7 rưỡi sáng, do hôm trước tôi đã ngủ cả buổi chiều, buổi tối lại thức suốt đêm lên mạng nên mãi vẫn chưa rời giường, lúc này tiếng chuông di động đánh thức tôi dậy. Chưa kịp nhìn màn hình điện thoại, tôi đã có một cảm giác rất bất ổn, những lời tối qua nói với Chi đội trưởng Hoàng lại văng vẳng bên tai. “Sẽ không có chuyện chứ?” Tôi vừa nghĩ thầm vừa cầm lấy điện thoại di động.
“Đừng đi vội, đồng chí gở mồm.” Trong giọng nói vội vã của anh Hoàng vẫn không thiếu nét trêu chọc, “Có lẽ đúng như chú nói đấy.”
“Án mạng ư?” Tôi nói, “Có đầu mối gì không?”
“Chưa biết chắc.” Chi đội trưởng Hoàng nói, “Khả năng cao là án xẻ xác.”
“Không phải đâu! Hôm qua bác cũng bảo vụ kia là xẻ xác.” Tôi không tin rằng nghi án xẻ xác cứ liên tiếp xuất hiện như vậy, “Tình huống là thế nào?”
“Tạm chưa nói đến, mười phút nữa tôi tới đón chú. Phiền chú đi cùng tôi vậy, nếu loại trừ khả năng án mạng thì tôi lại thả cho chú về.” Chi đội trưởng Hoàng nói xong liền cúp máy.
Sư phụ không chỉ truyền thụ hết vốn liếng, mà còn đem cả tính cách cứ thấy án là hào hứng lây cả sang tôi. Tôi tắt điện thoại, nhảy ra khỏi giường, đánh răng rửa mặt trong 5 phút, sau đó sửa sang lại quần áo rồi chạy xuống đại sảnh chờ Chi đội trưởng Hoàng đến.
Quan niệm thời gian của anh Hoàng rất mạnh, đúng 10 phút sau, tôi thấy đèn xe cảnh sát loang loáng từ cổng nhà khách lao vào như chớp.
“6 giờ 30 sáng nay, một cụ ông gọi điện báo cảnh sát, phát hiện dưới chân cầu vượt cao tốc ở ngoại ô thành phố có một túi nilon mới nguyên, ngoài túi có máu, nhìn xuyên qua túi có thể thấy dường như bên trong có thứ gì đó đen thùi lùi như tóc người.” Chi đội trưởng Hoàng giới thiệu sơ lược tình huống.
“Sau khi mở ra thì sao? Bên trong có cái gì?” Tôi ngồi nghe anh Hoàng nói, đúng đoạn quan trọng anh lại dừng nên tôi mới tò mò hỏi.
“Chưa mở, tôi nhận tin báo xong liền yêu cầu công an khu vực tới phong tỏa hiện trường, không cho ai đụng vào cái túi đó, chờ chúng ta đến xem xét sau.” Chi đội trường Hoàng nói, “Vì tôi sợ họ sẽ làm hỏng một số vật chứng quan trọng.”
“Chậc.” Tôi nói, “Em tưởng thế nào, hóa ra còn chưa dám chắc là có án nữa, biết đâu lại là xác động vật gì đấy thì sao, tự nhiên huy động quân như vậy làm em khiếp cả hồn.”
“Có tóc có máu có thịt, sao lại không phải án mạng?” Chi đội trưởng Hoàng đáp, “Chú đã thấy động vật nào có tóc đen dài chưa? Tôi nhìn chú cũng có phúc tướng (1), chú cứ vì tôi mà đi một chuyến, coi như mang đến một chút phúc khí, không phải án là tốt rồi.”
“Phúc Tướng” – Cái tên này khiến tôi vui sướng hưởng thụ. Tôi cười không đáp, yên lặng tiếp nhận.
