Edit: Xu
bốn người ăn uống no nê xong, ngồi ở trong mái chòi nhỏ nói chuyện phiếm, cảm thấy có chút nhàm chán, Lý Quân Nghi không kềm chế được tính tình mà nói: “Trời ạ! Hay là chúng ta chơi trò thám hiểm được không?”
“Thám hiểm? Thám cái gì hiểm? Không thích!” Diệp Nhi Linh nhíu mi, tính cô vốn không gan dạ, bây giờ mà chơi trò này chắc chắn cô sẽ thua. Mà có trời mới biết trong núi này có những gì?
“Trời ơi là trời! Núi này lớn như vậy, nhất định có rất nhiều chỗ để đùa, chúng ta cầm đuốc tìm thử xem!”
“Nhưng mà. . . . . . Bây giờ hơn nửa đêm, muốn tìm cũng nên để sáng sớm ngày mai chứ!” Diệp Nhi Linh rất muốn mọi người từ bỏ cái ý định đi thám hiểm này.
“Ừ! Cũng đúng! Nhưng bây giờ thật chán!” Lý Quân Nghi nhìn Giang Quân Ngạn, “nè! Cậu là chủ nhân nơi này! Mau suy nghĩ trò chơi nào đi!”
“Tớ cảm thấy chủ ý đi thám hiểm cũng không tệ!”
“Đã nói là bây giờ quá muộn, tìm được nơi để đùa thì sao chứ? Cậu không hiểu tiếng quốc ngữ à?”
“Muộn thì sao? Luôn có chỗ thích hợp để chơi lúc nửa đêm mà!” Giang Quân Ngạn thần bí nói.
Vừa nói xong, ba người kia trăm miệng một lời nói: “Nơi nào vậy?”
“Nơi đó!” Giang Quân Ngạn chỉ vào một nơi cách đó không xa.
Bởi vì sắc trời vô cùng tối, ba người căn bản không thấy rõ cậu ta chỉ nơi nào.
“Nơi đó là nơi nào?” Lý Quân Nghi hỏi.
” Nghĩa trang Tây Dương.” Giang Quân Ngạn trả lời kín đáo, còn nở một nụ cười khó hiểu, làm người ta không khỏi rợn tóc gáy.
Diệp Nhi Linh càng thêm kinh ngạc, trong lòng không ngừng khấn: không thám hiểm đâu.
Nhưng mà, cô vạn vạn không nghĩ tới, bên tai truyền đến tiếng hoan hô của Lý Quân Nghi .
“A! Được nha! Không ngờ cậu biết nhiều vậy! Bàn bạc đi, kế hoạch để thám hiểm á!”
“Hay là mình chia nhóm ra để so tài, cùng đi vào cổng, tổ nào ra trước thì thắng, như thế nào?”
“Thắng có phần thưởng gì?”
“Ừ. . . . . . Người thua phải chuẩn bị thức ăn ngày mai, thấy thế nào?”
“Chia nhóm thế nào đây?”
“Phải công bằng! Cậu với tớ, còn hai người kia một nhóm.” Giang Quân Ngạn nói.
“Tại sao? Tên mọt sách như cậu gió cũng thổi bay, lỡ sợ đến nổi chân nhũn ra, thì tớ làm sao bây giờ?”
“Cậu đừng lo lắng thái quá chứ! Những người nằm trong kia nhất định sẽ tưởng nhầm cậu là bạn, chúng ta làm sao thua được!”
“Này! Lời này của cậu có ý gì hả? Không nói nhiều! Tớ muốn cùng Lợi một nhóm!”
“Vậy cũng không được! Lỡ như cậu liên lụy đến cậu ấy, hai người các cậu mà nấu cơm thì không bằng giết tớ đi!” gương mặt Giang Quân Ngạn lúc này rất đểu.
“Này. . . . . .”
Lý Quân Nghi cùng Triệu Lợi thấy thế lập tức im thin thít, không có cách nào phản bác lại, số là hai người thể hiện tài nấu nướng lúc đóng quân dã ngoại, nhưng tất cả người trong nhóm bị ngộ độc thức ăn phải cấp cứu, huống chi, Giang Quân Ngạn là một trong số ‘nạn nhân’ hôm đó, tuyệt đối có quyền chống đối.
“Cho nên. . . . . . Nếu như cậu cùng nhóm với tớ thì may ra thua cũng không sợ!”
“Vậy thì tớ có thể cùng nhóm với Nhi Linh! Tay nghề của cậu ấy rất tốt.”
“Như vậy sao được? Phải một nam một nữ chứ! Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, hai cậu lại là nữ sinh, quá nguy hiểm!”
“Cũng đúng. . . . . .” mặc dù Lý Quân Nghi tìm mọi cách để không cùng nhóm với Giang Quân Ngạn, nhưng cũng không tìm ra lý do phản bác, dù sao nơi này vắng vẻ thế này, lỡ gặp phải là người không ra người quỷ không ra quỷ thì thật sự rất nguy hiểm.
“Nếu tất cả mọi người không có ý kiến, vậy thì đi thôi!”
“Chờ. . . . . . Chờ một chút. . . . . .” Diệp Nhi Linh mở miệng.
Lúc mọi người quay đầu lại, mới phát hiện cô còn ngồi tại chỗ.
“Phải đi thật sao?” Cô không muốn đi!
“Trời ơi! Cậu đi cùng một người anh hùng như Lợi, còn sợ gì chứ!” Lý Quân Nghi thở dài một cái, kéo tay cô đi về phía trước.
“Không muốn đâu. . . . . .” Diệp Nhi Linh giãy giụa mãi, cho đến khi bóng lưng bốn người biến mất ở trong rừng cây. . . . . .
*****
Khi Qiang Quân Ngạn dẫn mọi người đến nơi, sau đó bốn người phân làm hai nhóm, bắt đầu thám hiểm.
