“Ta cảm thấy, hắn là lạ.”
“Ai là lạ.” Tám Chó nhìn Viên Phi Phi, “Bùi Vân?”
“Không.” Viên Phi Phi ngồi lên, vặn vặn cổ. “Ta đang nói Trương Bình.”
“Ông chủ Trương?” Tám Chó nói, “Ông ta sao rồi.”
Viên Phi Phi nheo mắt, lẩm bẩm: “Ta cũng không biết hắn bị sao nữa, cho nên mới cảm thấy lạ.”
Tám Chó: “Lạ chỗ nào.”
Viên Phi Phi ngừng một lúc, nói: “Trước đây không có loại cảm giác này, là hôm nay bỗng dưng có.”
Nàng ôn lại sự tình trong nhà bếp sáng nay, Trương Bình đẩy nàng ra, dùng toàn bộ sức lực và cự tuyệt chưa từng có xưa giờ, tựa như nàng là một thứ gì đó vô cùng kinh khủng đáng sợ.
“Chậc.” Chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc đó, Viên Phi Phi lại nghẹn trong lòng.
Tám Chó nghe cũng không tìm ra đầu mối, nói với Viên Phi Phi: “Vậy ngươi tính như thế nào.”
Viên Phi Phi nghĩ ngợi, nói: “Không biết, đi tới đâu tính tới đó vậy.” Nói đoạn, nàng vỗ vỗ quần áo, từ dưới đất đứng dậy, đưa tay ra cho Tám Chó. “Nào, về thôi.”
Tám Chó nhìn bàn tay đang giơ ra cho hắn, không chút do dự nắm lấy, mượn sức đứng lên.
“Chân còn đi được không.”
“Không sao.”
Lời tuy là nói như thế, nhưng Viên Phi Phi có thể trông ra là vết thương cũ của Tám Chó đang bắt đầu phát tác, nàng quàng một tay của Tám Chó qua vai của mình, ngầm oán trách: “Ngươi chống đỡ không được thì nói sớm một chút chớ, vậy thì đã không chạy tới nơi rõ xa như thế này rồi. “
Tám Chó rũ đầu, thấp giọng lầm bầm: “Gì mà chống đỡ không được.”
“Vịt nấu chín tới nơi rồi ——“ Viên Phi Phi nghếch đầu cười nhạo, “Chỉ còn mỗi cái mỏ.”
Tám Chó không nói gì.
Viên Phi Phi ở bên trái của Tám Chó, đi được cỡ một nén hương, nàng càng lúc càng cảm thấy sức nặng của Tám Chó đang dựa thêm từng chút từng chút một.
“Yên tâm đi.” Viên Phi Phi nói.
Tám Chó liếc nàng, Viên Phi Phi vẫn nhìn con đường núi trước mặt.
“Chút trọng lượng này của ngươi ta vẫn có thể chịu nổi.”
Tám Chó cắn răng, nhón chân khập khiễng đi tiếp.
Đợi đến lúc họ về đến thành Kỳ Thuỷ, trời đã hoàn toàn tối.
Viên Phi Phi nhặt một khúc cây dài ven đường, nói với Tám Chó: “Ngươi cầm lấy cái này đi, ta cần phải đi rồi.”
Tám Chó nhận lấy gậy, cầm trong tay nhìn ngắm.
“Ngươi muốn đi về nhà?”
Viên Phi Phi không trả lời, xoay người rời bước.
Đi về nhà?
Viên Phi Phi cúi đầu ngó con đường rải đá trược mặt.
Không thì sao……
Sâu trong con hẻm nhỏ tối đen, vẳng lại tiếng luyện thép chập chờn.
Viên Phi Phi đứng trước cổng, phát hiện cổng không đóng.
“Này này……” Viên Phi Phi vừa đẩy cửa bước vào vừa lầu bầu, “Tuy coi như không phải nhà giàu có gì, nhưng cũng là nhà có ít của ăn của để, không đến độ không chút đề phòng như thế này chứ.”
Bởi do ngày hè nóng nực, lúc Trương Bình rèn sắt không đóng cửa phòng, Viên Phi Phi đứng ngoài cửa, gọi chiếc bóng người ở trần kia: “Ông chủ ——“
Trương Bình ngừng tay, quay đầu lại.
Viên Phi Phi nhìn hắn cười hì hì.
Nàng quyết định làm rùa rụt cổ — chuyện sớm nay, nàng xem như Trương Bình vẫn chưa tỉnh rượu, không so đo nữa.
Khoảnh khắc Trương Bình nhìn thấy Viên Phi Phi, bàn tay đang cầm búa bất giác xiết chặt. Viên Phi Phi trông thấy, ý định sải bước đến gần hoàn toàn khựng lại.
“Ông không phải là ……” Viên Phi Phi thầm nói trong lòng, tính dùng cái đó đập ta chứ.
Trương Bình giật bắn mình cảm nhận được lời nói chưa ra khỏi miệng của Viên Phi Phi, hắn rối rít xua tay, đem búa đặt lên chiếc bàn bên cạnh.
Thế này Viên Phi Phi mới bước tới, nàng ngước mắt nhìn Trương Bình, khi bốn mắt giao nhau, Viên Phi Phi chợt không biết nên nói gì nữa.
“Ông chủ……” Qua một hồi lâu sau, Viên Phi Phi rốt cuộc mở lời.
“Ừ.”
“!?”
Viên Phi Phi khiếp sợ trợn tròn mắt, “Ông chủ? Ông ông ông——“
Trương Bình rũ mắt, không trả lời.
Viên Phi Phi chạy lại gần, nắm lấy cánh tay của Trương Bình.
“Ông chủ ông đáp ra tiếng?”
Trương Bình lắc đầu.
“Ấy ấy, rõ ràng đáp ra tiếng mà.”
Trương Bình rút cánh tay từ móng vuốt bé nhỏ của Viên Phi Phi ra, cầm chiếc búa trên bàn lên, xoay lưng, trông như lại muốn tiếp tục rèn sắt.
Viên Phi Phi nào chịu buông tha cho hắn, nàng nhào tới đứng ngay trước mặt Trương Bình.
Trương Bình đang cách lò lửa rất gần, Viên Phi Phi nhào tới như thế, góc quần áo hơi bị cháy xém. Trương Bình hết hồn, vội vàng kéo nàng lui ra sau.
Viên Phi Phi cười hì hì: “Ông chủ.”
Trương Bình muốn bảo với nàng là trò vừa rồi quá đỗi nguy hiểm, thế nhưng mắt vừa chạm tới bộ dạng tươi cười vui mừng của nàng, lại buông thõng tay.
Viên Phi Phi: “Ông chủ ông chủ.”
Trương Bình biết tối nay coi như muốn rèn sắt cũng không xong nữa rồi, hắn thu xếp trong phòng một chút, dọn dẹp ống bễ lò lửa, sau đó ra khỏi cửa. Viên Phi Phi hứng chí bừng bừng bám ngay theo sau, vừa đi vừa kêu ông chủ ông chủ.
