Nhưng ai ngờ Trương thiên sư ngàn tính vạn tính, lại không tính đến một chuyện. Đó chính là trong đông đảo đệ tử của ông ấy, có một đồ đệ nhỏ xấu xa thành thói. Người đồ đệ nhỏ này tuy rằng trời sinh thông minh, lại tâm tính không vững, cả ngày chỉ nghĩ muốn thừa dịp lúc không có sư phụ, muốn thử nhìn2trộm ấn Thiên Sư của ông ấy.
Ngày đó Trương Thiên sư mang theo mấy đồ đệ tuổi tác lớn hơn ra ngoài làm việc, đồ đệ nhỏ kia bèn nhân cơ hội trộm ấn Thiên Sư ra chơi đùa, kết quả lúc hắn đang chơi vui vẻ thì lại đột nhiên nghe có người gọi: “Sư phụ đã về rồi!”
Trong lòng hắn hoảng hốt, ấn Thiên Sư5trượt khỏi tay, rơi xuống đất… Tuy sau đó đồ đệ nhỏ đã cuống quýt trả lại ấn Thiên Sư về chỗ cũ, nhưng mà không ai phát hiện bên dưới góc phải của ấn Thiên Sư đã xuất hiện một vết rạn nho nhỏ.
Về sau, Trương thiên sư vẫn không phát hiện ra, dưới tình huống đó dùng ấn Thiên Sư có vết rạn đóng lên6bên dưới bức mười tám ác quỷ… Tới lúc này mới để cho mười tám con ác quỷ này tuy bị nhốt ở trong tranh, nhưng lại có thể hút người xem tranh vào trong luôn…
Nói vậy nhưng mười tám con ác quỷ này cũng sợ hút vào quá nhiều mạng người sẽ có một ngày bị phát hiện, cho nên những năm gần đây bọn chúng5chỉ hút vào mười tám người, để một ngày ra khỏi được bức tranh, có thể có hình dạng con người, đi lại trong thế gian.
Còn về việc bọn chúng hút Chiêu Tài vào, tất cả đều là nội đan gây họa. Chắc là chúng phát hiện ra nội đan từ ngàn năm tu vi biến thành lại ở trên thân một người phàm, vì thế nên3nổi lòng tham!
Nghe chú họ kể xong lai lịch của bức mười tám ác quỷ này, tôi hơi nổi giận: “Cậu nhóc đồ đệ kia cũng đáng bị sư phụ hắn đét mông!”
Lúc này thì thấy sắc mặt của chú họ âm u nói: “Đồ đệ kia chính là chú…”
Tôi vừa nghe lập tức ngoan ngoãn câm miệng, sau đó xấu hổ cười cười… Chẳng qua đồng thời tôi cũng thầm nghĩ trong lòng, xem ra mọi việc có nhân tất có quả, tuy rằng đó là món nợ mà chú họ thiếu từ mấy đời trước, nhưng mà vòng đi vòng lại nhiều năm như thế, cuối cùng vẫn là do chú ấy tự tay chấm dứt việc này…
Sau khi chú họ nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe, lại biến mất khỏi cuộc sống của tôi, chú ấy luôn như vậy, tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng… Nhưng mỗi lần đều sẽ xuất hiện ở thời điểm tôi khó khăn nhất, tuy rằng bây giờ chúng tôi đều tự biết đối phương không phải là người thân chân chính của nhau, nhưng tình cảm giữa chúng tôi lại thân hơn so với người thân.
Cho nên đối với gút mắt giữa chú và lão Hắc, lão Bạch, tôi cần phải dùng cách của mình để giúp chú. Tuy rằng nhìn tư thế chú giết chết mười tám con ác quỷ, xem ra chú cũng không sợ Hắc Bạch Vô Thường, nhưng thực lực của hai con hàng kia cũng không thể khinh thường, nếu không chú họ cũng sẽ không ngược xuôi Nam Bắc để luyện thanh “Thiên Nhân Trảm” kia.
