Đăng nhập
Đăng kí
Toggle navigation
Đăng nhập
Truyện Vip
TRANG CHỦ
THỂ LOẠI
Ngôn Tình
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Sắc Hiệp
Xuyên Không
Truyện Teen
Lịch sử
Quân sự
Đô thị
Võng Du
Dị Năng
Khoa Huyễn
Trinh thám
Truyện ma
Truyện Ngắn
Huyền Huyễn
Dị Giới
Nữ cường
Nam cường
Trùng sinh
Nữ phụ
Phản xuyên
Nữ tôn
Đam Mỹ
Bách hợp
Mạt thế
Đông Phương
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Cung Đấu
Linh Dị
Trọng Sinh
Thám Hiểm
Quan Trường
Giang Hồ
Truyện Sủng
Truyện Ngược
Viễn Tưởng
Xuất Bản
Hắc Bang
Quân Nhân
Phương Tây
Truyện Sắc
Khác
DANH MỤC
Truyện Mới
Truyện Hot
Truyện Full
Ngôn tình Sắc
Ngôn tình Sủng
Ngôn tình Ngược
NGÔN TÌNH
TRUYỆN TEEN
TRUYỆN VIP
Trang Chủ
>
Ngôn Tình
>
Người thừa kế hào môn - Full
>
Chương 2709
Cỡ Chữ
16
18
20
22
24
26
28
30
32
34
36
38
40
Màu Nền
Xám nhạt
Xanh nhạt
Vàng nhạt
Màu sepia
Xanh đậm
Vàng đậm
Vàng ố
Màu trắng
Màu tối
Người thừa kế hào môn - Full
Chương 2710
/2941
GO
"Cho dù các người muốn bắt thì cũng phải cho một cái lý do hợp lý chứ, chẳng lẽ đây chính là tác phong của Hoàng thành các người à?" | Sư Chấn Thiên có chút bất mãn lên tiếng, lời nói hùng hổ dọa người, làm cho đám người kia không biết nên trả lời thế nào.
| Dù sao bọn họ cũng được cấp trên thông báo, nói sau khi gặp đám người này thì nhất định phải ngăn lại..
Thế nhưng về phần lý do thì đúng là bọn họ không rõ.
"Cấp trên chúng tôi nhận được thông báo, nói các người đều là phần tử cực kỳ nguy hiểm, có thể là thám tử của đại lục khác, muốn quậy đại lục Cổ Chước của chúng tôi đến long trời lở đất!"
Đội trưởng đội lính gác cũng nghiêm túc lên tiếng, ít nhất thì đây chính là tin tức mà hắn nghe được.
Những lời này làm cho đám người Trần Bình không nhịn được mà nở nụ cười, cái cớ kiều này đúng là hoang đường vô cùng.
"Không phải chứ? Chẳng lẽ các người thực sự cảm thấy người của đại lục bên kia sẽ thực sự. để ý tới đại lục này của các người à?"
Đáy mắt Trần Bình lóe lên tia tò mò, những người này đúng là coi mình như cái rốn vũ trụ.
"Anh có ý gì?" Đội trưởng đội lính gác không | hài lòng lên tiếng.
Anh ta cũng biết thực lực của cư dân hai đại | lục có chênh lệch lớn, thế nhưng đối phương
nhục nhã mình một cách đường hoàng như vậy quả là có chút quá đáng.
| "Tôi biết chuyện này không phải chú ý của anh, gọi người đứng sau lưng ra đi, chúng ta đừng chơi trò cản trở này, sắp xếp cho chúng tôi một quán trà tốt nhất, nói không chừng mọi người chúng tôi còn có cơ hội ngồi nói chuyện."
| Trần Bình dặn dò một tiếng, phất tay với đội trưởng đội lính gác, bảo anh ta đi thông báo tình huống.
| Nghe Trần Bình nói, trên mặt đội trưởng đội lính gác cũng lóe lên tia bất mãn.
Anh ta biết Trần Bình vốn coi thường mình, cho nên mới ra hành động khinh thị như vậy với mình.
"Hừ!"
Đội trưởng đội lính gác cũng hiểu rõ, mình không phải là một quan lớn, cho nên anh ta vẫn phải báo lên trên chuyện của Trần Bình.
- Có điều việc này cũng không ảnh hưởng tới việc anh ta nói lời linh tinh.
| Nơi này là địa bàn của Hoàng thành, cũng dưới chân thiên tử, anh ta không tin Trần Bình dám làm loạn ra việc gì.
| Đội trưởng đội lính gác nhanh chóng đi tới một căn phòng thần bí, anh ta báo cáo tình hình cần thận tỉ mỉ.
COM Đồng thời, anh ta cũng thêm mắm dặm muối vào mấy lời hung ác mà Trần Bình nói ra.
"Tên kia nói muốn ngài sắp xếp một quán trà tốt nhất, quỳ gối nhận sai trước mặt anh ta, như vậy mới tha thứ cho hành vi lời nói của chúng ta, nếu không anh ta sẽ trả thù!"
Bản lĩnh bịa đặt của đội trưởng đội lính gác cũng không tệ, anh ta thuận miệng nói mấy câu, đã chọc tức người đứng sau lưng.
"Cái gì? Tên đó thực sự nói vậy?"
Người đàn ông trong phong lộ ra vẻ tức giận, anh ta không ngờ Trần Bình lại dám kiêu căng ngạo mạn như vậy.
"Được, được lắm, nếu đã dám lớn lối như vậy, Lâm Phi Dương này sẽ không tha cho anh!"
| Người này chính là Lâm Phi Dương.
Quan hệ giữa Lâm Phi Dương và Trương Thành Băng không tệ, từ trước tới giờ hai người họ đều là bạn nhậu, vui chơi giải trí gì cũng có nhau.
