Người Săn Ác Quỷ

Chương 43

/77


Một tiếng "Bốp" vang lên cực lớn, nắm đấm của Ngân Hách bỗng nện vào mặt một tên trong bọn chúng: "Này!"

Tôi kinh ngạc nhìn Ngân Hách, còn anh ta giũ giũ tay của mình: "Tụi tao còn phải đi nhà sách, không có thời gian dây dưa với tụi mày. Mau cút! Có điều, tao kiến nghị mày nên đi thẩm mỹ viện gọt bớt xương gò má đi, giống cây đục nhọn quá. Mẹ kiếp!" Xem ra Ngân hách giũ tay là vì nắm đấm nện vào mặt tên có xương gò má nhô ra, làm đau tay.

Bên cạch là tên béo ục ịch, việc gì lại đánh tên có gò má chứ? Thật cậu cũng rảnh quá đi.

"Hai đứa đáng chết tiệt này!" Nghe sự so sánh của Ngân hách, tên có gò má nhọn đột nhiên xông vào anh ta, nhưng lại bị Ngân Hách đá "thịch" một cái, văng ra. “ Nếu đã không đủ thời gian, chúng ta giải quyết ở đây đi!"

Đó là tôi khiêu khích trước mà... Tại sao cậu lại hưng phấn đến thế?

Bỗng tên mập như heo lao vào tôi, tôi nện một đấm vào mặt hắn!...

Không đến một phút chúng tôi đã giải quyết xong ba tên đó. Mười mấy người ăn mày vẫn đang đứng xếp hàng nhìn chúng tôi với ánh mắt sợ hãi.

Tốt, nếu kết thúc như thế thì tốt rồi.

Có lẽ là vì quá ồn ào, bỗng có một nhóm người mặc đồ vest đen ùn ùn kéo đến đây. Tôi chợt hiểu ra, hoá ra những người này đã thúc đẩy trang phục veston ở Hàn Quốc phát triển, những tên này là sinh mệnh của ngành kinh doanh trang phục vest .

Tóm lại, bốn năm tên mặc đồ vest đen này đã phát hiện ra chúng tôi: "Hai đứa đó là gì?"

"Là gì? Khùng à?!" Ngân Hách nói khẽ.

"Này, bọn áo đen! Mau cút đi! nếu không muốn giẫm lên đồng bọn mà đánh nhau?" Nghe tôi nói, bọn chúng lặng lẽ nhìn ba tên bị đánh thê thảm, trong mắt bọn chúng bùng lên ngọn lửa giận dữ.

Chúng tôi và bọn người này chuyển đến một hẻm khác. Tôi phát hiện một quán bar bên cạnh trông rất quen, đây chẳng phải là quán bar mà Thái Nguyên nói với tôi lần trước sao? Tôi nhìn qua bên cạnh, bọn người từng bị tôi đánh tả tơi hoa lá đang kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi nhoẻn miệng cười với bọn chúng: "Đã lâu không gặp, chắc không bệnh tật gì chứ?"

Bọn chúng thật sự hoang mang, sợ hãi.

"Ngân Hách, để tớ ra tay."

"Để tớ."

"Tớ nói để tớ mà?"

"Tớ nói để tớ?"

"Thôi được, chúng ta chia đôi, như thế có hiệu quả hơn."

"Thế cũng được. Tớ bên phải."

"Thế tớ đánh bên trái."

Nghe chúng tôi nói, bọn người không quen chúng tôi tỏ ra lúng túng:"Đầu chúng mày bị té nên không bình thường à?" Cái tên hình như là tên đầu sỏ hét lớn.

Tôi trừng mắt nhìn hắn, nói: "Đánh xong rồi mới biết. nếu tao thắng tụi mày phải thả những người ăn mày này. Nếu tao thua, tao làm ăn mày cho tụi mày thì được rồi. Hì hì...."

Nghe tôi trêu chọc, tên đầu sỏ sa sầm nét mặt.

