Tối hôm đó , cô vẫn lặng yên không nói gì làm anh lo lắng không nguôi . Ôm cô vào lòng ngủ đến sáng . Vẫn như mọi ngày . Cô ở nhà , anh đi làm . Vì công ty họp mà thư kí đang nghỉ ốm nên anh đành phải tự đi mua cơm thôi ! Nào ngờ đi qua phòng khám thai gần đó , anh thấy cô . Cô đeo khẩu trang đen , mũ trắng , quần áo đen nốt . Thứ duy nhất khiến anh nhận ra cô là chiếc nhẫn cưới sáng chói dưới ánh mặt trời lung linh . Chẳng lẽ ... cô có thai sao ? Vội vã đi theo cô , thấy cô vào phòng khám thì đợi cô ra để nói chuyện nhưng có hai cô y tá từ đó ra thì thầm : Người phụ nữ đẹp vậy mà lại đến đây phá thai sao ? Xem ra là làm nghề đó rồi ! Đoàng . Cả thế giới của anh như đổ bể , vội chạy vào phòng bệnh túm cổ bà bác sĩ : Con tôi đâu ? HẢ ? Bà run sợ vì nhận ra người trước mặt : Chưa ... chưa nạo ạ Tính anh hơi hoãn lại một chút , lôi cô từ giường mổ về nhà . Ném cô lên giường , bóp cổ : Tại sao ... hả ? Cô lặng im làm anh thêm giận , đè cô xuống dưới thân mà làm nhục liên tục ba tiếng mới bắn hết dòng dịch trắng đục vào thân cô rồi thiếp đi , trước đó còn nói với cô : Xin em ... đừng hại con của chúng ta mà ! Ôm chặt cô , ngủ thật say . Dù đau nhưng cô vẫn cố gượng dậy , lấy chiếc vali dưới gầm giường đã chuẩn bị sẵn từ lúc trưa , kéo đi . Ra khỏi cửa còn cười thật tươi : Tạm biệt anh ... Hạ Nam Lên máy bay bay về một nước thật xa , mệt mỏi mà lim dim ngủ thật ngon . Tạm biệt nhé , nơi mà tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân về nữa :)
/22
|