Thời gian qua mau, năm tháng như thoi đưa, thoáng chốc tôi đã đi làm được gần ba năm.
Ba năm trôi tựa tên bắn, tôi cùng sư phụ đã phải lao tới rất nhiều hiện trường nguy hiểm: Có nơi tanh tưởi đến không chịu nổi, giòi bọ đầy đất, có nơi khí độc tràn ngập, có nơi sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào, lại có nơi ẩn giấu virus nguy hiểm… Nhưng chỉ cần sư phụ vẫn ở bên cạnh, nhìn thầy bình tĩnh, thản nhiên xử lý vấn đề, nghe thầy phân tích thông qua giải phẫu để tìm ra manh mối, thì dù có hiểm nguy đến đâu, tôi cũng có thể tìm thấy chút cảm giác an toàn.
Nhưng người do máu thịt mà nên, sư phụ thần thánh của tôi rốt cục cũng chẳng phải thần. Dù thầy vẫn kể mấy chuyện cười dở tệ cho chúng tôi nghe mỗi khi áp lực nặng nề, nhưng thân thể vẫn bán đứng thầy, thỉnh thoảng vẫn thấy nỗi mệt mỏi xuất hiện trong ánh mắt hết sức chăm chú ấy. Cũng bởi vậy mà tôi cảm thấy vài điều không ổn.
Vào lúc mùa xuân năm 2008 sắp kết thúc, sư phụ đột nhiên nói: “Tai trái của tôi hình như không nghe thấy gì cả”.
Trước khi nói những lời này, sư phụ ngồi trên ghế của mình, đổi điện thoại từ tay trái sang tay phải, còn yêu cầu người bên kia nói lớn tiếng một chút, sắc mặt thầy bỗng thay đổi. Sáng hôm đó thầy xin nghỉ, rồi không ngờ lại phải nhập viện.
Sư phụ không thể không vào bệnh viện điều trị, bởi bác sĩ chẩn đoán do thầy mệt mỏi quá độ dẫn đến co thắt mạch máu tai trong, nếu không kịp thời điều trị sẽ dẫn đến điếc hẳn một bên tai. Đến ngày nằm viện thứ ba, thầy gọi tôi đến bên giường bệnh.
“Biểu hiện từ trước đến giờ của anh không tồi, có khả năng trở thành một bác sĩ pháp y tài năng.”
Đột nhiên được sư phụ thẳng thắn khen ngợi, tôi nhất thời không biết phải làm sao. Trước kia, dù tôi có phát huy tác dụng lớn trong khi phá án, thì cũng chỉ nhận được ánh mắt hài lòng của sư phụ mà thôi.
“Anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Sư phụ hỏi tiếp.
“Hả? Chuẩn bị cái gì ạ?” Tôi lại bắt đầu thấp thỏm.
“Chuẩn bị một mình phụ trách công tác chứ gì nữa. Chẳng lẽ định cùng tôi đi hiện trường mãi?”
“Sư phụ ơi, thầy chỉ bị co thắt mạch máu tai trong thôi, sao cứ như sắp về hưu vậy chứ?” Tôi nói đùa.
“Anh đấy”, sư phụ không để ý đến lời nói đùa của tôi, trở nên nghiêm túc lạ thường, “Anh cũng thấy rồi, hiện tại độ tin tưởng của các địa phương dành cho ban pháp y tỉnh đã cao hơn, số lượt đi khám hiện trường cũng càng ngày càng nhiều. Một mình thầy không kham hết được. Anh theo thầy cũng ba năm rồi, nên bắt đầu phá án độc lập mới phải.”