Mặc dù trong lòng Diệp Nhi Linh chẳng muốn chút nào, vào giờ phút này, cũng chỉ có thể cùng Triệu Lợi đi vào nghĩa trang xa lạ này.
Đêm, trong núi hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng côn trùng kêu, thỉnh thoảng trận gió gào thét đi qua, lá cây vang lên sào sạt, càng làm cho không khí trò chơi thám hiểm giống như thật.
Đối với những người nhát gan như Diệp Nhi Linh thì hành hạ tinh thần đến cực điểm, cô cảnh giác nhìn bốn phía, lo sợ sẽ nhìn thấy những gì không nên thấy.
Thấy cô sợ hãi như vậy, Triệu Lợi dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện sự mạnh mẽ của phái nam, cậu ta nắm chặt lấy tay cô, nói: “Đừng sợ! Có tớ ở đây!”
tỏ thái độ anh dũng như vậy sẽ khiến các cô gái mặt hồng tim đập , nhưng mà Diệp Nhi Linh lại không chú ý tới Triệu Lợi, sợ hãi nhìn quanh chỗ cậu ta đứng.
“Ở đây toàn là mộ! không sợ sao được!”
Triệu Lợi nghe cô nói như thế, lập tức cũng ngốc lăng tại chỗ, anh nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, lại nhìn mười ngón tay của hai người đang đan vào nhau, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nói: “À. . . . . . Không sao đâu. . . . . .”
“Bọn Quân Nghi không biết đi đến đâu rồi nhỉ? Có phải ra tới cửa rồi không?”
“không đâu! Chúng ta mới đi có năm phút, nghe Quân Ngạn nói cái nghĩa trang này rất lớn, không phải sao?”
“Mới có năm phút sao? Sao tớ cảm thấy như đã đi hơn 5 tiếng . . . . . .” Diệp Nhi Linh không dám tin, khẽ hô. Trời ạ! rốt cuộc cô còn phải ở đây bao lâu nữa? “Trời ại! Nói lung tung ! Cô dì chú bác tha thứ cho cháu, cháu trẻ dại nên nói những điều không hay, chúng cháu không phải là cố ý muốn mạo phạm các chú các bác, xin đừng chào hỏi tụi cháu ạ!”
“Nhi linh, cậu lẩm bẩm gì thế?” Triệu Lợi không hiểu nhìn Diệp Nhi Linh.
“Không có. . . . . . Không có gì, chúng ta đi nhanh đi!”
“Này! Cậu đừng đi nhanh như vậy, nhìn đường cẩn thận vào!” Triệu Lợi vội vàng gọi to bóng dáng phía rước, không lâu sau đó, chỉ nghe thấy cô hét to một tiếng, cậu lập tức chạy lên phía trước, quả nhiên thấy cô nằm trên mặt đất.”Nhi linh! Nhi linh! Cậu có sao không?”
“Nơi đó có tảng đá. . . . . .” Cô chỉ vào ‘thủ phạm’ khiến mình trật chân, hai mắt đã đong đầy hơi nước.
“Có đau không?” Triệu Lợi đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sắp khóc của cô, vội vàng đở cô ngồi dậy.
“Rất đau. . . . . .” Sợ hãi và đau đớn khiến Diệp Nhi Linh không nhịn được mà rơi nước mắt.
“Ngoan, đừng khóc.” Triệu Lợi vội vàng an ủi cô, nhưng nước mắt của cô càng trào ra mãnh liệt, khiến cậu nóng lòng không dứt, nhưng không còn cách nào khác.
“Cậu thấy tớ rất vô dụng đúng không?” Cô thút tha thút thít nói, bộ dáng rất đáng thương.
Cậu nghe vậy, vội vàng xua tay phủ nhận, “Không! Sao thế được? Tớ, tớ. . . . . .”
Thấy cậu ta có sự khác thường, khiến cô không hiểu, “Cậu sao vậy? Cà lăm làm gì?”
“Tớ. . . . . .tớ thích cậu!” Cũng không biết dũng khí ở đâu ra, thúc đẩy Triệu Lợi tỏ tình, nhưng mà không khí giữa hai người càng thêm quỷ dị.
Một lúc lâu, Diệp Nhi Linh mới có biện pháp mở miệng, nhưng cũng không hiểu gì, “Cái đó. . . . . . Tớ. . . . . .”
“Cậu cũng yêu tớ chứ?” trước giờ Triệu Lợi luôn là người trực tiếp, nếu cậu ta tỏ tình thì cũng chỉ đến vậy là cùng.
Bị cậu ta hỏi như vậy, lập tức Diệp Nhi Linh cũng không biết nên phản ứng sao đây.
Cho tới bây giờ, cô chưa từng nghĩ sẽ có tình cảm trên mức bạn bè với cậu ta, khẳng định là thế. Nếu như dứt khoát từ chối, có quá tuyệt tình không? Dù sao họ cũng là bạn tốt.
Nhưng mà. . . . . . làm như vậy sẽ tốt hơn, cô không muốn lừa cậu!
“À. . . . . . Lợi, tớ. . . . . .” Cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Thật xin lỗi.”
Trường hợp như vậy thật khiến người ta lúng túng, thật may là Triệu Lợi không biến xấu hổ thành giận, chẳng qua là cười cười nói: “Cậu đừng xin lỗi nữa! Thật ra thì đáp án này tớ đã sớm đoán được, nhưng mà tớ cũng có chút buồn!”
“Thật xin lỗi. . . . . .”
“Đã nói là cậu không cần nói xin lỗi mà! Đây cũng không phải lỗi của cậu!” Cậu ta cau mày, ngay sau đó cười hỏi: “Nhưng mà, nếu cậu có đối tượng thì phải nói cho tớ biết đó! Tớ muốn xem tình địch rốt cuộc là nhân vật thế nào, thua cũng phải thua cam tâm chứ!”
