"Ở trên đại lục này có mười tám sự tồn tại cực kỳ lợi hại. Mỗi một người bọn họ đều là những nhân vật xưng vương xưng bá, mà mười tám người này trấn thủ mười tám nơi, mỗi một người đều có thể được xem như là vương giả một phương"
"Mà Ma Phong lão tổ này thì không giống thế, thực lực của ông ta cũng không kém bao nhiêu so với mười tám người này, nhưng hết lần này đến lần khác lại không thuộc vào đội ngũ này, bởi vì ông ta là ma tu"
"Ông ta sở hữu một mảnh đất thuộc về mình ông ta, các kiểu phá hoại không kiêng dè gì ở xung quanh nơi này, khiến cho sinh linh đồ thán, cuối cùng phải phải ra vô số người đến diệt trừ ông ta."
"Có lẽ chính vì chuyện diệt trừ lần trước kia, cho nên ông ta mới có thể thu xếp cho bản thân ở bên trong một sườn núi hẻo lánh như vậy, chờ đợi được phục sinh một lần nữa."
Thỏ kể chi tiết lại chuyện năm đó một lần, dù sao thì cũng là người này bởi vì bản thân bị trọng thương, lại bị đuổi giết không ngừng, cho nên mới lựa chọn nghĩ ra phương thức như vậy để phục sinh.
Bây giờ rốt cuộc thì Trần Bình cũng đã biết thân phận của đối phương, chẳng qua là anh cũng không cảm thấy có chỗ nào hay mà sùng bái đối phương cả.
Ngược lại thì đối với loại ma tu này, trong lòng của anh vẫn luôn luôn đều là rất ghét bỏ, căn bản là không phải bạn cùng đường.
"Một khi đã như vậy, vậy tôi sẽ tóm lấy ông ta, coi như là trừ hại cho dân. Người này còn muốn cướp lấy cơ thể của tôi để phục sinh” Trần Bình cười híp mắt nói.
Anh không nghĩ tới Ma Phong lão tổ còn có nhiều chuyện xưa như vậy, lại càng không nghĩ tới rất nhiều ký ức của Thỏ cũng đã khôi phục lại rồi.
"Không thể không nói trong cái quan tài này của ông ta đúng thật là có một ít bảo vật. Tuy đối với anh mà nói thì không có tác dụng gì quá lớn, nhưng đối với tôi mà nói thì cũng coi như không tồi."
Anh cười híp mắt mò ra mấy thứ giống như trái cây từ bên trong ra. Mấy thứ này chính là linh quả cực kỳ bình thường, có lẽ là lúc đối phương trốn vào đây đã tiện tay hái được.
Bởi vì tẩm bổ nhiều năm như vậy, đám trái cây này cũng trở nên cực kỳ không giống những loại bình thường.
"Tuy đám trái cây có một ít sự tồn tại của ma khí, nhưng với năng lực của tôi thì vẫn có thể tiến hóa thành công được, cho nên ăn vào chỉ có lợi với thân thể thôi."
Thỏ vừa giải thích vừa nghiêng quan tài của đối phương lại, tóm hết toàn bộ trái cây tươi ngon từ bên trong ra. "Người này coi như đã làm một ít chuyện tốt đi." Thỏ cười híp mắt nuốt từng ngụm từng ngụm trái cây này xuống.
Chỉ tiếc bây giờ Ma Phong lão tổ cũng không biết việc này, nếu như mà để cho ông ta nhìn thấy Thỏ lãng phí linh quả của ông ta như thế, ông ta chắc chắn sẽ lập tức tức chết.
Đám trái cây này là ông ta đặc biệt chuẩn bị cho mình sau khi phục sinh.
Những năm gần đây ông ta đã không ngừng tẩm bổ cho đám trái cây này, chính là vì để rót toàn bộ các loại ma khí vào bên trong, đến lúc đó chính ông ta cũng có thể khôi phục thực lực nhanh chóng.
Hơn nữa điều càng quan trọng hơn là, mấy thứ này đều là ông ta dùng để lót đường cho mình.
Thỏ không chỉ sở hữu thực lực có thể chuyển hoán ma khí thành nguyên khí, thậm chí cậu ta còn có thể hoàn mỹ mà cắn nuốt ma khí của đối phương.
Trần Bình cũng cảm thấy cực kỳ khó tin với tất cả những điều này. Nói thật, anh không hề hứng thú gì đối với Ma Phong lão tổ gì đó một chút nào cả, ngược lại anh lại rất tò mò đối với chuyện đối phương có thể giành được mấy con bướm kia.
"Thông qua sự nỗ lực vừa rồi, tôi đã khôi phục được một chút ký ức rồi. Anh cứ tiếp tục đi theo con sông ngầm này, hình như có thứ gì đó ghê gớm lắm, mà mấy con bướm này của ông ta chắc chắn là giành được từ bên trong đó."
Thỏ cười híp mắt nói với Trần Bình
Lần này cậu ta cũng coi như đã khôi phục lại rất nhiều ký ức rồi, tuy ít nhiều vẫn có một ít không hoàn chỉnh, nhưng không thể không nói là đã xem như rất không tệ rồi.
