Sau đó, thỉnh thoảng mấy người con của ông cụ Ngụy lại về nước để xem có tin tức gì của bố họ không, các hàng xóm hỏi họ có phải đã cho thuê căn nhà rồi hay không? Nhưng họ đều đáp là không.
Nhưng những tiếng ồn ào vào lúc nửa đêm kia vẫn thường xuất hiện, có lúc, thậm chí hàng xóm còn nghe thấy cả tiếng rao hàng.2Người không biết chuyện còn tưởng rằng trong nhà đang xem bộ phim nói về thời cũ, nhưng những hàng xóm xung quanh đây đều biết, trong nhà này làm gì có ai!
Nhưng hình như nửa năm nay không hề nghe thấy âm thanh kỳ quái gì nữa, không biết có phải bởi vì căn nhà này sắp bị bán đi nên những “thứ bẩn thỉu” ở trong đó đã đi5tìm căn nhà trống khác rồi không.
Nghe bà chị này nói, thì hình như thời gian căn nhà của nhà họ Ngụy không tiếp tục có ma nữa, vừa vặn trùng khớp với thời gian mà lão Lương đem bức tranh đi, nói cách khác, vấn đề là ở bức tranh kia! Tranh vừa rời đi, tình trạng ma ám trong nhà lập tức biến mất.
Sau một ngày ra ngoài, khi6tôi và lão Triệu quay trở lại nhà chú Lê thì được báo, bức tranh kia không hề có phản ứng gì cả. Cũng có thể là bởi vì chú Lê và Đinh Nhất có mệnh cách đặc biệt nên bức tranh này mới không dám làm gì ở trước mặt họ.
Tôi kể toàn bộ những tin tức mà mình thu thập được trong cả ngày hôm nay cho chú Lê5nghe, chú ấy thờ dài: “Rốt cuộc thì bức tranh này có lai lịch gì nhỉ? Cũng không biết trong những năm qua nó đã nuốt bao nhiêu linh hồn rồi!”
Tôi cắn răng: “Cháu mặc kệ trước kia nó nuốt bao nhiêu người, nhưng nó phải nhả Chiêu Tài nhà cháu ra!”
Đinh Nhất cố xoa dịu tôi: “Cậu bình tĩnh đã, tôi tin chắc sẽ có biện pháp đưa Chiêu Tài3ra ngoài!”
Lão Triệu cũng lo lắng: “Hy vọng thời gian đừng quá dài, nếu không mấy ngày liền không được ăn gì, cơ thể cô ấy không chịu nổi đâu…”
Nghĩ đến chuyện từ hôm qua đến giờ chị ấy vẫn chưa được ăn gì mà bị nhốt trong tranh, lòng tôi nóng như lửa đốt. Tuy người bình thường có nhịn đói một, hai ngày cũng không sao, nhưng nếu thời gian quá dài thì không được rồi…
Tâm trạng của lão Triệu cũng giống như tôi, cả hai chúng tôi đều tràn đầy sức lực, nhưng lại không biết phải dùng như thế nào. Nghe chú Lê nói, bức tranh này có số tuổi lớn hơn mọi người ở đây cộng lại, nên không ai biết nó có lai lịch gì mà có thể hút được người sống vào bên trong?!
Lúc này tôi đột nhiên nghĩ đến, nếu nói về chuyện sống lâu nhất thì có lẽ không ai địch được với chú họ của tôi, biết đâu chú ấy sẽ biết cái gì đó? Nghĩ vậy nên tôi vội lấy điện thoại ra bấm gọi cho chú họ.
May mà chú ấy bắt máy rất nhanh, lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Tôi kể lại chuyện cho chú ấy biết, chú ấy bảo với tôi, nếu muốn cứu Chiêu Tài ra khỏi bức tranh kia thì tôi phải vào đó một chuyến mới được!
Tôi ngây người, đúng là tôi không nghĩ đến cách này, nhưng vấn đề bây giờ là làm sao để tôi có thể vào trong đó? Tôi đâu thể đâm đầu vào bức tranh được? Chú họ bèn nói với tôi, trong chúng tôi thì chỉ có mình tôi mới có thể đi vào trong tranh.
Chú Lê và Đinh Nhất đều là mệnh thuần dương, tương khắc với bức tranh kia, họ không thể vào được. Lão Triệu là một người bình thường, nếu để anh ấy đi vào bức tranh thì e rằng số người chúng tôi phải cứu lại tăng thêm, cho nên cuối cùng chỉ có mình tôi mệnh thuần âm mới thích hợp để đi vào.