Nói đến thanh “Thiên Nhân Trảm”, lòng tôi cũng không khỏi âm ỉ lo lắng, dù sao tôi cũng là kẻ giúp lẽ phải chứ không giúp người thân, đối với chuyện khác của chú họ, tôi cũng không nói gì, nhưng duy nhất chỉ có thanh “Thiên Nhân Trảm” này!
Nếu đúng như lời chú Lê nói là phải giết chết một ngàn mạng người mới có thể luyện thành, vậy đối với một ngàn mạng sống sờ sờ này, thật sự quá không công bằng! Vả lại, dùng một ngàn mạng người để luyện hóa, cho dù ngày sau thật sự luyện thành, vậy báo ứng tội lỗi mà chú họ phải chịu có phải cũng sẽ rất nặng không?
Nếu đã như vậy, thà rằng vào địa phủ để đầu thai sớm cho xong…
Ai ngờ vài ngày sau, chú họ lại quay về, chỉ là lần này chú muốn đặt thần bảo hộ trước đây mình thờ phụng trong nhà Chiêu Tài. Có lẽ là vì đã có bài học đầu tiên, khiến chúng tôi đều cảm thấy trước kia hơi xem nhẹ Chiêu Tài khi trong người có mang nội đan hồ ly, lúc này mới để những kẻ tà ma lòng dạ khó lường lợi dụng sơ hở.
Bây giờ chú họ đặt thần bảo hộ bà nội Hồ ở chỗ Chiêu Tài, một là có thể bảo vệ cả nhà chị ấy bình an; hai là cũng vì giờ đây chú bôn ba khắp nơi, không còn rảnh để thờ phụng đàng hoàng nữa.
Mới đầu tôi cho rằng lão Triệu sẽ không chấp nhận được, dù sao anh cũng là một bác sĩ tin tưởng khoa học, thờ phụng thần bảo hộ ở nhà, nói ra không khỏi làm người ta cười đến rụng răng à?!
Nhưng không ngờ lão Triệu lại nói với vẻ thản nhiên: “Cháu biết ngày tháng yên bình của cháu và Chiêu Tài làm sao mà có, cho nên thờ phụng thần bảo hộ ở chỗ cháu cũng là theo lẽ thường. Chỉ là trước đây cháu không có kinh nghiệm ở mặt này, sợ có những kiêng kị mình không biết, đến lúc đó lại khiến thần bảo hộ không vui.”
Chú họ nghe thế thì cười và nói: “Cái này không lo, cháu chỉ cần thu xếp một căn phòng trống, thờ phụng thần bảo hộ ở đấy. Sau này mỗi ngày mùng một và mười lăm, tết nhất lễ lạc, cúng một ít hoa quả và một cái đùi gà là được…”
“Chỉ đơn giản như vậy ạ?” Lão Triệu hơi giật mình.
Chú họ gật đầu: “Chỉ đơn giản như vậy thôi, cháu chỉ cần nhớ, đây là thần linh bảo vệ nhà mình, cần thành khẩn thờ phụng, vậy thì không có gì vấn đề gì.”
Từ đấy về sau, phía trước phòng sách của nhà lão Triệu có thêm một bàn thờ nhỏ bình thường hay dùng vải đỏ che lại, bởi vì chú họ có nói, thần bảo hộ thích yên tĩnh, cho nên chỗ này trở thành nơi yên tĩnh nhất trong nhà.
Có đôi khi tôi sợ Chiêu Tài quên mất, cho nên mỗi khi tới mùng một mười lăm tôi đều sẽ mang theo ít hoa quả đến thăm nhà anh chị, nhưng sau này tôi dần dần phát hiện, đồ hai vợ chồng họ mua còn tốt hơn tôi mua rất nhiều.
Trước khi chú họ đi, tôi vẫn không kìm được hỏi chú về chuyện thanh “Thiên Nhân Trảm”, xét cho cùng tình cảm là tình cảm, đạo đức là đạo đức! Chú họ nghe rõ ý tôi rồi nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt nghiêm túc hết mấy giây, trong lòng tôi lập tức nặng nề, sợ chú sẽ nói ra câu gì khủng khiếp gây sốc lắm.
