Cơn mơ này nối tiếp cơn mơ kia, nổi nổi, chìm chìm.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Chúc Tịnh bỗng đổ mồ hôi đầm đìa rồi bật dậy khỏi giấc mơ.
Bộ quần áo ngủ đã ướt sạch, cảm giác gần như nghẹt thở trong cơn mơ vừa rồi cho tới giờ cô vẫn còn nhớ rõ. Đầu quá choáng váng, cô bò dậy khỏi giường, cầm cốc nước, ngửa cổ uống cạn.
Dòng nước lạnh kích thích cả cơ thế. Cô đặt cốc nước xuống, lau mồ hôi trên trán, phát hiện bên ngoài trời đã tối đen, bèn ngẩng phắt đầu dậy nhìn đồng hồ.
Bây giờ đã hơn chín giờ rồi.
Cô và anh em Tăng Tự đã hẹn nhau bảy rưỡi tối nay sẽ tới đón Giáng sinh ở nhà họ, nhưng không biết vì sao sáng sớm cô thiếp đi rồi ngủ một mạch tới tận bây giờ.
Một người luôn đúng giờ như cô mà lại muộn, hơn nữa còn ngủ gần 24 tiếng đồng hồ.
Bật đèn phòng khách lên, cô phát hiện Mạnh Phương Ngôn không còn ở nhà, thầm nghĩ vì sao anh không gọi cô dậy mà lại qua đó trước. Cô vội vàng đánh răng, rửa mặt rồi gửi tin nhắn cho Tăng Tự và Tăng Kỳ, khoác đại một cái áo lên rồi cứ thế đi ra cửa.
Cô lái xe, đi xuyên qua những con đường lớn nhỏ trong trung tâm thành phố. Cô nhìn thấy những đèn trang trí được treo lủng lẳng trên mỗi ngôi nhà, nhìn thấy những thanh niên tụ tập nhau lại, đội mũ và râu của ông già Noel, cùng nhau cụng ly chúc mừng trong các quán bar.
Nhìn thấy những cảnh ấy, nét mặt của cô bất chợt dịu dàng hẳn.
Gặp đèn cô, cô ngẫm nghĩ rồi cúi đầu, viết một dòng tin nhắn gửi cho Mạnh Phương Ngôn.
Đừng có ăn hết gà nướng của em đó.
Nhưng rất lâu sau, một người bình thường luôn trả lời tin nhắn với tốc độ kinh hoàng như anh mãi vẫn chưa hồi âm. Cô đoán chắc họ đang tụ tập lại vừa ăn vừa chơi trò gì đó nên anh mới bỏ bê cả di động.
Thật muốn được gặp họ nhanh nhanh.
Cô nghĩ, tên nhóc Tăng Tự kia hôm nay chắc chắn lại cải trang thành ông già Noel, giả vờ nhảy từ ngoài cửa sổ vào rồi phát những món quà đã chuẩn bị sẵn cho họ; Tăng Kỳ giỏi nấu nướng, kiểu gì bàn ăn hôm nay cũng khiến người thòm thèm; Tạ Thẩm không biết có tới không, nhưng nếu anh ấy tới, thể nào uống rượu vào cũng khác hẳn cái vẻ lầm lì ngày thường.
Còn anh thì sao nhỉ?
Cái người đàn ông vừa giảo hoạt vừa quyến rũ đó chắc chỉ biết ngồi yên một chỗ thôi, quay đầu nhìn cô chăm chú rồi nở nụ cười như đùa như thật giống mọi lần.
Nhưng chỉ vậy cũng đã quá đủ để cô dừng mọi suy tư, đi tới bên anh.
Cô nhanh chóng đi tới trước cửa nhà họ.
Đỗ xe xong, cô nhìn ngôi nhà bật đèn sáng choang qua cửa sổ, vội đóng cửa xe lại rồi rón rén đạp lên tuyết, đi vào trong.
Khong biết họ thấy cô xuất hiện sẽ có phản ứng gì đây, chắc Tăng Tự lại đầu trò chọc cô, bắt cô uống ba ly rượu phạt vì tội tới muộn.
Khóe môi Chúc Tịnh nở một nụ cười mà chính cô cũng không hề hay biết. Cô đi tới bên cửa sổ.