Mà chú họ còn nói, nếu tôi muốn tiến vào trong bức tranh quỷ quái này thì trên người không thể có bất kỳ vật trừ tà nào, ví dụ như răng thú hay con dao thép. Nhưng chú ấy cũng dặn dò tôi rằng, chú ấy không biết rõ tình huống bên trong bức tranh kia, nên khi tôi đi vào bên trong, chuyện đầu tiên phải làm là mau chóng đi tìm Chiêu Tài, sau đó đưa chị ấy ra ngoài bằng cửa sinh trong bức tranh nhanh chóng.
Tôi nghe không hiểu lắm: “Cửa sinh của bức tranh? Là ở chỗ nào cơ ạ?”
“Cửa sinh không nằm ở một nơi cố định, muốn tìm được nó thì phải nhờ hoàn toàn vào tuệ căn và ngộ tính của cháu!” Chú họ nói với vẻ bất đắc dĩ.
Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên, vội hỏi chú: “Cái gì gọi là dựa vào tuệ căn để tìm, ít nhất cũng phải có manh mối chứ ạ?”
Sau đó đúng là chú họ có tôi một manh mối thật, đó chính là “cửa sinh” là một cánh cửa… Tôi nghe mà thấy trước mắt mình biến thành màu đen, sao tôi lại có loại cảm giác một đi không trở lại thế này.
Sau khi cúp điện thoại, lòng tôi cứ thấp thỏm không yên, Đinh Nhất vừa nghe tôi nói tôi phải vào bên trong bức tranh thì cũng muốn đi cùng. Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng Đinh Nhất có mệnh thuần dương, chắc chắn anh ta không thể vào bức tranh được.
Cuối cùng, tôi đành phải bỏ răng thú và con dao thép ra, tạm thời giao cho Đinh Nhất giữ hộ, sau đó tôi đi đến trước bức tranh kia, chờ đợi giây phút “xuất hiện kỳ tích”. Nhưng đúng lúc này, chú họ lại gọi điện thoại tới và nói: “Tiến Bảo, nhớ rõ, một khi tìm được cửa sinh thì ngoài Chiêu Tài, cháu không được đưa bất kỳ ai ra nữa!”
Lúc ấy vì trong lòng quá sốt ruột nên tôi nghe không hiểu ý chú họ nói, tôi nghĩ thầm, trong bức tranh kia ngoài Chiêu Tài ra thì còn có ai nữa chứ? Nhưng tôi không ngờ rằng, câu nói này của chú lại thành sấm…
Trong lòng tôi thật sự không chắc chắn mình có thể đi vào bức tranh hay không, hoặc nếu vào được thì có thể đi ra không, tất cả đều là ẩn số. Dù gì tôi cũng biết bản lĩnh của mình đến đâu, nên trước khi tiến vào bức tranh, tôi quay sang nói với mọi người rằng, nếu tôi vào đó mà hai mươi tư giờ sau vẫn chưa đi ra, thì mọi người lập tức liên hệ với chú họ, để chú ấy mau chóng qua đây cứu chị em tôi!
Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi đi tới trước mặt bức tranh “Họp chợ phiên”, không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không mà khi đến gần bức tranh, tôi cảm giác có một luồng khí đang hút mình vào bên trong.
Tôi hơi e dè, quay đầu nhìn mấy người Đinh Nhất, thấy họ cũng thấy không chắc chắn như mình, xem chừng thực lực của tôi thật sự rõ như ban ngày! Ài… Mặc kệ đi! Chết thì chết!
Nghĩ vậy nên tôi nhắm hai mắt lại, bất chấp khó khăn sờ vào bức tranh kia, sờ một lúc nhưng không có cảm giác sờ được cái gì cả… Tôi vội mở mắt ra xem, da đầu tôi căng chặt lại, ông trời của tôi ơi! Tôi đã thực sự đi vào bên trong bức tranh đó rồi!
Tôi đang thực sự đứng ở một khu chợ lớn phương Bắc ở thời kỳ Dân Quốc, những người bán hàng xung quanh đang ra sức hò hét rao bán món đồ trên sạp hàng của mình. Chuyện kỳ lạ nhất là, tôi đột nhiên xuất hiện, nhưng không hề khiến những người này chú ý, như thể họ không hề nhìn thấy tôi vậy.
Tôi vội vàng nhìn quanh để tìm kiếm Chiêu Tài, nhưng người ở khu chợ này quá nhiều, nhốn nháo bận bịu, đến ngay cả người ở phía xa mặc áo gì tôi cũng không nhìn thấy.
“Chiêu Tài? Chiêu Tài?!” Tôi vội gào to, không biết cái bà này chạy đi đâu rồi?
Con đường được vẽ trên bức tranh không lớn, nhưng sau khi đi vào, tôi phát hiện nơi này chính là một thế giới khác! Tôi có thể thấy nhiều cảnh hơn từ những góc độ khác nhau.
