Ngày hôm ấy, Viên Phi Phi không hề tìm thấy Bùi Vân, nàng ghé qua Bùi phủ, Tiểu Lục nói với nàng Bùi Vân không có ở đó.
Viên Phi Phi vốn định về nhà, sau đó ngẫm nghĩ, dù sao thì cũng đã tới đây rồi, gặp không được Bùi Vân thì đi gặp Lăng Hoa cũng được. Nghĩ vậy, nàng từ lầu hai của Bùi phủ đi lối tắt vào Kim Lâu, đến trước cửa phòng của Lăng Hoa.
Kim lâu là chốn hoạt động về đêm, ban ngày vô cùng vắng lặng. Lầu các to lớn trống vắng không một tiếng oanh yến véo von, chỉ còn hai tên đầy tớ nhỏ tuổi chạy qua chạy lại quét tước. Tên đầy tớ nhỏ tuổi cắm đầu quét nhà, trên mặt không mang một chút biểu cảm, cũng không biết có trông thấy Viên Phi Phi hay không. Tuy nhiên, cho dù bọn chúng có trông thấy, cũng sẽ không cản trở nàng, bởi vì có người đã dặn dò, người đi xuyên qua hành lang đến từ Bùi phủ, bất kể là ai, đều không được ngăn đón.
Viên Phi Phi đi trên hành lang vắng lặng không người, chẳng biết sao cảm thấy có chút âm u lạnh lẽo.
Nàng gõ cửa phòng, đứng bên ngoài đợi một chặp, bên trong không một chút động tĩnh.
Viên Phi Phi khẽ kêu một câu: “Lăng Hoa, là ta.”
Im lặng như cũ.
Viên Phi Phi nghĩ ngợi, đẩy cửa phòng ra.
Lăng Hoa nếu như đêm trước không có khách, ban ngày cũng không cần ngủ bù. Thế nhưng cho dù là không ngủ, Lăng Hoa cũng có thói quen thả rèm cửa bưng kín. Cho nên, chỗ của nàng ta dù giữa ban ngày, nguyên căn phòng vẫn tối om.
Viên Phi Phi vào đến bên trong, bước chân không tự chủ được, biến thành rón rén, đến trước giường màn của Lăng Hoa. Nàng tưởng là Lăng Hoa đang còn ngủ, ai ngờ nàng vừa bước qua ngó, thấy Lăng Hoa đang ngồi lù lù ngay trong giường, mở to mắt nhìn nàng chòng chọc.
Viên Phi Phi bị hết cả hồn, nàng nhăn nhó nhìn Lăng Hoa, nói: “Ngươi đang làm xác chết bật dậy à.”
Lăng Hoa không nói không rằng.
Viên Phi Phi chăm chú quan sát nàng ta, nói: “Chuyện gì xảy ra.” Nàng ngồi xuống giường, chọt chọt Lăng Hoa đang ngồi ngây như phỗng. “Ta nói này, ngươi rốt cuộc bị gì thế.”
Lăng Hoa cuối cùng mới có chút phản ứng, nàng ta chậm chạp quay đầu qua, nhìn Viên Phi Phi đang ngồi bên cạnh, mặt không biểu cảm, nói: “Ta thật muốn giết Cầm Sắt.”
Viên Phi Phi mặt cũng không mang biểu cảm nhìn nàng ta, nói: “Đi đi, làm gọn một chút, nếu cần giúp đỡ thì nói ta một tiếng.”
Lăng Hoa đảo mắt xem thường với Viên Phi Phi, quay đầu. Viên Phi Phi cười, bảo: “Nói xem, Cầm Sắt mỹ nhân đã chọc giận ngươi như thế nào.”
Vừa nghe Viên Phi Phi kêu Cầm Sắt là “mỹ nhân,” ánh mắt của Lăng Hoa lập tức bén nhọn như dao, nàng ta ngồi thẳng lên trừng mắt nhìn Viên Phi Phi, nói: “Ta đếch! Ngươi còn nói ả là mỹ nhân, ta giết luôn cả ngươi!”
Viên Phi Phi lau mặt, nói: “Xem như ta nói sai đi.”
