Thái Niễu về nhà dĩ nhiên là muốn đi Trương gia thăm Trương phu nhân, nên đã mua một giỏ hoa lan mà Trương phu nhân thích nhất, sáng sớm theo mẹ đến Trương gia.
“Bà nội, tiểu Điểu đến thăm người nha!” Thái Niểu nghịch ngợm chưa vào nhà đã nghe thấy tiếng, Trương phu nhân vừa xuống lầu đã thấy cô không khỏi cao hứng.
“Ai u, Tiểu Điểu, mau tới cho bà nội xem một chút.” Trương phu nhân kéo Tiểu Điểu ngồi xuống, vừa ôm vừa nhìn cô, “Cơm Cảnh Giang nhất định là không ngon, xem này Tiểu Điểu đã gầy thành cái dạng gì rồi! Ba con đầu óc bị hỏng rồi, lại an bài con ở một nơi không tốt.” Trương phu nhân nói xong liền thở dài một cái.
Thái Niểu cười cười, nũng nịu gọi, “Bà nội.”
Trương phu nhân nghe cô gọi cũng không nhịn được cười, “Nhà đầu này, lúc nào cũng hiểu chuyện. Tối nay ở lại ơn cơm với ta, cậu con cũng vừa mới về tới đó.”
“Cậu cũng về?” Thái niểu ngạc nhiên hỏi.
“Cháu được về, mà cậu không được về sao?”
Nghe thấy tiếng nói Thái Niểu nhìn qua, vừa đúng lúc Trương Cảnh trí đi xuống, khó thấy được hắn ăn mặt tùy ý như vậy không như ở Cảnh Giang luôn luôn là nghiêm túc. “Cậu, con nghĩ là công việc của cậu rất nhiều.”
“Công việc nhiều đến đâu cũng có ngày nghĩ, cậu cũng không phải là người máy.” Trương Cảnh Trí cười nói, xoay người chào hỏi mẹ Thái, “ Cô giáo Vu, đã lâu không gặp.”
“Đúng là đã lâu không gập.” Vu Việt cười cười. “Tin thần của con tốt như vậy, khó trách được mọi người bình trọn Thị Trưởng là người đẹp trai nhất.”
“Cô giáo Vu không cần cười nhạo con.” Trương Cảnh Trí lắc đầu bật cười.
Thái Niểu và Trương phu nhân đều che miệng cười trộm, Trương Cảnh Trí bị báo trí bình luận cứ như là đạt được giải hoa hậu vậy, không biết bị người nhà đem ra đùa giỡn biết bao nhiêu lần.
“Tiểu Điểu, nghe nói con bị phạt?” Trương phu nhân kéo Thái Niểu hỏi. Thái Niểu lập tức quẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Trương phu nhân tiếp tực kéo tay cô, cười nói: “Đừng để ý tới cha con, hắn quan tâm không đúng rồi, Tiểu Điểu nhà ta dáng dấp xinh đẹp như vậy còn không gả được sao! Hôm qua ta nghe mẹ con nói, cũng vừa đúng cùng một người quen cũ trò chuyện. Nói cũng khéo, con trai hắn năm nay cũng hai mươi tám, đang làm bác sĩ ở một bệnh viện nổi tiếng của Cảnh Giang, bà nội đã gặp nó, tiểu tử đó nhìn rất tuấn tú. Con xem một chút lúc nào thì có thời gian gập nhau một lần.”
Trương phu nhân nói xong, Vu Việt liền đem hình của anh ta lưu trong laptop đưa cho Thái Niểu xem.
“Bà nội, con…”
“Con không phải cũng lừa gạt bà nội nói con có đối tượng đi!” Trương phu nhân bĩu môi nói.
Chân mày trương Cảnh Trí nhíu lại, nhìn Thái Niểu phát hiện tiểu nha đầu sắc nặt thấp thỏm, chớp mắt một cái, Thái Niểu vừa ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy Trương Cảnh Trí nhìn mình lập tức cuối đầu. Chỉ chạm nhau một chút, sẽ giống như con mèo nhỏ vươn móng vuốt cào vào trong lòng một cái, vừa ngứa lại vừa đau.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Trương Cảnh Trí đã mở miệng, “Nếu Tiểu Điểu nói trong lòng nó có đối tượng nhất định là có, các người còn ép cô ấy là sao.” Hắn cười nhìn Thái Niểu, “Mấy tháng nay cậu không về nhà, nghe nói ở trung tâm thành phố mới mở vài nhà ăn, không bằng con dẫn cậu đi nếm thử một chút.”