Một giây sau, nụ cười ấy đông cứng lại.
Khí lạnh cắt da cắt thịt bắt đầu từ lúc này từ ngón tay chầm chậm lan ra khắp cơ thể.
Cô phát hiện ngón tay mình bắt đầu run rẩy. Cô không kiểm soát được nó, cảm thấy hai chân cũng mất đi cảm giác.
Cô thậm chí còn nghi ngờ mình vẫn đang nằm mơ.
Nếu không, sao cảnh tượng cô nhìn thấy giờ này lại đáng sợ đến thế chứ?
Giữa căn phòng trống trải và rộng lớn, Tăng Kỳ nằm trên vũng máu, mặt không huyết sắc, bất động như đã chết.
Tăng Tự người đầy máu me, bị một người áp chặt vào tường. Tay trái của cậu ấy và tay phải của người kia đang đè lên nhau, nắm chặt một khẩu súng đen.
Con người quay lưng lại, bất luận anh có mặc quần áo kiểu gì, bất luận đã bao lâu qua đi, cô vẫn biết anh là ai.
Là đôi tay từng ôm cô, từng chạm vào từng ngóc ngách trên cơ thể cô.
Là bờ vai rắn chắc và rộng lớn, từng là chỗ dựa duy nhất khi cô sụp đổ.
Là hơi ấm đã hòa vào hơi ấm của cô.
Chúc Tịnh nhìn chăm chăm người đó cho tới khi anh quay đầu lại.
Khi ánh mắt của anh và cô chạm nhau, máu huyết trong người cô như ngừng chảy.
Đó là một gương mặt quá đỗi quen thuộc, nhắm mắt lại cô cũng vẽ ra được, nhưng lúc này nó xa lạ như cô chưa bao giờ gặp.
Tiếp sau đó, cô nhìn thấy Tăng Tự cầm súng nhắm vào thái dương và bóp cò.
Tiếng súng vang lên.
Tay Tăng Tự và khẩu súng cùng rơi xuống đất.
Cậu ấy như một con diều đứt dây, ngã thẳng xuống.
Nằm sõng soài bên cạnh Tăng Kỳ.
Hai anh em cô không còn gì không biết, từng ở cùng cô, chơi cùng cô, chia sẻ với cô quãng thời gian dài đằng đẵng mà cô độc này đã nằm xuống trước mặt cô, không còn hơi thở.
Còn người đàn ông kia thì vẫn đứng đó, trầm mặc, rắn rỏi, vô tình như một ngọn núi.
“Á!!!”
Giữa bạt ngàn tuyết trắng, Chúc Tịnh ôm đầu, cuối cùng cũng hét lên một tiếng rồi gục ngã.
Tuyết thấm qua da, len lỏi vào tứ chi, thấm đẫm máu thịt của cô. Cô nằm đờ ra đất, cảm thấy cổ họng tràn lên mùi tanh của máu. Cô cảm thấy não bộ đã mất hết mọi khả năng suy nghĩ.
Trước mắt hóa thành hai màu đỏ và trắng, là tuyết và máu hòa vào nhau.
Đây là mơ ư?
Vì sao giấc mơ này và giấc mơ ban nãy khiến cô choàng tỉnh lại tương đồng như vậy?
Cái chết và cánh hoa cùng nở bung trước mắt cô, là loài hoa diễm lệ cô chưa bao giờ trông thấy, một khi nó dính máu, sẽ hóa thành màu đen.
Lạnh quá.
Cô sắp tắt thở rồi.
…
Rất lâu sau.
Chúc Tịnh cảm thấy đôi chân và cả người mình đã tê dại, được ai đó đỡ dậy. Cô từ từ nghiêng đầu, nhìn thấy cô gái Anh quốc từng ngồi sánh vai với Mạnh Phương Ngôn trong quán bar đang nhìn mình bằng biểu cảm nặng nề.
Sau đó, cô nhìn thấy rất nhiều người, họ đều vô cảm, bình thản và khẩn trương ra ra vào vào căn nhà của hai anh em họ Tăng. Họ đều mặc quần áo màu đen, ngoài tiếng bước chân ra, họ không nói thêm câu nào.
