“Khi có một vài khoảng trống xuất hiện trong câu chuyện của chúng tôi, tôi nhận ra, thì ra nỗi đau luôn cân bằng với tình yêu.”
Tôi bắt đầu trở lại công việc vào một sáng thứ hai ẩm ướt, mưa nhiều và chẳng có chút dấu hiệu nào là muốn ngừng lại. Thay vì váy đẹp áo xinh để đón chào sự trở lại thì tôi khoác lên mình một chiếc áo phao béo to ụ màu đen và đeo đôi bốt da thuộc xếp xó trong tủ từ lâu để ra đường với bộ dạng như “một con nhộng già úa bơi trong cơn mưa” – trích nguyên văn lời của Tùng khi chúng tôi gặp nhau ở đại sảnh công ty. Chưa kể mái tóc lâu ngày không tỉa tót của tôi đã kịp bù xù vì gió ngoài trời đang rít lên từng cơn, đủ để tạo kiểu cho mái tóc của tôi giống Bill Kaulitz. Nhắc đến anh chàng ấy thì tôi nghĩ mình có đủ sự thèm muốn để được sở hữu khuôn mặt sắc sảo của anh ta. Nói thế nào được nhỉ? Đường nét trên mặt tôi là hình vòng cung, tròn lẳn như một cái bánh bao mà tôi thường mua ở tiệm chú Hải đầu ngõ vậy.
Buổi trưa, theo lời mời của Tùng, tôi chịu rời khỏi tổ kén của mình và đi ra ngoài ăn cùng anh ấy. Sau khi ốm xong một trận, tôi trở nên kén ăn và không để tâm đến ăn uống. Tôi thường xuyên bỏ bữa và chỉ nhớ tới đồ ăn khi hai mắt hoa lên và chân tay thì bủn rủn. Minh kêu tôi nên đi khám nhưng tôi toàn lờ đi sự nhắc nhở của cô ấy và tiếp tục cái sự nghiệp thờ ơ của bản thân.
- Em ăn ít thế?
Tùng nhai nhồm nhoàm, ngẩng lên thấy tôi đã ngồi yên nhìn ra ngoài cửa sổ từ bao giờ với số thức ăn gần như là nguyên vẹn trên đĩa.
- Ừm.
Tôi đáp lại, đợi chờ Tùng lấp đầy cái bụng rỗng của anh ấy để về công ty. Lúc chúng tôi đến đây, Tùng đã nói cả thảy ba mươi lần về việc anh ấy đói và đói như thế nào vì ngày hôm qua anh ấy đã say rượu nên chẳng thể ăn được gì. Nghĩ đến việc say rượu, tôi lại nhớ đến những lần Dim uống say, anh ấy rất ngoan và tự giác. Dù hai mắt có đánh lộn vào nhau, chân cao chân thấp cũng đi rất khẽ, vào phòng tắm thay quần áo, ăn chút gì đó rồi yên lặng nằm ngủ ở sofa để tôi không bị mùi rượu đánh thức dậy. Có lần tôi hỏi Dim rằng làm sao anh ấy có đủ tỉnh táo để làm ngần ấy việc một cách có trình tự như vậy trong khi say ngất ngưởng như thế và anh ấy cười, nói với tôi, anh sống một mình lâu rồi thành ra lại có thói quen tự chăm sóc bản thân. Kiểu người như Dim, hoặc là một nhân vật tưởng tượng, hoặc là mấy tỷ năm trái đất mới có một người.
- Ra kia lấy cho anh ít giấy ăn đi.
Tùng nài nỉ tôi.
Bởi vì quán ăn rất đông nên gọi vài lần phục vụ cũng không tới được nên tôi đành đứng dậy đi lấy cho anh ấy.
Tôi chen qua nhóm người đang xếp hàng gọi món, nhích ra quầy tính tiền lấy hộp giấy ăn, bỗng chợt một bóng dáng quen thuộc đang im lặng ngồi bên cửa sổ thu hút ánh mắt tôi. Tôi không giấu nổi sự kích động trong đáy mắt, chớp vội vài cái.
Dim.
Dim ở đây.
Anh ấy đang ngồi ở một góc quán ăn, trầm tĩnh ngồi nhìn ra ngoài phố. Dường như anh ấy vừa mới đến, những vệt mưa còn đọng trên áo anh ấy.