“Nhưng trước hết em phải lên bác sỹ pháp y chính thì mới có thể độc lập phá án chứ ạ?” Tôi do dự. Nói thật lòng, bản thân tôi chưa từng nghĩ ngày này đến sớm như vậy, “Tuy em có hai bằng Đại học, nhưng thời gian công tác còn chưa đủ, lúc này mà lên sẽ không đúng quy tắc đâu…”
“Ừm, phải lên được bác sỹ pháp y chính thì mới có thể trở thành nhân viên giám định hàng đầu, việc này không sai. Sư phụ nói, “Nhưng tham dự điều tra án mạng khác với ngồi nhà làm khám nghiệm giám định. Năng lực quan trọng hơn chức vị, thầy nghĩ anh cứ thử làm việc một mình xem sao”.
Những lời này của sư phụ khiến cảm giác không ổn của tôi trở nên mạnh mẽ, chẳng lẽ thầy muốn làm khó tôi sớm như vậy?
“Khụ, muốn trở thành bác sỹ pháp y chính của tỉnh”, sư phụ mỉm cười, “Phải xem bài thi lần này của anh có đạt tiêu chuẩn hay không. Huyện Dương Cung vừa phát sinh một vụ án, giao cho cảnh sát giao thông xử lý, nhưng khi tiến hành khám nghiệm sơ bộ thì phát hiện có điểm khác thường. Trước mắt chưa xác định được tính chất vụ án, họ xin sự trợ giúp của chúng ta”.
Xác định tính chất vụ án chính là công việc mang trách nhiệm lớn nhất và cũng là khó nhất của ngành pháp y. Trong những vụ tai nạn giao thông, nhiệm vụ của các bác sỹ pháp y cấp huyện là khám nghiệm tử thi để xác định tính chất, loại trừ khả năng bị sát hại. Nhưng lần này họ lại xin sự giúp đỡ từ pháp y tỉnh, chứng tỏ vụ tai nạn giao thông này không hề đơn giản.
Nghe sư phụ nói thế, tôi liền luống cuống: “Không phải chứ? Đề thi khó như vậy? Vừa mới bắt đầu đã đi xác định tính chất ấy ạ?”
Sư phụ thấy tôi bối rối lại càng vui vẻ: “Sao lại tự ti thế? Anh là đồ đệ tự tay thầy dạy cơ mà. Tốt xấu gì cũng là bác sỹ pháp y chính của tỉnh, anh tưởng dễ xơi hả?”
Lời của sư phụ quăng ra, tôi muốn đáp trả cũng không được, chỉ đành ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, “Vụ án như thế nào ạ?”
“Lúc sáng thầy vừa nhận được điện thoại là gọi anh tới ngay. Thi thể vẫn đang ở hiện trường, giờ anh lập tức đến huyện Dương Cung đi, đến đó sẽ biết. Xe đang chờ đỗ dưới kia.” Sư phụ ném cho tôi một chiếc chìa khóa xe cảnh sát, “Thầy không lo anh thi trượt, mà lo anh lái xe không an toàn.”
“Thầy yên tâm, em lái xe sáu năm nay rồi.” Tôi đáp nhưng lòng không yên được.
Huyện Dương Cung thuộc thành phố chúng tôi, chỉ cách thành phố khoảng 30 km, tôi lái xe hơn nửa giờ là tới Cục công an huyện Dương Cung. Đại đội trưởng đội hình sự huyện đã chờ sẵn ở cổng, theo sự chỉ dẫn của anh, tôi chạy đến nơi vụ án phát sinh: Thị trấn Dương Kiều thuộc huyện Dương Cung.
Từ khá xa đã thấy một đám người hiếu kỳ đứng nhốn nháo, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng bộ đàm của cảnh sát rì rì rẹt rẹt. Tôi bỗng có cảm giác như bước lên đài đấu quyền Anh, xung quanh là biển người tấp nập ồn ào, nhưng sư phụ lại chẳng ở bên cạnh. Khi tôi đỗ xe xong xuôi, xách hòm dụng cụ đi vào trong khoảng phân cách, nháy mắt đã cảm thấy ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn vào tôi, trái tim tôi đập liên hồi, thậm chí tai còn trở nên mẫn cảm hơn, dường như nghe thấy có người nhỏ giọng bàn tán:
“Đây là bác sỹ pháp y ở tỉnh xuống hả? Trông trẻ như vậy, có đáng tin không đấy?”
