"Tại sao tôi lại phải trốn như đứa ngốc ở nơi này nhỉ? Tại sao tôi lại cảm thấy bối rối không yên với những cảm xúc đang nhảy loạn trong người nhỉ? Tại sao tôi lại thấy cuộc trò chuyện của hai người đó rất kỳ cục nhỉ? Hay, tôi ốm rồi? Chắc là ốm thật rồi…"
Thời gian tôi biết Vương cũng rất lâu nhưng chỉ đến năm thứ ba tôi mới đột ngột quan tâm đến Vương. Làm bạn với Vương suốt một học kỳ, tôi mới tìm hiểu được điều mà mọi người luôn thắc mắc về Vương, đó là chuyện tình yêu của anh. Nói Vương giấu kỹ thì không đúng mà nói anh công khai lại quá nửa vời. Khi tôi biết được sự thật đó, tôi không thể bắt bản thân ngừng ngạc nhiên một phút nào.
Hôm ấy, tôi cùng Minh đi nhà sách. Trời đã tối muộn, quá giờ cơm tối nhưng trong nhà sách vẫn đông nghịt người. Cả tôi và Minh đều phải sử dụng chiến lược xô đẩy mới có cơ hội chen lấn vào được nhà sách. Vì hôm nay là ngày hội sách của nhà sách nên họ giảm giá 20% mà toàn đầu sách hay nên việc đông người cũng là điều dễ hiểu. Tôi không thường đi nhà sách, chẳng qua hôm nay bị Minh rủ rê kèm theo điều kiện mua đồ ăn cho tôi nên tôi mới vác cái thân xác rã rời của tôi đi nhà sách. Nhà sách thì bé mà số lượng người vào ngày càng nhiều. Tranh cãi một hồi với Minh trong nhà sách một lúc thì tôi được thoát khỏi đó. Gọi là tranh cãi thôi chứ tôi chỉ đàm phán về việc tôi đi ra ngoài một lúc hít thở tí không khí rồi sẽ quay lại tranh giành sách với cô ấy. Khi tôi đang mải mê than thở ỉ ôi với một cậu nhóc đứng ngoài hiên chờ mẹ thì tôi tình cờ bắt gặp Vương. Mà không chỉ có mình Vương, đi cùng với anh là một nam sinh khá đẹp trai. Nam sinh đó vẫn mặc đồng phục, đeo ba lô trên vai nên tôi dễ dàng biết nơi cậu ta học. Cậu ta đẹp, đẹp một cách kỳ lạ. Phải nói thật là đẹp hơn Vương nhiều và cũng đẹp hơn Đầu nấm kia nhưng kiểu đẹp của cậu ta không thuộc dạng nam tính. Nói thế nào được nhỉ? Trông khá là yếu ớt là mỏng manh. Tôi đang miêu tả một đứa con trai với những tính từ dành cho con gái ư? Ôi! Rất tiếc đó là sự thật. Vẻ đẹp đó mà phải nói với những tính từ dành cho con trai thì quả là hơi sỉ nhục. Hai người đẹp đi với nhau thì xấu như tôi biết trốn vào góc nào của trái đất đây. Tôi khóc thầm trong lòng một lúc lâu rồi quyết tâm sang đường chào hỏi Vương. Ngay khi tôi đến gần Vương và nam sinh đó, cuộc trò chuyện của họ rơi vào tai tôi rất nhanh.
- Dạo này em thế nào rồi?
- Vẫn vậy thôi…
…
- Đang giận anh?
- Trông em giống đang giận anh lắm à?
- Hừm … giống, giống lắm!
- Còn cười được? Anh đừng có đến gặp em nữa.
Dứt lời, nam sinh đó đứng vụt dậy, nét mặt không vui vẻ. Tôi nhanh nhóng rụt người lại, nấp sau cánh cửa. Vương bình tĩnh đi theo cậu nam sinh đó. Trái ngược với cảm xúc của cậu nam sinh, Vương có phần thích thú và thoải mái. Anh đã cười, tất cả là bốn lần từ lúc tôi nhìn thấy anh cho đến tận khi bóng dáng anh khuất sau lối rẽ nhỏ. Mãi lúc sau tôi mới chậm chạp đi ra khỏi cánh cửa, thu lại tầm mắt. Tại sao tôi lại phải trốn như đứa ngốc ở nơi này? Tại sao tôi lại cảm thấy bối rối không yên với những cảm xúc đang nhảy loạn trong người? Tại sao tôi lại thấy cuộc trò chuyện của hai người đó rất kỳ cục? Hay, tôi ốm rồi? Chắc là ốm thật rồi…
Mấy ngày sau gặp lại Vương, tôi vẫn không thể giữ mình bình thường được. Vì thế tôi đã nói với Vương vài điều ngớ ngẩn.
- Em đã nghe được vài điều khá kỳ lạ về anh nhưng em sẽ không nói với anh đâu, nhất định không nói với anh đâu. Anh đừng hỏi gì cả, em sẽ không nói đâu.