“Hừ.” Lăng Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, ngồi trở lại. Viên Phi Phi đổi biện pháp khác, nói: “Cái con quái vật kia chọc giận gì ngươi.”
Viên Phi Phi mãn ý nói: “Vậy còn được.”
Viên Phi Phi: “Ngươi mà không nói nữa ta đi đây.”
Lăng Hoa ngúc ngoắc bàn chân, nói: “Cũng không có gì.”
Viên Phi Phi: “……”
Lăng Hoa liếc trộm Viên Phi Phi một cái, phát hiện người sau nét mặt không tốt, cuối cùng mở miệng nói: “Ngươi ghét một người ngươi còn không biết lý do sao, còn có lý do nào khác nữa.”
Viên Phi Phi: “Ta thực sự còn chưa biết ngươi hận ả đến mức độ muốn giết ả rồi.”
Lăng Hoa căng mắt ngây người ngó cái chân của chiếc bàn trong phòng.
Viên Phi Phi cũng lười hỏi, xuống khỏi giường, ngáp một cái, nói: “Ngươi suy nghĩ cho kỹ xem giết thế nào, ta đi trước đây.”
“Đứng lại.”
Viên Phi Phi ngoái đầu, không kiên nhẫn nói: “Lại gì nữa.”
Lăng Hoa nhìn nàng, nói: “Đêm qua Bùi Vân có phải đã tới chỗ của ngươi.”
Viên Phi Phi gật đầu: “Đúng vậy.”
Lăng Hoa im lặng một hồi, cũng ngáp một cái, nói: “Được rồi, không có gì nữa. Ngươi đi đi, ta muốn ngủ.”
Viên Phi Phi nói: “Hắn cũng coi như là ông chủ của ngươi, mấy bữa nay hắn phát bệnh nặng, ngươi rảnh rỗi thì cũng đi ngó hắn một chút, đừng để hắn một mình nghĩ quẩn tự đi chầu Diêm Vương.”
Lăng Hoa vốn định ngủ, ngay cả tư thế cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để nằm xuống rồi, nghe lời này của Viên Phi Phi thì sững người hoá đá, giữ y nguyên động tác ghé đầu xuống gối cả nửa ngày. Sau đó, thân hình của nàng ta vẫn bất động, chỉ có đầu từ từ quay qua, nhìn Viên Phi Phi, cười khẩy.
Viên Phi Phi cảm thấy nụ cười này của Lăng Hoa có gì đó đặc biệt sâu xa.
“Gì nữa?”
Lăng Hoa chậm chạp lắc đầu.
Viên Phi Phi nhíu mày, chuẩn bị mở cửa, Lăng Hoa bỗng lên tiếng ở phía sau: “Ngươi yên tâm đi.”
“Hả?” Viên Phi Phi ngừng bước ngoái đầu nhìn nàng ta.
Lăng Hoa nhướng mày, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, nói: “Ta bảo ngươi yên tâm, Bùi Vân tuyệt đối sẽ không chết được.” Nói xong, nàng nhấc một ngón tay thon mảnh nuột nà, chỉ chỉ vào đầu của mình, lại nói: “Ta có thể lấy mạng của ta ra đảm bảo với ngươi.”
Viên Phi Phi nhìn nàng ta một lúc, xì một cái bảo: “Ta thấy ngươi cũng đang phát bệnh nặng rồi.”
Lăng Hoa trở mình, chui vào trong chăn, ngó trần nhà, nói: “Con người của hắn, trông thì như như một cục bông gòn, kỳ thực là bên trong có dấu châm.” Lăng Hoa nói mãi nói mãi, thần tình bỗng trở nên có chút hốt hoảng, “Hắn ấy à, cả đời này điều mong ước nhất còn chưa đoạt được, ngươi nói xem, hắn nỡ lòng nào đi chết.”
Viên Phi Phi cười một tiếng, nói: “Sao ta có cảm giác như trong lời của ngươi còn mang ý khác.”
Lăng Hoa nằm trong chăn nghiêng đầu qua nhìn Viên Phi Phi, gật gù bảo: “Chính là trong lời nói còn mang ý khác.”