“Đến một mình à? Cấp trên của anh ta đâu?”
“Không phải là học sinh đấy chứ? Trán toàn mồ hôi kìa…”
…
Bác sỹ pháp y ở huyện Dương Cung họ Lâm, tính ra là anh khóa trên của tôi, tôi miễn cưỡng cười nói chuyện quá khứ cùng anh, coi như chào hỏi. Bác sỹ Lâm vừa trò chuyện với tôi vừa nhìn xung quanh, thần sắc không giấu được sự thất vọng và kinh ngạc. Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại ở tôi, nhưng trong ánh mắt ấy ngập tràn hoài nghi.
Anh không nói lấy một lời.
Tôi âm thầm hít sâu một hơi, bắt đầu làm việc thôi!
Đương nhiên, việc đầu tiên là làm quen với tình hình ở hiện trường. Tôi đi quanh hiện trường một vòng, trong lòng dần bình tĩnh lại. Đây là một cây cầu theo hướng Nam – Bắc, không có thành cầu, dưới cầu cũng không có nước. Từ trên cầu nhìn xuống thấy độ cao khoảng ba mét, dưới cầu cỏ mọc rậm rạp, chất đầy rác sinh hoạt. Bên cầu là một cái chợ nhỏ, mỗi ngày từ 8 giờ sáng đến 3 giờ chiều đều có người buôn thúng bán bưng qua lại, nhưng sau 3 giờ thì rất vắng vẻ.
“Quanh đây có nhà dân không?” Tôi hỏi điều tra viên.
“Không có. Nhà gần nhất cũng cách hai dặm, chỗ này chỉ có chợ thôi.”
“Vậy sao dưới cầu lại có nhiều rác thế?” Tôi đứng bên cầu cẩn thận nhìn xuống, thấy dưới đó có rất nhiều hộp xốp trắng, túi nilon, rác rến lộn xộn.
“Ở đây không ai quét tước, người bán hàng rong trong chợ ăn cơm xong liền ném hết hộp túi xuống dưới, lâu dần thành ra toàn là rác.” Điều tra viên kiên nhẫn giải thích với tôi.
Trên cầu dựng một chiếc xe máy còn khá mới, bùn đất dính đầy xe. Cạnh chiếc xe đặt một thi thể, quần áo mặc chỉnh tề nhưng có vẻ đã dính máu. Khuôn mặt cũng phủ bùn đất, không thể nhìn ra vẻ mặt.
“Tình hình vụ án ra sao?” Tôi hỏi.
Bác sỹ Lâm vẫy tay gọi người cảnh sát giao thông phụ trách vụ án này lại, anh ấy nói: “Điều tra sơ bộ đã kết thúc, tình hình là thế này: Chiều ngày 26 có một người phụ nữ trung niên tên Hồ Lệ Lệ đến đồn công an Dương Kiều trình báo việc chồng chị ta mất tích”.
“Đến báo mất tích vào buổi chiều?” Tôi hơi ngạc nhiên.
“Đúng thế, theo như chị ta nói, tối ngày 25 chị ta sang nhà mẹ đẻ như thường lệ, sáng 26 thì về nhà, thấy chăn chiếu trong nhà gấp gọn gàng nên nghĩ chồng đã đi làm. Nhưng đến trưa, nhà máy nơi chồng chị ta – Ngô Minh Lộ làm việc lại gọi điện tới, hỏi tại sao anh ta không đi làm. Lúc đó Hồ Lệ Lệ mới hoảng hốt, cùng cha của Ngô Minh Lộ đến nhà anh em bạn bè tìm kiếm, nhưng không ai gặp anh ta, nên buổi chiều liền đi báo mất tích.”
“Bình thường Ngô Minh Lộ tan làm vào lúc mấy giờ?” Tôi hỏi.
