Tôi xem lại mà thấy không ổn, cả tôi và Đinh Nhất đều có chìa khóa nhà chú Lê, kể cả khi không gọi chú Lê, anh ta cũng có thể lấy được khối thiên thạch đó. Thế là tôi ra sức đuổi theo, thậm chí còn dúi
thêm tiền để lái xe vượt hai lần đèn đỏ, nhưng khi tôi chạy tới nhà chú Lê lại2phát hiện mình đã chậm một bước! Chắc chú Lê thấy cửa nhà mình hết đóng lại mở thì tưởng nhà có trộm, khi chú đi vào phòng khách, lại thấy tôi đang đứng ngần người ở bên trong...
“Có chuyện gì thế? Hai đứa đi ra đi vào làm cái gì thế?” Chú Lê thấy khó hiểu bèn hỏi tôi. Nhưng lúc này tôi đã không5có thời gian để giải thích, vội chạy ra khỏi nhà, ngăn chiếc xe taxi vừa định chuyển bánh, sau đó lấy ra bản đồ trên điện thoại rồi nói với lái xe: “Đến chỗ này!” “A! Đêm hôm khuya khoắt, cậu đùa tôi phải không?” Lái xe hỏi với vẻ không tin tưởng.
Tôi cũng không nói lời nào thừa thãi, chỉ nhanh chóng rút trong6ví ra một ngàn đồng cho lái xe, sau đó ngồi vào nói: “Lái xe!”
Tài xế kia cũng nhanh nhẹn, đạp ngay chân ga tiến thẳng tới địa chỉ mà tôi bảo. Trên đường đi, tôi liên tục gọi điện thoại cho Đinh Nhất, vậy mà anh ta sống chết không nghe máy, tôi bực đến mức suýt ném điện thoại.
Ai ngờ tài xế thấy như5vậy thì trêu chọc: “Lại là bạn gái tức giận bỏ đi! Đúng là tuổi trẻ, tình yêu là phải thông cảm lẫn nhau, bình thường thì dỗ dành đối phương nhiều một chút, đừng để đến lúc người ta không để ý đến thì mới sốt ruột...” Tôi nghe xong thì im lặng, nếu thực sự là bạn gái bỏ đi thì đơn giản rồi,3tôi cần gì phải gấp như thế, bực mình kiểu này sao? Nhưng tôi không có hứng giải thích với lái xe, chỉ ngồi gửi tin nhắn cho Đinh Nhất: “Anh không thể đi một mình, vì anh không có Thiên Nhân Trảm, chú họ nói chỉ có thứ này mới giết được Mị! Chờ tôi... Đừng có mà xúc động đấy!”
Tôi gửi liên tục mấy cái tin nhắn mà Đinh Nhất chẳng phản ứng gì, nhưng tôi nhận ra là Đinh Nhất không biết đường đi của chiếc xe tải, cho nên ngoài trở lại khu phục vụ nơi xảy ra chuyện thì cũng không có nơi nào khác để đi.
Hai giờ sau, khi chiếc taxi chở tôi phóng như bay đến khu phục vụ lúc chuyện xảy ra hôm đó, phía Đông trời đã bắt đầu bừng sáng. Lái xe còn tốt bụng hỏi tôi có trở về không. Nếu có thì anh ta sẽ đợi. Tôi từ chối khéo ý tốt rồi để anh ta đi, vì tôi cũng không biết mình sẽ ở đây bao lâu, cho nên trước tiên cứ để anh ta đi trước!
Lúc này khu phục vụ rất yên tĩnh, cửa hàng tiện lợi trước đó bị đâm hỏng cũng đã được sửa chữa tốt, hiện giờ đã bán hàng lại bình thường. Tôi nhìn xung quanh một vòng trước, cuối cùng cũng nhìn thấy xe của Đinh Nhất.
Tôi thở dài, sau đó bất đắc dĩ đi đến bên xe của anh ta, khi tôi nhìn vào, vậy mà trong xe không có ai hết! Tôi vội nhìn về phía cửa hàng tiện lợi, thầm nghĩ chẳng nhẽ tên này đã bắt đầu hành động rồi!
Nghĩ tới đây, tôi tranh thủ thời gian chạy vào cửa hàng tiện lợi, muốn hỏi một chút người ở bên trong có thấy Đinh Nhất hay không. Vậy mà vừa đi vào cửa hàng, thấy ngay Đinh Nhất đang ngồi ăn mì tôm ở bên trong!
