“Trên đời này có hai loại nỗi đau. Một là nỗi đau về thể xác. Hai là nỗi đau về tâm hồn. Bất hạnh thay, nỗi đau nào tôi cũng nếm cả rồi.”
Tôi đã gặp lại bố của con Minh, tên là Quân, cậu ta khá đẹp trai với khuôn mặt góc cạnh nam tính và vóc dáng cao ráo như người mẫu. Minh không cho tôi gọi Quân là người yêu của cô ấy hay chồng của cô ấy mà chỉ được gọi là bố Bia vì cô ấy đặt biệt danh cho con cô ấy là Bia - thứ khiến cho cô ấy và Quân bất đắc dĩ phải lệ thuộc vào nhau. Tuần trước Minh còn gào lên với tôi là gia đình nhà Quân đúng là không thể xem thường được. Bố làm thẩm phán của thành phố, mẹ là giám đốc của hãng thời trang có tiếng ở nước ngoài, chị gái của Quân là người mẫu nổi tiếng còn cậu ta cũng là một nhân vật tiếng tăm ở trường đại học. Mất nguyên nửa ngày tôi nghe Minh ca thán là đời cô ấy thật xúi quẩy khi gặp phải Quân và dây dưa với cậu ta bởi vì cô ấy sống rất vô nguyên tắc, tính tình nhiều khi không được dịu dàng và không phải dạng biết nghe lời nên gặp phải gia đình nề nếp cô ấy thấy vô cùng đáng sợ. Chẳng nói đến gì cô ấy, tôi đây cũng cảm thấy hoang mang nếu bản thân rơi vào hoàn cảnh như cô ấy.
Mười giờ đêm, tôi mới được Minh thả cho về nhà vì cô ấy cứ giữ rịt tôi lại nói chuyện và rầu rĩ. Trong nhà không bật điện, chỉ có vài ánh đèn tường xanh nhạt le lói ở một góc nhà, gió từ ban công lùa vào, tôi khẽ rùng mình khi đi ngang qua cơn gió đó, bước chân nhẹ nhàng vào phòng ngủ. Trên giường không có Dim mà ngoài nhà tôi thấy giày anh ấy đã gọn gàng đặt trên kệ. Tôi thay bộ quần áo ngủ, đi loanh quanh mà tìm Dim nhưng chẳng thấy bóng dáng anh ấy đâu. Cho tới khi tôi cảm thấy hai mi mắt díu lại vào nhau, cơ thể uể oải chẳng muốn cử động, đành ra đóng cửa ban công để vào ngủ thì tôi lại nhìn thấy Dim đang ngồi ở ban công, với một chai rượu. Anh ấy ngồi dựa vào tường, mắt nhìn xa xăm về phía mấy tòa nhà đối diện lấp lánh ánh điện, hai tay bắt chéo vào nhau, cả cơ thể thả lỏng để mặc cho những cơn gió vờn quanh đùa nghịch mái tóc và chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người. Tôi chưa từng nhìn thấy Dim như thế này, một Dim trầm tĩnh và im lặng đến lạ thường, một Dim thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh, không cười đùa, không vui vẻ, không sức sống. Nhìn thấy anh ấy, lòng tôi chợt thắt lại.
- Dim…
Tôi lẳng lặng đến bên Dim, khẽ lên tiếng.
- Đi ngủ thôi anh.
Dim giật mình, quay đầu lại.
- Em về rồi à?
Giọng Dim khàn đục. Anh ấy ho khẽ vài tiếng rồi lo lắng nhìn tôi.
- Mau về phòng ngủ đi. Ở đây lạnh lắm, cẩn thận ốm.
Rồi anh ấy đẩy vai tôi, thấy tôi không chịu di chuyển, đành bước xuống khỏi ban công, ôm vai tôi đưa tôi vào trong nhà.
Tôi vẫn đứng im, nhìn Dim.
Cuối cùng Dim cũng đầu hàng trước sự bướng bỉnh của tôi, cùng tôi đi ngủ.
