“Ngày đó chúng ta đã đều có lựa chọn cho riêng mình. Và chúng ta đều chọn từ bỏ tình cảm của chúng ta. Chỉ là, thời gian để chúng ta nhận ra khác nhau thôi.”
Ngay khi tôi vừa có mặt tại công ty, hàng loạt con mắt đổ dồn về phía tôi với hơn nửa là sự dè bỉu đi kèm chút thích thú. Tôi đoán là họ đã đợi ngày này rất lâu, ngày mà họ được trông thấy tôi đang ở trên đỉnh cao trôi tuột xuống mà không có bất cứ cái gì để vịn vào.
“Xoạch!”
Một tập tài liệu vứt xuống trước mặt tôi. Tôi đưa tay ra lấy, nhìn nội dung trên tờ giấy kẹp ở ngoài.
- Tôi hy vọng là cô đã có một lời giải thích hoàn hảo cho tôi trong khi đến đây và ngồi thoải mái như vậy.
Amanda nhìn tôi với vẻ lãnh đạm thường thấy. Nếu tôi nói với bà ấy rằng trong suốt khoảng thời gian tôi ngồi taxi tới đây, tôi đã không dùng đến nửa giây để suy nghĩ về vụ kiện tụng thì liệu bà ấy còn giữ nổi vẻ bình tĩnh như bây giờ không.
- Sự thật là ý tưởng đó cháu đã nghe nó từ Phong.
Hai tháng trước, khi tôi đang bế tắc vì không thể tìm kiếm được ý tưởng cho chương trình phát sóng vào đêm Halloween thì Phong đã gợi ý cho tôi. Cậu ấy nói cho tôi đại khái về ý tưởng tổ chức một cuộc thi cho những nhà thiết kế không chuyên thiết kế ra những bộ quần áo ma quỷ để tạo ra hiệu ứng. Đó là một ý tưởng đơn giản nhưng sự tương tác là rất cao nên thu hút được nhiều người xem. Và đó cũng là tập có lượng người xem cao nhất trong vòng sáu tháng cuối năm của chương trình, dĩ nhiên tôi đã được thưởng lương cho điều này. Tôi đã đãi Phong một bữa cơm rất sang trọng cùng với một chầu bia vào một buổi chiều nào đó cậu ấy tự dưng thèm bia và nhớ tới tôi. Bởi vì khi tôi muốn ghi tên cậu ấy vào phần sáng tạo ý tưởng thì cậu ấy đã nói tôi nên ghi tên tôi vào đó với lý do tôi là người phụ trách cuối cùng. Và hơn nữa, còn vì chúng tôi là bạn, chúng tôi có thể chia sẻ cho nhau. Cuối cùng thì tôi đành ký tên tôi vào đó vì không muốn cuộc trò chuyện trở thành cuộc tranh cãi không đáng có.
- Giờ cô đang đổ lỗi cho người khác sao?
Amanda quay mặt lại, ánh mắt của bà ấy không thân thiện chút nào. Dường như có gì đó toát ra từ ánh mắt của bà ấy khiến tôi vừa nhận thấy đã muốn đóng băng hành động, còn không dám mấp máy môi.
- Nhân viên của tôi là những người dám chịu trách nhiệm cho những việc họ làm sai và cả những việc họ không làm sai, chỉ cần trên văn bản có chữ ký của họ. Tôi nghĩ là cô đã nghĩ về trách nhiệm của cô khi ký tài liệu đưa lên cho tôi.
Tôi mệt mỏi, đưa mắt nhìn xuống dòng chữ xiêu vẹo của mình trên tờ giấy rồi đưa mắt nhìn lên tên công ty kiện tôi: Style Jobs Entertainment.
Tôi ra về ngay sau khi rời khỏi văn phòng của Amanda. Bà ấy không nói gì với quyết định chịu trách nhiệm của tôi. Chẳng ai đoán được bà ấy đang nghĩ gì, có thể là ngày mai bà ấy sẽ thông báo cho tôi là tôi không cần đến làm nữa, hoặc là bà ấy muốn tôi đền bù tất cả thiệt hại cho vụ kiện tụng này. Mà không, chỉ cần nghe hai chữ “kiện tụng” thôi thì danh tiếng của công ty đã bị hủy hoại, có thể tôi sẽ bị bà ấy tống vào tù kể cả trong đơn kiện không chỉ đích danh tôi.