Dim gầy quá, hốc hác và mệt mỏi.
Tôi nén đau lòng, kìm lại bước chân mong mỏi được đến ngay bên anh ấy, xoay người.
Tôi đi rất nhanh về bàn của tôi, vội vàng xách túi, dặn dò Tùng.
- Không phải đợi em đâu. Anh cứ về trước đi, bây giờ em có chút việc.
Rồi cứ thế tôi lao ra ngoài cửa, vụt khỏi khoảng không gian có Dim đang ở đó, khó khăn thở một hơi dài vẫy một chiếc taxi rồi leo vội lên. Tôi không biết gọi hành động của tôi bây giờ là gì? Là trốn tránh phải không? Hay là lo sợ, là bối rối, là tức giận? Tôi không biết nữa. Nhưng ngay khi thấy Dim, lòng tôi trỗi lên một cảm giác khó tả, như đè nén, như nuốt trọn tình cảm của tôi xuống tận cùng. Tôi muốn bước tới chỗ anh ấy, hét lên hỏi tại sao anh ấy lại rời bỏ tôi dễ dàng thế, đòi anh ấy cho tôi tất cả những lời giải thích, có thể là như tôi đã nghĩ hoặc có thể là một sự hiểu lầm nào đó mà tất cả mọi thứ xung quanh tôi vô tình tạo dựng nên. Thứ tôi cần là lời giải đáp của anh ấy. Gì cũng được, miễn là anh ấy chịu nói với tôi thay vì nghe theo lời tôi, bỏ đi một cách ngoan ngoãn đầy đáng ghét như thế. Chỉ có điều, khi tôi muốn bước đến thì đồng thời cảm giác muốn chạy trốn lại kịp thời ôm chặt suy nghĩ kia để rồi suy nghĩ muốn chạy trốn chiến thắng, mang theo tôi bỏ đi.
- Cô đi đâu?
Chú tài xế taxi lên tiếng hỏi sau khi đi được một đoạn.
Nghe thấy giọng của một người xa lạ, tôi chợt giật mình.
- Cháu… chú..
- Cô sao vậy?
Chú tài xế nhìn qua gương, có vẻ sắc mặt tôi không được tốt nên chú ấy có chút lo lắng, đi rất chậm.
- Chú quay lại quán ăn vừa nãy đi ạ.
Tôi ngước nhìn lên, khẳng định lại suy nghĩ vừa lướt qua đầu mặc cho cái nhíu mày khó hiểu của chú tài xế hướng về phía tôi.
Khi tôi bước xuống xe, mưa dày hơn khiến cho cả cơ thể tôi như vừa rơi xuống nước, ướt sạch. Tôi đã mất rất nhiều phút đứng chôn chân trước cửa quán, nhìn tới chỗ Dim đang ngồi ăn. Tôi thò tay vào túi xách, mơ hồ lục tìm điện thoại, không nhìn mà bấm nút số một rồi bình tĩnh bước vào quán ăn. Từ đằng sau, tôi thấy Dim đang cầm điện thoại, chần chừ một lúc cũng áp lên tai nghe. Tôi tiến đến, đặt điện thoại đang gọi xuống bàn, ngồi xuống trước mặt Dim, nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to của anh ấy. Chưa đầy một phút sau, Dim bỏ điện thoại xuống, không nhìn tôi mà kéo chiếc khăn trên cổ anh ấy xuống, đứng dậy vén đuôi tóc ướt của tôi lên rồi quàng khăn vào cổ tôi.
- Vừa khỏi ốm đừng để ốm trở lại nữa.
Dim buồn bã nói.
Ra là anh ấy biết tôi bị ốm nhưng lại chẳng có một cuộc điện thoại hỏi thăm nào, thậm chí điện thoại luôn ở trong tình trạng không liên lạc được. Anh ấy định dứt khoát với tôi bởi vì anh ấy muốn làm theo ý muốn của tôi sao? Thế thì tôi sai rồi, tôi rút lại lời, tôi không nói nữa. Bỏ đi!
Tôi chậm rãi mở miệng.
- Em đói rồi.
Nghe tôi nói vậy, Dim đứng lên, định đi gọi món cho tôi nhưng bị tôi giữ lại. Tôi ngẩng đầu nhìn Dim rồi đưa mắt liếc về phía bát mỳ bò nguội ngắt trên bàn.