Nửa đêm, Minh gọi cho tôi, khóc thút thít nói vào điện thoại: “Mày ơi, Quân bảo tao tè dầm. Nhưng mà tao đau bụng lắm.” Rồi cô ấy còn tiếp tục vừa mắng người bên cạnh cô ấy vừa khóc lóc bảo tôi ngần này tuổi mà còn bị bảo tè ra quần. Tôi vội vàng ngồi dậy lên mạng tra, hốt hoảng khi biết biểu hiện của cô ấy là bị vỡ ối. Chính bản thân tôi cũng cảm thấy hoang mang trước điều này nói gì đến việc cô ấy đang tự mình trải qua. Tôi trấn an Minh, kêu cô ấy chuyển máy cho Quân dặn dò cậu ta chuẩn bị đưa cô ấy vào bệnh viện. Thằng nhóc này đúng thật chẳng biết gì, nghe tôi nói xong vâng dạ chẳng thấy đâu chỉ thấy đáp lại là tiếng sụt sịt. Tôi không bình tĩnh liền mắng cậu ta, khóc lóc cái nỗi gì, mau đưa cô ấy đi đẻ, bấy giờ cậu ta mới ngoan ngoãn đáp lại thật nhanh.
Lúc tôi quay lại giường đã không còn thấy Dim ở đó. Có lẽ anh ấy đã ra khỏi nhà lúc tôi đang ngủ bởi vì khi nãy tôi thức dậy đã luôn ngồi trong phòng khách nên không thể nào anh ấy đi qua mà tôi không biết. Anh ấy đi rất vội, áo khoác không mặc, giày vẫn nguyên trên kệ, chỉ đeo dép trong nhà mà đi ngay. Có chuyện gì khiến anh ấy phải đi gấp gáp như thế? Tôi lo lắng, vừa mặc quần áo chuẩn bị đến bệnh viện vừa gọi cho Dim. Giọng nữ đáp lại trong điện thoại như một cái máy lặp đi lặp lại suốt chặng đường từ nhà đến bệnh viện khiến tôi chán nản, từ bỏ, cất điện thoại vào túi rồi chạy vội vào bệnh viện. Minh đang nhăn nhó ôm bụng, miệng không ngừng kêu ca khó chịu. Tôi ôm lấy Minh, vỗ về.
- Không sao, mày thở đều đi. Phù… phù…
Tôi cố gắng làm cô ấy bình tĩnh hơn dù tôi còn đang bối rối với tình trạng này của cô ấy. Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy nhợt nhạt và mệt mỏi như vậy, hẳn là đau đớn lắm với các cơn co thắt trong bụng.
An ủi Minh một lúc lâu, tôi nhìn sang Quân, thấy trên mặt cậu ta có vài ba vết xước còn rớm máu.
- Cậu bị làm sao vậy?
Quân ngẩng lên nhìn tôi, chưa kịp trả lời thì Minh chen vào.
- Thì tao cào cậu ta chứ sao. Nãy tao đau quá vung chân vung tay cào trúng mặt cậu ta.
Minh lấy lại được hô hấp, giọng tỉnh bơ khai ra nguyên nhân.
Tôi bật cười.
Nụ cười của tôi chưa kịp vang lên thành tiếng đã vội tắt ngấm vì hình ảnh vừa lướt qua trước mắt tôi.
Dim bế một đứa bé trên tay chạy qua, ánh mắt lo lắng nhìn chăm chú đứa bé, bước chân vội vã lướt qua tôi chưa đầy một giây, chẳng chùng lại nhịp nào. Theo sau anh ấy lại là người mà tôi vừa nghĩ tới, là Lan. Tuy vẻ mặt của cô ta rất hoang mang, lo lắng nhưng khi cô ta đi qua tôi, ngỡ như đã cố ý đi chậm lại, để lại cho tôi một nụ cười đắc ý. Tôi đứng chôn chân một chỗ, mắt nhìn theo hình ảnh đau lòng đó.
Minh giật ống tay áo tôi.
- Đó chẳng phải là…
- Không có gì cả.