Trương Bình ra sân múc nước rửa ráy, Viên Phi Phi cướp lấy gáo nước.
“Để ta để ta.”
Viên Phi Phi múc nước từ trong lu ra, cũng không nhúng ướt khăn tay, trực tiếp tát nước thẳng lên người Trương Bình.
Trương Bình tính lấy khăn tay đưa qua, vừa quay đầu, liền bị nguyên gáo nước dội thẳng vào mặt.
“……”
Viên Phi Phi nhìn cũng không buồn nhìn nét mặt của Trương Bình, lại tạt thêm một gáo nước, ào lên người Trương Bình.
Trương Bình chậm rãi nhấc tay, vuốt vuốt mặt, sau đó đen mặt nhìn tiểu cô nương trước mắt.
Viên Phi Phi cũng đang nhìn hắn.
Trương Bình vừa mới luyện sắt xong, trên mặt trên người phủ một lớp mồ hôi mỏng, hai gáo nước xối vào người xong thì mồ hôi đều được dội sạch, chỉ còn lại da thịt ửng hồng, toả ra một chút hơi nóng. Không biết từ lúc nào, khăn cột tóc của Trương Bình đã xổ ra, mái tóc đen cứng cũng bởi thế mà xoã tung.
Gáo nước đầu tiên của Viên Phi Phi dội trúng mặt của Trương Bình, khiến cho mái tóc thô cứng ấy như dán vào khuôn mặt.
Đêm lại dịu dàng như vậy.
Ánh trăng bạc trải mình trên mảnh sân yên ắng.
Bóng trăng mềm mại hiền lành thế này, rất không ăn nhập với với thân hình lực lưỡng thô ráp đang đứng dưới quầng sáng kia.
Nhưng, trong sự tương phản không dung nhập ấy, lại tựa như ẩn chứa một sức hút sâu thẳm đầy cấm kỵ.
Làm ta chìm đắm, làm ta động lòng.
Viên Phi Phi cầm gáo nước lên, lại múc thêm một gáo nước từ trong lu nước.
Trương Bình bắt lấy cổ tay của nàng.
“Ông chủ……”
“Ừ.”
Viên Phi Phi bỗng nhiên bật khóc.
Dù sao đi nữa, trong năm năm qua, đây tựa như là lần đầu tiên Trương Bình cùng với nàng đối thoại —— chân chính và có ý nghĩa.
Có thể đối với người ngoài, chỉ một tiếng “ừ” như thế rất khó gọi là nói chuyện, nhưng đối với Viên Phi Phi mà nói, đây rất giống với cái đêm nàng gặp Trương Bình lần đầu tiên.
Cả hai đêm này, đối với nàng, đều là ân điển tự trời cao.
Trương Bình nắm lấy hai vai của Viên Phi Phi, ngồi xổm xuống.
Trước mặt hắn, Viên Phi Phi xưa giờ toàn một vẻ giảo hoạt sinh động, hắn chưa từng thấy qua bộ dạng này của tiểu cô nương nhà hắn. Chẳng qua, Viên Phi Phi khóc rất yên lặng, nếu như không phải hắn từ đầu đến cuối vẫn nhìn mặt nàng, chắc sẽ chỉ nghĩ là nàng lấy nước vấy lên mặt mình mà thôi.
Trương Bình nhấc tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Viên Phi Phi.
“Ông chủ……” Viên Phi Phi nhìn Trương Bình, nói: “Ta đói bụng.”
Trương Bình: “……”
Hắn ngây người nhìn Viên Phi Phi đang rất nghiêm túc, bỗng thấy buồn cười. Đầu tiên hắn còn nắm lấy vai nàng, đầu cúi thấp, nhè nhẹ run rẩy, sau đó, những run rẩy ấy càng lúc càng mạnh, đến nguyên bả vai đều rung lên, Trương Bình ngẩng đầu, bật cười thành tiếng.
Tiếng cười của hắn rất đặc biệt, vô cùng khàn ráp, trộn lẫn với những khí âm đứt quãng.
Nói cho cùng, không phải một thứ âm thanh dễ nghe.
Viên Phi Phi giơ bàn tay, đập “chát” lên cánh tay của Trương Bình, la lớn: “Ta đói bụng——!”
Chút lực này vỗ lên người Trương Bình chẳng khác gì gãi ngứa, Trương Bình trở tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng rồi đứng dậy.
Viên Phi Phi theo hắn vào trong bếp.
Trương Bình nhìn nàng, Viên Phi Phi hiểu ý, nói: “Ăn mì đi, hôm qua không phải còn dư sao.”
Trương Bình gật đầu, Viên Phi Phi trông hắn bận rộn bên bếp lò.
Còn chưa làm được bao nhiêu, Trương Bình chợt ngừng lại.
Viên Phi Phi nhíu mày, “Sao vậy.”
Trương Bình ra hiệu cho nàng đợi một chút, tự mình ra khỏi nhà bếp, chốc sau quay lại, trên người mặc một chiếc áo.
Viên Phi Phi: “Trời nóng nực thế này, trước giờ ông đâu bao giờ mặc.”
Nàng ngồi trên chiếc ghế kê một bên, cặp chân nhỏ đung đưa đung đưa.
Trương Bình không trả lời, ánh mắt nhìn bếp nồi trước mặt không rời.
Viên Phi Phi nhe răng, “Ông trừng nó như thế nó có thể tự đẻ ra mì sao.”
Trương Bình ngồi xổm xuống, múc nước, chụm củi, nhóm bếp.
Viên Phi Phi: “Trứng gà trứng gà.”
Trương Bình thoáng khựng lại, quay đầu nhìn Viên Phi Phi.
Không có trứng gà.
Viên Phi Phi phẫn nộ: “Không có!? Sao có thể không có được, không phải mấy bữa trước ta vừa mua về sao!”
Ánh mắt của Trương Bình lảng tránh, vô thức xoa xoa mũi.
Viên Phi Phi híp mắt, “Ông ăn hết rồi?”
Trương Bình gật đầu.
Viên Phi Phi: “Ăn khi nào.”
Trương Bình mím mím môi, nhấc tay ——
Hồi sớm hôm nay, đang luyện sắt bỗng dưng hơi đói.
Viên Phi Phi hừ hừ hai tiếng, nói: “Ăn hết rồi thì thôi vậy.” Nàng dạng hai tay ra, ngả người về phía sau, dựa vào đống củi bên cạnh. “Haizz…… Tháng này không còn dư tiền để mua trứng gà nữa rồi, ta rõ ràng đã tính đâu ra đấy.”
Trương Bình tới bên.
Ngươi mà muốn ăn, mai ta đi mua.
“Đừng.” Viên Phi Phi không nghĩ ngợi gì đáp liền, “Trong nhà chi tiêu ra sao ta nhớ hết, ông mà đi mua trứng gà, hai ta sẽ bị thiếu một bữa cơm.”
Nước sôi lên, Trương Bình thả mì vào trong nồi.
