Ngày hôm đó nó và cậu đều nghĩ học không có giấy xin phép, điện thoại thì cũng thuê bao.
Ngồi trong lớp hắn cứ trông ra cửa. Rồi lại nhìn chằm chằm vào chỗ của nó. Vẫn không thấy ai. Lòng hắn nóng như lửa đốt.
“À mình cố ý mà, bây giờ sao lại lo chứ?”
Hắn nhớ lại chuyện hôm qua.
Hắn thấy nó cùng cậu đi trước, thực ra thì ngày nào hắn chả nhìn nó đi học cùng cậu, thấy nó và cậu sắp ra khỏi quán thì hắn lại bắt đầu diễn cho nó xem ấy mà.
Không phải chỉ mình hắn lo mà còn có cả Băng Di. Nhỏ lo cho cậu, mấy ngày trước cậu không đi học nhỏ sốt sắng đến nỗi ngủ không được, cậu vừa mới đi học nhỏ đã khỏe re, cười tươi tắn. Nay lại không đi học không biết có chuyện gì không.
“Khoang đã, hôm nay con Nhung cũng không đi học, vậy là…”
Còn nó và cậu quyết định cúp luôn, vì chả còn tâm trạng đâu mà học, thế nên 2 đứa ngồi đấy, ngay chính vườn bồ công anh, ngồi nói với nhau chuyện trên trời dưới đất, nói đủ điều. Cũng nhờ cậu mà tâm trạng của nó vui vẻ trở lại rồi.
-Nhung này.- cậu đột nhiên quay sang gọi nó.
-Sao thế?
-Tao hỏi thật nhé?
-Ừ…- giọng nó hơi rung.
-Mày nhất định phải trả lời thật đấy, được không?- nhìn cậu nghiêm túc đến lạ thường.
-Được…- nó mất bình tĩnh.
-Mày xem tao là gì?
-Ừ thì là bạn thân, cũng là anh trai tốt của tao nữa, mà sao mày lại hỏi thế?
-Bạn thân? Anh trai tốt? chỉ thế thôi à?- ánh mắt cậu ánh lên vẻ thất vọng và đau thương.
-Ừ.- câu khẳng định chắc nịch của nó lại làm cậu đau đớn hơn nữa.
-Hôm nay tao nhất định phải nói ra, nói ra hết tất cả, rằng tao yêu mày, yêu mày từ rất lâu rồi nhưng tại sao mày chưa bao giờ để ý đến tao, tao vẫn ở sau nhìn mày đấy thôi, chẳng lẽ tình yêu của tao dành cho mày chưa đủ cho mày hạnh phúc cho nên mày yêu nó cái thằng khốn nạn mày vừa gặp 2 năm đã làm cho mày khóc, mày đau khổ vậy hả? thậm chí nó có cái gì tốt hơn tao hay sao mà chỉ cần 1 sự quan tâm từ nó mày đã rung động còn tao mày có nghĩ cho tao không còn….
-THÔI ĐI.- nó hét lên làm cậu giật mình nhìn nó khuôn mặt bé xinh kia đã giàn dụa nước mắt, nhìn cậu với ánh mắt cầu xin:
-Tao xin mày đừng nói nữa, đừng nói nữa tao đau lắm đau rất nhiều. Nhiều lúc tao cũng tự ép bản thân phải có tình cảm với mày nhưng tao không làm được, tao cũng có phải là con ngốc đâu mà không biết chỉ cần tao quay lưng lại sẽ thấy mày ở sau chứ. Còn nữa Huy không phải thằng khốn nạn nên đừng gọi cậu ấy như vậy.
-Hừ…tao hiểu rồi.- cậu cười nhạt, mới thế nó đã nói đỡ cho hắn, vậy nó không quan tâm tới cảm giác của cậu hay sao mà nói thế.
-Tao xin lỗi, coi như tao chưa nói gì.-cậu hạ giọng ánh mắt thoáng buồn, có chút đau đớn, tuyệt vọng.