Tôi mím chặt môi, ngửa mặt thật nhanh để nước mắt chảy ngược vào trong rồi quay lại mỉm cười với Minh.
- Kìa, bác sĩ gọi kìa.
Để không bị cô ấy truy hỏi thêm, tôi đẩy cô ấy vào phòng rồi đi ra mau chóng. Đến khi chỉ còn một mình, tôi không nén nổi nỗi bi thương đang thấm dần trong tim, ôm mặt gục xuống khóc nức nở, đôi chân run rẩy đứng không vững khiến tôi như ngã quỵ. Đã bao nhiêu lần tôi phải giả vờ như không thấy, giả vờ như tốt bụng, giả vờ như người ngoài nhìn theo hình ảnh chồng tôi đi cùng với người phụ nữ khác, ôm đứa con không phải của tôi, yêu thương người khác và lừa dối tôi. Cho đến bao giờ tôi mới không cần phải chịu đựng, đè nén và ôm chặt trong tim để rồi thổn thức như thế này nữa? Cho tới khi nào, cho tới khi nào đây…
Nữ hộ sinh mở cửa phòng đẻ, gọi tôi vào. Tôi giật mình, đưa tay lên vuốt nước mắt đọng trên khóe mắt. Sau khi bước vào phòng, tôi thật sự hoảng hốt với cảnh tượng Minh nước mắt hòa với mồ hôi thấm ướt khuôn mặt đang găng lên đỏ ửng của cô ấy. Cô ấy gào thét bằng đủ thứ tiếng hỗn tạp, khóc lóc như mưa, thậm chí còn buột miệng chửi gì đó với Quân – người đang bị cô ấy túm tóc ở bên cạnh. Nhưng việc cô ấy giật tóc của cậu ta không làm cậu ta tức giận mà ngược lại còn khiến cậu ta trở nên lung túng, mếu máo khóc cùng cô ấy. Minh khóc, cậu ta cũng rơi nước mắt theo. Cô ấy kêu la, cậu ta tìm cách trấn tĩnh trong tiếng khóc nấc lên. Vì quá bối rối nên tôi chỉ biết đứng nhìn xung quanh, sợ sệt nắm chặt bàn tay lại. Mãi cho tới khi tôi bị một nữ hộ sinh huých vai chỉ ra cạnh bàn đẻ thì tôi mới hoảng hồn nhận ra mình đang ở nơi nào. Tôi chợt nghĩ, nỗi đau Minh đang phải chịu đựng chắc cũng đau đớn như ngày tôi nằm ở đó, chỉ khác là cô ấy tạo ra một cuộc sống mới còn tôi lại xóa bỏ đi một cuộc sống. Nỗi đau đó, ngàn vạn lần tôi không bao giờ quên được.
Tôi lại gần Minh, nắm lấy tay cô ấy, cố gắng trò chuyện với cô ấy nhằm giúp cô ấy thoải mái, bĩnh tĩnh hơn và quên đi nỗi đau đẻ. Tôi đọc được ở đâu đó rằng khi phụ nữ đẻ, để giúp họ bớt căng thẳng và giảm thiểu sự sợ hãi, nỗi đau đớn thì nên trò chuyện với họ để họ quên đi phần nào nỗi đau họ đang chịu đựng dù cho phản ứng của họ thường là cáu gắt và la mắng. Dẫu thế nào tôi vẫn nên tin vào phương pháp này để giúp cô ấy trải qua chuyện này dễ dàng hơn. Vì thế tôi tìm đủ mọi chuyện trên trời dưới biển kể cho cô ấy nghe rồi còn bắt cô ấy trả lời vài vấn đề tôi thắc mắc mà hầu như đều là vấn đề tôi chẳng bao giờ để ý tới. Ban đầu cô ấy chửi mắng tôi, nói tôi thần kinh sao mà hỏi cô ấy vào giờ phút này, tôi cũng lớn tiếng đe dọa nếu cô ấy không trả lời thì sau này đừng làm bạn nữa. Cô ấy gào khóc, nhìn tôi chằm chằm, hét lên câu trả lời. Tiếng cô ấy đáp lại tôi mỗi lần trả lời câu hỏi của tôi thật không nhẹ nhàng gì. Sau lần này tôi nghĩ mình cũng nên đi khám tai luôn chứ bây giờ nó đã ù hết cả lên. Mãi một lúc sau, khi Minh mệt lả đi và gần như kiệt sức muốn ngất đi, chẳng buồn gào thét với tôi nữa thì tôi lại hoảng hốt thêm. Đang dặn đẻ mà cô ấy ngất đi thì đứa bé biết làm thế nào? Tôi không kịp suy nghĩ thêm, hét lên một tiếng. Minh giật mình, mở trừng mắt ra. Tất cả mọi người cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái. Minh hét vào mặt tôi:
- Mày điên à?
