"Đây là giấy tờ cá nhân và sổ tiết kiệm của người chết. Còn có một quyển sổ, ghi chép một số tên người và tài khoản, xem ra đều là ‘khách hàng’ trước kia của nạn nhân.”
“Người báo án nói chỉ biết nạn nhân tên chị Hồng, tên cô ấy trên căn cước công dân là Mạc Xuân Mai, ba mươi hai tuổi, không phải người địa phương, đã ly dị, không có con, có lẽ từ nông thôn đến đây... làm công.”
Tiêu Ngũ lấy lại tinh thần: “Dựa theo những cái tên này, điều tra từng người một!”
Lúc Dương Viêm bước tới, lão Mã đang chật vật bám vào tường, ông ta nắm khăn tay tình yêu của Diêm Tiêu Tiêu trong tay, khóc không ra nước mắt: “Sếp, tha cho tôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy thi thể đáng sợ như vậy...”
Dương Viêm không để ý đến ông ta, nói với Tiêu Ngũ: “Tìm người dẫn tôi đến hai hiện trường đầu tiên.”
Khi thi thể được khiêng đi, nhiều người đã tụ tập ở đầu đường nhỏ, có người đang thì thầm, có người cầm điện thoại hào hứng chụp ảnh, thậm chí còn cả người đang lớn tiếng livestream - Cho dù bọn họ không hề biết trong căn nhà nhỏ cũ nát kia đã xảy ra chuyện gì.
Vương Tranh lái xe chở ba người đến một hiện trường khác, cậu ta còn làm theo lời dặn của Tiêu Ngũ, đưa báo cáo khám nghiệm tử thi của hai nạn nhân trước cho Dương Viêm.
Những thám tử tư kém cỏi trong thành phố sẽ không được họ thừa nhận, chỉ mỗi công ty của Dương Viêm là khác. Vương Tranh mới được điều từ Lâm Thạch tới không lâu, cậu ta cũng từng nghe nói đến tên tuổi của Dương Viêm, biết xuất thân, lai lịch, tài nguyên và mối quan hệ của anh đều tương đối hùng hậu, trong dòng họ còn có mấy người là chuyên gia trong ngành. Anh đã tham gia vô số vụ án hình sự trong tỉnh, Đội trưởng Trương và lãnh đạo trong Cục của họ đều giữ mối quan hệ tốt với anh, nhưng hình như quan hệ giữa Phó đội trưởng Tiêu với Dương Viêm hơi khó xử, cụ thể khó xử chỗ nào thì cậu ta cũng không nói được. Nhưng mỗi lần Tiêu Ngũ nhắc tới Dương Viêm, anh ta cứ tỏ vẻ vừa muốn tìm anh hỗ trợ lại sợ mất hết mặt mũi, như thể đã bị Dương Viêm nắm được nhược điểm nào đó mà không thể để người khác biết.
Lão Mã vẫn ngồi ở ghế phụ, Dương Viêm và Diệp Tiểu Nhu ngồi phía sau. Dương Viêm cúi đầu xem báo cáo khám nghiệm tử thi, Diệp Tiểu Nhu ngồi ngay ngắn cách anh một khoảng, dựa nửa người vào cửa xe.
Dương Viêm vẫn thoải mái như thường ngày, anh gác một tay lên cửa kính xe, lấy nắm tay chống cằm. Sau khi đọc xong báo cáo khám nghiệm tử thi, anh tùy ý đặt sang một bên, liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Nhu: “Muốn xem báo cáo khám nghiệm tử thi không?”
Diệp Tiểu Nhu nhìn thẳng, tư thế ngồi đúng mực: “Tôi không muốn xem, thưa sếp.”
Dương Viêm như cười như không: “Không dám xem?”
“Người bình thường sẽ cảm thấy đáng sợ.”
“Cô nghĩ mình là người thường sao?”
Diệp Tiểu Nhu cắn cắn môi.
Cô là một người tùy cơ ứng biến, không ứng biến được thì ngậm chặt miệng. Nhưng khi đối mặt với người đàn ông này, cô luôn cảm thấy thất bại không thể ứng phó.
Dù sao mình cũng đánh người ta bị thương, ở nhà người ta, nợ người ta một ân tình.
Nhưng cô đã xác định được một điều, người này quả thực giống lời Diêm Tiêu Tiêu nói, so với lão Mã cáo già... Người này còn “thành tinh” hơn, anh là hồ ly.
