Chu Linh Huyên rất bất mãn, cô ta cho
rằng ông cố đã già rồi nên hồ đồ.
Nhà họ Chu dẫn một người như vậy đi
chẳng phải là sẽ mất hết thể diện hay sao?
Hơn nữa, tối nay có rất nhiều khách nước
ngoài, đa số là thành viên Hiệp hội võ thuật
thế giới, trên danh nghĩa là để giao lưu, trao
đổi nhưng thực chất là hành động chèn ép
cộng đồng võ thuật Trung Quốc của bọn man
rợ nước ngoài.
Bọn họ muốn chèn ép võ cổ truyền Trung
Quốc nhưng tại lân đại hội giao lưu này, may
mà trong cuộc tranh cử các chức vị quan
trọng trong Hiệp hội võ thuật thế giới bọn họ
có được nhiêu quyên cạnh tranh và địa vị.
Vì vậy, một số võ phái trong nước rất quan
tâm đến buổi giao lưu võ thuật này và bọn họ
cũng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Tuy nhiên, ông cố muốn dẫn một người
đàn ông trông rất bình thường tham gia.
Điều này khiến Chu Linh Huyên rất khó
giải thích được.
Anh ấy có thực sự là cậu Trần?
Người đàn ông huyền thoại đã giúp nhà
họ Chu trở thành một trong những chủ tịch
của Hiệp hội võ thuật thế giới?
“Làm càn! Linh Huyên, không được vô lễ
với cậu Trần!”
Chu Xương Bình trừng mắt nhìn, sau đó
răn dạy Chu Linh Huyên, rồi quay sang nói xin
lỗi với Trần Bình: “Xin lỗi, cậu Trần, thứ lỗi cho
tôi dạy dỗ không nghiêm nên Kinh Huyên có
chút càn quấy.”
Trần Bình khẽ mỉm cười, liếc nhìn Chu
Linh Huyên đang phồng má cực kỳ không vui,
hỏi: “Cô cho răng tôi không thể?”
“Hừ! Đúng vậy! Cho dù anh có là cậu Trân
thật đi chăng nữa thì cũng chỉ có nhiêu tiên
hơn thôi. Cuộc giao lưu võ thuật này chính là
dùng nắm đấm để nói chuyện, tôi thấy anh
còn không thể đánh bại tôi nữa là.”
Chu Linh Huyên là một cô gái nhỏ thẳng
thắn, cô ta luôn nói thẳng.
Trần Bình nở nụ cười, lắc đầu nói: “Ông cụ
Chu, đứa cháu gái này của ông, tình tình cũng
không nhỏ đâu.”
Chu Xương Bình vội vàng cười xin lỗi: “Để
cho cậu Trần chê cười rồi.”
Nhưng mà, Chu Linh Huyên ở bên cạnh rất
buồn bực, giậm chân, nhướng mày nói: “Anh
nói cái gì?”
Dứt lời.
Chu Linh Huyên bước tới và đánh một
quyên vào ngực Trần Bình!
Cô ta muốn dạy cho người kia một bài
học.
Cực kỳ đáng giận.
/2941
|