Người Ngoài Cuộc

Chương 17: CHO MÌNH MỘT CƠ HỘI

/17


Edit: Hamano Michiyo

Nguồn: Tử Vi Các

Xe khách đường dài một đường đi thẳng, đi thẳng một đường, ngồi không thoải mái, nằm không thoải mái, đối với các hành khách mà nói tuyệt đối là một việc tiêu hao rất nhiều sức lực.

Đêm về, rừng núi trở nên âm u lạnh lẽo, các hành khách trên xe đường dài chỉ còn cách nhìn những người khác gật gù buồn ngủ giống mình để tìm sự an ủi: không tồi, ít nhất ta không phải một mình chiến đấu. . . . . .

Giản Tiệp và Đường Vũ Ngân lúc này cũng đang ngồi trên xe. Giản Tiệp là một người không kén ăn, gặm ba cái bánh mì thay cho bữa tối, còn Đường Vũ Ngân, không biết anh thật sự không đói bụng hay là giả vờ không đói, tóm lại sau khi lên xe gần như anh chỉ uống mấy ngụm nước, cũng không thấy để lộ ra nửa phần cảm giác không khỏe.

Khi xe bắt đầu lao vút đi trên đường cao tốc, cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ vùn vụt trôi về sau, Giản Tiệp cuối cùng cũng nhớ ra một chuyện.

“Đúng rồi, trước giờ tôi vẫn quên không hỏi,” Cô quay đầu nhìn anh: “Anh là cấp dưới của ba tôi hay là cái khác?”

Đường Vũ Ngân không trả lời thẳng: “Chuyện này không quan trọng.”

“Anh không nói cũng chẳng sao, tôi chỉ tò mò muốn biết.”

Đường Vũ Ngân mỉm cười, bình thản đáp.

“Trước kia đã nói rồi, tôi chỉ là một kẻ làm công mà thôi.”

Giản Tiệp bán tín bán nghi gật đầu: “À. . . . . .”

Đêm dần sâu, độ ấm càng giảm thấp.

Đường Vũ Ngân cởi áo choàng khoác lên người cô, thấy cô ngủ không được thoải mái, anh liền nâng tay phải vòng qua vai cô.

“Dựa vào người tôi một lát đi.”

“Ừm. . . . . .”

Giản Tiệp mơ màng ngủ, trong lúc ngẩn ngơ chỉ cảm thấy được người ta ôm đến một nơi rất ấm áp, khiến mình yên lòng một cách khó hiểu. Thứ cảm giác ấy thật sự rất kỳ lạ, cô chưa từng dựa dẫm quá vào ai, cũng chưa từng có ai cho cô dựa dẫm.

Đường Vũ Ngân rũ mắt, nhìn bóng đêm chạy dọc trên gương mặt cô, lưu lại những vệt sáng lung linh đầy màu sắc, anh bỗng có một giây lơ đãng.

Tới quá gần một người con gái có trái tim không thuộc về mình, không thể nghi ngờ chính là đốt lửa tự thiêu, đây cũng chính là lý do vì sao nhiều năm qua anh vẫn luôn làm một người ngoài cuộc như vậy.

Nhiều năm trôi qua, Đường Vũ Ngân hiểu rất rõ một điều, đối với Giản Tiệp, anh tuyệt đối không thể có bất cứ ham muốn chiếm hữu nào hết, bởi nó giống như chiếc hộp kỳ bí Pandora đầy đáng sợ, một khi đã mở ra sẽ không thể đóng lại, không thể chiếm được rồi sinh lòng hủy diệt.

Đường Vũ Ngân bật cười, lắc đầu cảm thán, may mắn lý trí của anh vẫn còn rất thanh tỉnh, chưa từng có được, thì mất đi có làm sao. Nếu đã từng có được rồi lại mất đi, những chuyện như hủy diệt Giản Tiệp, anh tin chắc mình sẽ làm được.

. . . . . .


/17

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status