Thái Niểu rời khỏi tiểu khu liền thấy Hoạt Tích Niên cùng chiếc xe màu bạc của anh, xem ra là đang đợi chính mình. Lúc này Thầy giáo Trương cũng đi ra, thấy Thái Niễu, liền âm dương quái khí nói: "Ai ôi, thật đúng là thân mật nha, hình như Thầy giáo Hoạt ở tại thành Nam, từ bên kia qua đây cũng gần một giờ đi. Cô giáo Thái, cô cũng thật hạnh phúc."
"Không phải, Thầy Trương. . . . . ." Thái Niễu muốn mở miệng giải thích, nhưng người ta căn bản không nghe, đã sớm vội vàng đuổi theo xe bus trường học rồi.
Thái Niễu không để ý tới anh, làm bộ không nhìn thấy đi thẳng về phía trước, lần này Hoạt Tích Niên cũng không có buộc cô lên xe, liền lái xe thong thả đi theo sau cô. Mãi đến khi Thái Niễu đến trạm xe trường học, anh mới nhẹ nhấn ga, chạy đến phía trước ngăn cô lại."Lên xe."
Thái Niễu nói: "Hoạt Tích Niên, xin anh để ý đến lời dồn đại một chút, tôi ngồi xe trường học đi làm là được rồi."
Hoạt Tích Niên nghiêm mặt, căn bản không nói lời vô nghĩa với cô, anh mở cửa xuống xe trực tiếp đẩy cô lên. Ở trạm đã có vài thầy cô giáo, Thái Niễu cũng không dám cùng anh lớn tiếng tranh chấp, chỉ có thể tùy ý anh đem chính mình nhét vào trong xe.
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Thái Niễu thật sự tức giận.
Từ đầu đến cuối vẻ mặt Hoạt Tích Niên vẫn trầm ngâm, "Cô với Phó Thị Trưởng Trương có quan hệ gì?"
Thái Niễu liền choáng váng, sửng sốt một phen mới cà lăm nói: "Kia. . . . . . Nào có quan hệ. . . . . . Anh đùa giỡn cái gì, tôi với Phó Thị Trưởng Trương làm sao có thể có. . . . . ."
"Tôi nhìn thấy." Hoạt Tích Niên đem xe đậu lại ở con đường bên cạnh cách xa trường học hai dãy phố, "Thái Niễu, đừng nói dối tôi, tôi tận mắt nhìn thấy bí thư của Phó Thị Trưởng Trương gọi điện thoại cho cô, chính tai tôi nghe thấy anh ta nói Phó Thị Trưởng Trương hẹn cô ăn cơm. Tối hôm qua, tôi còn nhìn thấy anh ta đỡ cô lên xe."
"Anh theo dõi tôi?" Người này điên rồi?
"Theo dõi cái gì, tôi chỉ là tình cờ đi ngang qua." Hoạt Tích Niên có chút chột dạ nói. Tối hôm qua anh về Liễu gia trước, đến chỗ chỉ hơn chín giờ tối, cả người đều đứng ngồi không yên, nên lái xe xung quanh đi dạo lung tung, bất tri bất giác liền đến cửa Tứ Quý Tiên, nhắc tới cũng khéo, vừa lúc thấy Trương Cảnh Trí cùng Thái Niểu đi ra.
"Mặc kệ là đi ngang qua hay là cái gì, tôi cùng Phó Thị Trưởng Trương không phải như anh nghĩ. . . . . . Phải giải thích như thế nào a . . . . . ." Thái Niễu cảm thấy được từng trận đau đầu, "Ba tôi cùng nhà anh ta. . . . . ." Không thể nói, nhưng phải giải thích rõ ràng như thế nào đây? Cô sốt ruột nhìn Hoạt Tích Niên, thấy anh một bộ dạng nhìn xem cô giải thích như thế nào, cô chợt bừng tỉnh, sao mình phải giải thích với anh ta nha!"Tóm lại chúng tôi không phải là cái loại quan hệ như anh nghĩ, hi vọng anh không cần nói lung tung ở học viện." Thái Niễu nói xong, đẩy cửa xe ra đi xuống xe, miệng than thở , "Sao lại nói với anh ta nhiều như vậy chứ."