“A……a, được ạ!” Nói xong Thái Niểu lập tức đứng lên.
Trương Cảnh Trí đưa tay cầm tay cô, “Mẹ, Cô Vu, buổi tối chúng con trở về ăn cơm.” Dứt lời, dẫn Thái Niểu ra khỏi nhà.
Trương phu nhân nhìn theo vừa cười vừa than thở, “Con ta bị chúng ta bức hôn thấy Thái Niểu cũng bị nên “cảm động”, lập tức giúp nha đầu giải vấy!”
Vu Việt nhìn hình của chàng bác sĩ tuấn tú vẻ mặt có một chút tiếc nuối, nhưng con bé không muốn, mình cũng không có cách, cuối cùng, cũng chỉ có thể thở dài thôi.
Thái niểu vừa lên xe của Trương Cảnh Trí, lập tức hít sâu một hơi, “Mới vừa rồi cám ơn Cậu.”
“Không có gì.” Trương Cảnh trí trả lời, xe hướng trung tâm thành phố mà đi.
Thái Niểu nghiêng đầu nhìn hắn thấy hắn cười mà trong lòng hoảng hốt một giây mặt đỏ bừng liền xoay đi, cho đến khi đến trung tâm thành phố, “Cậu, thật ra thì con cũng đã lâu không về nhà, đối với mấy nhà ăn không quen lấm.”
“Không quen cũng không sao, có ăn là được rồi, chỗ này thế nào?” Nói xong xe dừng lại ở một phóng trà tên Cảng Thức, bảng hiệu còn mới tinh, giỏ hoa chúc mừng còn đặt ở cửa, hiển nhiên là mới mở.
Thái Niểu không có ý kiến gì, liền chọn chỗ này, phòng ăn trang trí rất có phong cách, dung gỗ đánh thành từng khung giống như bàn làm việc (cubical) trên đó để các loại bình hoa cổ, lon cùng tô, lấy những thứ này ngăn cách thành từng gian, bàn ghế đều làm bằng gỗ, trên ghế ngồi còn để lên một cái đệm, tạo nên một phong cảnh cổ đủ màu sắc. Trương Cảnh Trí nhìn thực đơn gọi mấy món, chọn cho Thái Niểu một ly kem.
“Con không phải là em bé”
“Ta biết con không phải là đứa bé.” Trương Cành Trí nhìn cô nói, giọng nói nghiêm túc làm mọi người nhìn họ, chẳng biết tại sao, ánh mắt của cậu làm cô không dám nhìn thẳng, chớp mắt một cái liền đỏ mặt.
“Cũng may vừa đúng lúc đồ ăn được đem lên hóa giải không khí ngượng ngùng, Thái Niểu liền vùi đầu vào ăn, Trương Cảnh Trí không ăn nhiều lấm, nhưng vẫn nhìn cô, làm Thái Niểu không dám ngẩn đầu. “Cậu, cái này ăn thật ngoan (bánh dứa), cậu có muốn nếm thử một chút đi.”
Trương Cảnh trí nhìn dĩa bánh, lại nhìn Thái Niểu nữa ngẩng đầu, thấy miệng cô đều dính mấy mảnh vụn, cầm khăn giơ tay lên lau miệng cho cô, “Xem cháu ăn kìa, trên miệng dính đầy mảnh vụn.”
Thái Niểu lập tức cừng đờ, động tác này nhìn hai người rất mập mờ, không thể tránh, cũng không thể giấu. Trương Cảnh Trí hiển nhiên không để ý đến động tác mập mờ đó, mỉm cười, còn dương dương tự đắc.
