“Sự thật là thứ được kẹp bên trong dối trá.”
Khi tôi trở về nhà, đèn trong nhà không bật, chẳng có ai ở nhà, kể cả con Bột béo. Lúc đó vào khoảng tám giờ, bình thường giờ này Dim đã ở nhà và dĩ nhiên con Bột béo cũng phải ở nhà. Nhưng hiện tại, mặc cho tôi hỏi cả chục câu hỏi cũng chẳng có lấy một tiếng đáp lại. Tôi mệt mỏi sau khi đi khắp các phòng, quăng tạm túi xách vào đâu đó rồi ngồi bệt bên cạnh tủ lạnh với lon bia trên miệng.
Tiếng điện thoại vang lên bất chợt trong không gian lạnh lẽo.
Tôi nhìn vào dòng chữ nhấp nháy, định không bắt máy nhưng rồi lại làm ngược với suy nghĩ của bản thân.
- Cậu về nhà rồi chứ?
Phong lên tiếng trước. Giọng nói của cậu ấy vừa trầm vừa khàn, khiến cho tôi không thoải mái.
Tôi không muốn trả lời, chỉ cầm điện thoại nghe.
- Tớ gọi chỉ để chắc rằng cậu vẫn ổn cả.
Cảm giác hối lỗi của Phong như truyền sang tôi, lòng tôi thổn thức. Từ lúc bắt đầu nghe câu chuyện đó cho tới tận khi về tới nhà, tôi không hề có bất cứ cảm giác nào giống như thế, càng không có nhiều hơn một cảm giác ngỡ ngàng.
Tôi cúp máy không dứt khoát. Chỉ là, đặt úp nó xuống sàn nhà, ngồi yên lặng trong bóng tối.
Cả thế giới quanh tôi như sụp đổ chỉ sau một cái chớp mắt. Làm sao mà một người tốt bụng, hiền lành như mẹ tôi lại có thể biến thành một người đàn bà tội lỗi như thế được. Trong một giây phút nào đó, tôi đã thầm khinh bỉ bản thân có cái loại suy nghĩ bất hiếu này, suy nghĩ về người mẹ ruột thịt như một người nào đó hoàn toàn xa lạ và đáng sợ.
Tôi cũng đã từng phủ nhận lời nói của Phong, về một câu chuyện và hình ảnh kinh khủng về mẹ của tôi. Tôi cho rằng cậu ấy cố kiếm một cái cớ cho việc bỏ đi của cậu ấy và lấy một lý do để trở về bên tôi một cách hoàn hảo. Nhưng rồi khi nghĩ lại, tôi thật sự nhận ra sự thành thật trong lời nói của Phong. Chẳng có ai vì một lý do nhỏ bé để vu oan tội lỗi to lớn cho một người. Phong không phải người như vậy. Cậu ấy trưởng thành, tuy có khác biệt so với những gì tôi đã biết nhưng bản chất của cậu ấy không thay đổi. Cậu ấy sẽ không nhạo báng hình ảnh một người mẹ mà tôi luôn tôn thờ và yêu thương. Dẫu vậy, tin Phong và câu chuyện đó rồi thì tôi sẽ phải làm sao với sự thật này. Tâm hồn tôi như chết đi, chỉ vài giây thôi nhưng tôi ngỡ nó sẽ không bao giờ trở về khi mà hiện thực vẫn phơi bày ở đây.
Nếu tôi còn trẻ, tôi sẽ không ngại ngần đạp xe cả một quãng đường dài, xông thẳng vào nhà và chất vấn mẹ tôi điều mà Phong nói có bao nhiêu phần trăm là sự thật. Hoặc là mẹ tôi thừa nhận, hoặc là tôi sẽ phá tan câu chuyện này và gan lỳ tìm ra sự thật cho tới khi bản thân tôi chấp nhận sự thật. Nhưng giờ, tôi là một phụ nữ hai mươi tám tuổi, chẳng đủ trẻ con để làm những điều liều lĩnh hay nông cạn, chỉ có thể ngồi yên lắng nghe, im lặng ngẫm nghĩ và một phần nào đó trong tôi cứ chầm chậm chấp nhận sự thật. Đây không phải trong phim, cuộc đời éo le và phức tạp nhưng nó không ghê gớm và đáng sợ bằng những tình tiết gay cấn mà mấy nhà làm phim vẫn hay thêm thắt để tăng được tỷ lệ người xem, kiếm được chút tiền đủng đỉnh. Hẳn nhiên, tôi không phải cô gái hoàn hảo để mọi chàng trai hy sinh tình yêu và danh vọng để có được. Và Phong hoàn toàn không phải chàng trai điên dại ôm lấy thứ tình đó để chạy theo một cô gái giống trong phim. Tôi chỉ có thể nói rằng, đây là cuộc sống, Phong và tôi đều là những con người có IQ và EQ vừa đủ để nhận ra điều gì nên theo đuổi và giữ gìn. Gần mười năm và sự trở lại, Phong nói, cậu ấy yêu tôi, yêu theo cách riêng biệt và từng chút một.
