Chương 55
Tuy nói là trung tâm của huyện, vậy mà không bằng một cái thị trấn nhỏ của khu vực trù phú, Vệ Tử rất khó tưởng tượng đại thiếu gia Ngụy quen ăn sung mặc sướng lại hạ cố đến nơi đây, con người hắn rõ ràng hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh xung quanh.
“Anh định ở lại đây bao lâu?” Ngồi xuống ghế sô pha, Vệ Tử đón lấy cốc trà Ngụy Hoa Tịnh đưa cho. Trà rất thơm, là loại Bích loa xuân thượng hạng, rõ ràng là hắn đích thân mang đến. Nhìn cách bày biện cũ kỹ ở đây, tựa như phòng làm việc hồi thập kỷ tám mươi trên tivi. Vì đã sống ở nơi này một thời gian, Vệ Tử biết sự bày biện như thế đã là tốt lắm rồi.
Dựa vào cái ghế đối diện với Vệ Tử, Ngụy Hoa Tịnh uống một hớp trà, cười nói: “Điều đó còn phải xem xem bao giờ thì em chịu lấy anh làm chồng”.
Đây là lần thứ hai trong ngày hắn cầu hôn cô, nghĩ đến lần cầu hôn đầu tiên, mặt Vệ Tử lại đỏ ửng, cô có chút bất an, giận hờn nói: “Em vẫn không muốn quay về Bắc Kinh”.
“Anh biết”, Ngụy Hoa Tịnh gật đầu.
Vệ Tử ngạc nhiên: “Làm sao anh biết được?”.
“Em cứ lần lữa không muốn quay về, cũng không liên hệ với Bộ S, nếu em vẫn muốn công việc ở đó thì sẽ không vô tâm như vậy.” Ngụy Hoa Tịnh thành thực trả lời, với Vệ Tử, hắn không cần phải nói dối.
Hừm, người thông minh là như thế này, gần như không thể giấu được anh ấy cái gì, Vệ Tử một lần nữa thầm kêu lên, hỏi: “Thế anh vẫn muốn em lấy anh sao?”.
Ngụy Hoa Tịnh cười: “Núi không đến với anh thì anh đến với núi, chẳng phải là anh đến tìm em sao? Mọi người đều là xuất giá tòng phu, chúng ta có lẽ làm ngược lại”.
“Ai muốn lấy anh!” Vệ Tử phản bác, “Em không tin là anh sẽ ở lại nơi này luôn”.
“Quả thực là sẽ không ở lại luôn”, Ngụy Hoa Tịnh biểu thị đồng ý, “Cấp trên muốn anh đến đây rèn luyện, thời gian lâu nhất là một năm” Điều mà hắn không nói với Vệ Tử là, để có được chuyến đi rèn luyện suốt một năm này, Ngụy Hoa Tịnh đã phải mặc cả trong gần một tháng.
Không hiểu tại sao, Vệ Tử bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút trống trải, cố không để tâm đến sự khó chịu nho nhỏ này, cô chuyển chủ đề câu chuyện: “Khoản tiền đó là anh ủng hộ đúng không, quả thật rất cảm ơn anh”.
Ngụy Hoa Tịnh chỉ cười không nói gì, một lát sau mới hỏi: “Vệ Tử, khi nào em lấy anh?”
Đây là lần thứ ba hắn cầu hôn, Vệ Tử không giữ được bình tĩnh nữa, đứng bật dậy, phùng má, giận dữ nói: “Anh biết thừa là không thể mà”.
Ngụy Hoa Tịnh biểu lộ nét mặt muốn cô giải thích.
“Trước hết, anh và em không môn đăng hộ đối, dòng họ nhà anh chưa chắc đã cho phép anh lấy một cô gái xuất thân trong gia đình bình thường.” Vệ Tử nghĩ một lát rồi thêm câu “lại còn là gia đình đơn thân nữa”. Mặc dù cô không hề cho rằng gia đình đơn thân có cái gì không tương xứng, nhưng cô biết rất nhiều người, đặc biệt là những người quyền quý, khi kén vợ kén chồng cực kỳ coi trọng vấn đề này. Nếu vì chuyện hôn nhân của mình mà khiến mẹ cô, gia đình cô bị mọi người ghét bỏ thì cô không thể nào chịu đựng nổi.
“Vấn đề này em yên tâm”, dường như đã biết trước cô sẽ nói như thế, Ngụy Hoa Tịnh giải thích: “Anh đã kể về hoàn cảnh gia đình em với bố mẹ và các bậc cha chú trong nhà rồi, mọi người đều rất ủng hộ”.
“Anh nói dối! Mọi người thậm chí còn chưa gặp em.” Vệ Tử rõ ràng không tin.
“Một cô gái sinh ra và lớn lên trong thành phố, đã tốt nghiệp đại học, lại từng ra nước ngoài, được mở rộng tầm mắt, còn tự nguyện ở lại vùng đất nghèo khó như thế này để giúp đỡ người khác. Một cô gái như thế tuy không thể nói có một không hai, nhưng quả thực không nhiều, A Tịnh, con cần nắm bắt lấy.” Giọng nói của một người đàn ông, hơi giống với Ngụy Hoa Tịnh, nhưng trầm hơn giọng của hắn, là người đã lớn tuổi, đó không phải là lời của Ngụy Hoa Tịnh, vì Vệ Tử không nhìn thấy miệng của Ngụy Hoa Tịnh mấp máy.
“Tôi đã nghe Đường Lệ Khôn nhắc đến, cô ấy có ấn tượng rất tốt với cô gái này, xem ra dường như đó là một cô gái rất đáng yêu, A Tịnh, không được bắt nạt người ta đấy.” Giọng nói ấm áp dịu dàng của một phụ nữ vang lên, khiến Vệ Tử có chút giật mình hoảng sợ.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Vệ Tử, Ngụy Hoa Tịnh thu cái bút ghi âm ở trong tay lại, nghiêm túc nói: “Đây là ý kiến của bố mẹ anh, em nghe thấy chưa?”.
Vệ Tử chau mày lại, buồn đến nỗi muốn rơi lệ, mãi một lúc sau mới nói nhỏ: “Cho dù gia đình anh đồng ý, còn gia đình em, mẹ em sẽ không đồng ý”. Mẹ cô đã sớm nói với cô rằng, hôn nhân mà không môn đăng hộ đối thì chỉ đem lại đau khổ.
Ngụy Hoa Tịnh cười mỉm: “Cái này em đừng lo lắng, anh chỉ hỏi em, bản thân em đồng ý hay không?”. Sau đó liền nhìn chằm chằm vào cái đầu yêu kiều của cô, chỉ lo nó sẽ lắc.
Vệ Tử ngồi im không nhúc nhích, một hồi lâu sau mới nói: “Hình Mãn Tinh cầu hôn còn có hoa tươi và nhẫn kim cương, anh cầu hôn thế này sao?”.
Ngụy Hoa Tịnh vui mừng: “Anh chỉ chờ được nghe câu này của em”.
Không biết từ đâu hiện ra một bó hoa tươi, còn có cả một chiếc nhẫn nhỏ, Vệ Tử cứ ngẩn người ra, bỗng nhiên cảm thấy mình bị mắc lừa - con cáo già này đã chuẩn bị từ trước rồi.