Nhưng Thái Niễu thì khác cô luống cuống, kháng cự, tránh né, giống như là mèo vườn chuột vậy, biết rõ là mèo đã ngửi được mùi của chuột, con chuột căn bản là trốn không thoát, nhưng bản năng sinh tồn không thể ngồi chờ chết, biết rõ không có đường thoát mà vẫn liều mạng chạy trốn.
Cô nhận lấy khăn, cười ngượng, “Con tự làm được, mẹ con nói con ăn luôn giống như một đứa con nít.”
“Như vậy rất tốt, ta thích con như vậy.” Trương Cảnh trí để đũa xuống, bộc lộ tình cảm của mình.
“A ha ha ha, vậy sao, cha con thì luôn không thích con như vậy.” Nói xong tay vơ lấy ly nước chanh uống ừng ực một hơi uống hết, để ly xuống, nhìn hai bên rồi nhìn Trương Cảnh Trí, “Cậu, con ăn no rồi, chúng ta về thôi.” Nói xong liền cầm giỏ sách đứng dậy.
Trương Cảnh Trí cười cười, lấy giấy tính tiền rồi theo cô ra cửa, hai người lên xe, Trương Cảnh Trí Nghiêng đầu nhìn bộ dáng thấp thỏm của cô, do dự một chút, “Tiểu Điểu….”
“Cậu, nhanh về nhà thôi.” Thái Niểu thừa nhận cô là con rùa đen rúc đầu, nhưng đưa đầu ra thật sự sẽ bị chém, hơn nữa là chết rất bi thảm…
“Con xác định không muốn nghe ta nói gì?” Hắn vẫn như cũ mỉm cười, nhưng trong mắt có một thứ gì đó dã biến hóa.
Thái Niểu tiếp tục giả vờ ngốc nghếch, Trương Cảnh Trí nhếch miệng, không nói gì nữa, phát động xe.
Xe vừa về đến nhà, mưa tí tách rơi xuống. Đến cơm tối thì mưa đã lớn, Thái Niểu ở phòng bếp giúp một tay, cô bưng thức ăn lên bàn, nhìn một bàn đầy thức ăn đều do cô làm.
Ba Thái không phải là người thích nói chuyện, cùng với Trương thủ trưởng mỗi người một ly rượu, nghe thấy tiếng mọi người nói cười trên bàn. Chẳng biết tại sao, Trương phu nhân đặc biệt yêu thích Tiểu Điểu, mỗi lần cô đến chơi, Trương phu nhân vui vẻ giống như con cháu mình về vậy.
Lúc Trương Cảnh Trí nhận được điện thoại của Bạch Kỳ Trấn, cũng là lúc Vu Việc nói Thái Niểu nên rèn luyện một chút tài nấu nướng, chờ hắn nghe điện thoại xong thì sắc mặt lập tức khó coi, tất cả mọi người không nói, nhìn hắn.
Trương Cảnh Trí lập tức xin lỗi mọi người nói: “Con phải lập tức trở về Cảnh Giang.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì quan trong, chỉ là về bàn chút công việc.” Dính đến công việc, người nhà đương nhiên không dám giữ lại. Vì lần này hắn tự mình lái xe về, bây giờ lại là ban đêm nếu chạy về Cảnh Giang, Trương phu nhân có chút lo lắng vấn đề an toàn của con.
“Nếu không, thì con và cậu cùng nhau đi. Lúc chạy trên đường, có thể đổi người lái xe” Thái Niểu lên tiếng nói.
Ba Thái đồng ý. “Đúng, cho Tiểu Điểu đi theo, hai người cũng là bạn. Tiểu Điểu, con lái xe, cho Cảnh Trí nghỉ ngơi, đến Cành Gianh nó còn phải xử lý công việc.”
“Được” Thái Niểu còn chưa lên tiếng, Trương phu nhân đã kêu lên.
“Có tiểu Điểu đi theo làm bạn là tốt rồi, để cho tiểu út lái xe, Tiểu Vu, chúng ta chuẩn bị nước và thức ăn cho hai đứa, Tiểu Điểu còn chưa ăn xong, để cho nó ăn ở trên xe. Nhanh lên làm theo ta.” Trương phu nhân nói xong, nhanh chóng cho người giúp việc chuẩn bị hộp đồ ăn.