Sau nửa giờ chạy trong thành phố, xe cảnh sát đi vào một đường làng nhỏ hẹp. Thành phố Vân Thái vốn là nơi tương đối phát triển, giao thông thuận tiện, nên ở ngoại ô có nhiều cầu vượt cao tốc chạy qua, hiện trường chúng tôi tới đây cũng là ở dưới một cầu vượt cao tốc.
Vốn dĩ nơi hoang vu thế này chẳng có mấy hộ gia đình, nhưng vì có hơn mười chiếc xe cảnh sát tiến vào, cùng dải phân cách chăng đầy một khoảng rộng nên xung quanh hiện trường có rất nhiều người dân đứng tụ tập.
Đây là một mảnh đất trống trải, xung quanh toàn ruộng đồng, thấp thoáng mấy căn nhà hai tầng nho nhỏ tao nhã, lịch sự, có thể thấy đời sống của nông dân địa phương cũng khá tốt. Hiện trường được dải phân cách bao quanh, có lẽ nơi ấy hồi trước là hồ nước, hiện giờ hồ đã cạn, đất dưới lòng hồ ướt lầy, chung quanh mọc đầy cỏ dại. Một cầu vượt cao tốc vắt ngang qua cái hồ cạn này, cầu rất cao, chúng tôi đứng dưới chỉ có thể nghe tiếng xe cộ qua lại vù vù chứ không thấy rõ ô tô đi trên cầu.
Bên trong khoảng cách ly, hai cảnh sát dân sự đang cầm sổ hỏi một ông cụ tóc hoa râm. Ông cụ vừa nói vừa chỉ tay về phía cái túi nilon trắng nằm phía trước.
Hai nhân viên thu thập chứng cứ đi ủng lóp ngóp lội từ bờ hồ đến chỗ cái túi, vừa đi vừa chụp lại dấu chân và các dấu vết khả nghi xung quanh cái túi. Tôi đứng cạnh nhìn cũng sốt ruột, liền đi ủng rồi lội xuống hồ.
Đã vài người tiến hành khám nghiệm, nhưng không tìm thấy dấu chân hay dấu lốp xe còn mới nào, cũng chẳng phát hiện được manh mối có giá trị.
Tôi từ từ tiếp cận cái túi, đeo găng tay cao su, cẩn thận cởi bỏ miệng túi nilon buộc chặt. Vì không muốn phá hỏng nút buộc nên tôi lần lượt tháo từng nút thắt ra. Khi tôi mở miệng túi, một mùi máu tươi cùng mùi thối rữa xộc thẳng vào mũi. Tôi đưa cánh tay lên xoa mũi, nhìn chăm chú vào trong túi, thấy một mái tóc đen mượt mà, máu nhuốm vào tóc, bết dính lại với nhau.
Trong lòng tôi giật ‘thịch’ một tiếng, biết là không hay rồi, quả thật là án xẻ xác. Cái tên Phúc Tướng của tôi nhanh chóng bị thay bằng Gở Mồm.
Tôi kéo miệng túi ra, cần thận quan sát bên trong, xác nhận không có gì khác khả nghi cũng như không có manh mối và vật chứng có giá trị, liền thò tay túm lấy nắm tóc, lôi lên thì rõ là một cái đầu người máu chảy đầm đìa.
Nhân viên thu thập vật chứng đứng cạnh tôi là một cô bé vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, cô trông thấy tôi đột nhiên kéo từ trong túi ra một cái đầu đầy màu, liền sợ hãi hét ầm lên, lùi liền hai bước. Nơi chúng tôi đang đứng là một lòng hồ cạn, bùn lầy ngập quá mắt cá chân khiến cô bé đứng không vững, ngã bệt mông vào vũng bùn. Một nhân viên thu thập chứng cứ khác vội chạy tới đỡ cô bé.