Vương cũng chỉ ậm ừ mà không đoái hoài gì về thái độ kỳ cục của tôi. Tôi cũng không rảnh xem anh có quan tâm tới điều đó hay không mà thay vào đó, tôi tích cực đi điều tra cậu nam sinh kia. Cuộc trò chuyện mà tôi nghe khi đó không bình thường gì cả. Nghe giống như… giống như là hai người yêu nhau. Phải chăng họ là anh em? Không đúng, Vương không có anh em gì cả. Hay anh em kết nghĩa? Cũng không đúng. Anh em kết nghĩa gì mà ngọt ngào với nhau như vậy. Không choàng vai bá cổ, cũng chẳng mày tao chí tớ, lại còn ngọt ngào hơn cả những người yêu nhau. Có phải…
Thời gian tôi biết Vương cũng rất lâu nhưng chỉ đến năm thứ ba tôi mới đột ngột quan tâm đến Vương. Làm bạn với Vương suốt một học kỳ, tôi mới tìm hiểu được điều mà mọi người luôn thắc mắc về Vương, đó là chuyện tình yêu của anh. Nói Vương giấu kỹ thì không đúng mà nói anh công khai lại quá nửa vời. Khi tôi biết được sự thật đó, tôi không thể bắt bản thân ngừng ngạc nhiên một phút nào.
Hôm ấy, tôi cùng Minh đi nhà sách. Trời đã tối muộn, quá giờ cơm tối nhưng trong nhà sách vẫn đông nghịt người. Cả tôi và Minh đều phải sử dụng chiến lược xô đẩy mới có cơ hội chen lấn vào được nhà sách. Vì hôm nay là ngày hội sách của nhà sách nên họ giảm giá 20% mà toàn đầu sách hay nên việc đông người cũng là điều dễ hiểu. Tôi không thường đi nhà sách, chẳng qua hôm nay bị Minh rủ rê kèm theo điều kiện mua đồ ăn cho tôi nên tôi mới vác cái thân xác rã rời của tôi đi nhà sách. Nhà sách thì bé mà số lượng người vào ngày càng nhiều. Tranh cãi một hồi với Minh trong nhà sách một lúc thì tôi được thoát khỏi đó. Gọi là tranh cãi thôi chứ tôi chỉ đàm phán về việc tôi đi ra ngoài một lúc hít thở tí không khí rồi sẽ quay lại tranh giành sách với cô ấy. Khi tôi đang mải mê than thở ỉ ôi với một cậu nhóc đứng ngoài hiên chờ mẹ thì tôi tình cờ bắt gặp Vương. Mà không chỉ có mình Vương, đi cùng với anh là một nam sinh khá đẹp trai. Nam sinh đó vẫn mặc đồng phục, đeo ba lô trên vai nên tôi dễ dàng biết nơi cậu ta học. Cậu ta đẹp, đẹp một cách kỳ lạ. Phải nói thật là đẹp hơn Vương nhiều và cũng đẹp hơn Đầu nấm kia nhưng kiểu đẹp của cậu ta không thuộc dạng nam tính. Nói thế nào được nhỉ? Trông khá là yếu ớt là mỏng manh. Tôi đang miêu tả một đứa con trai với những tính từ dành cho con gái ư? Ôi! Rất tiếc đó là sự thật. Vẻ đẹp đó mà phải nói với những tính từ dành cho con trai thì quả là hơi sỉ nhục. Hai người đẹp đi với nhau thì xấu như tôi biết trốn vào góc nào của trái đất đây. Tôi khóc thầm trong lòng một lúc lâu rồi quyết tâm sang đường chào hỏi Vương. Ngay khi tôi đến gần Vương và nam sinh đó, cuộc trò chuyện của họ rơi vào tai tôi rất nhanh.
- Dạo này em thế nào rồi?
- Vẫn vậy thôi…
…
- Đang giận anh?
- Trông em giống đang giận anh lắm à?
- Hừm … giống, giống lắm!
- Còn cười được? Anh đừng có đến gặp em nữa.
Dứt lời, nam sinh đó đứng vụt dậy, nét mặt không vui vẻ. Tôi nhanh nhóng rụt người lại, nấp sau cánh cửa. Vương bình tĩnh đi theo cậu nam sinh đó. Trái ngược với cảm xúc của cậu nam sinh, Vương có phần thích thú và thoải mái. Anh đã cười, tất cả là bốn lần từ lúc tôi nhìn thấy anh cho đến tận khi bóng dáng anh khuất sau lối rẽ nhỏ. Mãi lúc sau tôi mới chậm chạp đi ra khỏi cánh cửa, thu lại tầm mắt. Tại sao tôi lại phải trốn như đứa ngốc ở nơi này? Tại sao tôi lại cảm thấy bối rối không yên với những cảm xúc đang nhảy loạn trong người? Tại sao tôi lại thấy cuộc trò chuyện của hai người đó rất kỳ cục? Hay, tôi ốm rồi? Chắc là ốm thật rồi…
Mấy ngày sau gặp lại Vương, tôi vẫn không thể giữ mình bình thường được. Vì thế tôi đã nói với Vương vài điều ngớ ngẩn.
- Em đã nghe được vài điều khá kỳ lạ về anh nhưng em sẽ không nói với anh đâu, nhất định không nói với anh đâu. Anh đừng hỏi gì cả, em sẽ không nói đâu.
Vương cũng chỉ ậm ừ mà không đoái hoài gì về thái độ kỳ cục của tôi. Tôi cũng không rảnh xem anh có quan tâm tới điều đó hay không mà thay vào đó, tôi tích cực đi điều tra cậu nam sinh kia. Cuộc trò chuyện mà tôi nghe khi đó không bình thường gì cả. Nghe giống như… giống như là hai người yêu nhau. Phải chăng họ là anh em? Không đúng, Vương không có anh em gì cả. Hay anh em kết nghĩa? Cũng không đúng. Anh em kết nghĩa gì mà ngọt ngào với nhau như vậy. Không choàng vai bá cổ, cũng chẳng mày tao chí tớ, lại còn ngọt ngào hơn cả những người yêu nhau. Có phải…
/82
|