- Em sẽ ăn cái đó. Em chỉ nói để anh biết thôi.
Rồi không chần chừ thêm, tôi lấy một đôi đũa, lau sơ qua rồi kéo bát mỳ về phía mình, bắt đầu ăn và chẳng quan tâm nó còn chút ấm áp nào không.
Dim ngồi về chỗ, kéo lại bát mỳ trong tay tôi.
- Nguội rồi, để anh gọi cho em bát khác.
Tôi từ chối lời đề nghị của Dim, mặc kệ bát mỳ ở xa tầm với, quơ đũa lung tung gắp được vài sợi cho vào miệng. Chẳng hiểu sao ở trước mặt Dim, tôi lại muốn ăn như thế, còn muốn ăn bất cứ thứ gì mà chẳng hề kén chọn như mấy ngày gần đây. Tuy vậy, dạ dày tôi bắt đầu quặn lại vì chưa thích ứng được với sự co bóp đột ngột. Tôi bóp bụng bằng một tay, tay còn lại vẫn cầm đũa gắp mỳ, thi thoảng cảm thán vài âm thanh phát ra nơi cuống họng.
Dim vẫn ngồi yên một chỗ nhìn tôi ăn, không tỏ thái độ gì.
Cả quán ăn đông nghịt và ồn ã như vậy dường như chẳng có chút ảnh hưởng đến câu chuyện của hai chúng tôi, ngỡ như chúng tôi đang ngồi trên một cánh đồng xanh cỏ, vắng lặng và yên bình. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng giữa tôi và Dim lại có những phút lặng như thế này. Tôi muốn nói nhiều thứ nhưng lại băn khoăn không biết nên mở lời thế nào, nên hỏi ra sao rồi chuyện gì sẽ tiếp diễn tiếp theo. Chính bởi vì trong lòng quá nhiều lo sợ, quá nhiều băn khoăn nên tôi chưa từng chịu mở lời trước. Hay thật ra, bởi vì tôi sợ chịu thiệt, sợ phải đau, sợ một trang giấy cũ cứ giở đi giở lại mãi. Khi tôi còn học cấp ba, vài bạn học nói tôi có nhiều suy nghĩ ích kỷ nhưng phần lớn là thuộc kiểu giữ bản thân quá chặt trước những mối quan hệ mới. Tôi khá dè dặt trong việc kết bạn nên tôi không có nhiều bạn nhưng một khi đã cảm thấy thân thiết với ai thì tôi sẽ mở lòng thoải mái hơn, như việc kết bạn với Minh cũng vậy. Ở cạnh cô ấy, tôi luôn là chính mình, bày ra tất cả những tính cách xấu xí mà tôi giấu giếm kỹ càng với bất kỳ ai có ý định tiếp xúc với tôi. Tôi sợ ai đó làm ảnh hưởng tới tôi và cuộc sống của tôi nên tôi luôn cẩn thận, dần dần trở nên khó tính và ích kỷ hơn.
Khi tôi ăn xong cũng đã quá giờ vào làm việc rất lâu nên tôi cứ thong dong một mình, Dim cũng chẳng có vẻ gì là gấp gáp.
- Không phải em định kể khổ để anh thương đâu nhưng đây là món ăn duy nhất em ăn vào bụng trong ba ngày nay đấy.
Tôi suy nghĩ một chút, giấu nhẹm chi tiết về vài cọng rau lúc trước tôi ăn.
Dim đứng ngang hàng với tôi ở ngoài cửa quán ăn, nhìn cơn mưa tạnh dần, cuối cùng lên tiếng.
- Đi về nào!
Rồi Dim bước một chân xuống bậc, không thấy tiếng chân của tôi lại ngoảnh lại nhìn, nhíu mày. Lâu rồi tôi không còn thấy đôi mắt híp lên vì vui sướng của anh ấy mà chỉ nhìn thấy những lần nhíu mày mệt mỏi.
Tôi lắc đầu, nước mắt tự nhiên ứa ra, không nghe lời ướt đầy hốc mắt.