Viên Phi Phi: “Nói cho rõ ràng.”
Lăng Hoa cười bảo: “Đợi hai năm nữa, ngươi sẽ thành mười lăm tuổi rồi.”
Viên Phi Phi nói: “Đúng thế.”
Lăng Hoa: “Qua lễ cập kê, ngươi có thể xuất giá.”
Viên Phi Phi bỗng bàng hoàng.
“Xuất giá?” Tròng mắt của Viên Phi Phi chuyển động, giống như đang tìm kiếm ý nghĩa trong từ này một phen, sau đó bảo: “Ngươi sao lại đi nghĩ đến chuyện này vậy.”
Lăng Hoa bảo: “Phi Phi, trong lòng ngươi có người không.”
Viên Phi Phi mơ hồ cảm thấy, hình như nàng hiểu ý của Lăng Hoa. Nàng nghĩ ngợi một chút, nói: “Có thì tất nhiên là có.”
Lăng Hoa: “Có loại nào.”
Viên Phi Phi không trả lời.
Lăng Hoa tiếp tục nói: “Trong tim ngươi, có chăng một người ngươi muốn cùng sánh vai trọn kiếp.” Ngữ khí của Lăng Hoa bình thản, mang theo một tia ngọt ngào. “Muốn theo hắn, bầu bạn với hắn, cũng muốn giúp đỡ hắn. Nhìn hắn vui sướng, ngươi càng vui sướng. Nhìn hắn đau lòng, ngươi càng đau lòng. Tóm lại là muốn cùng hắn đi hết một kiếp người.”
Viên Phi Phi nghe xong, nói: “Ngươi đang nghĩ đến ai rồi.”
Lăng Hoa đen mặt, nói: “Ngươi đừng nhiều chuyện!”
Viên Phi Phi cười ha ha, bảo: “Trong tim ta không có người ta muốn theo trọn kiếp.”
Lăng Hoa chớp chớp mắt: “Thật à?”
“Không phải ta theo hắn.” Viên Phi Phi đi ra đến cửa, cuối cùng nói một câu nữa, “Người ở trong tim ta, là hắn sẽ đi theo ta trọn đời.”
Cửa đã đóng lại, trong phòng yên tĩnh rồi.
Lăng Hoa dõi nhìn theo cánh cửa phòng lâu thật lâu, sau đó xoay mình, thì thầm: “Ông trời đích thực là tổ tông quyến thuộc của ngươi, kẻ ngươi muốn, kẻ ngươi không muốn, đều là của ngươi hết thảy……”
Nói đoạn, khoé mắt nàng ta chợt cay sè, muốn lập tức quay đi, nhưng giọt lệ kia không cách nào dấu được, vẫn một mực rơi xuống.
Phía nọ, Viên Phi Phi đi từ chỗ Lăng Hoa ra, trong lòng có chút loạn. Nàng cũng không nhìn đường, cắm đầu nhắm cửa lớn mà tiến.
Vừa xuống được nửa lầu, góc áo của nàng bỗng bị níu lại.
Viên Phi Phi ngoái đầu nhìn, trông thấy tên đầy tớ gầy gò đang đứng phía sau lưng.
Viên Phi Phi nhận ra hắn, “Ngươi có phải là Tiểu Đậu Nha ở chỗ Lăng Hoa?”
Tên nô tài nhỏ tuổi nghe Viên Phi Phi kêu hắn như vậy, hơi khựng lại, sau đó gật gật đầu. Bởi vì tên Tiểu Đậu Nha này cũng là một kẻ câm, cho nên Viên Phi Phi không biết sao cũng có một chút cảm giác khó hiểu đối với hắn, nàng vươn tay, vò vò đầu tóc của Tiểu Đậu Nha, nói: “Ngươi kéo ta lại làm gì.”
Đầu tóc của Tiểu Đậu Nha bị nàng dày vò trong tay, hắn kêu lên “A, A” hai tiếng. Viên Phi Phi nghe thấy, bĩu bĩu môi, nói: “Ông chủ mà chịu lên tiếng giống như ngươi thì tốt rồi.”