Họ đến hiện trường vụ án đầu tiên trước, nơi đó đã sớm được phong tỏa. Nghe bảo vào thời điểm được phát hiện, thi thể đã ở trong căn hộ hơn một tháng, do hàng xóm ngửi thấy mùi nên mới nhận ra điều không ổn, hiện trường thứ hai còn lâu hơn, ước chừng gần hai tháng mới phát hiện ra. Từ đó có thể thấy, một trong những điểm giống nhau giữa các nạn nhân là quan hệ giữa họ với người khác rất lạnh nhạt, quan hệ thân thích cũng nhạt nhẽo, thuộc kiểu người mờ nhạt trong thành phố, ngay cả lịch sử trò chuyện trong điện thoại cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, phần lớn chỉ là giao hàng.
Khi xuống xe bước chân của Diệp Tiểu Nhu hơi lảo đảo, lão Mã nghĩ cô căng thẳng vì ngồi kế bên Dương Viêm, còn đưa tay đỡ cô. Nhưng ngay sau đó, ông ta phát hiện vẻ mặt cô trắng bệch, bèn hỏi: “Cô không sao chứ? Phản ứng chậm như vậy, giờ mới cảm thấy buồn nôn sao?”
Hiển nhiên, ông ta cho rằng Diệp Tiểu Nhu rơi vào tình trạng như vậy là do di chứng khi thấy hiện trường giết người.
Diệp Tiểu Nhu đáp mình không sao.
Thực ra cô đang rất bối rối, nhưng cũng không phải nguyên nhân lão Mã nghĩ, mà cô cũng không muốn nói nguyên nhân.
Khi nãy đỗ xe xong, Vương Tranh đã bắt gặp hai người trẻ tuổi đang chỉ trỏ hiện trường vụ án phong tỏa, còn cầm điện thoại không biết chụp gì. Dương Viêm cũng không quay đầu lại, vừa lên lầu vừa nói: “Không cần nhìn, bọn họ tò mò về án mạng nên đến xem thôi.”
“Làm gì vậy!” Vương Tranh quát một tiếng, quả nhiên hai người trẻ tuổi kia bị dọa nhảy dựng lên, nhanh chân chạy đi.
Lão Mã lắc đầu: “Giới trẻ hiện nay ấy à, thật là, suốt ngày cứ thích nghiên cứu tìm kiếm mấy thứ lạ, còn thiếu lòng tôn trọng tối thiểu với sự sống.”
Hiện trường vụ án đầu tiên cũng nằm ở một khu phố cổ, một tòa nhà nhỏ hai tầng khá cũ, nghe đâu hai năm trước còn có người ồn ào muốn dỡ bỏ, thế nên phần lớn người nơi này đã chuyển đi. Nạn nhân ở lầu hai, hàng xóm xung quanh chẳng còn ai sống tại đây, đó cũng là lý do muộn như vậy họ mới phát hiện ra.
Vương Tranh nói: “Dựa vào manh mối của hai trường hợp trước, bọn tôi phỏng đoán hung thủ là một tên tội phạm có tổ chức điển hình, có năng lực phản trinh sát nhất định, tầm hai mươi lăm đến bốn mươi tuổi, cao khoảng một mét bảy, sống một mình, ở khu phố cổ, nhiều khả năng mắc chướng ngại về tinh thần. Bọn tôi đã huy động rất nhiều lực lượng cảnh sát, sắp xếp điều tra ở khu phố cổ, đã xem camera trong phạm vi năm kilomet của hai hiện trường vụ án suốt mấy ngày đêm, nhưng vẫn không phát hiện manh mối rõ ràng nào. Ngay cả bệnh viện tâm thần bọn tôi cũng thăm dò rồi, phía bệnh viện bảo gần đây không có tội phạm bỏ trốn...”
Nói xong lời cuối cùng, giọng cậu ta ngày càng nhỏ, Diệp Tiểu Nhu đi kế bên thấy cậu ta lúng túng, bèn bảo: “Không sao, bệnh viện mọi người điều tra chắc không phải bệnh viện tôi từng ở đâu.”
Vương Tranh cười xấu hổ: “Đúng, đúng vậy, cô ở chỗ nào? Không phải, ý tôi là... Tôi muốn hỏi hai ngày nay cô khỏe không?”
“Cảm ơn. Tôi vẫn ổn.”
Vương Tranh rất muốn cho mình hai cái tát.
Còn lão Mã cứ nghĩ không có thi thể thì sẽ không sợ, nhưng khi ông ta đứng ở cửa, mùi máu phảng phất kia vẫn khiến ông ta sợ tới mức phải lui ra ngoài.
Thi thể phân xác bị vứt trong căn hộ ẩm ướt và tối tăm khoảng một tháng, mùi không thể biến mất trong thời gian ngắn được, dù tòa nhà này không bị phá dỡ, chắc hẳn cũng không ai dám ở.
Dương Viêm quan sát xung quanh.
Căn hộ này, tuy cũ nát nhưng diện tích không quá nhỏ, hơn tám mươi mét vuông, một phòng khách một phòng ngủ một nhà vệ sinh, còn cả phòng để đồ. Khi chủ tòa nhà mở cửa, thấy nạn nhân bị tách rời thành năm phần, đầu và thân bị vứt trong phòng khách, tứ chi rải rác ở các phòng khác, máu văng khắp nơi, quả thực không khác gì địa ngục.