“A Tử, đây là cái nhẫn anh mua bằng tiền lương công chức tháng đầu tiên, em đừng chê bé nhé?” Ngụy Hoa Tịnh quỳ một gối xuống, trông thật tội nghiệp, nhưng nụ cười rạng rỡ tràn ngập trong mắt đã bán rẻ hắn.
Lúc này, Vệ Tử giống như con thỏ con rơi vào cái bẫy của người thợ săn, ngoan ngoãn mặc cho người ta quyết định số phận.
Trước khi ra khỏi nhà, mẹ cô còn lo cô không có ai lấy, thế mà sau khi ra ngoài không biết bằng cách nào cô đã trở thành vợ chưa cưới của người ta, một hồi lâu sau đó, Vệ Tử vẫn chưa thể thản nhiên đón nhận sự thay đổi này.
Thị trấn này quả thật không thể so sánh với thành phố mà cô đã từng ở lại trước đó, cho dù là thành phố nơi cô sinh ra cũng sầm uất gấp nhiều lần thị trấn này.
Hai người tìm đến một quán ăn trông có vẻ khá sạch sẽ để ăn cơm. Sau khi ăn xong, Ngụy Hoa Tịnh dẫn Vệ Tử đi thẳng đến cửa hàng bách hóa duy nhất của thị trấn.
“Em có quần áo rồi, không cần mua đâu.” Vệ Tử bất luận thế nào cũng không chịu nhích chân dù chỉ một bước, số tiền mua đồ cho cô ở thành phố sòng bạc đủ để xây một trường tiểu học Hy vọng, hơn nữa đến bây giờ cô vẫn cất nó ở dưới đáy vali, chưa có cơ hội mặc.
“Gặp bố mẹ chồng tương lai không thể mặc quần áo quá điệu đà, lòe loẹt, song cũng không được quá tùy tiện, nếu không sẽ bị coi là không tôn trọng.” Ngụy Hoa Tịnh sờ cằm nhìn Vệ Tử từ đầu xuống chân, sau đó nhìn xung quanh cửa hàng một lượt, hắn muốn chọn một bộ quần áo trong những bộ màu sắc sặc sỡ ở đây, điều này quả là không dễ dàng.
Vệ Tử ngơ ngác, vội đi theo Ngụy Hoa Tịnh, túm tay áo hắn nói: “Anh nói cái gì? Bố mẹ chồng tương lai gì cơ?”.
“Bố mẹ anh, chẳng nhẽ không phải là bố mẹ chồng tương lai của em?” Ngụy Hoa Tịnh đột nhiên nói với vẻ lo lắng: “A Tử, em không muốn anh lấy vợ xong là quên mẹ của mình, cắt đứt quan hệ với người thân trong gia đình đấy chứ?”. Nói xong hắn lại làm ra vẻ ủ rũ, dường như phải lựa chọn giữa mẹ và vợ là một việc rất khó giải quyết.
Vệ Tử một lần nữa mặt lại đỏ bừng lên, bực mình nói: “Em nào có nói bắt anh cắt đứt quan hệ, anh…”.
Ngụy Hoa Tịnh vội vàng vỗ vỗ ngực như thể đã yên tâm: “Được rồi được rồi, A Tử nhà anh dịu dàng hiền lành, chắc chắn là một nàng dâu hiếu thuận. Em yên tâm, mẹ anh tuyệt đối không phải là mẹ chồng dữ dằn, bà ấy mà dám bắt nạt em, chúng ta sẽ không cho bế cháu trai nữa, hừ!”. Lập trường của anh ấy thật sự kiên định vậy sao? Nhất định đứng về phía cô!
Miệng thì nói vậy, còn tay Ngụy Hoa Tịnh đã chọn được mấy bộ quần áo, lại còn bảo nhân viên bán hàng giúp Vệ Tử thay đồ.
“Ừm, tạm thời như thế thôi.” Thấy bộ đồ Vệ Tử mặc thử cũng ổn, Ngụy Hoa Tịnh quyết định không bắt bẻ thêm nữa, quần áo của cửa hàng này đa số mang kiểu dáng từ rất lâu rồi, giá cả không đắt, nhưng may mà vóc dáng vợ nhà hắn đẹp, mặc bộ nào cũng rất xinh.
Ôm một đống đồ mới, Vệ Tử tiếp tục kiên quyết đấu tranh cho quyền được biết của mình: “Khi nào em phải gặp bố mẹ chồng tương lai thế?”.
Câu nói vừa buột ra khỏi miệng, Vệ Tử chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống, trời, có ai không biết xấu hổ là gì như cô không?!
Nhìn Ngụy Hoa Tịnh đáng ghét kia quả nhiên đã cười đến nỗi miệng ngoác đến tận mang tai rồi, Vệ Tử lầm bầm ném đám quần áo về phía hắn. Hừm, có bản lĩnh thì tự mình mặc đi!
Ngụy Hoa Tịnh dường như rất thích thú với tính trẻ con từ xưa đến nay chưa hề có của Vệ Tử, hắn rảo bước tiến lên phía trước, lớn tiếng dỗ dành: “A Tử, anh sai rồi, em hãy tha thứ cho anh một lần này đi, lần sau anh không dám nữa đâu”.
Vệ Tử tức giận vung cánh tay gạt Ngụy Hoa Tịnh ra, tiếp tục đi về phía trước, liền bị hắn lôi lại: “Em nói đi, phải thế nào em mới tha thứ cho anh?”.
Vệ Tử bất đắc dĩ dừng bước, quay đầu nhìn điệu bộ đang cười hì hì của Ngụy Hoa Tịnh, đang định mở miệng nói thì bỗng nhiên cảm thấy xung quanh yên lặng khác thường, quay đầu lại thì thấy có vô số ánh mắt tò mò nhanh chóng rời đi.
Thì ra cảnh tượng cặp vợ chồng son này giận dỗi nhau đã bị mọi người chứng kiến xem như một vở kịch từ nãy đến giờ! Vệ Tử cảm thấy cái lỗ kia cũng không che giấu nổi cô nữa rồi, cô tức giận tới mức thất khiếu[1] cũng sắp bốc khói.
[1] Thất khiếu: Bảy lỗ trên mặt gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
Lúc này, một bác gái trông rất hiền lành bèn tiến đến khuyên: “Cô gái, bác thấy anh chàng này không giống người xấu, có gì mà không bỏ qua được, cháu tha thứ cho cậu ấy đi, vợ chồng sống với nhau, đầu giường đánh nhau cuối giường lại hòa thuận mà!”.
Đây là chuyện gì với chuyện gì thế nhỉ? Cuối cùng Vệ Tử cũng nổi khùng lên, cô không thể nhịn được nữa, chỉ muốn lập tức thoát khỏi anh chàng Ngụy Hoa Tịnh lăng nhăng này. (Chú ý: Tính từ “lăng nhăng” này là từ Đinh Dật, chứ không phải do Vệ Tử sáng tác)
Thế rồi trong nháy mắt, Vệ Tử dường như trở nên thông minh đột xuất, cô dừng lại, quay về phía sau, nói bằng giọng to không kém Ngụy Hoa Tịnh: “Ngụy phó huyện, tôi nghe nói bây giờ việc cấp trên quấy rối nhân viên nữ đã có danh từ mới rồi, gọi là ‘quấy rối tình dục công sở’, sau này có thể sẽ bị kết án”. Nói xong Vệ Tử liền thản nhiên bỏ đi.