Tiểu Đậu Nha lập tức ngậm miệng, hắn móc từ trong áo ra một phong thư, đưa cho Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi nhận lấy, nói: “Là cho ai?”
Tiểu Đậu Nha chỉ chỉ nàng, Viên Phi Phi cầm thư trong tay xem xét, nói: “Là cho ta?”
Tiểu Đậu Nha gật đầu, sau đó xoay mình đi mất.
Viên Phi Phi nhìn theo bóng dáng gầy yếu của hắn, nói một câu, “Con người quái lạ.”
Nàng cầm bức thư, ra khỏi Kim Lâu. Bên ngoài nắng lên chói lọi làm cho nàng trở nên uể oải biếng nhác.
Viên Phi Phi tìm một bóng cây râm mát, ngồi xuống, sau đó xé phong thư ra. Bên trong là một trang giấy vỏn vẹn dăm câu, Viên Phi Phi ngồi chưa kịp ấm đít đã đọc xong.
“À…….” Viên Phi Phi vừa đọc thư vừa cười hê hê, nói: “Chẳng trách lại đi hận Cầm Sắt như vậy.”
Thì ra, Kim Lan Châu đột ngột bỏ mình, hiện giờ bao nhiêu khế ước bán thân của hoa nương cùng với sổ sách tiền nong vân vân của Kim Lâu đều vào tay Bùi Vân. Người của Kim gia tất nhiên sẽ muốn đem Bùi Vân đá ra ngoài, lấy Kim Lâu lại, chỉ là danh không chính, ngôn không thuận. Cách đây không lâu, chẳng biết ai nghĩ ra một trò xấu, muốn gây hiềm khích giữa các hoa nương trong Lầu. Bùi Vân tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm nghèo nàn, nếu không quản lý được hoa nương thì tự nhiên sẽ buông tay. Thế nhưng muốn huy động hoa nương, không bằng đi tìm một kẻ cầm đầu, kẻ cầm đầu của hoa nương, đương nhiên sẽ là hoa khôi.
Đêm qua Lăng Hoa bị đưa đến tiệc rượu ở nhà họ Khuất để hầu hạ hai thiếu gia họ Khuất, người nhà họ Kim cũng có mặt. Trong tiệc rượu, Lăng Hoa nghe thiếu gia nhà họ Kim say rượu nói ra những chuyện này, quay về mất ngủ.
Viên Phi Phi cầm bức thư xé nát, trước mắt hiện lên thần tình lúc nãy của Lăng Hoa.
Ta thật muốn giết Cầm Sắt.
“Ta đã bảo,” Viên Phi Phi cười nói, “Trước đây vốn căm ghét, nhưng cũng đâu căm ghét đến độ này.” Nàng đứng dậy, duỗi người, lại lẩm bẩm: “Nàng ta muốn leo lên vị trí của hoa khôi, đến tột cùng là vì ai.”
Viên Phi Phi có một thói quen, ngày thường mỗi khi rảnh rỗi, sẽ ngồi nghĩ này nghĩ nọ. Nhưng một khi sự tình đến dồn dập, thì nàng ngược lại sẽ không thèm suy nghĩ gì nữa.
Đi lòng vòng vài ba con phố, Viên Phi Phi về đến đầu ngõ nhà mình.
Nàng lại đụng phải Lưu Thị.
Lưu Thị trông thấy nàng, chạy ra đón chào.
“Công tử có khoẻ không.”
Viên Phi Phi gật đầu, “Khoẻ.”
Lưu Thị há miệng, ấp úng muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói ra. Viên Phi Phi đầu óc tinh nhạy, ngó cái biết liền, nhưng lần này nàng cố tình lơ đi.
“Chút nữa ta còn phải lo bán khí cụ, ta đi trước đây.”
“Hả? À…….Ồ.” Lưu Thị thấy Viên Phi Phi nói vậy, nét mặt mang vẻ mất mát, cúi thấp đầu quay vào trong tiệm.
Viên Phi Phi đứng trước tiệm bán dầu, gió ngày hè thoảng qua mang chút hương hoa nhẹ, bay vào trong mũi của nàng. Nàng hít sâu một hơi, nhìn theo bóng dáng yểu điệu thấp thoáng kia cười nhạt một tiếng.