Diệp Tiểu Nhu đứng trong phòng khách, có thể nhận ra nạn nhân rất hướng nội. Hộp mì ăn liền và đồ ăn vặt được trữ trong phòng để đồ, một số còn chất đống trên sô pha lẫn bàn ăn, bên bàn máy tính ngổn ngang những đồ dùng của phụ nữ.
“Máy tính của cô ấy đâu?” Dương Viêm hỏi.
Vương Tranh lắc đầu: “Máy tính đã bị hư hỏng nặng, điện thoại cũng không có gì. Lúc bọn tôi tới, nguồn điện và internet ở đây đã bị cắt đứt.”
Nói cách khác, khi ấy nạn nhân không tài nào cầu cứu được.
Khi Diệp Tiểu Nhu mải mê suy nghĩ, không biết Dương Viêm đã đứng sau cô từ lúc nào, anh hỏi: “Cô đang nhìn gì vậy?”
Diệp Tiểu Nhu cử động bả vai rất nhạy cảm của mình, nhưng cô không quay đầu lại.
“Nạn nhân nuôi mèo.” Cô chỉ vào một thùng carton trong góc, trong thùng để một mảnh vải, còn đựng một bát nhỏ dùng khi mang ra ngoài. Cô nói: “Ắt hẳn là mèo hoang, mới nuôi không lâu.”
Vương Tranh bảo: “Đúng vậy, bọn tôi tìm thấy lông mèo, nhưng chắc con mèo đó được nuôi thả.”
“Cho dù nuôi thả, cũng sẽ trở về.” Diệp Tiểu Nhu nói nhỏ: “Nhưng không còn ai mở cửa sổ cho bé nữa rồi.”
Dương Viêm nhìn về phía cửa sổ theo tầm mắt của cô.
Nơi đó dường như có bóng dáng của một bé mèo, bé ngồi xổm bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn họ.
Bé như đang khẩn cầu, như đang chờ đợi, mong cô gái tốt bụng đã cho mình một mái nhà kia sẽ mở cửa sổ để mình vào.
Dương Viêm nói: “Đi điều tra một chút, gần đây có người nào phát hiện mèo bị phân xác không.”
Vương Tranh sửng sốt một lúc: “Anh nghĩ bé mèo đã… nhưng vết máu ở hiện trường đều thuộc về nạn nhân...”
“Nên mới bảo cậu hãy điều tra quanh đây.” Dương Viêm nói: “Khu dân cư cũ cũng có người quét dọn vệ sinh, xác động vật bị vứt bên ngoài trong vòng hai tháng, việc này không khó đâu.”
Dù giọng điệu của anh nghe không hề mất kiên nhẫn, nhưng Vương Tranh vẫn rùng mình, vội vàng gọi điện thoại sắp xếp.
Thời điểm tới hiện trường thứ hai, đã là buổi chiều.
Vẫn còn nhiều người sống ở khu dân cư nơi phát hiện nạn nhân thứ hai, hơn nữa phần lớn đều là người cao tuổi. Đa số mọi người trong tòa nhà đã chuyển ra ngoài, rất nhiều người trong số họ đã trốn ngay trong đêm, về thẳng nhà con cái sau khi nghe tin.
“Họ hàng của nạn nhân này đã chạy từ quê lên, vẫn đang ở khách sạn gần đây, ngày nào cũng đến Cục Cảnh sát làm ầm ĩ nói muốn hung thủ đền mạng.” Vương Tranh kể: “Nạn nhân không có bố mẹ, họ hàng này bình thường cũng một hai tháng mới liên lạc một lần, họ luôn đòi tiền cô ấy. Trước khi chết không quan tâm người ta, sau khi chết lại ngày ngày xem như con ruột.”
Diệp Tiểu Nhu xoa bụng, khi xuống xe sắc mặt càng cô khó coi hơn.
Lão Mã đỡ cô, nhìn nhìn mặt cô, bắt đầu hơi lo lắng, ông ta hỏi: “Cô say xe à?”
Diệp Tiểu Nhu lắc đầu, cũng không nói gì, chỉ gấp gáp theo hai người lên lầu. Lão Mã không yên lòng đi sau cô, sợ cô bước không vững sẽ vấp ngã, Diệp Tiểu Nhu quay đầu nhìn ông ta, nói: “Không sao, tôi không yếu vậy đâu.”
Lão Mã gật đầu, nghĩ thầm đúng vậy, đây cũng không phải cô gái nhỏ bình thường. Những cô gái nhỏ bình thường ấy, khi thấy hiện trường giết người thì đã bị dọa ngất được đưa vào bệnh viện rồi.