Trong khi chờ đợi cho mì chín, Trương Bình lại đến bên Viên Phi Phi.
Vốn là ăn mấy cái màn thầu đã đủ rồi, chỉ là……
Trương Bình do dự giây lát, lại ra hiệu,
Nếu trong lòng ta có tâm sự, tóm lại sẽ ăn nhiều hơn.
Viên Phi Phi nhìn ngọn lửa, nói: “Có tâm sự gì.”
Trương Bình bất động.
Viên Phi Phi ngoảnh đầu nhìn hắn, nói: “Là vì chuyện hôm qua hay là chuyện sáng nay.”
Ngón tay của Trương Bình hơi cứng đờ, mắt nhìn mặt đất không nói không rằng.
Viên Phi Phi nói: “Nguyên một ngày, ta toàn nghĩ……”
Trương Bình quay đầu lại nhìn nàng.
Viên Phi Phi cũng nhìn Trương Bình, hai người ngó nhau hồi lâu, Viên Phi Phi bỗng nói: “Trương Bình, mì chín rồi.”
Lúc bấy giờ Trương Bình mới chú ý đến đám mì đã muốn nở bung ra, cuống quít nhảy lên lo đi vớt.
Hắn bỏ mì vào trong một cái tô lớn, chan thêm một ít nước dùng, gắp một ít dưa muối, coi như tô mì này như vậy đã xong.
Hắn bưng tô mì tới, Viên Phi Phi nói: “Ông chủ, ông ăn cơm chưa.”
Trương Bình lắc đầu, Viên Phi Phi nói: “Ta không ăn bao nhiêu, cùng ăn đi.”
Trương Bình đưa cho Viên Phi Phi một đôi đũa, sau đó bưng bát ngồi xổm xuống. Khi hắn ngồi xổm thì tầm mắt ngang với Viên Phi Phi đang ngồi trên ghế, hai người bọn họ không dùng bàn, cứ thế từ tay của Trương Bình, gắp từng miếng bắt đầu ăn.
“Ông chủ, ông cầm có bị phỏng tay không.”
Trương Bình lắc đầu, Viên Phi Phi nói: “Hay là chúng ta về phòng ăn?” Lúc nàng nói mồm còn đang nhồm nhoàm mì, phun cả lên mặt Trương Bình một ít. Trương Bình giơ một tay lên, ra hiệu.
Da ta dày, không sao.
“Hê hê.” Viên Phi Phi cũng lười nhúc nhích, hai người ta một miếng ông một miếng, chẳng bao lâu sau, Viên Phi Phi là người no trước tiên.
“Không ăn nữa.” Nàng ăn đến độ mặt đỏ lựng, ngước đầu thở lấy hơi.
Trương Bình thấy nàng ăn no rồi, đưa bát mì về đến trước mặt mình, vài ngụm đã ăn hết sạch mì và nước dùng.
Viên Phi Phi ngồi một bên ợ, “Ông chủ, ông ăn vậy đủ không?”
Trương Bình gật đầu, bỏ bát không qua một bên.
Viên Phi Phi nói: “Sao ta có cảm giác như gần đây ông ăn càng lúc càng nhiều.”
Trương Bình dựa lưng vào đống củi, ngồi sánh vai với Viên Phi Phi.
Là ngươi ăn quá ít.
Viên Phi Phi: “Ta bé thế này, có thể ăn bao nhiêu.”
Trương Bình cũng không ngó nàng, ra hiệu.
Chính vì ăn ít, cho nên mới bé như thế.
“Ha ha.” Viên Phi Phi thấy vui, nàng vứt ghế qua một bên, cùng ngồi xuống đất giống Trương Bình. Nàng lượm một nhánh cây nhỏ lên, cầm chơi trong tay.
Trương Bình nắm lấy tay của nàng, đem nàng đặt ngồi đối diện với mình.
“Sao?”
Vừa rồi, ngươi tính nói gì.
Viên Phi Phi thoáng ngây người, “Vừa rồi, vừa rồi cái gì?”
Ngươi nói nguyên một ngày ngươi toàn nghĩ đến cái gì.
“Ồ, ý ông hỏi cái đó.” Viên Phi Phi ngáp một cái, nói: “Ta toàn nghĩ tối nay ăn gì.”
Trương Bình: “……”
Viên Phi Phi: “Ông thì sao, ông nói có tâm sự, là tâm sự gì.”
Trương Bình nhìn nàng.
Ta cũng nghĩ tối nay ăn gì.
Viên Phi Phi: “……”
“Hahahahaha!” Ngưng một chút, Viên Phi Phi lăn ra cười, nàng cười đến độ nước mắt ràn rụa, vừa cười vừa đập đùi Trương Bình bôm bốp. “Hay hay hay, ông chủ ông khá lắm!”
Nét mặt Trương Bình ôn hoà, nhưng không có vẻ thoải mái. Đang khi hắn rối rắm, chợt cảm thấy có một một bàn tay lạnh ngắt bé nhỏ đặt trên trán của mình. Hắn ngước mắt, trông thấy Viên Phi Phi đang tươi cười nhìn hắn.
“Ông chủ, hôm nay ông nhíu mày nhíu nhiều quá rồi.”
Trương Bình bất động.
“Ta tuy là tới Kim Lâu, nhưng không dính dáng gì đến những thứ ông chán ghét, hôm qua ông cũng đã thấy qua Lăng Hoa, năm năm trước khi ta quen Bùi Vân, ta cũng quen luôn nàng ta.” Viên Phi Phi thả tay xuống, nắm lấy tay của Trương Bình.
Tay của Trương Bình bỗng run lên nhưng khó thấy được.
Mức độ quen biết của Viên Phi Phi đối với Lăng Hoa, và tình bạn bao năm qua giữa nàng và Lăng Hoa, Viên Phi Phi đều kể hết cho Trương Bình nghe, Trương Bình cứ lẳng lặng nghe hết, không tỏ ý gì.
Những gì Viên Phi Phi nói với Trương Bình đều là sự thật, không hề dùng lời lẽ tô điểm gì cho Lăng Hoa.
“Ranh con đó nói nói ả ta là bán thân không bán nghệ, bởi vì ả không có nghệ gì để bán.” Viên Phi Phi cười bảo, “Tuy nhiên, ả hợp với khẩu vị của ta.”
Trương Bình nâng mắt, Viên Phi Phi nhìn hắn, nói: “Ông chủ, lần sau ta mà đi Kim Lâu, sẽ báo cho ông một tiếng.”
Trương Bình hơi nhíu mày, nhấc tay ——
Ngươi phải hứa với ta, đi tới đó, chỉ có thể gặp hai người.
Viên Phi Phi: “Bùi Vân và Lăng Hoa, ai khác nữa ta sẽ mặc kệ.”
Trương Bình nghĩ ngợi, vẫn không thấy yên tâm, nhấc tay ra hiệu một tràng, căn dặn đủ thứ, Viên Phi Phi nhìn mà bắt đầu muốn ngủ gục.