Nếu so ra, vẫn là Ngân Hách có đầu óc hài hước, anh ta cười hì hì: "Thế thì bắt đầu thôi!"

Tôi và Ngân Hách mặc đồng phục của trường, đánh nhau với bọn người này trước cửa quán bar giữa thanh thiên bạch nhật. Đây quả là chuyện vui sướng? May là lúc mặc váy, tôi đã mặc thêm quần short thể thao.

Chỉ một lúc. những tên đó đều nằm rải rác dưới đất. Ngân Hách đang tấn công nốt tên giống như là tên đầu sỏ.

"Mày... tiểu tử thối!" Tên đầu sỏ vung nắm đấm về phía Ngân Hách, nhưng bị anh ta nắm được, Ngân Hách đá trúng sườn, tiếp theo, nện xuống lưng hắn. Hắn nằm bệt dưới đất, vẫn được Ngân Hách "khuyến mãi" cho một đá vào bụng. Chớp mắt, Ngân Hách đã giải quyết xong tên đầu sỏ đó.

Tôi đứng sững nhìn Ngân Hách, hắn đánh cừ thật. Ngoài chú ra, hắn là cao thủ đầu tiên khiến tôi ngạc nhiên như thế.

"Này, chúng tao thắng rồi. Bọn mày nên làm theo lời cậu ấy, thả những người ăn mày ra."

"Mẹ... mẹ kiếp. Tao sẽ bắt tụi mày..." Tên đầu sỏ muốn đứng dậy với sức lực yếu ớt như con nít còn uống sữa. Ngân hách đạp vào vai hắn, làm hắn ngã trở lại xuống đất, anh ta nói: ''Tại mày mà làm lỡ việc học Anh văn của cô ấy. Nếu cậu ấy không đạt hạng nhất thì làm sao? Hử?"

"Tao khuyên tụi mày đừng nên chọc giận cậu ấy. Này, không còn thời gian nữa, mau đi nhà sách thôi."

Ngân Hách giáo huấn bọn người cao to đó xong, kéo tay tôi. Tôi nhìn tên đầu sỏ bị Ngân Hách giẫm dưới chân, bỗng cảm thấy hắn rất đáng thương. Đáng đời, gặp phải người độc ác hơn tao, mày cam chịu số phận thôi.

"Chúng ta đi ra đi?"

"Ừ, đi thôi."

Chúng tôi ra khỏi hẻm, đi về phía con đường có nhà sách. Tại sao đoạn đường có nhà sách gần đoạn đường có nhiều quán bar của Nhã Âm Động thế nhỉ?

Ngân Hách vừa bước vào đã nói với chú trong nhà sách. "Chú đem tất cả sách về môn tiếng Anh ra cho cháu xem."

"Tất... tất cả à?" Chú ấy ngớ người ra. Ngân hách à, cậu vội gì chứ, cậu doạ chú ấy rồi kìa.

"Này, cho dù lấy ra hết, tớ cũng không giải nổi nhiều đề như vậy đâu. Cậu tưởng, giải hết những đề đó thì có thể... có lẽ có thể được hạng nhất. Nhưng..."

"Cậu học toán, lý ,hoá thế nào?"

"Cũng được."

"Văn học thì sao?"

"Không tệ'

"Lịch sử?"

"OK."

"Vấn đề lớn nhất là môn tiếng Anh rồi. Xã hội bây giờ mà còn người không theo kịp thời đại như cậu?" Ngân Hách dí dí ngón tay vào trán tôi.

Chú bán sách nhanh nhẹn ôm một đống sách tiếng Anh ra và bày trước mặt Ngân Hách. Tôi trừng mắt nhìn anh ta một hồi, rồi đến đứng bên cạnh. Ngân Hách chăm chú nhìn đống sách trước mặt mình một lúc, rồi từ trong đó, hắn chọn ra 6 quyển, không nói tiếng nào, trả tiền cho chú.

"Này, 6 quyển hả?"

"Ít hả?"