“Sáng sớm 7 giờ anh ta đến nhà máy, 7 giờ tối lại từ nhà máy về nhà. Từ nhà cách nơi làm việc khoảng nửa giờ đi xe máy.”
“Ngày 25 Hồ Lệ Lệ sang nhà mẹ đẻ lúc mấy giờ?”
“Chị ta đi từ sớm, sang nhà mẹ đẻ ở thôn bên cạnh lúc 5 giờ. Nhà mẹ chị ta và hàng xóm có thể làm chứng, tối 25 Hồ Lệ Lệ vẫn ở nhà mẹ đẻ.”
“Tức là tối ngày 25 chị là không gặp Ngô Minh Lộ, phải không?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy.”
“Chiếc xe này của Ngô Minh Lộ à?” Tôi chỉ vào chiếc xe máy, nói.
“Đã xác thực là của anh ta.” Công an khu vực nói.
“Được rồi, anh nói tiếp đi.” Tôi bảo đồng chí cảnh sát giao thông tiếp tục làm rõ tình huống.
“Sáng sớm hôm nay, ngày 28, tức là sau khi Hồ Lệ Lệ báo án hai ngày, có một người bán hàng rong đến báo tin phát hiện được một cái xác ở dưới cầu. Chúng tôi đến nơi, xác định người chết là Ngô Minh Lộ, anh ta nằm dưới cầu, xe máy đè lên người. Người dân báo án nói có người lái xe máy ngã xuống dưới cầu.” Anh cảnh sát giao thông vừa nói vừa chỉ vào mảng cỏ hoang đổ rạp dưới cầu.
“Sáng hôm nay mới phát hiện ra ư?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã hỏi kỹ việc này. Bình thường vốn không có ai đứng trên cầu nhìn xuống, toàn là đứng cách mấy mét mà quăng rác xuống, dưới cầu toàn cỏ hoang với rác rưởi, thi thể không được phát hiện cũng là chuyện thường. Nhìn tình trạng bùn đất bám trên thi thể thì hẳn là người chết đã nằm đây hai ngày rồi. Hơn nữa hai ngày qua ở đây có mưa, chúng tôi thấy quần áo của anh ta đều ướt hết, có lẽ là nằm đây suốt thời gian mất tích.”
Tôi nhìn sơ qua bên ngoài thi thể, gật đầu, tỏ vẻ tán thành với phân tích của anh cảnh sát giao thông.
“Ngày 25, Ngô Minh Lộ đi làm…” Tôi hỏi tiếp.
“7 giờ tối ngày 25, Ngô Minh Lộ tan làm đúng giờ, chúng tôi đã điều tra rõ ràng.”
“Anh ta ăn cơm ở đâu?”
“Đều là về nhà ăn cơm.”
Tôi ngồi xổm bên mép cầu, nhìn kỹ bùn ướt bên cầu, nói: “Các anh cho rằng không phải tai nạn giao thông, vì bên cầu không có dấu vết ma sát đúng không?”
Giả thuyết này của tôi dường như nằm ngoài dự kiến của người phụ trách, anh ấy gãi đầu, nói: “Cái này… Ha ha… Quả thật chúng tôi không nghĩ tới. Chúng tôi vẫn cho rằng đây có thể là tai nạn giao thông.”
“Là tôi đưa ra điểm đáng ngờ.” Bác sỹ Lâm nói chen vào, “Nhận được điện thoại của bên giao thông, tôi liền tới tiến hành khám nghiệm sơ bộ thi thể. Sau khi nhìn qua bên ngoài thi thể, tôi cảm thấy có điểm không đúng. Trừ những chỗ tổn thương nghiêm trọng trên đầu, còn lại không hề còn tổn thương nào khác trên thân thể. Khi được phát hiện ra, chiếc xe đang đè lên thi thể, nếu rơi từ trên cao xuống, lại bị xe máy đè lên thì tại sao không có tổn thương trên thân thể?”
