“Không có! Tuyệt đối không có!” Lâm Duyệt giơ ba ngón tay lên, kiên quyết nói: “Tôi lấy cuộc sống thê thảm bi thương của mình xin thề, tôi cùng Mạc Lặc Nghị Phàm không có quan hệ gì.” “Cuộc sống thê thảm bi thương của cô cũng đáng để thề sao?” Khóe miệng Diệp Tường Phi khẽ nhếch giọng mỉa mai càng thêm rõ ràng hơn nữa. Lâm Duyệt xấu hổ cười gượng một tiếng, Diệp Tường Phi không tin nàng cũng là chuyện bình thường, nàng đều đem ‘Muội muội’ phó thác cho Mạc Lặc Nghị Phàm, làm sao có thể không có vấn đề gì? Mạc Lặc Nghị Phàm! Nghĩ đến tên nam nhân kia, răng nanh Lâm Duyệt liền nghiến vang ken két. Tên đáng chết này rốt cuộc có âm mưu gì, cư nhiên đem đứa nhỏ tới công ty của nàng! Tuyệt đối là cố ý! “Kì thực tôi cùng anh ta thật sự không có quan hệ gì, chỉ gặp mặt có vài lần thôi . . . Sở dĩ, tuyệt đối anh ta không bởi vì tôi mới cùng công ty hợp tác. . . .” Lâm Duyệt lắp bắp giải thích. Trong lòng nhưng cũng rất buồn bực, rốt cuộc là Diệp Tường Phi đa tâm, hay vẫn là Mạc Lặc Nghị Phàm bởi vì nàng mới cùng công ty hợp tác? Bất quá đánh chết nàng nàng cũng không tin tưởng, bản thân sẽ có ma lực lớn như vậy. “Hi vọng là như thế.” Diệp Tường Phi đứng lên, đem một phần văn kiện trên mặt bàn đưa tới trước mặt nàng, Lâm Duyệt cuống quít cầm lấy. “Thay tôi đem phần tư liệu này giao cho Cameron tiên sinh.” Diệp Tường Phi nói “Vì sao muốn tôi đi!” Lâm Duyệt sợ hãi kêu một tiếng, thiếu chút nữa ném đi văn kiện trong tay, muốn nàng chủ động đi tìm Mạc Lặc Nghị Phàm? Nàng tới chỗ kia tìm hắn đi? Cái quỷ ốc kia người bình thường cũng vào không được nha! “Cameron tiên sinh chỉ đích danh muốn cô đi.” Diệp Tường Phi lạnh nhạt nói, hắn đương nhiên không muốn nàng đi, nhưng lại, không thể đem tất cả cơ hội hợp tác lần này chặt đứt đi nha. Hắn không thể để cho Mạc Lặc Nghị Phàm đoán được hắn không chịu thả người, tâm tư không muốn bọn họ có quá nhiều tiếp xúc, sở dĩ giao cho Lâm Duyệt đi đưa văn kiện này, nhằm tạo thành lý do chính đáng là bởi vì Lâm Duyệt không có năng lực cùng hợp tác mới cự tuyệt hắn. “Tôi cũng không thể không đi được sao. . . ?” “Đương nhiên không thể.” Diệp Tường Phi trở về chỗ ngồi, không chút nào lo lắng đáp lại: “Cô có thể tan làm.” “Tôi. . . .” Lâm Duyệt còn muốn nói gì nữa, Diệp Tường Phi đã sải bước hướng cửa văn phòng đi đến, Lâm Duyệt đành phải bất đắc dĩ đi theo ra ngoài. Người bên ngoài đã về hết, hành lang gấp khúc quanh quẩn tiếng bước chân của hai người, một trước một sau. . . . Thang máy thẳng tắp một đường, rất nhanh đã đến lầu một, Diệp Tường Phi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Duyệt mở miệng nói: “Tôi đưa cô trở về đi.” “A?” Lâm Duyệt kinh ngạc nhìn hắn, hắn vừa mới nói cái gì? Đưa nàng về nhà? Không uống nhầm thuốc chứ ? Lắc đầu, cuống quýt cự tuyệt: “Không cần, tôi ngồi xe buýt trở về là tốt rồi, cám ơn. . . .” “Phần văn kiện này rất quan trọng.” Diệp Tường Phi nói ra câu này khiến Lâm Duyệt thiếu chút nữa hộc máu trong lời nói, kinh ngạc đều đã đem những lời nàng muốn nói biểu hiện hết ra ngoài, không tiễn cũng không phải chuyện lớn như vậy. Lấy cớ này, tính lạn sao?
/160
|