Thấy anh ta đang ngồi ăn mỳ tôm, tôi thở dài một hơi, tôi cứ sợ anh ta đã dùng khối thiên thạch để trở về, nếu vậy tôi chỉ có thể giương mắt nhìn.
Đinh Nhất vừa nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn tôi, sau đó lại cúi đầu ăn mì tôm. Tôi bực đến nghiến răng, nhưng cuối cùng đành bất đắc dĩ quay ra bảo nhân viên phục vụ: “Cho tôi một bát mì tôm, thêm một quả trứng và một cái xúc xích...”
Khi nhân viên phục vụ làm xong, tôi bưng bát mì tới ngồi cạnh Đinh Nhất rồi nói: “Sao anh bướng bỉnh vậy? Tôi còn chưa nói hết lời!”.
Đinh Nhất nghe xong chẳng để ý đến tôi, chỉ khẽ “hờ”, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn mì tôm. Nghe anh ta húp xì xụp bát mì thơm lừng, tôi cũng không kịp đợi mà vội mở bát mì nóng hổi của mình ra rồi bắt đầu ăn. Mặc dù mì tôm giá rẻ lại không có dinh dưỡng gì, nhưng nó vĩnh viễn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng tôi...
Nghĩ lại, vào buổi sáng lạnh giá, chạy một đêm trên xe, cả người đang lạnh run thì đi vào cửa hàng tiện lợi, sau đó được ăn một bát mì tôm nóng hổi để xua đi cái lạnh, đây cũng là một niềm an ủi cho cuộc sống chết tiệt này.
Ăn được nửa bát, tôi lấy bao vải chứa “Thiên Nhân Trảm” ra để lên bàn và nói: “Chú họ nói thứ này có thể giết được Mị, nhưng chỉ có tôi cầm mới thể phát huy được sức mạnh lớn nhất. Anh cũng biết mình chính là người có mệnh Thuần Dương, anh khắc với thứ này, đến lúc đó sức mạnh của nó giảm đi, đừng nói làm thịt Mị, không tốt còn làm bị thương chính anh... Cho nên làm việc này chỉ có tôi thôi.”
Đinh Nhất liếc nhìn Thiện Nhân Trảm một chút, vẫn không nói gì, sau đó húp sạch nước mì. Tôi không nhịn được bèn chế giễu: “Nếu chưa no tôi lại gọi cho anh thêm một bát, tôi cũng không ăn sạch được như thế? Đinh Nhất nghe xong thì đặt bát mỳ lên bàn và nói: “Ai bảo bát mì của tôi không có trứng muối và xúc xích!”
Tôi cười mắng một câu, sau đó gắp trứng muối và xúc xích cho anh ta... Sau khi ăn uống no nê, hai chúng tôi trở về trong xe, cẩn thận nghiên cứu nên chặn đường chiếc xe tải đó ở đâu. Chắc chắn khu phục vụ này không được, bởi vì khi tiến vào đây, tài xế đã bị Mị mê hoặc rồi. Đinh Nhất cũng đồng ý quan điểm của tôi, thế là anh ta lấy một tấm bản đồ cao tốc toàn quốc vừa mua trong cửa hàng tiện lợi ra. Anh ta yêu cầu tối đánh dấu tuyến đường xe tải sẽ chạy qua, đặc biệt là phải chính xác thời gian. Vì vậy tôi nhắm mắt lại, cố hết sức nhớ lại ký ức của tài xế xe tải trước khi chết, sau đó đánh dấu thật kỹ trên bản đồ của Đinh Nhất. Khi có kết quả, tôi và Đinh Nhất quyết định sẽ chặn lái xe tải ở khu phục vụ phía trước!
Tài xế xe tải này cũng thật vất vả, trước khi xảy ra chuyện, anh ta đã lái xe liên tục mười mấy tiếng đồng hồ: Con người trong lúc đặc biệt mệt mỏi, sẽ bị một chút ma quỷ để mắt tới, hơn nữa còn rất dễ thành công.
Căn cứ theo trí nhớ của anh ta, tôi và Đinh Nhất hướng đến khu phục vụ trước đó khi lái xe nghỉ lại, tôi ước lượng khoảng cách. Ôi trời! Thêm tý nữa là đến Thiểm Tây! Nhưng chúng tôi cũng không có cách nào khác, bởi vì trên đoạn đường này, ông ta không hề dừng lại.