- Em định làm gì?
Tùng dựa vào tường, châm một điếu thuốc rồi đưa lên miệng hút. Anh ấy vừa đi làm đã qua nhà tôi nhưng nhất định không chịu vào nhà nói chuyện vì ghét con Bột béo. Lần trước anh ấy đã bị nó phóng bậy vào ba lô nên xem ra anh ấy rất tức giận với nó.
Tôi lấy bao thuốc trong tay Tùng, rút ra một điếu, châm lửa hút. Rít vào một hơi thật chậm, tôi nheo mắt nhìn ra phố, nghĩ ngợi rồi quay sang Tùng, hỏi.
- Anh biết gì về công ty Style Jobs Entertainment không?
- À… ừm… anh không rõ.
Tùng nhíu mày, nhả khói. Thái độ của anh ấy khiến tôi tò mò. Có vẻ anh ấy biết gì đó.
Khi tôi vừa định hỏi Tùng thêm thì Dim về tới nhà. Cửa hàng bánh của Dim bận rộn nhất vào dịp cuối năm mà việc tôi ốm khiến thời gian của anh ấy dành cho một ngày là không đủ nên hôm nay trước khi ra khỏi nhà tôi đã nói anh ấy nên đến cửa hàng xem sao vì tôi có thể sẽ về muộn. Vậy mà anh ấy vẫn giữ lời hứa với tôi sẽ về nhà trước năm giờ chiều. Sáng nay anh ấy đã nhắn tin cho tôi để tôi về nhà ăn tối.
- Hey, Dim!
Tùng thay đổi nét mặt, đứng dậy, vui vẻ gọi tên Dim theo kiểu của tôi và đập tay với Dim.
Trong lúc hai người đó chào hỏi, tôi vội vàng dụi tắt điếu thuốc vào chậu cây, mỉm cười hối lỗi. Chỉ vừa mới một tuần trước thôi dưới sự chứng kiến của bác sĩ và Dim, tôi đã hứa không động tới thuốc lá. Mà giờ thì tôi đã phá tan lời hứa của tôi trong khi Dim luôn giữ lời hứa của anh ấy. Điều này làm tôi thấy xấu hổ.
- Sao anh không vào nhà ngồi?
Dim vỗ vai Tùng, thắc mắc nhưng ánh mắt lại đưa về phía tôi. Tôi giả ngơ, nhìn xung quanh, lén bước lên vài bậc.
Tùng nhún vai, nhăn nhó.
- Ba lô của anh chưa khô. Thôi, anh về đây! Chăm sóc An nhé, ngày hôm nay là một ngày dài với cô ấy đấy.
Dù Tùng ghé sát vào tai Dim thì thầm nhưng qua khẩu hình miệng của anh ấy, tôi gần như biết rõ anh ấy đang nói gì. Tôi đã quên nhắc nhở anh ấy không được nói chuyện này với Dim.
Trái với suy nghĩ của tôi, Dim vào nhà thay quần áo, dặn dò tôi đi tắm rồi chuẩn bị nấu ăn mà không hỏi tôi về chuyện Tùng vừa nói, cũng như là không trách tôi không nghe lời mà ngồi ở ngoài cửa và còn hút thuốc. Hơn ba mươi tuổi mà tôi vẫn khiến người khác lo lắng, đến tôi tự nghĩ cũng thấy chán ngấy bản thân mình. Vào tuổi ba mươi, tôi chỉ là một người phụ nữ không có vế sau đáng ngưỡng mộ. Tôi không có xe, chưa có con, công việc có lương cứng nhưng khá bấp bênh, cả việc tôi cũng không có chồng trên luật pháp. Một người phụ nữ ở độ tuổi này được coi là hoàn hảo khi có đủ mấy yếu tố đó, còn tôi thì suốt ngày chỉ biết ở nhà ủ rũ với mọi chuyện.
