Tháng năm qua đi, nhiệt độ tăng lên đột ngột, nắng hè nóng rực đập vào mặt, mặt trời sáng loáng cũng biến thành thứ không hề đáng yêu. Trung tuần tháng sáu, Thư Tình chỉ hận khu nhà và công ty không ở cạnh nhau, như vậy cô có thể tránh khỏi một đoạn đường nóng như chảo lửa dưới địa ngục.
Đại học được nghỉ sớm, khi cô còn đang chạy hai đầu giữa nhà và công ty thì Cố Chi đã nhàn nhã tự đắc ngồi trong nhà nghe nhạc tận hưởng điều hòa, ngoài ra thỉnh thoảng nhận bưu kiện của bệnh viện, thảo luận và sửa chữa một vài phương án giải phẫu.
Điều này khiến Thư Tình nghiến răng nghiến lợi: “*! Xa hoa lãng phí! Lêu lổng!”
Cố Chi ngồi trên sofa đọc sách, ngẩng đầu lên nhe răng cười với cô: “Em ghen sao?”
“Ghen thì thế nào?”
“Vậy thì từ chức, tới trường làm việc đi.” Thầy Cố tận lực khuyên bảo cô, rõ ràng còn chưa bỏ qua khả năng tình yêu nơi văn phòng.
Thư Tình thở phì phì cầm túi sách đi ra cửa: “Nằm mơ!”
Lúc cô xoay người đi giày, Cố Chi chạy tới phía sau cô, cầm chìa khóa xe trên tủ giày tự giác đuổi kịp bước đi của cô, lúc này Thư Tình mới cười trộm.
Oán trách thì oán trách, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy thỏa mãn. Bởi vì mặc cho thời tiết nóng bức thế nào, người đàn ông này vẫn không hề oán giận mà làm tài xế cho cô, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
“Khi nào thi bằng lái đi, nếu vậy lúc anh đi công tác em cũng không cần chen chúc trên xe điện ngầm.” Cố Chi vừa lái xe vừa nói với cô.
“Không cần.” Thư Tình đáp lại cực kỳ kiên quyết: “Tính em hay vội vàng, trong tình hình xe cộ của thành phố A, em sợ nếu em lái xe,... chắc chắn sẽ nhổ tay lái ra mất.”
Cô nghĩ nghĩ rồi hé mắt nhìn người bên cạnh: “Có phải anh ngại phiền toái, không muốn đưa đón em phải không?”
Trời rất nóng, không phải vừa lên xe đã có điều hòa, khí lạnh còn chưa tỏa ra, trong xe quả thực như cái lồng hấp.
Cố Chi bật cười, vươn tay xoa xoa đầu cô: “Có thể lái xe cho Thư đại tiểu thư, vô cùng vinh hạnh”
Dưới cơn nóng nực mùa hè, trong lòng Thư Tình cũng thoáng mát mẻ hơn, bởi vì người đàn ông bên cạnh cô lúc nào cũng dọn gàng tốt đẹp, cho dù anh đang mặc T-shirt trắng ở nhà mà cô mua cho anh vẫn giống như vương tử anh tuấn trong đồng thoại, nghĩ một chút thôi cũng đắc ý, nhìn vào là thấy an tâm hơn.
Trước khi xuống xe, cô đột nhiên hỏi anh: “Bây giờ em vẫn còn nghỉ phép năm, hay là nhân lúc anh đực nghỉ hè, chúng ta đi chơi được không?”
“Đi đâu?”
“Nước Pháp.”
Cố Chi không ngờ cái cô nói đi ra ngoài chơi lại là xuất ngoại, hơi dừng lại: “Nước Pháp sao?”.
Thư Tình gật đầu: “Em muốn đi xem từng nơi anh đã trải qua.” Giọng nói mềm mại hơi, còn mang theo chút nung nịu, nịnh nọt nhìn anh: “Anh yên tâm, em tiết kiệm lương lâu như vậy, hoàn toàn có thể đi chơi!”
Đôi mắt Cố Chi trầm xuống: “Nhìn anh giống như đang lo lắng vấn đề tiền bạc sao?”