Cô đứng dậy, làm bộ muốn đánh cậu, “Này này! Tớ chẳng có đối tượng nào hết! Đừng nói lung tung!”
“Ơ! Tớ là người bệnh! Sao cậu đánh tớ? Thật dã man!”
“Cậu bệnh chỗ nào hả? Tớ mới phải chứ? Không nhìn thấy chân tớ sưng một cục to đùng ở đây à, đau chết đi được!” Diệp Nhi Linh chỉ đầu gối sưng đỏ của mình, phản bác.
“Ta nhưng là tâm linh trọng độ bị thương cũng! Như thế nào?”
Nhìn thấy Triệu Lợi khoa trương lên, Diệp Nhi Linh không khỏi cười gập bụng.
“Ha ha! Cái gì cậu cũng dám nói!”
Cứ như vậy, hai người đùa giỡn đi hết con đường, không khí hoảng sợ dường như không còn ảnh hưởng đến họ.
☆ ☆ ☆
Khi hai người Diệp Nhi Linh ra khỏi nghĩa trang, đã nhìn thấy Giang Quân Ngạn và Lý Quân Nghi im lặng đứng chờ họ.
Nói im lặng hình như không đúng lắm, giữa hai người kia thật sự là im lặng đến dị thường, hơn nữa, trên mặt cũng có chút đỏ ửng, rất là khả nghi.
“Quân Nghi, cậu và Quân Ngạn bị sao thế? Im lặng vậy?”
“Không có! Tớ với cậu ta chẳng bị gì cả!” Lý Quân Nghi hốt hoảng lắc đầu, khuôn mặt đỏ ửng lại càng ngày càng rõ ràng.
Không chỉ có cô, ngay cả khuôn mặt mọt sách của Giang Quân Ngạn cũng ửng đỏ như vậy, khiến người khác vô cùng tò mò.
“Á à. . . . . . có chút cổ quái!” nụ cười Triệu Lợi không có chút ý tốt.
“Khụ khụ!” Giang Quân Ngạn hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Cái gì cổ quái chứ? Đừng chuyển chủ đề nữa! Thua là thua! Cậu và Nhi Linh phải xử lý bữa cơm ngày mai!”
Lý Quân Nghi cũng vội vàng xen vào, “Đúng vậy, đúng vậy! Không được xù đâu đấy!”
“Òa! Có cần ăn ý như vậy không?” Triệu Lợi cố ý đưa mắt nhìn hai người một lúc lâu, sau đó cùng Diệp Nhi Linh nhìn nhau, cười một tiếng.
“Cười cái gì mà cười! Đều tại cậu hết! Hại tớ bị bọn họ cười. . . . . .” Lý Quân nghi nghiêm mặt, đẩy Giang Quân Ngạn một cái.
Lần này Giang Quân Ngạn lại không cãi vả với cô, chẳng qua là cười nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn cô, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết đã có chuyện gì.
“Đi thôi! Nơi này lạnh quá! Tớ muốn ngủ!” Đỏ bừng cả khuôn mặt, Lý Quân Nghi lôi Diệp Nhi Linh bỏ chạy, bỏ lại hai cậu con trai sau lưng.
“Thành công rồi?” Triệu Lợi nâng mắt nhìn bạn.
“Đó là đương nhiên!” Gương mặt tuấn tú kia rất đắc ý, “Còn cậu?”
“Tớ không may mắn như cậu!” Triệu Lợi khoanh tay trước ngực.
“Ừ. . . . . . Bớt đau buồn đi!” Giang Quân Ngạn vỗ vỗ vai người kia.
“Tàm tạm! Nhưng mà nói ra thật nhẹ nhõm hơn nhiều.”
“Ừ. . . . . .” Giang Quân Ngạn trầm ngâm, cười nói: “Yên tâm! Người anh em à, dù tớ có sa lầy trong tình yêu cuồng nhiệt, cũng sẽ không quên hẹn bồ giúp cậu đâu!”
“Không cần phải khách khí thế! Cậu dành nó mà chiếu cố tốt con cọp mẹ kia là được rồi, coi chừng bị gặm đến xương cũng không còn!”
“Hắc hắc! Cái này cũng khiến cậu bận tâm rồi! Cậu chờ đi, cọp mẹ sẽ hóa thành mèo con cho coi!”
“Oa? Lợi hại như vậy à? Vậy tớ phải thông báo một tiếng chó Lý Quân Nghi mới được, để cậu ấy coi chừng kẻ như cậu!” Triệu Lợi dứt lời, co cẳng chạy.
Giang Quân Ngạn đuổi theo phía sau lưng cậu, vừa chạy vừa gọi, “Này! Người anh em, chờ đã!”
★☆★☆★☆
“Quân Nghi, Cậu với Quân Ngạn xảy ra chuyện gì vậy? Là lạ đó!” Vừa vào cửa phòng, Diệp Nhi Linh không chờ đợi được, ép hỏi Lý Quân Nghi.
“cậu ấy tỏ tình với tớ!” Vào lúc này, khuôn mặt Lý Quân Nghi không còn vẻ cay cú trước kia, thay vào đó là xấu hổ, khiến Diệp Nhi Linh trợn mắt há mồm.
“Có thật không? Cậu nói sao?”
“Hôn cũng hôn rồi, tớ còn có thể nói cái gì được!”
“Oa! tiến triển nhanh ghê!” Diệp Nhi Linh hưng phấn kêu to.
Lý Quân Nghi vội vàng che miệng cô.”Trời ơi! Chớ nói nữa! Mất thể diện chết đi được! Vậy. . . . . .Bọn cậu thì sao? Lợi đã tỏ tình với cậu chưa?”
“sao cậu biết?”
“Đương nhiên là Giang Quân Ngạn nói! mau khai đi!”
“À. . . . . .tớ từ chối. . . . . .”
“Tại sao?”
