang đói bụng, nên tôi lại gọi hai bát mì tôm để nhét đầy cái dạ dày. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là muốn nhìn kĩ lịch ở đồng hồ điện tử treo trên tường, lúc này thời gian đã khớp với thời gian trên đồng hồ của tôi. Nhưng tôi vẫn không dám xác định, đành hỏi nhân viên thu ngân: “Đồng hồ treo tường của em chính xác chứ?
Nhân viên thu ngân nghiêng đầu nói: “Tại sao em có cảm giác anh đã từng hỏi em câu này rồi nhỉ?”
Tôi nín cười, trêu em ý: “Hỏi hay không chẳng nhẽ em không biết?” Cô gái lắc đầu nói: “Trong một ngày có quá nhiều người, em đâu nhớ hết được! Nhưng lúc anh mới đi vào em thấy anh quen quen, mấy ngày gần đây anh có đi qua đây hả? Tôi nói với vẻ mặt chân thành: “Chắc em nhớ nhầm, hôm nay là lần đầu tiên bọn anh đến khu phục vụ này...” Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, tay tôi run run bấm sổ lão Triệu, tôi nghĩ rằng sẽ được nghe giọng nói quen thuộc thì lại có một giọng nữ lạ nghe điện thoại: “Xin chào...”
Trang nhất thời tôi hơi choáng váng, không biết nói gì, đến tận khi bên kia chào lại một lần nữa, tôi mới lắp bắp hỏi: “À... à, tôi tìm bác sĩ Triệu...” Đối phương yên lặng mất mấy giây rồi mới nói: “Bác sĩ Triệu đang bận làm phẫu thuật, hiện giờ không thể nghe máy, nếu anh...”
Sau đó cô gái kia nói thêm những gì nữa nhưng tôi hoàn toàn không nghe được, bởi vì tôi đã được biết đáp án mà mình cần! Tôi kích động ném di động cho Đinh Nhất và nói: “Lão Triệu không sao! Lão Triệu thật sự không sao! Tốt quá! Ha ha ha! Tốt quá!”
Nhưng Đinh Nhất lại không biểu hiện mừng rỡ như điên giống tôi, ngược lại anh ta lo lắng nói: “Nếu quá khứ đã bị thay đổi, vậy hiện tại cũng sẽ khác, tôi khuyên cậu nên chuẩn bị tâm lý, sẽ có chuyện cậu không ngờ tới xảy ra...”. Mặc dù tôi biết anh ta nói đúng, nhưng tôi vẫn không thể ức chế được sự vui sướng trong lòng, dù sao xử lí chuyện này cũng không mất mấy ngày, tôi không nghĩ trong thời gian này sẽ có chuyện lớn gì xảy ra.
Sau khi về đến nhà, chú họ cũng không ở đó, lúc này tôi sờ thanh Bách Nhân Trảm trên người, phát hiện không biết từ lúc nào nó không cánh mà bay. Tôi lập tức gọi điện cho chú họ, lại phát hiện trong ký ức của chú không hề có việc tới gặp tôi.
Cũng đúng, nếu lão Triệu không xảy ra chuyện, Đinh Nhất sẽ không liên hệ với chú họ, dĩ nhiên chú ấy cũng sẽ không đến tìm tôi. Nhìn lại mọi chuyện, cũng chỉ có ký ức của tôi và Đinh Nhất là không bị thay đổi.
Mà ký ức của tất cả những người còn lại khác với hai chúng tôi, giờ chúng tôi còn chưa thấy những thay đổi quá lớn, chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì đó không tốt. Vài ngày sau, tôi mời hai vợ chồng lão Triệu và chiều Tài đến nhà ăn cơm, trong bữa tiệc, tôi có nhắc lại lần đi chơi đó, đáp án lại làm cho tôi và Đinh Nhất hết sức bất ngờ...
/1940
|