Ba Thái không phản đối, nhìn Thái Niểu ý bảo cô lái xe, Thấy Thái Niểu gật đầu, mới cùng Trương thủ trường ngồi xuống.
Hai người ra cửa, Trương thủ trưởng chỉ nói đúng một câu “Đi đường cẩn thận” , Từ đầu đến cuối không hòi xem có chuyện gì. Lúc ra cửa, mưa cũng không còn nặng hạt nữa, ai ngờ khi hai người đến xa lộ mưa lại giống như dội xuống, Trên đường cao tốc tất cả xe đều dừng lại ở bên đường không đi về phía trước nữa. Bạch Kỳ Trấn không có việc gì gấp nhất định sẽ không thúc giục hắn trở về, Tuy Trương Cảnh Trí lái xe, nhưng Thái Niểu không dám phớt lờ, hết sức châm chú nhìn. Chỉ là bên ngoài mưa to gió lớn, không nhìn rõ, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy điểm do lóe lên, tốc độ xe đều là rất chậm.
Vốn là hai giờ sẽ rời khỏi đường cao tốc, nhưng bây giờ là 4 giờ mới ra khỏi đường cao tốc, vốn tưởng rằng vào nội thành sẽ nhanh hơn một chút, ai ngờ, chạy qua trạm thu phí cao tốc, xe liền chạy vào vũng nước, làm nước văng lên khiến người thu phí tức giận.
Hỏng bét.
Hai người đồng tâm nói lên, Trương Cảnh Trí mở cửa xuống xe nhìn tình huống, nước thế nhưng đã qua đầu gối, bên đường cây cơ hồ đều bị gió thổi ngã.
Thái Niểu ở trong xe, mới đầu còn chưa lo lắng, nhưng vừa mở cửa xe, nước thấm vào trong xe làm chân cô ướt thì người cũng luống cuống. Trương Cảnh Trí vào lại trong xe, cầm điện thoại gọi choo Bạch Kỳ Trấn, bên kia tực hồ cũng loạn cả lên, hai người nói hơn nữa ngày, cũng không nghe đối phương nói cái gì.
Mực nước lại tiếp tục lên cao, Thái Niểu nghĩ đến một thị trấn nhỏ gần đó trú mưa, Hệ thống thoát nước của thành phố không sửa lại, cũng không biết làm bao nhiêu người chết đuối.
“Cậu, chúng ta làm gì bậy giờ?”Cô giơ tay dắt ống tay áo, mới phát hiệnhắn bị nước làm ướt toàn bộ, “Người cậu đều ướt hết rồi, sẽ lạnh.”
Trương Cảnh Trí lo nhìn bên ngoài, nơi nào còn để ý đến quần áo ướt hay không ướt.
Thái Niểu thấy hắn nghiêm túc, càng them sợ, “Chúng ta nên làm gì đây?” Nước càng ngày càng trào vào trong xe. “Cậu, chúng ta không thể bị chết đuối được.” Cô gắt gao siết ống tay áo của hắn.
Trương Cảnh Trí nhìn cô, nghĩ thầm, nếu thật là bị chết đuối ở nơi này, hắn có cái gì tiếc nuối đây? “Tiểu Điểu, nếu chúng ta thật bị chết ở chỗ này, cháu có sợ không?”
“Làm sao không sợ chứ, con sợ sẽ chết. Con còn trẻ như vậy, con không muốn bị chết đuối ở nơi này.” Thái Niểu tin là thật, thanh âm cũng thay đổi, cô còn có quá nhiều chuyện chưa làm.
Lại một trận mưa to dữ dội, gió hung hăng đánh vào kính chắn gió, thanh âm chói tai khiến Thái niểu “A” một tiêng nhào tới trong ngực Trương Cảnh Trí. “Cậu, lúc chiều cậu nói, con có muốn nghe cậu nói hay không bây giờ con muốn nghe không muộn chứ?” Nếu quả thật bị chết đuối, cô còn sợ gì. Thái Niểu hỏi xong, thấy Trương Cảnh Trí không nói, nói tiếp, “Con hiểu rõ con là cái tiểu quỷ nhát gan, cái gì cũng không dám đối mặt, không dám thừa nhận, vì con có cảm giác con không xứng với cậu, cậu quá ưu tú, con làm sao có thể xứng với cậu được chứ.”