“Không có tại sao. . . . . . tớ chỉ coi cậu ấy là bạn tốt! Không có loại cảm giác đó. . . . . .”
“Ừ! Thế cậu có ‘cái cảm giác đó’ với người nào vậy?”
“Tớ. . . . . .” trong đầu Diệp Nhi Linh đột nhiên thoáng qua hình ảnh của một người khiến chính cô kinh hãi.
“Cậu sao vậy? Nghĩ đến người nào sao?”
“Không có. . . . . . Không có mà!” Cô nhất định là do đầu choáng váng mới suy nghĩ lung tung như thế!
“Nhất định có! Tớ là bạn thân của cậu đấy, Nhi Linh à!”
“Tớ nghĩ đến. . . . . .chú tớ. . . . . .”
“Ha ha! Bị tớ đoán trúng rồi!” Lý Quân Nghi vỗ tay nói: “Tớ biết cậu thích anh ta mà!”
“A? Sao cậu nghĩ như vậy?” Diệp Nhi Linh không hiểu. bình thường cô rất ít nói đến tình hình của mình và Diêm Vệ, cho dù có nói, cũng chỉ là vài sự kiện vụn vặt trong cuôc sống, sao cô bạn tốt này lại có suy nghĩ như thế?
“Tôi xin! Nhìn anh ta là tớ đã biết rồi?” Lý Quân Nghi trợn trừng mắt, phảng phất như Diệp Nhi Linh mới vừa hỏi một vấn đề cực kì ngu xuẩn.”Người ta có khuôn mặt đẹp trai như vậy, cô gái bình thường nào cũng sẽ yêu ngay! Huống chi cậu lại rất quan tâm đến anh ta. Nếu không thì sao mỗi khi cậu ra ngoài đều sợ anh ta đói bụng, hả?”
“Nhưng mà. . . . . . Đó là bởi vì tớ không thể làm gì để báo đáp ơn của chú, đương nhiên muốn chăm lo cuộc sống của chú, bắt đầu bằng cuộc sống hàng ngày. . . . . .” Diệp Nhi Linh thấp giọng giải thích, mặc dù lý do này khiến cô cũng cảm thấy chẳng có chút thuyết phục nào.
Lý Quân Nghi liền nói: “Con lạy mẹ! Đây là thời đại nào rồi hả! Báo ơn! Nếu như vậy, sao cậu không lấy thân báo đáp cho nhanh?”
Nghe vậy, Diệp Nhi Linh đỏ mặt, hốt hoảng nói: “Cái gì mà lấy thân báo đáp chứ? Cậu…cậu đừng nói lung tung!”
lời nói của Lý Quân Nghi khiến cô nghĩ đến đêm đó. . . . . . đó là lấy thân báo đáp sao. . . . . .
Trời ạ. . . . . . Không được! Nghĩ tiếp thì cô sẽ chảy máu não mà chết mất!
“Sao mặt cậu đỏ vậy? Ôi trời! Tớ chỉ tùy tiện nói thôi mà! Đừng làm vậy đấy!” Lý Quân nghi dừng một chút, nói: “Nhưng mà, nếu cậu thật lòng thích anh ta, thì không thể tiếp tục như vậy nữa .”
“Không thể tiếp tục như vậy nữa?” Như vậy là như thế nào?
“Thì cậu phải quay trở về chứ sao nữa! Không thì sao phát triển quan hệ được chứ?”
“Về nhà. . . . . .”
“Đúng vậy! Không phải là tớ muốn đuổi cậu về, tớ mong cậu ở nhà tớ mãi mãi còn chẳng được nữa là! Nhưng nếu cậu cứ để anh ta cô đơn một mình, sớm muộn gì cũng sẽ có một người phụ nữ khác thay thế mà thôi!”
“Thay thế?” Diệp Nhi Linh cảm thấy mình có chút không thở nổi.
Cô không cần những người khác cùng anh nói chuyện, cùng anh ăn cơm, mặc dù những chuyện này rất bình thường, nhưng cô vẫn cho đây là đặc quyền của mình! Nếu có người thay thế cô, chăm lo cuộc sống của anh, thì cô nên làm gì bây giờ?
“Cậ đừng lo lắng!” Lý Quân Nghi nhìn cô tái mặt, cũng luống cuống, “Cậu yêu anh ta?”
Diệp Nhi Linh không phản bác được.
Cô yêu anh, nếu không thì sao lại không muốn để người khác thay thế vị trí của mình. Thậm chí, cô còn có ý nghĩ muốn độc chiếm anh nữa cơ.
Lý Quân Nghi thấy cô im lặng, vội vàng an ủi: “Tớ chỉ nói mà thôi, nếu cậu sợ tình huống đó xảy ra, thì nhanh phát triển lên!”
“Thế nào là phát triển?”
“quan trọng nhất là về nhà trước! Sau đó từ từ bồi dưỡng tình cảm với anh ta! Tớ thấyanh ta cũng rất quan tâm đến cậu, nếu không thì sẽ không nói ra những lời đó để cậu không rời nhà!”
“Vậy ư?” Cô thật lo lắng.
“Đúng vậy mà! Không thế thì sao anh ta lại có thể tùy tiện có quan hệ với nữ sinh chứ?” Lý Quân Nghi vỗ vỗ vai cô, an ủi, “Chỉ ở đây đoán già đoán non thì có tác dụng gì?”
“Ừ. . . . . .” Diệp Nhi Linh gật đầu một cái, coi như là đồng ý với lời khuyên của con bạn thân.
Mặc dù đã biết rõ tình cảm của mình xong, cô vẫn cảm thấy sợ hãi, sợ sẽ mất anh; nhưng mà, trốn chạy chỉ khiến anh và cô cách nhau xa hơn, đây là việc mà cô không muốn chút nào.