Cô nhìn thấy những người đó trước sau khiêng hai cái cáng ra ngoài. Cáng được phủ vải trắng. Cô nhìn thấy một cánh tay trắng nhợt rơi thõng xuống, đó là một cánh tay mảnh khảng, còn đeo một sợi trân châu đỏ.
Đó là món quà cô mua tặng Tăng Kỳ sau khi từ thành phố T trở về. Từ lúc đeo lên, cậu ấy chưa bao giờ tháo xuống.
Từ đầu tới cuối, cô không hề nhìn thấy Mạnh Phương Ngôn bước ra.
Tuyết càng lúc càng nặng hạt.
Chúc Tịnh được cô gái Anh quốc dìu đi, từng bước từng bước đi vào một căn nhà khác ở gần đó.
Vào nhà, cô trông thấy Tạ Thẩm đứng bên chiếc bàn dài.
Đồng phục anh ấy mặc trên người cô cũng chưa từng thấy, nhưng có ba chữ tiếng Anh mà cô biết.
CIA.
Lúc này anh ấy dịu dàng và thương tiếc khắc hẳn mọi khi, nhưng chỉ càng khiến người cô rét run.
Cô gái Anh quốc pha cho cô một tách trà nóng, rồi từ từ ngồi xuống đối diện cô.
“Tôi tên là Moon, là một thành viên của tổ chức Shadow, cũng là đồng đội của Mars… Mạnh Phương Ngôn.”
“Như cô đã thấy, bạn của cô, Tăng Tự, biệt danh Ghost, thực chất là tên trùm của những tổ chức khủng bộ, bán tin tức tình báo, bán vũ khí quân sự bị quốc tế truy nã, đã cải trang thành người bình thường, sống cho tới bây giờ. Các Cục an ninh trên khắp thế giới từng truy bắt hắn nhiều năm nhưng không có bằng chứng xác thực, không thể bắt về. Vì chuyện này, họ đã ủy nhiệm cho điệp viên số một của Cục chúng tôi, Mars, bắt tên Ghost này, mai phục bên cạnh hắn.”
“Sở dĩ Mars chọn cô làm người quan hệ mai phục vì cô và hai anh em họ Tăng có quan hệ thân thiết nhất. Lại gần cô không dễ bị nghi ngờ.”
“Em ruột của Tăng Tự, Tăng Kỳ, cũng không hay biết gì giống như cô.”
“Nhiệm vụ cho tới nay đã bại lộ, các mục tiêu đều qua đời, các tin tức tình báo khác không có được, nhiệm vụ thất bại.”
“Cô còn gì muốn hỏi, đều có thể hỏi tôi.” Moon nhìn cô chăm chú, “Cô sẽ được Cục chúng tôi thực hiện kế hoạch bảo vệ nhân chứng, thời hạn ba năm”.
Chúc Tịnh im lặng nghe hết.
Lát sau, cô ngẩng đầu lên, cất giọng khản đặc: “… Tăng Kỳ chết rồi ư?”.
“Phải.”
“Tăng Tự… cũng chết rồi?”
“Đúng vậy.”
Sóng gió dần nổi lên trong đôi mắt cô.
“Moon…” Lúc này, Tạ Thẩm lên tiếng: “Để tôi nói chuyện với cô ấy”.
Moon gật đầu, nhìn sâu vào Chúc Tịnh một lần nữa rồi rời khỏi phòng.
“Chúc Tịnh!” Tạ Thẩm đi tới bên cạnh cô, chậm rãi ngồi xuống, “Anh biết em rất khó chấp nhận sự thật này”.
“Tất cả những người thân thiết bên cạnh em chỉ trong vòng một đêm đều lộ mặt hoặc tử mạng. Anh hiểu bất kỳ người bình thường nào cũng khó chịu đựng nổi. Nếu em cần, anh sẽ luôn ở bên em, cho tới khi em bước ra được khỏi chuyện này.”
“Ở bên tôi?” Cô hơi nghiêng đầu, “Anh rảnh không?”.
Đôi mắt cô trống rỗng và lạnh lẽo. Tạ Thẩm nhìn vào mà run người, giọng anh ấy có chút đau khổ khó nói: “Anh biết em khó chấp nhận việc anh lừa gạt em, đó là lỗi của anh, nhưng anh thật sự bất đắc dĩ…”.
