Tử Hàm mắt thấy môi Huyền Dực áp xuống, cứ như vậy bị chi phối, trong tức giận, tay Tử Hàm cũng dùng sức đánh về phía gương mặt như ngọc của Huyền Dực, phát ra một tiếng ba giòn vang.
Huyền Dực ngu ngơ một chút, đối việc Tử Hàm cũng dám đánh mình tựa hồ rất là ngoài ý muốn, trên khuôn mặt hiện lên một chút xấu hổ cùng thương đau, tay nắm chặt tay Tử Hàm, rên rỉ mà tức giận nói: Ngươi cũng dám đánh ta.
Tử Hàm muốn rút ra cái tay bị cầm cố trong tay Huyền Dực của mình, đồng dạng không yếu thế hô: Đây chính là phương thức ngươi đối đãi nữ nhân sao? Không cần đem tâm tình của ngươi áp đặt ở trên người của ta, cũng không cần tùy tiện phát tình đối với ta, ta không mong, ta cũng không phải người ngươi muốn. Theo bản năng Tử Hàm chính là không mong bị coi như là thế thân, cảm giác kia giống như bị người nhục nhã.
Trong mắt Huyền Dực tràn đầy hung ác nham hiểm, thân thể cao gầy dùng sức về phía trước, đem Tử Hàm đè dưới người.
Xe ngựa hành tẩu, thân xe lay động, Tử Hàm bị bắt nằm ở dưới thân Huyền Dực, ánh mắt nhìn Huyền Dực tràn đầy tức tối cùng không vui đã lay động theo.
Con ngươi hung ác nham hiểm của Huyền Dực nhìn gương mặt khiến cho hắn mất hồn của Tử Hàm, nắm chặt tay Tử Hàn tà giận nói: Ta đối đãi nữ nhân như thế nào, có phải nên hảo hảo cho ngươi hạ xuống trở về chỗ cũ hay không, trở về chỗ cũ ngươi ở dưới sự vuốt ve của ta là thở gấp như thế nào, khi ta tiến vào ngươi thì ngươi cầu ta dùng sức như thế nào.
Lời nói của Huyền Dực khiến cho Tử Hàm vừa xấu hổ vừa giận, vùng vẫy mắng to: Ngươi vô sỉ, thả ta ra!
Huyền Dực lại hung hăng hôn lên môi Tử Hàm, bộ ngực có lực đè xuống thân thể Tử Hàm, khiến nàng bị nhét vào lòng hắn không thể nào nhúc nhích, khiến cho bộ ngực rắn chắc của hắn đè xuống trước ngực mềm mại của nàng.
Môi cực nóng cũng mang theo tức giận ngưng tụ hôn cánh môi mềm mại của Tử Hàm, Tử Hàm liều mạng vùng vẫy, trốn tránh giam cầm và nụ hôn nồng nhiệt của Huyền Dực, đoạt lấy cùng truy đuổi như vậy, bị bám một đoàn không khí kiều diễm.
Không để ý phản kháng của Tử Hàm, lưỡi Huyền Dực vẫn như linh xà chui vào trong miệng Tử Hàm, tùy ý giao động, đùa bỡn cái lưỡi mềm mại thơm tho của nàng, hắn tựa hồ bị chọc giận, bị Tử Hàm đối với quá khứ của bọn họ hoàn toàn không biết gì cả cùng lạnh lùng đối với nhiệt liệt trả giá của hắn chọc giận, tay mang theo mấy phần hỗn loạn, vội vàng sờ soạng thân thể linh lung quyến rũ của Tử Hàm.
Môi lưỡi hai người đều tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, không biết là ai phá ai, chính là một cường thế chiếm đoạt một liều mạng vùng vẫy phản kháng, hơn nữa xe ngựa ở trong động tác của hai người càng lay động lợi hại.
Môi Huyền Dực mang theo mùi máu tươi rời khỏi môi Tử Hàm, tay cũng mở vạt áo của Tử Hàm ra, lộ ra hai khối mềm mại của Tử Hàm.