Kết quả chú nhìn tôi một lát rồi cười ha ha bảo: “Xem ra đã dọa cháu rồi, dù thế nào chú cũng sống lâu hơn cháu hơn một trăm năm đấy! Ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm, có một số việc tất nhiên là chú hiểu rõ. Cháu cũng không cần lo lắng không đâu, chú có thể nói cho cháu biết thế này nhé, hễ là vong hồn chết dưới đao của chú đều là người đúng ra phải chết, hơn nữa đều không phải tự chú ra tay…”
“Là sao ạ?” Tôi tỏ vẻ ngờ vực.
“Có nghĩa là, chú có thể tính ra người nào có hung tinh chiếu mạng, hắn sẽ giết chết một người vào một thời gian cụ thể nào đó. Việc mà chú phải làm, chỉ là cung cấp hung khí giết người mà thôi. Mặc dù họ không cần đao của chú thì cũng sẽ dùng đao khác, bởi vì bất kể là kẻ giết người hay là kẻ bị giết, đều là số mạng định sẵn của họ, không thể thay đổi.” Chú họ nói.
Tuy rằng lời chú họ nói có một phần tôi không hiểu, nhưng mà tôi lại nhớ kỹ một điểm, đó chính là cái chết của những người này… Nó xảy ra trong tình huống không có sự can thiệp của chú họ, biết được điểm này đối với tôi cũng đã đủ rồi.
Tối nay, tôi và Đinh Nhất ăn cơm ở nhà chú Lê, ba chúng tôi đều không hài lòng cho lắm với tình trạng làm việc gần đây, đó là quá nhàn! Cũng đã lâu không có khoản thu nhập nào…
Thật ra sau chuyện bức tranh ác quỷ lần trước, tôi vẫn luôn nhớ thương căn nhà cổ của ông Ngụy, không phải tôi thổi phồng căn hộ đó, chứ trừ tôi ra thì thực sự không ai dám lấy! Người thường chỉ cần hơi hỏi thăm một chút là đã không dám mua rồi! Nhưng thực tế chúng tôi đều biết, từ sau khi bức tranh mười tám ác quỷ rời khỏi đó, căn hộ kia đã sạch sẽ từ lâu rồi.
Ngày đó Trương Thiên sư mang theo mấy đồ đệ tuổi tác lớn hơn ra ngoài làm việc, đồ đệ nhỏ kia bèn nhân cơ hội trộm ấn Thiên Sư ra chơi đùa, kết quả lúc hắn đang chơi vui vẻ thì lại đột nhiên nghe có người gọi: “Sư phụ đã về rồi!”
Trong lòng hắn hoảng hốt, ấn Thiên Sư5trượt khỏi tay, rơi xuống đất… Tuy sau đó đồ đệ nhỏ đã cuống quýt trả lại ấn Thiên Sư về chỗ cũ, nhưng mà không ai phát hiện bên dưới góc phải của ấn Thiên Sư đã xuất hiện một vết rạn nho nhỏ.
Về sau, Trương thiên sư vẫn không phát hiện ra, dưới tình huống đó dùng ấn Thiên Sư có vết rạn đóng lên6bên dưới bức mười tám ác quỷ… Tới lúc này mới để cho mười tám con ác quỷ này tuy bị nhốt ở trong tranh, nhưng lại có thể hút người xem tranh vào trong luôn…
Nói vậy nhưng mười tám con ác quỷ này cũng sợ hút vào quá nhiều mạng người sẽ có một ngày bị phát hiện, cho nên những năm gần đây bọn chúng5chỉ hút vào mười tám người, để một ngày ra khỏi được bức tranh, có thể có hình dạng con người, đi lại trong thế gian.
Còn về việc bọn chúng hút Chiêu Tài vào, tất cả đều là nội đan gây họa. Chắc là chúng phát hiện ra nội đan từ ngàn năm tu vi biến thành lại ở trên thân một người phàm, vì thế nên3nổi lòng tham!