Tôi ngồi bó gối trên ghế, gõ vài chữ lên máy tính. Ngay lúc đó, điện thoại vang lên.
- Cậu cố ý làm vậy với tớ, phải không?
Tôi liếc nhìn Dim, quay người, nói khẽ vào điện thoại, cố kiềm chế cơn tức giận không bộc phát. Từ lúc tôi nhìn thấy tên công ty đó, tôi đã cảm thấy rất quen thuộc. Đó chẳng phải là công ty đại diện của Phong sao? Hơn nữa, tôi đã xem đoạn clip cậu ấy tham gia chương trình mà tôi bị kiện là ăn cắp ý tưởng đó cách đây vài năm khi cậu ấy hoạt động bên Mỹ.
- Cậu đã nghe tin rồi à?
Giọng Phong mang ý cười, khiêu khích.
- Tớ không ngờ cậu lại lấy tất cả ý tưởng đó đấy. Tớ chỉ nói cho cậu ý tưởng để cậu tự tìm hướng đi thôi chứ không hề bắt cậu phải lấy ý tưởng đó. Cậu không thể nói tớ cố ý được.
Nghe được những lời lẽ này của Phong, tôi đã phần nào hiểu được ánh mắt hôm cậu ấy cố gắng hôn tôi. Cậu ấy đang tức giận với tôi bằng sự thù hận hơn mười năm về trước và cả sự thất vọng vì tôi từ chối tình cảm của cậu ấy. Chưa bao giờ tôi lại tin vào điều này đến thế. Ngày hôm đó tôi đã nghĩ tới nhưng tôi lại phủ nhận nó, cho rằng tôi đã quá cảm tính mà quên đi sự chân thành của cậu ấy dành cho tôi. Hóa ra, sự chân thành đó chỉ là vỏ bọc cho chuyện này. Tôi đã không biết… Tôi đã hoàn toàn không nghĩ tới.
Tôi cười lạnh.
- Được rồi. Vậy cậu cứ tiếp tục làm theo những gì cậu muốn đi.
Tôi định tắt điện thoại, không muốn đôi co thêm thì nghe thấy tiếng Phong hét vào điện thoại.
- Tại sao cậu không yêu tớ? Ngày đó… ngày đó rõ ràng cậu đã rất thích tớ… Tại sao? Tại sao cậu lại thay đổi?
Tiếng nói nghèn nghẹn của Phong như tràn cả vào điện thoại, rất thật. Dường như cậu ấy có nỗi uất ức lớn với tình cảm của tôi.
- Tại sao cậu lại thay đổi tình cảm của cậu khi mà tớ đã phải vứt bỏ hết để nói lên tình cảm của tớ dành cho cậu? Tại sao chỉ mình tớ đợi còn cậu thì không? Tại sao cậu lại lạnh lùng đến như vậy hả An?
Nhớ lại mùa hè năm đó, tôi đã chạy ra khỏi nhà với bộ quần áo ngủ, bắt xe đến sân bay, vừa khóc vừa đi quanh sân bay. Tôi nhìn lên bảng thông báo, cảm thấy rối bời và vô dụng vì tôi không biết Phong bay chuyến bay nào và việc tôi chạy đến đây có ích gì không. Tôi đã chạy quanh sân bay hai tiếng đồng hồ, hỏi thăm về mọi chuyến bay tới Mỹ nhiều tới mức các nhân viên còn phải tỏ ra khó chịu với tôi và trả lời tôi với vẻ mặt bực tức. Cảm giác vừa vụt mất thứ gì đó quan trọng khiến tôi như muốn tan ra. Đó là lần đầu tiên tôi khóc vì ai đó. Sau lần đầu tiên đó, tôi đã hứa không bao giờ rơi một giọt mắt nào vì ai.
Ai nói tôi không đợi?