-Giờ thì về thôi nào tối rồi đấy, nước mắt nước mũi tèm lem này, gớm chết- cậu cố gắng tỏ ra vẻ không sao vẫn trẻ con như mọi ngày, miệng thì nói gớm nhưng lại đưa tay lên lau cho nước mắt nước mũi cho nó.
Như thường lệ, đây là sự thật hiển nhiên sau khi hai đứa chúng nó cãi nhau xong thì cậu lại trẻ con như thế và rồi nó lại cười, 2 đứa lại hòa.
Về tới trước cổng nhà nó.
-Vào tắm rửa, ăn cơm, học bài, rồi nhớ lấy dưa leo đắp lên mắt chứ không mai lại thành gấu trúc bây giờ.- cậu ôn nhu xoa đầu nó.
-Rồi rồi tao nhớ rồi.- nó bỉu môi, sao cậu lại nói lắm thế chứ tại cậu mà nó khóc chứ ai nữa mà nói.
-Ngủ ngon nhá ngốc.- cậu hôn lên trán nó.
-Ừ, tao vào nhà đây.- nó đã quen với hành động này của cậu rồi nên cũng không có phản ứng gì.
-Ừ, bye ngốc.
Nó chạy vào tới cổng thì quay ra.
-À, Ân chúc mày ngủ ngon.- nói xong nó chạy thẳng vào nhà luôn.
Cậu mỉm cười, vì đây là lần đầu tiên nó chúc cậu ngủ ngon đấy nhá.
Nhìn qua cửa sổ phòng nó thấy đèn sáng cậu mới yên tâm lững thững bước đi.
Đi được vài ba bước cậu thấy hắn đứng dựa tường ngay chỗ bóng điện đường.
Cậu bước tới, xách cổ áo hắn lên.
Hắn nhìn cậu chằm chằm.
-Tao hỏi mày, mày có yêu ngốc không?
-Ngốc, ngốc nào?- hắn biết cậu đang nói về nó nhưng giả vờ không biết.
-Mày không cần giả vờ, nói đi mày có yêu nó không?- cậu gằng lên.
-Yêu thì sao? Mà không yêu thì sao?- cậu nhàn nhạt trả lời.
Bộp…Cậu tức, tức lắm mới giơ tay lên đấm hắn.
Hắn ngã xuống, lấy tay lau máu ở khóe miệng. Hắn cũng không đánh trả lại.
-Tao hỏi lại mày có yêu không?
Hắn im lặng.
Lúc lâu sau.
-Có.- tiếng nói phát ra từ trong cuốn họng của hắn có chút đau đớn, tuyệt vọng, yêu thương.
-Vậy tại sao mày lại làm vậy với nó, HẢ?- gần như đã đạt tới cảnh giới của cậu. Cậu biết chứ những ngày cậu vắng học đã xảy ra chuyện gì, cậu biết tất cả, chỉ cần đó là chuyện của nó cậu đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
-Tao có lí do, thế thôi.
-Vậy lí do của mày là gì, mày nói đi.
-Lúc nào đó mày sẽ biết, còn bây giờ chưa được.
Hắn đứng lên quay lưng đi, thì như nhớ ra cái gì đó, hắn quay lại nói với cậu:
-À còn nữa, nhờ mày chăm sóc cho bé ngốc đó giúp tao, nhưng mà tao không để bé ngốc thuộc về mày đâu. Nhớ như vậy nhé.- hắn quay lưng đi đưa tay lên làm dấu hiệu chào.
Cậu thua thật rồi, bây giờ cậu thật sự thua rồi, cho dù cậu yêu thương, chăm sóc, lo lắng cho nó tới đâu thì cậu vẫn chưa bằng hắn. Vì chính mắt cậu đã thấy sự yêu thương của hắn đối với nó khi nói ra những lời đó.