“Không!” Cô cười khẽ, “Đến CIA cũng xuất hiện, làm sao tôi dám nói không chịu nổi đây. Dù sao thì tôi còn được trải nghiệm mấy chuyện chỉ xem phim mới có…”.
“Tạ Thẩm, à, tôi cũng không biết tên thật của anh là gì. Anh không cần nói gì nữa. Tôi nghĩ, các người còn nhiều việc phải giải quyết hơn.”
Cô quay đi, không nhìn anh ấy thêm nữa: “Cảm ơn”.
Tạ Thẩm nhìn một bên mặt tiều tụy của cô, hai chữ cuối cùng giống như một cái bạt tai đau đớn dành cho anh. Từ nay về sau anh và cô sẽ hoàn toàn cách nhau một khoảng không thể bù đắp.
Anh chưa bao giờ dám ôm cô, cũng không thể nào ôm cô được nữa.
Cô vẫn phải chịu đựng sự tổn thương tột cùng, thậm chí là xé ruột xé gan.
Tới cuối cùng, cô mới là người chịu nhiều đau khổ nhất. Những người khác đã rời khỏi thế gian này, thậm chí còn chẳng có cơ hội biết đau, biết khổ.
Còn anh và Mạnh Phương Ngôn, sinh mệnh của họ có khác nào xác chết biết đi, nói chi tới đau đớn
…
Cơn mưa tuyết ấy tới gần sáng mới ngừng lặng.
Chúc Tịnh đứng dậy khỏi ghế, từ từ bước ra khỏi phòng.
Trong bóng tối, chỉ có ngọn đèn đường là nguồn sáng duy nhất, Mạnh Phương Ngôn đang đứng đó.
Mọi người đã đi hết, chỉ còn mình anh.
Tới khi cách anh khoảng năm mét, cô dừng lại.
“Có lẽ Moon và báo săn đã giải thích với em mọi chuyện rồi.” Anh mặc chiếc áo mỏng, tay kẹp điếu thuốc,”Chắc anh không cần nói lại nữa”.
“Cảnh tượng không muốn em nhìn thấy, cho dù bỏ thuốc mê vẫn để em bắt gặp, thành thật xin lỗi.”
“Tôi không có bất kỳ cách nào để bù đắp cho những tổn thương gây ra cho em, thành thật xin lỗi.”
“Tôi đã lừa dối em, tất cả mọi chuyện, thành thật xin lỗi.”
“Kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của em, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện nữa.”
Anh đã nói rất nhiều câu xin lỗi.
Cô không hề biết anh cũng hút thuốc.
Anh vẫn cười bâng quơ như thế, đứng gần cô thế này mà dường như lại rất xa.
Mọi nghi ngờ cô muốn suy nghĩ nhưng không dám đều có được lời giải thích hoàn hảo nhất vào ngày hôm nay.
Cô cảm thấy có lẽ hôm nay mới là lần đầu tiên cô gặp anh, gặp con người chân thật nhất của anh.
“Không ai nói dối trong đêm Giáng sinh.”
Chúc Tịnh nhìn anh, trong lúc anh im lặng, cuối cùng cô cũng lên tiếng, rành mạch, khàn khàn như cát sỏi: “Thế nên, em chỉ có một câu hỏi duy nhất, mong anh thành thật trả lời em”.
Anh nhìn cô chăm chú rồi gật đầu.
“Đối với em, từ trước tới nay… anh đều không xuất phát từ chân tình sao?”
Lần đầu tiên anh nhìn em cười.
Khi anh cứu em ra khỏi cơn ác mộng quá khứ.
Khi anh nhảy cùng em trong đêm Halloween.
Khi anh ôm lấy em vào lúc em sụp đổ.
Khi anh hôn em dịu dàng giữa cơn gió trên đỉnh núi.
Khi anh dang tay đón em giữa trời tuyết rơi.
Khi anh nói, “Đừng bao giờ tin anh”.
Từ khi bắt đầu mang theo sứ mệnh tới bên cạnh em, bao nhiêu thời khắc như thế, có khi nào đối mặt với em, dù chỉ một giây thôi, anh thật sự rung động?
Cô vẫn chờ đợi câu trả lời của anh.
“Không.”
Anh nói.
“Không xuất từ chân tình.”