Thư Tình tự biết nói lỡ, nhanh chóng dụi đầu vào lồng ngực thầy Cố, vừa làm nũng vừa nói: “Em muốn đi mà, đi thôi, đi thôi? Đưa em đi được không? Em học tiếng Pháp lâu như vậy, cũng không thể cả đời không gặp người Pháp nào đực? Cũng phải cho em đi xem một chút đàn ông mũi to của Phap chứ!”
“... Ý của em là, nguyên nhân em muốn đi Pháp là vì nhìn đàn ông?”
Thư Tình cả kinh, lập tức ngẩng đầu lên: “Không không không, nhìn cả thế giới anh đẹp trai nhất, người đàn ông khác có gì mà xem chứ? Em chỉ muốn cùng anh tới nước Pháp lãng mạn du lịch hai người, ngọt ngọt ngào ngào, ân ân ái ái, hòa hòa mỹ mỹ, du, lịch, lãng, mạn, hai, người!”
Câu nói cuối cùng thành công làm đuôi mày thầy Cố cong lên.
Du lịch lãng mạn chỉ hai người?
Cái này thì có thể.
*
Đối với Thư Tình sống trong gia đình đơn thân mà nói, mẹ cô vì cô ăn mặc tiết kiệm cho nên từ khi còn là học sinh cô đã dưỡng thành thói quen không thể tiêu tiền như nước, vì vậy chuyện đến Pháp trở nên vô cùng xa xỉ, cho dù hôm nay cô có tiền lương cao nhưng vẫn là một cuộc du lịch đắt đỏ.
Nhưng mà cô suy nghĩ nhiều vẫn quyết định tham gia cuộc hành trình này cùng Cố Chi, không vì chuyện gì khác chỉ vì có một thời cơ thỏa đáng nhất cùng Cố Chi đối mặt với sự cố chữa bệnh đã mang lại tiếc nuối và đau xót cho anh.
Một tác giả cô từng tôn sùng đã từng nói: “Một khi tới một ngày tôi không thể rời khỏi anh ấy lâu, tôi nhớ anh ấy sẽ như thế nào, tôi nhớ anh ấy hơn nữa mơ thấy anh ấy sẽ như thế nào, tôi không dám nhớ mà mơ cũng không mơ đến anh thì sẽ như thế nào.”
Cố Chi gần như im lặng không đề cập tới mình từng đứng trên bàn giải phẫu như thế nào, cho dù cô tình cơ hỏi anh, anh cũng chỉ mỉm cười. Nhưng anh càng biểu hiện không để ý thì Thư Tình càng khẳng định sâu trong lòng anh, nhất định chuyện này sẽ rất khó để tiêu tan, bởi vì anh đã từng coi đó là mơ ước suốt đời của mình, cuối cùng vào lúc ánh sáng rực rỡ nhất lại phải rời khỏi giấc mộng này.
Anh càng không đề cập tới thực sự không phải biểu hiện của việc buông bỏ, mà vì không dám nhớ cho nê ngay cả dũng khí nói ra cũng mất đi.
Máy bay chở hai người xuyên qua tầng mây, đi qua khoảng cách mà cô chư từng trải qua, kéo dài qua một phần ba trái đất, cuối cùng tới đất nước chỉ xuất hiện trên sách vở và TV.
Paris chính là thành phố ấn tượng trong lòng mọi người, thành phố lãng mạn kéo dài hai bên bờ sông Seine, tràn ngập hơi thở mộng ảo mê ly.
Thư Tình nghĩ rằng mình sẽ thấy những cảnh tượng phồn hoa tráng lệ, nhưng từ sân bay tới, rất cả đều có vẻ cổ xưa mà ấm áp. Những ngôi nhà hai bên đường cũng có chút tuổi, tường gạch vàng nhạt xây hơi thấp, cô cảm thấy giống như đi vào đất nước cổ xưa trong đồng thoại.
Gần như trên ban công mỗi nhà đều có những đóa hoa khác nhau, có dây vươn quanh, từ trên ban công chạy dọc theo vách tường, hoa tím và trắng đan xen vào nhau, những đóa hoa lốm đa lốm đốm làm đẹp thêm thành phố cổ tích trong đồng thoại này.
Đi xuyên qua con đường nhỏ, Cố Chi đưa cô vào ga tàu điện ngầm, xe điện ngầm của thành phố đi vào hoạt động đã một trăm năm, càng tạo ra cảm giác xưa cũ và lâu năm. Ngồi trên tàu điện ngầm nhìn xung quanh xem sách vở, khác xa hình ảnh mọi người vùi đầu nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm của thành phố A.