Tử Hàm vừa sợ vừa giận, quẫn bách muốn che lấp thân thể của mình, nhưng Huyền Dực làm sao để cảnh đẹp trước mắt bị che giấu, hai đùi đè chặt chân Tử Hàm, một tay nắm hai bàn tay của Tử Hàm.
Mắt tham luyến mà dẫn dục vọng nhìn bộ ngực mềm mại của Tử Hàm, cúi đầu ngậm vào quả đào hồng kia.
Không, Huyền Dực không cần đối ta như vậy, không cần khiến ta. . . Hận ngươi, không cần! Tử Hàm kêu đau một tiếng, nước mắt cũng chảy xuống, cúi đầu đau khổ ồ khóc lên.
Huyền Dực thật giống bị người dội một chậu nước lạnh vào đầu, rầm, luống cuống tỉnh táo cảm xúc lại, đầu từ giữa ngực Tử Hàm nâng lên, nhìn hai mắt nhắm chặt của Tử Hàm, nước mắt đẹp đẽ, trên gương mặt trong suốt sáng sớm đã loang lổ nước mắt, giống như mưa nước mắt, khiến người đau lòng.
Hắn giống như đã bị cái gì đả kích, mạnh mẽ ngồi dậy từ người Tử Hàm, giống một con chim én từ trong xe ngựa bay ra . . .
Tử Hàm ngồi dậy, mặt đầy nước mắt, nhưng đã không còn rơi lệ, mắt đầy cô đơn, vươn tay sửa sang lại quần áo, trong lòng bi ai nghĩ, vì thân phận của mình, vì thủ lĩnh, vì sứ mạng của mình, nàng lại muốn mình chịu đựng vũ nhục như vậy, đáng giá sao?
Tử Hàm lau khô nước mặt, kinh ngạc ngồi trong xe ngựa, ánh mắt lần đầu tiên có cảm xúc phức tạp mà mâu thuẫn.
Xe ngựa rốt cuộc dừng lại, hẳn là đến tướng quân phủ, màn xe vén lên, Tử Hàm thấy được người phu xe.
Một phen động tĩnh của mình và Huyền Dực trong xe ngựa nhất định tránh không khỏi lỗ tai người ngoài, mặt Tử Hàm không khỏi đỏ lên.
Xuống xe ngựa đi vào trong phủ, tâm lại vẫn mất mát như cũ, đi một bước, nàng liền cho mình biết một lần, nàng là sát thủ, sát thủ không nên có cảm xúc như vậy, sát thủ chính là phục tùng mệnh lệnh, cho dù là thủ lĩnh muốn nàng vì nhiệm vụ hiến dâng thân thể, nàng cũng không thể cãi lời, cho dù là. . . . Thủ lĩnh muốn nàng giết người yêu nhất, nàng cũng sẽ làm theo. . . Người yêu nhất, nàng có sao, trong đầu không khỏi hiện lên mặt của Triển Vân. . . Tử Hàm liên tục lắc đầu, không để mình có người yêu nhất, nàng yêu nhất là chính mình!
————
Huyền Dực giống như đột nhiên biến mất, cả mấy ngày cũng không có xuất hiện ở trước mặt Tử Hàm.
Không phải tưởng niệm mà là kỳ quái.
Tử Hàm cảm giác chỉ mới ở chung với Huyền Dực hai ngày, nhưng giống như là trải qua mấy năm, tâm tình một hồi cảm động, một hồi lạnh lùng, một hồi kinh hỉ, một hồi đau thương, không lẽ mình thật sự đem mình xem như Huyên Hoa sao?
Tử Hàm ngồi ở phía trước cửa sổ im lặng ngẩn người, có lúc nghĩ về Huyền Dực, nhưng lại nghĩ về Triển Vân nhiều hơn, không biết thương thế của hắn như thế nào, tánh mạng bảo vệ sao, sẽ nhớ Triển Vân phấn đấu quên mình cứu nàng thậm chí ngay cả tánh mạng của hắn cũng không để ý.