Sau đó, anh quay đi, rời xa thế giới của cô…
Chẳng biết đã qua bao lâu, Chúc Tịnh bỗng đổ mồ hôi đầm đìa rồi bật dậy khỏi giấc mơ.
Bộ quần áo ngủ đã ướt sạch, cảm giác gần như nghẹt thở trong cơn mơ vừa rồi cho tới giờ cô vẫn còn nhớ rõ. Đầu quá choáng váng, cô bò dậy khỏi giường, cầm cốc nước, ngửa cổ uống cạn.
Dòng nước lạnh kích thích cả cơ thế. Cô đặt cốc nước xuống, lau mồ hôi trên trán, phát hiện bên ngoài trời đã tối đen, bèn ngẩng phắt đầu dậy nhìn đồng hồ.
Bây giờ đã hơn chín giờ rồi.
Cô và anh em Tăng Tự đã hẹn nhau bảy rưỡi tối nay sẽ tới đón Giáng sinh ở nhà họ, nhưng không biết vì sao sáng sớm cô thiếp đi rồi ngủ một mạch tới tận bây giờ.
Một người luôn đúng giờ như cô mà lại muộn, hơn nữa còn ngủ gần 24 tiếng đồng hồ.
Bật đèn phòng khách lên, cô phát hiện Mạnh Phương Ngôn không còn ở nhà, thầm nghĩ vì sao anh không gọi cô dậy mà lại qua đó trước. Cô vội vàng đánh răng, rửa mặt rồi gửi tin nhắn cho Tăng Tự và Tăng Kỳ, khoác đại một cái áo lên rồi cứ thế đi ra cửa.
Cô lái xe, đi xuyên qua những con đường lớn nhỏ trong trung tâm thành phố. Cô nhìn thấy những đèn trang trí được treo lủng lẳng trên mỗi ngôi nhà, nhìn thấy những thanh niên tụ tập nhau lại, đội mũ và râu của ông già Noel, cùng nhau cụng ly chúc mừng trong các quán bar.
Nhìn thấy những cảnh ấy, nét mặt của cô bất chợt dịu dàng hẳn.
Gặp đèn cô, cô ngẫm nghĩ rồi cúi đầu, viết một dòng tin nhắn gửi cho Mạnh Phương Ngôn.
Đừng có ăn hết gà nướng của em đó.
Nhưng rất lâu sau, một người bình thường luôn trả lời tin nhắn với tốc độ kinh hoàng như anh mãi vẫn chưa hồi âm. Cô đoán chắc họ đang tụ tập lại vừa ăn vừa chơi trò gì đó nên anh mới bỏ bê cả di động.
Thật muốn được gặp họ nhanh nhanh.
Cô nghĩ, tên nhóc Tăng Tự kia hôm nay chắc chắn lại cải trang thành ông già Noel, giả vờ nhảy từ ngoài cửa sổ vào rồi phát những món quà đã chuẩn bị sẵn cho họ; Tăng Kỳ giỏi nấu nướng, kiểu gì bàn ăn hôm nay cũng khiến người thòm thèm; Tạ Thẩm không biết có tới không, nhưng nếu anh ấy tới, thể nào uống rượu vào cũng khác hẳn cái vẻ lầm lì ngày thường.
Còn anh thì sao nhỉ?
Cái người đàn ông vừa giảo hoạt vừa quyến rũ đó chắc chỉ biết ngồi yên một chỗ thôi, quay đầu nhìn cô chăm chú rồi nở nụ cười như đùa như thật giống mọi lần.
Nhưng chỉ vậy cũng đã quá đủ để cô dừng mọi suy tư, đi tới bên anh.
Cô nhanh chóng đi tới trước cửa nhà họ.
Đỗ xe xong, cô nhìn ngôi nhà bật đèn sáng choang qua cửa sổ, vội đóng cửa xe lại rồi rón rén đạp lên tuyết, đi vào trong.
Khong biết họ thấy cô xuất hiện sẽ có phản ứng gì đây, chắc Tăng Tự lại đầu trò chọc cô, bắt cô uống ba ly rượu phạt vì tội tới muộn.
Khóe môi Chúc Tịnh nở một nụ cười mà chính cô cũng không hề hay biết. Cô đi tới bên cửa sổ.
Một giây sau, nụ cười ấy đông cứng lại.