Nạn nhân thứ hai ở tầng bốn, vừa vào cửa, sắc mặt Diệp Tiểu Nhu hơi thay đổi.
Lúc nghe miêu tả về hiện trường giết người trong máy tính của Lâm Linh, cô cũng đã tưởng tượng ra một “hiện trường vụ án” trong đầu, tổng cộng ba phòng, đầu và thân người chết vẫn giống hiện trường trước đó, đặt trên sô pha trong phòng khách. Vì để giữ nguyên hiện trường vụ án, ngoài các khám nghiệm kỹ thuật cần thiết, trên cơ bản cảnh sát vẫn chưa đụng đến đồ dùng sinh hoạt của nạn nhân.
Thấy Dương Viêm nhanh chân bước đến phòng vệ sinh, cô cũng theo sau.
“Hắn để cánh tay nạn nhân dưới vòi nước.”
Nhà vệ sinh chật chội, cũng không bẩn đến mức không chịu nổi, ngược lại còn ngăn nắp hơn nhà nạn nhân đầu tiên. Thậm chí cô ấy đã dán giấy dán tường màu hồng nhạt quanh tường, tiểu thuyết và sách được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp trên giá sách đơn giản.
Dương Viêm lấy đôi găng tay từ trong túi ra rồi đeo vào, anh cúi xuống, cẩn thận nhặt bàn chải đánh răng đã sử dụng trong một góc bên cạnh bồn cầu lên.
Diệp Tiểu Nhu đến trước gương trong phòng vệ sinh, khẽ hà hơi.
Mặt kính lập tức mờ đi, một dấu tay không rõ ràng xuất hiện.
Dương Viêm đứng dậy, bỏ tóc và bàn chải đánh răng lấy được bên cạnh bồn cầu vào trong túi, rồi ném cho Vương Tranh, anh vừa quay đầu đã thấy Diệp Tiểu Nhu vẫn đứng trong phòng vệ sinh.
Diệp Tiểu Nhu bỗng xoay người tới phòng bếp, cầm lấy ấm siêu tốc đổ đầy nước. Thế nhưng, tuy mạch điện nơi này đã hoạt động bình thường, ấm siêu tốc cũng hỏng rồi.
“Cô khát sao? Tôi xuống xe lấy nước cho cô nhé.” Vương Tranh vội vàng nói.
Cho dù khát thì uống nước ở hiện trường giết người cũng hơi...
Dương Viêm bảo Vương Tranh: “Qua bên hàng xóm mượn ấm siêu tốc, ngay lập tức.”
Câu này của anh quả thực không kém gì khi Tiêu Ngũ gào thét ra lệnh, Vương Tranh giật mình, không hề chần chừ mau chóng chạy ra ngoài. Nhưng bởi vì hàng xóm ở toà nhà này gần như đã chuyển đi hết, cậu ta gõ cửa vài căn hộ cũng không thấy ai, cuối cùng lão Mã vẫn phải ra tay, chẳng mấy chốc ông ta đã cầm một phích nước trở về, bên trong đựng nước nóng.
Dương Viêm nhận phích nước nóng kia, đổ ào ào vào bồn rửa mặt.
Hơi nước nóng nhanh chóng tỏa ra, từ từ phủ lên mặt gương.
Trên gương, xuất hiện một dòng chữ đáng sợ:
Rốt cuộc anh là ai?
Ngay sau đó, hơi nước nóng che phủ khắp mặt kính, bên dưới dòng chữ đó, một hàng chữ khác lại chậm rãi hiện lên:
- Cô trốn không thoát đâu.
“Gọi điện cho Tiêu Ngũ, kêu người của các cậu tới đây.” Giọng Dương Viêm chùng xuống: “Gần đây hung thủ đã đến nơi này.”
“Đây... Đây là chữ hung thủ để lại?”
Vì hiếu kỳ nên Lão Mã cũng qua xem, ông ta vừa nhìn đã nhận ra ngay: “Nước xà phòng, chữ được viết bằng nước xà phòng.”
Dầu mỡ* từ ngón tay dính lên gương, hơi nước không thể bám vào nên sẽ hiện ra chữ. Chữ này cũng có thể lưu lại trong thời gian rất lâu, chỉ khi có hơi nước nóng, nó mới có thể hiện ra.
*Xà phòng để làm sạch thu được bằng cách phản ứng các loại dầu thực vật hay động vật và chất béo với một chất kiềm mạnh.
Nhưng rõ ràng hai dòng chữ này không cùng một người viết.
Diệp Tiểu Nhu nói: “Không phải hắn mới tới đây.”
Ngay sau đó cô bổ sung thêm một câu, mà câu này, khiến Vương Tranh và lão Mã lập tức cảm thấy sởn gai ốc.