- Khi biết được sự thật, tớ gần như phát điên. Tớ nổi điên lên với bất cứ ai. Tớ giận mẹ tớ, căm ghét những người đã chà đạp lên cuộc sống của gia đình tớ. Và càng hận hơn khi người mà tớ vui vẻ chào hỏi và yêu thương như mẹ ruột lại là người nhẫn tâm chà đạp lên cuộc sống đó. Và tớ căm ghét cậu. Tớ luôn tự hỏi rằng cậu có giống như mẹ cậu không? Tớ sợ phải gặp cậu. Đối mặt với cậu, chẳng khác nào tớ đối mặt với nhưng đau khổ đó cả. Tớ khinh bỉ cái thứ tình cảm cậu dành cho tớ và cả tình cảm tớ đã giữ gìn âm thầm hướng về cậu. Khi nhìn gia đình, nhìn mẹ tớ rồi lại nghĩ về cuộc sống của cậu, tớ muốn cả cậu và mẹ cậu phải trả giá cho mọi điều. Ban đầu việc hỏi về cậu là vì lý do đó, sau dần lý do đó lại đổi thành việc nhớ nhung về cậu. Không biết gì về cậu sẽ khiến tớ như một kẻ ngốc. Tớ muốn biết cậu đang làm gì, vui hay buồn, có sống tốt không, có ai thương cậu không, có ai bên cậu không. Và, có ai khiến cậu thương không. Tớ đã chẳng làm được cái gì trong việc trả thù khi đã để trái tim lún quá sâu vào tình cảm dành cho cậu. Khi biết cậu bất chấp mọi thứ để ở bên người đàn ông tên Vương, tớ nghĩ, cậu chẳng khác gì mẹ của cậu. Thấy cậu đau khổ vì nhận ra sự thật trong cuộc tình đó, tớ không vui như tớ vẫn nghĩ. Dù tớ có gắng cười, khuôn miệng tớ như cong xuống, méo mó và ủ rũ. Khi đó tớ biết bản thân mình đã yêu cậu rồi. Ở bên hàng chục người phụ nữ khác vẫn không thể bằng năm tháng vui vẻ ở bên một người con gái như cậu.
- Cậu nhầm rồi, Phong ạ. Năm tháng vui vẻ và người con gái khi xưa chỉ là quá khứ. Cậu nên tôn trọng hiện tại và nghĩ về tương lai, thay vì nhớ lại những điều xưa cũ và bắt bản thân nằm yên trong miền ký ức cũ kỹ đó.
Tôi đáp lại Phong, với lời nói nhẹ nhàng.
Tôi nhìn thấy sự tổn thương, nỗi đau khổ và tình yêu của Phong trong ánh mắt cậu ấy nhìn tôi nhưng tôi không có cách nào khác để chia sẻ điều đó. Tôi không đủ mạnh mẽ trong giờ phút này.
- Cậu có thể bắt bản thân quên đi người mà cậu dành tình cảm trong suốt nhiều năm không? Với tình cảm mà mỗi khoảng thời gian qua đi nó lại nhiều thêm?
Phong nhìn vào mắt tôi, không e dè nói ra.
Tôi nuốt nước bọt, căng thẳng tới bối rối.
