Về đến nhà rồi, Đinh Nhất ngủ suốt hai ngày hai đêm, giữa chừng tôi từng muốn gọi anh ta dậy ăn gì V đó, nhưng thằng cha này lại cũng như đánh rơi mất một phần hồn, gọi thế nào cũng không tỉnh. Tôi
bị doạ nên vội gọi cho chú Lê hỏi có phải Đinh Nhất cũng làm rớt mất một phần hồn ở Tây An rồi hay không? Chú Lê cười đáp: “Nếu nó2ném mất một phần hồn ở Tây An thì quỷ lái xe chở cháu về à!”
“Vậy anh ta ngủ đến khi nào đây ạ?” Tôi hơi lo lắng. “Ngủ đến khi nó tỉnh mới thôi, đừng có lo lắng không đâu, đâu phải là ngày đầu tiên cháu biết nó! Để nó ngủ đi, đừng đánh thức nó giữa chừng! Nếu không chẳng biết nó còn muốn ngủ tới khi khi nào nữa.” Chú Lê dặn5dò tôi. Cuối cùng thằng nhãi này ngủ đến ngày thứ ba mới tỉnh lại, lúc ấy tôi nghĩ thầm, nếu anh còn không tỉnh, chắc tôi phải gọi 120 kêu xe cứu thương rồi.
Vài ngày sau, rốt cuộc chúng tôi cũng đã quay lại nhịp sống và nghỉ ngơi bình thường. Sáng và tối mỗi ngày tôi và Đinh Nhất sẽ dắt Kim Bảo đi ra ngoài dạo quanh, cuộc sống cũng coi như thanh6nhàn. Nhưng nếu còn sống tiếp mấy ngày thanh nhàn nữa, tôi và chú Lê lại e không kiếm được tiền, cuộc sống mà, giờ phút nào cũng tràn ngập mâu thuẫn...
Tối nay chúng tôi dắt chó ra ngoài đi dạo thì đúng lúc gặp mẹ Đậu Đậu, tôi thấy cô ấy đang cầm một túi thức ăn cho chó to, chuẩn bị đi ra ngoài khu chung cư, vì thế tôi vội đi qua cách5giúp một ít.
Hỏi ra mới biết, gần đây cô ấy tham gia một hội cứu trợ động vật nhỏ, làm tình nguyện viên cứu trợ động vật, giờ cô ấy chuẩn bị mang chỗ thức ăn cho chó này ra bên ngoài khu chung cư cho chó hoang ăn. Tôi thấy cô ấy xách nhiều thức ăn chó như vậy nên để Đinh Nhất đưa Kim Bảo đi đại tiện trước, tôi giúp mẹ Đậu Đậu3đi cho chó hoang ăn. Đinh Nhất nghe thể thì lườm tôi, sau đó dắt Kim Bảo đi.
Theo mẹ Đậu Đậu kể, bên ngoài khu chung cư của chúng tôi có một “bang chó dữ”, đương nhiên, đây đều là gọi cho vui, bởi vì bọn chúng là một đám chó hoang bị chủ nhân vứt bỏ.
Tuy rằng trong số bọn chúng cũng có những con chó đã từng được “Ba ngàn yêu dấu dồn riêng một người”, nhưng mà một khi bị chủ nhân biển vào lãnh cung thì trước đây dù có bao nhiêu yêu thích thì bây giờ cũng có bấy nhiêu chán ghét, bị vứt bỏ cũng là kết quả tất nhiên,
Mỗi lần tôi dắt Kim Bảo đi ra gặp phải chúng, tôi đều có thể cảm nhận được sự hâm mộ rõ ràng trong ánh
mắt chúng... Thật ra tôi không muốn chỉ trích những người vứt bỏ thú cưng đó, tôi chỉ hy vọng trước khi họ lựa chọn nuôi chúng thì phải suy xét rõ ràng kỹ lưỡng.