Tôi đợi chứ. Tôi đợi, đợi trong im lặng, đợi mỗi khi có ai đó nói tôi có người tìm gặp là lại cuống quýt. Một thời gian dài tôi cứ chờ đợi như thế nhưng không một ai biết tôi đang chờ đợi. Họ nói tôi vô tâm, rằng bạn bè thân thiết đi cũng không tiễn, rời cũng không hỏi. Tôi không hề biết cậu ấy đi mà tiễn và nếu có hỏi cũng không biết được gì. Vậy nên tôi đã chờ đợi theo cách mà tôi nghĩ. Rằng, chỉ cần tôi vẫn ở đây, cậu ấy sẽ về. Nhưng thời gian trôi qua, tôi không còn tin vào sự chờ đợi ấy bởi tôi không có niềm tin vào bất cứ điều gì. Tôi cứ sống, cứ yêu. Thật ra, họ nói tôi vô tâm cũng không sai. Tôi là kiểu người chỉ cần đi khỏi cuộc đời tôi là tôi cho ra khỏi tầm mắt. Sự chờ đợi của tôi rất giới hạn. Lần đầu tiên đó rơi vào khoảng năm tháng rồi kết thúc khi tôi nhận ra tình yêu của tôi dành cho Vương. Đó cũng là khoảng thời gian tôi chờ đợi lâu nhất và cũng là lần cuối cùng. Tôi đã đánh rơi niềm tin của tôi vào sự chờ đợi. Tôi thậm chí chỉ chờ đợi Dim sáu tiếng rồi đầu hàng vô điều kiện. Nhưng sáu tiếng mà tôi coi thường và rẻ rúng đó lại cứu vớt tình yêu của tôi. Đêm hôm trước, khi tôi mất ngủ và chỉ nhắm hờ mắt, Dim đã ôm lấy tôi, nói rất nhỏ: “Sáu tiếng với anh không hề ít ỏi như em tưởng đâu An. Bởi vì em chịu đợi anh là anh đã rất vui rồi.” Khoảnh khắc ấy, tôi trở nên bé nhỏ trong vòng tay Dim và niềm tin đã quay trở lại với tôi ngay lúc đó. Tôi đã hiểu về tình yêu, vào một đêm rất dài như thế.
- Bởi vì tớ đã từng thích cậu. Là đã từng, chỉ thế mà thôi!
Ngay khi tôi vừa có mặt tại công ty, hàng loạt con mắt đổ dồn về phía tôi với hơn nửa là sự dè bỉu đi kèm chút thích thú. Tôi đoán là họ đã đợi ngày này rất lâu, ngày mà họ được trông thấy tôi đang ở trên đỉnh cao trôi tuột xuống mà không có bất cứ cái gì để vịn vào.
“Xoạch!”
Một tập tài liệu vứt xuống trước mặt tôi. Tôi đưa tay ra lấy, nhìn nội dung trên tờ giấy kẹp ở ngoài.
- Tôi hy vọng là cô đã có một lời giải thích hoàn hảo cho tôi trong khi đến đây và ngồi thoải mái như vậy.
Amanda nhìn tôi với vẻ lãnh đạm thường thấy. Nếu tôi nói với bà ấy rằng trong suốt khoảng thời gian tôi ngồi taxi tới đây, tôi đã không dùng đến nửa giây để suy nghĩ về vụ kiện tụng thì liệu bà ấy còn giữ nổi vẻ bình tĩnh như bây giờ không.
- Sự thật là ý tưởng đó cháu đã nghe nó từ Phong.
Hai tháng trước, khi tôi đang bế tắc vì không thể tìm kiếm được ý tưởng cho chương trình phát sóng vào đêm Halloween thì Phong đã gợi ý cho tôi. Cậu ấy nói cho tôi đại khái về ý tưởng tổ chức một cuộc thi cho những nhà thiết kế không chuyên thiết kế ra những bộ quần áo ma quỷ để tạo ra hiệu ứng. Đó là một ý tưởng đơn giản nhưng sự tương tác là rất cao nên thu hút được nhiều người xem. Và đó cũng là tập có lượng người xem cao nhất trong vòng sáu tháng cuối năm của chương trình, dĩ nhiên tôi đã được thưởng lương cho điều này. Tôi đã đãi Phong một bữa cơm rất sang trọng cùng với một chầu bia vào một buổi chiều nào đó cậu ấy tự dưng thèm bia và nhớ tới tôi. Bởi vì khi tôi muốn ghi tên cậu ấy vào phần sáng tạo ý tưởng thì cậu ấy đã nói tôi nên ghi tên tôi vào đó với lý do tôi là người phụ trách cuối cùng. Và hơn nữa, còn vì chúng tôi là bạn, chúng tôi có thể chia sẻ cho nhau. Cuối cùng thì tôi đành ký tên tôi vào đó vì không muốn cuộc trò chuyện trở thành cuộc tranh cãi không đáng có.