Nếu tôi trả lời câu hỏi này, có phải nó sẽ lại là một khởi đầu không báo trước phải không? Tôi rất sợ những kiểu khởi đầu đột ngột, khi mà bản thân còn đang ngỡ ngàng đã phải tiếp nhận như thể đã quen một thời gian rồi. Tôi không muốn. Hay nói đúng hơn, tôi sợ.
“Tách.”
Bóng đèn trong nhà sáng bừng lên. Cả không gian tối tăm và chật hẹp như rộng ra hơn. Khi tôi ngẩng lên, Dim đang tiến lại gần với con Bột béo ở trong lòng.
- Có chuyện gì với em thế?
Dim lo lắng, nhấc tôi lên dựa vào vai anh ấy để rời khỏi căn bếp.
- Em say sao?
Dim liên tục hỏi tôi. Khuôn mặt anh ấy đầy vẻ lo âu. Cả những nếp nhăn trên trán cũng xuất hiện vì cái nhíu mày của anh ấy.
Tôi không say. Một lon bia chẳng là gì so với tâm trạng của tôi lúc này. Tôi chỉ đang là giả vờ khiến bản thân mình mất đi tỉnh táo, dù cho chỉ là một vài phút bởi cứ hễ khi nào tỉnh táo, tôi lại nghĩ về những điều không vui.
Tôi xoay mặt nhìn Dim. Giá mà khi trở về nhà, người tôi nhìn thấy đầu tiên là Dim thì tâm trạng tôi sẽ khấm khá hơn bây giờ. Chỉ vì ở một mình quá lâu, tôi lại cảm thấy bản thân cô đơn và yếu đuối đến tệ hại. Tôi vươn tay ôm lấy cổ Dim, níu anh ấy lại.
- Em…
Tôi nói nửa chừng, nghiêng đầu tựa vào vài Dim.
Thấy cái ôm bất ngờ của tôi, Dim ngọ nguậy, nói “xùy xùy” vài tiếng với con Bột béo đang ngồi chễm chệ trên sofa nhìn chúng tôi. Với một con lười nhác như nó, để khiến nó nhìn chăm chú như thế phải là điều gì đặc biệt. Chắc là cái ôm chủ động này của tôi, với cả bố nó và nó đều là điều kỳ lạ.
- Em làm sao? Anh đây, ôm đi. Anh sạch lắm. Tắm rồi, xịt nước hoa thơm tận cuối phố luôn.
Dim vừa vuốt tóc tôi, vừa nói một tràng.
Con Bột béo như nghe hiểu mấy câu ba hoa của Dim, đưa đôi mắt lờ đờ của nó sang hướng khác rồi lắc cái mông nặng nề đi vào phòng ngủ.
Những lời định nói với Dim như ghim lại nới cuống họng. Tôi chợt không muốn nói với anh ấy. Tôi không muốn anh ấy gánh quá nhiều nỗi buồn của tôi khi mà tôi chưa từng san sẻ nỗi buồn của anh ấy.
Đôi khi tôi muốn nhận rất nhiều, nhưng có lúc lại rất sợ phải nhận. Thứ gọi là tình cảm, tôi cho đi rất ít mà lại nhận về quá nhiều. Đôi vai gầy này, gánh làm sao được. Tôi chỉ có thể gánh vác được tình cảm của một người nhưng lại chẳng đủ nhẫn tâm và can đảm vứt bỏ khỏi đôi vai gánh nặng tình cảm của những người khác. Để Dim gánh vác cùng? Điều đó chỉ xảy ra khi tôi trơ trẽn đến cùng cực thôi. Làm thế có khác nào bảo anh yêu tôi thì cũng phải chấp nhận cả những kẻ yêu tôi sao? Tuyệt tình với Dim, tôi không thể làm được. Và, tôi cũng không muốn làm.
- Đột nhiên muốn ôm Dim.
Dim cười khì khì.
- Em nên đột nhiên như thế này vào mọi ngày Ăng ten ạ. Anh sẽ tình nguyện để em ôm đến nghẹt thở.
Nói rồi Dim giả bộ khó thở, thở ra mấy tiếng thở kỳ lạ rồi tự phá lên cười như thể khen bản thân mình giả vờ tốt lắm.
Tôi ôm Dim, rất muốn đáp lại anh ấy nhưng lại chẳng có chút tâm trạng nào để trò chuyện với Dim.