Xung quanh lập tức ồn ào hẳn lên.
“Ai da, đây chính là Phó huyện trưởng mới của chúng ta sao, nghe nói là một chàng trai khoảng hơn hai mươi tuổi.” Bác gái vừa nãy lại lên tiếng.
“Chàng trai kia còn xốc nổi lắm, sao làm được việc ấy?” Một ông già nói với vẻ nghi ngờ.
“Trông trẻ măng thế kia, làm việc chắc gì đã vững. Giải quyết công việc thì chưa biết như thế nào, nhưng trêu chọc con gái thì có vẻ rất giỏi. Này, sao lại chọc tôi? Tôi là dân thất nghiệp, phó huyện thì làm gì được tôi!” Một giọng nói vang lên, kèm theo cả sự khiêu khích.
“Đúng rồi, chị Vương cô con gái thứ ba nhà chị cũng làm việc trong chính quyền huyện, vẫn chưa kết hôn nhỉ?” Đây là giọng phụ nữ, tiếng phổ thông mang đậm nét địa phương.
…
Ngụy Hoa Tịnh không nghe nổi nữa, quay đầu lại giải thích: “Cô ấy là vợ chưa cưới của cháu, bọn cháu trêu đùa thôi”. Sau đó dưới ánh mắt bán tín bán nghi của mọi người, hắn tiu nghỉu bỏ đi.
“Được rồi, em cứ hả hê đi, chồng em đã trở thành yêu râu xanh để mọi người đuổi đánh rồi đấy.” Đến chỗ rẽ trên phố thì hắn đuổi kịp Vệ Tử. Mỗi khi cô giận dỗi, khuôn mặt thường đỏ ửng, trông còn căng tràn sức sống hơn bình thường, Ngụy Hoa Tịnh mê mẩn nhìn, song không dám làm gì vì sợ lại khiến người đẹp nổi giận.
Thấy hắn vẫn dẻo miệng như vậy, Vệ Tử tức giận vốn không muốn để ý đến, nhưng rồi bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện lúc trước: “Anh nói em phải gặp bố mẹ anh? Khi nào vậy?”. Đúng là người nghiêm túc hay bị thiệt thòi, Ngụy Hoa Tịnh chẳng qua chỉ là trêu đùa, vậy mà Vệ Tử lại cứ không quên nghĩ đến chuyện nghiêm túc.
Ngụy Hoa Tịnh thôi cười: “Anh nghĩ không lâu nữa”, nói rồi hắn cúi xuống nhìn đồng hồ, “Tốt nhất là bây giờ chúng ta quay về chuẩn bị đi”.
Vệ Tử kinh ngạc quên cả tức giận: “Anh nói là bây giờ! Bố mẹ anh từ Bắc Kinh qua đây rồi ư?”.
“Ừm, sáng sớm nay mọi người đã xuất phát, trước hết đến chỗ mẹ em nói chuyện để đặt vấn đề, trước khi trời tối có thể đến kịp.” Ngụy Hoa Tịnh gật đầu xác nhận, song đột nhiên gặp phải một sự bất ngờ.
Lần đầu ra tay đánh người, sau khi đánh xong, chính Vệ Tử lại là người mắt rưng rưng lệ: “Tại sao lúc này anh mới nói!”. Còn việc cầu hôn giả vờ giả vịt kia, thì ra anh ấy đã chắc chắn rằng mình sẽ đồng ý, nên mới sắp xếp đồng thời để bố mẹ tới đặt vấn đề với mẹ mình.
Đặt vấn đề, nhà bên ấy tới nói chuyện với mẹ mình! Mẹ mình thậm chí không biết Ngụy Hoa Tịnh là ai, với tính cách cứng rắn của mẹ thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì!
Ngụy Hoa Tịnh đáng ghét, đến thánh nhân cũng bị anh ấy ép đến phát điên rồi!
Vệ Tử không biết rằng, người uất ức không chỉ có một mình cô.
Ngụy Đông Hành và Nhậm Uyển Như từ trước đến nay đều tự nhận là những người có đầu óc tiến bộ, đối với con cái họ áp dụng phương pháp giáo dục buông lỏng, để cho Ngụy Hoa Tịnh có thể làm những việc mà hắn thích.
Sự thật cho thấy, ngoài tác dụng phụ “lăng nhăng” ra, các mặt khác của hắn đều khá thành công, bất luận là trong sự nghiệp học hành, hay cách đối nhân xử thế, cậu con trai Ngụy Hoa Tịnh đều không làm cho hai vợ chồng phải bận tâm.
Thế nhưng gần đây không biết tại sao, cậu con trai của họ nhiều lần về nước, tiếp theo là bỏ học, sau đó là bán công ty, còn tìm cách lừa dối bạn bè, người thân ở khắp mọi nơi, với một mục đích duy nhất - đó là thu gom tiền của.
Con trai lớn rồi, nó có suy nghĩ riêng của nó, chỉ cần không quá đà thì họ sẽ nhắm mắt làm ngơ, vợ chồng nhà Ngụy tự an ủi mình như thế.
Ai ngờ việc vẫn chưa dừng lại ở đó, tiếp sau đó hắn tuyên bố muốn về nước định cư, không học nữa mà đi làm luôn. Được thôi, điểm này hai vợ chồng cũng có thể chấp nhận được, nhà họ Ngụy đâu nhất thiết ai cũng phải là học giả giáo sư này nọ. Mặc dù học hành dang dở hơi tiếc một chút, song con trai quanh năm có thể ở bên cạnh hai vợ chồng cũng là việc không phải tệ.
Đi làm thì đi làm, nhưng tại sao nhất định cứ theo con đường chính trị, lại còn tự nguyện xin đến công tác ở vùng khó khăn nghèo đói? Nếu không phải vì Ngụy Hoa Tịnh nhấn mạnh rằng đó là do mình “tự nguyện”, thì hai vợ chồng ông bà đã tới tận nơi hỏi cho ra nhẽ! Suy cho cùng cũng là con một, hai vợ chồng ông bà không cưng chiều, song không có nghĩa là mặc kệ cho hắn phải chịu cực khổ.
Không hiểu rốt cuộc là Ngụy Hoa Tịnh muốn gì nữa? Khi Ngụy Đông Hành không chịu đựng được thêm, Ngụy Hoa Tịnh mới nói rõ mọi chuyện.
“Bố già mẹ già, hai người phải giúp con lấy vợ, nếu không cả đời này con sống độc thân, nếu làm cho bà nội không những không có chắt trai để bế, mà đến cả việc gặp mặt cháu trai là con đây cũng không được, thì hai bố mẹ sẽ mắc tội bất hiếu đấy.”