Ba năm trôi tựa tên bắn, tôi cùng sư phụ đã phải lao tới rất nhiều hiện trường nguy hiểm: Có nơi tanh tưởi đến không chịu nổi, giòi bọ đầy đất, có nơi khí độc tràn ngập, có nơi sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào, lại có nơi ẩn giấu virus nguy hiểm… Nhưng chỉ cần sư phụ vẫn ở bên cạnh, nhìn thầy bình tĩnh, thản nhiên xử lý vấn đề, nghe thầy phân tích thông qua giải phẫu để tìm ra manh mối, thì dù có hiểm nguy đến đâu, tôi cũng có thể tìm thấy chút cảm giác an toàn.
Nhưng người do máu thịt mà nên, sư phụ thần thánh của tôi rốt cục cũng chẳng phải thần. Dù thầy vẫn kể mấy chuyện cười dở tệ cho chúng tôi nghe mỗi khi áp lực nặng nề, nhưng thân thể vẫn bán đứng thầy, thỉnh thoảng vẫn thấy nỗi mệt mỏi xuất hiện trong ánh mắt hết sức chăm chú ấy. Cũng bởi vậy mà tôi cảm thấy vài điều không ổn.
Vào lúc mùa xuân năm 2008 sắp kết thúc, sư phụ đột nhiên nói: “Tai trái của tôi hình như không nghe thấy gì cả”.
Trước khi nói những lời này, sư phụ ngồi trên ghế của mình, đổi điện thoại từ tay trái sang tay phải, còn yêu cầu người bên kia nói lớn tiếng một chút, sắc mặt thầy bỗng thay đổi. Sáng hôm đó thầy xin nghỉ, rồi không ngờ lại phải nhập viện.
Sư phụ không thể không vào bệnh viện điều trị, bởi bác sĩ chẩn đoán do thầy mệt mỏi quá độ dẫn đến co thắt mạch máu tai trong, nếu không kịp thời điều trị sẽ dẫn đến điếc hẳn một bên tai. Đến ngày nằm viện thứ ba, thầy gọi tôi đến bên giường bệnh.
“Biểu hiện từ trước đến giờ của anh không tồi, có khả năng trở thành một bác sĩ pháp y tài năng.”
Đột nhiên được sư phụ thẳng thắn khen ngợi, tôi nhất thời không biết phải làm sao. Trước kia, dù tôi có phát huy tác dụng lớn trong khi phá án, thì cũng chỉ nhận được ánh mắt hài lòng của sư phụ mà thôi.
“Anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Sư phụ hỏi tiếp.
“Hả? Chuẩn bị cái gì ạ?” Tôi lại bắt đầu thấp thỏm.
“Chuẩn bị một mình phụ trách công tác chứ gì nữa. Chẳng lẽ định cùng tôi đi hiện trường mãi?”
“Sư phụ ơi, thầy chỉ bị co thắt mạch máu tai trong thôi, sao cứ như sắp về hưu vậy chứ?” Tôi nói đùa.
“Anh đấy”, sư phụ không để ý đến lời nói đùa của tôi, trở nên nghiêm túc lạ thường, “Anh cũng thấy rồi, hiện tại độ tin tưởng của các địa phương dành cho ban pháp y tỉnh đã cao hơn, số lượt đi khám hiện trường cũng càng ngày càng nhiều. Một mình thầy không kham hết được. Anh theo thầy cũng ba năm rồi, nên bắt đầu phá án độc lập mới phải.”
“Nhưng trước hết em phải lên bác sỹ pháp y chính thì mới có thể độc lập phá án chứ ạ?” Tôi do dự. Nói thật lòng, bản thân tôi chưa từng nghĩ ngày này đến sớm như vậy, “Tuy em có hai bằng Đại học, nhưng thời gian công tác còn chưa đủ, lúc này mà lên sẽ không đúng quy tắc đâu…”
“Ừm, phải lên được bác sỹ pháp y chính thì mới có thể trở thành nhân viên giám định hàng đầu, việc này không sai. Sư phụ nói, “Nhưng tham dự điều tra án mạng khác với ngồi nhà làm khám nghiệm giám định. Năng lực quan trọng hơn chức vị, thầy nghĩ anh cứ thử làm việc một mình xem sao”.