Ngay giây phút Minh dùng hết sức hét lên với tôi, đứa bé cũng an toàn đi ra khỏi cơ thể cô ấy mà không chút trở ngại vướng mắc nào, ngoan ngoãn nằm trên tay bác sĩ.
“Oe oe oe…”
Tiếng em bé khóc vang lên cả căn phòng.
Tôi vui mừng, thở phào một tiếng, vỗ nhẹ vào vai Minh.
- Giờ thì để cho cái họng của mày nghỉ ngơi đi.
Minh thều thào gì đó, mệt mỏi nhắm mắt lại, yên lặng với những vuốt ve của Quân.
Tôi cảm thấy mình như trút bỏ được nỗi lo lắng, chầm chậm bước ra khỏi phòng đẻ. Bước ra khỏi nơi này, tôi lại phải quay về với một nỗi lo lắng khác. Tôi hít một hơi thật sâu, đi về phía căn phòng mà Dim bước vào lúc trước cùng với đứa bé và Lan. Bao nhiêu loại cảm giác cứ thế ùa đến, ập vào trái tim tôi làm mọi dây thần kinh của tôi như ngừng hoạt động. Tim tôi đập thình thịch. Tôi nép mình bên cửa sổ, đưa mắt nhìn vào bên trong. Càng nhìn tim tôi đập càng nhanh hơn, nhanh đến nỗi từng nhịp như muốn siết chặt trái tim tôi lại. Dim đang ngồi bên đứa bé, bón cho thằng bé ăn từng muỗng bột, ánh mắt và cử chỉ ân cần đầy âu yếm. Lan đang đứng bên cạnh, thi thoảng gạt mấy sợi tóc của thằng bé, nở nụ cười hạnh phúc trong lời khen ngợi của mấy bà mẹ chăm con nhỏ ở cùng phòng. Họ khen, gia đình cô thật hạnh phúc. Họ khen, chồng cô thương cô biết bao. Họ khen, cô thật may mắn khi cưới được người chồng yêu thương con như vậy. Dim dường như không để ý mọi lời nói xung quanh, chỉ chú tâm vào việc bón cho thằng bé. Còn Lan thì không thế, cô ta gật đầu, mỉm cười như thừa nhận sự hạnh phúc mà cô ta được người ta tô vẽ cho.
Tôi bật cười, dựa lưng vào cửa sổ. Tôi đã trở nên vô dụng như một con ngốc, không biết làm gì ngoài việc đứng nhìn và chẳng làm gì hơn lời khẳng định sẽ không từ bỏ tình yêu. Minh đã từng mắng tôi, cách tôi giữ tình yêu thật giống một kẻ điên. Tôi nhìn thấy nhưng sẽ không nói, đau lòng nhưng sẽ không kêu than, muốn chửi mắng nhưng lại nở nụ cười đáp lại. Tôi làm vậy, giống kẻ điên cũng được, nhưng đó là cách tôi chọn, là con đường tôi đi, dẫu sao tôi vẫn phải tiếp tục.
Tôi xoay lưng bước đi.
- An.
Bỗng từ hai phía đều có người gọi tên tôi, một là đằng sau tôi, một là phía trước tôi. Tôi biết người đang ở sau lưng tôi là ai nhưng bởi vì sự lo sợ của tôi đã lên tới đỉnh điểm, nó không cho phép tôi quay đầu lại. Tôi ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng. Người đứng phía trước tôi, đã lâu không gặp, Vương.