“Ha, có lỗi với ngươi rồi.”
Viên Phi Phi vốn định về nhà, sau đó ngẫm nghĩ, dù sao thì cũng đã tới đây rồi, gặp không được Bùi Vân thì đi gặp Lăng Hoa cũng được. Nghĩ vậy, nàng từ lầu hai của Bùi phủ đi lối tắt vào Kim Lâu, đến trước cửa phòng của Lăng Hoa.
Kim lâu là chốn hoạt động về đêm, ban ngày vô cùng vắng lặng. Lầu các to lớn trống vắng không một tiếng oanh yến véo von, chỉ còn hai tên đầy tớ nhỏ tuổi chạy qua chạy lại quét tước. Tên đầy tớ nhỏ tuổi cắm đầu quét nhà, trên mặt không mang một chút biểu cảm, cũng không biết có trông thấy Viên Phi Phi hay không. Tuy nhiên, cho dù bọn chúng có trông thấy, cũng sẽ không cản trở nàng, bởi vì có người đã dặn dò, người đi xuyên qua hành lang đến từ Bùi phủ, bất kể là ai, đều không được ngăn đón.
Viên Phi Phi đi trên hành lang vắng lặng không người, chẳng biết sao cảm thấy có chút âm u lạnh lẽo.
Nàng gõ cửa phòng, đứng bên ngoài đợi một chặp, bên trong không một chút động tĩnh.
Viên Phi Phi khẽ kêu một câu: “Lăng Hoa, là ta.”
Im lặng như cũ.
Viên Phi Phi nghĩ ngợi, đẩy cửa phòng ra.
Lăng Hoa nếu như đêm trước không có khách, ban ngày cũng không cần ngủ bù. Thế nhưng cho dù là không ngủ, Lăng Hoa cũng có thói quen thả rèm cửa bưng kín. Cho nên, chỗ của nàng ta dù giữa ban ngày, nguyên căn phòng vẫn tối om.
Viên Phi Phi vào đến bên trong, bước chân không tự chủ được, biến thành rón rén, đến trước giường màn của Lăng Hoa. Nàng tưởng là Lăng Hoa đang còn ngủ, ai ngờ nàng vừa bước qua ngó, thấy Lăng Hoa đang ngồi lù lù ngay trong giường, mở to mắt nhìn nàng chòng chọc.
Viên Phi Phi bị hết cả hồn, nàng nhăn nhó nhìn Lăng Hoa, nói: “Ngươi đang làm xác chết bật dậy à.”
Lăng Hoa không nói không rằng.
Viên Phi Phi chăm chú quan sát nàng ta, nói: “Chuyện gì xảy ra.” Nàng ngồi xuống giường, chọt chọt Lăng Hoa đang ngồi ngây như phỗng. “Ta nói này, ngươi rốt cuộc bị gì thế.”
Lăng Hoa cuối cùng mới có chút phản ứng, nàng ta chậm chạp quay đầu qua, nhìn Viên Phi Phi đang ngồi bên cạnh, mặt không biểu cảm, nói: “Ta thật muốn giết Cầm Sắt.”
Viên Phi Phi mặt cũng không mang biểu cảm nhìn nàng ta, nói: “Đi đi, làm gọn một chút, nếu cần giúp đỡ thì nói ta một tiếng.”
Lăng Hoa đảo mắt xem thường với Viên Phi Phi, quay đầu. Viên Phi Phi cười, bảo: “Nói xem, Cầm Sắt mỹ nhân đã chọc giận ngươi như thế nào.”
Vừa nghe Viên Phi Phi kêu Cầm Sắt là “mỹ nhân,” ánh mắt của Lăng Hoa lập tức bén nhọn như dao, nàng ta ngồi thẳng lên trừng mắt nhìn Viên Phi Phi, nói: “Ta đếch! Ngươi còn nói ả là mỹ nhân, ta giết luôn cả ngươi!”
Viên Phi Phi lau mặt, nói: “Xem như ta nói sai đi.”
“Hừ.” Lăng Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, ngồi trở lại. Viên Phi Phi đổi biện pháp khác, nói: “Cái con quái vật kia chọc giận gì ngươi.”
