Long Hạo Hiên gắt gao ôm cô đặt vào trong lòng, kiên quyết thấp giọng nói: “Giai Giai, anh sẽ làm cho em thừa nhận bản thân là Diệp Giai.” Nói xong, bàn tay hắn xoa áo phía sau của cô, lặng lẽ dùng sức. Diệp Giai kinh hô một tiếng, cảm giác lưng chợt lạnh, hổn hển trừng mắt liếc hắn, nhiên sau gắt gao đem thân thể lõa lồ của mình dán chặt vào hắn, không cho hắn nhìn đến cảnh xuân trước ngực của bản thân. Trong lòng hận nghiến răng, xú nam nhân này, cư nhiên dám lột quần áo của cô! Rất bực mình! Nếu không phải là sợ hãi bọn quỷ Nhật Bản ngoài cửa vọt vào đến, cô đã sớm hô to, nhưng là… Hiện thời cô chỉ có thể ở dưới đáy lòng cấp bách hô : Nghị ca ca cứu mạng! Long Hạo Hiên cúi đầu, nhìn thấy mấy ấn ký trên lưng của hắn kia, toàn thân rung run rẩy càng thêm lợi hại. Trái tim băng giá hai năm, rốt cục lại có thể sống lại. “Diệp Giai, thật là em….” Long Hạo Hiên run giọng nói nhỏ nói, ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve mấy cái ấn ký hình rắn sau lưng Diệp Giai kia, đó là hai năm trước hắn tự tay dùng roi da in lại, từng đã, hắn không chỉ một lần nhìn mấy cái ấn ký này mà cảm thấy hối hận, lúc trước hắn quá tàn nhẫn với cô. Hắn còn nhớ rõ lúc mà bản thân hắn dùng roi đánh nên người cô, miệng Diệp Giai hét ra khóc lóc xé nát tâm can, lúc trước một lòng chỉ lo trả thù, căn bản không có cảm thấy có gì lạ, tận sau này khi nghĩ lại, mới lén lút đổ mồ hôi lạnh, đau lòng không thể tha thứ cho bản thân. Hôm nay, hắn lại dựa vào này mấy cái ấn ký để tìm được cô! Khiến cô không thể cãi lại sự thực cô là Diệp Giai! Diệp Giai đã quên cảm giác thẹn thùng, kinh ngạc rời khỏi vòng ôm ấp của hắn, hỏi: “Anh rốt cuộc là ai? Vì sao lại nhận ra tôi là Diệp Giai?” Hắn vì sao lại cảm thấy hứng thú với mấy vết sẹo xấu xí kia của cô, mấy vết kia mỗi ngày tắm cô đều nhìn thấy, tất nhiên luôn nhíu mày khi nhìn đến chúng nó. “Bởi vì đây là dấu ấn riêng của anh.” Long Hạo Hiên ôm chặt thân mình của nàng, cúi đầu đem môi đỏ mọng nhẹ nhàng mà hôn lên những vết sẹo kia. Diệp Giai theo bản năng hấp một ngụm khí, thân mình bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy. Môi của Long Hạo Hiên du ngoạn đến chỗ nào, không nhanh không chậm mà khơi mào dục vọng của cô, khiến cho cô mặt đỏ tim đập, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Trong lòng luôn luôn lặp lại ý nghĩ, nam nhân này… Rốt cuộc là ai?! “Anh… Rốt cuộc là ai?” Diệp Giai lại lớn tiếng hỏi, nửa thân mình đã bị ép sát vào trên đùi hắn, không có tiếp tục giãy giụa phản kháng nữa, bởi vì cô biết có giãy giụa cũng không có ích lợi gì, bởi vì lòng của cô.. Kỳ thực cũng lưu luyến thân thể của hắn. “Anh là chồng của em.” Long Hạo Hiên ở bên tai của cô thấp giọng lẩm bẩm, lại lần nữa ôm lấy thân mình của cô, nhìn chăm chú sắc mặt đột biến của cô, thời điểm nói ra những lời này, trong lòng một mảnh kích động, thân thủ đem quần áo của cô kéo lại thực tốt. “Không có khả năng…” Diệp Giai kinh hãi lắc đầu, nói: “Chồng của tôi là Mạc Lặc Nghị Phàm!” Long Hạo Hiên khiếp sợ, hỏa khí bốc lên bạo trừng mắt nhìn cô: “Anh đang muốn hỏi