Tôi đã gặp lại bố của con Minh, tên là Quân, cậu ta khá đẹp trai với khuôn mặt góc cạnh nam tính và vóc dáng cao ráo như người mẫu. Minh không cho tôi gọi Quân là người yêu của cô ấy hay chồng của cô ấy mà chỉ được gọi là bố Bia vì cô ấy đặt biệt danh cho con cô ấy là Bia - thứ khiến cho cô ấy và Quân bất đắc dĩ phải lệ thuộc vào nhau. Tuần trước Minh còn gào lên với tôi là gia đình nhà Quân đúng là không thể xem thường được. Bố làm thẩm phán của thành phố, mẹ là giám đốc của hãng thời trang có tiếng ở nước ngoài, chị gái của Quân là người mẫu nổi tiếng còn cậu ta cũng là một nhân vật tiếng tăm ở trường đại học. Mất nguyên nửa ngày tôi nghe Minh ca thán là đời cô ấy thật xúi quẩy khi gặp phải Quân và dây dưa với cậu ta bởi vì cô ấy sống rất vô nguyên tắc, tính tình nhiều khi không được dịu dàng và không phải dạng biết nghe lời nên gặp phải gia đình nề nếp cô ấy thấy vô cùng đáng sợ. Chẳng nói đến gì cô ấy, tôi đây cũng cảm thấy hoang mang nếu bản thân rơi vào hoàn cảnh như cô ấy.
Mười giờ đêm, tôi mới được Minh thả cho về nhà vì cô ấy cứ giữ rịt tôi lại nói chuyện và rầu rĩ. Trong nhà không bật điện, chỉ có vài ánh đèn tường xanh nhạt le lói ở một góc nhà, gió từ ban công lùa vào, tôi khẽ rùng mình khi đi ngang qua cơn gió đó, bước chân nhẹ nhàng vào phòng ngủ. Trên giường không có Dim mà ngoài nhà tôi thấy giày anh ấy đã gọn gàng đặt trên kệ. Tôi thay bộ quần áo ngủ, đi loanh quanh mà tìm Dim nhưng chẳng thấy bóng dáng anh ấy đâu. Cho tới khi tôi cảm thấy hai mi mắt díu lại vào nhau, cơ thể uể oải chẳng muốn cử động, đành ra đóng cửa ban công để vào ngủ thì tôi lại nhìn thấy Dim đang ngồi ở ban công, với một chai rượu. Anh ấy ngồi dựa vào tường, mắt nhìn xa xăm về phía mấy tòa nhà đối diện lấp lánh ánh điện, hai tay bắt chéo vào nhau, cả cơ thể thả lỏng để mặc cho những cơn gió vờn quanh đùa nghịch mái tóc và chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người. Tôi chưa từng nhìn thấy Dim như thế này, một Dim trầm tĩnh và im lặng đến lạ thường, một Dim thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh, không cười đùa, không vui vẻ, không sức sống. Nhìn thấy anh ấy, lòng tôi chợt thắt lại.
- Dim…
Tôi lẳng lặng đến bên Dim, khẽ lên tiếng.
- Đi ngủ thôi anh.
Dim giật mình, quay đầu lại.
- Em về rồi à?
Giọng Dim khàn đục. Anh ấy ho khẽ vài tiếng rồi lo lắng nhìn tôi.
- Mau về phòng ngủ đi. Ở đây lạnh lắm, cẩn thận ốm.
Rồi anh ấy đẩy vai tôi, thấy tôi không chịu di chuyển, đành bước xuống khỏi ban công, ôm vai tôi đưa tôi vào trong nhà.
Tôi vẫn đứng im, nhìn Dim.
Cuối cùng Dim cũng đầu hàng trước sự bướng bỉnh của tôi, cùng tôi đi ngủ.
