Ống trúc nhỏ của chú Lê trông rất tinh xảo, bên ngoài có túi đựng bằng vải điều, có lẽ đã lâu năm. Chú ấy châm lửa một lá bùa sau đó nhét vào trong ống trúc, một tay mở miệng Từ Bính, một tay nhét ống2trúc lên trên.
Lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra dưới đáy ống trúc có lỗ thủng nhỏ, luồng khí từ đáy ống trúc thoát ra, cơ thể Từ Bính mềm nhũn, ngã xuống đất ngay.
Hai cái xác sau đó cũng như vậy, nhanh chóng biến thành5hai xác chết bình thường. Xong việc, chú ấy vẫy tay với chúng tôi: “Được rồi, đến đây...”
Lúc tôi đến trước ba cái xác, ký ức khi còn sống của họ nhanh chóng ùa vào đầu tôi. Từ Bính lúc gặp tôi ở quán bar Lam Hồ6vẫn còn sống, nhưng sau đó đã bị Đà Gia xử lý rồi biến thành xác sống.
Trong ba cái xác này, chỉ có Từ Bính là mới chết, còn hai tên kia đã chết rất lâu rồi. Chúng cũng từng là thuộc hạ của Đà Gia, nhưng5vì trộm hàng, cuối cùng bị Đà Gia xử tử.
Tôi thấy Đà Gia qua ký ức của Từ Bính, đó là một người đàn ông chưa đến bốn mươi tuổi, tôi vẫn nghĩ một kẻ tâm ngoan thủ lạt như thế ít nhất cũng phải gần năm3mươi mới đúng chứ?
Chú Lê giục tôi: “Mau tranh thủ thời gian, chút nữa người của Đà Gia sẽ đến thu dọn hiện trường.”
Tôi gật đầu, sau đó nhanh chóng tìm kiếm đầu mối có ích trong ký ức của hắn. Bọn Lưu Mẫn cũng nhanh chóng chạy đến, sau đó chúng tôi chia quân thành hai hướng, một đội chờ bắt đám tay chân đến dọn hiện trường, những người còn lại cùng chúng tôi đi tìm hang ổ của Đà Gia...
Trong mắt bọn tay chân như Từ Bính, Đà Gia là một kẻ rất thần bí, không ai biết thân thế và lai lịch của hắn. Thế nhưng ai cũng kiêng kị thủ đoạn của hắn, vì người đối nghịch với hắn nếu không phải chết oan uổng, thì cũng là mất tích không dấu vết.
Từ Bính mới đi theo Đà Gia được hai năm, lúc đó hắn đánh bạc thua đến táng gia bại sản, cuối cùng không còn cách nào khác nên phải bước vào con đường không thể quay lại này. Lúc hắn gia nhập, Đà Gia chỉ có một yêu cầu, chính là nếu muốn theo Đà Gia kiếm cơm thì không được động vào ma túy, nếu không nhất định sẽ chết rất thê thảm.
Chuyện này nghe có chút buồn cười, đường đường là một tay buôn ma túy lớn, lại yêu cầu thuộc hạ của mình không được động vào ma túy?! Xem ra ngay cả dạng người như Đà Gia cũng biết, một khi động vào ma túy, thì không còn đáng tin tưởng nữa.
Sau khi Từ Bính đi theo Đà Gia thì cai không đánh bạc nữa, nhưng đã là dân cờ bạc trời sinh sẽ có tính thích kích thích cao... Có một lần trong lúc vận chuyển hàng cho Đà Gia, hắn nhìn mấy túi hàng trắng, thầm nghĩ thử một chút xem thế nào?
Cuối cùng lòng hiếu kỳ chiến thắng, Từ Bính thử một lần. Mới đầu hắn cho rằng chỉ hít một chút sẽ không bị nghiện, kết quả càng hút càng nhiều càng nghiện nặng, đến cuối cùng không tự thoát ra được...
Một khi đã nghiện, trong nhà có bao nhiêu cũng sẽ bị rút sạch, đến mức toàn bộ tiền Từ Bính kiếm được từ Đà Gia đều bị dùng hết cho thứ này, nhưng có nhiều lúc tiền vẫn không đủ dùng.
Cuối cùng hắn dòm ngó đến hàng của Đà Gia, dù Từ Bính biết thủ đoạn của Đà Gia với kẻ phản bội mình rất độc ác, nhưng hắn vẫn mang tâm lý cầu may, cho rằng mình trộm mấy túi nhỏ sẽ không ai phát hiện ra.