“Bà nội, tiểu Điểu đến thăm người nha!” Thái Niểu nghịch ngợm chưa vào nhà đã nghe thấy tiếng, Trương phu nhân vừa xuống lầu đã thấy cô không khỏi cao hứng.
“Ai u, Tiểu Điểu, mau tới cho bà nội xem một chút.” Trương phu nhân kéo Tiểu Điểu ngồi xuống, vừa ôm vừa nhìn cô, “Cơm Cảnh Giang nhất định là không ngon, xem này Tiểu Điểu đã gầy thành cái dạng gì rồi! Ba con đầu óc bị hỏng rồi, lại an bài con ở một nơi không tốt.” Trương phu nhân nói xong liền thở dài một cái.
Thái Niểu cười cười, nũng nịu gọi, “Bà nội.”
Trương phu nhân nghe cô gọi cũng không nhịn được cười, “Nhà đầu này, lúc nào cũng hiểu chuyện. Tối nay ở lại ơn cơm với ta, cậu con cũng vừa mới về tới đó.”
“Cậu cũng về?” Thái niểu ngạc nhiên hỏi.
“Cháu được về, mà cậu không được về sao?”
Nghe thấy tiếng nói Thái Niểu nhìn qua, vừa đúng lúc Trương Cảnh trí đi xuống, khó thấy được hắn ăn mặt tùy ý như vậy không như ở Cảnh Giang luôn luôn là nghiêm túc. “Cậu, con nghĩ là công việc của cậu rất nhiều.”
“Công việc nhiều đến đâu cũng có ngày nghĩ, cậu cũng không phải là người máy.” Trương Cảnh Trí cười nói, xoay người chào hỏi mẹ Thái, “ Cô giáo Vu, đã lâu không gặp.”
“Đúng là đã lâu không gập.” Vu Việt cười cười. “Tin thần của con tốt như vậy, khó trách được mọi người bình trọn Thị Trưởng là người đẹp trai nhất.”
“Cô giáo Vu không cần cười nhạo con.” Trương Cảnh Trí lắc đầu bật cười.
Thái Niểu và Trương phu nhân đều che miệng cười trộm, Trương Cảnh Trí bị báo trí bình luận cứ như là đạt được giải hoa hậu vậy, không biết bị người nhà đem ra đùa giỡn biết bao nhiêu lần.
“Tiểu Điểu, nghe nói con bị phạt?” Trương phu nhân kéo Thái Niểu hỏi. Thái Niểu lập tức quẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Trương phu nhân tiếp tực kéo tay cô, cười nói: “Đừng để ý tới cha con, hắn quan tâm không đúng rồi, Tiểu Điểu nhà ta dáng dấp xinh đẹp như vậy còn không gả được sao! Hôm qua ta nghe mẹ con nói, cũng vừa đúng cùng một người quen cũ trò chuyện. Nói cũng khéo, con trai hắn năm nay cũng hai mươi tám, đang làm bác sĩ ở một bệnh viện nổi tiếng của Cảnh Giang, bà nội đã gặp nó, tiểu tử đó nhìn rất tuấn tú. Con xem một chút lúc nào thì có thời gian gập nhau một lần.”
Trương phu nhân nói xong, Vu Việt liền đem hình của anh ta lưu trong laptop đưa cho Thái Niểu xem.
“Bà nội, con…”
“Con không phải cũng lừa gạt bà nội nói con có đối tượng đi!” Trương phu nhân bĩu môi nói.
Chân mày trương Cảnh Trí nhíu lại, nhìn Thái Niểu phát hiện tiểu nha đầu sắc nặt thấp thỏm, chớp mắt một cái, Thái Niểu vừa ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy Trương Cảnh Trí nhìn mình lập tức cuối đầu. Chỉ chạm nhau một chút, sẽ giống như con mèo nhỏ vươn móng vuốt cào vào trong lòng một cái, vừa ngứa lại vừa đau.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Trương Cảnh Trí đã mở miệng, “Nếu Tiểu Điểu nói trong lòng nó có đối tượng nhất định là có, các người còn ép cô ấy là sao.” Hắn cười nhìn Thái Niểu, “Mấy tháng nay cậu không về nhà, nghe nói ở trung tâm thành phố mới mở vài nhà ăn, không bằng con dẫn cậu đi nếm thử một chút.”