Đây là một sinh mạng, không phải món đồ chơi nhất thời hứng lên thì mua, nếu không phải thật lòng yêu thương, khuyên mọi người đừng dễ dàng chọn nuôi. Ví dụ như tôi đi, lúc trước chẳng có chút xíu ý định muốn nuôi chó nào, bởi vì tôi biết một khi mình nuôi thì sẽ phải phụ trách cả đời cho nó. Kim Bảo có thể đến nhà chúng tôi chỉ do tình cờ, nhưng nếu nó đã tới, thì đây là duyên phận của ba chúng tôi, cho nên tôi phải thật quý trọng đoạn duyên phận này... Đang mải mê suy nghĩ, mẹ Đậu Đậu ở bên cạnh hơi đẩy tôi: “Nghĩ gì đấy? Đăm chiếu vậy? Mau giúp tôi chia chỗ thức ăn cho chó này ra, lát nữa chúng nó sẽ tới...”
Tôi lập tức lấy lại tinh thần, mở túi thức ăn cho chó ra... Nhưng lúc này, tôi lại đột nhiên cảm thấy xung quanh có một luồng âm khí rất dày đặc đang tới gần chúng tôi, tôi lập tức cảnh giác nhìn. Lúc này sắc trời đã rất muộn rồi, khu vực này lại không có đèn đường, cho nên quanh vành đai xanh đều tối thui. Tôi thật đúng là nể lá gan của mẹ Đậu Đậu, tối đêm tối hôm cũng dám một mình đi đến chỗ tối như vậy, còn mạnh mẽ hơn cả trai già như tôi! Mới đầu tôi còn tưởng rằng có thể là âm hồn nào đó qua đường ở gần đây?! Tuy nhiên rất nhanh tôi đã cảm thấy không thích hợp, bởi vì những âm khí đó đang tới gần chúng tôi từ bốn phương tám hướng, rõ ràng
mục tiêu chính là chỗ chúng tôi đây. Lúc này tôi nhìn thoáng qua mẹ Đậu Đậu đang làm luôn tay, phát hiện cô ấy chẳng cảm thấy cái gì cả. Đột nhiên, lùm cây xung quanh hơi động đậy, bây giờ không có Đinh Nhất bên cạnh, nếu thật sự gặp phải thằng cha nào lợi hại, tôi cũng chỉ có thể lôi mẹ Đậu Đậu nhanh chân bỏ chạy thôi! Kết quả khi cơ bắp cả người tôi cũng chặt, sắp sửa rút dao thép ra đến nơi, một con chó núi Đài Loan nhỏ mọc râu đầy mặt nhanh nhẹn chui từ lùm cây ra, sau đó mau chóng đi đến trước mặt chúng tôi, bắt đầu ăn chỗ thức ăn cho chó mà chúng tôi đã mở ra sẵn trước đó.
Tôi thấy thế lập tức thở phào nhẹ nhõm, hoá ra là một con chó nhỏ à! Vừa rồi suýt nữa hù chết ông lớn đây rồi! Nhưng khi càng ngày càng nhiều chó hoang chạy từ bụi cây ra ăn thức ăn, trái tim của tôi lại không tự chủ được vọt lên tới cổ họng. Đôi mắt của những con chó hoang này hình như hơi có vấn đề, có vẻ đều lờ mờ lộ ra ánh đó, với cả âm khí trên người chúng cũng không giống với chó hoang bình thường...
“Chị có cảm thấy những con chó hoang này có gì đó khác thường không?” Tôi nói với mẹ Đậu Đậu ở bên cạnh.
Cô ấy lắc đầu, sau đó hơi nghi ngờ đáp lại tôi: “Không phải chúng chỉ là chó hoang bình thường à? Có gì khác đâu? Sao tôi không nhìn ra?!”
Tôi không nói gì nữa, xem ra mẹ Đậu Đậu không nhìn thấy ánh đỏ trong mắt những con chó hoang này, nói nhiều trái lại sẽ dọa cô ấy.
Trưa hôm sau lúc tới nhà chú Lê ăn cơm, tôi bèn kể lại chuyện tối qua gặp được lũ chó hoang kỳ quái kia cho chú, không ngờ chú ấy nghe xong thì sắc mặt lại thay đổi: “Cháu xác định là mắt của những con chó đó nhiễm màu đỏ, trên người còn có âm khí rất dày ư?!”