Chỉ có thể trở về gặp anh, cô mới có thể tìm được đáp án!
bốn người ăn uống no nê xong, ngồi ở trong mái chòi nhỏ nói chuyện phiếm, cảm thấy có chút nhàm chán, Lý Quân Nghi không kềm chế được tính tình mà nói: “Trời ạ! Hay là chúng ta chơi trò thám hiểm được không?”
“Thám hiểm? Thám cái gì hiểm? Không thích!” Diệp Nhi Linh nhíu mi, tính cô vốn không gan dạ, bây giờ mà chơi trò này chắc chắn cô sẽ thua. Mà có trời mới biết trong núi này có những gì?
“Trời ơi là trời! Núi này lớn như vậy, nhất định có rất nhiều chỗ để đùa, chúng ta cầm đuốc tìm thử xem!”
“Nhưng mà. . . . . . Bây giờ hơn nửa đêm, muốn tìm cũng nên để sáng sớm ngày mai chứ!” Diệp Nhi Linh rất muốn mọi người từ bỏ cái ý định đi thám hiểm này.
“Ừ! Cũng đúng! Nhưng bây giờ thật chán!” Lý Quân Nghi nhìn Giang Quân Ngạn, “nè! Cậu là chủ nhân nơi này! Mau suy nghĩ trò chơi nào đi!”
“Tớ cảm thấy chủ ý đi thám hiểm cũng không tệ!”
“Đã nói là bây giờ quá muộn, tìm được nơi để đùa thì sao chứ? Cậu không hiểu tiếng quốc ngữ à?”
“Muộn thì sao? Luôn có chỗ thích hợp để chơi lúc nửa đêm mà!” Giang Quân Ngạn thần bí nói.
Vừa nói xong, ba người kia trăm miệng một lời nói: “Nơi nào vậy?”
“Nơi đó!” Giang Quân Ngạn chỉ vào một nơi cách đó không xa.
Bởi vì sắc trời vô cùng tối, ba người căn bản không thấy rõ cậu ta chỉ nơi nào.
“Nơi đó là nơi nào?” Lý Quân Nghi hỏi.
” Nghĩa trang Tây Dương.” Giang Quân Ngạn trả lời kín đáo, còn nở một nụ cười khó hiểu, làm người ta không khỏi rợn tóc gáy.
Diệp Nhi Linh càng thêm kinh ngạc, trong lòng không ngừng khấn: không thám hiểm đâu.
Nhưng mà, cô vạn vạn không nghĩ tới, bên tai truyền đến tiếng hoan hô của Lý Quân Nghi .
“A! Được nha! Không ngờ cậu biết nhiều vậy! Bàn bạc đi, kế hoạch để thám hiểm á!”
“Hay là mình chia nhóm ra để so tài, cùng đi vào cổng, tổ nào ra trước thì thắng, như thế nào?”
“Thắng có phần thưởng gì?”
“Ừ. . . . . . Người thua phải chuẩn bị thức ăn ngày mai, thấy thế nào?”
“Chia nhóm thế nào đây?”
“Phải công bằng! Cậu với tớ, còn hai người kia một nhóm.” Giang Quân Ngạn nói.
“Tại sao? Tên mọt sách như cậu gió cũng thổi bay, lỡ sợ đến nổi chân nhũn ra, thì tớ làm sao bây giờ?”
“Cậu đừng lo lắng thái quá chứ! Những người nằm trong kia nhất định sẽ tưởng nhầm cậu là bạn, chúng ta làm sao thua được!”
“Này! Lời này của cậu có ý gì hả? Không nói nhiều! Tớ muốn cùng Lợi một nhóm!”
“Vậy cũng không được! Lỡ như cậu liên lụy đến cậu ấy, hai người các cậu mà nấu cơm thì không bằng giết tớ đi!” gương mặt Giang Quân Ngạn lúc này rất đểu.
“Này. . . . . .”
Lý Quân Nghi cùng Triệu Lợi thấy thế lập tức im thin thít, không có cách nào phản bác lại, số là hai người thể hiện tài nấu nướng lúc đóng quân dã ngoại, nhưng tất cả người trong nhóm bị ngộ độc thức ăn phải cấp cứu, huống chi, Giang Quân Ngạn là một trong số ‘nạn nhân’ hôm đó, tuyệt đối có quyền chống đối.
“Cho nên. . . . . . Nếu như cậu cùng nhóm với tớ thì may ra thua cũng không sợ!”
“Vậy thì tớ có thể cùng nhóm với Nhi Linh! Tay nghề của cậu ấy rất tốt.”
“Như vậy sao được? Phải một nam một nữ chứ! Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, hai cậu lại là nữ sinh, quá nguy hiểm!”
“Cũng đúng. . . . . .” mặc dù Lý Quân Nghi tìm mọi cách để không cùng nhóm với Giang Quân Ngạn, nhưng cũng không tìm ra lý do phản bác, dù sao nơi này vắng vẻ thế này, lỡ gặp phải là người không ra người quỷ không ra quỷ thì thật sự rất nguy hiểm.
“Nếu tất cả mọi người không có ý kiến, vậy thì đi thôi!”
“Chờ. . . . . . Chờ một chút. . . . . .” Diệp Nhi Linh mở miệng.
Lúc mọi người quay đầu lại, mới phát hiện cô còn ngồi tại chỗ.
“Phải đi thật sao?” Cô không muốn đi!
“Trời ơi! Cậu đi cùng một người anh hùng như Lợi, còn sợ gì chứ!” Lý Quân Nghi thở dài một cái, kéo tay cô đi về phía trước.
“Không muốn đâu. . . . . .” Diệp Nhi Linh giãy giụa mãi, cho đến khi bóng lưng bốn người biến mất ở trong rừng cây. . . . . .
*****
Khi Qiang Quân Ngạn dẫn mọi người đến nơi, sau đó bốn người phân làm hai nhóm, bắt đầu thám hiểm.