- Em không muốn đi cùng đường với anh rồi phải rẽ khác lối. Em sẽ không trẻ con nên anh đừng bao giờ coi em là đứa trẻ ba mươi ba tuổi. Em đang già đến phát điên lên đây. Chỉ vì chút nhớ nhung anh mà ngủ không được, ăn cũng không xong, chỉ muốn gọi cho anh, nghe giọng anh xong thì ăn một bát cơm to, uống một ngụm nước đầy rồi leo lên giường ngủ hai mươi tư tiếng. Anh thấy đấy, em vẫn ổn cả ngoài những điều không ổn kia. Cho nên…
Tôi nghẹn lời, nấc lên rồi đưa tay lên lau nước mắt bằng mấy ngón tay lạnh giá vụng về.
- … cho nên để em nhìn thấy bóng lưng anh, chắc sẽ ăn được một bát nhỏ, chắc sẽ ngủ được mười hai tiếng. Em chỉ cần thế thôi!
Dim đã xoay hẳn người, nhìn tôi bằng đôi mắt u buồn. Ánh mắt anh ấy da diết ôm trọn hình ảnh khổ sở của tôi. Dim thu lại vạt áo, ngồi xuống cạnh tôi. Thật chậm, anh ấy đặt tay lên vai tôi, nhè nhẹ dỗ dành.
- Tiếc là mắt anh dạo này khô quá, định khóc cùng em cho em đỡ xấu mặt một mình mà chẳng rơi được giọt nào.
Dim cảm than, thở dài.
Câu nói của Dim làm tôi mếu máo thêm, véo vào hông anh ấy một cái thật đau, làu bàu.
- Đây là nước mưa, không phải nước mắt.
Dim mỉm cười, nhìn tôi chăm chú rồi kéo ống tay áo khoác lên, lau nước mắt, nước mũi cho tôi bằng ống tay áo sơ mi bên trong của anh ấy.
- Áo xịn này, lau đi, anh cho phép đấy!
Dim bắt đầu trêu đùa tôi để tôi ngừng khóc. Khóc ở chỗ đông người hình như là thói quen của tôi, xấu mặt hay không tôi chẳng để tâm bao giờ, cứ như một mình một thế giới, muốn thì khóc, xong thì thôi. Nhìn sang người bên cạnh, lòng tôi ấm lại. Tôi không biết là khoảnh khắc này kéo dài bao lâu nhưng dù sao điều này cũng đủ làm trái tim tôi hiền lành hơn rồi.
Tôi bắt đầu trở lại công việc vào một sáng thứ hai ẩm ướt, mưa nhiều và chẳng có chút dấu hiệu nào là muốn ngừng lại. Thay vì váy đẹp áo xinh để đón chào sự trở lại thì tôi khoác lên mình một chiếc áo phao béo to ụ màu đen và đeo đôi bốt da thuộc xếp xó trong tủ từ lâu để ra đường với bộ dạng như “một con nhộng già úa bơi trong cơn mưa” – trích nguyên văn lời của Tùng khi chúng tôi gặp nhau ở đại sảnh công ty. Chưa kể mái tóc lâu ngày không tỉa tót của tôi đã kịp bù xù vì gió ngoài trời đang rít lên từng cơn, đủ để tạo kiểu cho mái tóc của tôi giống Bill Kaulitz. Nhắc đến anh chàng ấy thì tôi nghĩ mình có đủ sự thèm muốn để được sở hữu khuôn mặt sắc sảo của anh ta. Nói thế nào được nhỉ? Đường nét trên mặt tôi là hình vòng cung, tròn lẳn như một cái bánh bao mà tôi thường mua ở tiệm chú Hải đầu ngõ vậy.
Buổi trưa, theo lời mời của Tùng, tôi chịu rời khỏi tổ kén của mình và đi ra ngoài ăn cùng anh ấy. Sau khi ốm xong một trận, tôi trở nên kén ăn và không để tâm đến ăn uống. Tôi thường xuyên bỏ bữa và chỉ nhớ tới đồ ăn khi hai mắt hoa lên và chân tay thì bủn rủn. Minh kêu tôi nên đi khám nhưng tôi toàn lờ đi sự nhắc nhở của cô ấy và tiếp tục cái sự nghiệp thờ ơ của bản thân.
- Em ăn ít thế?
Tùng nhai nhồm nhoàm, ngẩng lên thấy tôi đã ngồi yên nhìn ra ngoài cửa sổ từ bao giờ với số thức ăn gần như là nguyên vẹn trên đĩa.
- Ừm.