Viên Phi Phi mãn ý nói: “Vậy còn được.”
Viên Phi Phi: “Ngươi mà không nói nữa ta đi đây.”
Lăng Hoa ngúc ngoắc bàn chân, nói: “Cũng không có gì.”
Viên Phi Phi: “……”
Lăng Hoa liếc trộm Viên Phi Phi một cái, phát hiện người sau nét mặt không tốt, cuối cùng mở miệng nói: “Ngươi ghét một người ngươi còn không biết lý do sao, còn có lý do nào khác nữa.”
Viên Phi Phi: “Ta thực sự còn chưa biết ngươi hận ả đến mức độ muốn giết ả rồi.”
Lăng Hoa căng mắt ngây người ngó cái chân của chiếc bàn trong phòng.
Viên Phi Phi cũng lười hỏi, xuống khỏi giường, ngáp một cái, nói: “Ngươi suy nghĩ cho kỹ xem giết thế nào, ta đi trước đây.”
“Đứng lại.”
Viên Phi Phi ngoái đầu, không kiên nhẫn nói: “Lại gì nữa.”
Lăng Hoa nhìn nàng, nói: “Đêm qua Bùi Vân có phải đã tới chỗ của ngươi.”
Viên Phi Phi gật đầu: “Đúng vậy.”
Lăng Hoa im lặng một hồi, cũng ngáp một cái, nói: “Được rồi, không có gì nữa. Ngươi đi đi, ta muốn ngủ.”
Viên Phi Phi nói: “Hắn cũng coi như là ông chủ của ngươi, mấy bữa nay hắn phát bệnh nặng, ngươi rảnh rỗi thì cũng đi ngó hắn một chút, đừng để hắn một mình nghĩ quẩn tự đi chầu Diêm Vương.”
Lăng Hoa vốn định ngủ, ngay cả tư thế cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để nằm xuống rồi, nghe lời này của Viên Phi Phi thì sững người hoá đá, giữ y nguyên động tác ghé đầu xuống gối cả nửa ngày. Sau đó, thân hình của nàng ta vẫn bất động, chỉ có đầu từ từ quay qua, nhìn Viên Phi Phi, cười khẩy.
Viên Phi Phi cảm thấy nụ cười này của Lăng Hoa có gì đó đặc biệt sâu xa.
“Gì nữa?”
Lăng Hoa chậm chạp lắc đầu.
Viên Phi Phi nhíu mày, chuẩn bị mở cửa, Lăng Hoa bỗng lên tiếng ở phía sau: “Ngươi yên tâm đi.”
“Hả?” Viên Phi Phi ngừng bước ngoái đầu nhìn nàng ta.
Lăng Hoa nhướng mày, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, nói: “Ta bảo ngươi yên tâm, Bùi Vân tuyệt đối sẽ không chết được.” Nói xong, nàng nhấc một ngón tay thon mảnh nuột nà, chỉ chỉ vào đầu của mình, lại nói: “Ta có thể lấy mạng của ta ra đảm bảo với ngươi.”
Viên Phi Phi nhìn nàng ta một lúc, xì một cái bảo: “Ta thấy ngươi cũng đang phát bệnh nặng rồi.”
Lăng Hoa trở mình, chui vào trong chăn, ngó trần nhà, nói: “Con người của hắn, trông thì như như một cục bông gòn, kỳ thực là bên trong có dấu châm.” Lăng Hoa nói mãi nói mãi, thần tình bỗng trở nên có chút hốt hoảng, “Hắn ấy à, cả đời này điều mong ước nhất còn chưa đoạt được, ngươi nói xem, hắn nỡ lòng nào đi chết.”
Viên Phi Phi cười một tiếng, nói: “Sao ta có cảm giác như trong lời của ngươi còn mang ý khác.”
Lăng Hoa nằm trong chăn nghiêng đầu qua nhìn Viên Phi Phi, gật gù bảo: “Chính là trong lời nói còn mang ý khác.”
Viên Phi Phi: “Nói cho rõ ràng.”