Mặc dù trong lòng Diệp Nhi Linh chẳng muốn chút nào, vào giờ phút này, cũng chỉ có thể cùng Triệu Lợi đi vào nghĩa trang xa lạ này.
Đêm, trong núi hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng côn trùng kêu, thỉnh thoảng trận gió gào thét đi qua, lá cây vang lên sào sạt, càng làm cho không khí trò chơi thám hiểm giống như thật.
Đối với những người nhát gan như Diệp Nhi Linh thì hành hạ tinh thần đến cực điểm, cô cảnh giác nhìn bốn phía, lo sợ sẽ nhìn thấy những gì không nên thấy.
Thấy cô sợ hãi như vậy, Triệu Lợi dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện sự mạnh mẽ của phái nam, cậu ta nắm chặt lấy tay cô, nói: “Đừng sợ! Có tớ ở đây!”
tỏ thái độ anh dũng như vậy sẽ khiến các cô gái mặt hồng tim đập , nhưng mà Diệp Nhi Linh lại không chú ý tới Triệu Lợi, sợ hãi nhìn quanh chỗ cậu ta đứng.
“Ở đây toàn là mộ! không sợ sao được!”
Triệu Lợi nghe cô nói như thế, lập tức cũng ngốc lăng tại chỗ, anh nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, lại nhìn mười ngón tay của hai người đang đan vào nhau, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nói: “À. . . . . . Không sao đâu. . . . . .”
“Bọn Quân Nghi không biết đi đến đâu rồi nhỉ? Có phải ra tới cửa rồi không?”
“không đâu! Chúng ta mới đi có năm phút, nghe Quân Ngạn nói cái nghĩa trang này rất lớn, không phải sao?”
“Mới có năm phút sao? Sao tớ cảm thấy như đã đi hơn 5 tiếng . . . . . .” Diệp Nhi Linh không dám tin, khẽ hô. Trời ạ! rốt cuộc cô còn phải ở đây bao lâu nữa? “Trời ại! Nói lung tung ! Cô dì chú bác tha thứ cho cháu, cháu trẻ dại nên nói những điều không hay, chúng cháu không phải là cố ý muốn mạo phạm các chú các bác, xin đừng chào hỏi tụi cháu ạ!”
“Nhi linh, cậu lẩm bẩm gì thế?” Triệu Lợi không hiểu nhìn Diệp Nhi Linh.
“Không có. . . . . . Không có gì, chúng ta đi nhanh đi!”
“Này! Cậu đừng đi nhanh như vậy, nhìn đường cẩn thận vào!” Triệu Lợi vội vàng gọi to bóng dáng phía rước, không lâu sau đó, chỉ nghe thấy cô hét to một tiếng, cậu lập tức chạy lên phía trước, quả nhiên thấy cô nằm trên mặt đất.”Nhi linh! Nhi linh! Cậu có sao không?”
“Nơi đó có tảng đá. . . . . .” Cô chỉ vào ‘thủ phạm’ khiến mình trật chân, hai mắt đã đong đầy hơi nước.
“Có đau không?” Triệu Lợi đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sắp khóc của cô, vội vàng đở cô ngồi dậy.
“Rất đau. . . . . .” Sợ hãi và đau đớn khiến Diệp Nhi Linh không nhịn được mà rơi nước mắt.
“Ngoan, đừng khóc.” Triệu Lợi vội vàng an ủi cô, nhưng nước mắt của cô càng trào ra mãnh liệt, khiến cậu nóng lòng không dứt, nhưng không còn cách nào khác.
“Cậu thấy tớ rất vô dụng đúng không?” Cô thút tha thút thít nói, bộ dáng rất đáng thương.
Cậu nghe vậy, vội vàng xua tay phủ nhận, “Không! Sao thế được? Tớ, tớ. . . . . .”
Thấy cậu ta có sự khác thường, khiến cô không hiểu, “Cậu sao vậy? Cà lăm làm gì?”
“Tớ. . . . . .tớ thích cậu!” Cũng không biết dũng khí ở đâu ra, thúc đẩy Triệu Lợi tỏ tình, nhưng mà không khí giữa hai người càng thêm quỷ dị.
Một lúc lâu, Diệp Nhi Linh mới có biện pháp mở miệng, nhưng cũng không hiểu gì, “Cái đó. . . . . . Tớ. . . . . .”
“Cậu cũng yêu tớ chứ?” trước giờ Triệu Lợi luôn là người trực tiếp, nếu cậu ta tỏ tình thì cũng chỉ đến vậy là cùng.
Bị cậu ta hỏi như vậy, lập tức Diệp Nhi Linh cũng không biết nên phản ứng sao đây.
Cho tới bây giờ, cô chưa từng nghĩ sẽ có tình cảm trên mức bạn bè với cậu ta, khẳng định là thế. Nếu như dứt khoát từ chối, có quá tuyệt tình không? Dù sao họ cũng là bạn tốt.
Nhưng mà. . . . . . làm như vậy sẽ tốt hơn, cô không muốn lừa cậu!
“À. . . . . . Lợi, tớ. . . . . .” Cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Thật xin lỗi.”
Trường hợp như vậy thật khiến người ta lúng túng, thật may là Triệu Lợi không biến xấu hổ thành giận, chẳng qua là cười cười nói: “Cậu đừng xin lỗi nữa! Thật ra thì đáp án này tớ đã sớm đoán được, nhưng mà tớ cũng có chút buồn!”
“Thật xin lỗi. . . . . .”
“Đã nói là cậu không cần nói xin lỗi mà! Đây cũng không phải lỗi của cậu!” Cậu ta cau mày, ngay sau đó cười hỏi: “Nhưng mà, nếu cậu có đối tượng thì phải nói cho tớ biết đó! Tớ muốn xem tình địch rốt cuộc là nhân vật thế nào, thua cũng phải thua cam tâm chứ!”