"Một mình sao làm hết?"

''Thời gian nghỉ thì làm trước một ít đi. Môn văn cậu giỏi thế thì không cần ôn nữa, chỉ cần tập trung vào môn tiếng Anh là được rồi, nhất định phải được hạng nhất. Hạng nhất!"

Không cần cậu nhấn mạnh nhiều lần như thế, tôi cũng rõ tình hình bây giờ. Tôi cũng cảm nhận được, trong lòng cậu không muốn chia tay với tôi, cậu muốn được tiếp tục yêu tôi đến như thế sao? Xem, cậu lo đến nỗi không nén được bực dọc nữa.

Chúng tôi xách một túi đầy sách trở về nhà.

Nhìn mấy cuốn sách Anh văn bày trên bàn, tôi thở dài, cảm giác như đang gánh trách nhiệm nặng nề trên vai.

Cạch.

"Làm gì thế? Đọc kinh à?"

"Hơ! Làm giật cả mình, tớ chẳng phải đã bảo cậu phải gõ cửa sao?"

"Lẽ nào, cậu làm chuyện gì lén lút à?"

"Nếu đúng lúc tớ đang thay quần áo thì sao?"

Ngân Hách im lặng một chút rồi nhướng cặp lông mày: "Thế thì rất nguy hiểm."

Ánh mắt gì thế? Ý cậu là, nhìn thấy cơ thể tôi thì sẽ đe doạ đến tính mạng cậu à? Ý gì thế?

Tôi lén liếc nhìn Ngân Hách, sau đó, mắt tập trung nhìn vào quyển sách Anh văn: "Làm hết những đề này thì được hạng nhất à?"

"Ra phòng khách ăn chút trái cây trước đã, vừa ăn vừa nghĩ."

"Thời gian cấp bách lắm rồi!"

"Thay vì nổi cáu, cậu dành thời gian ra ăn trái cây đi." Ngân Hách kéo tay tôi ra phòng khách. Tôi bóc một miếng táo bỏ vào miệng, chìm vào suy nghĩ sâu xa.

"Này, nếu tôi không được hạng nhất thì sao?"

"Khéo lo bò trắng răng."

"Chuyện này không phải lo bò trắng răng gì cả, chúng ta hiện chỉ có xác suất 50%."

"Cậu học thêm một tiếng đồng hồ, xác suất của chúng ta sẽ tăng thêm 1%." Ngân Hách hình như hoàn toàn tin tưởng về điều này.

Cậu ấy tin chắc tôi có thể được hạng nhất! Thật là một người có niềm tin phi thường.

"À, việc học tập hay là bắt đầu từ giờ học bù tuần sau đi. Tớ nghe nói, ngày mai, ở nhà Khương hội trưởng có tổ chức tiệc, hình như là tiệc sinh nhật con trai Khương hội trưởng. Nhưng, tớ không quen hắn." Ngân Hách nói đến đây thì im lặng.

"Này, nhất định phải tham dự à? Tớ sẽ nói với bố là tớ không đi. Tớ không đi!"

"Không liên lạc với chủ tịch được. Mấy hôm trước, ông ấy đã đi công tác, vẫn chưa về. Nghe nói ngày mai, ông ấy sẽ tranh thủ về để tham dự buổi tiệc này."

"Cái gì? Sao có thể như thế được?"

Không được, không được! Tuyệt đối không thể được! Tôi thà đi công viên giải trí với Thành Huân, cũng không muốn gặp lại tên Khương Hiền Dân đó lần nữa,

"Nghe nói, chủ tịch hình như cũng không bằng lòng để cậu đến đó. Chỉ là, Khương hội trưởng nhiều lần mời, một mực hy vọng chủ tịch dẫn cậu đến dự tiệc." Ngân Hách vừa ăn táo, vừa nói như không quan tâm đến.

Tôi cẩn thận hỏi: "Thế, tớ có thể không đi được không?"

"Ngày mai hả? Không được."