“Trước khi nạn nhân chết, đã phát hiện hung thủ trốn trong nhà cô ấy từ trước.”
“Người báo án nói chỉ biết nạn nhân tên chị Hồng, tên cô ấy trên căn cước công dân là Mạc Xuân Mai, ba mươi hai tuổi, không phải người địa phương, đã ly dị, không có con, có lẽ từ nông thôn đến đây... làm công.”
Tiêu Ngũ lấy lại tinh thần: “Dựa theo những cái tên này, điều tra từng người một!”
Lúc Dương Viêm bước tới, lão Mã đang chật vật bám vào tường, ông ta nắm khăn tay tình yêu của Diêm Tiêu Tiêu trong tay, khóc không ra nước mắt: “Sếp, tha cho tôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy thi thể đáng sợ như vậy...”
Dương Viêm không để ý đến ông ta, nói với Tiêu Ngũ: “Tìm người dẫn tôi đến hai hiện trường đầu tiên.”
Khi thi thể được khiêng đi, nhiều người đã tụ tập ở đầu đường nhỏ, có người đang thì thầm, có người cầm điện thoại hào hứng chụp ảnh, thậm chí còn cả người đang lớn tiếng livestream - Cho dù bọn họ không hề biết trong căn nhà nhỏ cũ nát kia đã xảy ra chuyện gì.
Vương Tranh lái xe chở ba người đến một hiện trường khác, cậu ta còn làm theo lời dặn của Tiêu Ngũ, đưa báo cáo khám nghiệm tử thi của hai nạn nhân trước cho Dương Viêm.
Những thám tử tư kém cỏi trong thành phố sẽ không được họ thừa nhận, chỉ mỗi công ty của Dương Viêm là khác. Vương Tranh mới được điều từ Lâm Thạch tới không lâu, cậu ta cũng từng nghe nói đến tên tuổi của Dương Viêm, biết xuất thân, lai lịch, tài nguyên và mối quan hệ của anh đều tương đối hùng hậu, trong dòng họ còn có mấy người là chuyên gia trong ngành. Anh đã tham gia vô số vụ án hình sự trong tỉnh, Đội trưởng Trương và lãnh đạo trong Cục của họ đều giữ mối quan hệ tốt với anh, nhưng hình như quan hệ giữa Phó đội trưởng Tiêu với Dương Viêm hơi khó xử, cụ thể khó xử chỗ nào thì cậu ta cũng không nói được. Nhưng mỗi lần Tiêu Ngũ nhắc tới Dương Viêm, anh ta cứ tỏ vẻ vừa muốn tìm anh hỗ trợ lại sợ mất hết mặt mũi, như thể đã bị Dương Viêm nắm được nhược điểm nào đó mà không thể để người khác biết.
Lão Mã vẫn ngồi ở ghế phụ, Dương Viêm và Diệp Tiểu Nhu ngồi phía sau. Dương Viêm cúi đầu xem báo cáo khám nghiệm tử thi, Diệp Tiểu Nhu ngồi ngay ngắn cách anh một khoảng, dựa nửa người vào cửa xe.
Dương Viêm vẫn thoải mái như thường ngày, anh gác một tay lên cửa kính xe, lấy nắm tay chống cằm. Sau khi đọc xong báo cáo khám nghiệm tử thi, anh tùy ý đặt sang một bên, liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Nhu: “Muốn xem báo cáo khám nghiệm tử thi không?”
Diệp Tiểu Nhu nhìn thẳng, tư thế ngồi đúng mực: “Tôi không muốn xem, thưa sếp.”
Dương Viêm như cười như không: “Không dám xem?”
“Người bình thường sẽ cảm thấy đáng sợ.”
“Cô nghĩ mình là người thường sao?”
Diệp Tiểu Nhu cắn cắn môi.
Cô là một người tùy cơ ứng biến, không ứng biến được thì ngậm chặt miệng. Nhưng khi đối mặt với người đàn ông này, cô luôn cảm thấy thất bại không thể ứng phó.
Dù sao mình cũng đánh người ta bị thương, ở nhà người ta, nợ người ta một ân tình.
Nhưng cô đã xác định được một điều, người này quả thực giống lời Diêm Tiêu Tiêu nói, so với lão Mã cáo già... Người này còn “thành tinh” hơn, anh là hồ ly.
Họ đến hiện trường vụ án đầu tiên trước, nơi đó đã sớm được phong tỏa. Nghe bảo vào thời điểm được phát hiện, thi thể đã ở trong căn hộ hơn một tháng, do hàng xóm ngửi thấy mùi nên mới nhận ra điều không ổn, hiện trường thứ hai còn lâu hơn, ước chừng gần hai tháng mới phát hiện ra. Từ đó có thể thấy, một trong những điểm giống nhau giữa các nạn nhân là quan hệ giữa họ với người khác rất lạnh nhạt, quan hệ thân thích cũng nhạt nhẽo, thuộc kiểu người mờ nhạt trong thành phố, ngay cả lịch sử trò chuyện trong điện thoại cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, phần lớn chỉ là giao hàng.