Trước đó chúng tôi định chặn anh ta ở trạm thu phí, nhưng nghĩ lại thì không ổn, không chừng anh ta sẽ coi chúng tôi như người xấu, bị dọa không dám dừng xe thì sao?
thêm tiền để lái xe vượt hai lần đèn đỏ, nhưng khi tôi chạy tới nhà chú Lê lại2phát hiện mình đã chậm một bước! Chắc chú Lê thấy cửa nhà mình hết đóng lại mở thì tưởng nhà có trộm, khi chú đi vào phòng khách, lại thấy tôi đang đứng ngần người ở bên trong...
“Có chuyện gì thế? Hai đứa đi ra đi vào làm cái gì thế?” Chú Lê thấy khó hiểu bèn hỏi tôi. Nhưng lúc này tôi đã không5có thời gian để giải thích, vội chạy ra khỏi nhà, ngăn chiếc xe taxi vừa định chuyển bánh, sau đó lấy ra bản đồ trên điện thoại rồi nói với lái xe: “Đến chỗ này!” “A! Đêm hôm khuya khoắt, cậu đùa tôi phải không?” Lái xe hỏi với vẻ không tin tưởng.
Tôi cũng không nói lời nào thừa thãi, chỉ nhanh chóng rút trong6ví ra một ngàn đồng cho lái xe, sau đó ngồi vào nói: “Lái xe!”
Tài xế kia cũng nhanh nhẹn, đạp ngay chân ga tiến thẳng tới địa chỉ mà tôi bảo. Trên đường đi, tôi liên tục gọi điện thoại cho Đinh Nhất, vậy mà anh ta sống chết không nghe máy, tôi bực đến mức suýt ném điện thoại.
Ai ngờ tài xế thấy như5vậy thì trêu chọc: “Lại là bạn gái tức giận bỏ đi! Đúng là tuổi trẻ, tình yêu là phải thông cảm lẫn nhau, bình thường thì dỗ dành đối phương nhiều một chút, đừng để đến lúc người ta không để ý đến thì mới sốt ruột...” Tôi nghe xong thì im lặng, nếu thực sự là bạn gái bỏ đi thì đơn giản rồi,3tôi cần gì phải gấp như thế, bực mình kiểu này sao? Nhưng tôi không có hứng giải thích với lái xe, chỉ ngồi gửi tin nhắn cho Đinh Nhất: “Anh không thể đi một mình, vì anh không có Thiên Nhân Trảm, chú họ nói chỉ có thứ này mới giết được Mị! Chờ tôi... Đừng có mà xúc động đấy!”
Tôi gửi liên tục mấy cái tin nhắn mà Đinh Nhất chẳng phản ứng gì, nhưng tôi nhận ra là Đinh Nhất không biết đường đi của chiếc xe tải, cho nên ngoài trở lại khu phục vụ nơi xảy ra chuyện thì cũng không có nơi nào khác để đi.
Hai giờ sau, khi chiếc taxi chở tôi phóng như bay đến khu phục vụ lúc chuyện xảy ra hôm đó, phía Đông trời đã bắt đầu bừng sáng. Lái xe còn tốt bụng hỏi tôi có trở về không. Nếu có thì anh ta sẽ đợi. Tôi từ chối khéo ý tốt rồi để anh ta đi, vì tôi cũng không biết mình sẽ ở đây bao lâu, cho nên trước tiên cứ để anh ta đi trước!
Lúc này khu phục vụ rất yên tĩnh, cửa hàng tiện lợi trước đó bị đâm hỏng cũng đã được sửa chữa tốt, hiện giờ đã bán hàng lại bình thường. Tôi nhìn xung quanh một vòng trước, cuối cùng cũng nhìn thấy xe của Đinh Nhất.
Tôi thở dài, sau đó bất đắc dĩ đi đến bên xe của anh ta, khi tôi nhìn vào, vậy mà trong xe không có ai hết! Tôi vội nhìn về phía cửa hàng tiện lợi, thầm nghĩ chẳng nhẽ tên này đã bắt đầu hành động rồi!
Nghĩ tới đây, tôi tranh thủ thời gian chạy vào cửa hàng tiện lợi, muốn hỏi một chút người ở bên trong có thấy Đinh Nhất hay không. Vậy mà vừa đi vào cửa hàng, thấy ngay Đinh Nhất đang ngồi ăn mì tôm ở bên trong!
Thấy anh ta đang ngồi ăn mỳ tôm, tôi thở dài một hơi, tôi cứ sợ anh ta đã dùng khối thiên thạch để trở về, nếu vậy tôi chỉ có thể giương mắt nhìn.