Mặt Ngụy Hoa Tịnh tỏ ra vô tội, nhưng bà nội của hắn lại nước mắt ngắn nước mắt dài: “A Tịnh à, cháu đã ngắm được con gái nhà ai rồi? Để bà giúp cháu cưới vợ, nếu cháu thiếu tiền, bà còn có một số đồ nữ trang, không giao lại cho bố mẹ cháu, mà giao lại cho cháu làm lễ vật ăn hỏi được không?”.
Ngụy Hoa Tịnh bèn nhẹ nhàng an ủi bà nội: “Bà nội cứ giữ lại số nữ trang đó, nhất định không để người khác lừa lấy mất, sau này bà cho chắt trai, cho cháu dâu được không?”. Dù sao cũng vào túi nhà mình, Ngụy Hoa Tịnh tỏ ra hào phóng, sau đó nắm lấy tay bà nội nhưng lại ra lệnh cho bố: “Bố mẹ phải cùng con đi nói chuyện kết thông gia”.
Sau đó hắn còn nói nhỏ với bà Nhậm Uyển Như: “Mẹ, cô gái này Nhiệm Nam Hoa cũng thích, chỉ có điều em ấy không có sức hấp dẫn như con trai của mẹ. Nếu mẹ chịu thua mợ, để mợ lấy mất con dâu, bà nội chắc sẽ nghi ngờ mẹ có tâm tư lợi đấy”. Cái chiêu động đến quan hệ mẹ chồng nàng dâu này khiến mẹ hắn phải suy nghĩ cân nhắc kỹ.
Nhậm Uyển Như lập tức ngồi thẳng dậy, Đường Lệ Khôn đã nói cô ấy chưa gặp ai như vậy, cô ấy có ấn tượng rất tốt với cô gái mà mình đã gặp, còn nói rằng cô gái đó tính cách rất hiền lành, lương thiện. Còn cô em dâu mấy ngày trước khi nói chuyện với bà có nhắc đến cô gái mà Ngụy Hoa Tịnh hiện đang gặp gỡ, lại còn dùng từ “hồng nhan, mầm tai họa” để miêu tả, đương nhiên là có ý tứ rồi!
Thế là, viện sĩ Ngụy đã phải hoãn mấy cuộc họp không thể thiếu ông, dù bận trăm công nghìn việc cũng dành ra ba ngày để dẫn vợ cùng thằng con đi nhậm chức. Ngày thứ hai khi đến nơi nhậm chức, ông còn đánh xe đưa hai mẹ con đến nhà thông gia tương lai để đặt vấn đề cưới hỏi.
Chuyện đặt vấn đề cưới hỏi là do bà Nhậm Uyển Như thúc giục, tận mắt nhìn thấy sự hoang vắng lạc hậu của vùng này, nước mắt bà cứ trào ra, không ngừng khuyên Ngụy Hoa Tịnh trở về Bắc Kinh, tốt nhất là đưa cả con gái nhà người ta về cùng.
“Đúng là con hư tại mẹ.” Miệng trách vợ như vậy, vẻ mặt Ngụy Đông Hành nghiêm lại, song vẫn ra lệnh cho tài xế chuẩn bị xuất phát.
Có thể thấy trước được, trên đường đến thị trấn nhỏ, mong muốn này của họ càng trở nên bức thiết hơn.
Trong thời gian làm việc tại bệnh viện quý tộc tư nhân, Hà Linh Tố đã từng gặp không ít người có tiền, nên khi vừa nhìn thấy vợ chồng Ngụy Đông Hành, bà lập tức hiểu thân phận địa vị của bọn họ khác xa rất nhiều so với những người mà bà từng gặp trước đây.
Cuộc điện thoại của Cát Minh Thăng cũng giúp bà chuẩn bị trước được đôi chút, thay bộ quần áo bám đầy bụi đất, chải đầu sửa sang lại mái tóc đã lâu lắm rồi bà không động tới, chuẩn bị đón khách từ xa đến.
Do hoàn cảnh từng trải đặc biệt của bản thân, bà đã nhiều lần quy định đối tượng lựa chọn làm bạn đời cho con, có lẽ vì lý do đấy nên Vệ Tử mới không nhắc đến vấn đề tình cảm của bản thân với bà, đến lúc này, Hà Linh Tố dường như lập tức hiểu ra tâm sự của con gái.
Nếu như Vệ Tử không thích người con trai đó, cô có thể nửa đùa nửa thật nói cho mẹ cô nghe, và chứng tỏ sự hiếu thuận của mình, và sự việc chấm dứt ở đó. Đằng này cô không nói gì cả, thêm vào đấy thời gian này có những việc khiến bà cứ đoán mãi không ra, bà nghĩ đến khoản tiền ủng hộ kia.
Vợ chồng ông bà Ngụy không phải là dạng quan liêu cậy quyền cậy thế, cũng không phải kiểu gia đình phất nhanh hợm hĩnh, thậm chí không có thói kiêu ngạo của phần tử trí thức thông thường.
Thái độ lịch sự tao nhã và tỏ ra có ăn học của vợ chồng ông bà Ngụy khiến Hà Linh Tố tự thẹn vì kém người. Song chỉ là cảm giác mà thôi, lưng bà vẫn rất thẳng, cả đời này, bà chưa từng chịu cúi đầu trước mặt người nào.
Sự nhã nhặn độ lượng và tôn trọng tự đáy lòng đối với những người xung quanh của vợ chồng ông bà Ngụy đã chiếm được thiện cảm của bà Hà Linh Tố, A Tử được gả cho gia đình như thế này, cho dù có chuyện gì thì ít nhất cũng không quá khó chịu.
Huống hồ, thái độ khi đặt vấn đề xin cưới của vợ chồng ông bà Ngụy gần như có thể dùng từ “cầu khẩn” để miêu tả, như thể họ chỉ sợ bà không gả con gái cho nhà họ. Những lời khen ngợi và vẻ hài lòng của ông bà Ngụy dành cho Vệ Tử khiến bà nghi ngờ về cô con gái trong lời nói của họ, không biết đó có đúng là đứa con gái ngốc nghếch của mình hay không nữa.
Nghĩ sâu hơn một chút, chuyện hôn nhân của cô con gái mà bà luôn lo lắng từ lâu, chăng phải bây giờ đã được giải quyết rồi sao? Ngộ nhỡ, A Tử quả thật khăng khăng muốn ở lại đây cùng mình, vậy thì phải làm sao? Bản thân bà có thể hiến dâng tất cả, nhưng nghĩ đến con gái thì bà lại ích kỷ. Trên đời này có gì sánh bằng tấm lòng của cha mẹ, bà tuyệt đối không cho phép cô con gái xinh đẹp hơn hoa tươi, trong sáng hơn mây trắng của mình sống cảnh tuổi già cô đơn ở vùng hoang vu hẻo lánh này.
Thôi được thôi được, là hai bên đều tình nguyện, bà hà tất phải tăng thêm phiền phức, rắc rối làm gì. Bà cũng từng trải qua tuổi trẻ, cũng biết trong suy nghĩ của thanh niên nam nữ, việc chia rẽ đôi uyên ương cho dù là với bất cứ động cơ nào, cũng đều xem như hành động của dì ghẻ công chúa Bạch Tuyết. Bà là mẹ, nên luôn mong con gái mình được hạnh phúc.