“Được rồi được rồi.” Viên Phi Phi vội bắt lấy tay của Trương Bình, “Biết rồi.”
Trương Bình biết những lời dặn dò vừa rồi, Viên Phi Phi tiếp thu nhiều lắm cũng không quá ba câu, hắn đành bất đắc dĩ thở dài, buông tay xuống.
Viên Phi Phi cúi đầu, nhìn tay nàng và tay Trương Bình đang nắm lấy nhau. Tay của nàng nhỏ hơn tay Trương Bình quá nhiều, hai bàn tay của nàng gộp lại thì mới miễn cưỡng ôm trọn được một nắm tay của Trương Bình.
“Nhưng mà, ông chủ……”
Trương Bình nâng mắt nhìn nàng.
Viên Phi Phi cũng ngước đầu, nét cười trên mặt mang theo một chút áy náy nhìn Trương Bình.
“Đêm qua đem ông bỏ chợ, là ta sai, từ nay về sau sẽ không như vậy nữa.”
Trương Bình kinh ngạc hơi há hốc mồm, Viên Phi Phi lại thì thầm: “Sẽ không bao giờ bỏ ông một mình nữa.”
Viên Phi Phi cảm thấy tay mình hơi bị kéo, thì ra là Trương Bình đang nhẹ nhàng rút tay của hắn ra, Viên Phi Phi: “Ta nói thật ——“ Còn chưa đợi Viên Phi Phi nói xong, thì đã cảm thấy đầu mình nằng nặng, nàng rụt cổ lại, phát hiện một bàn tay to lớn của Trương Bình đã đặt trên đỉnh đầu mình.
Trương Bình thường hay thích ấn đầu nàng, chẳng qua rất nhiều lúc nàng vẫn còn dùng khăn cột tóc, Trương Bình chỉ có thế ấn phía sau ót. Hôm nay buổi trưa đi bắt cá ngoài thành với Tám Chó, nàng đã tháo khăn xuống, chỉ vấn tóc qua loa vài cái rồi cột lại phía sau gáy.
Trương Bình ấn lần này, là ôm trọn đầu óc linh hoạt của nàng hết thảy.
“Á á, muốn gãy cổ tới nơi rồi.” Viên Phi Phi kéo cánh tay của Trương Bình, la oai oái: “Buông ra buông ra.” Nàng kêu chưa xong, không thấy Trương Bình buông tay ra, ngược lại cả thân hình chao động, bị Trương Bình nhấc bổng lên.
Trương Bình co đầu gối, bế Viên Phi Phi đặt trên đùi.
Viên Phi Phi: “Ui, ta lớn tới nơi rồi còn chơi trò này.”
Khi còn bé, mỗi lần Viên Phi Phi không ngoan, Trương Bình sẽ không thương lượng mà đặt nàng trên đùi giữ chặt lại, nàng muốn chạy cũng không chạy được. Bây giờ Viên Phi Phi đã lớn hơn, nhưng so với Trương Bình vẫn còn là một đứa trẻ, vòng tay của Trương Bình chỉ cần khẽ xiết, Viên Phi Phi bị khoá cứng bên trong.
Viên Phi Phi có vẻ như cũng không muốn vùng vẫy thoát ra, nàng gối đầu lên cánh tay lực lưỡng của Trương Bình, sau đó hai người cùng ngồi thừ ra.
Một chốc sau, Viên Phi Phi nhớ tới một chuyện, nói: “Ông chủ, nếu ông có chút thời gian, làm cho ta một cái chuỷ thủ.”
Trương Bình lắc lắc đầu ở phía trên nàng.
Ta đã nói rồi, người không thể mang những thứ nguy hiểm đó.
Viên Phi Phi chẳng ngạc nhiên chút nào đối với câu trả lời của Trương Bình. Hắn đã từng cự tuyện nàng một lần.
Hai năm trước, có một võ sĩ của một thế gia trong thành đến gõ cửa, mướn Trương Bình làm một thanh kiếm. Sau khi Trương Bình tiếp nhận nhiệm vụ này, suốt hai tháng trời hắn chẳng làm gì khác ngoài việc chuyên tâm chế tạo thanh kiếm kia.
Ngày kiếm được đúc xong, Viên Phi Phi đã chạy lại xem.
Thanh kiếm ấy nhìn bề ngoài chẳng có gì đặc biệt, thậm chí có thể nói là trông hơi hạ đẳng, thế nhưng đạo lực của mũi kiếm bén nhọn kia, chỉ cần nhìn từ xa xa, đã cảm giác được hàn khí ập tới.
Viên Phi Phi bỗng cảm thấy thanh kiếm ấy vô cùng mỹ lệ, nàng nói với Trương Bình, nàng cũng muốn một thanh. Trương Bình chỉ ôm lấy nàng, bình tĩnh lắc đầu.
Binh khí vẫn là hung khí, ta sẽ không để tay ngươi bị nhuốm.
Viên Phi Phi lười biếng duỗi chân một cái, nói: “Yên tâm, không phải là ta dùng, ta muốn tặng một người.”
Trương Bình cúi đầu nhìn nàng.
Viên Phi Phi: “Tám Chó.”
Trương Bình nhướn mày, trông như đang nghĩ xem đó là ai. Hắn yên lặng một chút, Viên Phi Phi biết hắn đang suy nghĩ, cũng không làm phiền, một chốc sau, Trương Bình gật đầu.
Có thể.
Viên Phi Phi cười, đổi tư thế, tiếp tục nằm.
Trong lặng yên, Trương Bình nhớ lại Tám Chó. Chính là kẻ ăn xin kia……Hắn đã biết đến tên ăn xin này từ rất lâu rồi, cùng lúc với dạo hắn quen biết Viên Phi Phi. Thậm chí còn sớm hơn cả nàng……
Kỳ thật, Trương Bình nghĩ đến thân hình của Tám Chó, trong lòng thầm bảo, có thể đối với tên ăn mày đó mà nói, một con dao ngắn sẽ thực dụng hơn là chuỷ thủ. Chỉ là, theo quy tắc của triều đình, bất luận là trường đao hay đoạn đao, đều không được cất chứa.
Trăng đã lên cao, Trương Bình đã tự quyết định, bắt đầu phác hoạ hình dạng một chiếc dao ngắn ở trong đầu.
Không lâu sau, hắn chợt cảm thấy cánh tay nằng nặng, định thần quay đầu ngó xuống.
Viên Phi Phi đã ngủ rồi.
Lúc nàng ngủ, thu lại vẻ giảo hoạt trên mặt, trông hiền hoà nhu mì lạ thường.
Trương Bình đưa một ngón tay, khẽ gạt tóc trên trán Viên Phi Phi ra.
Hắn đã cố gắng hết sức làm động tác thật chậm, nhưng vẫn như cũ, không đủ nhẹ nhàng.
Hắn không kiềm được tự hỏi lòng mình ——
Đến tột cùng, đây là một loại tình nghĩa như thế nào.