“A……a, được ạ!” Nói xong Thái Niểu lập tức đứng lên.
Trương Cảnh Trí đưa tay cầm tay cô, “Mẹ, Cô Vu, buổi tối chúng con trở về ăn cơm.” Dứt lời, dẫn Thái Niểu ra khỏi nhà.
Trương phu nhân nhìn theo vừa cười vừa than thở, “Con ta bị chúng ta bức hôn thấy Thái Niểu cũng bị nên “cảm động”, lập tức giúp nha đầu giải vấy!”
Vu Việt nhìn hình của chàng bác sĩ tuấn tú vẻ mặt có một chút tiếc nuối, nhưng con bé không muốn, mình cũng không có cách, cuối cùng, cũng chỉ có thể thở dài thôi.
Thái niểu vừa lên xe của Trương Cảnh Trí, lập tức hít sâu một hơi, “Mới vừa rồi cám ơn Cậu.”
“Không có gì.” Trương Cảnh trí trả lời, xe hướng trung tâm thành phố mà đi.
Thái Niểu nghiêng đầu nhìn hắn thấy hắn cười mà trong lòng hoảng hốt một giây mặt đỏ bừng liền xoay đi, cho đến khi đến trung tâm thành phố, “Cậu, thật ra thì con cũng đã lâu không về nhà, đối với mấy nhà ăn không quen lấm.”
“Không quen cũng không sao, có ăn là được rồi, chỗ này thế nào?” Nói xong xe dừng lại ở một phóng trà tên Cảng Thức, bảng hiệu còn mới tinh, giỏ hoa chúc mừng còn đặt ở cửa, hiển nhiên là mới mở.
Thái Niểu không có ý kiến gì, liền chọn chỗ này, phòng ăn trang trí rất có phong cách, dung gỗ đánh thành từng khung giống như bàn làm việc (cubical) trên đó để các loại bình hoa cổ, lon cùng tô, lấy những thứ này ngăn cách thành từng gian, bàn ghế đều làm bằng gỗ, trên ghế ngồi còn để lên một cái đệm, tạo nên một phong cảnh cổ đủ màu sắc. Trương Cảnh Trí nhìn thực đơn gọi mấy món, chọn cho Thái Niểu một ly kem.
“Con không phải là em bé”
“Ta biết con không phải là đứa bé.” Trương Cành Trí nhìn cô nói, giọng nói nghiêm túc làm mọi người nhìn họ, chẳng biết tại sao, ánh mắt của cậu làm cô không dám nhìn thẳng, chớp mắt một cái liền đỏ mặt.
“Cũng may vừa đúng lúc đồ ăn được đem lên hóa giải không khí ngượng ngùng, Thái Niểu liền vùi đầu vào ăn, Trương Cảnh Trí không ăn nhiều lấm, nhưng vẫn nhìn cô, làm Thái Niểu không dám ngẩn đầu. “Cậu, cái này ăn thật ngoan (bánh dứa), cậu có muốn nếm thử một chút đi.”
Trương Cảnh trí nhìn dĩa bánh, lại nhìn Thái Niểu nữa ngẩng đầu, thấy miệng cô đều dính mấy mảnh vụn, cầm khăn giơ tay lên lau miệng cho cô, “Xem cháu ăn kìa, trên miệng dính đầy mảnh vụn.”
Thái Niểu lập tức cừng đờ, động tác này nhìn hai người rất mập mờ, không thể tránh, cũng không thể giấu. Trương Cảnh Trí hiển nhiên không để ý đến động tác mập mờ đó, mỉm cười, còn dương dương tự đắc.
Nhưng Thái Niễu thì khác cô luống cuống, kháng cự, tránh né, giống như là mèo vườn chuột vậy, biết rõ là mèo đã ngửi được mùi của chuột, con chuột căn bản là trốn không thoát, nhưng bản năng sinh tồn không thể ngồi chờ chết, biết rõ không có đường thoát mà vẫn liều mạng chạy trốn.