Hoạt Tích Niên không biết chính mình làm sao nữa, lúc anh nghe thấy Thái Niễu nói không phải cái loại quan hệ như mình nghĩ, trong chớp mắt anh liền tin, không kịp nghĩ nhiều, anh đã xuống xe giữ chặt cô lại."Thái Niễu, tôi theo đuổi cô, có được hay không?"
"Cái gì?" Thái Niễu hoảng hốt.
Hoạt Tích Niên nói ra những lời này cũng lập tức tỉnh táo lại, rốt cục hiểu rõ tại sao tối hôm qua lòng anh lại rối rắm như vậy, anh lo lắng không yên ,anh bất an cùng tức giận, chẳng qua là vì không biết từ lúc nào anh đã quan tâm đến cô gái nhỏ luôn bị anh trêu đùa."Tôi thích cô, cô đã nói cô với Phó Thị Trưởng không có bất kỳ cái quan hệ không đứng đắn nào, như thế từ hôm nay trở đi, tôi sẽ theo đuổi cô."
Thái Niễu hoàn toàn choáng váng, khóe mắt hơi co rúm, "Anh, anh nói đùa đi!" Cô cười gượng hai tiếng, "Ha ha, rất mắc cười."
Hai tay Hoạt Tích Niên nắm lấy bờ vai cô, trong mắt là ý cười, anh cực kì nghiêm túc nói, "Tôi không có nói đùa, tôi là nói thật ."
"Thật sự ?"
Anh gật đầu, trịnh trọng lặp lại, "Thật sự ."
Thái Niễu lại như là bị phỏng đến nơi, đột nhiên giãy ra tránh khỏi tay anh, lui về phía sau hai bước mới mở miệng nói, "Sáng sớm anh phát bệnh thần kinh gì hả." Nói xong, lập tức xoay người, nhanh chân chạy về hướng học viện.
Hoạt Tích Niên nhìn cô hoảng sợ chạy trốn, cũng không có đuổi theo, vịn xe cười gập cả lưng.
Cô gái nhỏ này, thật thú vị.
Xem ra từ nay về sau ngày sẽ rất có ý nghĩa.
Hoạt Tích Niên nhìn Thái Niễu đang ngồi bàn đối diện, cười khổ một tiếng cấp trên phái hắn tới lại không nói cho hắn biết nên làm gì, hắn nhìn Thái Niễu đang cười với mình, nhìn cô cũng không được tự nhiên.
Chị Trần từ bên ngoài hấp tấp chạy vào phòng làm việc, “ Tân huyện bên kia đã liên lạc với chúng ta, tối nay chúng ta phải phái một người qua đó, hình như là hiệu trưởng trường trung cấp cơ giới học cũng được mời, chúng ta phải mau mau, giành lấy thời cơ đàm phán về việc lập trường mới. Lập tức xuất phát, ai đi đây?
Lưu Chí lập tức cúi đầu, rõ ràng là không muốn đi. Hoạt Tích Niên không cần phải nói, không ai dám phái hắn đi, vì hắn có anh trai làm chỗ dựa. Thái Niễu giơ tay lên: “ Chị Trần, hay là để em đi cho.”
Chị Trần hài lòng gật đầu: “ Cô giáo Thái làm rất tốt, vất vả cho em rồi.” Nói xong, lập tức đem một quyển tài liệu, nhét vào trong ngực Thái Niễu rồi đẩy cô ra khỏi văn phòng. Liên Hiệp quản lý trường học nói trắng ra là đem những học sinh giỏi chuyển vào học viện ở trong huyện, nếu trường nào có thêm một học sinh xuất sắc sẽ có trong tay tám trăm nhân dân tệ phí dụng, cũng có một chút tiền hoa hồng, nói đúng hơn là số tiền này sẽ lọt vào túi của hiệu trưởng, số tiền này đối với trường học là không đáng kể. Mà việc này đối với ai cũng có lợi, học sinh muốn trường học, trường học muốn tiền, đúng như nhu cầu. Dĩ nhiên học sinh có hạn, cho nên các trường kỹ thuật, học viện cũng cạnh tranh với nhau.
“Nhớ đem những người chúng ta nhận được đi chiêu đãi, xe đang đợi trước cửa trường, nhất định phải làm những lãnh đạo cùng cán bộ nhận lời tham gia bữa tiệc.”