“Ai là lạ.” Tám Chó nhìn Viên Phi Phi, “Bùi Vân?”
“Không.” Viên Phi Phi ngồi lên, vặn vặn cổ. “Ta đang nói Trương Bình.”
“Ông chủ Trương?” Tám Chó nói, “Ông ta sao rồi.”
Viên Phi Phi nheo mắt, lẩm bẩm: “Ta cũng không biết hắn bị sao nữa, cho nên mới cảm thấy lạ.”
Tám Chó: “Lạ chỗ nào.”
Viên Phi Phi ngừng một lúc, nói: “Trước đây không có loại cảm giác này, là hôm nay bỗng dưng có.”
Nàng ôn lại sự tình trong nhà bếp sáng nay, Trương Bình đẩy nàng ra, dùng toàn bộ sức lực và cự tuyệt chưa từng có xưa giờ, tựa như nàng là một thứ gì đó vô cùng kinh khủng đáng sợ.
“Chậc.” Chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc đó, Viên Phi Phi lại nghẹn trong lòng.
Tám Chó nghe cũng không tìm ra đầu mối, nói với Viên Phi Phi: “Vậy ngươi tính như thế nào.”
Viên Phi Phi nghĩ ngợi, nói: “Không biết, đi tới đâu tính tới đó vậy.” Nói đoạn, nàng vỗ vỗ quần áo, từ dưới đất đứng dậy, đưa tay ra cho Tám Chó. “Nào, về thôi.”
Tám Chó nhìn bàn tay đang giơ ra cho hắn, không chút do dự nắm lấy, mượn sức đứng lên.
“Chân còn đi được không.”
“Không sao.”
Lời tuy là nói như thế, nhưng Viên Phi Phi có thể trông ra là vết thương cũ của Tám Chó đang bắt đầu phát tác, nàng quàng một tay của Tám Chó qua vai của mình, ngầm oán trách: “Ngươi chống đỡ không được thì nói sớm một chút chớ, vậy thì đã không chạy tới nơi rõ xa như thế này rồi. “
Tám Chó rũ đầu, thấp giọng lầm bầm: “Gì mà chống đỡ không được.”
“Vịt nấu chín tới nơi rồi ——“ Viên Phi Phi nghếch đầu cười nhạo, “Chỉ còn mỗi cái mỏ.”
Tám Chó không nói gì.
Viên Phi Phi ở bên trái của Tám Chó, đi được cỡ một nén hương, nàng càng lúc càng cảm thấy sức nặng của Tám Chó đang dựa thêm từng chút từng chút một.
“Yên tâm đi.” Viên Phi Phi nói.
Tám Chó liếc nàng, Viên Phi Phi vẫn nhìn con đường núi trước mặt.
“Chút trọng lượng này của ngươi ta vẫn có thể chịu nổi.”
Tám Chó cắn răng, nhón chân khập khiễng đi tiếp.
Đợi đến lúc họ về đến thành Kỳ Thuỷ, trời đã hoàn toàn tối.
Viên Phi Phi nhặt một khúc cây dài ven đường, nói với Tám Chó: “Ngươi cầm lấy cái này đi, ta cần phải đi rồi.”
Tám Chó nhận lấy gậy, cầm trong tay nhìn ngắm.
“Ngươi muốn đi về nhà?”
Viên Phi Phi không trả lời, xoay người rời bước.
Đi về nhà?
Viên Phi Phi cúi đầu ngó con đường rải đá trược mặt.
Không thì sao……
Sâu trong con hẻm nhỏ tối đen, vẳng lại tiếng luyện thép chập chờn.
Viên Phi Phi đứng trước cổng, phát hiện cổng không đóng.
“Này này……” Viên Phi Phi vừa đẩy cửa bước vào vừa lầu bầu, “Tuy coi như không phải nhà giàu có gì, nhưng cũng là nhà có ít của ăn của để, không đến độ không chút đề phòng như thế này chứ.”
Bởi do ngày hè nóng nực, lúc Trương Bình rèn sắt không đóng cửa phòng, Viên Phi Phi đứng ngoài cửa, gọi chiếc bóng người ở trần kia: “Ông chủ ——“
Trương Bình ngừng tay, quay đầu lại.
Viên Phi Phi nhìn hắn cười hì hì.
Nàng quyết định làm rùa rụt cổ — chuyện sớm nay, nàng xem như Trương Bình vẫn chưa tỉnh rượu, không so đo nữa.
Khoảnh khắc Trương Bình nhìn thấy Viên Phi Phi, bàn tay đang cầm búa bất giác xiết chặt. Viên Phi Phi trông thấy, ý định sải bước đến gần hoàn toàn khựng lại.
“Ông không phải là ……” Viên Phi Phi thầm nói trong lòng, tính dùng cái đó đập ta chứ.
Trương Bình giật bắn mình cảm nhận được lời nói chưa ra khỏi miệng của Viên Phi Phi, hắn rối rít xua tay, đem búa đặt lên chiếc bàn bên cạnh.
Thế này Viên Phi Phi mới bước tới, nàng ngước mắt nhìn Trương Bình, khi bốn mắt giao nhau, Viên Phi Phi chợt không biết nên nói gì nữa.
“Ông chủ……” Qua một hồi lâu sau, Viên Phi Phi rốt cuộc mở lời.
“Ừ.”
“!?”
Viên Phi Phi khiếp sợ trợn tròn mắt, “Ông chủ? Ông ông ông——“
Trương Bình rũ mắt, không trả lời.
Viên Phi Phi chạy lại gần, nắm lấy cánh tay của Trương Bình.
“Ông chủ ông đáp ra tiếng?”
Trương Bình lắc đầu.
“Ấy ấy, rõ ràng đáp ra tiếng mà.”
Trương Bình rút cánh tay từ móng vuốt bé nhỏ của Viên Phi Phi ra, cầm chiếc búa trên bàn lên, xoay lưng, trông như lại muốn tiếp tục rèn sắt.
Viên Phi Phi nào chịu buông tha cho hắn, nàng nhào tới đứng ngay trước mặt Trương Bình.
Trương Bình đang cách lò lửa rất gần, Viên Phi Phi nhào tới như thế, góc quần áo hơi bị cháy xém. Trương Bình hết hồn, vội vàng kéo nàng lui ra sau.
Viên Phi Phi cười hì hì: “Ông chủ.”
Trương Bình muốn bảo với nàng là trò vừa rồi quá đỗi nguy hiểm, thế nhưng mắt vừa chạm tới bộ dạng tươi cười vui mừng của nàng, lại buông thõng tay.
Viên Phi Phi: “Ông chủ ông chủ.”
Trương Bình biết tối nay coi như muốn rèn sắt cũng không xong nữa rồi, hắn thu xếp trong phòng một chút, dọn dẹp ống bễ lò lửa, sau đó ra khỏi cửa. Viên Phi Phi hứng chí bừng bừng bám ngay theo sau, vừa đi vừa kêu ông chủ ông chủ.