Thế nhưng dục vọng con người sẽ không ngừng lớn lên, mới đầu hắn chỉ trộm mấy túi nhỏ, về sau trộm càng nhiều hơn, còn bán cho cả mấy tay buôn bản địa nhỏ. Từ Bính cho rằng việc mình làm thần không biết quỷ không hay, thế nhưng lại không ngờ những việc hắn làm đều vào mắt Đà Gia hết, hắn không ra tay với Từ Bính là vì còn việc cuối cùng cần Từ Bính hoàn thành.
Từ Bính đến lúc sắp chết mới biết Đà Gia đáng sợ thế nào, trước đó hắn chỉ giúp Đà Gia vận chuyển hàng từ nước ngoài về, còn sau khi về nước chỗ hàng đó chuyển đi đâu, trước giờ Đà Gia không để cho thuộc hạ biết.
Mặc dù cũng có mấy tay buôn bản địa có hàng của Đà Gia, nhưng đó chỉ là phần rất nhỏ, mỗi lần Đà Gia xuất kho hàng luôn là mấy chục ký, sau đó cầm những bó tiền lớn quay về.
Hơn nữa, có những lúc hàng vẫn còn nguyên quay về, nhưng tiền hàng lại không thiếu một phần! Điều này khiến Tử Bình đỏ mắt không thôi, nhưng đến tận khi chết, hắn mới thực sự hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Khi nhìn thấy một tên thuộc hạ đã chết một năm trước vẫn đi theo Đà Gia, hắn rất sợ hãi, không cách nào ngăn được.
Đà Gia nói cho hắn biết, thật ra tiền làm ăn mấy năm nay hắn kiếm được đều dựa vào đen ăn đen. Mà sở dĩ hắn không sợ thứ gì, là bởi vì hắn có thuật “điều khiển xác”. Những thi thể bị hắn điều khiển có thể dễ dàng xé nát thân thể kẻ khác...
Từ Bính vội quỳ xuống trước mặt Đà Gia nói: “Đà Gia... cầu xin anh, tha cho em lần này! Sau này em sẽ làm trâu làm ngựa cho anh! Sẽ báo đáp anh thật tốt!”
Đà Gia cười lạnh nói: “Biết vì sao tao không cho phép những đứa đi theo tao động vào thứ kia không?”
Từ Bính không hiểu lắc đầu hỏi: “Vì sao?”
Đà Gia thấy hắn ngu dốt như thế thì thở phào nói: “Đó là vì một khi mày đụng vào nó, cho dù là việc gì, cũng làm không có điểm mấu chốt, vì thứ này mày có thể bán đứng người khác bất cứ lúc nào, kể cả là người thân yêu nhất của mày... Huống chi tao chỉ là một ông chủ không thân không thích?”
Từ Bính liên tục cầu xin: “Đà Gia, Đà Gia! Cầu xin anh thả em đi! Em nhất định sẽ báo đáp! Sau này sẽ bán mạng cho anh mà!”
“Không cần chờ đến sau này, bây giờ mày cũng có thể bán mạng cho tao...” Mặt Đà Gia không thay đổi nói.
Cuối cùng Từ Bính chỉ có thể trơ mắt nhìn Đà Gia đâm một cây ngân châm thật sâu vào đỉnh đầu mình, sau đó hai mắt hắn tối sầm lại, không biết gì nữa.
Tuy Từ Bính chết cũng oan uổng, thế nhưng có thể trách ai được? Đường dưới chân mỗi người đều do kẻ đó chọn, nếu như ngay từ đầu hắn chọn làm một công việc đàng hoàng, không dính đến cờ bạc, không dính đến ma túy, thì đâu có kết cục như ngày hôm nay?!
Rạng sáng ngày hôm sau, chúng tôi và Lưu Mẫn dẫn theo hơn chục cảnh sát phòng chống ma túy và đội phòng chống ma túy tỉnh Vân Nam cũng cử đến hơn hai mươi đặc công, lặng lẽ mò đến hang ổ của Đà Gia.
Bên ngoài nơi đó là nhà máy chế biến thức ăn gia súc, lúc chúng tôi đi vào thì thấy đèn đuốc sáng trưng, chúng đang vội vàng chuyển từng bao thức ăn gia súc lên mấy chiếc xe hàng! Lúc này cảnh sát đặc nhiệm như thần binh từ trên trời rơi xuống, vây tất cả đám tội phạm lại.
Lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra dưới đáy ống trúc có lỗ thủng nhỏ, luồng khí từ đáy ống trúc thoát ra, cơ thể Từ Bính mềm nhũn, ngã xuống đất ngay.
Hai cái xác sau đó cũng như vậy, nhanh chóng biến thành5hai xác chết bình thường. Xong việc, chú ấy vẫy tay với chúng tôi: “Được rồi, đến đây...”
Lúc tôi đến trước ba cái xác, ký ức khi còn sống của họ nhanh chóng ùa vào đầu tôi. Từ Bính lúc gặp tôi ở quán bar Lam Hồ6vẫn còn sống, nhưng sau đó đã bị Đà Gia xử lý rồi biến thành xác sống.
Trong ba cái xác này, chỉ có Từ Bính là mới chết, còn hai tên kia đã chết rất lâu rồi. Chúng cũng từng là thuộc hạ của Đà Gia, nhưng5vì trộm hàng, cuối cùng bị Đà Gia xử tử.
Tôi thấy Đà Gia qua ký ức của Từ Bính, đó là một người đàn ông chưa đến bốn mươi tuổi, tôi vẫn nghĩ một kẻ tâm ngoan thủ lạt như thế ít nhất cũng phải gần năm3mươi mới đúng chứ?
Chú Lê giục tôi: “Mau tranh thủ thời gian, chút nữa người của Đà Gia sẽ đến thu dọn hiện trường.”
Tôi gật đầu, sau đó nhanh chóng tìm kiếm đầu mối có ích trong ký ức của hắn. Bọn Lưu Mẫn cũng nhanh chóng chạy đến, sau đó chúng tôi chia quân thành hai hướng, một đội chờ bắt đám tay chân đến dọn hiện trường, những người còn lại cùng chúng tôi đi tìm hang ổ của Đà Gia...
Trong mắt bọn tay chân như Từ Bính, Đà Gia là một kẻ rất thần bí, không ai biết thân thế và lai lịch của hắn. Thế nhưng ai cũng kiêng kị thủ đoạn của hắn, vì người đối nghịch với hắn nếu không phải chết oan uổng, thì cũng là mất tích không dấu vết.
Từ Bính mới đi theo Đà Gia được hai năm, lúc đó hắn đánh bạc thua đến táng gia bại sản, cuối cùng không còn cách nào khác nên phải bước vào con đường không thể quay lại này. Lúc hắn gia nhập, Đà Gia chỉ có một yêu cầu, chính là nếu muốn theo Đà Gia kiếm cơm thì không được động vào ma túy, nếu không nhất định sẽ chết rất thê thảm.
Chuyện này nghe có chút buồn cười, đường đường là một tay buôn ma túy lớn, lại yêu cầu thuộc hạ của mình không được động vào ma túy?! Xem ra ngay cả dạng người như Đà Gia cũng biết, một khi động vào ma túy, thì không còn đáng tin tưởng nữa.
Sau khi Từ Bính đi theo Đà Gia thì cai không đánh bạc nữa, nhưng đã là dân cờ bạc trời sinh sẽ có tính thích kích thích cao... Có một lần trong lúc vận chuyển hàng cho Đà Gia, hắn nhìn mấy túi hàng trắng, thầm nghĩ thử một chút xem thế nào?
Cuối cùng lòng hiếu kỳ chiến thắng, Từ Bính thử một lần. Mới đầu hắn cho rằng chỉ hít một chút sẽ không bị nghiện, kết quả càng hút càng nhiều càng nghiện nặng, đến cuối cùng không tự thoát ra được...
Một khi đã nghiện, trong nhà có bao nhiêu cũng sẽ bị rút sạch, đến mức toàn bộ tiền Từ Bính kiếm được từ Đà Gia đều bị dùng hết cho thứ này, nhưng có nhiều lúc tiền vẫn không đủ dùng.
Cuối cùng hắn dòm ngó đến hàng của Đà Gia, dù Từ Bính biết thủ đoạn của Đà Gia với kẻ phản bội mình rất độc ác, nhưng hắn vẫn mang tâm lý cầu may, cho rằng mình trộm mấy túi nhỏ sẽ không ai phát hiện ra.