Tôi gật đầu rất chắc chắn: “Không sai đâu! Lúc ấy còn dọa cho cháu nhảy dựng lên kìa! Cháu còn tưởng là gặp phải thứ gì lợi hại chứ? Kết quả lại là một đám chó hoang!”
Chú Lê nghe xong thì buồng chén đũa trong tay nói: “Thời trẻ chú từng nghe sư phụ nói, hồi năm 1942 ở Hà Nam xảy ra nạn đói lớn, những con chó hoang ăn thịt người chết thì hai mắt nhiễm màu đỏ hồng, âm khí bám cả người...”
Nghe đến đây, tôi lẳng lặng thả lại miếng thịt kho tàu mới vừa gắp lên xuống mâm: “Ăn thịt người chết?! Không có khả năng lắm đâu! Hiện giờ cũng không có xác chết đói khắp nơi như năm xưa!” Chủ Lê cũng lắc đầu bảo: “Đúng vậy! Đáng lý ra, bây giờ khả năng chó hoang ăn phải thịt người chết gần như bằng không, nhưng nghe cháu kể đặc điểm của những con chó đó lại rất khớp với chó hoang đã ăn thịt người chết... Như vậy đi, sau khi trời tối, chúng ta đến chỗ ngày hôm qua cháu cho chó ăn xem thử sẽ biết.”
Đêm đó, ba chúng tôi lại đi tới chỗ hôm qua cùng cho chó ăn với mẹ Đậu Đậu. Trước đó đã nghe cô ấy nói, khu vực này của chúng tôi tổng cộng có hơn năm mươi tình nguyện viên, cho nên hơn năm mươi ngày mới đến phiên cô ấy một lần.
Bởi vậy khi chúng tôi đến đây thì từ xa xa đã nhìn thấy có một người đàn ông dáng người trung bình đang chia thức ăn ra. Sau khi tên kia thấy chúng tôi tới thì hình như sắc mặt hơi căng thẳng, nhưng ngay sau đó lại khôi phục bình thường rất nhanh, anh ta đổ hết đồ ăn mang đến ra xong thì lập tức đứng dậy vội vàng bỏ đi.
bị doạ nên vội gọi cho chú Lê hỏi có phải Đinh Nhất cũng làm rớt mất một phần hồn ở Tây An rồi hay không? Chú Lê cười đáp: “Nếu nó2ném mất một phần hồn ở Tây An thì quỷ lái xe chở cháu về à!”
“Vậy anh ta ngủ đến khi nào đây ạ?” Tôi hơi lo lắng. “Ngủ đến khi nó tỉnh mới thôi, đừng có lo lắng không đâu, đâu phải là ngày đầu tiên cháu biết nó! Để nó ngủ đi, đừng đánh thức nó giữa chừng! Nếu không chẳng biết nó còn muốn ngủ tới khi khi nào nữa.” Chú Lê dặn5dò tôi. Cuối cùng thằng nhãi này ngủ đến ngày thứ ba mới tỉnh lại, lúc ấy tôi nghĩ thầm, nếu anh còn không tỉnh, chắc tôi phải gọi 120 kêu xe cứu thương rồi.
Vài ngày sau, rốt cuộc chúng tôi cũng đã quay lại nhịp sống và nghỉ ngơi bình thường. Sáng và tối mỗi ngày tôi và Đinh Nhất sẽ dắt Kim Bảo đi ra ngoài dạo quanh, cuộc sống cũng coi như thanh6nhàn. Nhưng nếu còn sống tiếp mấy ngày thanh nhàn nữa, tôi và chú Lê lại e không kiếm được tiền, cuộc sống mà, giờ phút nào cũng tràn ngập mâu thuẫn...
Tối nay chúng tôi dắt chó ra ngoài đi dạo thì đúng lúc gặp mẹ Đậu Đậu, tôi thấy cô ấy đang cầm một túi thức ăn cho chó to, chuẩn bị đi ra ngoài khu chung cư, vì thế tôi vội đi qua cách5giúp một ít.