“Em biết rồi, chị yên tâm.” Thái Niễu cầm tài liệu ra khỏi cửa, ở trước cửa trường có một chiếc xe ôtô, mở cửa bước vào, đi xe hơn một giờ đã đến Tân Huyện, tái xế đối với lộ trình rất quen thuộc, trực tiếp đến trường học. Thái Niệu lập tức chạy thẳng đến phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng là một người trung niên hơn 40 tuổi, hơi mập, vẻ mặt đúng chuẩn của một người lãnh đạo. Nghe nói cô là đại biểu cho Trường Trần Khoa tới đón bọn họ, khé miệng bất giác nở nụ cười như có như không, cùng chị Trần nói chuyện qua điện thoại, lại điện cho mấy người rồi mới đứng lên nói “ Đi thôi “
Thuận lợi như vậy sao? Thái Niễu sững sờ một chút mới chạỵ theo sau hiệu trưởng.
Tiến trình gồm bốn người, hiệu trưởng, thư ký cùng một chủ nhiệm, còn có một người không biết là cán bộ gì. Dù là quan gì, cô đều phải phụ vụ họ.
Vừa lên xe cô liền phân phác nước suối, đến khi đưa cho chủ nhiệm Trần, thầy ấy từ chối không cần, nói Thái Niễu cứ giữ lấy, còn khuyên cô là uống nước nhiều một chút, nói gì nữ tử uống nhiều nước da mới đẹp.
Thái Niệu nở nụ cười gượng hai tiếng, tay lặng lẽ siết chặt trai nước suối.
Đến giờ cơm, lúc sáng tài xế đã nhận được chỉ thị chạy thẳng tới khách sạn, chị Trần đã đặt phòng ở khách sạn Kim Môn, khách sạn này là một trong những khách sạn lớn nhất Tân Huyện. Chị Trần đứng ở cửa nghênh đón, lần lượt bắt tay cười cười dẫn mọi người vào trong. Thái Niễu nhìn những người đi vào, hai chân lùi ra sau hai bước muốn lên xe trở về trường học, ai ngờ chủ nhiệm Trần quay lại gọi cô: “ Đến đây cùng với mấy thấy ăn một bữa nào.”
Chị Trần vừa nghe, lập tức kéo Thái Niễu lại: “ Cô giáo Thái nhanh vào đi, hôm nay cô giáo Thái phải bồi chủ nhiệm Trần thật tốt đó.” Thấy vẻ mặt hơi khó coi của Thái Niễu, chị Trần liền kéo nàng ra qua một bên rồi nói nhỏ vào tai nàng: “ Vị chủ nhiện Trần này tuy không phải là quan lớn gì nhưng lại quản lý các thứ trong trường học, Liên Hiệp quản lý trường học cũng phải nhờ hắn ký tên mới tiến hành được.” Dặn dò xong, chị Tràn lập tức đuổi theo.
Thái Niễu có khổ mà khó nói đành theo sát.
Phòng ăn được chuẩn bị ở lầu năm, tính cả chị Trần và cô tổng cộng có sáu người lại ngồi ở một nơi có thể chứa hơn hai mươi người, thật là xa xỉ, Thái Niễu quan sát căn phòng đang suy nghĩ xem bữa tiệc này tốn bao nhiêu tiền.
“Cô giáo Thái tốt nghiệp năm mấy?” chủ nhiệm Trần cười hì hì mở miệng hỏi Thái Niễu.
“ À, Hai năm rồi.” Thái Niễu có chút thận trọng trả lời, cô thật sự không am hiểu những bữa tiệc như thế này.
Chị Trần ho khan vài cái rồi đưa mắt ra hiệu cho cô phân phó cho cô làm chút chuyện, Thái Niễu nhìn thấy liền nhanh chóng lấy trai rượu trắng rót vào ly của chủ nhiệm Trần, sau đó lần lược đi đổ đầy các ly rượu.
“Cô giáo Thái sao không rót cho mình một ly?” chủ nhiệm Trần nói xong, nhận lấy trai rượu trong tay cô lại rót đầy ly của Thái Niễu, muốn ngăn lại.
“Chủ nhiệm Trần, tôi không biết uống rượu.”
Chủ nhiệm Trần làm vẻ mặt không tin: “ Bây giờ người trẻ tuổi nào cũng biết uống rượu, Cô giáo Thái đừng ngại, mọi người thấy tôi nói có đúng không?”