Trương Bình ra sân múc nước rửa ráy, Viên Phi Phi cướp lấy gáo nước.
“Để ta để ta.”
Viên Phi Phi múc nước từ trong lu ra, cũng không nhúng ướt khăn tay, trực tiếp tát nước thẳng lên người Trương Bình.
Trương Bình tính lấy khăn tay đưa qua, vừa quay đầu, liền bị nguyên gáo nước dội thẳng vào mặt.
“……”
Viên Phi Phi nhìn cũng không buồn nhìn nét mặt của Trương Bình, lại tạt thêm một gáo nước, ào lên người Trương Bình.
Trương Bình chậm rãi nhấc tay, vuốt vuốt mặt, sau đó đen mặt nhìn tiểu cô nương trước mắt.
Viên Phi Phi cũng đang nhìn hắn.
Trương Bình vừa mới luyện sắt xong, trên mặt trên người phủ một lớp mồ hôi mỏng, hai gáo nước xối vào người xong thì mồ hôi đều được dội sạch, chỉ còn lại da thịt ửng hồng, toả ra một chút hơi nóng. Không biết từ lúc nào, khăn cột tóc của Trương Bình đã xổ ra, mái tóc đen cứng cũng bởi thế mà xoã tung.
Gáo nước đầu tiên của Viên Phi Phi dội trúng mặt của Trương Bình, khiến cho mái tóc thô cứng ấy như dán vào khuôn mặt.
Đêm lại dịu dàng như vậy.
Ánh trăng bạc trải mình trên mảnh sân yên ắng.
Bóng trăng mềm mại hiền lành thế này, rất không ăn nhập với với thân hình lực lưỡng thô ráp đang đứng dưới quầng sáng kia.
Nhưng, trong sự tương phản không dung nhập ấy, lại tựa như ẩn chứa một sức hút sâu thẳm đầy cấm kỵ.
Làm ta chìm đắm, làm ta động lòng.
Viên Phi Phi cầm gáo nước lên, lại múc thêm một gáo nước từ trong lu nước.
Trương Bình bắt lấy cổ tay của nàng.
“Ông chủ……”
“Ừ.”
Viên Phi Phi bỗng nhiên bật khóc.
Dù sao đi nữa, trong năm năm qua, đây tựa như là lần đầu tiên Trương Bình cùng với nàng đối thoại —— chân chính và có ý nghĩa.
Có thể đối với người ngoài, chỉ một tiếng “ừ” như thế rất khó gọi là nói chuyện, nhưng đối với Viên Phi Phi mà nói, đây rất giống với cái đêm nàng gặp Trương Bình lần đầu tiên.
Cả hai đêm này, đối với nàng, đều là ân điển tự trời cao.
Trương Bình nắm lấy hai vai của Viên Phi Phi, ngồi xổm xuống.
Trước mặt hắn, Viên Phi Phi xưa giờ toàn một vẻ giảo hoạt sinh động, hắn chưa từng thấy qua bộ dạng này của tiểu cô nương nhà hắn. Chẳng qua, Viên Phi Phi khóc rất yên lặng, nếu như không phải hắn từ đầu đến cuối vẫn nhìn mặt nàng, chắc sẽ chỉ nghĩ là nàng lấy nước vấy lên mặt mình mà thôi.
Trương Bình nhấc tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Viên Phi Phi.
“Ông chủ……” Viên Phi Phi nhìn Trương Bình, nói: “Ta đói bụng.”
Trương Bình: “……”
Hắn ngây người nhìn Viên Phi Phi đang rất nghiêm túc, bỗng thấy buồn cười. Đầu tiên hắn còn nắm lấy vai nàng, đầu cúi thấp, nhè nhẹ run rẩy, sau đó, những run rẩy ấy càng lúc càng mạnh, đến nguyên bả vai đều rung lên, Trương Bình ngẩng đầu, bật cười thành tiếng.
Tiếng cười của hắn rất đặc biệt, vô cùng khàn ráp, trộn lẫn với những khí âm đứt quãng.
Nói cho cùng, không phải một thứ âm thanh dễ nghe.
Viên Phi Phi giơ bàn tay, đập “chát” lên cánh tay của Trương Bình, la lớn: “Ta đói bụng——!”
Chút lực này vỗ lên người Trương Bình chẳng khác gì gãi ngứa, Trương Bình trở tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng rồi đứng dậy.
Viên Phi Phi theo hắn vào trong bếp.
Trương Bình nhìn nàng, Viên Phi Phi hiểu ý, nói: “Ăn mì đi, hôm qua không phải còn dư sao.”
Trương Bình gật đầu, Viên Phi Phi trông hắn bận rộn bên bếp lò.
Còn chưa làm được bao nhiêu, Trương Bình chợt ngừng lại.
Viên Phi Phi nhíu mày, “Sao vậy.”
Trương Bình ra hiệu cho nàng đợi một chút, tự mình ra khỏi nhà bếp, chốc sau quay lại, trên người mặc một chiếc áo.
Viên Phi Phi: “Trời nóng nực thế này, trước giờ ông đâu bao giờ mặc.”
Nàng ngồi trên chiếc ghế kê một bên, cặp chân nhỏ đung đưa đung đưa.
Trương Bình không trả lời, ánh mắt nhìn bếp nồi trước mặt không rời.
Viên Phi Phi nhe răng, “Ông trừng nó như thế nó có thể tự đẻ ra mì sao.”
Trương Bình ngồi xổm xuống, múc nước, chụm củi, nhóm bếp.
Viên Phi Phi: “Trứng gà trứng gà.”
Trương Bình thoáng khựng lại, quay đầu nhìn Viên Phi Phi.
Không có trứng gà.
Viên Phi Phi phẫn nộ: “Không có!? Sao có thể không có được, không phải mấy bữa trước ta vừa mua về sao!”
Ánh mắt của Trương Bình lảng tránh, vô thức xoa xoa mũi.
Viên Phi Phi híp mắt, “Ông ăn hết rồi?”
Trương Bình gật đầu.
Viên Phi Phi: “Ăn khi nào.”
Trương Bình mím mím môi, nhấc tay ——
Hồi sớm hôm nay, đang luyện sắt bỗng dưng hơi đói.
Viên Phi Phi hừ hừ hai tiếng, nói: “Ăn hết rồi thì thôi vậy.” Nàng dạng hai tay ra, ngả người về phía sau, dựa vào đống củi bên cạnh. “Haizz…… Tháng này không còn dư tiền để mua trứng gà nữa rồi, ta rõ ràng đã tính đâu ra đấy.”
Trương Bình tới bên.
Ngươi mà muốn ăn, mai ta đi mua.
“Đừng.” Viên Phi Phi không nghĩ ngợi gì đáp liền, “Trong nhà chi tiêu ra sao ta nhớ hết, ông mà đi mua trứng gà, hai ta sẽ bị thiếu một bữa cơm.”
Nước sôi lên, Trương Bình thả mì vào trong nồi.