Thế nhưng dục vọng con người sẽ không ngừng lớn lên, mới đầu hắn chỉ trộm mấy túi nhỏ, về sau trộm càng nhiều hơn, còn bán cho cả mấy tay buôn bản địa nhỏ. Từ Bính cho rằng việc mình làm thần không biết quỷ không hay, thế nhưng lại không ngờ những việc hắn làm đều vào mắt Đà Gia hết, hắn không ra tay với Từ Bính là vì còn việc cuối cùng cần Từ Bính hoàn thành.
Từ Bính đến lúc sắp chết mới biết Đà Gia đáng sợ thế nào, trước đó hắn chỉ giúp Đà Gia vận chuyển hàng từ nước ngoài về, còn sau khi về nước chỗ hàng đó chuyển đi đâu, trước giờ Đà Gia không để cho thuộc hạ biết.
Mặc dù cũng có mấy tay buôn bản địa có hàng của Đà Gia, nhưng đó chỉ là phần rất nhỏ, mỗi lần Đà Gia xuất kho hàng luôn là mấy chục ký, sau đó cầm những bó tiền lớn quay về.
Hơn nữa, có những lúc hàng vẫn còn nguyên quay về, nhưng tiền hàng lại không thiếu một phần! Điều này khiến Tử Bình đỏ mắt không thôi, nhưng đến tận khi chết, hắn mới thực sự hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Khi nhìn thấy một tên thuộc hạ đã chết một năm trước vẫn đi theo Đà Gia, hắn rất sợ hãi, không cách nào ngăn được.
Đà Gia nói cho hắn biết, thật ra tiền làm ăn mấy năm nay hắn kiếm được đều dựa vào đen ăn đen. Mà sở dĩ hắn không sợ thứ gì, là bởi vì hắn có thuật “điều khiển xác”. Những thi thể bị hắn điều khiển có thể dễ dàng xé nát thân thể kẻ khác...
Từ Bính vội quỳ xuống trước mặt Đà Gia nói: “Đà Gia... cầu xin anh, tha cho em lần này! Sau này em sẽ làm trâu làm ngựa cho anh! Sẽ báo đáp anh thật tốt!”
Đà Gia cười lạnh nói: “Biết vì sao tao không cho phép những đứa đi theo tao động vào thứ kia không?”
Từ Bính không hiểu lắc đầu hỏi: “Vì sao?”
Đà Gia thấy hắn ngu dốt như thế thì thở phào nói: “Đó là vì một khi mày đụng vào nó, cho dù là việc gì, cũng làm không có điểm mấu chốt, vì thứ này mày có thể bán đứng người khác bất cứ lúc nào, kể cả là người thân yêu nhất của mày... Huống chi tao chỉ là một ông chủ không thân không thích?”
Từ Bính liên tục cầu xin: “Đà Gia, Đà Gia! Cầu xin anh thả em đi! Em nhất định sẽ báo đáp! Sau này sẽ bán mạng cho anh mà!”
“Không cần chờ đến sau này, bây giờ mày cũng có thể bán mạng cho tao...” Mặt Đà Gia không thay đổi nói.
Cuối cùng Từ Bính chỉ có thể trơ mắt nhìn Đà Gia đâm một cây ngân châm thật sâu vào đỉnh đầu mình, sau đó hai mắt hắn tối sầm lại, không biết gì nữa.
Tuy Từ Bính chết cũng oan uổng, thế nhưng có thể trách ai được? Đường dưới chân mỗi người đều do kẻ đó chọn, nếu như ngay từ đầu hắn chọn làm một công việc đàng hoàng, không dính đến cờ bạc, không dính đến ma túy, thì đâu có kết cục như ngày hôm nay?!
Rạng sáng ngày hôm sau, chúng tôi và Lưu Mẫn dẫn theo hơn chục cảnh sát phòng chống ma túy và đội phòng chống ma túy tỉnh Vân Nam cũng cử đến hơn hai mươi đặc công, lặng lẽ mò đến hang ổ của Đà Gia.
Bên ngoài nơi đó là nhà máy chế biến thức ăn gia súc, lúc chúng tôi đi vào thì thấy đèn đuốc sáng trưng, chúng đang vội vàng chuyển từng bao thức ăn gia súc lên mấy chiếc xe hàng! Lúc này cảnh sát đặc nhiệm như thần binh từ trên trời rơi xuống, vây tất cả đám tội phạm lại.
/1940
|