Tuy nói là trung tâm của huyện, vậy mà không bằng một cái thị trấn nhỏ của khu vực trù phú, Vệ Tử rất khó tưởng tượng đại thiếu gia Ngụy quen ăn sung mặc sướng lại hạ cố đến nơi đây, con người hắn rõ ràng hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh xung quanh.
“Anh định ở lại đây bao lâu?” Ngồi xuống ghế sô pha, Vệ Tử đón lấy cốc trà Ngụy Hoa Tịnh đưa cho. Trà rất thơm, là loại Bích loa xuân thượng hạng, rõ ràng là hắn đích thân mang đến. Nhìn cách bày biện cũ kỹ ở đây, tựa như phòng làm việc hồi thập kỷ tám mươi trên tivi. Vì đã sống ở nơi này một thời gian, Vệ Tử biết sự bày biện như thế đã là tốt lắm rồi.
Dựa vào cái ghế đối diện với Vệ Tử, Ngụy Hoa Tịnh uống một hớp trà, cười nói: “Điều đó còn phải xem xem bao giờ thì em chịu lấy anh làm chồng”.
Đây là lần thứ hai trong ngày hắn cầu hôn cô, nghĩ đến lần cầu hôn đầu tiên, mặt Vệ Tử lại đỏ ửng, cô có chút bất an, giận hờn nói: “Em vẫn không muốn quay về Bắc Kinh”.
“Anh biết”, Ngụy Hoa Tịnh gật đầu.
Vệ Tử ngạc nhiên: “Làm sao anh biết được?”.
“Em cứ lần lữa không muốn quay về, cũng không liên hệ với Bộ S, nếu em vẫn muốn công việc ở đó thì sẽ không vô tâm như vậy.” Ngụy Hoa Tịnh thành thực trả lời, với Vệ Tử, hắn không cần phải nói dối.
Hừm, người thông minh là như thế này, gần như không thể giấu được anh ấy cái gì, Vệ Tử một lần nữa thầm kêu lên, hỏi: “Thế anh vẫn muốn em lấy anh sao?”.
Ngụy Hoa Tịnh cười: “Núi không đến với anh thì anh đến với núi, chẳng phải là anh đến tìm em sao? Mọi người đều là xuất giá tòng phu, chúng ta có lẽ làm ngược lại”.
“Ai muốn lấy anh!” Vệ Tử phản bác, “Em không tin là anh sẽ ở lại nơi này luôn”.
“Quả thực là sẽ không ở lại luôn”, Ngụy Hoa Tịnh biểu thị đồng ý, “Cấp trên muốn anh đến đây rèn luyện, thời gian lâu nhất là một năm” Điều mà hắn không nói với Vệ Tử là, để có được chuyến đi rèn luyện suốt một năm này, Ngụy Hoa Tịnh đã phải mặc cả trong gần một tháng.
Không hiểu tại sao, Vệ Tử bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút trống trải, cố không để tâm đến sự khó chịu nho nhỏ này, cô chuyển chủ đề câu chuyện: “Khoản tiền đó là anh ủng hộ đúng không, quả thật rất cảm ơn anh”.
Ngụy Hoa Tịnh chỉ cười không nói gì, một lát sau mới hỏi: “Vệ Tử, khi nào em lấy anh?”
Đây là lần thứ ba hắn cầu hôn, Vệ Tử không giữ được bình tĩnh nữa, đứng bật dậy, phùng má, giận dữ nói: “Anh biết thừa là không thể mà”.
Ngụy Hoa Tịnh biểu lộ nét mặt muốn cô giải thích.
“Trước hết, anh và em không môn đăng hộ đối, dòng họ nhà anh chưa chắc đã cho phép anh lấy một cô gái xuất thân trong gia đình bình thường.” Vệ Tử nghĩ một lát rồi thêm câu “lại còn là gia đình đơn thân nữa”. Mặc dù cô không hề cho rằng gia đình đơn thân có cái gì không tương xứng, nhưng cô biết rất nhiều người, đặc biệt là những người quyền quý, khi kén vợ kén chồng cực kỳ coi trọng vấn đề này. Nếu vì chuyện hôn nhân của mình mà khiến mẹ cô, gia đình cô bị mọi người ghét bỏ thì cô không thể nào chịu đựng nổi.
“Vấn đề này em yên tâm”, dường như đã biết trước cô sẽ nói như thế, Ngụy Hoa Tịnh giải thích: “Anh đã kể về hoàn cảnh gia đình em với bố mẹ và các bậc cha chú trong nhà rồi, mọi người đều rất ủng hộ”.
“Anh nói dối! Mọi người thậm chí còn chưa gặp em.” Vệ Tử rõ ràng không tin.
“Một cô gái sinh ra và lớn lên trong thành phố, đã tốt nghiệp đại học, lại từng ra nước ngoài, được mở rộng tầm mắt, còn tự nguyện ở lại vùng đất nghèo khó như thế này để giúp đỡ người khác. Một cô gái như thế tuy không thể nói có một không hai, nhưng quả thực không nhiều, A Tịnh, con cần nắm bắt lấy.” Giọng nói của một người đàn ông, hơi giống với Ngụy Hoa Tịnh, nhưng trầm hơn giọng của hắn, là người đã lớn tuổi, đó không phải là lời của Ngụy Hoa Tịnh, vì Vệ Tử không nhìn thấy miệng của Ngụy Hoa Tịnh mấp máy.
“Tôi đã nghe Đường Lệ Khôn nhắc đến, cô ấy có ấn tượng rất tốt với cô gái này, xem ra dường như đó là một cô gái rất đáng yêu, A Tịnh, không được bắt nạt người ta đấy.” Giọng nói ấm áp dịu dàng của một phụ nữ vang lên, khiến Vệ Tử có chút giật mình hoảng sợ.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Vệ Tử, Ngụy Hoa Tịnh thu cái bút ghi âm ở trong tay lại, nghiêm túc nói: “Đây là ý kiến của bố mẹ anh, em nghe thấy chưa?”.
Vệ Tử chau mày lại, buồn đến nỗi muốn rơi lệ, mãi một lúc sau mới nói nhỏ: “Cho dù gia đình anh đồng ý, còn gia đình em, mẹ em sẽ không đồng ý”. Mẹ cô đã sớm nói với cô rằng, hôn nhân mà không môn đăng hộ đối thì chỉ đem lại đau khổ.
Ngụy Hoa Tịnh cười mỉm: “Cái này em đừng lo lắng, anh chỉ hỏi em, bản thân em đồng ý hay không?”. Sau đó liền nhìn chằm chằm vào cái đầu yêu kiều của cô, chỉ lo nó sẽ lắc.
Vệ Tử ngồi im không nhúc nhích, một hồi lâu sau mới nói: “Hình Mãn Tinh cầu hôn còn có hoa tươi và nhẫn kim cương, anh cầu hôn thế này sao?”.
Ngụy Hoa Tịnh vui mừng: “Anh chỉ chờ được nghe câu này của em”.
Không biết từ đâu hiện ra một bó hoa tươi, còn có cả một chiếc nhẫn nhỏ, Vệ Tử cứ ngẩn người ra, bỗng nhiên cảm thấy mình bị mắc lừa - con cáo già này đã chuẩn bị từ trước rồi.