Trong khi chờ đợi cho mì chín, Trương Bình lại đến bên Viên Phi Phi.
Vốn là ăn mấy cái màn thầu đã đủ rồi, chỉ là……
Trương Bình do dự giây lát, lại ra hiệu,
Nếu trong lòng ta có tâm sự, tóm lại sẽ ăn nhiều hơn.
Viên Phi Phi nhìn ngọn lửa, nói: “Có tâm sự gì.”
Trương Bình bất động.
Viên Phi Phi ngoảnh đầu nhìn hắn, nói: “Là vì chuyện hôm qua hay là chuyện sáng nay.”
Ngón tay của Trương Bình hơi cứng đờ, mắt nhìn mặt đất không nói không rằng.
Viên Phi Phi nói: “Nguyên một ngày, ta toàn nghĩ……”
Trương Bình quay đầu lại nhìn nàng.
Viên Phi Phi cũng nhìn Trương Bình, hai người ngó nhau hồi lâu, Viên Phi Phi bỗng nói: “Trương Bình, mì chín rồi.”
Lúc bấy giờ Trương Bình mới chú ý đến đám mì đã muốn nở bung ra, cuống quít nhảy lên lo đi vớt.
Hắn bỏ mì vào trong một cái tô lớn, chan thêm một ít nước dùng, gắp một ít dưa muối, coi như tô mì này như vậy đã xong.
Hắn bưng tô mì tới, Viên Phi Phi nói: “Ông chủ, ông ăn cơm chưa.”
Trương Bình lắc đầu, Viên Phi Phi nói: “Ta không ăn bao nhiêu, cùng ăn đi.”
Trương Bình đưa cho Viên Phi Phi một đôi đũa, sau đó bưng bát ngồi xổm xuống. Khi hắn ngồi xổm thì tầm mắt ngang với Viên Phi Phi đang ngồi trên ghế, hai người bọn họ không dùng bàn, cứ thế từ tay của Trương Bình, gắp từng miếng bắt đầu ăn.
“Ông chủ, ông cầm có bị phỏng tay không.”
Trương Bình lắc đầu, Viên Phi Phi nói: “Hay là chúng ta về phòng ăn?” Lúc nàng nói mồm còn đang nhồm nhoàm mì, phun cả lên mặt Trương Bình một ít. Trương Bình giơ một tay lên, ra hiệu.
Da ta dày, không sao.
“Hê hê.” Viên Phi Phi cũng lười nhúc nhích, hai người ta một miếng ông một miếng, chẳng bao lâu sau, Viên Phi Phi là người no trước tiên.
“Không ăn nữa.” Nàng ăn đến độ mặt đỏ lựng, ngước đầu thở lấy hơi.
Trương Bình thấy nàng ăn no rồi, đưa bát mì về đến trước mặt mình, vài ngụm đã ăn hết sạch mì và nước dùng.
Viên Phi Phi ngồi một bên ợ, “Ông chủ, ông ăn vậy đủ không?”
Trương Bình gật đầu, bỏ bát không qua một bên.
Viên Phi Phi nói: “Sao ta có cảm giác như gần đây ông ăn càng lúc càng nhiều.”
Trương Bình dựa lưng vào đống củi, ngồi sánh vai với Viên Phi Phi.
Là ngươi ăn quá ít.
Viên Phi Phi: “Ta bé thế này, có thể ăn bao nhiêu.”
Trương Bình cũng không ngó nàng, ra hiệu.
Chính vì ăn ít, cho nên mới bé như thế.
“Ha ha.” Viên Phi Phi thấy vui, nàng vứt ghế qua một bên, cùng ngồi xuống đất giống Trương Bình. Nàng lượm một nhánh cây nhỏ lên, cầm chơi trong tay.
Trương Bình nắm lấy tay của nàng, đem nàng đặt ngồi đối diện với mình.
“Sao?”
Vừa rồi, ngươi tính nói gì.
Viên Phi Phi thoáng ngây người, “Vừa rồi, vừa rồi cái gì?”
Ngươi nói nguyên một ngày ngươi toàn nghĩ đến cái gì.
“Ồ, ý ông hỏi cái đó.” Viên Phi Phi ngáp một cái, nói: “Ta toàn nghĩ tối nay ăn gì.”
Trương Bình: “……”
Viên Phi Phi: “Ông thì sao, ông nói có tâm sự, là tâm sự gì.”
Trương Bình nhìn nàng.
Ta cũng nghĩ tối nay ăn gì.
Viên Phi Phi: “……”
“Hahahahaha!” Ngưng một chút, Viên Phi Phi lăn ra cười, nàng cười đến độ nước mắt ràn rụa, vừa cười vừa đập đùi Trương Bình bôm bốp. “Hay hay hay, ông chủ ông khá lắm!”
Nét mặt Trương Bình ôn hoà, nhưng không có vẻ thoải mái. Đang khi hắn rối rắm, chợt cảm thấy có một một bàn tay lạnh ngắt bé nhỏ đặt trên trán của mình. Hắn ngước mắt, trông thấy Viên Phi Phi đang tươi cười nhìn hắn.
“Ông chủ, hôm nay ông nhíu mày nhíu nhiều quá rồi.”
Trương Bình bất động.
“Ta tuy là tới Kim Lâu, nhưng không dính dáng gì đến những thứ ông chán ghét, hôm qua ông cũng đã thấy qua Lăng Hoa, năm năm trước khi ta quen Bùi Vân, ta cũng quen luôn nàng ta.” Viên Phi Phi thả tay xuống, nắm lấy tay của Trương Bình.
Tay của Trương Bình bỗng run lên nhưng khó thấy được.
Mức độ quen biết của Viên Phi Phi đối với Lăng Hoa, và tình bạn bao năm qua giữa nàng và Lăng Hoa, Viên Phi Phi đều kể hết cho Trương Bình nghe, Trương Bình cứ lẳng lặng nghe hết, không tỏ ý gì.
Những gì Viên Phi Phi nói với Trương Bình đều là sự thật, không hề dùng lời lẽ tô điểm gì cho Lăng Hoa.
“Ranh con đó nói nói ả ta là bán thân không bán nghệ, bởi vì ả không có nghệ gì để bán.” Viên Phi Phi cười bảo, “Tuy nhiên, ả hợp với khẩu vị của ta.”
Trương Bình nâng mắt, Viên Phi Phi nhìn hắn, nói: “Ông chủ, lần sau ta mà đi Kim Lâu, sẽ báo cho ông một tiếng.”
Trương Bình hơi nhíu mày, nhấc tay ——
Ngươi phải hứa với ta, đi tới đó, chỉ có thể gặp hai người.
Viên Phi Phi: “Bùi Vân và Lăng Hoa, ai khác nữa ta sẽ mặc kệ.”
Trương Bình nghĩ ngợi, vẫn không thấy yên tâm, nhấc tay ra hiệu một tràng, căn dặn đủ thứ, Viên Phi Phi nhìn mà bắt đầu muốn ngủ gục.