Tôi đáp lại, đợi chờ Tùng lấp đầy cái bụng rỗng của anh ấy để về công ty. Lúc chúng tôi đến đây, Tùng đã nói cả thảy ba mươi lần về việc anh ấy đói và đói như thế nào vì ngày hôm qua anh ấy đã say rượu nên chẳng thể ăn được gì. Nghĩ đến việc say rượu, tôi lại nhớ đến những lần Dim uống say, anh ấy rất ngoan và tự giác. Dù hai mắt có đánh lộn vào nhau, chân cao chân thấp cũng đi rất khẽ, vào phòng tắm thay quần áo, ăn chút gì đó rồi yên lặng nằm ngủ ở sofa để tôi không bị mùi rượu đánh thức dậy. Có lần tôi hỏi Dim rằng làm sao anh ấy có đủ tỉnh táo để làm ngần ấy việc một cách có trình tự như vậy trong khi say ngất ngưởng như thế và anh ấy cười, nói với tôi, anh sống một mình lâu rồi thành ra lại có thói quen tự chăm sóc bản thân. Kiểu người như Dim, hoặc là một nhân vật tưởng tượng, hoặc là mấy tỷ năm trái đất mới có một người.
- Ra kia lấy cho anh ít giấy ăn đi.
Tùng nài nỉ tôi.
Bởi vì quán ăn rất đông nên gọi vài lần phục vụ cũng không tới được nên tôi đành đứng dậy đi lấy cho anh ấy.
Tôi chen qua nhóm người đang xếp hàng gọi món, nhích ra quầy tính tiền lấy hộp giấy ăn, bỗng chợt một bóng dáng quen thuộc đang im lặng ngồi bên cửa sổ thu hút ánh mắt tôi. Tôi không giấu nổi sự kích động trong đáy mắt, chớp vội vài cái.
Dim.
Dim ở đây.
Anh ấy đang ngồi ở một góc quán ăn, trầm tĩnh ngồi nhìn ra ngoài phố. Dường như anh ấy vừa mới đến, những vệt mưa còn đọng trên áo anh ấy.
Dim gầy quá, hốc hác và mệt mỏi.
Tôi nén đau lòng, kìm lại bước chân mong mỏi được đến ngay bên anh ấy, xoay người.
Tôi đi rất nhanh về bàn của tôi, vội vàng xách túi, dặn dò Tùng.
- Không phải đợi em đâu. Anh cứ về trước đi, bây giờ em có chút việc.
Rồi cứ thế tôi lao ra ngoài cửa, vụt khỏi khoảng không gian có Dim đang ở đó, khó khăn thở một hơi dài vẫy một chiếc taxi rồi leo vội lên. Tôi không biết gọi hành động của tôi bây giờ là gì? Là trốn tránh phải không? Hay là lo sợ, là bối rối, là tức giận? Tôi không biết nữa. Nhưng ngay khi thấy Dim, lòng tôi trỗi lên một cảm giác khó tả, như đè nén, như nuốt trọn tình cảm của tôi xuống tận cùng. Tôi muốn bước tới chỗ anh ấy, hét lên hỏi tại sao anh ấy lại rời bỏ tôi dễ dàng thế, đòi anh ấy cho tôi tất cả những lời giải thích, có thể là như tôi đã nghĩ hoặc có thể là một sự hiểu lầm nào đó mà tất cả mọi thứ xung quanh tôi vô tình tạo dựng nên. Thứ tôi cần là lời giải đáp của anh ấy. Gì cũng được, miễn là anh ấy chịu nói với tôi thay vì nghe theo lời tôi, bỏ đi một cách ngoan ngoãn đầy đáng ghét như thế. Chỉ có điều, khi tôi muốn bước đến thì đồng thời cảm giác muốn chạy trốn lại kịp thời ôm chặt suy nghĩ kia để rồi suy nghĩ muốn chạy trốn chiến thắng, mang theo tôi bỏ đi.
- Cô đi đâu?
Chú tài xế taxi lên tiếng hỏi sau khi đi được một đoạn.
Nghe thấy giọng của một người xa lạ, tôi chợt giật mình.
- Cháu… chú..
- Cô sao vậy?
Chú tài xế nhìn qua gương, có vẻ sắc mặt tôi không được tốt nên chú ấy có chút lo lắng, đi rất chậm.