Nghe chú họ kể xong lai lịch của bức mười tám ác quỷ này, tôi hơi nổi giận: “Cậu nhóc đồ đệ kia cũng đáng bị sư phụ hắn đét mông!”
Lúc này thì thấy sắc mặt của chú họ âm u nói: “Đồ đệ kia chính là chú…”
Tôi vừa nghe lập tức ngoan ngoãn câm miệng, sau đó xấu hổ cười cười… Chẳng qua đồng thời tôi cũng thầm nghĩ trong lòng, xem ra mọi việc có nhân tất có quả, tuy rằng đó là món nợ mà chú họ thiếu từ mấy đời trước, nhưng mà vòng đi vòng lại nhiều năm như thế, cuối cùng vẫn là do chú ấy tự tay chấm dứt việc này…
Sau khi chú họ nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe, lại biến mất khỏi cuộc sống của tôi, chú ấy luôn như vậy, tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng… Nhưng mỗi lần đều sẽ xuất hiện ở thời điểm tôi khó khăn nhất, tuy rằng bây giờ chúng tôi đều tự biết đối phương không phải là người thân chân chính của nhau, nhưng tình cảm giữa chúng tôi lại thân hơn so với người thân.
Cho nên đối với gút mắt giữa chú và lão Hắc, lão Bạch, tôi cần phải dùng cách của mình để giúp chú. Tuy rằng nhìn tư thế chú giết chết mười tám con ác quỷ, xem ra chú cũng không sợ Hắc Bạch Vô Thường, nhưng thực lực của hai con hàng kia cũng không thể khinh thường, nếu không chú họ cũng sẽ không ngược xuôi Nam Bắc để luyện thanh “Thiên Nhân Trảm” kia.
Nói đến thanh “Thiên Nhân Trảm”, lòng tôi cũng không khỏi âm ỉ lo lắng, dù sao tôi cũng là kẻ giúp lẽ phải chứ không giúp người thân, đối với chuyện khác của chú họ, tôi cũng không nói gì, nhưng duy nhất chỉ có thanh “Thiên Nhân Trảm” này!
Nếu đúng như lời chú Lê nói là phải giết chết một ngàn mạng người mới có thể luyện thành, vậy đối với một ngàn mạng sống sờ sờ này, thật sự quá không công bằng! Vả lại, dùng một ngàn mạng người để luyện hóa, cho dù ngày sau thật sự luyện thành, vậy báo ứng tội lỗi mà chú họ phải chịu có phải cũng sẽ rất nặng không?
Nếu đã như vậy, thà rằng vào địa phủ để đầu thai sớm cho xong…
Ai ngờ vài ngày sau, chú họ lại quay về, chỉ là lần này chú muốn đặt thần bảo hộ trước đây mình thờ phụng trong nhà Chiêu Tài. Có lẽ là vì đã có bài học đầu tiên, khiến chúng tôi đều cảm thấy trước kia hơi xem nhẹ Chiêu Tài khi trong người có mang nội đan hồ ly, lúc này mới để những kẻ tà ma lòng dạ khó lường lợi dụng sơ hở.
Bây giờ chú họ đặt thần bảo hộ bà nội Hồ ở chỗ Chiêu Tài, một là có thể bảo vệ cả nhà chị ấy bình an; hai là cũng vì giờ đây chú bôn ba khắp nơi, không còn rảnh để thờ phụng đàng hoàng nữa.
Mới đầu tôi cho rằng lão Triệu sẽ không chấp nhận được, dù sao anh cũng là một bác sĩ tin tưởng khoa học, thờ phụng thần bảo hộ ở nhà, nói ra không khỏi làm người ta cười đến rụng răng à?!
Nhưng không ngờ lão Triệu lại nói với vẻ thản nhiên: “Cháu biết ngày tháng yên bình của cháu và Chiêu Tài làm sao mà có, cho nên thờ phụng thần bảo hộ ở chỗ cháu cũng là theo lẽ thường. Chỉ là trước đây cháu không có kinh nghiệm ở mặt này, sợ có những kiêng kị mình không biết, đến lúc đó lại khiến thần bảo hộ không vui.”