Cô đứng dậy, làm bộ muốn đánh cậu, “Này này! Tớ chẳng có đối tượng nào hết! Đừng nói lung tung!”
“Ơ! Tớ là người bệnh! Sao cậu đánh tớ? Thật dã man!”
“Cậu bệnh chỗ nào hả? Tớ mới phải chứ? Không nhìn thấy chân tớ sưng một cục to đùng ở đây à, đau chết đi được!” Diệp Nhi Linh chỉ đầu gối sưng đỏ của mình, phản bác.
“Ta nhưng là tâm linh trọng độ bị thương cũng! Như thế nào?”
Nhìn thấy Triệu Lợi khoa trương lên, Diệp Nhi Linh không khỏi cười gập bụng.
“Ha ha! Cái gì cậu cũng dám nói!”
Cứ như vậy, hai người đùa giỡn đi hết con đường, không khí hoảng sợ dường như không còn ảnh hưởng đến họ.
☆ ☆ ☆
Khi hai người Diệp Nhi Linh ra khỏi nghĩa trang, đã nhìn thấy Giang Quân Ngạn và Lý Quân Nghi im lặng đứng chờ họ.
Nói im lặng hình như không đúng lắm, giữa hai người kia thật sự là im lặng đến dị thường, hơn nữa, trên mặt cũng có chút đỏ ửng, rất là khả nghi.
“Quân Nghi, cậu và Quân Ngạn bị sao thế? Im lặng vậy?”
“Không có! Tớ với cậu ta chẳng bị gì cả!” Lý Quân Nghi hốt hoảng lắc đầu, khuôn mặt đỏ ửng lại càng ngày càng rõ ràng.
Không chỉ có cô, ngay cả khuôn mặt mọt sách của Giang Quân Ngạn cũng ửng đỏ như vậy, khiến người khác vô cùng tò mò.
“Á à. . . . . . có chút cổ quái!” nụ cười Triệu Lợi không có chút ý tốt.
“Khụ khụ!” Giang Quân Ngạn hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Cái gì cổ quái chứ? Đừng chuyển chủ đề nữa! Thua là thua! Cậu và Nhi Linh phải xử lý bữa cơm ngày mai!”
Lý Quân Nghi cũng vội vàng xen vào, “Đúng vậy, đúng vậy! Không được xù đâu đấy!”
“Òa! Có cần ăn ý như vậy không?” Triệu Lợi cố ý đưa mắt nhìn hai người một lúc lâu, sau đó cùng Diệp Nhi Linh nhìn nhau, cười một tiếng.
“Cười cái gì mà cười! Đều tại cậu hết! Hại tớ bị bọn họ cười. . . . . .” Lý Quân nghi nghiêm mặt, đẩy Giang Quân Ngạn một cái.
Lần này Giang Quân Ngạn lại không cãi vả với cô, chẳng qua là cười nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn cô, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết đã có chuyện gì.
“Đi thôi! Nơi này lạnh quá! Tớ muốn ngủ!” Đỏ bừng cả khuôn mặt, Lý Quân Nghi lôi Diệp Nhi Linh bỏ chạy, bỏ lại hai cậu con trai sau lưng.
“Thành công rồi?” Triệu Lợi nâng mắt nhìn bạn.
“Đó là đương nhiên!” Gương mặt tuấn tú kia rất đắc ý, “Còn cậu?”
“Tớ không may mắn như cậu!” Triệu Lợi khoanh tay trước ngực.
“Ừ. . . . . . Bớt đau buồn đi!” Giang Quân Ngạn vỗ vỗ vai người kia.
“Tàm tạm! Nhưng mà nói ra thật nhẹ nhõm hơn nhiều.”
“Ừ. . . . . .” Giang Quân Ngạn trầm ngâm, cười nói: “Yên tâm! Người anh em à, dù tớ có sa lầy trong tình yêu cuồng nhiệt, cũng sẽ không quên hẹn bồ giúp cậu đâu!”
“Không cần phải khách khí thế! Cậu dành nó mà chiếu cố tốt con cọp mẹ kia là được rồi, coi chừng bị gặm đến xương cũng không còn!”
“Hắc hắc! Cái này cũng khiến cậu bận tâm rồi! Cậu chờ đi, cọp mẹ sẽ hóa thành mèo con cho coi!”
“Oa? Lợi hại như vậy à? Vậy tớ phải thông báo một tiếng chó Lý Quân Nghi mới được, để cậu ấy coi chừng kẻ như cậu!” Triệu Lợi dứt lời, co cẳng chạy.
Giang Quân Ngạn đuổi theo phía sau lưng cậu, vừa chạy vừa gọi, “Này! Người anh em, chờ đã!”
★☆★☆★☆
“Quân Nghi, Cậu với Quân Ngạn xảy ra chuyện gì vậy? Là lạ đó!” Vừa vào cửa phòng, Diệp Nhi Linh không chờ đợi được, ép hỏi Lý Quân Nghi.
“cậu ấy tỏ tình với tớ!” Vào lúc này, khuôn mặt Lý Quân Nghi không còn vẻ cay cú trước kia, thay vào đó là xấu hổ, khiến Diệp Nhi Linh trợn mắt há mồm.
“Có thật không? Cậu nói sao?”
“Hôn cũng hôn rồi, tớ còn có thể nói cái gì được!”
“Oa! tiến triển nhanh ghê!” Diệp Nhi Linh hưng phấn kêu to.
Lý Quân Nghi vội vàng che miệng cô.”Trời ơi! Chớ nói nữa! Mất thể diện chết đi được! Vậy. . . . . .Bọn cậu thì sao? Lợi đã tỏ tình với cậu chưa?”
“sao cậu biết?”
“Đương nhiên là Giang Quân Ngạn nói! mau khai đi!”
“À. . . . . .tớ từ chối. . . . . .”
“Tại sao?”