- Chú quay lại quán ăn vừa nãy đi ạ.
Tôi ngước nhìn lên, khẳng định lại suy nghĩ vừa lướt qua đầu mặc cho cái nhíu mày khó hiểu của chú tài xế hướng về phía tôi.
Khi tôi bước xuống xe, mưa dày hơn khiến cho cả cơ thể tôi như vừa rơi xuống nước, ướt sạch. Tôi đã mất rất nhiều phút đứng chôn chân trước cửa quán, nhìn tới chỗ Dim đang ngồi ăn. Tôi thò tay vào túi xách, mơ hồ lục tìm điện thoại, không nhìn mà bấm nút số một rồi bình tĩnh bước vào quán ăn. Từ đằng sau, tôi thấy Dim đang cầm điện thoại, chần chừ một lúc cũng áp lên tai nghe. Tôi tiến đến, đặt điện thoại đang gọi xuống bàn, ngồi xuống trước mặt Dim, nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to của anh ấy. Chưa đầy một phút sau, Dim bỏ điện thoại xuống, không nhìn tôi mà kéo chiếc khăn trên cổ anh ấy xuống, đứng dậy vén đuôi tóc ướt của tôi lên rồi quàng khăn vào cổ tôi.
- Vừa khỏi ốm đừng để ốm trở lại nữa.
Dim buồn bã nói.
Ra là anh ấy biết tôi bị ốm nhưng lại chẳng có một cuộc điện thoại hỏi thăm nào, thậm chí điện thoại luôn ở trong tình trạng không liên lạc được. Anh ấy định dứt khoát với tôi bởi vì anh ấy muốn làm theo ý muốn của tôi sao? Thế thì tôi sai rồi, tôi rút lại lời, tôi không nói nữa. Bỏ đi!
Tôi chậm rãi mở miệng.
- Em đói rồi.
Nghe tôi nói vậy, Dim đứng lên, định đi gọi món cho tôi nhưng bị tôi giữ lại. Tôi ngẩng đầu nhìn Dim rồi đưa mắt liếc về phía bát mỳ bò nguội ngắt trên bàn.
- Em sẽ ăn cái đó. Em chỉ nói để anh biết thôi.
Rồi không chần chừ thêm, tôi lấy một đôi đũa, lau sơ qua rồi kéo bát mỳ về phía mình, bắt đầu ăn và chẳng quan tâm nó còn chút ấm áp nào không.
Dim ngồi về chỗ, kéo lại bát mỳ trong tay tôi.
- Nguội rồi, để anh gọi cho em bát khác.
Tôi từ chối lời đề nghị của Dim, mặc kệ bát mỳ ở xa tầm với, quơ đũa lung tung gắp được vài sợi cho vào miệng. Chẳng hiểu sao ở trước mặt Dim, tôi lại muốn ăn như thế, còn muốn ăn bất cứ thứ gì mà chẳng hề kén chọn như mấy ngày gần đây. Tuy vậy, dạ dày tôi bắt đầu quặn lại vì chưa thích ứng được với sự co bóp đột ngột. Tôi bóp bụng bằng một tay, tay còn lại vẫn cầm đũa gắp mỳ, thi thoảng cảm thán vài âm thanh phát ra nơi cuống họng.
Dim vẫn ngồi yên một chỗ nhìn tôi ăn, không tỏ thái độ gì.
Cả quán ăn đông nghịt và ồn ã như vậy dường như chẳng có chút ảnh hưởng đến câu chuyện của hai chúng tôi, ngỡ như chúng tôi đang ngồi trên một cánh đồng xanh cỏ, vắng lặng và yên bình. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng giữa tôi và Dim lại có những phút lặng như thế này. Tôi muốn nói nhiều thứ nhưng lại băn khoăn không biết nên mở lời thế nào, nên hỏi ra sao rồi chuyện gì sẽ tiếp diễn tiếp theo. Chính bởi vì trong lòng quá nhiều lo sợ, quá nhiều băn khoăn nên tôi chưa từng chịu mở lời trước. Hay thật ra, bởi vì tôi sợ chịu thiệt, sợ phải đau, sợ một trang giấy cũ cứ giở đi giở lại mãi. Khi tôi còn học cấp ba, vài bạn học nói tôi có nhiều suy nghĩ ích kỷ nhưng phần lớn là thuộc kiểu giữ bản thân quá chặt trước những mối quan hệ mới. Tôi khá dè dặt trong việc kết bạn nên tôi không có nhiều bạn nhưng một khi đã cảm thấy thân thiết với ai thì tôi sẽ mở lòng thoải mái hơn, như việc kết bạn với Minh cũng vậy. Ở cạnh cô ấy, tôi luôn là chính mình, bày ra tất cả những tính cách xấu xí mà tôi giấu giếm kỹ càng với bất kỳ ai có ý định tiếp xúc với tôi. Tôi sợ ai đó làm ảnh hưởng tới tôi và cuộc sống của tôi nên tôi luôn cẩn thận, dần dần trở nên khó tính và ích kỷ hơn.