Hắn rốt cuộc là nam nhân như thế nào, cảm tình đối với mình lại là như thế nào, vì sao nguy hiểm tiến đến, bận tâm là nàng mà không phải chính hắn đây?
Tử Hàm nhịn không được nghĩ, cửa đột nhiên bị lực đạo thật lớn đẩy ra, tiến vào là một bóng dáng màu hồng.
Tử Hàm hơi hơi quay đầu lại, thấy được nữ tử mặc y phục màu hồng, mạnh mẽ cầm một cây roi, cuốn ở trong tay, trên khuôn mặt xinh đẹp là vẻ mặt khiêu khích, có chút hao tổn mỹ lệ của nàng, tỉ mỉ nhìn thì thấy trên mặt nữ tử có vài phần rất giống Huyền Dực.
Tử Hàm còn chưa lên tiếng nói chuyện, chỉ nghe nữ tử áo hồng phẫn nộ quát: Ngươi còn có mặt mũi trở về.
Lại là một người xem nàng thành Huyên Hoa, Tử Hàm đứng lên, cười nhạt nói: Ngươi là muội muội của Huyền Dực?
Giả bộ điên cái gì, biết rõ còn cố hỏi. Nữ tử áo hồng đúng là muội muội của Huyền Dực, Huyền Thanh Thanh.
Có việc gì? Tử Hàm không muốn nhiều lời, chỉ là nhìn xem mục đích nàng tới đây, bất quá xem sắc mặt của nàng, hẳn là có ý không tốt.
Huyền Thanh Thanh giận dữ hướng về phía Tử Hàm kêu: Hừ, nữ nhân thối, ta đến cảnh cáo ngươi, chỗ này không hoan nghênh ngươi, mau chóng cút ra ngoài cho ta, năm ấy ngươi có bản lĩnh rời khỏi, hiện tại cũng đừng có trở về.
Rời khỏi? Ta cầu còn không được, bất quá huynh trưởng nhà ngươi không cho ta đi, ngươi nói ta nên làm sao bây giờ? Trên gương mặt Tử Hàm thuỷ chung mang cười nhạt, xem ra muội muội này thật sự quan tâm Huyền Dực, bất quá thống hận đối với Huyên Hoa cũng có thể thấy rõ.
Ngươi còn dám mạnh miệng, nữ nhân không biết thẹn, theo nam nhân khác chạy, còn có mặt mũi trở về, thật sự là một nữ nhân phóng đãng, xem ta thu thập ngươi. Huyền Thanh Thanh vung roi dài lên, Tử Hàm tuy tức giận lời vũ nhục của Huyền Thanh Thanh, hơn nữa mắt thấy Huyền Thanh Thanh đánh lại đây, nàng không thể đánh lại, không thể sử dụng võ công, chỉ có thể ngốc né tránh.
Nhưng cây roi trong tay Huyền Thanh Thanh, giống như đầu lưỡi phun máu đỏ của linh xà, ba một tiếng, đánh vào trên khuôn mặt Tử Hàm, lưu lại một đạo vết máu.
Huyền Thanh Thanh còn chưa vừa lòng vung roi, trên khuôn mặt rất là đắc ý, lại vung về phía Tử Hàm, ngay tại roi kia sắp rơi xuống trên người Tử Hàm, một đạo bóng dáng tuấn lãng đã nhẹ rơi vào trước mặt Tử Hàm, chặn Tử Hàm, roi ngưng lại quật vào trên người, ‘ba’ một tiếng, phát ra thanh âm vang dội.
Huyền Thanh Thanh trợn mắt há hốc mồm đứng ở chỗ đó, kinh hô: Ca!
Sắc mặt Huyền Dực âm trầm, một phen kéo qua roi của Huyền Thanh Thanh, hai bàn tay dùng sức, phanh một tiếng, roi đứt làm hai
Ca, sao ngươi phá hoại roi của ta. Huyền Thanh Thanh không thuận theo kêu la.