Nhưng cô không ngờ chính là trên tàu điện ngầm có những người hành khất, bọn họ không phải mặc quần áo tả tơi xin bố thí mà dọc theo đường tàu biểu diễn âm nhạc, mặc dù ăn mặc quần áo cũ nhưng vẫn gọn gàng sạch sẽ.
Một người đàn ông râu quai nón thổi kèn Harmonica đi qua Thư Tình, cô sững sờ nhận ra đây là bài “Jardin d' hiver” mà Cố Chi từng cho cô nghe trê xe, tại đất nước xa lạ nghe được giai diệu quyen thuộc như vậy, trong lòng cô rung động, lấy một đồng Euro mà Cố Chi đưa cho cô từ sớm, bỏ vào trong tay người đàn ông.
Người đàn ông nước Pháp mũi to nhe rằng cười, nháy mắt với cô mấy cái, tiếp tục thổi kèn Harmonica đi về phía xa.
Lãng mạn như thế, mộng ảo như thế, kiểu của Paris.
*
Từ lúc Cố Chi dùng nhiều buổi tối để lên kế hoạch cho chuyến đi lần này thì Thư Tình thoải mái nhà nhã nằm trên giường nghịch điện thoại, cô vẫn luôn cho rằng lần này đến Paris sẽ ở trong khách sạn sang trọng, kết quả lúc đi thì cô mới phát hiện Cố Chi đưa cô đến một ngôi nhà của người Pháp.
Chủ cho thuê nhà là một bà cụ hơn 50 tuổi, vừa thấy Cố Chi đã nhiệt tình tặng anh một cái ôm thật to, sau khi bà biết được thân phận của Thư Tình thì mặt mày hớn hở ôm chặt lấy cô, khiế cô chỉ có thể lắp ba lắp bắp nói: “Bonjour, bonjour!”
Đây là nơi trước kia Cố Chi ở khi du học tại Pháp, giá phòng tại Paris thường đắt đỏ, mà ngay cả phí ở kí túc xá cũng khiến người ta không chịu được, bởi vậy đa số học sinh sẽ chọn thuê chung phòng học ở trong nhà của dân bản xứ, Cố Chi cũng không ngoại lệ.
Anh đưa Thư Tình thăm nơi anh đã từng ở hai năm, nhìn vào đôi mắt sáng long lanh thì anh cúi đầu nở nụ cười: “Không phải em nói muốn tận mắt nhìn từng nơi anh từng đi qua sao?”
Nói cô không cảm động là giả.
Thư Tình đang đứng nhìn đủ loại hoa cỏ trên ban công xoay người lại nhìn người đàn ông cao lớn trong phòng, đột nhiên cười rộ lên.
Giống như từ nay về sau hai người sẽ hoàn toàn dung nhập vào sinh mệnh của nhau, cảm giác đó là thế này sao?
Bởi vì hai người đi du lịch nên không thể tránh khỏi việc thường nhất là đi dạo chơi toàn bộ thắng cnahr và di tich của Paris, Khải Hoàn Môn, điện Louvre, vườn hoa Luxembourg, bờ sông Seine, đương nhiên, nơi không thể thiếu nhất chính là Tháp Eiffel.
Nhưng đối với Thư Tình mà nói, nơi quan trọng nhất không phải là những địa phương mọi người hướng tới, mà là một nơi khác —— Trường y mà Cố Chi từng học.
Mức độ xanh hóa của Paris, thành phố A không thể so sánh được, đặt mình trong trường y tràn ngập cảm giác cổ xưa khiến Thư Tình cảm giác mình như đang được đi dạo trong vườn hoa.
Chỉ tiếc thời tiết không tốt, chưa đi được bao lâu thì trời bắt đầu đổ mưa, hai người đành phải chuyển từ ngoài vào trong phòng.
Thư Tình cười híp mắt nói: “Thế này cũng tốt, anh có thể nhận cơ hội gặp thầy giáo cũ của anh.”
Vẻ mặt Cố Chi nhìn không tốt, anh trầm mặc một lúc lâu rồi cười với Thư Tình: “Hay là thôi đi, đã lâu như vậy nhất định bọn họ không còn nhớ anh nữa.”