Khí lạnh cắt da cắt thịt bắt đầu từ lúc này từ ngón tay chầm chậm lan ra khắp cơ thể.
Cô phát hiện ngón tay mình bắt đầu run rẩy. Cô không kiểm soát được nó, cảm thấy hai chân cũng mất đi cảm giác.
Cô thậm chí còn nghi ngờ mình vẫn đang nằm mơ.
Nếu không, sao cảnh tượng cô nhìn thấy giờ này lại đáng sợ đến thế chứ?
Giữa căn phòng trống trải và rộng lớn, Tăng Kỳ nằm trên vũng máu, mặt không huyết sắc, bất động như đã chết.
Tăng Tự người đầy máu me, bị một người áp chặt vào tường. Tay trái của cậu ấy và tay phải của người kia đang đè lên nhau, nắm chặt một khẩu súng đen.
Con người quay lưng lại, bất luận anh có mặc quần áo kiểu gì, bất luận đã bao lâu qua đi, cô vẫn biết anh là ai.
Là đôi tay từng ôm cô, từng chạm vào từng ngóc ngách trên cơ thể cô.
Là bờ vai rắn chắc và rộng lớn, từng là chỗ dựa duy nhất khi cô sụp đổ.
Là hơi ấm đã hòa vào hơi ấm của cô.
Chúc Tịnh nhìn chăm chăm người đó cho tới khi anh quay đầu lại.
Khi ánh mắt của anh và cô chạm nhau, máu huyết trong người cô như ngừng chảy.
Đó là một gương mặt quá đỗi quen thuộc, nhắm mắt lại cô cũng vẽ ra được, nhưng lúc này nó xa lạ như cô chưa bao giờ gặp.
Tiếp sau đó, cô nhìn thấy Tăng Tự cầm súng nhắm vào thái dương và bóp cò.
Tiếng súng vang lên.
Tay Tăng Tự và khẩu súng cùng rơi xuống đất.
Cậu ấy như một con diều đứt dây, ngã thẳng xuống.
Nằm sõng soài bên cạnh Tăng Kỳ.
Hai anh em cô không còn gì không biết, từng ở cùng cô, chơi cùng cô, chia sẻ với cô quãng thời gian dài đằng đẵng mà cô độc này đã nằm xuống trước mặt cô, không còn hơi thở.
Còn người đàn ông kia thì vẫn đứng đó, trầm mặc, rắn rỏi, vô tình như một ngọn núi.
“Á!!!”
Giữa bạt ngàn tuyết trắng, Chúc Tịnh ôm đầu, cuối cùng cũng hét lên một tiếng rồi gục ngã.
Tuyết thấm qua da, len lỏi vào tứ chi, thấm đẫm máu thịt của cô. Cô nằm đờ ra đất, cảm thấy cổ họng tràn lên mùi tanh của máu. Cô cảm thấy não bộ đã mất hết mọi khả năng suy nghĩ.
Trước mắt hóa thành hai màu đỏ và trắng, là tuyết và máu hòa vào nhau.
Đây là mơ ư?
Vì sao giấc mơ này và giấc mơ ban nãy khiến cô choàng tỉnh lại tương đồng như vậy?
Cái chết và cánh hoa cùng nở bung trước mắt cô, là loài hoa diễm lệ cô chưa bao giờ trông thấy, một khi nó dính máu, sẽ hóa thành màu đen.
Lạnh quá.
Cô sắp tắt thở rồi.
…
Rất lâu sau.
Chúc Tịnh cảm thấy đôi chân và cả người mình đã tê dại, được ai đó đỡ dậy. Cô từ từ nghiêng đầu, nhìn thấy cô gái Anh quốc từng ngồi sánh vai với Mạnh Phương Ngôn trong quán bar đang nhìn mình bằng biểu cảm nặng nề.
Sau đó, cô nhìn thấy rất nhiều người, họ đều vô cảm, bình thản và khẩn trương ra ra vào vào căn nhà của hai anh em họ Tăng. Họ đều mặc quần áo màu đen, ngoài tiếng bước chân ra, họ không nói thêm câu nào.
Cô nhìn thấy những người đó trước sau khiêng hai cái cáng ra ngoài. Cáng được phủ vải trắng. Cô nhìn thấy một cánh tay trắng nhợt rơi thõng xuống, đó là một cánh tay mảnh khảng, còn đeo một sợi trân châu đỏ.