Những lời này của sư phụ khiến cảm giác không ổn của tôi trở nên mạnh mẽ, chẳng lẽ thầy muốn làm khó tôi sớm như vậy?
“Khụ, muốn trở thành bác sỹ pháp y chính của tỉnh”, sư phụ mỉm cười, “Phải xem bài thi lần này của anh có đạt tiêu chuẩn hay không. Huyện Dương Cung vừa phát sinh một vụ án, giao cho cảnh sát giao thông xử lý, nhưng khi tiến hành khám nghiệm sơ bộ thì phát hiện có điểm khác thường. Trước mắt chưa xác định được tính chất vụ án, họ xin sự trợ giúp của chúng ta”.
Xác định tính chất vụ án chính là công việc mang trách nhiệm lớn nhất và cũng là khó nhất của ngành pháp y. Trong những vụ tai nạn giao thông, nhiệm vụ của các bác sỹ pháp y cấp huyện là khám nghiệm tử thi để xác định tính chất, loại trừ khả năng bị sát hại. Nhưng lần này họ lại xin sự giúp đỡ từ pháp y tỉnh, chứng tỏ vụ tai nạn giao thông này không hề đơn giản.
Nghe sư phụ nói thế, tôi liền luống cuống: “Không phải chứ? Đề thi khó như vậy? Vừa mới bắt đầu đã đi xác định tính chất ấy ạ?”
Sư phụ thấy tôi bối rối lại càng vui vẻ: “Sao lại tự ti thế? Anh là đồ đệ tự tay thầy dạy cơ mà. Tốt xấu gì cũng là bác sỹ pháp y chính của tỉnh, anh tưởng dễ xơi hả?”
Lời của sư phụ quăng ra, tôi muốn đáp trả cũng không được, chỉ đành ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, “Vụ án như thế nào ạ?”
“Lúc sáng thầy vừa nhận được điện thoại là gọi anh tới ngay. Thi thể vẫn đang ở hiện trường, giờ anh lập tức đến huyện Dương Cung đi, đến đó sẽ biết. Xe đang chờ đỗ dưới kia.” Sư phụ ném cho tôi một chiếc chìa khóa xe cảnh sát, “Thầy không lo anh thi trượt, mà lo anh lái xe không an toàn.”
“Thầy yên tâm, em lái xe sáu năm nay rồi.” Tôi đáp nhưng lòng không yên được.
Huyện Dương Cung thuộc thành phố chúng tôi, chỉ cách thành phố khoảng 30 km, tôi lái xe hơn nửa giờ là tới Cục công an huyện Dương Cung. Đại đội trưởng đội hình sự huyện đã chờ sẵn ở cổng, theo sự chỉ dẫn của anh, tôi chạy đến nơi vụ án phát sinh: Thị trấn Dương Kiều thuộc huyện Dương Cung.
Từ khá xa đã thấy một đám người hiếu kỳ đứng nhốn nháo, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng bộ đàm của cảnh sát rì rì rẹt rẹt. Tôi bỗng có cảm giác như bước lên đài đấu quyền Anh, xung quanh là biển người tấp nập ồn ào, nhưng sư phụ lại chẳng ở bên cạnh. Khi tôi đỗ xe xong xuôi, xách hòm dụng cụ đi vào trong khoảng phân cách, nháy mắt đã cảm thấy ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn vào tôi, trái tim tôi đập liên hồi, thậm chí tai còn trở nên mẫn cảm hơn, dường như nghe thấy có người nhỏ giọng bàn tán:
“Đây là bác sỹ pháp y ở tỉnh xuống hả? Trông trẻ như vậy, có đáng tin không đấy?”