Lăng Hoa cười bảo: “Đợi hai năm nữa, ngươi sẽ thành mười lăm tuổi rồi.”
Viên Phi Phi nói: “Đúng thế.”
Lăng Hoa: “Qua lễ cập kê, ngươi có thể xuất giá.”
Viên Phi Phi bỗng bàng hoàng.
“Xuất giá?” Tròng mắt của Viên Phi Phi chuyển động, giống như đang tìm kiếm ý nghĩa trong từ này một phen, sau đó bảo: “Ngươi sao lại đi nghĩ đến chuyện này vậy.”
Lăng Hoa bảo: “Phi Phi, trong lòng ngươi có người không.”
Viên Phi Phi mơ hồ cảm thấy, hình như nàng hiểu ý của Lăng Hoa. Nàng nghĩ ngợi một chút, nói: “Có thì tất nhiên là có.”
Lăng Hoa: “Có loại nào.”
Viên Phi Phi không trả lời.
Lăng Hoa tiếp tục nói: “Trong tim ngươi, có chăng một người ngươi muốn cùng sánh vai trọn kiếp.” Ngữ khí của Lăng Hoa bình thản, mang theo một tia ngọt ngào. “Muốn theo hắn, bầu bạn với hắn, cũng muốn giúp đỡ hắn. Nhìn hắn vui sướng, ngươi càng vui sướng. Nhìn hắn đau lòng, ngươi càng đau lòng. Tóm lại là muốn cùng hắn đi hết một kiếp người.”
Viên Phi Phi nghe xong, nói: “Ngươi đang nghĩ đến ai rồi.”
Lăng Hoa đen mặt, nói: “Ngươi đừng nhiều chuyện!”
Viên Phi Phi cười ha ha, bảo: “Trong tim ta không có người ta muốn theo trọn kiếp.”
Lăng Hoa chớp chớp mắt: “Thật à?”
“Không phải ta theo hắn.” Viên Phi Phi đi ra đến cửa, cuối cùng nói một câu nữa, “Người ở trong tim ta, là hắn sẽ đi theo ta trọn đời.”
Cửa đã đóng lại, trong phòng yên tĩnh rồi.
Lăng Hoa dõi nhìn theo cánh cửa phòng lâu thật lâu, sau đó xoay mình, thì thầm: “Ông trời đích thực là tổ tông quyến thuộc của ngươi, kẻ ngươi muốn, kẻ ngươi không muốn, đều là của ngươi hết thảy……”
Nói đoạn, khoé mắt nàng ta chợt cay sè, muốn lập tức quay đi, nhưng giọt lệ kia không cách nào dấu được, vẫn một mực rơi xuống.
Phía nọ, Viên Phi Phi đi từ chỗ Lăng Hoa ra, trong lòng có chút loạn. Nàng cũng không nhìn đường, cắm đầu nhắm cửa lớn mà tiến.
Vừa xuống được nửa lầu, góc áo của nàng bỗng bị níu lại.
Viên Phi Phi ngoái đầu nhìn, trông thấy tên đầy tớ gầy gò đang đứng phía sau lưng.
Viên Phi Phi nhận ra hắn, “Ngươi có phải là Tiểu Đậu Nha ở chỗ Lăng Hoa?”
Tên nô tài nhỏ tuổi nghe Viên Phi Phi kêu hắn như vậy, hơi khựng lại, sau đó gật gật đầu. Bởi vì tên Tiểu Đậu Nha này cũng là một kẻ câm, cho nên Viên Phi Phi không biết sao cũng có một chút cảm giác khó hiểu đối với hắn, nàng vươn tay, vò vò đầu tóc của Tiểu Đậu Nha, nói: “Ngươi kéo ta lại làm gì.”
Đầu tóc của Tiểu Đậu Nha bị nàng dày vò trong tay, hắn kêu lên “A, A” hai tiếng. Viên Phi Phi nghe thấy, bĩu bĩu môi, nói: “Ông chủ mà chịu lên tiếng giống như ngươi thì tốt rồi.”
Tiểu Đậu Nha lập tức ngậm miệng, hắn móc từ trong áo ra một phong thư, đưa cho Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi nhận lấy, nói: “Là cho ai?”