Hỏi ra mới biết, gần đây cô ấy tham gia một hội cứu trợ động vật nhỏ, làm tình nguyện viên cứu trợ động vật, giờ cô ấy chuẩn bị mang chỗ thức ăn cho chó này ra bên ngoài khu chung cư cho chó hoang ăn. Tôi thấy cô ấy xách nhiều thức ăn chó như vậy nên để Đinh Nhất đưa Kim Bảo đi đại tiện trước, tôi giúp mẹ Đậu Đậu3đi cho chó hoang ăn. Đinh Nhất nghe thể thì lườm tôi, sau đó dắt Kim Bảo đi.
Theo mẹ Đậu Đậu kể, bên ngoài khu chung cư của chúng tôi có một “bang chó dữ”, đương nhiên, đây đều là gọi cho vui, bởi vì bọn chúng là một đám chó hoang bị chủ nhân vứt bỏ.
Tuy rằng trong số bọn chúng cũng có những con chó đã từng được “Ba ngàn yêu dấu dồn riêng một người”, nhưng mà một khi bị chủ nhân biển vào lãnh cung thì trước đây dù có bao nhiêu yêu thích thì bây giờ cũng có bấy nhiêu chán ghét, bị vứt bỏ cũng là kết quả tất nhiên,
Mỗi lần tôi dắt Kim Bảo đi ra gặp phải chúng, tôi đều có thể cảm nhận được sự hâm mộ rõ ràng trong ánh
mắt chúng... Thật ra tôi không muốn chỉ trích những người vứt bỏ thú cưng đó, tôi chỉ hy vọng trước khi họ lựa chọn nuôi chúng thì phải suy xét rõ ràng kỹ lưỡng.
Đây là một sinh mạng, không phải món đồ chơi nhất thời hứng lên thì mua, nếu không phải thật lòng yêu thương, khuyên mọi người đừng dễ dàng chọn nuôi. Ví dụ như tôi đi, lúc trước chẳng có chút xíu ý định muốn nuôi chó nào, bởi vì tôi biết một khi mình nuôi thì sẽ phải phụ trách cả đời cho nó. Kim Bảo có thể đến nhà chúng tôi chỉ do tình cờ, nhưng nếu nó đã tới, thì đây là duyên phận của ba chúng tôi, cho nên tôi phải thật quý trọng đoạn duyên phận này... Đang mải mê suy nghĩ, mẹ Đậu Đậu ở bên cạnh hơi đẩy tôi: “Nghĩ gì đấy? Đăm chiếu vậy? Mau giúp tôi chia chỗ thức ăn cho chó này ra, lát nữa chúng nó sẽ tới...”
Tôi lập tức lấy lại tinh thần, mở túi thức ăn cho chó ra... Nhưng lúc này, tôi lại đột nhiên cảm thấy xung quanh có một luồng âm khí rất dày đặc đang tới gần chúng tôi, tôi lập tức cảnh giác nhìn. Lúc này sắc trời đã rất muộn rồi, khu vực này lại không có đèn đường, cho nên quanh vành đai xanh đều tối thui. Tôi thật đúng là nể lá gan của mẹ Đậu Đậu, tối đêm tối hôm cũng dám một mình đi đến chỗ tối như vậy, còn mạnh mẽ hơn cả trai già như tôi! Mới đầu tôi còn tưởng rằng có thể là âm hồn nào đó qua đường ở gần đây?! Tuy nhiên rất nhanh tôi đã cảm thấy không thích hợp, bởi vì những âm khí đó đang tới gần chúng tôi từ bốn phương tám hướng, rõ ràng
mục tiêu chính là chỗ chúng tôi đây. Lúc này tôi nhìn thoáng qua mẹ Đậu Đậu đang làm luôn tay, phát hiện cô ấy chẳng cảm thấy cái gì cả. Đột nhiên, lùm cây xung quanh hơi động đậy, bây giờ không có Đinh Nhất bên cạnh, nếu thật sự gặp phải thằng cha nào lợi hại, tôi cũng chỉ có thể lôi mẹ Đậu Đậu nhanh chân bỏ chạy thôi! Kết quả khi cơ bắp cả người tôi cũng chặt, sắp sửa rút dao thép ra đến nơi, một con chó núi Đài Loan nhỏ mọc râu đầy mặt nhanh nhẹn chui từ lùm cây ra, sau đó mau chóng đi đến trước mặt chúng tôi, bắt đầu ăn chỗ thức ăn cho chó mà chúng tôi đã mở ra sẵn trước đó.