“Được rồi được rồi.” Viên Phi Phi vội bắt lấy tay của Trương Bình, “Biết rồi.”
Trương Bình biết những lời dặn dò vừa rồi, Viên Phi Phi tiếp thu nhiều lắm cũng không quá ba câu, hắn đành bất đắc dĩ thở dài, buông tay xuống.
Viên Phi Phi cúi đầu, nhìn tay nàng và tay Trương Bình đang nắm lấy nhau. Tay của nàng nhỏ hơn tay Trương Bình quá nhiều, hai bàn tay của nàng gộp lại thì mới miễn cưỡng ôm trọn được một nắm tay của Trương Bình.
“Nhưng mà, ông chủ……”
Trương Bình nâng mắt nhìn nàng.
Viên Phi Phi cũng ngước đầu, nét cười trên mặt mang theo một chút áy náy nhìn Trương Bình.
“Đêm qua đem ông bỏ chợ, là ta sai, từ nay về sau sẽ không như vậy nữa.”
Trương Bình kinh ngạc hơi há hốc mồm, Viên Phi Phi lại thì thầm: “Sẽ không bao giờ bỏ ông một mình nữa.”
Viên Phi Phi cảm thấy tay mình hơi bị kéo, thì ra là Trương Bình đang nhẹ nhàng rút tay của hắn ra, Viên Phi Phi: “Ta nói thật ——“ Còn chưa đợi Viên Phi Phi nói xong, thì đã cảm thấy đầu mình nằng nặng, nàng rụt cổ lại, phát hiện một bàn tay to lớn của Trương Bình đã đặt trên đỉnh đầu mình.
Trương Bình thường hay thích ấn đầu nàng, chẳng qua rất nhiều lúc nàng vẫn còn dùng khăn cột tóc, Trương Bình chỉ có thế ấn phía sau ót. Hôm nay buổi trưa đi bắt cá ngoài thành với Tám Chó, nàng đã tháo khăn xuống, chỉ vấn tóc qua loa vài cái rồi cột lại phía sau gáy.
Trương Bình ấn lần này, là ôm trọn đầu óc linh hoạt của nàng hết thảy.
“Á á, muốn gãy cổ tới nơi rồi.” Viên Phi Phi kéo cánh tay của Trương Bình, la oai oái: “Buông ra buông ra.” Nàng kêu chưa xong, không thấy Trương Bình buông tay ra, ngược lại cả thân hình chao động, bị Trương Bình nhấc bổng lên.
Trương Bình co đầu gối, bế Viên Phi Phi đặt trên đùi.
Viên Phi Phi: “Ui, ta lớn tới nơi rồi còn chơi trò này.”
Khi còn bé, mỗi lần Viên Phi Phi không ngoan, Trương Bình sẽ không thương lượng mà đặt nàng trên đùi giữ chặt lại, nàng muốn chạy cũng không chạy được. Bây giờ Viên Phi Phi đã lớn hơn, nhưng so với Trương Bình vẫn còn là một đứa trẻ, vòng tay của Trương Bình chỉ cần khẽ xiết, Viên Phi Phi bị khoá cứng bên trong.
Viên Phi Phi có vẻ như cũng không muốn vùng vẫy thoát ra, nàng gối đầu lên cánh tay lực lưỡng của Trương Bình, sau đó hai người cùng ngồi thừ ra.
Một chốc sau, Viên Phi Phi nhớ tới một chuyện, nói: “Ông chủ, nếu ông có chút thời gian, làm cho ta một cái chuỷ thủ.”
Trương Bình lắc lắc đầu ở phía trên nàng.
Ta đã nói rồi, người không thể mang những thứ nguy hiểm đó.
Viên Phi Phi chẳng ngạc nhiên chút nào đối với câu trả lời của Trương Bình. Hắn đã từng cự tuyện nàng một lần.
Hai năm trước, có một võ sĩ của một thế gia trong thành đến gõ cửa, mướn Trương Bình làm một thanh kiếm. Sau khi Trương Bình tiếp nhận nhiệm vụ này, suốt hai tháng trời hắn chẳng làm gì khác ngoài việc chuyên tâm chế tạo thanh kiếm kia.
Ngày kiếm được đúc xong, Viên Phi Phi đã chạy lại xem.
Thanh kiếm ấy nhìn bề ngoài chẳng có gì đặc biệt, thậm chí có thể nói là trông hơi hạ đẳng, thế nhưng đạo lực của mũi kiếm bén nhọn kia, chỉ cần nhìn từ xa xa, đã cảm giác được hàn khí ập tới.
Viên Phi Phi bỗng cảm thấy thanh kiếm ấy vô cùng mỹ lệ, nàng nói với Trương Bình, nàng cũng muốn một thanh. Trương Bình chỉ ôm lấy nàng, bình tĩnh lắc đầu.
Binh khí vẫn là hung khí, ta sẽ không để tay ngươi bị nhuốm.
Viên Phi Phi lười biếng duỗi chân một cái, nói: “Yên tâm, không phải là ta dùng, ta muốn tặng một người.”
Trương Bình cúi đầu nhìn nàng.
Viên Phi Phi: “Tám Chó.”
Trương Bình nhướn mày, trông như đang nghĩ xem đó là ai. Hắn yên lặng một chút, Viên Phi Phi biết hắn đang suy nghĩ, cũng không làm phiền, một chốc sau, Trương Bình gật đầu.
Có thể.
Viên Phi Phi cười, đổi tư thế, tiếp tục nằm.
Trong lặng yên, Trương Bình nhớ lại Tám Chó. Chính là kẻ ăn xin kia……Hắn đã biết đến tên ăn xin này từ rất lâu rồi, cùng lúc với dạo hắn quen biết Viên Phi Phi. Thậm chí còn sớm hơn cả nàng……
Kỳ thật, Trương Bình nghĩ đến thân hình của Tám Chó, trong lòng thầm bảo, có thể đối với tên ăn mày đó mà nói, một con dao ngắn sẽ thực dụng hơn là chuỷ thủ. Chỉ là, theo quy tắc của triều đình, bất luận là trường đao hay đoạn đao, đều không được cất chứa.
Trăng đã lên cao, Trương Bình đã tự quyết định, bắt đầu phác hoạ hình dạng một chiếc dao ngắn ở trong đầu.
Không lâu sau, hắn chợt cảm thấy cánh tay nằng nặng, định thần quay đầu ngó xuống.
Viên Phi Phi đã ngủ rồi.
Lúc nàng ngủ, thu lại vẻ giảo hoạt trên mặt, trông hiền hoà nhu mì lạ thường.
Trương Bình đưa một ngón tay, khẽ gạt tóc trên trán Viên Phi Phi ra.
Hắn đã cố gắng hết sức làm động tác thật chậm, nhưng vẫn như cũ, không đủ nhẹ nhàng.
Hắn không kiềm được tự hỏi lòng mình ——
Đến tột cùng, đây là một loại tình nghĩa như thế nào.
/60
|