Khi tôi ăn xong cũng đã quá giờ vào làm việc rất lâu nên tôi cứ thong dong một mình, Dim cũng chẳng có vẻ gì là gấp gáp.
- Không phải em định kể khổ để anh thương đâu nhưng đây là món ăn duy nhất em ăn vào bụng trong ba ngày nay đấy.
Tôi suy nghĩ một chút, giấu nhẹm chi tiết về vài cọng rau lúc trước tôi ăn.
Dim đứng ngang hàng với tôi ở ngoài cửa quán ăn, nhìn cơn mưa tạnh dần, cuối cùng lên tiếng.
- Đi về nào!
Rồi Dim bước một chân xuống bậc, không thấy tiếng chân của tôi lại ngoảnh lại nhìn, nhíu mày. Lâu rồi tôi không còn thấy đôi mắt híp lên vì vui sướng của anh ấy mà chỉ nhìn thấy những lần nhíu mày mệt mỏi.
Tôi lắc đầu, nước mắt tự nhiên ứa ra, không nghe lời ướt đầy hốc mắt.
- Em không muốn đi cùng đường với anh rồi phải rẽ khác lối. Em sẽ không trẻ con nên anh đừng bao giờ coi em là đứa trẻ ba mươi ba tuổi. Em đang già đến phát điên lên đây. Chỉ vì chút nhớ nhung anh mà ngủ không được, ăn cũng không xong, chỉ muốn gọi cho anh, nghe giọng anh xong thì ăn một bát cơm to, uống một ngụm nước đầy rồi leo lên giường ngủ hai mươi tư tiếng. Anh thấy đấy, em vẫn ổn cả ngoài những điều không ổn kia. Cho nên…
Tôi nghẹn lời, nấc lên rồi đưa tay lên lau nước mắt bằng mấy ngón tay lạnh giá vụng về.
- … cho nên để em nhìn thấy bóng lưng anh, chắc sẽ ăn được một bát nhỏ, chắc sẽ ngủ được mười hai tiếng. Em chỉ cần thế thôi!
Dim đã xoay hẳn người, nhìn tôi bằng đôi mắt u buồn. Ánh mắt anh ấy da diết ôm trọn hình ảnh khổ sở của tôi. Dim thu lại vạt áo, ngồi xuống cạnh tôi. Thật chậm, anh ấy đặt tay lên vai tôi, nhè nhẹ dỗ dành.
- Tiếc là mắt anh dạo này khô quá, định khóc cùng em cho em đỡ xấu mặt một mình mà chẳng rơi được giọt nào.
Dim cảm than, thở dài.
Câu nói của Dim làm tôi mếu máo thêm, véo vào hông anh ấy một cái thật đau, làu bàu.
- Đây là nước mưa, không phải nước mắt.
Dim mỉm cười, nhìn tôi chăm chú rồi kéo ống tay áo khoác lên, lau nước mắt, nước mũi cho tôi bằng ống tay áo sơ mi bên trong của anh ấy.
- Áo xịn này, lau đi, anh cho phép đấy!
Dim bắt đầu trêu đùa tôi để tôi ngừng khóc. Khóc ở chỗ đông người hình như là thói quen của tôi, xấu mặt hay không tôi chẳng để tâm bao giờ, cứ như một mình một thế giới, muốn thì khóc, xong thì thôi. Nhìn sang người bên cạnh, lòng tôi ấm lại. Tôi không biết là khoảnh khắc này kéo dài bao lâu nhưng dù sao điều này cũng đủ làm trái tim tôi hiền lành hơn rồi.
/82
|