Lần này Trương Thành Băng chịu tủi nhục, lập tức khóc lóc kể với bạn tốt việc này.
Hai người bắt tay với nhau, nhất định phải | trừng trị cái tên Trần Bình kia. GO
| Lâm Phi Dương cũng biết người nhà họ mình thành Nhật Nguyệt bị bắt nạt, mà kẻ đầu sỏ bắt nạt chính là Trần Bình.
"Ông đây không chỉ muốn giết chết cái tên Trần Bình này, còn phải giết cả cái tên cho má thành Nhật Nguyệt đi!"
"Cậu hẹn cho tôi một quán rượu tốt nhất, cứ ở quán Thiên Trì đi."
Anh ta hung tợn nói, mà cái tên chó má
Từ nhỏ Cổ Nhạc Nhạc liền sống ở nơi này, | trải qua vô số phong ba bão táp, cũng sớm nhìn | thấu lòng người ấm lạnh. CON
Người ở Hoàng thành so với bất kỳ nơi nào đều không muốn thấy nhất.
"Các người cũng đừng vui vẻ như vậy, | Hoàng thành không tốt như các người tưởng tượng đầu, thậm chí còn có chút ghê tởm nữa." - Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của mọi người, Cổ Nhạc Nhạc nhịn không được giới cho một gáo nước lạnh.
| Nghe thấy lời này, Sư Chấn Thiên liền liếc mắt qua.
"Thằng nhóc thúi, cậu đúng là biết làm tụt | hứng đấy, chẳng lẽ chúng ta còn phải sợ gì sao!
Chúng ta có tiền như vậy, kiêu ngạo thế này, đương nhiên là phải hưởng thụ cuộc sống rồi!"
Mọi người cứ nghênh ngang lên đường, thuê
một chiếc xe ngựa xa hoa, đắc ý xuất phát.
| Mà Hứa Thừa Phong thì đứng trên cổng thành, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Trần Bình.
Trương Thành Băng đã đi tới Hoàng thành trước, mục đích lần này là ép Trần Bình đến đường cùng.
Trương Thành Bằng một đường phi nước đại đến Hoàng thành trong một thời gian cực ngắn.
"Anh ta muốn đảm bảo Trần Bình sẽ chết trong tay mình.
Mà Trần Bình cũng không có nửa điểm nóng nay, trên đường đi anh vừa đi vừa nghỉ, chơi đến quên cả trời đất.
Dù sao bọn họ đều ngồi trên một chiếc xe ngựa, đương nhiên là dựa vào tốc độ như rùa bò của xe ngựa mà tiến lên, mọi người vừa đi đường, vừa mua đặc sản, coi như chuyến đi này trở thành chuyến du lịch.
| "Mọi người xem, càng đi càng thấy cao cấp hon!"
Sư Chấn Thiên cũng không nhịn được cảm khái một tiếng, anh ta phát hiện thôn làng chung quanh Hoàng thành đều cao sang vô cùng.
Thôn xóm mà trước kia bọn họ nhìn thấy ở
Nhật Nguyệt thành, trên cơ bản là rất cũ nát.
Thậm chí có người còn không có cả cơm ăn.
Mà thôn xóm trong Hoàng thành thì hoàn toàn khác biệt, không chỉ giàu có, thậm chí còn có trang viên của mình, có có một con đường chợ đêm.
| Mấy người Trần Bình cũng chơi đến vui vẻ, thậm chí còn có cảm giác đi tới trang trại lớn.
| "Chúng ta sắp vào Hoàng thành rồi, tiếp theo đây chúng ta không chỉ đối mặt với mình nhà họ Lâm."
| Trần Bình không nhịn được dặn dò một tiếng.
Anh cũng sợ đám người này quên đi nhà họ Lâm.
CO | Mà trên thực tế, đúng là Sư Chấn Thiên đã quên mất đám người này.
Anh ta căn bản không nghĩ tới, người nhà họ Lâm có thể sống sót sau trận Yêu thú này.
| "Gia tộc bọn họ hẳn chết hết rồi? Nguy hiểm mà trận yêu thú này mang lại không phải đã hủy đi thành Nhật Nguyệt sao?"
Câu hỏi của Sư Chấn Thiên có chút ngây thơ.
Trần Bình không nhịn được bật cười, cái tên này đúng là ngu xuẩn.
| "Anh cũng đừng quên, gia tộc bọn họ có một người làm việc ở Hoàng thành, đoán chừng địa vị của tên này trong Hoàng thành cũng không kém." Trần Bình phân tích. - Anh thấy những loại người này tuyệt đối sẽ không để cho gia tộc của mình bị diệt vong, lúc yêu thú đến, sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đón người nhà họ Lâm vào trong thành tị nạn.
Cũng gần như giống với suy luận của Trần Bình, người nhà họ Lâm đúng là nhờ vậy nên mới thoát được một kiếp. | Thậm chí giờ phút này, người nhà họ Lâm còn đặc biệt hống hách, bọn họ còn hống hách hơn so với hồi ở thành Nhật Nguyệt nhiều.
Ở thành Nhật Nguyệt, bọn họ một mình độc tôn, cho nên vô cùng cuồng vọng.
Mà lúc này ở Hoàng thành, bọn họ có người nhà làm quan, đương nhiên vô cùng đắc ý rồi.
| Có điều Trần Bình cũng rõ ràng, khó khăn nhất cũng không phải nhà họ Lâm, mà là đến từ cái tên thầy luyện đan cấp năm ở Hoàng thành
/2941
GO
BÁO LỖI CHƯƠNG
VUI LÒNG MÔ TẢ LỖI
BÁO LỖI CHƯƠNG
Cám ơn bạn đã báo nha
Close