Nửa đêm, Minh gọi cho tôi, khóc thút thít nói vào điện thoại: “Mày ơi, Quân bảo tao tè dầm. Nhưng mà tao đau bụng lắm.” Rồi cô ấy còn tiếp tục vừa mắng người bên cạnh cô ấy vừa khóc lóc bảo tôi ngần này tuổi mà còn bị bảo tè ra quần. Tôi vội vàng ngồi dậy lên mạng tra, hốt hoảng khi biết biểu hiện của cô ấy là bị vỡ ối. Chính bản thân tôi cũng cảm thấy hoang mang trước điều này nói gì đến việc cô ấy đang tự mình trải qua. Tôi trấn an Minh, kêu cô ấy chuyển máy cho Quân dặn dò cậu ta chuẩn bị đưa cô ấy vào bệnh viện. Thằng nhóc này đúng thật chẳng biết gì, nghe tôi nói xong vâng dạ chẳng thấy đâu chỉ thấy đáp lại là tiếng sụt sịt. Tôi không bình tĩnh liền mắng cậu ta, khóc lóc cái nỗi gì, mau đưa cô ấy đi đẻ, bấy giờ cậu ta mới ngoan ngoãn đáp lại thật nhanh.
Lúc tôi quay lại giường đã không còn thấy Dim ở đó. Có lẽ anh ấy đã ra khỏi nhà lúc tôi đang ngủ bởi vì khi nãy tôi thức dậy đã luôn ngồi trong phòng khách nên không thể nào anh ấy đi qua mà tôi không biết. Anh ấy đi rất vội, áo khoác không mặc, giày vẫn nguyên trên kệ, chỉ đeo dép trong nhà mà đi ngay. Có chuyện gì khiến anh ấy phải đi gấp gáp như thế? Tôi lo lắng, vừa mặc quần áo chuẩn bị đến bệnh viện vừa gọi cho Dim. Giọng nữ đáp lại trong điện thoại như một cái máy lặp đi lặp lại suốt chặng đường từ nhà đến bệnh viện khiến tôi chán nản, từ bỏ, cất điện thoại vào túi rồi chạy vội vào bệnh viện. Minh đang nhăn nhó ôm bụng, miệng không ngừng kêu ca khó chịu. Tôi ôm lấy Minh, vỗ về.
- Không sao, mày thở đều đi. Phù… phù…
Tôi cố gắng làm cô ấy bình tĩnh hơn dù tôi còn đang bối rối với tình trạng này của cô ấy. Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy nhợt nhạt và mệt mỏi như vậy, hẳn là đau đớn lắm với các cơn co thắt trong bụng.
An ủi Minh một lúc lâu, tôi nhìn sang Quân, thấy trên mặt cậu ta có vài ba vết xước còn rớm máu.
- Cậu bị làm sao vậy?
Quân ngẩng lên nhìn tôi, chưa kịp trả lời thì Minh chen vào.
- Thì tao cào cậu ta chứ sao. Nãy tao đau quá vung chân vung tay cào trúng mặt cậu ta.
Minh lấy lại được hô hấp, giọng tỉnh bơ khai ra nguyên nhân.
Tôi bật cười.
Nụ cười của tôi chưa kịp vang lên thành tiếng đã vội tắt ngấm vì hình ảnh vừa lướt qua trước mắt tôi.
Dim bế một đứa bé trên tay chạy qua, ánh mắt lo lắng nhìn chăm chú đứa bé, bước chân vội vã lướt qua tôi chưa đầy một giây, chẳng chùng lại nhịp nào. Theo sau anh ấy lại là người mà tôi vừa nghĩ tới, là Lan. Tuy vẻ mặt của cô ta rất hoang mang, lo lắng nhưng khi cô ta đi qua tôi, ngỡ như đã cố ý đi chậm lại, để lại cho tôi một nụ cười đắc ý. Tôi đứng chôn chân một chỗ, mắt nhìn theo hình ảnh đau lòng đó.
Minh giật ống tay áo tôi.
- Đó chẳng phải là…
- Không có gì cả.
Tôi mím chặt môi, ngửa mặt thật nhanh để nước mắt chảy ngược vào trong rồi quay lại mỉm cười với Minh.
- Kìa, bác sĩ gọi kìa.