Tôi thấy thế lập tức thở phào nhẹ nhõm, hoá ra là một con chó nhỏ à! Vừa rồi suýt nữa hù chết ông lớn đây rồi! Nhưng khi càng ngày càng nhiều chó hoang chạy từ bụi cây ra ăn thức ăn, trái tim của tôi lại không tự chủ được vọt lên tới cổ họng. Đôi mắt của những con chó hoang này hình như hơi có vấn đề, có vẻ đều lờ mờ lộ ra ánh đó, với cả âm khí trên người chúng cũng không giống với chó hoang bình thường...
“Chị có cảm thấy những con chó hoang này có gì đó khác thường không?” Tôi nói với mẹ Đậu Đậu ở bên cạnh.
Cô ấy lắc đầu, sau đó hơi nghi ngờ đáp lại tôi: “Không phải chúng chỉ là chó hoang bình thường à? Có gì khác đâu? Sao tôi không nhìn ra?!”
Tôi không nói gì nữa, xem ra mẹ Đậu Đậu không nhìn thấy ánh đỏ trong mắt những con chó hoang này, nói nhiều trái lại sẽ dọa cô ấy.
Trưa hôm sau lúc tới nhà chú Lê ăn cơm, tôi bèn kể lại chuyện tối qua gặp được lũ chó hoang kỳ quái kia cho chú, không ngờ chú ấy nghe xong thì sắc mặt lại thay đổi: “Cháu xác định là mắt của những con chó đó nhiễm màu đỏ, trên người còn có âm khí rất dày ư?!”
Tôi gật đầu rất chắc chắn: “Không sai đâu! Lúc ấy còn dọa cho cháu nhảy dựng lên kìa! Cháu còn tưởng là gặp phải thứ gì lợi hại chứ? Kết quả lại là một đám chó hoang!”
Chú Lê nghe xong thì buồng chén đũa trong tay nói: “Thời trẻ chú từng nghe sư phụ nói, hồi năm 1942 ở Hà Nam xảy ra nạn đói lớn, những con chó hoang ăn thịt người chết thì hai mắt nhiễm màu đỏ hồng, âm khí bám cả người...”
Nghe đến đây, tôi lẳng lặng thả lại miếng thịt kho tàu mới vừa gắp lên xuống mâm: “Ăn thịt người chết?! Không có khả năng lắm đâu! Hiện giờ cũng không có xác chết đói khắp nơi như năm xưa!” Chủ Lê cũng lắc đầu bảo: “Đúng vậy! Đáng lý ra, bây giờ khả năng chó hoang ăn phải thịt người chết gần như bằng không, nhưng nghe cháu kể đặc điểm của những con chó đó lại rất khớp với chó hoang đã ăn thịt người chết... Như vậy đi, sau khi trời tối, chúng ta đến chỗ ngày hôm qua cháu cho chó ăn xem thử sẽ biết.”
Đêm đó, ba chúng tôi lại đi tới chỗ hôm qua cùng cho chó ăn với mẹ Đậu Đậu. Trước đó đã nghe cô ấy nói, khu vực này của chúng tôi tổng cộng có hơn năm mươi tình nguyện viên, cho nên hơn năm mươi ngày mới đến phiên cô ấy một lần.
Bởi vậy khi chúng tôi đến đây thì từ xa xa đã nhìn thấy có một người đàn ông dáng người trung bình đang chia thức ăn ra. Sau khi tên kia thấy chúng tôi tới thì hình như sắc mặt hơi căng thẳng, nhưng ngay sau đó lại khôi phục bình thường rất nhanh, anh ta đổ hết đồ ăn mang đến ra xong thì lập tức đứng dậy vội vàng bỏ đi.
/1940
|