“A Tử, đây là cái nhẫn anh mua bằng tiền lương công chức tháng đầu tiên, em đừng chê bé nhé?” Ngụy Hoa Tịnh quỳ một gối xuống, trông thật tội nghiệp, nhưng nụ cười rạng rỡ tràn ngập trong mắt đã bán rẻ hắn.
Lúc này, Vệ Tử giống như con thỏ con rơi vào cái bẫy của người thợ săn, ngoan ngoãn mặc cho người ta quyết định số phận.
Trước khi ra khỏi nhà, mẹ cô còn lo cô không có ai lấy, thế mà sau khi ra ngoài không biết bằng cách nào cô đã trở thành vợ chưa cưới của người ta, một hồi lâu sau đó, Vệ Tử vẫn chưa thể thản nhiên đón nhận sự thay đổi này.
Thị trấn này quả thật không thể so sánh với thành phố mà cô đã từng ở lại trước đó, cho dù là thành phố nơi cô sinh ra cũng sầm uất gấp nhiều lần thị trấn này.
Hai người tìm đến một quán ăn trông có vẻ khá sạch sẽ để ăn cơm. Sau khi ăn xong, Ngụy Hoa Tịnh dẫn Vệ Tử đi thẳng đến cửa hàng bách hóa duy nhất của thị trấn.
“Em có quần áo rồi, không cần mua đâu.” Vệ Tử bất luận thế nào cũng không chịu nhích chân dù chỉ một bước, số tiền mua đồ cho cô ở thành phố sòng bạc đủ để xây một trường tiểu học Hy vọng, hơn nữa đến bây giờ cô vẫn cất nó ở dưới đáy vali, chưa có cơ hội mặc.
“Gặp bố mẹ chồng tương lai không thể mặc quần áo quá điệu đà, lòe loẹt, song cũng không được quá tùy tiện, nếu không sẽ bị coi là không tôn trọng.” Ngụy Hoa Tịnh sờ cằm nhìn Vệ Tử từ đầu xuống chân, sau đó nhìn xung quanh cửa hàng một lượt, hắn muốn chọn một bộ quần áo trong những bộ màu sắc sặc sỡ ở đây, điều này quả là không dễ dàng.
Vệ Tử ngơ ngác, vội đi theo Ngụy Hoa Tịnh, túm tay áo hắn nói: “Anh nói cái gì? Bố mẹ chồng tương lai gì cơ?”.
“Bố mẹ anh, chẳng nhẽ không phải là bố mẹ chồng tương lai của em?” Ngụy Hoa Tịnh đột nhiên nói với vẻ lo lắng: “A Tử, em không muốn anh lấy vợ xong là quên mẹ của mình, cắt đứt quan hệ với người thân trong gia đình đấy chứ?”. Nói xong hắn lại làm ra vẻ ủ rũ, dường như phải lựa chọn giữa mẹ và vợ là một việc rất khó giải quyết.
Vệ Tử một lần nữa mặt lại đỏ bừng lên, bực mình nói: “Em nào có nói bắt anh cắt đứt quan hệ, anh…”.
Ngụy Hoa Tịnh vội vàng vỗ vỗ ngực như thể đã yên tâm: “Được rồi được rồi, A Tử nhà anh dịu dàng hiền lành, chắc chắn là một nàng dâu hiếu thuận. Em yên tâm, mẹ anh tuyệt đối không phải là mẹ chồng dữ dằn, bà ấy mà dám bắt nạt em, chúng ta sẽ không cho bế cháu trai nữa, hừ!”. Lập trường của anh ấy thật sự kiên định vậy sao? Nhất định đứng về phía cô!
Miệng thì nói vậy, còn tay Ngụy Hoa Tịnh đã chọn được mấy bộ quần áo, lại còn bảo nhân viên bán hàng giúp Vệ Tử thay đồ.
“Ừm, tạm thời như thế thôi.” Thấy bộ đồ Vệ Tử mặc thử cũng ổn, Ngụy Hoa Tịnh quyết định không bắt bẻ thêm nữa, quần áo của cửa hàng này đa số mang kiểu dáng từ rất lâu rồi, giá cả không đắt, nhưng may mà vóc dáng vợ nhà hắn đẹp, mặc bộ nào cũng rất xinh.
Ôm một đống đồ mới, Vệ Tử tiếp tục kiên quyết đấu tranh cho quyền được biết của mình: “Khi nào em phải gặp bố mẹ chồng tương lai thế?”.
Câu nói vừa buột ra khỏi miệng, Vệ Tử chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống, trời, có ai không biết xấu hổ là gì như cô không?!
Nhìn Ngụy Hoa Tịnh đáng ghét kia quả nhiên đã cười đến nỗi miệng ngoác đến tận mang tai rồi, Vệ Tử lầm bầm ném đám quần áo về phía hắn. Hừm, có bản lĩnh thì tự mình mặc đi!
Ngụy Hoa Tịnh dường như rất thích thú với tính trẻ con từ xưa đến nay chưa hề có của Vệ Tử, hắn rảo bước tiến lên phía trước, lớn tiếng dỗ dành: “A Tử, anh sai rồi, em hãy tha thứ cho anh một lần này đi, lần sau anh không dám nữa đâu”.
Vệ Tử tức giận vung cánh tay gạt Ngụy Hoa Tịnh ra, tiếp tục đi về phía trước, liền bị hắn lôi lại: “Em nói đi, phải thế nào em mới tha thứ cho anh?”.
Vệ Tử bất đắc dĩ dừng bước, quay đầu nhìn điệu bộ đang cười hì hì của Ngụy Hoa Tịnh, đang định mở miệng nói thì bỗng nhiên cảm thấy xung quanh yên lặng khác thường, quay đầu lại thì thấy có vô số ánh mắt tò mò nhanh chóng rời đi.
Thì ra cảnh tượng cặp vợ chồng son này giận dỗi nhau đã bị mọi người chứng kiến xem như một vở kịch từ nãy đến giờ! Vệ Tử cảm thấy cái lỗ kia cũng không che giấu nổi cô nữa rồi, cô tức giận tới mức thất khiếu[1] cũng sắp bốc khói.
[1] Thất khiếu: Bảy lỗ trên mặt gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
Lúc này, một bác gái trông rất hiền lành bèn tiến đến khuyên: “Cô gái, bác thấy anh chàng này không giống người xấu, có gì mà không bỏ qua được, cháu tha thứ cho cậu ấy đi, vợ chồng sống với nhau, đầu giường đánh nhau cuối giường lại hòa thuận mà!”.
Đây là chuyện gì với chuyện gì thế nhỉ? Cuối cùng Vệ Tử cũng nổi khùng lên, cô không thể nhịn được nữa, chỉ muốn lập tức thoát khỏi anh chàng Ngụy Hoa Tịnh lăng nhăng này. (Chú ý: Tính từ “lăng nhăng” này là từ Đinh Dật, chứ không phải do Vệ Tử sáng tác)
Thế rồi trong nháy mắt, Vệ Tử dường như trở nên thông minh đột xuất, cô dừng lại, quay về phía sau, nói bằng giọng to không kém Ngụy Hoa Tịnh: “Ngụy phó huyện, tôi nghe nói bây giờ việc cấp trên quấy rối nhân viên nữ đã có danh từ mới rồi, gọi là ‘quấy rối tình dục công sở’, sau này có thể sẽ bị kết án”. Nói xong Vệ Tử liền thản nhiên bỏ đi.