Khi xuống xe bước chân của Diệp Tiểu Nhu hơi lảo đảo, lão Mã nghĩ cô căng thẳng vì ngồi kế bên Dương Viêm, còn đưa tay đỡ cô. Nhưng ngay sau đó, ông ta phát hiện vẻ mặt cô trắng bệch, bèn hỏi: “Cô không sao chứ? Phản ứng chậm như vậy, giờ mới cảm thấy buồn nôn sao?”
Hiển nhiên, ông ta cho rằng Diệp Tiểu Nhu rơi vào tình trạng như vậy là do di chứng khi thấy hiện trường giết người.
Diệp Tiểu Nhu đáp mình không sao.
Thực ra cô đang rất bối rối, nhưng cũng không phải nguyên nhân lão Mã nghĩ, mà cô cũng không muốn nói nguyên nhân.
Khi nãy đỗ xe xong, Vương Tranh đã bắt gặp hai người trẻ tuổi đang chỉ trỏ hiện trường vụ án phong tỏa, còn cầm điện thoại không biết chụp gì. Dương Viêm cũng không quay đầu lại, vừa lên lầu vừa nói: “Không cần nhìn, bọn họ tò mò về án mạng nên đến xem thôi.”
“Làm gì vậy!” Vương Tranh quát một tiếng, quả nhiên hai người trẻ tuổi kia bị dọa nhảy dựng lên, nhanh chân chạy đi.
Lão Mã lắc đầu: “Giới trẻ hiện nay ấy à, thật là, suốt ngày cứ thích nghiên cứu tìm kiếm mấy thứ lạ, còn thiếu lòng tôn trọng tối thiểu với sự sống.”
Hiện trường vụ án đầu tiên cũng nằm ở một khu phố cổ, một tòa nhà nhỏ hai tầng khá cũ, nghe đâu hai năm trước còn có người ồn ào muốn dỡ bỏ, thế nên phần lớn người nơi này đã chuyển đi. Nạn nhân ở lầu hai, hàng xóm xung quanh chẳng còn ai sống tại đây, đó cũng là lý do muộn như vậy họ mới phát hiện ra.
Vương Tranh nói: “Dựa vào manh mối của hai trường hợp trước, bọn tôi phỏng đoán hung thủ là một tên tội phạm có tổ chức điển hình, có năng lực phản trinh sát nhất định, tầm hai mươi lăm đến bốn mươi tuổi, cao khoảng một mét bảy, sống một mình, ở khu phố cổ, nhiều khả năng mắc chướng ngại về tinh thần. Bọn tôi đã huy động rất nhiều lực lượng cảnh sát, sắp xếp điều tra ở khu phố cổ, đã xem camera trong phạm vi năm kilomet của hai hiện trường vụ án suốt mấy ngày đêm, nhưng vẫn không phát hiện manh mối rõ ràng nào. Ngay cả bệnh viện tâm thần bọn tôi cũng thăm dò rồi, phía bệnh viện bảo gần đây không có tội phạm bỏ trốn...”
Nói xong lời cuối cùng, giọng cậu ta ngày càng nhỏ, Diệp Tiểu Nhu đi kế bên thấy cậu ta lúng túng, bèn bảo: “Không sao, bệnh viện mọi người điều tra chắc không phải bệnh viện tôi từng ở đâu.”
Vương Tranh cười xấu hổ: “Đúng, đúng vậy, cô ở chỗ nào? Không phải, ý tôi là... Tôi muốn hỏi hai ngày nay cô khỏe không?”
“Cảm ơn. Tôi vẫn ổn.”
Vương Tranh rất muốn cho mình hai cái tát.
Còn lão Mã cứ nghĩ không có thi thể thì sẽ không sợ, nhưng khi ông ta đứng ở cửa, mùi máu phảng phất kia vẫn khiến ông ta sợ tới mức phải lui ra ngoài.
Thi thể phân xác bị vứt trong căn hộ ẩm ướt và tối tăm khoảng một tháng, mùi không thể biến mất trong thời gian ngắn được, dù tòa nhà này không bị phá dỡ, chắc hẳn cũng không ai dám ở.
Dương Viêm quan sát xung quanh.
Căn hộ này, tuy cũ nát nhưng diện tích không quá nhỏ, hơn tám mươi mét vuông, một phòng khách một phòng ngủ một nhà vệ sinh, còn cả phòng để đồ. Khi chủ tòa nhà mở cửa, thấy nạn nhân bị tách rời thành năm phần, đầu và thân bị vứt trong phòng khách, tứ chi rải rác ở các phòng khác, máu văng khắp nơi, quả thực không khác gì địa ngục.