- Giờ cô đang đổ lỗi cho người khác sao?
Amanda quay mặt lại, ánh mắt của bà ấy không thân thiện chút nào. Dường như có gì đó toát ra từ ánh mắt của bà ấy khiến tôi vừa nhận thấy đã muốn đóng băng hành động, còn không dám mấp máy môi.
- Nhân viên của tôi là những người dám chịu trách nhiệm cho những việc họ làm sai và cả những việc họ không làm sai, chỉ cần trên văn bản có chữ ký của họ. Tôi nghĩ là cô đã nghĩ về trách nhiệm của cô khi ký tài liệu đưa lên cho tôi.
Tôi mệt mỏi, đưa mắt nhìn xuống dòng chữ xiêu vẹo của mình trên tờ giấy rồi đưa mắt nhìn lên tên công ty kiện tôi: Style Jobs Entertainment.
Tôi ra về ngay sau khi rời khỏi văn phòng của Amanda. Bà ấy không nói gì với quyết định chịu trách nhiệm của tôi. Chẳng ai đoán được bà ấy đang nghĩ gì, có thể là ngày mai bà ấy sẽ thông báo cho tôi là tôi không cần đến làm nữa, hoặc là bà ấy muốn tôi đền bù tất cả thiệt hại cho vụ kiện tụng này. Mà không, chỉ cần nghe hai chữ “kiện tụng” thôi thì danh tiếng của công ty đã bị hủy hoại, có thể tôi sẽ bị bà ấy tống vào tù kể cả trong đơn kiện không chỉ đích danh tôi.
- Em định làm gì?
Tùng dựa vào tường, châm một điếu thuốc rồi đưa lên miệng hút. Anh ấy vừa đi làm đã qua nhà tôi nhưng nhất định không chịu vào nhà nói chuyện vì ghét con Bột béo. Lần trước anh ấy đã bị nó phóng bậy vào ba lô nên xem ra anh ấy rất tức giận với nó.
Tôi lấy bao thuốc trong tay Tùng, rút ra một điếu, châm lửa hút. Rít vào một hơi thật chậm, tôi nheo mắt nhìn ra phố, nghĩ ngợi rồi quay sang Tùng, hỏi.
- Anh biết gì về công ty Style Jobs Entertainment không?
- À… ừm… anh không rõ.
Tùng nhíu mày, nhả khói. Thái độ của anh ấy khiến tôi tò mò. Có vẻ anh ấy biết gì đó.
Khi tôi vừa định hỏi Tùng thêm thì Dim về tới nhà. Cửa hàng bánh của Dim bận rộn nhất vào dịp cuối năm mà việc tôi ốm khiến thời gian của anh ấy dành cho một ngày là không đủ nên hôm nay trước khi ra khỏi nhà tôi đã nói anh ấy nên đến cửa hàng xem sao vì tôi có thể sẽ về muộn. Vậy mà anh ấy vẫn giữ lời hứa với tôi sẽ về nhà trước năm giờ chiều. Sáng nay anh ấy đã nhắn tin cho tôi để tôi về nhà ăn tối.
- Hey, Dim!
Tùng thay đổi nét mặt, đứng dậy, vui vẻ gọi tên Dim theo kiểu của tôi và đập tay với Dim.