Để không bị cô ấy truy hỏi thêm, tôi đẩy cô ấy vào phòng rồi đi ra mau chóng. Đến khi chỉ còn một mình, tôi không nén nổi nỗi bi thương đang thấm dần trong tim, ôm mặt gục xuống khóc nức nở, đôi chân run rẩy đứng không vững khiến tôi như ngã quỵ. Đã bao nhiêu lần tôi phải giả vờ như không thấy, giả vờ như tốt bụng, giả vờ như người ngoài nhìn theo hình ảnh chồng tôi đi cùng với người phụ nữ khác, ôm đứa con không phải của tôi, yêu thương người khác và lừa dối tôi. Cho đến bao giờ tôi mới không cần phải chịu đựng, đè nén và ôm chặt trong tim để rồi thổn thức như thế này nữa? Cho tới khi nào, cho tới khi nào đây…
Nữ hộ sinh mở cửa phòng đẻ, gọi tôi vào. Tôi giật mình, đưa tay lên vuốt nước mắt đọng trên khóe mắt. Sau khi bước vào phòng, tôi thật sự hoảng hốt với cảnh tượng Minh nước mắt hòa với mồ hôi thấm ướt khuôn mặt đang găng lên đỏ ửng của cô ấy. Cô ấy gào thét bằng đủ thứ tiếng hỗn tạp, khóc lóc như mưa, thậm chí còn buột miệng chửi gì đó với Quân – người đang bị cô ấy túm tóc ở bên cạnh. Nhưng việc cô ấy giật tóc của cậu ta không làm cậu ta tức giận mà ngược lại còn khiến cậu ta trở nên lung túng, mếu máo khóc cùng cô ấy. Minh khóc, cậu ta cũng rơi nước mắt theo. Cô ấy kêu la, cậu ta tìm cách trấn tĩnh trong tiếng khóc nấc lên. Vì quá bối rối nên tôi chỉ biết đứng nhìn xung quanh, sợ sệt nắm chặt bàn tay lại. Mãi cho tới khi tôi bị một nữ hộ sinh huých vai chỉ ra cạnh bàn đẻ thì tôi mới hoảng hồn nhận ra mình đang ở nơi nào. Tôi chợt nghĩ, nỗi đau Minh đang phải chịu đựng chắc cũng đau đớn như ngày tôi nằm ở đó, chỉ khác là cô ấy tạo ra một cuộc sống mới còn tôi lại xóa bỏ đi một cuộc sống. Nỗi đau đó, ngàn vạn lần tôi không bao giờ quên được.
Tôi lại gần Minh, nắm lấy tay cô ấy, cố gắng trò chuyện với cô ấy nhằm giúp cô ấy thoải mái, bĩnh tĩnh hơn và quên đi nỗi đau đẻ. Tôi đọc được ở đâu đó rằng khi phụ nữ đẻ, để giúp họ bớt căng thẳng và giảm thiểu sự sợ hãi, nỗi đau đớn thì nên trò chuyện với họ để họ quên đi phần nào nỗi đau họ đang chịu đựng dù cho phản ứng của họ thường là cáu gắt và la mắng. Dẫu thế nào tôi vẫn nên tin vào phương pháp này để giúp cô ấy trải qua chuyện này dễ dàng hơn. Vì thế tôi tìm đủ mọi chuyện trên trời dưới biển kể cho cô ấy nghe rồi còn bắt cô ấy trả lời vài vấn đề tôi thắc mắc mà hầu như đều là vấn đề tôi chẳng bao giờ để ý tới. Ban đầu cô ấy chửi mắng tôi, nói tôi thần kinh sao mà hỏi cô ấy vào giờ phút này, tôi cũng lớn tiếng đe dọa nếu cô ấy không trả lời thì sau này đừng làm bạn nữa. Cô ấy gào khóc, nhìn tôi chằm chằm, hét lên câu trả lời. Tiếng cô ấy đáp lại tôi mỗi lần trả lời câu hỏi của tôi thật không nhẹ nhàng gì. Sau lần này tôi nghĩ mình cũng nên đi khám tai luôn chứ bây giờ nó đã ù hết cả lên. Mãi một lúc sau, khi Minh mệt lả đi và gần như kiệt sức muốn ngất đi, chẳng buồn gào thét với tôi nữa thì tôi lại hoảng hốt thêm. Đang dặn đẻ mà cô ấy ngất đi thì đứa bé biết làm thế nào? Tôi không kịp suy nghĩ thêm, hét lên một tiếng. Minh giật mình, mở trừng mắt ra. Tất cả mọi người cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái. Minh hét vào mặt tôi:
- Mày điên à?