Khi tôi đang vừa chạy vừa gào khắp nơi, đột nhiên tôi nghe thấy phía sau có giọng nói vang lên: “Cậu đang tìm một cô gái mặc tạp dề à?”
Nhưng những tiếng ồn ào vào lúc nửa đêm kia vẫn thường xuất hiện, có lúc, thậm chí hàng xóm còn nghe thấy cả tiếng rao hàng.2Người không biết chuyện còn tưởng rằng trong nhà đang xem bộ phim nói về thời cũ, nhưng những hàng xóm xung quanh đây đều biết, trong nhà này làm gì có ai!
Nhưng hình như nửa năm nay không hề nghe thấy âm thanh kỳ quái gì nữa, không biết có phải bởi vì căn nhà này sắp bị bán đi nên những “thứ bẩn thỉu” ở trong đó đã đi5tìm căn nhà trống khác rồi không.
Nghe bà chị này nói, thì hình như thời gian căn nhà của nhà họ Ngụy không tiếp tục có ma nữa, vừa vặn trùng khớp với thời gian mà lão Lương đem bức tranh đi, nói cách khác, vấn đề là ở bức tranh kia! Tranh vừa rời đi, tình trạng ma ám trong nhà lập tức biến mất.
Sau một ngày ra ngoài, khi6tôi và lão Triệu quay trở lại nhà chú Lê thì được báo, bức tranh kia không hề có phản ứng gì cả. Cũng có thể là bởi vì chú Lê và Đinh Nhất có mệnh cách đặc biệt nên bức tranh này mới không dám làm gì ở trước mặt họ.
Tôi kể toàn bộ những tin tức mà mình thu thập được trong cả ngày hôm nay cho chú Lê5nghe, chú ấy thờ dài: “Rốt cuộc thì bức tranh này có lai lịch gì nhỉ? Cũng không biết trong những năm qua nó đã nuốt bao nhiêu linh hồn rồi!”
Tôi cắn răng: “Cháu mặc kệ trước kia nó nuốt bao nhiêu người, nhưng nó phải nhả Chiêu Tài nhà cháu ra!”
Đinh Nhất cố xoa dịu tôi: “Cậu bình tĩnh đã, tôi tin chắc sẽ có biện pháp đưa Chiêu Tài3ra ngoài!”
Lão Triệu cũng lo lắng: “Hy vọng thời gian đừng quá dài, nếu không mấy ngày liền không được ăn gì, cơ thể cô ấy không chịu nổi đâu…”
Nghĩ đến chuyện từ hôm qua đến giờ chị ấy vẫn chưa được ăn gì mà bị nhốt trong tranh, lòng tôi nóng như lửa đốt. Tuy người bình thường có nhịn đói một, hai ngày cũng không sao, nhưng nếu thời gian quá dài thì không được rồi…
Tâm trạng của lão Triệu cũng giống như tôi, cả hai chúng tôi đều tràn đầy sức lực, nhưng lại không biết phải dùng như thế nào. Nghe chú Lê nói, bức tranh này có số tuổi lớn hơn mọi người ở đây cộng lại, nên không ai biết nó có lai lịch gì mà có thể hút được người sống vào bên trong?!
Lúc này tôi đột nhiên nghĩ đến, nếu nói về chuyện sống lâu nhất thì có lẽ không ai địch được với chú họ của tôi, biết đâu chú ấy sẽ biết cái gì đó? Nghĩ vậy nên tôi vội lấy điện thoại ra bấm gọi cho chú họ.
May mà chú ấy bắt máy rất nhanh, lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Tôi kể lại chuyện cho chú ấy biết, chú ấy bảo với tôi, nếu muốn cứu Chiêu Tài ra khỏi bức tranh kia thì tôi phải vào đó một chuyến mới được!
Tôi ngây người, đúng là tôi không nghĩ đến cách này, nhưng vấn đề bây giờ là làm sao để tôi có thể vào trong đó? Tôi đâu thể đâm đầu vào bức tranh được? Chú họ bèn nói với tôi, trong chúng tôi thì chỉ có mình tôi mới có thể đi vào trong tranh.
Chú Lê và Đinh Nhất đều là mệnh thuần dương, tương khắc với bức tranh kia, họ không thể vào được. Lão Triệu là một người bình thường, nếu để anh ấy đi vào bức tranh thì e rằng số người chúng tôi phải cứu lại tăng thêm, cho nên cuối cùng chỉ có mình tôi mệnh thuần âm mới thích hợp để đi vào.
Mà chú họ còn nói, nếu tôi muốn tiến vào trong bức tranh quỷ quái này thì trên người không thể có bất kỳ vật trừ tà nào, ví dụ như răng thú hay con dao thép. Nhưng chú ấy cũng dặn dò tôi rằng, chú ấy không biết rõ tình huống bên trong bức tranh kia, nên khi tôi đi vào bên trong, chuyện đầu tiên phải làm là mau chóng đi tìm Chiêu Tài, sau đó đưa chị ấy ra ngoài bằng cửa sinh trong bức tranh nhanh chóng.