“Không có tại sao. . . . . . tớ chỉ coi cậu ấy là bạn tốt! Không có loại cảm giác đó. . . . . .”
“Ừ! Thế cậu có ‘cái cảm giác đó’ với người nào vậy?”
“Tớ. . . . . .” trong đầu Diệp Nhi Linh đột nhiên thoáng qua hình ảnh của một người khiến chính cô kinh hãi.
“Cậu sao vậy? Nghĩ đến người nào sao?”
“Không có. . . . . . Không có mà!” Cô nhất định là do đầu choáng váng mới suy nghĩ lung tung như thế!
“Nhất định có! Tớ là bạn thân của cậu đấy, Nhi Linh à!”
“Tớ nghĩ đến. . . . . .chú tớ. . . . . .”
“Ha ha! Bị tớ đoán trúng rồi!” Lý Quân Nghi vỗ tay nói: “Tớ biết cậu thích anh ta mà!”
“A? Sao cậu nghĩ như vậy?” Diệp Nhi Linh không hiểu. bình thường cô rất ít nói đến tình hình của mình và Diêm Vệ, cho dù có nói, cũng chỉ là vài sự kiện vụn vặt trong cuôc sống, sao cô bạn tốt này lại có suy nghĩ như thế?
“Tôi xin! Nhìn anh ta là tớ đã biết rồi?” Lý Quân Nghi trợn trừng mắt, phảng phất như Diệp Nhi Linh mới vừa hỏi một vấn đề cực kì ngu xuẩn.”Người ta có khuôn mặt đẹp trai như vậy, cô gái bình thường nào cũng sẽ yêu ngay! Huống chi cậu lại rất quan tâm đến anh ta. Nếu không thì sao mỗi khi cậu ra ngoài đều sợ anh ta đói bụng, hả?”
“Nhưng mà. . . . . . Đó là bởi vì tớ không thể làm gì để báo đáp ơn của chú, đương nhiên muốn chăm lo cuộc sống của chú, bắt đầu bằng cuộc sống hàng ngày. . . . . .” Diệp Nhi Linh thấp giọng giải thích, mặc dù lý do này khiến cô cũng cảm thấy chẳng có chút thuyết phục nào.
Lý Quân Nghi liền nói: “Con lạy mẹ! Đây là thời đại nào rồi hả! Báo ơn! Nếu như vậy, sao cậu không lấy thân báo đáp cho nhanh?”
Nghe vậy, Diệp Nhi Linh đỏ mặt, hốt hoảng nói: “Cái gì mà lấy thân báo đáp chứ? Cậu…cậu đừng nói lung tung!”
lời nói của Lý Quân Nghi khiến cô nghĩ đến đêm đó. . . . . . đó là lấy thân báo đáp sao. . . . . .
Trời ạ. . . . . . Không được! Nghĩ tiếp thì cô sẽ chảy máu não mà chết mất!
“Sao mặt cậu đỏ vậy? Ôi trời! Tớ chỉ tùy tiện nói thôi mà! Đừng làm vậy đấy!” Lý Quân nghi dừng một chút, nói: “Nhưng mà, nếu cậu thật lòng thích anh ta, thì không thể tiếp tục như vậy nữa .”
“Không thể tiếp tục như vậy nữa?” Như vậy là như thế nào?
“Thì cậu phải quay trở về chứ sao nữa! Không thì sao phát triển quan hệ được chứ?”
“Về nhà. . . . . .”
“Đúng vậy! Không phải là tớ muốn đuổi cậu về, tớ mong cậu ở nhà tớ mãi mãi còn chẳng được nữa là! Nhưng nếu cậu cứ để anh ta cô đơn một mình, sớm muộn gì cũng sẽ có một người phụ nữ khác thay thế mà thôi!”
“Thay thế?” Diệp Nhi Linh cảm thấy mình có chút không thở nổi.
Cô không cần những người khác cùng anh nói chuyện, cùng anh ăn cơm, mặc dù những chuyện này rất bình thường, nhưng cô vẫn cho đây là đặc quyền của mình! Nếu có người thay thế cô, chăm lo cuộc sống của anh, thì cô nên làm gì bây giờ?
“Cậ đừng lo lắng!” Lý Quân Nghi nhìn cô tái mặt, cũng luống cuống, “Cậu yêu anh ta?”
Diệp Nhi Linh không phản bác được.
Cô yêu anh, nếu không thì sao lại không muốn để người khác thay thế vị trí của mình. Thậm chí, cô còn có ý nghĩ muốn độc chiếm anh nữa cơ.
Lý Quân Nghi thấy cô im lặng, vội vàng an ủi: “Tớ chỉ nói mà thôi, nếu cậu sợ tình huống đó xảy ra, thì nhanh phát triển lên!”
“Thế nào là phát triển?”
“quan trọng nhất là về nhà trước! Sau đó từ từ bồi dưỡng tình cảm với anh ta! Tớ thấyanh ta cũng rất quan tâm đến cậu, nếu không thì sẽ không nói ra những lời đó để cậu không rời nhà!”
“Vậy ư?” Cô thật lo lắng.
“Đúng vậy mà! Không thế thì sao anh ta lại có thể tùy tiện có quan hệ với nữ sinh chứ?” Lý Quân Nghi vỗ vỗ vai cô, an ủi, “Chỉ ở đây đoán già đoán non thì có tác dụng gì?”
“Ừ. . . . . .” Diệp Nhi Linh gật đầu một cái, coi như là đồng ý với lời khuyên của con bạn thân.
Mặc dù đã biết rõ tình cảm của mình xong, cô vẫn cảm thấy sợ hãi, sợ sẽ mất anh; nhưng mà, trốn chạy chỉ khiến anh và cô cách nhau xa hơn, đây là việc mà cô không muốn chút nào.
Chỉ có thể trở về gặp anh, cô mới có thể tìm được đáp án!
/10
|