“Đúng đúng chủ nhiệm Trần nói rất đúng, cô giáo Thái mau cùng chủ nhiệm Trần uống một ly đi.” Chị Trần cười cười nói theo.
Thái Niễu mắng một tiếng, nhưng khi nhìn thấy chủ nhiệm Trần lần nữa ngửa đầu uống cạn thêm một ly rượu nữa, cô lại mắng thêm vài câu. Em gái ngươi ấy, đó là rượu trắng nha là rượu trắng đó. Tất cả mọi người đều nhìn cô, vẻ mặt mong chờ cô uống rượu. Bây giờ ngồi trên lưng hổ rồi muống xuống cũng khó, uống một chút cô sẽ say, nhưng không uống chính là không nể mặt, nhìn chị Trần trừng nàng mắt cũng muốn lòi ra, Thái Niễu nào dám không uống.
“Chủ nhiệm Trần, tửu lượng của tôi không tốt lấm, nếu không thì như vậy đi, ta khính mọi người một ly, hy vọng chúng ta họp tác vui vẻ.”
“Nhìn đi nhìn đi nha đầu này thật xảo huyệt, lấy một ly kính tất cả mọi người.” chủ nhiệm Trần cười nói: “ Được, uống trước rồi nói.”
Cái gì mà uống trước lại nói! Thái Niễu nâng ly lên hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại uống cạn ly rượu, mùi thật là nồng có có vị cay cay trong đó trong miệng Thái Niễu bậy giờ đều là một vị --- chính là cay!
Chủ nhiệm Trần là người đâu tiên vỗ tay: “ Không tệ không tệ, xem ra tửu lượng vẫn có.” Nói xong lại rót chi Thái Niễu một ly rượu nữa.
Rượu vừa xuống bụng Thái Niễu đã bắt đầu choáng váng, lập tức giơ tay lên định lấy trai rượu lên uống ai ngờ chủ nhiệm Trần lại bắt lấy tay cô: “ Cô giáo Thái ăn rồi hãy uống nữa, đừng nóng vội.”
Thái Niễu lập tức rút tay về, nếu như mới vừa rồi ở trên xe bị sờ cô đã nghi rồi, lần này cô có thể khẳng định 100% , vị chủ nhiệm Trần này quả thật là biến thái mà.
Chủ nhiệm Trần không để ý đến hành động của cô, bất giác cùng cô quay đầu nhìn chị Trần và Hiệu trưởng đang nói chuyện phíếm, Thái Niễu lập tức choáng váng, lại bị chủ nhiệm Trần rót đầy hai ly rượu, một khi đã uống rồi muốn dừng cũng không được.
Chủ nhiệm Thái càng chút rượu càng nhiều, Thái Niễu cảm giác như trong dạ dày đều sôi trào, cố nén khó chịu, Thái Niễu đang suy làm thế nào được ra về mà không thất lễ, trong lúc mơ hồ suy nghĩ, thì trên đùi có cảm giác nóng bức, bàn tay đặt trên đùi nàng xoa xoa vài cái cảm thấy chưa đủ, lại theo mép váy lục lọi, Thái Niễu đột nhiên đứng dậy, không cẩn thận đụng phải cạnh bàn ly trên bàn rớt xuống đất, “lạch cạch” hai tiếng rồi vỡ vụn, mọi người đột nhiên yên tĩnh.
Thái Niễu vừa uất ức vừa không thoải mái, dạ dày co rút lại. Nàng vội che miệng lại, lập tức chạy ra ngoài.
Thật ra thì mỗi phòng đều có phòng vệ sinh riêng, phụ vụ thấy cô từ trong phòng chạy ra vốn định dẫn cô trở về phòng, kết quả là thấy cô che miệng muốn nôn liền dẫn nàng đến khu vệ sinh công cộng.
Thái Niễu không đợi vào phòng vệ sinh lại nôn ngay trên bồn rửa tay, lúc nãy cô căn bản là không ăn gì cả, nôn ra tất cả đều là chất lỏng trắng trắng vàng vàng, cô cố hết sức nôn, nôn đến nước mắt nước mũi cũng chày ra.