Cô nhận lấy khăn, cười ngượng, “Con tự làm được, mẹ con nói con ăn luôn giống như một đứa con nít.”
“Như vậy rất tốt, ta thích con như vậy.” Trương Cảnh trí để đũa xuống, bộc lộ tình cảm của mình.
“A ha ha ha, vậy sao, cha con thì luôn không thích con như vậy.” Nói xong tay vơ lấy ly nước chanh uống ừng ực một hơi uống hết, để ly xuống, nhìn hai bên rồi nhìn Trương Cảnh Trí, “Cậu, con ăn no rồi, chúng ta về thôi.” Nói xong liền cầm giỏ sách đứng dậy.
Trương Cảnh Trí cười cười, lấy giấy tính tiền rồi theo cô ra cửa, hai người lên xe, Trương Cảnh Trí Nghiêng đầu nhìn bộ dáng thấp thỏm của cô, do dự một chút, “Tiểu Điểu….”
“Cậu, nhanh về nhà thôi.” Thái Niểu thừa nhận cô là con rùa đen rúc đầu, nhưng đưa đầu ra thật sự sẽ bị chém, hơn nữa là chết rất bi thảm…
“Con xác định không muốn nghe ta nói gì?” Hắn vẫn như cũ mỉm cười, nhưng trong mắt có một thứ gì đó dã biến hóa.
Thái Niểu tiếp tục giả vờ ngốc nghếch, Trương Cảnh Trí nhếch miệng, không nói gì nữa, phát động xe.
Xe vừa về đến nhà, mưa tí tách rơi xuống. Đến cơm tối thì mưa đã lớn, Thái Niểu ở phòng bếp giúp một tay, cô bưng thức ăn lên bàn, nhìn một bàn đầy thức ăn đều do cô làm.
Ba Thái không phải là người thích nói chuyện, cùng với Trương thủ trưởng mỗi người một ly rượu, nghe thấy tiếng mọi người nói cười trên bàn. Chẳng biết tại sao, Trương phu nhân đặc biệt yêu thích Tiểu Điểu, mỗi lần cô đến chơi, Trương phu nhân vui vẻ giống như con cháu mình về vậy.
Lúc Trương Cảnh Trí nhận được điện thoại của Bạch Kỳ Trấn, cũng là lúc Vu Việc nói Thái Niểu nên rèn luyện một chút tài nấu nướng, chờ hắn nghe điện thoại xong thì sắc mặt lập tức khó coi, tất cả mọi người không nói, nhìn hắn.
Trương Cảnh Trí lập tức xin lỗi mọi người nói: “Con phải lập tức trở về Cảnh Giang.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì quan trong, chỉ là về bàn chút công việc.” Dính đến công việc, người nhà đương nhiên không dám giữ lại. Vì lần này hắn tự mình lái xe về, bây giờ lại là ban đêm nếu chạy về Cảnh Giang, Trương phu nhân có chút lo lắng vấn đề an toàn của con.
“Nếu không, thì con và cậu cùng nhau đi. Lúc chạy trên đường, có thể đổi người lái xe” Thái Niểu lên tiếng nói.
Ba Thái đồng ý. “Đúng, cho Tiểu Điểu đi theo, hai người cũng là bạn. Tiểu Điểu, con lái xe, cho Cảnh Trí nghỉ ngơi, đến Cành Gianh nó còn phải xử lý công việc.”
“Được” Thái Niểu còn chưa lên tiếng, Trương phu nhân đã kêu lên.
“Có tiểu Điểu đi theo làm bạn là tốt rồi, để cho tiểu út lái xe, Tiểu Vu, chúng ta chuẩn bị nước và thức ăn cho hai đứa, Tiểu Điểu còn chưa ăn xong, để cho nó ăn ở trên xe. Nhanh lên làm theo ta.” Trương phu nhân nói xong, nhanh chóng cho người giúp việc chuẩn bị hộp đồ ăn.
Ba Thái không phản đối, nhìn Thái Niểu ý bảo cô lái xe, Thấy Thái Niểu gật đầu, mới cùng Trương thủ trường ngồi xuống.