Trong lúc hai người đó chào hỏi, tôi vội vàng dụi tắt điếu thuốc vào chậu cây, mỉm cười hối lỗi. Chỉ vừa mới một tuần trước thôi dưới sự chứng kiến của bác sĩ và Dim, tôi đã hứa không động tới thuốc lá. Mà giờ thì tôi đã phá tan lời hứa của tôi trong khi Dim luôn giữ lời hứa của anh ấy. Điều này làm tôi thấy xấu hổ.
- Sao anh không vào nhà ngồi?
Dim vỗ vai Tùng, thắc mắc nhưng ánh mắt lại đưa về phía tôi. Tôi giả ngơ, nhìn xung quanh, lén bước lên vài bậc.
Tùng nhún vai, nhăn nhó.
- Ba lô của anh chưa khô. Thôi, anh về đây! Chăm sóc An nhé, ngày hôm nay là một ngày dài với cô ấy đấy.
Dù Tùng ghé sát vào tai Dim thì thầm nhưng qua khẩu hình miệng của anh ấy, tôi gần như biết rõ anh ấy đang nói gì. Tôi đã quên nhắc nhở anh ấy không được nói chuyện này với Dim.
Trái với suy nghĩ của tôi, Dim vào nhà thay quần áo, dặn dò tôi đi tắm rồi chuẩn bị nấu ăn mà không hỏi tôi về chuyện Tùng vừa nói, cũng như là không trách tôi không nghe lời mà ngồi ở ngoài cửa và còn hút thuốc. Hơn ba mươi tuổi mà tôi vẫn khiến người khác lo lắng, đến tôi tự nghĩ cũng thấy chán ngấy bản thân mình. Vào tuổi ba mươi, tôi chỉ là một người phụ nữ không có vế sau đáng ngưỡng mộ. Tôi không có xe, chưa có con, công việc có lương cứng nhưng khá bấp bênh, cả việc tôi cũng không có chồng trên luật pháp. Một người phụ nữ ở độ tuổi này được coi là hoàn hảo khi có đủ mấy yếu tố đó, còn tôi thì suốt ngày chỉ biết ở nhà ủ rũ với mọi chuyện.
Tôi ngồi bó gối trên ghế, gõ vài chữ lên máy tính. Ngay lúc đó, điện thoại vang lên.
- Cậu cố ý làm vậy với tớ, phải không?
Tôi liếc nhìn Dim, quay người, nói khẽ vào điện thoại, cố kiềm chế cơn tức giận không bộc phát. Từ lúc tôi nhìn thấy tên công ty đó, tôi đã cảm thấy rất quen thuộc. Đó chẳng phải là công ty đại diện của Phong sao? Hơn nữa, tôi đã xem đoạn clip cậu ấy tham gia chương trình mà tôi bị kiện là ăn cắp ý tưởng đó cách đây vài năm khi cậu ấy hoạt động bên Mỹ.
- Cậu đã nghe tin rồi à?
Giọng Phong mang ý cười, khiêu khích.
- Tớ không ngờ cậu lại lấy tất cả ý tưởng đó đấy. Tớ chỉ nói cho cậu ý tưởng để cậu tự tìm hướng đi thôi chứ không hề bắt cậu phải lấy ý tưởng đó. Cậu không thể nói tớ cố ý được.
Nghe được những lời lẽ này của Phong, tôi đã phần nào hiểu được ánh mắt hôm cậu ấy cố gắng hôn tôi. Cậu ấy đang tức giận với tôi bằng sự thù hận hơn mười năm về trước và cả sự thất vọng vì tôi từ chối tình cảm của cậu ấy. Chưa bao giờ tôi lại tin vào điều này đến thế. Ngày hôm đó tôi đã nghĩ tới nhưng tôi lại phủ nhận nó, cho rằng tôi đã quá cảm tính mà quên đi sự chân thành của cậu ấy dành cho tôi. Hóa ra, sự chân thành đó chỉ là vỏ bọc cho chuyện này. Tôi đã không biết… Tôi đã hoàn toàn không nghĩ tới.
Tôi cười lạnh.
- Được rồi. Vậy cậu cứ tiếp tục làm theo những gì cậu muốn đi.