Tôi cẩn trọng nhìn cái đầu người, tuy máu tươi dính nhớp đầy mặt mũi, nhưng dàn da trắng nõn và đôi môi đỏ hồng chứng tỏ nạn nhân là một cô gái trẻ tuổi. Đôi mắt hình quả hạnh hơi hé mở, vô tư nhìn tôi. Nhìn cái đầu kinh dị này, đột nhiên tôi cũng thấy sau lưng nổi một cơn gió lạnh, tôi không nhìn thêm nữa, đem cái đầu bỏ vào trong túi.
“Ai da! Không chỉ có một túi thôi đâu.” Cậu nhân viên thu thập chứng cứ vừa nói vừa chỉ về phía bên cạnh cô bé cảnh sát vừa ngã, “Chỗ này cũng có túi nilon cùng loại.”
Tôi nhìn theo hướng cậu ta chỉ, quả đúng là vậy, cô bé cảnh sát ngã xuống, tay vừa khéo đặt lên một túi nilon khác. Cô bé nhận ra tay mình đã đặt trên một cái túi có thể chứa thi thể bị cắt rời, sợ đến mức vội vã rụt tay về rồi òa khóc.
Tôi cười, thầm nghĩ có lẽ cô bé này về sau sẽ không dám đi khám xét hiện trường nữa. Tôi chầm chậm tiến đến bên cái túi, mở ra. Quả nhiên bên trong là một phần hông của phụ nữ. Phần thi thể bị cắt từ thắt lưng, đại tràng, bàng quang và tử cung tuột cả ra ngoài, đẫm máu. Hông dưới bị cắt ở đoạn đầu xương đùi, còn có thể thấy thấp thoáng chỏm xương đùi lẫn trong đống thịt.
“Lạ thật.” Cậu nhân viên chứng cứ đỡ cô bé cảnh sát vẫn đang khóc nức nở, nói: “Nơi này không có dấu chân, vậy hung thủ làm cách nào để đi ra đi vào? Nếu đứng bên bờ hồ mà ném thì không thể ném xa đến vậy.”
Tôi đứng thẳng lưng nhìn xung quanh một vòng, chỉ lên rồi đáp, “Vậy chỉ có thể là ‘rách giời rơi xác’ thôi, chắc chắn là rơi từ trên không xuống.”
Cậu nhân viên chứng cứ ngẩng đầu nhìn, thấy trên đầu chúng tôi chính là cầu vượt cao tốc, liền nói: “Đúng, chỉ có thể được ném từ trên đó xuống.”
“Nếu hung thủ ném xác từ trên cầu vượt xuống, thì rất có thể hầu hết những mảnh xác khác đều nằm quanh đây.” Tôi nói, “Dừng xe trên đường cao tốc rất nguy hiểm, xuống xe ném thi thể lại càng dễ bị những tài xế khác phát hiện. Nên nếu như hung thủ muốn dừng xe trên cầu để ném xác xuống thì thường sẽ chọn thời điểm không có xe cộ đi lại, thừa cơ ném đi tất cả các mảnh xác.”
“Ừm, ở đây có rất nhiều cỏ dại, chúng ta gọi thêm người đến tìm đi.” Cậu ta khoát tay về phía bờ, ý bảo cảnh sát đang đứng đó đều xuống hỗ trợ tìm kiếm.
Hơn mười cảnh sát nhanh chóng lập thành đội tìm kiếm, bắt đầu lội xuống hồ tìm. Không ngoài dự đoán, đội tìm kiếm phát hiện được tổng cộng 7 túi nilon, trong đó có hai tay, hai đùi, hai cẳng chân và bàn chân, cùng phần thân trên.
Thấy các mảnh xác trong túi đã đủ để ghép thành một thi thể, tôi tuyên bố chấm dứt tìm kiếm, đem hết những mảnh xác này lên bờ.
Tôi trèo lên bờ, giậm chân, cọ quẹt để bùn đất trên giày rơi xuống. Chi đội trưởng Hoàng tới hỏi, “Gở Mồm, tìm được toàn bộ thi thể chứ?”
Tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý trước cái tên mà anh Hoàng gọi tôi, liền đáp: “Tìm được hết rồi, phụ nữ trẻ, hẳn là cái xác bị ném từ trên cầu xuống, bây giờ chắc là anh phải phái nhân viên thu thập chứng cứ lên cầu để xem có thấy dấu vết gì không.”
“Làm sao có thể khẳng định là ném từ trên cao xuống?” Chi đội trưởng Hoàng nhìn lên chiếc cầu cao ngất, lại nhìn đến xung quanh hồ nước, hỏi một cách không yên tâm.
“Thứ nhất, trong hồ nước ngoại trừ dấu chân của các nhân viên khám nghiệm hiện trường thì không có dấu chân nào khác, nếu hung thủ không xuống hồ mà đứng bên bờ ném thì căn bản không thể ném xa đến vậy.” Tôi nói tiếp, “Thứ hai, dưới các túi nilon đều là hố lõm khá sâu, chứng tỏ khi túi rơi xuống có tạo ra động năng, nếu ném từ bên hồ thì hướng của miệng hố không vuông góc, cũng không thể tạo ra hố sâu như thế. Nếu đứng trên cầu ném xuống thì rất có khả năng làm được.”
Chi đội trưởng Hoàng gật đầu: “Gở Mồm ạ, thật ra tôi không sợ án xẻ xác, loại án này không khó điều tra phá án. Nhưng sợ rằng vụ này không hề đơn giản, bởi vì kẻ đứng trên cầu ném xác xuống rất có thể không phải người bản địa, thậm chí còn không phải người tỉnh mình, nguồn gốc thi thể cũng không dễ tìm.”
Tôi gật đầu. Đối với các vụ án xẻ xác, công tác tìm kiếm nguồn gốc thi thể là quan trọng nhất, nhưng nếu là người tỉnh khác mất tích thì rất khó tìm kiếm. Làm thế nào để tìm ra nguồn gốc thi thể trong thời gian ngắn nhất, vậy phải chờ bác sỹ pháp y cố hết sức giúp cung cấp manh mối điều tra, thu hẹp phạm vi tra tìm. Nên chúng tôi nói gì thêm nữa, ầm ào đưa chín cái túi lao thẳng về nhà xác, lập tức bắt đầu công tác khám nghiệm thi thể.
(1)Phúc tướng: tướng mạo có phúc.
“Đừng đi vội, đồng chí gở mồm.” Trong giọng nói vội vã của anh Hoàng vẫn không thiếu nét trêu chọc, “Có lẽ đúng như chú nói đấy.”
“Án mạng ư?” Tôi nói, “Có đầu mối gì không?”
“Chưa biết chắc.” Chi đội trưởng Hoàng nói, “Khả năng cao là án xẻ xác.”
“Không phải đâu! Hôm qua bác cũng bảo vụ kia là xẻ xác.” Tôi không tin rằng nghi án xẻ xác cứ liên tiếp xuất hiện như vậy, “Tình huống là thế nào?”
“Tạm chưa nói đến, mười phút nữa tôi tới đón chú. Phiền chú đi cùng tôi vậy, nếu loại trừ khả năng án mạng thì tôi lại thả cho chú về.” Chi đội trưởng Hoàng nói xong liền cúp máy.
Sư phụ không chỉ truyền thụ hết vốn liếng, mà còn đem cả tính cách cứ thấy án là hào hứng lây cả sang tôi. Tôi tắt điện thoại, nhảy ra khỏi giường, đánh răng rửa mặt trong 5 phút, sau đó sửa sang lại quần áo rồi chạy xuống đại sảnh chờ Chi đội trưởng Hoàng đến.
Quan niệm thời gian của anh Hoàng rất mạnh, đúng 10 phút sau, tôi thấy đèn xe cảnh sát loang loáng từ cổng nhà khách lao vào như chớp.