"Con trai Khương hội trưởng tên là Khương Hiền Dân phải không?"

"Hình như là thế."

Ngân Hách, tôi thật ngưỡng mộ cậu. Tôi lo lắng, hoang mang, nổi giận như thế, nhưng vẻ mặt cậu lại tỏ ra ung dung như thế, xem ra, cậu đã tu thành chánh quả rồi.

"Có thật tớ nhất định phải đi sao?" Tôi ngả lưng ra sau , giấu người trong ghế nệm. Chỉ cần vừa nghĩ đến tên Khương Hiền Dân đó, tôi cảm thấy sức lực cơ thể bị rút đi dần dần.

Từ nhỏ, hắn đã giống như ác quỷ. Hắn không chỉ chọc tôi là sao chổi, mà mỗi lần, sau khi bị tôi giáo huấn, hắn đều khóc lóc, làm ầm ĩ lên, làm tôi và bố rơi vào tình thế khó xử. Như thế cũng chẳng có gì, tôi không phải người hẹp hòi, điều khiến tôi không chịu nổi là ánh mắt cảu hắn. Đến bây giờ, chỉ cần nhớ đến khẩu khí nói chuyện và ánh mắt hắn nhìn tôi từ đầu đến chân hai năm trước, tóc tôi như dựng đứng cả lên. Cảm giác đó chỉ có thể dùng tử "sởn tóc gáy" để hình dung.

"Đợi thêm hai năm nữa. Tới lúc đó, tớ sẽ xem cậu là phụ nữ."

Đáng ghét! Tôi thật không muốn hắn xem tôi là phụ nữ gì cả. Tôi ngược lại hy vọng hắn xem tôi là không khí trong suốt, hắn bỗng mời tôi dự buổi tiệc này, không nói chừng là để thực hiện lời nói trước đây chăng?

"Tất nhiên."

"Ngân hách. Nếu... nếu có người nào đó thích tớ thì sao?"

"Sao? Bắt đầu nhớ đến tên con trai nào rồi à?"

"Cậu nói gì thế? Tiểu tử thối!"

Ngân Hách nhìn thấy tôi nổi cáu, liền toét miệng cười. "Tớ sẽ giết hắn."

"Thế còn tớ thì sao?"

"Cậu tất nhiên phải sống."

"Tại sao? Ngộ nhỡ tớ lại thích người khác nữa?"

Chuyện này thật rất thú vị. Không, không phải rất thú vị, mà là rất rất thú vị, tôi tạm thời quên béng tên Hiền Dân đó, muốn xem thái độ Ngân Hách.

"Lại thích người khác thì sao?" Sắc mặt Ngân Hách không dễ coi cho lắm. Tôi biết, người ta rất ghét vấn đề này, phản ứng của cậu quả thật rất thú vị, làm tôi muốn ngừng cũng chẳng được.

"Thế thì tớ cũng giết tên đó."

"Thế tớ lại phạm thì sao?"

"Không còn cách nào khác. Nếu trên thế giới này, trừ tớ ra, đều là những tên làm cậu thích, thì tớ sẽ giết tất cả bọn con trai đó."

Câu trả lời lạnh lùng của Ngân Hách giống như dòng điện chạy qua tim tôi, lúc này, tôi biết nếu quá cảm động cũng sẽ rơi nước mắt. Tuy nhiên, Ngân Hách không nhìn thấy giọt nước mắt long lanh trong mắt tôi.

"Này, nếu như , tớ là vì không thích cậu mới thích người khác thì sao? Đây không phải là sự thật, tớ chỉ là... chỉ là... nói thế thôi. Cậu nhất thiết đừng xem là thật, tớ chỉ muốn nghe suy nghĩ của cậu?"

Ngân Hách không ngừng lại. "Nếu cậu là vì không thích tớ mới thích người khác, thì tất cả đàn ông trên thế giới này đều chết hết. Rồi sẽ có một ngày, cậu quay về bên tớ phải không?"

/77

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status