Tiểu Đậu Nha chỉ chỉ nàng, Viên Phi Phi cầm thư trong tay xem xét, nói: “Là cho ta?”
Tiểu Đậu Nha gật đầu, sau đó xoay mình đi mất.
Viên Phi Phi nhìn theo bóng dáng gầy yếu của hắn, nói một câu, “Con người quái lạ.”
Nàng cầm bức thư, ra khỏi Kim Lâu. Bên ngoài nắng lên chói lọi làm cho nàng trở nên uể oải biếng nhác.
Viên Phi Phi tìm một bóng cây râm mát, ngồi xuống, sau đó xé phong thư ra. Bên trong là một trang giấy vỏn vẹn dăm câu, Viên Phi Phi ngồi chưa kịp ấm đít đã đọc xong.
“À…….” Viên Phi Phi vừa đọc thư vừa cười hê hê, nói: “Chẳng trách lại đi hận Cầm Sắt như vậy.”
Thì ra, Kim Lan Châu đột ngột bỏ mình, hiện giờ bao nhiêu khế ước bán thân của hoa nương cùng với sổ sách tiền nong vân vân của Kim Lâu đều vào tay Bùi Vân. Người của Kim gia tất nhiên sẽ muốn đem Bùi Vân đá ra ngoài, lấy Kim Lâu lại, chỉ là danh không chính, ngôn không thuận. Cách đây không lâu, chẳng biết ai nghĩ ra một trò xấu, muốn gây hiềm khích giữa các hoa nương trong Lầu. Bùi Vân tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm nghèo nàn, nếu không quản lý được hoa nương thì tự nhiên sẽ buông tay. Thế nhưng muốn huy động hoa nương, không bằng đi tìm một kẻ cầm đầu, kẻ cầm đầu của hoa nương, đương nhiên sẽ là hoa khôi.
Đêm qua Lăng Hoa bị đưa đến tiệc rượu ở nhà họ Khuất để hầu hạ hai thiếu gia họ Khuất, người nhà họ Kim cũng có mặt. Trong tiệc rượu, Lăng Hoa nghe thiếu gia nhà họ Kim say rượu nói ra những chuyện này, quay về mất ngủ.
Viên Phi Phi cầm bức thư xé nát, trước mắt hiện lên thần tình lúc nãy của Lăng Hoa.
Ta thật muốn giết Cầm Sắt.
“Ta đã bảo,” Viên Phi Phi cười nói, “Trước đây vốn căm ghét, nhưng cũng đâu căm ghét đến độ này.” Nàng đứng dậy, duỗi người, lại lẩm bẩm: “Nàng ta muốn leo lên vị trí của hoa khôi, đến tột cùng là vì ai.”
Viên Phi Phi có một thói quen, ngày thường mỗi khi rảnh rỗi, sẽ ngồi nghĩ này nghĩ nọ. Nhưng một khi sự tình đến dồn dập, thì nàng ngược lại sẽ không thèm suy nghĩ gì nữa.
Đi lòng vòng vài ba con phố, Viên Phi Phi về đến đầu ngõ nhà mình.
Nàng lại đụng phải Lưu Thị.
Lưu Thị trông thấy nàng, chạy ra đón chào.
“Công tử có khoẻ không.”
Viên Phi Phi gật đầu, “Khoẻ.”
Lưu Thị há miệng, ấp úng muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói ra. Viên Phi Phi đầu óc tinh nhạy, ngó cái biết liền, nhưng lần này nàng cố tình lơ đi.
“Chút nữa ta còn phải lo bán khí cụ, ta đi trước đây.”
“Hả? À…….Ồ.” Lưu Thị thấy Viên Phi Phi nói vậy, nét mặt mang vẻ mất mát, cúi thấp đầu quay vào trong tiệm.
Viên Phi Phi đứng trước tiệm bán dầu, gió ngày hè thoảng qua mang chút hương hoa nhẹ, bay vào trong mũi của nàng. Nàng hít sâu một hơi, nhìn theo bóng dáng yểu điệu thấp thoáng kia cười nhạt một tiếng.
“Ha, có lỗi với ngươi rồi.”
/60
|