Xung quanh lập tức ồn ào hẳn lên.
“Ai da, đây chính là Phó huyện trưởng mới của chúng ta sao, nghe nói là một chàng trai khoảng hơn hai mươi tuổi.” Bác gái vừa nãy lại lên tiếng.
“Chàng trai kia còn xốc nổi lắm, sao làm được việc ấy?” Một ông già nói với vẻ nghi ngờ.
“Trông trẻ măng thế kia, làm việc chắc gì đã vững. Giải quyết công việc thì chưa biết như thế nào, nhưng trêu chọc con gái thì có vẻ rất giỏi. Này, sao lại chọc tôi? Tôi là dân thất nghiệp, phó huyện thì làm gì được tôi!” Một giọng nói vang lên, kèm theo cả sự khiêu khích.
“Đúng rồi, chị Vương cô con gái thứ ba nhà chị cũng làm việc trong chính quyền huyện, vẫn chưa kết hôn nhỉ?” Đây là giọng phụ nữ, tiếng phổ thông mang đậm nét địa phương.
…
Ngụy Hoa Tịnh không nghe nổi nữa, quay đầu lại giải thích: “Cô ấy là vợ chưa cưới của cháu, bọn cháu trêu đùa thôi”. Sau đó dưới ánh mắt bán tín bán nghi của mọi người, hắn tiu nghỉu bỏ đi.
“Được rồi, em cứ hả hê đi, chồng em đã trở thành yêu râu xanh để mọi người đuổi đánh rồi đấy.” Đến chỗ rẽ trên phố thì hắn đuổi kịp Vệ Tử. Mỗi khi cô giận dỗi, khuôn mặt thường đỏ ửng, trông còn căng tràn sức sống hơn bình thường, Ngụy Hoa Tịnh mê mẩn nhìn, song không dám làm gì vì sợ lại khiến người đẹp nổi giận.
Thấy hắn vẫn dẻo miệng như vậy, Vệ Tử tức giận vốn không muốn để ý đến, nhưng rồi bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện lúc trước: “Anh nói em phải gặp bố mẹ anh? Khi nào vậy?”. Đúng là người nghiêm túc hay bị thiệt thòi, Ngụy Hoa Tịnh chẳng qua chỉ là trêu đùa, vậy mà Vệ Tử lại cứ không quên nghĩ đến chuyện nghiêm túc.
Ngụy Hoa Tịnh thôi cười: “Anh nghĩ không lâu nữa”, nói rồi hắn cúi xuống nhìn đồng hồ, “Tốt nhất là bây giờ chúng ta quay về chuẩn bị đi”.
Vệ Tử kinh ngạc quên cả tức giận: “Anh nói là bây giờ! Bố mẹ anh từ Bắc Kinh qua đây rồi ư?”.
“Ừm, sáng sớm nay mọi người đã xuất phát, trước hết đến chỗ mẹ em nói chuyện để đặt vấn đề, trước khi trời tối có thể đến kịp.” Ngụy Hoa Tịnh gật đầu xác nhận, song đột nhiên gặp phải một sự bất ngờ.
Lần đầu ra tay đánh người, sau khi đánh xong, chính Vệ Tử lại là người mắt rưng rưng lệ: “Tại sao lúc này anh mới nói!”. Còn việc cầu hôn giả vờ giả vịt kia, thì ra anh ấy đã chắc chắn rằng mình sẽ đồng ý, nên mới sắp xếp đồng thời để bố mẹ tới đặt vấn đề với mẹ mình.
Đặt vấn đề, nhà bên ấy tới nói chuyện với mẹ mình! Mẹ mình thậm chí không biết Ngụy Hoa Tịnh là ai, với tính cách cứng rắn của mẹ thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì!
Ngụy Hoa Tịnh đáng ghét, đến thánh nhân cũng bị anh ấy ép đến phát điên rồi!
Vệ Tử không biết rằng, người uất ức không chỉ có một mình cô.
Ngụy Đông Hành và Nhậm Uyển Như từ trước đến nay đều tự nhận là những người có đầu óc tiến bộ, đối với con cái họ áp dụng phương pháp giáo dục buông lỏng, để cho Ngụy Hoa Tịnh có thể làm những việc mà hắn thích.
Sự thật cho thấy, ngoài tác dụng phụ “lăng nhăng” ra, các mặt khác của hắn đều khá thành công, bất luận là trong sự nghiệp học hành, hay cách đối nhân xử thế, cậu con trai Ngụy Hoa Tịnh đều không làm cho hai vợ chồng phải bận tâm.
Thế nhưng gần đây không biết tại sao, cậu con trai của họ nhiều lần về nước, tiếp theo là bỏ học, sau đó là bán công ty, còn tìm cách lừa dối bạn bè, người thân ở khắp mọi nơi, với một mục đích duy nhất - đó là thu gom tiền của.
Con trai lớn rồi, nó có suy nghĩ riêng của nó, chỉ cần không quá đà thì họ sẽ nhắm mắt làm ngơ, vợ chồng nhà Ngụy tự an ủi mình như thế.
Ai ngờ việc vẫn chưa dừng lại ở đó, tiếp sau đó hắn tuyên bố muốn về nước định cư, không học nữa mà đi làm luôn. Được thôi, điểm này hai vợ chồng cũng có thể chấp nhận được, nhà họ Ngụy đâu nhất thiết ai cũng phải là học giả giáo sư này nọ. Mặc dù học hành dang dở hơi tiếc một chút, song con trai quanh năm có thể ở bên cạnh hai vợ chồng cũng là việc không phải tệ.
Đi làm thì đi làm, nhưng tại sao nhất định cứ theo con đường chính trị, lại còn tự nguyện xin đến công tác ở vùng khó khăn nghèo đói? Nếu không phải vì Ngụy Hoa Tịnh nhấn mạnh rằng đó là do mình “tự nguyện”, thì hai vợ chồng ông bà đã tới tận nơi hỏi cho ra nhẽ! Suy cho cùng cũng là con một, hai vợ chồng ông bà không cưng chiều, song không có nghĩa là mặc kệ cho hắn phải chịu cực khổ.
Không hiểu rốt cuộc là Ngụy Hoa Tịnh muốn gì nữa? Khi Ngụy Đông Hành không chịu đựng được thêm, Ngụy Hoa Tịnh mới nói rõ mọi chuyện.
“Bố già mẹ già, hai người phải giúp con lấy vợ, nếu không cả đời này con sống độc thân, nếu làm cho bà nội không những không có chắt trai để bế, mà đến cả việc gặp mặt cháu trai là con đây cũng không được, thì hai bố mẹ sẽ mắc tội bất hiếu đấy.”