Cảm giác như muốn nôn tất cả ruột ra ngoài luôn vậy, Thài Niễu nhận lấy khăn lông từ người phục vụ, vừa ngẩn đầu lên trong gương còn có một người đàn ông , trong nháy mắt Thái Niễu sững sờ. Giơ khăn lông lên, xoay người lại, trời ạ, không phải là ảo ảnh.
Sao hắn lại ở chỗ này?
"Không phải, Thầy Trương. . . . . ." Thái Niễu muốn mở miệng giải thích, nhưng người ta căn bản không nghe, đã sớm vội vàng đuổi theo xe bus trường học rồi.
Thái Niễu không để ý tới anh, làm bộ không nhìn thấy đi thẳng về phía trước, lần này Hoạt Tích Niên cũng không có buộc cô lên xe, liền lái xe thong thả đi theo sau cô. Mãi đến khi Thái Niễu đến trạm xe trường học, anh mới nhẹ nhấn ga, chạy đến phía trước ngăn cô lại."Lên xe."
Thái Niễu nói: "Hoạt Tích Niên, xin anh để ý đến lời dồn đại một chút, tôi ngồi xe trường học đi làm là được rồi."
Hoạt Tích Niên nghiêm mặt, căn bản không nói lời vô nghĩa với cô, anh mở cửa xuống xe trực tiếp đẩy cô lên. Ở trạm đã có vài thầy cô giáo, Thái Niễu cũng không dám cùng anh lớn tiếng tranh chấp, chỉ có thể tùy ý anh đem chính mình nhét vào trong xe.
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Thái Niễu thật sự tức giận.
Từ đầu đến cuối vẻ mặt Hoạt Tích Niên vẫn trầm ngâm, "Cô với Phó Thị Trưởng Trương có quan hệ gì?"
Thái Niễu liền choáng váng, sửng sốt một phen mới cà lăm nói: "Kia. . . . . . Nào có quan hệ. . . . . . Anh đùa giỡn cái gì, tôi với Phó Thị Trưởng Trương làm sao có thể có. . . . . ."
"Tôi nhìn thấy." Hoạt Tích Niên đem xe đậu lại ở con đường bên cạnh cách xa trường học hai dãy phố, "Thái Niễu, đừng nói dối tôi, tôi tận mắt nhìn thấy bí thư của Phó Thị Trưởng Trương gọi điện thoại cho cô, chính tai tôi nghe thấy anh ta nói Phó Thị Trưởng Trương hẹn cô ăn cơm. Tối hôm qua, tôi còn nhìn thấy anh ta đỡ cô lên xe."
"Anh theo dõi tôi?" Người này điên rồi?
"Theo dõi cái gì, tôi chỉ là tình cờ đi ngang qua." Hoạt Tích Niên có chút chột dạ nói. Tối hôm qua anh về Liễu gia trước, đến chỗ chỉ hơn chín giờ tối, cả người đều đứng ngồi không yên, nên lái xe xung quanh đi dạo lung tung, bất tri bất giác liền đến cửa Tứ Quý Tiên, nhắc tới cũng khéo, vừa lúc thấy Trương Cảnh Trí cùng Thái Niểu đi ra.
"Mặc kệ là đi ngang qua hay là cái gì, tôi cùng Phó Thị Trưởng Trương không phải như anh nghĩ. . . . . . Phải giải thích như thế nào a . . . . . ." Thái Niễu cảm thấy được từng trận đau đầu, "Ba tôi cùng nhà anh ta. . . . . ." Không thể nói, nhưng phải giải thích rõ ràng như thế nào đây? Cô sốt ruột nhìn Hoạt Tích Niên, thấy anh một bộ dạng nhìn xem cô giải thích như thế nào, cô chợt bừng tỉnh, sao mình phải giải thích với anh ta nha!"Tóm lại chúng tôi không phải là cái loại quan hệ như anh nghĩ, hi vọng anh không cần nói lung tung ở học viện." Thái Niễu nói xong, đẩy cửa xe ra đi xuống xe, miệng than thở , "Sao lại nói với anh ta nhiều như vậy chứ."
Hoạt Tích Niên không biết chính mình làm sao nữa, lúc anh nghe thấy Thái Niễu nói không phải cái loại quan hệ như mình nghĩ, trong chớp mắt anh liền tin, không kịp nghĩ nhiều, anh đã xuống xe giữ chặt cô lại."Thái Niễu, tôi theo đuổi cô, có được hay không?"