Tôi thở dài, lắng những tâm tư vào đáy lòng
Khi tôi trở về nhà, đèn trong nhà không bật, chẳng có ai ở nhà, kể cả con Bột béo. Lúc đó vào khoảng tám giờ, bình thường giờ này Dim đã ở nhà và dĩ nhiên con Bột béo cũng phải ở nhà. Nhưng hiện tại, mặc cho tôi hỏi cả chục câu hỏi cũng chẳng có lấy một tiếng đáp lại. Tôi mệt mỏi sau khi đi khắp các phòng, quăng tạm túi xách vào đâu đó rồi ngồi bệt bên cạnh tủ lạnh với lon bia trên miệng.
Tiếng điện thoại vang lên bất chợt trong không gian lạnh lẽo.
Tôi nhìn vào dòng chữ nhấp nháy, định không bắt máy nhưng rồi lại làm ngược với suy nghĩ của bản thân.
- Cậu về nhà rồi chứ?
Phong lên tiếng trước. Giọng nói của cậu ấy vừa trầm vừa khàn, khiến cho tôi không thoải mái.
Tôi không muốn trả lời, chỉ cầm điện thoại nghe.
- Tớ gọi chỉ để chắc rằng cậu vẫn ổn cả.
Cảm giác hối lỗi của Phong như truyền sang tôi, lòng tôi thổn thức. Từ lúc bắt đầu nghe câu chuyện đó cho tới tận khi về tới nhà, tôi không hề có bất cứ cảm giác nào giống như thế, càng không có nhiều hơn một cảm giác ngỡ ngàng.
Tôi cúp máy không dứt khoát. Chỉ là, đặt úp nó xuống sàn nhà, ngồi yên lặng trong bóng tối.
Cả thế giới quanh tôi như sụp đổ chỉ sau một cái chớp mắt. Làm sao mà một người tốt bụng, hiền lành như mẹ tôi lại có thể biến thành một người đàn bà tội lỗi như thế được. Trong một giây phút nào đó, tôi đã thầm khinh bỉ bản thân có cái loại suy nghĩ bất hiếu này, suy nghĩ về người mẹ ruột thịt như một người nào đó hoàn toàn xa lạ và đáng sợ.
Tôi cũng đã từng phủ nhận lời nói của Phong, về một câu chuyện và hình ảnh kinh khủng về mẹ của tôi. Tôi cho rằng cậu ấy cố kiếm một cái cớ cho việc bỏ đi của cậu ấy và lấy một lý do để trở về bên tôi một cách hoàn hảo. Nhưng rồi khi nghĩ lại, tôi thật sự nhận ra sự thành thật trong lời nói của Phong. Chẳng có ai vì một lý do nhỏ bé để vu oan tội lỗi to lớn cho một người. Phong không phải người như vậy. Cậu ấy trưởng thành, tuy có khác biệt so với những gì tôi đã biết nhưng bản chất của cậu ấy không thay đổi. Cậu ấy sẽ không nhạo báng hình ảnh một người mẹ mà tôi luôn tôn thờ và yêu thương. Dẫu vậy, tin Phong và câu chuyện đó rồi thì tôi sẽ phải làm sao với sự thật này. Tâm hồn tôi như chết đi, chỉ vài giây thôi nhưng tôi ngỡ nó sẽ không bao giờ trở về khi mà hiện thực vẫn phơi bày ở đây.
Nếu tôi còn trẻ, tôi sẽ không ngại ngần đạp xe cả một quãng đường dài, xông thẳng vào nhà và chất vấn mẹ tôi điều mà Phong nói có bao nhiêu phần trăm là sự thật. Hoặc là mẹ tôi thừa nhận, hoặc là tôi sẽ phá tan câu chuyện này và gan lỳ tìm ra sự thật cho tới khi bản thân tôi chấp nhận sự thật. Nhưng giờ, tôi là một phụ nữ hai mươi tám tuổi, chẳng đủ trẻ con để làm những điều liều lĩnh hay nông cạn, chỉ có thể ngồi yên lắng nghe, im lặng ngẫm nghĩ và một phần nào đó trong tôi cứ chầm chậm chấp nhận sự thật. Đây không phải trong phim, cuộc đời éo le và phức tạp nhưng nó không ghê gớm và đáng sợ bằng những tình tiết gay cấn mà mấy nhà làm phim vẫn hay thêm thắt để tăng được tỷ lệ người xem, kiếm được chút tiền đủng đỉnh. Hẳn nhiên, tôi không phải cô gái hoàn hảo để mọi chàng trai hy sinh tình yêu và danh vọng để có được. Và Phong hoàn toàn không phải chàng trai điên dại ôm lấy thứ tình đó để chạy theo một cô gái giống trong phim. Tôi chỉ có thể nói rằng, đây là cuộc sống, Phong và tôi đều là những con người có IQ và EQ vừa đủ để nhận ra điều gì nên theo đuổi và giữ gìn. Gần mười năm và sự trở lại, Phong nói, cậu ấy yêu tôi, yêu theo cách riêng biệt và từng chút một.
