Đó là lý do khi đối mặt với kẻ thù xa lạ này thì mối quan hệ của bọn họ càng bền chặt hơn bất kỳ ai khác.
Liên tiếp nhìn thấy hai người đàn ông có vẻ ngoài giống mình, Lưu Niệm Bạch cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
"Bị thần kinh.."
Sư Chấn Thiên đứng bên cạnh không kìm được nói nhỏ một câu, người này trông hung ác dữ tợn, sao đầu óc lại như có vấn đề vậy?
"Chúng tôi đến tìm người ở trong sơn cốc này, có thể anh là người chúng tôi cần tìm, cũng có thể là con cháu của người mà chúng tôi muốn tìm".
Trần Bình nói xong thì cười tủm tỉm, chỉ một lời đã có thể nói rõ ra mọi chuyện.
Lúc này, Sư Chấn Thiên có cảm giác có gì đó không ổn cho lắm.
Mấy người thợ săn gần đó cũng xì xào to nhỏ.
"Tôi thấy người này có vẻ ngoài trông rất giống với kim chủ đại nhân của chúng ta đấy chứ!"
"Đúng vậy đó, nếu không nói thì tôi còn tưởng bọn họ là anh em!"
Mấy người thợ să thật sự có chút quen mặt.
Bạch Nam Thiên nghe thấy thế, sắc mặt có chút khó coi, dù sao anh ta cũng cảm thấy vẻ ngoài của người này thật sự có điểm giống với bản thân.
Hai anh em nhìn nhau, họ đều nhìn thấy chuyện gì đó không đúng lắm trong mắt nhau.
"Rốt cuộc người này là ai? Vì sao vẻ ngoài lại giống chúng tôi như thế?" Bạch Nam Thiên khó chịu hỏi.
ở đây không ai có thể trả lời được vấn đề này, đến Trần Bình cũng tò mò nhìn bọn họ.
Nếu Trần Bình có thể xác định bọn họ có phải là người thân hay không, thì nhất định có thể biết được thân phận của đối phương.
"Hư, mấy người đừng đứng đây mà nói mấy lời vô nghĩa nữa, tôi không quan tâm mấy người đến đây tìm ai, mau cút đi cho tôi".
Lưu Niệm Bạch bất mãn rồi dừng lại trước mặt mọi người, có anh ta ở đây, nhóm người này căn bản không có cách nào tiến thêm một bước.
"Mấy người cút đi."
Nhìn thấy thái độ hung hăng của đối phương, Bạch Nam Thiên hơi khó chịu, anh ta cùng với anh mình liếc nhìn nhau, trực tiếp lấy ra vũ khí.
"Tôi thấy cách ăn mặc của bọn họ chắc là người của sơn cốc, cũng có thể là người trong thôn trại."
Trần Bình đứng bên cạnh cũng kịp cầm một con dao. Sư Chấn Thiên thấy cảnh trước mắt thì đứng xem náo nhiệt không xem nó là chuyện gì lớn. "Có phải người phụ nữ đó là mẹ của tên này..." "Mẹ của tên này không lẽ là người phụ nữ đó?"
Nói đến đây, Sư Chẩn Thiên cũng do dự không biết nói gì, anh ta nghĩ khi nói đến đây, chắc đối phương cũng đã có thể hiểu được ý mình.
Bọn người Bạch Nam Thiên cũng là người thông minh, rất nhanh đã hiểu ý của Sư Chấn Thiên.
"Ý của anh là người phụ nữ kia cùng với cha tôi đã sinh ra đứa con hoang này ở ngoài sao?"
Bạch Nam Địa hơi khó chịu nhìn Lưu Niệm Bạch.
Nếu người này có thái độ ôn hoà một chút thì bọn họ đương nhiên sẽ không tỏ thái độ ngạo mạn với đối phương.
Nhưng bây giờ rõ ràng người này là người xấu, một khi đã như vậy thì cần gì phải khách sáo nữa. Câu này vừa nói ra, người bên trong thôn trại cũng nhanh chóng vây xung quanh, bọn họ đều muốn biết đã có chuyện gì xảy ra.
Mẹ của Lưu Niệm Bạch đúng là người phụ nữ trong câu chuyện cũ đó, nhưng việc này có rất ít người biết đến, trong thôn trại cũng chỉ có một ít chuyện được lưu truyền mà thôi.
Cho dù có người muốn làm rõ mọi chuyện, cuối cùng cũng sẽ bị đe dọa mà quay về khi chưa biết được gì.
Vì vậy, mẹ của Lưu Niệm Bạch là người rất bí ẩn, là một người phụ nữ mà mọi người đều muốn biết.
Hơn nữa, tuy hi bà còn trẻ chắc chắn cũng không phải người chịu ngồi yên một chỗ.
Nghe thấy bọn họ nhắc đến mẹ của mình, thái độ của Lưu Niệm Bạch cũng trở nên không vui.
"Anh im miệng cho tôi, các người có đủ tư cách để nhắc tới mẹ tôi sao?" Lưu Niệm Bạch hung hăng lên tiếng.
Anh ta muốn xé vị Sư Chẩn Thiên kiêu ngạo này ra thành từng mảnh.
Trong quá trình c công nuôi lớn ra ngoài.
Dù sao anh ta cũng là người có thành tích tốt nhất, đương nhiên cũng đã tự nuôi mấy con sâu cho riêng mình.
Việc anh ta muốn dùng những con sâu này để giết chết đám người trước mặt là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Huống hồ, những con sâu mà anh ta nuôi còn có thể khiến đám người này bị hành hạ và chết đi trong đau đớn, đây là chuyện mang lại cảm giác vui vẻ nhất!
Lưu Niệm Bạch thật sự rất muốn nhìn thấy dáng vẻ quỳ trên mặt đất van xin mình của đám người này.
Đương nhiên là Trần Bình đã chú ý đến điều này, anh nháy mắt ra hiệu cho Sư Chấn Thiên, Sư Chẩn Thiên hiểu ra ngay.
Anh ta không biết rằng dưới sự huấn luyện của Trần Bình, Sư Chấn Thiên đã có năng lực kháng lại các loại độc tố này từ lâu. Cho dù là loại độc độc nhất trên thế giới có xâm nhập vào cơ thể của Sư Chấn Thiên thì anh ta cũng sẽ không bị sao cả.
Hơn nữa, độc trong loại sau này chỉ là độc nhẹ mà thôi, vết thương đơn giản này thật sự còn nhẹ hơn cả việc bị kiến cắn.
/2941
|