Tôi định tắt điện thoại, không muốn đôi co thêm thì nghe thấy tiếng Phong hét vào điện thoại.
- Tại sao cậu không yêu tớ? Ngày đó… ngày đó rõ ràng cậu đã rất thích tớ… Tại sao? Tại sao cậu lại thay đổi?
Tiếng nói nghèn nghẹn của Phong như tràn cả vào điện thoại, rất thật. Dường như cậu ấy có nỗi uất ức lớn với tình cảm của tôi.
- Tại sao cậu lại thay đổi tình cảm của cậu khi mà tớ đã phải vứt bỏ hết để nói lên tình cảm của tớ dành cho cậu? Tại sao chỉ mình tớ đợi còn cậu thì không? Tại sao cậu lại lạnh lùng đến như vậy hả An?
Nhớ lại mùa hè năm đó, tôi đã chạy ra khỏi nhà với bộ quần áo ngủ, bắt xe đến sân bay, vừa khóc vừa đi quanh sân bay. Tôi nhìn lên bảng thông báo, cảm thấy rối bời và vô dụng vì tôi không biết Phong bay chuyến bay nào và việc tôi chạy đến đây có ích gì không. Tôi đã chạy quanh sân bay hai tiếng đồng hồ, hỏi thăm về mọi chuyến bay tới Mỹ nhiều tới mức các nhân viên còn phải tỏ ra khó chịu với tôi và trả lời tôi với vẻ mặt bực tức. Cảm giác vừa vụt mất thứ gì đó quan trọng khiến tôi như muốn tan ra. Đó là lần đầu tiên tôi khóc vì ai đó. Sau lần đầu tiên đó, tôi đã hứa không bao giờ rơi một giọt mắt nào vì ai.
Ai nói tôi không đợi?
Tôi đợi chứ. Tôi đợi, đợi trong im lặng, đợi mỗi khi có ai đó nói tôi có người tìm gặp là lại cuống quýt. Một thời gian dài tôi cứ chờ đợi như thế nhưng không một ai biết tôi đang chờ đợi. Họ nói tôi vô tâm, rằng bạn bè thân thiết đi cũng không tiễn, rời cũng không hỏi. Tôi không hề biết cậu ấy đi mà tiễn và nếu có hỏi cũng không biết được gì. Vậy nên tôi đã chờ đợi theo cách mà tôi nghĩ. Rằng, chỉ cần tôi vẫn ở đây, cậu ấy sẽ về. Nhưng thời gian trôi qua, tôi không còn tin vào sự chờ đợi ấy bởi tôi không có niềm tin vào bất cứ điều gì. Tôi cứ sống, cứ yêu. Thật ra, họ nói tôi vô tâm cũng không sai. Tôi là kiểu người chỉ cần đi khỏi cuộc đời tôi là tôi cho ra khỏi tầm mắt. Sự chờ đợi của tôi rất giới hạn. Lần đầu tiên đó rơi vào khoảng năm tháng rồi kết thúc khi tôi nhận ra tình yêu của tôi dành cho Vương. Đó cũng là khoảng thời gian tôi chờ đợi lâu nhất và cũng là lần cuối cùng. Tôi đã đánh rơi niềm tin của tôi vào sự chờ đợi. Tôi thậm chí chỉ chờ đợi Dim sáu tiếng rồi đầu hàng vô điều kiện. Nhưng sáu tiếng mà tôi coi thường và rẻ rúng đó lại cứu vớt tình yêu của tôi. Đêm hôm trước, khi tôi mất ngủ và chỉ nhắm hờ mắt, Dim đã ôm lấy tôi, nói rất nhỏ: “Sáu tiếng với anh không hề ít ỏi như em tưởng đâu An. Bởi vì em chịu đợi anh là anh đã rất vui rồi.” Khoảnh khắc ấy, tôi trở nên bé nhỏ trong vòng tay Dim và niềm tin đã quay trở lại với tôi ngay lúc đó. Tôi đã hiểu về tình yêu, vào một đêm rất dài như thế.
- Bởi vì tớ đã từng thích cậu. Là đã từng, chỉ thế mà thôi!
/82
|