Huyền Dực lại chuyển người qua, nhìn một đạo vết đỏ trên khuôn mặt Tử Hàm, trong mắt phun ra lửa giận, muốn vươn tay nâng mặt Tử Hàm nhìn một cái, Tử Hàm lại tránh đi.
Gương mặt hung ác nham hiểm của Huyền Dực xoay qua chỗ khác nhìn Huyền Thanh Thanh ở xa, như muốn giết người. Ai cho ngươi động thủ !
Huyền Thanh Thanh kiêu căng quen, vừa giáo huấn Tử Hàm trong lòng đang cao hứng, làm sao chịu mất mặt trước mặt Tử Hàm, cãi lại nói: Ca, ta đang giúp ngươi giáo huấn nữ nhân không tuân thủ nữ tắc này, ca sao ngươi tức giận như thế.
Huyền Dực tức giận vung tay, một cái tát đánh vào trên khuôn mặt Huyền Thanh Thanh, lực đạo to lớn, khiến Huyền Thanh Thanh ngã ngồi trên mặt đất, cực kỳ bất nhã.
Huyền Thanh Thanh ngây dại, kinh ngạc nhìn ca ca của mình, khóc hô: Ca, ngươi lại đánh ta, ngươi lại đánh ta.
Huyền Dực nhìn gương mặt Huyền Thanh Thanh bị mình đánh sưng, nhưng chưa có hết giận, hét lớn: Ai cho ngươi quyền lực, nhớ kỹ cho ta, nàng là đại tẩu của ngươi, ngươi còn dám vô lễ với nàng, đừng trách ta không niệm tình cảm anh em, mặc dù ngươi là muội muội ruột của ta, ta cũng không nương tay.
Huyền Thanh Thanh khóc càng lợi hại, nữ nhân ba mươi tuổi khóc cũng như tiểu hài tử.
Đi ra ngoài, trở về phòng đóng cửa suy nghĩ. Huyền Dực giận quát, Huyền Thanh Thanh vội đứng lên, oán hận nhìn Tử Hàm một cái, xoay người rời đi.
Huyền Dực ngu ngơ một chút, đối việc Tử Hàm cũng dám đánh mình tựa hồ rất là ngoài ý muốn, trên khuôn mặt hiện lên một chút xấu hổ cùng thương đau, tay nắm chặt tay Tử Hàm, rên rỉ mà tức giận nói: Ngươi cũng dám đánh ta.
Tử Hàm muốn rút ra cái tay bị cầm cố trong tay Huyền Dực của mình, đồng dạng không yếu thế hô: Đây chính là phương thức ngươi đối đãi nữ nhân sao? Không cần đem tâm tình của ngươi áp đặt ở trên người của ta, cũng không cần tùy tiện phát tình đối với ta, ta không mong, ta cũng không phải người ngươi muốn. Theo bản năng Tử Hàm chính là không mong bị coi như là thế thân, cảm giác kia giống như bị người nhục nhã.
Trong mắt Huyền Dực tràn đầy hung ác nham hiểm, thân thể cao gầy dùng sức về phía trước, đem Tử Hàm đè dưới người.
Xe ngựa hành tẩu, thân xe lay động, Tử Hàm bị bắt nằm ở dưới thân Huyền Dực, ánh mắt nhìn Huyền Dực tràn đầy tức tối cùng không vui đã lay động theo.
Con ngươi hung ác nham hiểm của Huyền Dực nhìn gương mặt khiến cho hắn mất hồn của Tử Hàm, nắm chặt tay Tử Hàn tà giận nói: Ta đối đãi nữ nhân như thế nào, có phải nên hảo hảo cho ngươi hạ xuống trở về chỗ cũ hay không, trở về chỗ cũ ngươi ở dưới sự vuốt ve của ta là thở gấp như thế nào, khi ta tiến vào ngươi thì ngươi cầu ta dùng sức như thế nào.