“6 giờ 30 sáng nay, một cụ ông gọi điện báo cảnh sát, phát hiện dưới chân cầu vượt cao tốc ở ngoại ô thành phố có một túi nilon mới nguyên, ngoài túi có máu, nhìn xuyên qua túi có thể thấy dường như bên trong có thứ gì đó đen thùi lùi như tóc người.” Chi đội trưởng Hoàng giới thiệu sơ lược tình huống.
“Sau khi mở ra thì sao? Bên trong có cái gì?” Tôi ngồi nghe anh Hoàng nói, đúng đoạn quan trọng anh lại dừng nên tôi mới tò mò hỏi.
“Chưa mở, tôi nhận tin báo xong liền yêu cầu công an khu vực tới phong tỏa hiện trường, không cho ai đụng vào cái túi đó, chờ chúng ta đến xem xét sau.” Chi đội trường Hoàng nói, “Vì tôi sợ họ sẽ làm hỏng một số vật chứng quan trọng.”
“Chậc.” Tôi nói, “Em tưởng thế nào, hóa ra còn chưa dám chắc là có án nữa, biết đâu lại là xác động vật gì đấy thì sao, tự nhiên huy động quân như vậy làm em khiếp cả hồn.”
“Có tóc có máu có thịt, sao lại không phải án mạng?” Chi đội trưởng Hoàng đáp, “Chú đã thấy động vật nào có tóc đen dài chưa? Tôi nhìn chú cũng có phúc tướng (1), chú cứ vì tôi mà đi một chuyến, coi như mang đến một chút phúc khí, không phải án là tốt rồi.”
“Phúc Tướng” – Cái tên này khiến tôi vui sướng hưởng thụ. Tôi cười không đáp, yên lặng tiếp nhận.
Sau nửa giờ chạy trong thành phố, xe cảnh sát đi vào một đường làng nhỏ hẹp. Thành phố Vân Thái vốn là nơi tương đối phát triển, giao thông thuận tiện, nên ở ngoại ô có nhiều cầu vượt cao tốc chạy qua, hiện trường chúng tôi tới đây cũng là ở dưới một cầu vượt cao tốc.
Vốn dĩ nơi hoang vu thế này chẳng có mấy hộ gia đình, nhưng vì có hơn mười chiếc xe cảnh sát tiến vào, cùng dải phân cách chăng đầy một khoảng rộng nên xung quanh hiện trường có rất nhiều người dân đứng tụ tập.
Đây là một mảnh đất trống trải, xung quanh toàn ruộng đồng, thấp thoáng mấy căn nhà hai tầng nho nhỏ tao nhã, lịch sự, có thể thấy đời sống của nông dân địa phương cũng khá tốt. Hiện trường được dải phân cách bao quanh, có lẽ nơi ấy hồi trước là hồ nước, hiện giờ hồ đã cạn, đất dưới lòng hồ ướt lầy, chung quanh mọc đầy cỏ dại. Một cầu vượt cao tốc vắt ngang qua cái hồ cạn này, cầu rất cao, chúng tôi đứng dưới chỉ có thể nghe tiếng xe cộ qua lại vù vù chứ không thấy rõ ô tô đi trên cầu.
Bên trong khoảng cách ly, hai cảnh sát dân sự đang cầm sổ hỏi một ông cụ tóc hoa râm. Ông cụ vừa nói vừa chỉ tay về phía cái túi nilon trắng nằm phía trước.
Hai nhân viên thu thập chứng cứ đi ủng lóp ngóp lội từ bờ hồ đến chỗ cái túi, vừa đi vừa chụp lại dấu chân và các dấu vết khả nghi xung quanh cái túi. Tôi đứng cạnh nhìn cũng sốt ruột, liền đi ủng rồi lội xuống hồ.
Đã vài người tiến hành khám nghiệm, nhưng không tìm thấy dấu chân hay dấu lốp xe còn mới nào, cũng chẳng phát hiện được manh mối có giá trị.
