“Hàn Ngọc Đường! Đừng đi theo tôi nữa!”
Chu Linh Huyên rất tức giận, cô ta quay
mặt thở phì phò nhìn Hàn Ngọc Đường đang
đi theo sau mông cô ta.
“Linh Huyên, tôi biết tôi sai rồi, tha thứ cho
tôi đi, tôi xin lỗi có được không?” Hàn Ngọc
Đường nói.
Sau đó, gã ta liếc nhìn Trần Bình đang bị
Chu Linh Huyên lôi kéo, đầu tiên là căm hận
tách họ ra, sau đó gã ta đưa đôi mắt xấu xa
sang sau đó lạnh lùng nói: “Này, tôi xin lỗi.”
Trần Bình cười cười, cũng không muốn
gây chuyện, có thể thấy nhóm người này là
những người sống trong nhung lụa thế hệ con
nhà giàu thứ hai nên lạnh nhạt nói: “Không
sao, vậy tôi có thể đi được rồi chứ?”
“Có thể cút rồi.”
Hàn Ngọc Đường lạnh lùng nói một câu,
sau đó quay đầu nhìn Chu Linh Huyên cười lấy
lòng, nói: “Linh Huyên, như vậy được rồi chứ?”
Chu Linh Huyên trừng mắt nhìn gã, không
nói gì nữa.
Trần Bình xoay người rời đi, phía sau
truyền đến lời nói khinh thường của Hàn Ngọc
Đường: “Thực sự là xui xẻo, vậy mà xin lỗi một
tên hèn mọn như vậy.”
Câu này khiến Trần Bình nhíu mày, anh
không làm gì cả, vậy mà cứ phải gặp loại
chuyện như vậy, hơn nữa còn bị người ta
măng chửi mấy lần.
Anh dừng chân lại, ngửa đầu nhìn lên trời,
trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ cái
gì.
Bỗng nhiên, anh xoay người một cái, đi
đến mấy người đang cười đùa bên kia.
Lúc này Hàn Ngọc Đường và bọn người
lúc nãy đang cười đùa với nhau, nhìn thấy
Trần Bình đang đi về bên này, họ sửng sốt một
lúc, sau đó châm chọc, khiêu khích nói: “Ồ,
còn dám quay lại à? Sao hả, cũng không nhìn
lại bản thân mình là cái gì, dám thích Linh
Huyên của chúng tôi…”
Còn chưa kịp nói xong, Hàn Ngọc Đường
đã thấy một nắm đấm to bằng bao cát vung
vào má mìinhlI
Trần Bình không biết tại sao mình lại làm
như vậy, nhưng anh rất khó chịu nên đã đấm
nó ra.
Bụp!
Nắm đấm và má va vào nhau, Hàn Ngọc
Đường nghiêng đầu, lảo đảo ngã chổng vó
xuống đất.
Wow !
Mấy thế hệ con nhà giàu thứ hai có đều
sững sờ, trơ mắt nhìn cảnh tượng chân thật
này thực sự xảy ra trước mắt.
Chu Linh Huyên kinh ngạc mở to một đôi
mắt đẹp, che cái miệng anh đào nhỏ nhắn,
/2941
|