“Đến một mình à? Cấp trên của anh ta đâu?”
“Không phải là học sinh đấy chứ? Trán toàn mồ hôi kìa…”
…
Bác sỹ pháp y ở huyện Dương Cung họ Lâm, tính ra là anh khóa trên của tôi, tôi miễn cưỡng cười nói chuyện quá khứ cùng anh, coi như chào hỏi. Bác sỹ Lâm vừa trò chuyện với tôi vừa nhìn xung quanh, thần sắc không giấu được sự thất vọng và kinh ngạc. Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại ở tôi, nhưng trong ánh mắt ấy ngập tràn hoài nghi.
Anh không nói lấy một lời.
Tôi âm thầm hít sâu một hơi, bắt đầu làm việc thôi!
Đương nhiên, việc đầu tiên là làm quen với tình hình ở hiện trường. Tôi đi quanh hiện trường một vòng, trong lòng dần bình tĩnh lại. Đây là một cây cầu theo hướng Nam – Bắc, không có thành cầu, dưới cầu cũng không có nước. Từ trên cầu nhìn xuống thấy độ cao khoảng ba mét, dưới cầu cỏ mọc rậm rạp, chất đầy rác sinh hoạt. Bên cầu là một cái chợ nhỏ, mỗi ngày từ 8 giờ sáng đến 3 giờ chiều đều có người buôn thúng bán bưng qua lại, nhưng sau 3 giờ thì rất vắng vẻ.
“Quanh đây có nhà dân không?” Tôi hỏi điều tra viên.
“Không có. Nhà gần nhất cũng cách hai dặm, chỗ này chỉ có chợ thôi.”
“Vậy sao dưới cầu lại có nhiều rác thế?” Tôi đứng bên cầu cẩn thận nhìn xuống, thấy dưới đó có rất nhiều hộp xốp trắng, túi nilon, rác rến lộn xộn.
“Ở đây không ai quét tước, người bán hàng rong trong chợ ăn cơm xong liền ném hết hộp túi xuống dưới, lâu dần thành ra toàn là rác.” Điều tra viên kiên nhẫn giải thích với tôi.
Trên cầu dựng một chiếc xe máy còn khá mới, bùn đất dính đầy xe. Cạnh chiếc xe đặt một thi thể, quần áo mặc chỉnh tề nhưng có vẻ đã dính máu. Khuôn mặt cũng phủ bùn đất, không thể nhìn ra vẻ mặt.
“Tình hình vụ án ra sao?” Tôi hỏi.
Bác sỹ Lâm vẫy tay gọi người cảnh sát giao thông phụ trách vụ án này lại, anh ấy nói: “Điều tra sơ bộ đã kết thúc, tình hình là thế này: Chiều ngày 26 có một người phụ nữ trung niên tên Hồ Lệ Lệ đến đồn công an Dương Kiều trình báo việc chồng chị ta mất tích”.
“Đến báo mất tích vào buổi chiều?” Tôi hơi ngạc nhiên.
“Đúng thế, theo như chị ta nói, tối ngày 25 chị ta sang nhà mẹ đẻ như thường lệ, sáng 26 thì về nhà, thấy chăn chiếu trong nhà gấp gọn gàng nên nghĩ chồng đã đi làm. Nhưng đến trưa, nhà máy nơi chồng chị ta – Ngô Minh Lộ làm việc lại gọi điện tới, hỏi tại sao anh ta không đi làm. Lúc đó Hồ Lệ Lệ mới hoảng hốt, cùng cha của Ngô Minh Lộ đến nhà anh em bạn bè tìm kiếm, nhưng không ai gặp anh ta, nên buổi chiều liền đi báo mất tích.”
“Bình thường Ngô Minh Lộ tan làm vào lúc mấy giờ?” Tôi hỏi.