Nghe thấy lời nói như thế, Trần Bình vừa lòng gật đầu, con thỏ nhỏ này cũng xem như là đã làm chuyện giống con người rồi đó.
Trần Bình càn quét sạch sẽ hết tất cả những thứ kia, anh trực tiếp túm lấy Thỏ rồi đi về phía bên trong con sông ngầm kia.
Tuy con sông ngầm này nước đọng như thế, nhưng có một con đường đi thông về phía xa xa.
Trần Bình đi từng bước từng bước về phía chỗ sâu bên trong con sông ngầm, rất nhanh anh đã nhìn thấy được một tia ánh sáng.
Lúc này Ma Phong lão tổ đã bị tra tấn đến mức không ra hình người nữa rồi, ông ta cứ ở bên trong nhà giam không biết chán như vậy, nội tâm ông ta cực kỳ oán hận.
Bây giờ ông ta rất hận bản thân mình, vì sao không hiểu thế nào mà lại trêu chọc phải kẻ địch như Trần Bình vậy cơ chứ.
Ông ta cũng hận, vì sao đột nhiên xuất hiện một người mạnh như vậy ở trong này quấy rầy việc tu hành của ông ta.
Nếu thực lực của đối phương không mạnh như vậy, ông ta còn có thể mạnh mẽ chiếm cứ thân thể của đối phương, tiếp tục như vậy cũng coi như là một chuyện tốt.
Nhưng ông ta cứ lại gặp phải một tên nhóc lợi hại như vậy, ông ta hoàn toàn không có cách nào có thể đối phó với đối phương được cả.
Bây giờ ông ta cũng đã rơi vào kết cục bị người ta nhốt lại rồi, đây thật đúng là vô cùng thảm.
"Nguy rồi, nếu hắn ta cứ đi về phía cuối của con sông ngầm, chẳng phải là sẽ có thể phát hiện ra sự tồn tại trong truyền thuyết kia sao? Đến lúc đó một khi thực lực của hắn ta tăng lên, mình thật sự sẽ không cứu được nữa rồi."
Nghĩ tới đây, ông ta không nhịn được mà trực tiếp bắt đầu ngọ nguậy, nhưng ông ta giãy dụa càng lợi hại thì lại bị xử lý càng mạnh mẽ hơn.
Trần Bình căn bản không có thời gian để ý tới ông ta, tất cả đều là do Tháp Thông Thiên hoàn thành giúp anh.
"Lão Đại, anh mau nhìn kia, vậy mà đằng trước lại có một nơi có ánh sáng, rất rõ ràng, đó chính là nơi mà chúng ta muốn tìm"
Thỏ ghé vào trên vai Trần Bình mà nói với vẻ rất hưng phấn, miệng cậu ta còn đang không ngừng nhai trái cây.
Trần Bình gật đầu, nhìn ra được phía trước tuyệt đối là một nơi không bình thường, bởi vì cùng với lúc anh nhìn thấy được một tia ánh sáng này, anh cũng đã cảm nhận được một sức mạnh thanh khiết. Hoàn toàn không giống với cái loại sức mạnh hắc ám kia của đối phương.
Đây tuyệt đối là một địa giới thần bí tối cao.
"Tên kia thật đúng là có thể lấy được bảo vật trân quý như thế ở nơi này sao? Sao tôi cứ cảm thấy hơi thở của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau, dường như tên kia tiến vào trong đó là sẽ bị cắn nuốt vậy."
Trần Bình cũng cảm thấy rất kỳ quái, theo lý thuyết thì mấy cái sức mạnh hắc ám này cực kỳ sợ hãi sức mạnh thánh khiết. Mà đối phương lại có thể lấy được con bướm quý giá như vậy từ trong đó, đủ để chứng minh rằng ông ta tuyệt đối là đã từng tự mình đi qua đó trải nghiệm.
"Vậy chuyện này cũng đã nói không chính xác rồi, cụ thể thì anh vẫn là phải hỏi ông ta, thứ mà cái tên kia biết chắc chắn là nhiều hơn chúng ta nhiều lắm".
Thỏ không nhịn được mà chép chép miệng một chút, tuy cậu ta đã khôi phục lại được một ít ký ức, nhưng cũng coi không phải là hoàn toàn khôi phục lại tất cả.
Cho nên nói nếu muốn biết được việc này, vẫn là phải dựa vào Trần Bình đi hỏi đối phương thôi.
"Tạm thời không gấp gáp, chúng ta cứ đi xem trước xem"
Trần Bình trực tiếp mang theo Thỏ đi vào chỗ sâu bên trong. Trên mặt anh mang theo vẻ mặt chờ đợi, cũng có chút mong chờ, rốt cuộc ở trong này có thứ đồ gì vậy chứ.
Tháp Thông Thiên ở phía sau cũng cực kỳ ác ý, cố ý để lộ ánh sáng thánh khiết ra.
Giờ này khắc này cả người Ma Phong lão tổ đều đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Loại ánh sáng thánh khiết này đối với ông ta mà nói thì có sát ý cực kỳ mạnh.
/2941
|