Tôi nghe không hiểu lắm: “Cửa sinh của bức tranh? Là ở chỗ nào cơ ạ?”
“Cửa sinh không nằm ở một nơi cố định, muốn tìm được nó thì phải nhờ hoàn toàn vào tuệ căn và ngộ tính của cháu!” Chú họ nói với vẻ bất đắc dĩ.
Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên, vội hỏi chú: “Cái gì gọi là dựa vào tuệ căn để tìm, ít nhất cũng phải có manh mối chứ ạ?”
Sau đó đúng là chú họ có tôi một manh mối thật, đó chính là “cửa sinh” là một cánh cửa… Tôi nghe mà thấy trước mắt mình biến thành màu đen, sao tôi lại có loại cảm giác một đi không trở lại thế này.
Sau khi cúp điện thoại, lòng tôi cứ thấp thỏm không yên, Đinh Nhất vừa nghe tôi nói tôi phải vào bên trong bức tranh thì cũng muốn đi cùng. Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng Đinh Nhất có mệnh thuần dương, chắc chắn anh ta không thể vào bức tranh được.
Cuối cùng, tôi đành phải bỏ răng thú và con dao thép ra, tạm thời giao cho Đinh Nhất giữ hộ, sau đó tôi đi đến trước bức tranh kia, chờ đợi giây phút “xuất hiện kỳ tích”. Nhưng đúng lúc này, chú họ lại gọi điện thoại tới và nói: “Tiến Bảo, nhớ rõ, một khi tìm được cửa sinh thì ngoài Chiêu Tài, cháu không được đưa bất kỳ ai ra nữa!”
Lúc ấy vì trong lòng quá sốt ruột nên tôi nghe không hiểu ý chú họ nói, tôi nghĩ thầm, trong bức tranh kia ngoài Chiêu Tài ra thì còn có ai nữa chứ? Nhưng tôi không ngờ rằng, câu nói này của chú lại thành sấm…
Trong lòng tôi thật sự không chắc chắn mình có thể đi vào bức tranh hay không, hoặc nếu vào được thì có thể đi ra không, tất cả đều là ẩn số. Dù gì tôi cũng biết bản lĩnh của mình đến đâu, nên trước khi tiến vào bức tranh, tôi quay sang nói với mọi người rằng, nếu tôi vào đó mà hai mươi tư giờ sau vẫn chưa đi ra, thì mọi người lập tức liên hệ với chú họ, để chú ấy mau chóng qua đây cứu chị em tôi!
Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi đi tới trước mặt bức tranh “Họp chợ phiên”, không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không mà khi đến gần bức tranh, tôi cảm giác có một luồng khí đang hút mình vào bên trong.
Tôi hơi e dè, quay đầu nhìn mấy người Đinh Nhất, thấy họ cũng thấy không chắc chắn như mình, xem chừng thực lực của tôi thật sự rõ như ban ngày! Ài… Mặc kệ đi! Chết thì chết!
Nghĩ vậy nên tôi nhắm hai mắt lại, bất chấp khó khăn sờ vào bức tranh kia, sờ một lúc nhưng không có cảm giác sờ được cái gì cả… Tôi vội mở mắt ra xem, da đầu tôi căng chặt lại, ông trời của tôi ơi! Tôi đã thực sự đi vào bên trong bức tranh đó rồi!
Tôi đang thực sự đứng ở một khu chợ lớn phương Bắc ở thời kỳ Dân Quốc, những người bán hàng xung quanh đang ra sức hò hét rao bán món đồ trên sạp hàng của mình. Chuyện kỳ lạ nhất là, tôi đột nhiên xuất hiện, nhưng không hề khiến những người này chú ý, như thể họ không hề nhìn thấy tôi vậy.
Tôi vội vàng nhìn quanh để tìm kiếm Chiêu Tài, nhưng người ở khu chợ này quá nhiều, nhốn nháo bận bịu, đến ngay cả người ở phía xa mặc áo gì tôi cũng không nhìn thấy.
“Chiêu Tài? Chiêu Tài?!” Tôi vội gào to, không biết cái bà này chạy đi đâu rồi?
Con đường được vẽ trên bức tranh không lớn, nhưng sau khi đi vào, tôi phát hiện nơi này chính là một thế giới khác! Tôi có thể thấy nhiều cảnh hơn từ những góc độ khác nhau.
Khi tôi đang vừa chạy vừa gào khắp nơi, đột nhiên tôi nghe thấy phía sau có giọng nói vang lên: “Cậu đang tìm một cô gái mặc tạp dề à?”
/1940
|