Cậu có lẽ nên bỏ cuộc thôi.
---------------------------------
Ngồi trong lớp hắn cứ trông ra cửa. Rồi lại nhìn chằm chằm vào chỗ của nó. Vẫn không thấy ai. Lòng hắn nóng như lửa đốt.
“À mình cố ý mà, bây giờ sao lại lo chứ?”
Hắn nhớ lại chuyện hôm qua.
Hắn thấy nó cùng cậu đi trước, thực ra thì ngày nào hắn chả nhìn nó đi học cùng cậu, thấy nó và cậu sắp ra khỏi quán thì hắn lại bắt đầu diễn cho nó xem ấy mà.
Không phải chỉ mình hắn lo mà còn có cả Băng Di. Nhỏ lo cho cậu, mấy ngày trước cậu không đi học nhỏ sốt sắng đến nỗi ngủ không được, cậu vừa mới đi học nhỏ đã khỏe re, cười tươi tắn. Nay lại không đi học không biết có chuyện gì không.
“Khoang đã, hôm nay con Nhung cũng không đi học, vậy là…”
Còn nó và cậu quyết định cúp luôn, vì chả còn tâm trạng đâu mà học, thế nên 2 đứa ngồi đấy, ngay chính vườn bồ công anh, ngồi nói với nhau chuyện trên trời dưới đất, nói đủ điều. Cũng nhờ cậu mà tâm trạng của nó vui vẻ trở lại rồi.
-Nhung này.- cậu đột nhiên quay sang gọi nó.
-Sao thế?
-Tao hỏi thật nhé?
-Ừ…- giọng nó hơi rung.
-Mày nhất định phải trả lời thật đấy, được không?- nhìn cậu nghiêm túc đến lạ thường.
-Được…- nó mất bình tĩnh.
-Mày xem tao là gì?
-Ừ thì là bạn thân, cũng là anh trai tốt của tao nữa, mà sao mày lại hỏi thế?
-Bạn thân? Anh trai tốt? chỉ thế thôi à?- ánh mắt cậu ánh lên vẻ thất vọng và đau thương.
-Ừ.- câu khẳng định chắc nịch của nó lại làm cậu đau đớn hơn nữa.
-Hôm nay tao nhất định phải nói ra, nói ra hết tất cả, rằng tao yêu mày, yêu mày từ rất lâu rồi nhưng tại sao mày chưa bao giờ để ý đến tao, tao vẫn ở sau nhìn mày đấy thôi, chẳng lẽ tình yêu của tao dành cho mày chưa đủ cho mày hạnh phúc cho nên mày yêu nó cái thằng khốn nạn mày vừa gặp 2 năm đã làm cho mày khóc, mày đau khổ vậy hả? thậm chí nó có cái gì tốt hơn tao hay sao mà chỉ cần 1 sự quan tâm từ nó mày đã rung động còn tao mày có nghĩ cho tao không còn….
-THÔI ĐI.- nó hét lên làm cậu giật mình nhìn nó khuôn mặt bé xinh kia đã giàn dụa nước mắt, nhìn cậu với ánh mắt cầu xin:
-Tao xin mày đừng nói nữa, đừng nói nữa tao đau lắm đau rất nhiều. Nhiều lúc tao cũng tự ép bản thân phải có tình cảm với mày nhưng tao không làm được, tao cũng có phải là con ngốc đâu mà không biết chỉ cần tao quay lưng lại sẽ thấy mày ở sau chứ. Còn nữa Huy không phải thằng khốn nạn nên đừng gọi cậu ấy như vậy.
-Hừ…tao hiểu rồi.- cậu cười nhạt, mới thế nó đã nói đỡ cho hắn, vậy nó không quan tâm tới cảm giác của cậu hay sao mà nói thế.
-Tao xin lỗi, coi như tao chưa nói gì.-cậu hạ giọng ánh mắt thoáng buồn, có chút đau đớn, tuyệt vọng.