Diệp Tiểu Nhu đứng trong phòng khách, có thể nhận ra nạn nhân rất hướng nội. Hộp mì ăn liền và đồ ăn vặt được trữ trong phòng để đồ, một số còn chất đống trên sô pha lẫn bàn ăn, bên bàn máy tính ngổn ngang những đồ dùng của phụ nữ.
“Máy tính của cô ấy đâu?” Dương Viêm hỏi.
Vương Tranh lắc đầu: “Máy tính đã bị hư hỏng nặng, điện thoại cũng không có gì. Lúc bọn tôi tới, nguồn điện và internet ở đây đã bị cắt đứt.”
Nói cách khác, khi ấy nạn nhân không tài nào cầu cứu được.
Khi Diệp Tiểu Nhu mải mê suy nghĩ, không biết Dương Viêm đã đứng sau cô từ lúc nào, anh hỏi: “Cô đang nhìn gì vậy?”
Diệp Tiểu Nhu cử động bả vai rất nhạy cảm của mình, nhưng cô không quay đầu lại.
“Nạn nhân nuôi mèo.” Cô chỉ vào một thùng carton trong góc, trong thùng để một mảnh vải, còn đựng một bát nhỏ dùng khi mang ra ngoài. Cô nói: “Ắt hẳn là mèo hoang, mới nuôi không lâu.”
Vương Tranh bảo: “Đúng vậy, bọn tôi tìm thấy lông mèo, nhưng chắc con mèo đó được nuôi thả.”
“Cho dù nuôi thả, cũng sẽ trở về.” Diệp Tiểu Nhu nói nhỏ: “Nhưng không còn ai mở cửa sổ cho bé nữa rồi.”
Dương Viêm nhìn về phía cửa sổ theo tầm mắt của cô.
Nơi đó dường như có bóng dáng của một bé mèo, bé ngồi xổm bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn họ.
Bé như đang khẩn cầu, như đang chờ đợi, mong cô gái tốt bụng đã cho mình một mái nhà kia sẽ mở cửa sổ để mình vào.
Dương Viêm nói: “Đi điều tra một chút, gần đây có người nào phát hiện mèo bị phân xác không.”
Vương Tranh sửng sốt một lúc: “Anh nghĩ bé mèo đã… nhưng vết máu ở hiện trường đều thuộc về nạn nhân...”
“Nên mới bảo cậu hãy điều tra quanh đây.” Dương Viêm nói: “Khu dân cư cũ cũng có người quét dọn vệ sinh, xác động vật bị vứt bên ngoài trong vòng hai tháng, việc này không khó đâu.”
Dù giọng điệu của anh nghe không hề mất kiên nhẫn, nhưng Vương Tranh vẫn rùng mình, vội vàng gọi điện thoại sắp xếp.
Thời điểm tới hiện trường thứ hai, đã là buổi chiều.
Vẫn còn nhiều người sống ở khu dân cư nơi phát hiện nạn nhân thứ hai, hơn nữa phần lớn đều là người cao tuổi. Đa số mọi người trong tòa nhà đã chuyển ra ngoài, rất nhiều người trong số họ đã trốn ngay trong đêm, về thẳng nhà con cái sau khi nghe tin.
“Họ hàng của nạn nhân này đã chạy từ quê lên, vẫn đang ở khách sạn gần đây, ngày nào cũng đến Cục Cảnh sát làm ầm ĩ nói muốn hung thủ đền mạng.” Vương Tranh kể: “Nạn nhân không có bố mẹ, họ hàng này bình thường cũng một hai tháng mới liên lạc một lần, họ luôn đòi tiền cô ấy. Trước khi chết không quan tâm người ta, sau khi chết lại ngày ngày xem như con ruột.”
Diệp Tiểu Nhu xoa bụng, khi xuống xe sắc mặt càng cô khó coi hơn.
Lão Mã đỡ cô, nhìn nhìn mặt cô, bắt đầu hơi lo lắng, ông ta hỏi: “Cô say xe à?”
Diệp Tiểu Nhu lắc đầu, cũng không nói gì, chỉ gấp gáp theo hai người lên lầu. Lão Mã không yên lòng đi sau cô, sợ cô bước không vững sẽ vấp ngã, Diệp Tiểu Nhu quay đầu nhìn ông ta, nói: “Không sao, tôi không yếu vậy đâu.”
Lão Mã gật đầu, nghĩ thầm đúng vậy, đây cũng không phải cô gái nhỏ bình thường. Những cô gái nhỏ bình thường ấy, khi thấy hiện trường giết người thì đã bị dọa ngất được đưa vào bệnh viện rồi.