Ngay giây phút Minh dùng hết sức hét lên với tôi, đứa bé cũng an toàn đi ra khỏi cơ thể cô ấy mà không chút trở ngại vướng mắc nào, ngoan ngoãn nằm trên tay bác sĩ.
“Oe oe oe…”
Tiếng em bé khóc vang lên cả căn phòng.
Tôi vui mừng, thở phào một tiếng, vỗ nhẹ vào vai Minh.
- Giờ thì để cho cái họng của mày nghỉ ngơi đi.
Minh thều thào gì đó, mệt mỏi nhắm mắt lại, yên lặng với những vuốt ve của Quân.
Tôi cảm thấy mình như trút bỏ được nỗi lo lắng, chầm chậm bước ra khỏi phòng đẻ. Bước ra khỏi nơi này, tôi lại phải quay về với một nỗi lo lắng khác. Tôi hít một hơi thật sâu, đi về phía căn phòng mà Dim bước vào lúc trước cùng với đứa bé và Lan. Bao nhiêu loại cảm giác cứ thế ùa đến, ập vào trái tim tôi làm mọi dây thần kinh của tôi như ngừng hoạt động. Tim tôi đập thình thịch. Tôi nép mình bên cửa sổ, đưa mắt nhìn vào bên trong. Càng nhìn tim tôi đập càng nhanh hơn, nhanh đến nỗi từng nhịp như muốn siết chặt trái tim tôi lại. Dim đang ngồi bên đứa bé, bón cho thằng bé ăn từng muỗng bột, ánh mắt và cử chỉ ân cần đầy âu yếm. Lan đang đứng bên cạnh, thi thoảng gạt mấy sợi tóc của thằng bé, nở nụ cười hạnh phúc trong lời khen ngợi của mấy bà mẹ chăm con nhỏ ở cùng phòng. Họ khen, gia đình cô thật hạnh phúc. Họ khen, chồng cô thương cô biết bao. Họ khen, cô thật may mắn khi cưới được người chồng yêu thương con như vậy. Dim dường như không để ý mọi lời nói xung quanh, chỉ chú tâm vào việc bón cho thằng bé. Còn Lan thì không thế, cô ta gật đầu, mỉm cười như thừa nhận sự hạnh phúc mà cô ta được người ta tô vẽ cho.
Tôi bật cười, dựa lưng vào cửa sổ. Tôi đã trở nên vô dụng như một con ngốc, không biết làm gì ngoài việc đứng nhìn và chẳng làm gì hơn lời khẳng định sẽ không từ bỏ tình yêu. Minh đã từng mắng tôi, cách tôi giữ tình yêu thật giống một kẻ điên. Tôi nhìn thấy nhưng sẽ không nói, đau lòng nhưng sẽ không kêu than, muốn chửi mắng nhưng lại nở nụ cười đáp lại. Tôi làm vậy, giống kẻ điên cũng được, nhưng đó là cách tôi chọn, là con đường tôi đi, dẫu sao tôi vẫn phải tiếp tục.
Tôi xoay lưng bước đi.
- An.
Bỗng từ hai phía đều có người gọi tên tôi, một là đằng sau tôi, một là phía trước tôi. Tôi biết người đang ở sau lưng tôi là ai nhưng bởi vì sự lo sợ của tôi đã lên tới đỉnh điểm, nó không cho phép tôi quay đầu lại. Tôi ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng. Người đứng phía trước tôi, đã lâu không gặp, Vương.
/82
|