Lời nói của Huyền Dực khiến cho Tử Hàm vừa xấu hổ vừa giận, vùng vẫy mắng to: Ngươi vô sỉ, thả ta ra!
Huyền Dực lại hung hăng hôn lên môi Tử Hàm, bộ ngực có lực đè xuống thân thể Tử Hàm, khiến nàng bị nhét vào lòng hắn không thể nào nhúc nhích, khiến cho bộ ngực rắn chắc của hắn đè xuống trước ngực mềm mại của nàng.
Môi cực nóng cũng mang theo tức giận ngưng tụ hôn cánh môi mềm mại của Tử Hàm, Tử Hàm liều mạng vùng vẫy, trốn tránh giam cầm và nụ hôn nồng nhiệt của Huyền Dực, đoạt lấy cùng truy đuổi như vậy, bị bám một đoàn không khí kiều diễm.
Không để ý phản kháng của Tử Hàm, lưỡi Huyền Dực vẫn như linh xà chui vào trong miệng Tử Hàm, tùy ý giao động, đùa bỡn cái lưỡi mềm mại thơm tho của nàng, hắn tựa hồ bị chọc giận, bị Tử Hàm đối với quá khứ của bọn họ hoàn toàn không biết gì cả cùng lạnh lùng đối với nhiệt liệt trả giá của hắn chọc giận, tay mang theo mấy phần hỗn loạn, vội vàng sờ soạng thân thể linh lung quyến rũ của Tử Hàm.
Môi lưỡi hai người đều tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, không biết là ai phá ai, chính là một cường thế chiếm đoạt một liều mạng vùng vẫy phản kháng, hơn nữa xe ngựa ở trong động tác của hai người càng lay động lợi hại.
Môi Huyền Dực mang theo mùi máu tươi rời khỏi môi Tử Hàm, tay cũng mở vạt áo của Tử Hàm ra, lộ ra hai khối mềm mại của Tử Hàm.
Tử Hàm vừa sợ vừa giận, quẫn bách muốn che lấp thân thể của mình, nhưng Huyền Dực làm sao để cảnh đẹp trước mắt bị che giấu, hai đùi đè chặt chân Tử Hàm, một tay nắm hai bàn tay của Tử Hàm.
Mắt tham luyến mà dẫn dục vọng nhìn bộ ngực mềm mại của Tử Hàm, cúi đầu ngậm vào quả đào hồng kia.
Không, Huyền Dực không cần đối ta như vậy, không cần khiến ta. . . Hận ngươi, không cần! Tử Hàm kêu đau một tiếng, nước mắt cũng chảy xuống, cúi đầu đau khổ ồ khóc lên.
Huyền Dực thật giống bị người dội một chậu nước lạnh vào đầu, rầm, luống cuống tỉnh táo cảm xúc lại, đầu từ giữa ngực Tử Hàm nâng lên, nhìn hai mắt nhắm chặt của Tử Hàm, nước mắt đẹp đẽ, trên gương mặt trong suốt sáng sớm đã loang lổ nước mắt, giống như mưa nước mắt, khiến người đau lòng.
Hắn giống như đã bị cái gì đả kích, mạnh mẽ ngồi dậy từ người Tử Hàm, giống một con chim én từ trong xe ngựa bay ra . . .
Tử Hàm ngồi dậy, mặt đầy nước mắt, nhưng đã không còn rơi lệ, mắt đầy cô đơn, vươn tay sửa sang lại quần áo, trong lòng bi ai nghĩ, vì thân phận của mình, vì thủ lĩnh, vì sứ mạng của mình, nàng lại muốn mình chịu đựng vũ nhục như vậy, đáng giá sao?
Tử Hàm lau khô nước mặt, kinh ngạc ngồi trong xe ngựa, ánh mắt lần đầu tiên có cảm xúc phức tạp mà mâu thuẫn.
Xe ngựa rốt cuộc dừng lại, hẳn là đến tướng quân phủ, màn xe vén lên, Tử Hàm thấy được người phu xe.
