“Ngay cả Trần Bình cũng không biết? Các
người đúng là nông cạn mà, tôi vừa rồi có
chụp vài tấm đây, nhìn không được rõ lắm,
mọi người xem đỡ đi.”
Có người lấy điện thoại ra, đưa một bức
ảnh chụp từ góc rất xa.
Đúng là một người đàn ông, nhưng lại rất
mờ.
“Tấm hình này của anh quá trừu tượng rồi,
vừa rồi có ai ở đây chứng kiến sự tình không?
Chuyện là thế nào vậy?”
Lúc này, có rất nhiều người sốt ruột, xảy ra
chuyện lớn như thế, vậy mà bọn họ vẫn ở đây
không biết gì.
Trong khi mọi người đang bàn tán vê Trần
Bình, Trân Bình đang ngồi ở một bàn khách
đâu đó, Chu Linh Huyên đang ngồi bên cạnh
anh, lén lút quan sát anh.
Vừa rồi, người này thật sự rất kiêu căng,
ngạo mạn.
Chính là kiểu đàn ông mà cô ta thích!
Đến bây giờ, tim của Chu Linh Huyên vẫn
còn đập thình thịch.
Trần Bình nhìn thời gian, nghĩ phải mau
chóng kết thúc rồi quay về với Giang Uyển
càng sớm càng tốt.
Chu Linh Huyền thì thào, vẻ mặt ngưỡng
mộ: “Anh Trần Bình, anh rất có khí phách, quá
nam tính! Anh không nhìn thấy sắc mặt của
Yamashita Tenni và Yamashita Kakura đâu,
mặt mày tái nhợt, thực sự rất sảng khoái!”
Chu Linh Huyên rất kích động, nghĩ đến
việc thu hút sự chú ý của Trần Bình
Nhưng mà, Trần Bình chỉ là hơi nghiêng
đầu lại nhìn một chút, sau đó cười nhạt nói:
“Cũng được đi.”
Chu Linh Huyên chau mày lại, có vẻ mất
hứng.
Trần Bình này thật sự là một khúc gỗ,
người ta chủ động như vậy, mặc kệ anh ấy.
Xì !
Chu Linh Huyện cảm thấy buồn chán, hết
lần này đến lần khác dùng mũi chân đá vào
Trần Bình để trút giận.
Trần Bình cũng chỉ cười nhạt, tính tình của
con gái là như vậy, anh cũng không đến mức
hơn thua với cô ta mà đánh nhau.
Lúc này.
Đúng vào lúc này, một đoàn người đi vào
bên trong đại sảnh, đều là nam nữ trẻ tuổi
đang nói cười, không ngừng nhìn vê phía ghế
khách quý ở trung tâm, trông có vẻ rất hâm
mộ, sau đó trực tiếp bước tới bàn của Trần
Bình ngồi xuống.
Trân Bình liếc nhìn, lông mày của anh ấy
giật giật.
Là người quen cũ.
/2941
|