-Giờ thì về thôi nào tối rồi đấy, nước mắt nước mũi tèm lem này, gớm chết- cậu cố gắng tỏ ra vẻ không sao vẫn trẻ con như mọi ngày, miệng thì nói gớm nhưng lại đưa tay lên lau cho nước mắt nước mũi cho nó.
Như thường lệ, đây là sự thật hiển nhiên sau khi hai đứa chúng nó cãi nhau xong thì cậu lại trẻ con như thế và rồi nó lại cười, 2 đứa lại hòa.
Về tới trước cổng nhà nó.
-Vào tắm rửa, ăn cơm, học bài, rồi nhớ lấy dưa leo đắp lên mắt chứ không mai lại thành gấu trúc bây giờ.- cậu ôn nhu xoa đầu nó.
-Rồi rồi tao nhớ rồi.- nó bỉu môi, sao cậu lại nói lắm thế chứ tại cậu mà nó khóc chứ ai nữa mà nói.
-Ngủ ngon nhá ngốc.- cậu hôn lên trán nó.
-Ừ, tao vào nhà đây.- nó đã quen với hành động này của cậu rồi nên cũng không có phản ứng gì.
-Ừ, bye ngốc.
Nó chạy vào tới cổng thì quay ra.
-À, Ân chúc mày ngủ ngon.- nói xong nó chạy thẳng vào nhà luôn.
Cậu mỉm cười, vì đây là lần đầu tiên nó chúc cậu ngủ ngon đấy nhá.
Nhìn qua cửa sổ phòng nó thấy đèn sáng cậu mới yên tâm lững thững bước đi.
Đi được vài ba bước cậu thấy hắn đứng dựa tường ngay chỗ bóng điện đường.
Cậu bước tới, xách cổ áo hắn lên.
Hắn nhìn cậu chằm chằm.
-Tao hỏi mày, mày có yêu ngốc không?
-Ngốc, ngốc nào?- hắn biết cậu đang nói về nó nhưng giả vờ không biết.
-Mày không cần giả vờ, nói đi mày có yêu nó không?- cậu gằng lên.
-Yêu thì sao? Mà không yêu thì sao?- cậu nhàn nhạt trả lời.
Bộp…Cậu tức, tức lắm mới giơ tay lên đấm hắn.
Hắn ngã xuống, lấy tay lau máu ở khóe miệng. Hắn cũng không đánh trả lại.
-Tao hỏi lại mày có yêu không?
Hắn im lặng.
Lúc lâu sau.
-Có.- tiếng nói phát ra từ trong cuốn họng của hắn có chút đau đớn, tuyệt vọng, yêu thương.
-Vậy tại sao mày lại làm vậy với nó, HẢ?- gần như đã đạt tới cảnh giới của cậu. Cậu biết chứ những ngày cậu vắng học đã xảy ra chuyện gì, cậu biết tất cả, chỉ cần đó là chuyện của nó cậu đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
-Tao có lí do, thế thôi.
-Vậy lí do của mày là gì, mày nói đi.
-Lúc nào đó mày sẽ biết, còn bây giờ chưa được.
Hắn đứng lên quay lưng đi, thì như nhớ ra cái gì đó, hắn quay lại nói với cậu:
-À còn nữa, nhờ mày chăm sóc cho bé ngốc đó giúp tao, nhưng mà tao không để bé ngốc thuộc về mày đâu. Nhớ như vậy nhé.- hắn quay lưng đi đưa tay lên làm dấu hiệu chào.
Cậu thua thật rồi, bây giờ cậu thật sự thua rồi, cho dù cậu yêu thương, chăm sóc, lo lắng cho nó tới đâu thì cậu vẫn chưa bằng hắn. Vì chính mắt cậu đã thấy sự yêu thương của hắn đối với nó khi nói ra những lời đó.
Cậu có lẽ nên bỏ cuộc thôi.
---------------------------------
/22
|