Tôi từ từ tiếp cận cái túi, đeo găng tay cao su, cẩn thận cởi bỏ miệng túi nilon buộc chặt. Vì không muốn phá hỏng nút buộc nên tôi lần lượt tháo từng nút thắt ra. Khi tôi mở miệng túi, một mùi máu tươi cùng mùi thối rữa xộc thẳng vào mũi. Tôi đưa cánh tay lên xoa mũi, nhìn chăm chú vào trong túi, thấy một mái tóc đen mượt mà, máu nhuốm vào tóc, bết dính lại với nhau.
Trong lòng tôi giật ‘thịch’ một tiếng, biết là không hay rồi, quả thật là án xẻ xác. Cái tên Phúc Tướng của tôi nhanh chóng bị thay bằng Gở Mồm.
Tôi kéo miệng túi ra, cần thận quan sát bên trong, xác nhận không có gì khác khả nghi cũng như không có manh mối và vật chứng có giá trị, liền thò tay túm lấy nắm tóc, lôi lên thì rõ là một cái đầu người máu chảy đầm đìa.
Nhân viên thu thập vật chứng đứng cạnh tôi là một cô bé vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, cô trông thấy tôi đột nhiên kéo từ trong túi ra một cái đầu đầy màu, liền sợ hãi hét ầm lên, lùi liền hai bước. Nơi chúng tôi đang đứng là một lòng hồ cạn, bùn lầy ngập quá mắt cá chân khiến cô bé đứng không vững, ngã bệt mông vào vũng bùn. Một nhân viên thu thập chứng cứ khác vội chạy tới đỡ cô bé.
Tôi cẩn trọng nhìn cái đầu người, tuy máu tươi dính nhớp đầy mặt mũi, nhưng dàn da trắng nõn và đôi môi đỏ hồng chứng tỏ nạn nhân là một cô gái trẻ tuổi. Đôi mắt hình quả hạnh hơi hé mở, vô tư nhìn tôi. Nhìn cái đầu kinh dị này, đột nhiên tôi cũng thấy sau lưng nổi một cơn gió lạnh, tôi không nhìn thêm nữa, đem cái đầu bỏ vào trong túi.
“Ai da! Không chỉ có một túi thôi đâu.” Cậu nhân viên thu thập chứng cứ vừa nói vừa chỉ về phía bên cạnh cô bé cảnh sát vừa ngã, “Chỗ này cũng có túi nilon cùng loại.”
Tôi nhìn theo hướng cậu ta chỉ, quả đúng là vậy, cô bé cảnh sát ngã xuống, tay vừa khéo đặt lên một túi nilon khác. Cô bé nhận ra tay mình đã đặt trên một cái túi có thể chứa thi thể bị cắt rời, sợ đến mức vội vã rụt tay về rồi òa khóc.
Tôi cười, thầm nghĩ có lẽ cô bé này về sau sẽ không dám đi khám xét hiện trường nữa. Tôi chầm chậm tiến đến bên cái túi, mở ra. Quả nhiên bên trong là một phần hông của phụ nữ. Phần thi thể bị cắt từ thắt lưng, đại tràng, bàng quang và tử cung tuột cả ra ngoài, đẫm máu. Hông dưới bị cắt ở đoạn đầu xương đùi, còn có thể thấy thấp thoáng chỏm xương đùi lẫn trong đống thịt.
“Lạ thật.” Cậu nhân viên chứng cứ đỡ cô bé cảnh sát vẫn đang khóc nức nở, nói: “Nơi này không có dấu chân, vậy hung thủ làm cách nào để đi ra đi vào? Nếu đứng bên bờ hồ mà ném thì không thể ném xa đến vậy.”
Tôi đứng thẳng lưng nhìn xung quanh một vòng, chỉ lên rồi đáp, “Vậy chỉ có thể là ‘rách giời rơi xác’ thôi, chắc chắn là rơi từ trên không xuống.”
Cậu nhân viên chứng cứ ngẩng đầu nhìn, thấy trên đầu chúng tôi chính là cầu vượt cao tốc, liền nói: “Đúng, chỉ có thể được ném từ trên đó xuống.”