Hai người ra cửa, Trương thủ trưởng chỉ nói đúng một câu “Đi đường cẩn thận” , Từ đầu đến cuối không hòi xem có chuyện gì. Lúc ra cửa, mưa cũng không còn nặng hạt nữa, ai ngờ khi hai người đến xa lộ mưa lại giống như dội xuống, Trên đường cao tốc tất cả xe đều dừng lại ở bên đường không đi về phía trước nữa. Bạch Kỳ Trấn không có việc gì gấp nhất định sẽ không thúc giục hắn trở về, Tuy Trương Cảnh Trí lái xe, nhưng Thái Niểu không dám phớt lờ, hết sức châm chú nhìn. Chỉ là bên ngoài mưa to gió lớn, không nhìn rõ, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy điểm do lóe lên, tốc độ xe đều là rất chậm.
Vốn là hai giờ sẽ rời khỏi đường cao tốc, nhưng bây giờ là 4 giờ mới ra khỏi đường cao tốc, vốn tưởng rằng vào nội thành sẽ nhanh hơn một chút, ai ngờ, chạy qua trạm thu phí cao tốc, xe liền chạy vào vũng nước, làm nước văng lên khiến người thu phí tức giận.
Hỏng bét.
Hai người đồng tâm nói lên, Trương Cảnh Trí mở cửa xuống xe nhìn tình huống, nước thế nhưng đã qua đầu gối, bên đường cây cơ hồ đều bị gió thổi ngã.
Thái Niểu ở trong xe, mới đầu còn chưa lo lắng, nhưng vừa mở cửa xe, nước thấm vào trong xe làm chân cô ướt thì người cũng luống cuống. Trương Cảnh Trí vào lại trong xe, cầm điện thoại gọi choo Bạch Kỳ Trấn, bên kia tực hồ cũng loạn cả lên, hai người nói hơn nữa ngày, cũng không nghe đối phương nói cái gì.
Mực nước lại tiếp tục lên cao, Thái Niểu nghĩ đến một thị trấn nhỏ gần đó trú mưa, Hệ thống thoát nước của thành phố không sửa lại, cũng không biết làm bao nhiêu người chết đuối.
“Cậu, chúng ta làm gì bậy giờ?”Cô giơ tay dắt ống tay áo, mới phát hiệnhắn bị nước làm ướt toàn bộ, “Người cậu đều ướt hết rồi, sẽ lạnh.”
Trương Cảnh Trí lo nhìn bên ngoài, nơi nào còn để ý đến quần áo ướt hay không ướt.
Thái Niểu thấy hắn nghiêm túc, càng them sợ, “Chúng ta nên làm gì đây?” Nước càng ngày càng trào vào trong xe. “Cậu, chúng ta không thể bị chết đuối được.” Cô gắt gao siết ống tay áo của hắn.
Trương Cảnh Trí nhìn cô, nghĩ thầm, nếu thật là bị chết đuối ở nơi này, hắn có cái gì tiếc nuối đây? “Tiểu Điểu, nếu chúng ta thật bị chết ở chỗ này, cháu có sợ không?”
“Làm sao không sợ chứ, con sợ sẽ chết. Con còn trẻ như vậy, con không muốn bị chết đuối ở nơi này.” Thái Niểu tin là thật, thanh âm cũng thay đổi, cô còn có quá nhiều chuyện chưa làm.
Lại một trận mưa to dữ dội, gió hung hăng đánh vào kính chắn gió, thanh âm chói tai khiến Thái niểu “A” một tiêng nhào tới trong ngực Trương Cảnh Trí. “Cậu, lúc chiều cậu nói, con có muốn nghe cậu nói hay không bây giờ con muốn nghe không muộn chứ?” Nếu quả thật bị chết đuối, cô còn sợ gì. Thái Niểu hỏi xong, thấy Trương Cảnh Trí không nói, nói tiếp, “Con hiểu rõ con là cái tiểu quỷ nhát gan, cái gì cũng không dám đối mặt, không dám thừa nhận, vì con có cảm giác con không xứng với cậu, cậu quá ưu tú, con làm sao có thể xứng với cậu được chứ.”
/62
|