"Cái gì?" Thái Niễu hoảng hốt.
Hoạt Tích Niên nói ra những lời này cũng lập tức tỉnh táo lại, rốt cục hiểu rõ tại sao tối hôm qua lòng anh lại rối rắm như vậy, anh lo lắng không yên ,anh bất an cùng tức giận, chẳng qua là vì không biết từ lúc nào anh đã quan tâm đến cô gái nhỏ luôn bị anh trêu đùa."Tôi thích cô, cô đã nói cô với Phó Thị Trưởng không có bất kỳ cái quan hệ không đứng đắn nào, như thế từ hôm nay trở đi, tôi sẽ theo đuổi cô."
Thái Niễu hoàn toàn choáng váng, khóe mắt hơi co rúm, "Anh, anh nói đùa đi!" Cô cười gượng hai tiếng, "Ha ha, rất mắc cười."
Hai tay Hoạt Tích Niên nắm lấy bờ vai cô, trong mắt là ý cười, anh cực kì nghiêm túc nói, "Tôi không có nói đùa, tôi là nói thật ."
"Thật sự ?"
Anh gật đầu, trịnh trọng lặp lại, "Thật sự ."
Thái Niễu lại như là bị phỏng đến nơi, đột nhiên giãy ra tránh khỏi tay anh, lui về phía sau hai bước mới mở miệng nói, "Sáng sớm anh phát bệnh thần kinh gì hả." Nói xong, lập tức xoay người, nhanh chân chạy về hướng học viện.
Hoạt Tích Niên nhìn cô hoảng sợ chạy trốn, cũng không có đuổi theo, vịn xe cười gập cả lưng.
Cô gái nhỏ này, thật thú vị.
Xem ra từ nay về sau ngày sẽ rất có ý nghĩa.
Hoạt Tích Niên nhìn Thái Niễu đang ngồi bàn đối diện, cười khổ một tiếng cấp trên phái hắn tới lại không nói cho hắn biết nên làm gì, hắn nhìn Thái Niễu đang cười với mình, nhìn cô cũng không được tự nhiên.
Chị Trần từ bên ngoài hấp tấp chạy vào phòng làm việc, “ Tân huyện bên kia đã liên lạc với chúng ta, tối nay chúng ta phải phái một người qua đó, hình như là hiệu trưởng trường trung cấp cơ giới học cũng được mời, chúng ta phải mau mau, giành lấy thời cơ đàm phán về việc lập trường mới. Lập tức xuất phát, ai đi đây?
Lưu Chí lập tức cúi đầu, rõ ràng là không muốn đi. Hoạt Tích Niên không cần phải nói, không ai dám phái hắn đi, vì hắn có anh trai làm chỗ dựa. Thái Niễu giơ tay lên: “ Chị Trần, hay là để em đi cho.”
Chị Trần hài lòng gật đầu: “ Cô giáo Thái làm rất tốt, vất vả cho em rồi.” Nói xong, lập tức đem một quyển tài liệu, nhét vào trong ngực Thái Niễu rồi đẩy cô ra khỏi văn phòng. Liên Hiệp quản lý trường học nói trắng ra là đem những học sinh giỏi chuyển vào học viện ở trong huyện, nếu trường nào có thêm một học sinh xuất sắc sẽ có trong tay tám trăm nhân dân tệ phí dụng, cũng có một chút tiền hoa hồng, nói đúng hơn là số tiền này sẽ lọt vào túi của hiệu trưởng, số tiền này đối với trường học là không đáng kể. Mà việc này đối với ai cũng có lợi, học sinh muốn trường học, trường học muốn tiền, đúng như nhu cầu. Dĩ nhiên học sinh có hạn, cho nên các trường kỹ thuật, học viện cũng cạnh tranh với nhau.
“Nhớ đem những người chúng ta nhận được đi chiêu đãi, xe đang đợi trước cửa trường, nhất định phải làm những lãnh đạo cùng cán bộ nhận lời tham gia bữa tiệc.”