“Nếu hung thủ ném xác từ trên cầu vượt xuống, thì rất có thể hầu hết những mảnh xác khác đều nằm quanh đây.” Tôi nói, “Dừng xe trên đường cao tốc rất nguy hiểm, xuống xe ném thi thể lại càng dễ bị những tài xế khác phát hiện. Nên nếu như hung thủ muốn dừng xe trên cầu để ném xác xuống thì thường sẽ chọn thời điểm không có xe cộ đi lại, thừa cơ ném đi tất cả các mảnh xác.”
“Ừm, ở đây có rất nhiều cỏ dại, chúng ta gọi thêm người đến tìm đi.” Cậu ta khoát tay về phía bờ, ý bảo cảnh sát đang đứng đó đều xuống hỗ trợ tìm kiếm.
Hơn mười cảnh sát nhanh chóng lập thành đội tìm kiếm, bắt đầu lội xuống hồ tìm. Không ngoài dự đoán, đội tìm kiếm phát hiện được tổng cộng 7 túi nilon, trong đó có hai tay, hai đùi, hai cẳng chân và bàn chân, cùng phần thân trên.
Thấy các mảnh xác trong túi đã đủ để ghép thành một thi thể, tôi tuyên bố chấm dứt tìm kiếm, đem hết những mảnh xác này lên bờ.
Tôi trèo lên bờ, giậm chân, cọ quẹt để bùn đất trên giày rơi xuống. Chi đội trưởng Hoàng tới hỏi, “Gở Mồm, tìm được toàn bộ thi thể chứ?”
Tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý trước cái tên mà anh Hoàng gọi tôi, liền đáp: “Tìm được hết rồi, phụ nữ trẻ, hẳn là cái xác bị ném từ trên cầu xuống, bây giờ chắc là anh phải phái nhân viên thu thập chứng cứ lên cầu để xem có thấy dấu vết gì không.”
“Làm sao có thể khẳng định là ném từ trên cao xuống?” Chi đội trưởng Hoàng nhìn lên chiếc cầu cao ngất, lại nhìn đến xung quanh hồ nước, hỏi một cách không yên tâm.
“Thứ nhất, trong hồ nước ngoại trừ dấu chân của các nhân viên khám nghiệm hiện trường thì không có dấu chân nào khác, nếu hung thủ không xuống hồ mà đứng bên bờ ném thì căn bản không thể ném xa đến vậy.” Tôi nói tiếp, “Thứ hai, dưới các túi nilon đều là hố lõm khá sâu, chứng tỏ khi túi rơi xuống có tạo ra động năng, nếu ném từ bên hồ thì hướng của miệng hố không vuông góc, cũng không thể tạo ra hố sâu như thế. Nếu đứng trên cầu ném xuống thì rất có khả năng làm được.”
Chi đội trưởng Hoàng gật đầu: “Gở Mồm ạ, thật ra tôi không sợ án xẻ xác, loại án này không khó điều tra phá án. Nhưng sợ rằng vụ này không hề đơn giản, bởi vì kẻ đứng trên cầu ném xác xuống rất có thể không phải người bản địa, thậm chí còn không phải người tỉnh mình, nguồn gốc thi thể cũng không dễ tìm.”
Tôi gật đầu. Đối với các vụ án xẻ xác, công tác tìm kiếm nguồn gốc thi thể là quan trọng nhất, nhưng nếu là người tỉnh khác mất tích thì rất khó tìm kiếm. Làm thế nào để tìm ra nguồn gốc thi thể trong thời gian ngắn nhất, vậy phải chờ bác sỹ pháp y cố hết sức giúp cung cấp manh mối điều tra, thu hẹp phạm vi tra tìm. Nên chúng tôi nói gì thêm nữa, ầm ào đưa chín cái túi lao thẳng về nhà xác, lập tức bắt đầu công tác khám nghiệm thi thể.
(1)Phúc tướng: tướng mạo có phúc.
/53
|