Đinh Nhất vừa nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn tôi, sau đó lại cúi đầu ăn mì tôm. Tôi bực đến nghiến răng, nhưng cuối cùng đành bất đắc dĩ quay ra bảo nhân viên phục vụ: “Cho tôi một bát mì tôm, thêm một quả trứng và một cái xúc xích...”
Khi nhân viên phục vụ làm xong, tôi bưng bát mì tới ngồi cạnh Đinh Nhất rồi nói: “Sao anh bướng bỉnh vậy? Tôi còn chưa nói hết lời!”.
Đinh Nhất nghe xong chẳng để ý đến tôi, chỉ khẽ “hờ”, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn mì tôm. Nghe anh ta húp xì xụp bát mì thơm lừng, tôi cũng không kịp đợi mà vội mở bát mì nóng hổi của mình ra rồi bắt đầu ăn. Mặc dù mì tôm giá rẻ lại không có dinh dưỡng gì, nhưng nó vĩnh viễn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng tôi...
Nghĩ lại, vào buổi sáng lạnh giá, chạy một đêm trên xe, cả người đang lạnh run thì đi vào cửa hàng tiện lợi, sau đó được ăn một bát mì tôm nóng hổi để xua đi cái lạnh, đây cũng là một niềm an ủi cho cuộc sống chết tiệt này.
Ăn được nửa bát, tôi lấy bao vải chứa “Thiên Nhân Trảm” ra để lên bàn và nói: “Chú họ nói thứ này có thể giết được Mị, nhưng chỉ có tôi cầm mới thể phát huy được sức mạnh lớn nhất. Anh cũng biết mình chính là người có mệnh Thuần Dương, anh khắc với thứ này, đến lúc đó sức mạnh của nó giảm đi, đừng nói làm thịt Mị, không tốt còn làm bị thương chính anh... Cho nên làm việc này chỉ có tôi thôi.”
Đinh Nhất liếc nhìn Thiện Nhân Trảm một chút, vẫn không nói gì, sau đó húp sạch nước mì. Tôi không nhịn được bèn chế giễu: “Nếu chưa no tôi lại gọi cho anh thêm một bát, tôi cũng không ăn sạch được như thế? Đinh Nhất nghe xong thì đặt bát mỳ lên bàn và nói: “Ai bảo bát mì của tôi không có trứng muối và xúc xích!”
Tôi cười mắng một câu, sau đó gắp trứng muối và xúc xích cho anh ta... Sau khi ăn uống no nê, hai chúng tôi trở về trong xe, cẩn thận nghiên cứu nên chặn đường chiếc xe tải đó ở đâu. Chắc chắn khu phục vụ này không được, bởi vì khi tiến vào đây, tài xế đã bị Mị mê hoặc rồi. Đinh Nhất cũng đồng ý quan điểm của tôi, thế là anh ta lấy một tấm bản đồ cao tốc toàn quốc vừa mua trong cửa hàng tiện lợi ra. Anh ta yêu cầu tối đánh dấu tuyến đường xe tải sẽ chạy qua, đặc biệt là phải chính xác thời gian. Vì vậy tôi nhắm mắt lại, cố hết sức nhớ lại ký ức của tài xế xe tải trước khi chết, sau đó đánh dấu thật kỹ trên bản đồ của Đinh Nhất. Khi có kết quả, tôi và Đinh Nhất quyết định sẽ chặn lái xe tải ở khu phục vụ phía trước!
Tài xế xe tải này cũng thật vất vả, trước khi xảy ra chuyện, anh ta đã lái xe liên tục mười mấy tiếng đồng hồ: Con người trong lúc đặc biệt mệt mỏi, sẽ bị một chút ma quỷ để mắt tới, hơn nữa còn rất dễ thành công.
Căn cứ theo trí nhớ của anh ta, tôi và Đinh Nhất hướng đến khu phục vụ trước đó khi lái xe nghỉ lại, tôi ước lượng khoảng cách. Ôi trời! Thêm tý nữa là đến Thiểm Tây! Nhưng chúng tôi cũng không có cách nào khác, bởi vì trên đoạn đường này, ông ta không hề dừng lại.
Trước đó chúng tôi định chặn anh ta ở trạm thu phí, nhưng nghĩ lại thì không ổn, không chừng anh ta sẽ coi chúng tôi như người xấu, bị dọa không dám dừng xe thì sao?
/1940
|