“Em biết rồi, chị yên tâm.” Thái Niễu cầm tài liệu ra khỏi cửa, ở trước cửa trường có một chiếc xe ôtô, mở cửa bước vào, đi xe hơn một giờ đã đến Tân Huyện, tái xế đối với lộ trình rất quen thuộc, trực tiếp đến trường học. Thái Niệu lập tức chạy thẳng đến phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng là một người trung niên hơn 40 tuổi, hơi mập, vẻ mặt đúng chuẩn của một người lãnh đạo. Nghe nói cô là đại biểu cho Trường Trần Khoa tới đón bọn họ, khé miệng bất giác nở nụ cười như có như không, cùng chị Trần nói chuyện qua điện thoại, lại điện cho mấy người rồi mới đứng lên nói “ Đi thôi “
Thuận lợi như vậy sao? Thái Niễu sững sờ một chút mới chạỵ theo sau hiệu trưởng.
Tiến trình gồm bốn người, hiệu trưởng, thư ký cùng một chủ nhiệm, còn có một người không biết là cán bộ gì. Dù là quan gì, cô đều phải phụ vụ họ.
Vừa lên xe cô liền phân phác nước suối, đến khi đưa cho chủ nhiệm Trần, thầy ấy từ chối không cần, nói Thái Niễu cứ giữ lấy, còn khuyên cô là uống nước nhiều một chút, nói gì nữ tử uống nhiều nước da mới đẹp.
Thái Niệu nở nụ cười gượng hai tiếng, tay lặng lẽ siết chặt trai nước suối.
Đến giờ cơm, lúc sáng tài xế đã nhận được chỉ thị chạy thẳng tới khách sạn, chị Trần đã đặt phòng ở khách sạn Kim Môn, khách sạn này là một trong những khách sạn lớn nhất Tân Huyện. Chị Trần đứng ở cửa nghênh đón, lần lượt bắt tay cười cười dẫn mọi người vào trong. Thái Niễu nhìn những người đi vào, hai chân lùi ra sau hai bước muốn lên xe trở về trường học, ai ngờ chủ nhiệm Trần quay lại gọi cô: “ Đến đây cùng với mấy thấy ăn một bữa nào.”
Chị Trần vừa nghe, lập tức kéo Thái Niễu lại: “ Cô giáo Thái nhanh vào đi, hôm nay cô giáo Thái phải bồi chủ nhiệm Trần thật tốt đó.” Thấy vẻ mặt hơi khó coi của Thái Niễu, chị Trần liền kéo nàng ra qua một bên rồi nói nhỏ vào tai nàng: “ Vị chủ nhiện Trần này tuy không phải là quan lớn gì nhưng lại quản lý các thứ trong trường học, Liên Hiệp quản lý trường học cũng phải nhờ hắn ký tên mới tiến hành được.” Dặn dò xong, chị Tràn lập tức đuổi theo.
Thái Niễu có khổ mà khó nói đành theo sát.
Phòng ăn được chuẩn bị ở lầu năm, tính cả chị Trần và cô tổng cộng có sáu người lại ngồi ở một nơi có thể chứa hơn hai mươi người, thật là xa xỉ, Thái Niễu quan sát căn phòng đang suy nghĩ xem bữa tiệc này tốn bao nhiêu tiền.
“Cô giáo Thái tốt nghiệp năm mấy?” chủ nhiệm Trần cười hì hì mở miệng hỏi Thái Niễu.
“ À, Hai năm rồi.” Thái Niễu có chút thận trọng trả lời, cô thật sự không am hiểu những bữa tiệc như thế này.
Chị Trần ho khan vài cái rồi đưa mắt ra hiệu cho cô phân phó cho cô làm chút chuyện, Thái Niễu nhìn thấy liền nhanh chóng lấy trai rượu trắng rót vào ly của chủ nhiệm Trần, sau đó lần lược đi đổ đầy các ly rượu.
“Cô giáo Thái sao không rót cho mình một ly?” chủ nhiệm Trần nói xong, nhận lấy trai rượu trong tay cô lại rót đầy ly của Thái Niễu, muốn ngăn lại.
“Chủ nhiệm Trần, tôi không biết uống rượu.”
Chủ nhiệm Trần làm vẻ mặt không tin: “ Bây giờ người trẻ tuổi nào cũng biết uống rượu, Cô giáo Thái đừng ngại, mọi người thấy tôi nói có đúng không?”
“Đúng đúng chủ nhiệm Trần nói rất đúng, cô giáo Thái mau cùng chủ nhiệm Trần uống một ly đi.” Chị Trần cười cười nói theo.