em, thế nào sau một đêm em lại trở thành vợ của Mạc Lặc Nghị Phàm? Vì sao muốn giả mạo Lâm Duyệt?” Nguyên bản cánh tay đang vuốt ve cô, lực đạo dần dần thêm lớn, Diệp Giai bị bóp đau nhức, gắt gao nhăn mặt nhíu mày, chịu đựng thống khổ hắn gây ra cho cô. “Tôi…” Diệp Giai vừa mở miệng muốn nói nói, liền bị Long Hạo Hiên đánh gãy, âm thanh lạnh lùng nói: “Mạc Lặc Nghị Phàm – Cameron đã làm gì với em? Nói mau!” Diệp Giai vừa sợ lại nghi hoặc nhìn hắn, lắc đầu: “Nghị ca ca cái gì cũng không làm với tôi… Anh… Mau buông tay!” Hắn mới không phải chồng của cô! Nam nhân bạo lực như vậy, cô không cần, ô…! “Cùng ở chung, không làm gì với em? Tôi không tin!” Long Hạo Hiên cười lạnh một tiếng, nguyên bản tưởng trùng phạt nàng thật nặng, nghĩ rằng vẫn là chờ thoát đi khỏi nơi này nói sau. Vì thế hòa dịu hạ thanh âm nói: “Mau cùng anh rời đi khỏi nơi này.” Nói xong đem cô từ trên giường bế xuống dưới, ôm cô hướng cửa sổ chạy ra. “Tôi không cần! Nghị ca ca anh ấy còn bị nhốt ở bên trong, tôi không thể mặc kệ bỏ lại anh ấy được.” Diệp Giai thấp giọng kêu la, đẩy cánh tay như còng sắt của hắn trên người mình ra. “Nghị ca ca? Kêu thật là thân thiết.” Long Hạo Hiên cười lạnh nói, vẻ mặt lạnh lùng hạ bớt, còn lại vô tận ưu thương. Cô không chỉ đã quên hắn, còn yêu nam nhân khác rồi sao? Mặc kệ cô có yêu nam nhân vương giả cao ngất kia không, hắn cũng không dễ dàng buông tha cho cô như vậy, bởi vì cô là vợ của hắn! Là nữ nhân duy nhất mà cả đời này hắn yêu sâu sắc nhất! “Giai Giai, chúng ta đi mau, chẳng lẽ em muốn chết ở chỗ này sao? Cho dù em không muốn sống đi chăng nữa, nhưng là anh muốn em còn sống, anh thật vất vả mới tìm được em…” Long Hạo Hiên nhẹ nhàng ở trên trán của cô hôn một cái, ôn nhu nói. Diệp Giai lăng lăng nhìn hắn, hắn thật là chồng của cô sao? Hắn cùng Mạc Lặc Nghị Phàm, rốt cuộc ai mới phải ? Cùng suất khí mê người, cao gầy tinh tráng, lãnh khốc mang theo nhàn nhạt ưu thương. Hai người bọn họ… Quả thực chính là giống như một người nha! Đang lúc hai người dây dưa không rõ, cửa phòng ngủ đột nhiên “Phanh” một tiếng bị người từ bên ngoài đẩy ra. Vài tên hắc y nhân tựa như thủy triều ào vào. Cầm đầu là Long Phu, hắn cười ha ha vài tiếng, đánh giá hai người một mặt kích động, sau đem ánh mắt dừng ở Long trên người Hạo Hiên. Cười lạnh giọng mỉa mai nói: “Long tiên sinh, không thể tưởng được chúng ta lại gặp mặt ở chỗ này, thật sự là có duyên phận nha!” “Tao muốn mày thả vợ tao ra.” Long Hạo Hiên đem Diệp Giai kéo vào trong lòng, lạnh lùng trừng mắt với Long Phu, mặt ngoài hắn có vẻ bình tĩnh, đáy lòng lại bắt đầu bối rối lên. Bởi vì hắn biết rõ khi đã rơi vào trong tay Sơn Khẩu Tổ, sẽ có một loại kết cục như thế nào, biết rõ bọn súc sinh này ra tay ngoan độc như thế nào. “Dựa vào cái gì?” Long Phu hướng hắn nhíu mày, vuốt ve cái nhẫn trong tay, chậm rãi phun ra vài chữ này “Bởi vì phía trước mày còn nợ tao một món, chưa trả!” Long Hạo Hiên bình tĩnh nói, lúc trước nếu không là hắn ta lừa gạt bản thân hắn là Diệp Giai không có chết, ở trong tay Sơn Khẩu Tổ, hắn sẽ không bắt cóc Lâm Duyệt
/160
|