Một phen động tĩnh của mình và Huyền Dực trong xe ngựa nhất định tránh không khỏi lỗ tai người ngoài, mặt Tử Hàm không khỏi đỏ lên.
Xuống xe ngựa đi vào trong phủ, tâm lại vẫn mất mát như cũ, đi một bước, nàng liền cho mình biết một lần, nàng là sát thủ, sát thủ không nên có cảm xúc như vậy, sát thủ chính là phục tùng mệnh lệnh, cho dù là thủ lĩnh muốn nàng vì nhiệm vụ hiến dâng thân thể, nàng cũng không thể cãi lời, cho dù là. . . . Thủ lĩnh muốn nàng giết người yêu nhất, nàng cũng sẽ làm theo. . . Người yêu nhất, nàng có sao, trong đầu không khỏi hiện lên mặt của Triển Vân. . . Tử Hàm liên tục lắc đầu, không để mình có người yêu nhất, nàng yêu nhất là chính mình!
————
Huyền Dực giống như đột nhiên biến mất, cả mấy ngày cũng không có xuất hiện ở trước mặt Tử Hàm.
Không phải tưởng niệm mà là kỳ quái.
Tử Hàm cảm giác chỉ mới ở chung với Huyền Dực hai ngày, nhưng giống như là trải qua mấy năm, tâm tình một hồi cảm động, một hồi lạnh lùng, một hồi kinh hỉ, một hồi đau thương, không lẽ mình thật sự đem mình xem như Huyên Hoa sao?
Tử Hàm ngồi ở phía trước cửa sổ im lặng ngẩn người, có lúc nghĩ về Huyền Dực, nhưng lại nghĩ về Triển Vân nhiều hơn, không biết thương thế của hắn như thế nào, tánh mạng bảo vệ sao, sẽ nhớ Triển Vân phấn đấu quên mình cứu nàng thậm chí ngay cả tánh mạng của hắn cũng không để ý.
Hắn rốt cuộc là nam nhân như thế nào, cảm tình đối với mình lại là như thế nào, vì sao nguy hiểm tiến đến, bận tâm là nàng mà không phải chính hắn đây?
Tử Hàm nhịn không được nghĩ, cửa đột nhiên bị lực đạo thật lớn đẩy ra, tiến vào là một bóng dáng màu hồng.
Tử Hàm hơi hơi quay đầu lại, thấy được nữ tử mặc y phục màu hồng, mạnh mẽ cầm một cây roi, cuốn ở trong tay, trên khuôn mặt xinh đẹp là vẻ mặt khiêu khích, có chút hao tổn mỹ lệ của nàng, tỉ mỉ nhìn thì thấy trên mặt nữ tử có vài phần rất giống Huyền Dực.
Tử Hàm còn chưa lên tiếng nói chuyện, chỉ nghe nữ tử áo hồng phẫn nộ quát: Ngươi còn có mặt mũi trở về.
Lại là một người xem nàng thành Huyên Hoa, Tử Hàm đứng lên, cười nhạt nói: Ngươi là muội muội của Huyền Dực?
Giả bộ điên cái gì, biết rõ còn cố hỏi. Nữ tử áo hồng đúng là muội muội của Huyền Dực, Huyền Thanh Thanh.
Có việc gì? Tử Hàm không muốn nhiều lời, chỉ là nhìn xem mục đích nàng tới đây, bất quá xem sắc mặt của nàng, hẳn là có ý không tốt.
Huyền Thanh Thanh giận dữ hướng về phía Tử Hàm kêu: Hừ, nữ nhân thối, ta đến cảnh cáo ngươi, chỗ này không hoan nghênh ngươi, mau chóng cút ra ngoài cho ta, năm ấy ngươi có bản lĩnh rời khỏi, hiện tại cũng đừng có trở về.