Thái Niễu mắng một tiếng, nhưng khi nhìn thấy chủ nhiệm Trần lần nữa ngửa đầu uống cạn thêm một ly rượu nữa, cô lại mắng thêm vài câu. Em gái ngươi ấy, đó là rượu trắng nha là rượu trắng đó. Tất cả mọi người đều nhìn cô, vẻ mặt mong chờ cô uống rượu. Bây giờ ngồi trên lưng hổ rồi muống xuống cũng khó, uống một chút cô sẽ say, nhưng không uống chính là không nể mặt, nhìn chị Trần trừng nàng mắt cũng muốn lòi ra, Thái Niễu nào dám không uống.
“Chủ nhiệm Trần, tửu lượng của tôi không tốt lấm, nếu không thì như vậy đi, ta khính mọi người một ly, hy vọng chúng ta họp tác vui vẻ.”
“Nhìn đi nhìn đi nha đầu này thật xảo huyệt, lấy một ly kính tất cả mọi người.” chủ nhiệm Trần cười nói: “ Được, uống trước rồi nói.”
Cái gì mà uống trước lại nói! Thái Niễu nâng ly lên hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại uống cạn ly rượu, mùi thật là nồng có có vị cay cay trong đó trong miệng Thái Niễu bậy giờ đều là một vị --- chính là cay!
Chủ nhiệm Trần là người đâu tiên vỗ tay: “ Không tệ không tệ, xem ra tửu lượng vẫn có.” Nói xong lại rót chi Thái Niễu một ly rượu nữa.
Rượu vừa xuống bụng Thái Niễu đã bắt đầu choáng váng, lập tức giơ tay lên định lấy trai rượu lên uống ai ngờ chủ nhiệm Trần lại bắt lấy tay cô: “ Cô giáo Thái ăn rồi hãy uống nữa, đừng nóng vội.”
Thái Niễu lập tức rút tay về, nếu như mới vừa rồi ở trên xe bị sờ cô đã nghi rồi, lần này cô có thể khẳng định 100% , vị chủ nhiệm Trần này quả thật là biến thái mà.
Chủ nhiệm Trần không để ý đến hành động của cô, bất giác cùng cô quay đầu nhìn chị Trần và Hiệu trưởng đang nói chuyện phíếm, Thái Niễu lập tức choáng váng, lại bị chủ nhiệm Trần rót đầy hai ly rượu, một khi đã uống rồi muốn dừng cũng không được.
Chủ nhiệm Thái càng chút rượu càng nhiều, Thái Niễu cảm giác như trong dạ dày đều sôi trào, cố nén khó chịu, Thái Niễu đang suy làm thế nào được ra về mà không thất lễ, trong lúc mơ hồ suy nghĩ, thì trên đùi có cảm giác nóng bức, bàn tay đặt trên đùi nàng xoa xoa vài cái cảm thấy chưa đủ, lại theo mép váy lục lọi, Thái Niễu đột nhiên đứng dậy, không cẩn thận đụng phải cạnh bàn ly trên bàn rớt xuống đất, “lạch cạch” hai tiếng rồi vỡ vụn, mọi người đột nhiên yên tĩnh.
Thái Niễu vừa uất ức vừa không thoải mái, dạ dày co rút lại. Nàng vội che miệng lại, lập tức chạy ra ngoài.
Thật ra thì mỗi phòng đều có phòng vệ sinh riêng, phụ vụ thấy cô từ trong phòng chạy ra vốn định dẫn cô trở về phòng, kết quả là thấy cô che miệng muốn nôn liền dẫn nàng đến khu vệ sinh công cộng.
Thái Niễu không đợi vào phòng vệ sinh lại nôn ngay trên bồn rửa tay, lúc nãy cô căn bản là không ăn gì cả, nôn ra tất cả đều là chất lỏng trắng trắng vàng vàng, cô cố hết sức nôn, nôn đến nước mắt nước mũi cũng chày ra.
Cảm giác như muốn nôn tất cả ruột ra ngoài luôn vậy, Thài Niễu nhận lấy khăn lông từ người phục vụ, vừa ngẩn đầu lên trong gương còn có một người đàn ông , trong nháy mắt Thái Niễu sững sờ. Giơ khăn lông lên, xoay người lại, trời ạ, không phải là ảo ảnh.
Sao hắn lại ở chỗ này?
/62
|