Chú họ nghe thế thì cười và nói: “Cái này không lo, cháu chỉ cần thu xếp một căn phòng trống, thờ phụng thần bảo hộ ở đấy. Sau này mỗi ngày mùng một và mười lăm, tết nhất lễ lạc, cúng một ít hoa quả và một cái đùi gà là được…”
“Chỉ đơn giản như vậy ạ?” Lão Triệu hơi giật mình.
Chú họ gật đầu: “Chỉ đơn giản như vậy thôi, cháu chỉ cần nhớ, đây là thần linh bảo vệ nhà mình, cần thành khẩn thờ phụng, vậy thì không có gì vấn đề gì.”
Từ đấy về sau, phía trước phòng sách của nhà lão Triệu có thêm một bàn thờ nhỏ bình thường hay dùng vải đỏ che lại, bởi vì chú họ có nói, thần bảo hộ thích yên tĩnh, cho nên chỗ này trở thành nơi yên tĩnh nhất trong nhà.
Có đôi khi tôi sợ Chiêu Tài quên mất, cho nên mỗi khi tới mùng một mười lăm tôi đều sẽ mang theo ít hoa quả đến thăm nhà anh chị, nhưng sau này tôi dần dần phát hiện, đồ hai vợ chồng họ mua còn tốt hơn tôi mua rất nhiều.
Trước khi chú họ đi, tôi vẫn không kìm được hỏi chú về chuyện thanh “Thiên Nhân Trảm”, xét cho cùng tình cảm là tình cảm, đạo đức là đạo đức! Chú họ nghe rõ ý tôi rồi nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt nghiêm túc hết mấy giây, trong lòng tôi lập tức nặng nề, sợ chú sẽ nói ra câu gì khủng khiếp gây sốc lắm.
Kết quả chú nhìn tôi một lát rồi cười ha ha bảo: “Xem ra đã dọa cháu rồi, dù thế nào chú cũng sống lâu hơn cháu hơn một trăm năm đấy! Ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm, có một số việc tất nhiên là chú hiểu rõ. Cháu cũng không cần lo lắng không đâu, chú có thể nói cho cháu biết thế này nhé, hễ là vong hồn chết dưới đao của chú đều là người đúng ra phải chết, hơn nữa đều không phải tự chú ra tay…”
“Là sao ạ?” Tôi tỏ vẻ ngờ vực.
“Có nghĩa là, chú có thể tính ra người nào có hung tinh chiếu mạng, hắn sẽ giết chết một người vào một thời gian cụ thể nào đó. Việc mà chú phải làm, chỉ là cung cấp hung khí giết người mà thôi. Mặc dù họ không cần đao của chú thì cũng sẽ dùng đao khác, bởi vì bất kể là kẻ giết người hay là kẻ bị giết, đều là số mạng định sẵn của họ, không thể thay đổi.” Chú họ nói.
Tuy rằng lời chú họ nói có một phần tôi không hiểu, nhưng mà tôi lại nhớ kỹ một điểm, đó chính là cái chết của những người này… Nó xảy ra trong tình huống không có sự can thiệp của chú họ, biết được điểm này đối với tôi cũng đã đủ rồi.
Tối nay, tôi và Đinh Nhất ăn cơm ở nhà chú Lê, ba chúng tôi đều không hài lòng cho lắm với tình trạng làm việc gần đây, đó là quá nhàn! Cũng đã lâu không có khoản thu nhập nào…
Thật ra sau chuyện bức tranh ác quỷ lần trước, tôi vẫn luôn nhớ thương căn nhà cổ của ông Ngụy, không phải tôi thổi phồng căn hộ đó, chứ trừ tôi ra thì thực sự không ai dám lấy! Người thường chỉ cần hơi hỏi thăm một chút là đã không dám mua rồi! Nhưng thực tế chúng tôi đều biết, từ sau khi bức tranh mười tám ác quỷ rời khỏi đó, căn hộ kia đã sạch sẽ từ lâu rồi.
/1940
|