Rời khỏi? Ta cầu còn không được, bất quá huynh trưởng nhà ngươi không cho ta đi, ngươi nói ta nên làm sao bây giờ? Trên gương mặt Tử Hàm thuỷ chung mang cười nhạt, xem ra muội muội này thật sự quan tâm Huyền Dực, bất quá thống hận đối với Huyên Hoa cũng có thể thấy rõ.
Ngươi còn dám mạnh miệng, nữ nhân không biết thẹn, theo nam nhân khác chạy, còn có mặt mũi trở về, thật sự là một nữ nhân phóng đãng, xem ta thu thập ngươi. Huyền Thanh Thanh vung roi dài lên, Tử Hàm tuy tức giận lời vũ nhục của Huyền Thanh Thanh, hơn nữa mắt thấy Huyền Thanh Thanh đánh lại đây, nàng không thể đánh lại, không thể sử dụng võ công, chỉ có thể ngốc né tránh.
Nhưng cây roi trong tay Huyền Thanh Thanh, giống như đầu lưỡi phun máu đỏ của linh xà, ba một tiếng, đánh vào trên khuôn mặt Tử Hàm, lưu lại một đạo vết máu.
Huyền Thanh Thanh còn chưa vừa lòng vung roi, trên khuôn mặt rất là đắc ý, lại vung về phía Tử Hàm, ngay tại roi kia sắp rơi xuống trên người Tử Hàm, một đạo bóng dáng tuấn lãng đã nhẹ rơi vào trước mặt Tử Hàm, chặn Tử Hàm, roi ngưng lại quật vào trên người, ‘ba’ một tiếng, phát ra thanh âm vang dội.
Huyền Thanh Thanh trợn mắt há hốc mồm đứng ở chỗ đó, kinh hô: Ca!
Sắc mặt Huyền Dực âm trầm, một phen kéo qua roi của Huyền Thanh Thanh, hai bàn tay dùng sức, phanh một tiếng, roi đứt làm hai
Ca, sao ngươi phá hoại roi của ta. Huyền Thanh Thanh không thuận theo kêu la.
Huyền Dực lại chuyển người qua, nhìn một đạo vết đỏ trên khuôn mặt Tử Hàm, trong mắt phun ra lửa giận, muốn vươn tay nâng mặt Tử Hàm nhìn một cái, Tử Hàm lại tránh đi.
Gương mặt hung ác nham hiểm của Huyền Dực xoay qua chỗ khác nhìn Huyền Thanh Thanh ở xa, như muốn giết người. Ai cho ngươi động thủ !
Huyền Thanh Thanh kiêu căng quen, vừa giáo huấn Tử Hàm trong lòng đang cao hứng, làm sao chịu mất mặt trước mặt Tử Hàm, cãi lại nói: Ca, ta đang giúp ngươi giáo huấn nữ nhân không tuân thủ nữ tắc này, ca sao ngươi tức giận như thế.
Huyền Dực tức giận vung tay, một cái tát đánh vào trên khuôn mặt Huyền Thanh Thanh, lực đạo to lớn, khiến Huyền Thanh Thanh ngã ngồi trên mặt đất, cực kỳ bất nhã.
Huyền Thanh Thanh ngây dại, kinh ngạc nhìn ca ca của mình, khóc hô: Ca, ngươi lại đánh ta, ngươi lại đánh ta.
Huyền Dực nhìn gương mặt Huyền Thanh Thanh bị mình đánh sưng, nhưng chưa có hết giận, hét lớn: Ai cho ngươi quyền lực, nhớ kỹ cho ta, nàng là đại tẩu của ngươi, ngươi còn dám vô lễ với nàng, đừng trách ta không niệm tình cảm anh em, mặc dù ngươi là muội muội ruột của ta, ta cũng không nương tay.
Huyền Thanh Thanh khóc càng lợi hại, nữ nhân ba mươi tuổi khóc cũng như tiểu hài tử.
Đi ra ngoài, trở về phòng đóng cửa suy nghĩ. Huyền Dực giận quát, Huyền Thanh Thanh vội đứng lên, oán hận nhìn Tử Hàm một cái, xoay người rời đi.
/74
|