Người thừa kế hào môn - Full

Chương 2656

/2941


"Ai ngờ cha tôi lại nghe được tin tức này chỗ nào đó, rồi ông ta trực tiếp cướp cô gái này đi về làm vợ bé của mình."

| Mọi người nghe tới đây thì đều cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Lúc đầu thanh quan khó quản việc nhà, huống chi đây còn là chuyện của nhà người khác, bọn họ có hơi khó mà nhúng tay vào.

"Cũng bởi vì chuyện này nên anh mới muốn ra tay đối phó Hám Thừa Phong đúng không?" Trần Bình mở miệng hỏi một câu với vẻ nghi ngờ. Thật ra cách nói này cũng có chút kỳ quái, nhưng cũng không phải là không thực tế.

Hám Thiên Lắng nghe Trần Bình nói thế thì không nhịn được mà gật đầu.

Thật ra anh ta cũng cảm thấy chuyện này nói ra có chút khó mà mở miệng được.

Nhưng sự thật chính là như thế, cha mình ngày thường tùy tiện sai sử những người phụ nữ kia còn chưa tính, trong lúc quan trọng như thế này còn muốn ăn vụng! Mà người ông ta ăn vụng lại là người mình yêu! | Càng quan trọng hơn là Hứa Thừa Phong cũng biết mình và cô gái kia có tình cảm với nhau! Chỉ là bởi vì rất nhiều chuyện nên Hám Thiên Lăng cũng rất cảm ơn cha mình, chỉ đành im lặng giấu sự đau khổ này vào lòng.

Cô | Mấy ngày trước anh ta nhìn thấy cô gái mà mình ngưỡng mộ ngồi xổm dưới gốc cây thút thít, thậm chí còn có suy nghĩ muốn nhảy xuống giếng.

Đối phương chỉ là một người bình thường mà thôi, không phải là người tu hành.

Đối mặt loại tình huống này thì trừ tự sát ra đối phương còn có thể nghĩ tới cách nào tốt hơn được nữa chứ? | Cũng chính là cô gái mà mình ngưỡng mộ rời đi nên Hám Thiên Lăng đã trở nên có chút khác biệt.

Trong lòng anh ta quyết định phải tạo phiền phức cho cha mình, dù thế nào cũng phải báo thù này.

Cho dù đối phương đã từng nghĩ trăm phương ngàn kể cứu Hám Thiên Lăng nhưng đây cũng không phải là lý do ông ta lại ép cho cô gái anh ta thích tới phát điện.

| "Không ngờ rằng anh lại nghĩ cách đối phó với cha mình, mọi chuyện có chút vượt khỏi sự dự tính của tôi.

Nhưng nếu anh bằng lòng nỗ lực thì tôi có thể giúp anh."

| Trần Bình cười tủm tỉm rồi mở miệng, không ngờ rằng đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phụ nào.

Mình lại có thêm một đồng đội.

Vốn ban đầu anh chỉ nghi ngờ là Hám Thừa Phong có vấn đề, nhưng sau khi con trai ông ta vạch trần thì anh cũng hiểu rằng chắc chắn người này có vấn đề.

Trước mặt một kiểu sau lưng một kiều, đúng là có chỗ cần phải đề phòng.

"Tôi biết ông ta nuôi rất nhiều Vợ bé trong phủ thành chủ.

Hay là mọi người đi vào đó với tôi sau đó giết sạch toàn bộ tiểu thiếp này?" Suy nghĩ của Hám Thiên Lăng vẫn luôn ngây thơ như thế.

Anh ta chỉ muốn giết chết toàn bộ tiểu thiếp kia vì báo thù cho người mình yêu.

Trần Bình lắc đầu.

"Tôi hiểu tâm trạng của anh nhưng bây giờ.

anh không cần phải kích động như thế.

Ông ta là một người vô cùng lạnh lùng vô tình, cho dù anh có giết sạch tiều thiếp của ông ta cũng chẳng có tác dụng gì đâu."

Hám Thiên Lăng vẫn chưa nói hết đầu đuôi sự việc.

| Thật ra không chỉ là người phụ nữ anh ta yêu mà ngay cả mẹ của anh ta cũng đều bị nhục nhã mỗi ngày, sống không bằng chó.

Mà Hám Thừa Phong còn muốn giả vờ ân ái trước mặt người khác để củng cố hình tượng của mình.

Điều này khiến cho Hám Thiên Lăng cảm | thấy rất buồn nôn.

| "Dù sao tôi cũng không quan tâm nữa, chỉ cần các người có thể giết ông ta thì cho dù phải trả giá lớn tới đâu tôi cũng bằng lòng."

Hám Thiên Lăng rất rõ ràng rằng mình không có cái gì chỗ nào đáng giá lợi dụng.

Nếu như muốn nhờ

Phan Minh Tâm không hổ là một diễn viên chuyên nghiệp, ông ta có thể diễn kịch ngay lập tức, tỏ vẻ đúng là trong nhà mình có người bệnh.