Nạn nhân thứ hai ở tầng bốn, vừa vào cửa, sắc mặt Diệp Tiểu Nhu hơi thay đổi.
Lúc nghe miêu tả về hiện trường giết người trong máy tính của Lâm Linh, cô cũng đã tưởng tượng ra một “hiện trường vụ án” trong đầu, tổng cộng ba phòng, đầu và thân người chết vẫn giống hiện trường trước đó, đặt trên sô pha trong phòng khách. Vì để giữ nguyên hiện trường vụ án, ngoài các khám nghiệm kỹ thuật cần thiết, trên cơ bản cảnh sát vẫn chưa đụng đến đồ dùng sinh hoạt của nạn nhân.
Thấy Dương Viêm nhanh chân bước đến phòng vệ sinh, cô cũng theo sau.
“Hắn để cánh tay nạn nhân dưới vòi nước.”
Nhà vệ sinh chật chội, cũng không bẩn đến mức không chịu nổi, ngược lại còn ngăn nắp hơn nhà nạn nhân đầu tiên. Thậm chí cô ấy đã dán giấy dán tường màu hồng nhạt quanh tường, tiểu thuyết và sách được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp trên giá sách đơn giản.
Dương Viêm lấy đôi găng tay từ trong túi ra rồi đeo vào, anh cúi xuống, cẩn thận nhặt bàn chải đánh răng đã sử dụng trong một góc bên cạnh bồn cầu lên.
Diệp Tiểu Nhu đến trước gương trong phòng vệ sinh, khẽ hà hơi.
Mặt kính lập tức mờ đi, một dấu tay không rõ ràng xuất hiện.
Dương Viêm đứng dậy, bỏ tóc và bàn chải đánh răng lấy được bên cạnh bồn cầu vào trong túi, rồi ném cho Vương Tranh, anh vừa quay đầu đã thấy Diệp Tiểu Nhu vẫn đứng trong phòng vệ sinh.
Diệp Tiểu Nhu bỗng xoay người tới phòng bếp, cầm lấy ấm siêu tốc đổ đầy nước. Thế nhưng, tuy mạch điện nơi này đã hoạt động bình thường, ấm siêu tốc cũng hỏng rồi.
“Cô khát sao? Tôi xuống xe lấy nước cho cô nhé.” Vương Tranh vội vàng nói.
Cho dù khát thì uống nước ở hiện trường giết người cũng hơi...
Dương Viêm bảo Vương Tranh: “Qua bên hàng xóm mượn ấm siêu tốc, ngay lập tức.”
Câu này của anh quả thực không kém gì khi Tiêu Ngũ gào thét ra lệnh, Vương Tranh giật mình, không hề chần chừ mau chóng chạy ra ngoài. Nhưng bởi vì hàng xóm ở toà nhà này gần như đã chuyển đi hết, cậu ta gõ cửa vài căn hộ cũng không thấy ai, cuối cùng lão Mã vẫn phải ra tay, chẳng mấy chốc ông ta đã cầm một phích nước trở về, bên trong đựng nước nóng.
Dương Viêm nhận phích nước nóng kia, đổ ào ào vào bồn rửa mặt.
Hơi nước nóng nhanh chóng tỏa ra, từ từ phủ lên mặt gương.
Trên gương, xuất hiện một dòng chữ đáng sợ:
Rốt cuộc anh là ai?
Ngay sau đó, hơi nước nóng che phủ khắp mặt kính, bên dưới dòng chữ đó, một hàng chữ khác lại chậm rãi hiện lên:
- Cô trốn không thoát đâu.
“Gọi điện cho Tiêu Ngũ, kêu người của các cậu tới đây.” Giọng Dương Viêm chùng xuống: “Gần đây hung thủ đã đến nơi này.”
“Đây... Đây là chữ hung thủ để lại?”
Vì hiếu kỳ nên Lão Mã cũng qua xem, ông ta vừa nhìn đã nhận ra ngay: “Nước xà phòng, chữ được viết bằng nước xà phòng.”
Dầu mỡ* từ ngón tay dính lên gương, hơi nước không thể bám vào nên sẽ hiện ra chữ. Chữ này cũng có thể lưu lại trong thời gian rất lâu, chỉ khi có hơi nước nóng, nó mới có thể hiện ra.
*Xà phòng để làm sạch thu được bằng cách phản ứng các loại dầu thực vật hay động vật và chất béo với một chất kiềm mạnh.
Nhưng rõ ràng hai dòng chữ này không cùng một người viết.
Diệp Tiểu Nhu nói: “Không phải hắn mới tới đây.”
Ngay sau đó cô bổ sung thêm một câu, mà câu này, khiến Vương Tranh và lão Mã lập tức cảm thấy sởn gai ốc.
“Trước khi nạn nhân chết, đã phát hiện hung thủ trốn trong nhà cô ấy từ trước.”
/41
|