- Khi biết được sự thật, tớ gần như phát điên. Tớ nổi điên lên với bất cứ ai. Tớ giận mẹ tớ, căm ghét những người đã chà đạp lên cuộc sống của gia đình tớ. Và càng hận hơn khi người mà tớ vui vẻ chào hỏi và yêu thương như mẹ ruột lại là người nhẫn tâm chà đạp lên cuộc sống đó. Và tớ căm ghét cậu. Tớ luôn tự hỏi rằng cậu có giống như mẹ cậu không? Tớ sợ phải gặp cậu. Đối mặt với cậu, chẳng khác nào tớ đối mặt với nhưng đau khổ đó cả. Tớ khinh bỉ cái thứ tình cảm cậu dành cho tớ và cả tình cảm tớ đã giữ gìn âm thầm hướng về cậu. Khi nhìn gia đình, nhìn mẹ tớ rồi lại nghĩ về cuộc sống của cậu, tớ muốn cả cậu và mẹ cậu phải trả giá cho mọi điều. Ban đầu việc hỏi về cậu là vì lý do đó, sau dần lý do đó lại đổi thành việc nhớ nhung về cậu. Không biết gì về cậu sẽ khiến tớ như một kẻ ngốc. Tớ muốn biết cậu đang làm gì, vui hay buồn, có sống tốt không, có ai thương cậu không, có ai bên cậu không. Và, có ai khiến cậu thương không. Tớ đã chẳng làm được cái gì trong việc trả thù khi đã để trái tim lún quá sâu vào tình cảm dành cho cậu. Khi biết cậu bất chấp mọi thứ để ở bên người đàn ông tên Vương, tớ nghĩ, cậu chẳng khác gì mẹ của cậu. Thấy cậu đau khổ vì nhận ra sự thật trong cuộc tình đó, tớ không vui như tớ vẫn nghĩ. Dù tớ có gắng cười, khuôn miệng tớ như cong xuống, méo mó và ủ rũ. Khi đó tớ biết bản thân mình đã yêu cậu rồi. Ở bên hàng chục người phụ nữ khác vẫn không thể bằng năm tháng vui vẻ ở bên một người con gái như cậu.
- Cậu nhầm rồi, Phong ạ. Năm tháng vui vẻ và người con gái khi xưa chỉ là quá khứ. Cậu nên tôn trọng hiện tại và nghĩ về tương lai, thay vì nhớ lại những điều xưa cũ và bắt bản thân nằm yên trong miền ký ức cũ kỹ đó.
Tôi đáp lại Phong, với lời nói nhẹ nhàng.
Tôi nhìn thấy sự tổn thương, nỗi đau khổ và tình yêu của Phong trong ánh mắt cậu ấy nhìn tôi nhưng tôi không có cách nào khác để chia sẻ điều đó. Tôi không đủ mạnh mẽ trong giờ phút này.
- Cậu có thể bắt bản thân quên đi người mà cậu dành tình cảm trong suốt nhiều năm không? Với tình cảm mà mỗi khoảng thời gian qua đi nó lại nhiều thêm?
Phong nhìn vào mắt tôi, không e dè nói ra.
Tôi nuốt nước bọt, căng thẳng tới bối rối.
Nếu tôi trả lời câu hỏi này, có phải nó sẽ lại là một khởi đầu không báo trước phải không? Tôi rất sợ những kiểu khởi đầu đột ngột, khi mà bản thân còn đang ngỡ ngàng đã phải tiếp nhận như thể đã quen một thời gian rồi. Tôi không muốn. Hay nói đúng hơn, tôi sợ.