“Sáng sớm 7 giờ anh ta đến nhà máy, 7 giờ tối lại từ nhà máy về nhà. Từ nhà cách nơi làm việc khoảng nửa giờ đi xe máy.”
“Ngày 25 Hồ Lệ Lệ sang nhà mẹ đẻ lúc mấy giờ?”
“Chị ta đi từ sớm, sang nhà mẹ đẻ ở thôn bên cạnh lúc 5 giờ. Nhà mẹ chị ta và hàng xóm có thể làm chứng, tối 25 Hồ Lệ Lệ vẫn ở nhà mẹ đẻ.”
“Tức là tối ngày 25 chị là không gặp Ngô Minh Lộ, phải không?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy.”
“Chiếc xe này của Ngô Minh Lộ à?” Tôi chỉ vào chiếc xe máy, nói.
“Đã xác thực là của anh ta.” Công an khu vực nói.
“Được rồi, anh nói tiếp đi.” Tôi bảo đồng chí cảnh sát giao thông tiếp tục làm rõ tình huống.
“Sáng sớm hôm nay, ngày 28, tức là sau khi Hồ Lệ Lệ báo án hai ngày, có một người bán hàng rong đến báo tin phát hiện được một cái xác ở dưới cầu. Chúng tôi đến nơi, xác định người chết là Ngô Minh Lộ, anh ta nằm dưới cầu, xe máy đè lên người. Người dân báo án nói có người lái xe máy ngã xuống dưới cầu.” Anh cảnh sát giao thông vừa nói vừa chỉ vào mảng cỏ hoang đổ rạp dưới cầu.
“Sáng hôm nay mới phát hiện ra ư?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã hỏi kỹ việc này. Bình thường vốn không có ai đứng trên cầu nhìn xuống, toàn là đứng cách mấy mét mà quăng rác xuống, dưới cầu toàn cỏ hoang với rác rưởi, thi thể không được phát hiện cũng là chuyện thường. Nhìn tình trạng bùn đất bám trên thi thể thì hẳn là người chết đã nằm đây hai ngày rồi. Hơn nữa hai ngày qua ở đây có mưa, chúng tôi thấy quần áo của anh ta đều ướt hết, có lẽ là nằm đây suốt thời gian mất tích.”
Tôi nhìn sơ qua bên ngoài thi thể, gật đầu, tỏ vẻ tán thành với phân tích của anh cảnh sát giao thông.
“Ngày 25, Ngô Minh Lộ đi làm…” Tôi hỏi tiếp.
“7 giờ tối ngày 25, Ngô Minh Lộ tan làm đúng giờ, chúng tôi đã điều tra rõ ràng.”
“Anh ta ăn cơm ở đâu?”
“Đều là về nhà ăn cơm.”
Tôi ngồi xổm bên mép cầu, nhìn kỹ bùn ướt bên cầu, nói: “Các anh cho rằng không phải tai nạn giao thông, vì bên cầu không có dấu vết ma sát đúng không?”
Giả thuyết này của tôi dường như nằm ngoài dự kiến của người phụ trách, anh ấy gãi đầu, nói: “Cái này… Ha ha… Quả thật chúng tôi không nghĩ tới. Chúng tôi vẫn cho rằng đây có thể là tai nạn giao thông.”
“Là tôi đưa ra điểm đáng ngờ.” Bác sỹ Lâm nói chen vào, “Nhận được điện thoại của bên giao thông, tôi liền tới tiến hành khám nghiệm sơ bộ thi thể. Sau khi nhìn qua bên ngoài thi thể, tôi cảm thấy có điểm không đúng. Trừ những chỗ tổn thương nghiêm trọng trên đầu, còn lại không hề còn tổn thương nào khác trên thân thể. Khi được phát hiện ra, chiếc xe đang đè lên thi thể, nếu rơi từ trên cao xuống, lại bị xe máy đè lên thì tại sao không có tổn thương trên thân thể?”
/53
|