Mặt Ngụy Hoa Tịnh tỏ ra vô tội, nhưng bà nội của hắn lại nước mắt ngắn nước mắt dài: “A Tịnh à, cháu đã ngắm được con gái nhà ai rồi? Để bà giúp cháu cưới vợ, nếu cháu thiếu tiền, bà còn có một số đồ nữ trang, không giao lại cho bố mẹ cháu, mà giao lại cho cháu làm lễ vật ăn hỏi được không?”.
Ngụy Hoa Tịnh bèn nhẹ nhàng an ủi bà nội: “Bà nội cứ giữ lại số nữ trang đó, nhất định không để người khác lừa lấy mất, sau này bà cho chắt trai, cho cháu dâu được không?”. Dù sao cũng vào túi nhà mình, Ngụy Hoa Tịnh tỏ ra hào phóng, sau đó nắm lấy tay bà nội nhưng lại ra lệnh cho bố: “Bố mẹ phải cùng con đi nói chuyện kết thông gia”.
Sau đó hắn còn nói nhỏ với bà Nhậm Uyển Như: “Mẹ, cô gái này Nhiệm Nam Hoa cũng thích, chỉ có điều em ấy không có sức hấp dẫn như con trai của mẹ. Nếu mẹ chịu thua mợ, để mợ lấy mất con dâu, bà nội chắc sẽ nghi ngờ mẹ có tâm tư lợi đấy”. Cái chiêu động đến quan hệ mẹ chồng nàng dâu này khiến mẹ hắn phải suy nghĩ cân nhắc kỹ.
Nhậm Uyển Như lập tức ngồi thẳng dậy, Đường Lệ Khôn đã nói cô ấy chưa gặp ai như vậy, cô ấy có ấn tượng rất tốt với cô gái mà mình đã gặp, còn nói rằng cô gái đó tính cách rất hiền lành, lương thiện. Còn cô em dâu mấy ngày trước khi nói chuyện với bà có nhắc đến cô gái mà Ngụy Hoa Tịnh hiện đang gặp gỡ, lại còn dùng từ “hồng nhan, mầm tai họa” để miêu tả, đương nhiên là có ý tứ rồi!
Thế là, viện sĩ Ngụy đã phải hoãn mấy cuộc họp không thể thiếu ông, dù bận trăm công nghìn việc cũng dành ra ba ngày để dẫn vợ cùng thằng con đi nhậm chức. Ngày thứ hai khi đến nơi nhậm chức, ông còn đánh xe đưa hai mẹ con đến nhà thông gia tương lai để đặt vấn đề cưới hỏi.
Chuyện đặt vấn đề cưới hỏi là do bà Nhậm Uyển Như thúc giục, tận mắt nhìn thấy sự hoang vắng lạc hậu của vùng này, nước mắt bà cứ trào ra, không ngừng khuyên Ngụy Hoa Tịnh trở về Bắc Kinh, tốt nhất là đưa cả con gái nhà người ta về cùng.
“Đúng là con hư tại mẹ.” Miệng trách vợ như vậy, vẻ mặt Ngụy Đông Hành nghiêm lại, song vẫn ra lệnh cho tài xế chuẩn bị xuất phát.
Có thể thấy trước được, trên đường đến thị trấn nhỏ, mong muốn này của họ càng trở nên bức thiết hơn.
Trong thời gian làm việc tại bệnh viện quý tộc tư nhân, Hà Linh Tố đã từng gặp không ít người có tiền, nên khi vừa nhìn thấy vợ chồng Ngụy Đông Hành, bà lập tức hiểu thân phận địa vị của bọn họ khác xa rất nhiều so với những người mà bà từng gặp trước đây.
Cuộc điện thoại của Cát Minh Thăng cũng giúp bà chuẩn bị trước được đôi chút, thay bộ quần áo bám đầy bụi đất, chải đầu sửa sang lại mái tóc đã lâu lắm rồi bà không động tới, chuẩn bị đón khách từ xa đến.
Do hoàn cảnh từng trải đặc biệt của bản thân, bà đã nhiều lần quy định đối tượng lựa chọn làm bạn đời cho con, có lẽ vì lý do đấy nên Vệ Tử mới không nhắc đến vấn đề tình cảm của bản thân với bà, đến lúc này, Hà Linh Tố dường như lập tức hiểu ra tâm sự của con gái.
Nếu như Vệ Tử không thích người con trai đó, cô có thể nửa đùa nửa thật nói cho mẹ cô nghe, và chứng tỏ sự hiếu thuận của mình, và sự việc chấm dứt ở đó. Đằng này cô không nói gì cả, thêm vào đấy thời gian này có những việc khiến bà cứ đoán mãi không ra, bà nghĩ đến khoản tiền ủng hộ kia.
Vợ chồng ông bà Ngụy không phải là dạng quan liêu cậy quyền cậy thế, cũng không phải kiểu gia đình phất nhanh hợm hĩnh, thậm chí không có thói kiêu ngạo của phần tử trí thức thông thường.
Thái độ lịch sự tao nhã và tỏ ra có ăn học của vợ chồng ông bà Ngụy khiến Hà Linh Tố tự thẹn vì kém người. Song chỉ là cảm giác mà thôi, lưng bà vẫn rất thẳng, cả đời này, bà chưa từng chịu cúi đầu trước mặt người nào.
Sự nhã nhặn độ lượng và tôn trọng tự đáy lòng đối với những người xung quanh của vợ chồng ông bà Ngụy đã chiếm được thiện cảm của bà Hà Linh Tố, A Tử được gả cho gia đình như thế này, cho dù có chuyện gì thì ít nhất cũng không quá khó chịu.
Huống hồ, thái độ khi đặt vấn đề xin cưới của vợ chồng ông bà Ngụy gần như có thể dùng từ “cầu khẩn” để miêu tả, như thể họ chỉ sợ bà không gả con gái cho nhà họ. Những lời khen ngợi và vẻ hài lòng của ông bà Ngụy dành cho Vệ Tử khiến bà nghi ngờ về cô con gái trong lời nói của họ, không biết đó có đúng là đứa con gái ngốc nghếch của mình hay không nữa.
Nghĩ sâu hơn một chút, chuyện hôn nhân của cô con gái mà bà luôn lo lắng từ lâu, chăng phải bây giờ đã được giải quyết rồi sao? Ngộ nhỡ, A Tử quả thật khăng khăng muốn ở lại đây cùng mình, vậy thì phải làm sao? Bản thân bà có thể hiến dâng tất cả, nhưng nghĩ đến con gái thì bà lại ích kỷ. Trên đời này có gì sánh bằng tấm lòng của cha mẹ, bà tuyệt đối không cho phép cô con gái xinh đẹp hơn hoa tươi, trong sáng hơn mây trắng của mình sống cảnh tuổi già cô đơn ở vùng hoang vu hẻo lánh này.
Thôi được thôi được, là hai bên đều tình nguyện, bà hà tất phải tăng thêm phiền phức, rắc rối làm gì. Bà cũng từng trải qua tuổi trẻ, cũng biết trong suy nghĩ của thanh niên nam nữ, việc chia rẽ đôi uyên ương cho dù là với bất cứ động cơ nào, cũng đều xem như hành động của dì ghẻ công chúa Bạch Tuyết. Bà là mẹ, nên luôn mong con gái mình được hạnh phúc.
/33
|