“Tách.”
Bóng đèn trong nhà sáng bừng lên. Cả không gian tối tăm và chật hẹp như rộng ra hơn. Khi tôi ngẩng lên, Dim đang tiến lại gần với con Bột béo ở trong lòng.
- Có chuyện gì với em thế?
Dim lo lắng, nhấc tôi lên dựa vào vai anh ấy để rời khỏi căn bếp.
- Em say sao?
Dim liên tục hỏi tôi. Khuôn mặt anh ấy đầy vẻ lo âu. Cả những nếp nhăn trên trán cũng xuất hiện vì cái nhíu mày của anh ấy.
Tôi không say. Một lon bia chẳng là gì so với tâm trạng của tôi lúc này. Tôi chỉ đang là giả vờ khiến bản thân mình mất đi tỉnh táo, dù cho chỉ là một vài phút bởi cứ hễ khi nào tỉnh táo, tôi lại nghĩ về những điều không vui.
Tôi xoay mặt nhìn Dim. Giá mà khi trở về nhà, người tôi nhìn thấy đầu tiên là Dim thì tâm trạng tôi sẽ khấm khá hơn bây giờ. Chỉ vì ở một mình quá lâu, tôi lại cảm thấy bản thân cô đơn và yếu đuối đến tệ hại. Tôi vươn tay ôm lấy cổ Dim, níu anh ấy lại.
- Em…
Tôi nói nửa chừng, nghiêng đầu tựa vào vài Dim.
Thấy cái ôm bất ngờ của tôi, Dim ngọ nguậy, nói “xùy xùy” vài tiếng với con Bột béo đang ngồi chễm chệ trên sofa nhìn chúng tôi. Với một con lười nhác như nó, để khiến nó nhìn chăm chú như thế phải là điều gì đặc biệt. Chắc là cái ôm chủ động này của tôi, với cả bố nó và nó đều là điều kỳ lạ.
- Em làm sao? Anh đây, ôm đi. Anh sạch lắm. Tắm rồi, xịt nước hoa thơm tận cuối phố luôn.
Dim vừa vuốt tóc tôi, vừa nói một tràng.
Con Bột béo như nghe hiểu mấy câu ba hoa của Dim, đưa đôi mắt lờ đờ của nó sang hướng khác rồi lắc cái mông nặng nề đi vào phòng ngủ.
Những lời định nói với Dim như ghim lại nới cuống họng. Tôi chợt không muốn nói với anh ấy. Tôi không muốn anh ấy gánh quá nhiều nỗi buồn của tôi khi mà tôi chưa từng san sẻ nỗi buồn của anh ấy.
Đôi khi tôi muốn nhận rất nhiều, nhưng có lúc lại rất sợ phải nhận. Thứ gọi là tình cảm, tôi cho đi rất ít mà lại nhận về quá nhiều. Đôi vai gầy này, gánh làm sao được. Tôi chỉ có thể gánh vác được tình cảm của một người nhưng lại chẳng đủ nhẫn tâm và can đảm vứt bỏ khỏi đôi vai gánh nặng tình cảm của những người khác. Để Dim gánh vác cùng? Điều đó chỉ xảy ra khi tôi trơ trẽn đến cùng cực thôi. Làm thế có khác nào bảo anh yêu tôi thì cũng phải chấp nhận cả những kẻ yêu tôi sao? Tuyệt tình với Dim, tôi không thể làm được. Và, tôi cũng không muốn làm.
- Đột nhiên muốn ôm Dim.
Dim cười khì khì.
- Em nên đột nhiên như thế này vào mọi ngày Ăng ten ạ. Anh sẽ tình nguyện để em ôm đến nghẹt thở.
Nói rồi Dim giả bộ khó thở, thở ra mấy tiếng thở kỳ lạ rồi tự phá lên cười như thể khen bản thân mình giả vờ tốt lắm.
Tôi ôm Dim, rất muốn đáp lại anh ấy nhưng lại chẳng có chút tâm trạng nào để trò chuyện với Dim.
Tôi thở dài, lắng những tâm tư vào đáy lòng
/82
|