Trần Nãi Hoàng đứng đó một cách im lặng, tựa như đang tự hỏi tính chân thật của những gì đối phương nói.

| "Nếu như ông thực sự muốn tìm người chữa bệnh thì có thể đi tới cửa hàng của chúng tôi mua thuốc, tùy tiện mua một viên đan dược trị liệu là có thể chữa khỏi."

| Cậu bé nói xong rồi lùi lại một bước, sau đó nhanh chóng đóng cửa sau lại.

Kỹ thuật diễn xuất của đám người này đúng là kém thật đấy, muốn lừa gạt cậu bé cũng vẫn còn có chút khó khăn.

Từ khi Trần Bình nói với Trần Nãi Hoàng rằng phải gìn giữ cảnh giác thì cậu bé luôn dùng một thái độ cảnh giác để đối đãi với bất kỳ người xa lạ nào.

Phan Minh Tâm cũng không ngờ rằng mình lại xui xẻo như thế, đối phương chẳng thèm cho mình chút mặt mũi nào.

Phan Minh Tâm nhìn thấy kế hoạch của mình đã thất bại thì chỉ muốn bắt thằng nhóc thúi trước mặt này đi một cách hung dữ mà thôi.

"Các người đi ra đi, đừng đứng sững ra đó nữa, tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp nhất định phải bắt thằng nhóc thúi kia ra ngoài cho tôi!" Phan Minh Tâm biết lần này đối phương đã có tâm lý đề phòng, mình lại muốn hành động tiếp thì cũng sẽ không còn đơn giản như thế nữa rồi.

Tỳ Hưu đi dạo một vòng quanh đây, anh ta cũng quyết định muốn đổi một phương pháp khác để đạt tới mục đích của mình.

Anh ta muốn dùng sức của một người để làm loạn ở thành Thiên Lăng là câu chuyện không thể nào.

Đã như thế thì mình chỉ có thể báo cáo chuyện này cho thành chủ của thành Hoa Duyệt, đợi đối phương tới tạo phiền phức.

Tỳ Hưu nghĩ tới đây thì nở một nụ cười xán lạn, anh ta đã tạo ra kế hoạch xong xuôi rồi, chỉ cần đi áp dụng là được.

"Cô chờ ở đây, tôi phải đi tới thành Hoa Duyệt một chuyến."

Tỳ Hưu dặn dò một câu.

Cổ Tiêu Thi ở bên cạnh gật đầu một cái rồi cũng chẳng dám nói thêm gì, cô ta chỉ có thể im lặng nhìn nụ cười trên mặt đối phương mà thôi.

Hai người đi chung một khoảng thời gian dài như thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên Cổ Tiêu Thị thấy đối phương nở nụ cười xán lạn như thế này.

"Vâng."

Cổ Tiêu Thi chỉ là gật đầu rồi cũng không dám nói thêm gì.  Trong khoảng thời gian qua cô ta đã thăm dò được tính tình của đối phương một cách rõ ràng rồi.

Chỉ cần mình phục tùng Tỳ Hưu thì anh ta đối xử với mình cũng không tệ lắm.

"Cô ở đây ngoan ngoãn cho tôi, không nên gây thêm phiền phức cho tôi, chờ tôi trở về là được."

| Tỳ Hưu dặn dò xong một câu rồi xuất phát ngay lập tức, anh ta đã không kịp chờ đợi muốn giải quyết chuyện này.

Cổ Tiêu Thị cảm nhận được khí tức của đối phương từ từ biến mất thì nở một nụ cười.

| "Đúng là một người đàn ông ngu xuẩn, anh | ta thật sự cho rằng mình sẽ ngoan ngoãn ở đây đợi anh ta à?" Mặc dù đúng là Tỳ Hưu đối xử với mình không tệ nhưng Cổ Tiêu Thị cũng biết rằng vĩnh viên phục tùng một người đàn ông là chuyện rất ngu ngốc.

| Cổ Tiêu Thi chỉ là muốn dựa vào Tỳ Hưu để rời khỏi thành Nhật Nguyệt mà thôi, nếu như cô ta tự mình rời đi thì khó tránh khỏi việc gặp phải truy sát.

Cô Trên đường đi Tỳ Hưu cũng đã thay mình cản trở rất nhiều sát thủ do Hội Bảo Lâu ở Hoàng Thành sai tới, tác dụng cũng không nhỏ.

Bây giờ nguy cơ của mình đã được giải quyết, đương nhiên Cổ Tiêu Thị cũng có suy nghĩ muốn dứt bỏ đối phương.

| Người đàn ông này chỉ là một công cụ mà thôi, sự tồn tại của anh ta chẳng có ý nghĩa khác biệt nào cả, Cổ Tiêu Thị đã có một mục tiêu mới.

Lúc cô ta mới vào thành thì đã nghe được rất nhiều tin tức.


/2941

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status