Đó là món quà cô mua tặng Tăng Kỳ sau khi từ thành phố T trở về. Từ lúc đeo lên, cậu ấy chưa bao giờ tháo xuống.
Từ đầu tới cuối, cô không hề nhìn thấy Mạnh Phương Ngôn bước ra.
Tuyết càng lúc càng nặng hạt.
Chúc Tịnh được cô gái Anh quốc dìu đi, từng bước từng bước đi vào một căn nhà khác ở gần đó.
Vào nhà, cô trông thấy Tạ Thẩm đứng bên chiếc bàn dài.
Đồng phục anh ấy mặc trên người cô cũng chưa từng thấy, nhưng có ba chữ tiếng Anh mà cô biết.
CIA.
Lúc này anh ấy dịu dàng và thương tiếc khắc hẳn mọi khi, nhưng chỉ càng khiến người cô rét run.
Cô gái Anh quốc pha cho cô một tách trà nóng, rồi từ từ ngồi xuống đối diện cô.
“Tôi tên là Moon, là một thành viên của tổ chức Shadow, cũng là đồng đội của Mars… Mạnh Phương Ngôn.”
“Như cô đã thấy, bạn của cô, Tăng Tự, biệt danh Ghost, thực chất là tên trùm của những tổ chức khủng bộ, bán tin tức tình báo, bán vũ khí quân sự bị quốc tế truy nã, đã cải trang thành người bình thường, sống cho tới bây giờ. Các Cục an ninh trên khắp thế giới từng truy bắt hắn nhiều năm nhưng không có bằng chứng xác thực, không thể bắt về. Vì chuyện này, họ đã ủy nhiệm cho điệp viên số một của Cục chúng tôi, Mars, bắt tên Ghost này, mai phục bên cạnh hắn.”
“Sở dĩ Mars chọn cô làm người quan hệ mai phục vì cô và hai anh em họ Tăng có quan hệ thân thiết nhất. Lại gần cô không dễ bị nghi ngờ.”
“Em ruột của Tăng Tự, Tăng Kỳ, cũng không hay biết gì giống như cô.”
“Nhiệm vụ cho tới nay đã bại lộ, các mục tiêu đều qua đời, các tin tức tình báo khác không có được, nhiệm vụ thất bại.”
“Cô còn gì muốn hỏi, đều có thể hỏi tôi.” Moon nhìn cô chăm chú, “Cô sẽ được Cục chúng tôi thực hiện kế hoạch bảo vệ nhân chứng, thời hạn ba năm”.
Chúc Tịnh im lặng nghe hết.
Lát sau, cô ngẩng đầu lên, cất giọng khản đặc: “… Tăng Kỳ chết rồi ư?”.
“Phải.”
“Tăng Tự… cũng chết rồi?”
“Đúng vậy.”
Sóng gió dần nổi lên trong đôi mắt cô.
“Moon…” Lúc này, Tạ Thẩm lên tiếng: “Để tôi nói chuyện với cô ấy”.
Moon gật đầu, nhìn sâu vào Chúc Tịnh một lần nữa rồi rời khỏi phòng.
“Chúc Tịnh!” Tạ Thẩm đi tới bên cạnh cô, chậm rãi ngồi xuống, “Anh biết em rất khó chấp nhận sự thật này”.
“Tất cả những người thân thiết bên cạnh em chỉ trong vòng một đêm đều lộ mặt hoặc tử mạng. Anh hiểu bất kỳ người bình thường nào cũng khó chịu đựng nổi. Nếu em cần, anh sẽ luôn ở bên em, cho tới khi em bước ra được khỏi chuyện này.”
“Ở bên tôi?” Cô hơi nghiêng đầu, “Anh rảnh không?”.
Đôi mắt cô trống rỗng và lạnh lẽo. Tạ Thẩm nhìn vào mà run người, giọng anh ấy có chút đau khổ khó nói: “Anh biết em khó chấp nhận việc anh lừa gạt em, đó là lỗi của anh, nhưng anh thật sự bất đắc dĩ…”.
“Không!” Cô cười khẽ, “Đến CIA cũng xuất hiện, làm sao tôi dám nói không chịu nổi đây. Dù sao thì tôi còn được trải nghiệm mấy chuyện chỉ xem phim mới có…”.
“Tạ Thẩm, à, tôi cũng không biết tên thật của anh là gì. Anh không cần nói gì nữa. Tôi nghĩ, các người còn nhiều việc phải giải quyết hơn.”
Cô quay đi, không nhìn anh ấy thêm nữa: “Cảm ơn”.
Tạ Thẩm nhìn một bên mặt tiều tụy của cô, hai chữ cuối cùng giống như một cái bạt tai đau đớn dành cho anh. Từ nay về sau anh và cô sẽ hoàn toàn cách nhau một khoảng không thể bù đắp.
Anh chưa bao giờ dám ôm cô, cũng không thể nào ôm cô được nữa.
Cô vẫn phải chịu đựng sự tổn thương tột cùng, thậm chí là xé ruột xé gan.
Tới cuối cùng, cô mới là người chịu nhiều đau khổ nhất. Những người khác đã rời khỏi thế gian này, thậm chí còn chẳng có cơ hội biết đau, biết khổ.
Còn anh và Mạnh Phương Ngôn, sinh mệnh của họ có khác nào xác chết biết đi, nói chi tới đau đớn
…
Cơn mưa tuyết ấy tới gần sáng mới ngừng lặng.
Chúc Tịnh đứng dậy khỏi ghế, từ từ bước ra khỏi phòng.
Trong bóng tối, chỉ có ngọn đèn đường là nguồn sáng duy nhất, Mạnh Phương Ngôn đang đứng đó.
Mọi người đã đi hết, chỉ còn mình anh.
Tới khi cách anh khoảng năm mét, cô dừng lại.
“Có lẽ Moon và báo săn đã giải thích với em mọi chuyện rồi.” Anh mặc chiếc áo mỏng, tay kẹp điếu thuốc,”Chắc anh không cần nói lại nữa”.
“Cảnh tượng không muốn em nhìn thấy, cho dù bỏ thuốc mê vẫn để em bắt gặp, thành thật xin lỗi.”
“Tôi không có bất kỳ cách nào để bù đắp cho những tổn thương gây ra cho em, thành thật xin lỗi.”
“Tôi đã lừa dối em, tất cả mọi chuyện, thành thật xin lỗi.”
“Kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của em, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện nữa.”
Anh đã nói rất nhiều câu xin lỗi.
Cô không hề biết anh cũng hút thuốc.
Anh vẫn cười bâng quơ như thế, đứng gần cô thế này mà dường như lại rất xa.
Mọi nghi ngờ cô muốn suy nghĩ nhưng không dám đều có được lời giải thích hoàn hảo nhất vào ngày hôm nay.
Cô cảm thấy có lẽ hôm nay mới là lần đầu tiên cô gặp anh, gặp con người chân thật nhất của anh.
“Không ai nói dối trong đêm Giáng sinh.”
Chúc Tịnh nhìn anh, trong lúc anh im lặng, cuối cùng cô cũng lên tiếng, rành mạch, khàn khàn như cát sỏi: “Thế nên, em chỉ có một câu hỏi duy nhất, mong anh thành thật trả lời em”.
Anh nhìn cô chăm chú rồi gật đầu.
“Đối với em, từ trước tới nay… anh đều không xuất phát từ chân tình sao?”
Lần đầu tiên anh nhìn em cười.
Khi anh cứu em ra khỏi cơn ác mộng quá khứ.
Khi anh nhảy cùng em trong đêm Halloween.
Khi anh ôm lấy em vào lúc em sụp đổ.
Khi anh hôn em dịu dàng giữa cơn gió trên đỉnh núi.
Khi anh dang tay đón em giữa trời tuyết rơi.
Khi anh nói, “Đừng bao giờ tin anh”.
Từ khi bắt đầu mang theo sứ mệnh tới bên cạnh em, bao nhiêu thời khắc như thế, có khi nào đối mặt với em, dù chỉ một giây thôi, anh thật sự rung động?
Cô vẫn chờ đợi câu trả lời của anh.
“Không.”
Anh nói.
“Không xuất từ chân tình.”
Sau đó, anh quay đi, rời xa thế giới của cô…
/51
|