Rõ ràng anh đang nói láo.
Thư Tình tự hỏi mình: Một người thầy sẽ quên học sinh ưu tú nhất mình từng dạy sao? Đáp án đương nhiên là không.
Cô biết anh đang trốn tránh, trong khoảng thời gian ngắn không khí như bị ngưng trệ, trên hành lang thoang thoảng mùi thuốc sát trùng càng khiến tòa nhà lộ vẻ trống trải tịch liêu.
Cố Chi đi rất chậm, bởi vì đối với anh mà nói, tất cả những điều này đều rất quen thuộc.
Ngay lúc Thư Tình nghi rằng hai người sẽ luôn trầm mặc như vậy thì anh đột nhiên mở miệng nói: “Trên bức tương này treo bức họa của Viện trưởng các kỳ và những người tốt nghiệp kiệt xuất, phần lớn đều là những bác sĩ nổi tiếng, nổi danh trên thế giới.”
Trên hành lang, một nửa treo những bức họa, một nửa khác không có gì. Anh đứng trước vách tường trống rỗng: “Anh đã từng nghĩ, có thể một ngày kia anh cũng có thể xuất hiện ở đây không?”
Trong giọng anh tràn đầy ý cười, dịu dàng trầm thấp, rất dễ dàng khiến người ta nhớ tới Cố Chi tràn đầy nhiệt huyết và chí khí hăng hái đứng ở đây, ước mơ một tiền đồ huy hoàng thuộc về mình như thế nào.
Thư Tình đột nhiên không nói nên lời.
“Lúc đó vừa vào học, trong trường chỉ có hai người Trung Quốc, một người là anh, một người là gốc hoa từ nhỏ lớn lên ở Pháp. Có lẽ do hưởng giáo dục Trung Quốc nên hai người bọn anh là hai người chịu khó nhất học viên, đương nhiên cũng là hai người có thành tích tốt nhất, kỳ thật cũng nhờ cậu ấy cho anh áp lực nên anh mới có động lực.” Anh thấp giọng cười rộ lên: “Anh cũng là một người tranh cường háo thắng.”
Vĩnh viên không cam lòng là người đứng thứ hai sao.
“Sau đó thì sao?” Thư Tình bắt đầu mơ mộng một ít hình ảnh không hài hòa, vì như một chuyện gì đó tranh đấu tới đổ máu, không biết thầy Cố còn trẻ có trải qua sự tích lông bông này không.
Kết quả, Cố Chi liếc nhìn cô một cái, dương như nhìn ra hướng mộng tưởng của cô: “Về sau bọn anh thành bạn bè, cùng tiến bộ.”
“....” Quả nhiên thế giới này tốt đẹp hơn nhiều so với cô tưởng tượng =_=
Hai người cứ đi như vậy, nghe anh dịu dàng kể lại những câu chuyện đã qua, Thư Tình nghe rất nghiêm túc, hình ảnh Cố Chi từng ở đây được miêu tả sôi nổi trên giấy.
Anh thông minh, hiếu học, chăm chỉ, có thiên phú nhưng đồng thời cũng quật cường lại chấp nhất, một khi đã nhận định chuyện gì thì nhất định sẽ kiên trì tới cùng.
Thế nhưng người chấp nhất như anh cuối cùng lại buông tha cho sự nghiệp y khoa mà mình yêu nhất, trở thành một người trong lĩnh vực khác, từ đó về sau yên lặng sống như vậy.
Thư Tình buồn bã, suy nghĩ rất lâu mới nói: “Là vì cái chết của mẹ anh sao?”
Bởi vì sau khi mất mẹ, lại xảy ra sự cố chữa bệnh cho nên cảm giác mình không có năng lực cứu vãn mỗi con người đang đấu tranh trên con đường sinh tử, do đó ý chí tinh thần sa sút.
Cố Chi trầm mặc một lát: “Là tâm lý oán hận.”
Năm đó, sau sự cố chữa bệnh kia, tinh thần của anh sa sút trong một thời gian dài, nhưng mà bệnh viện cũng nhân thời gian đó giải quyết xong sự cố chữa bệnh đó. Đến khi anh trở về bệnh viện, lại cầm giao mổ lên thì chợt phát hiện mình đã mất đi trái tim tỉnh táo không quan tâm mọi việc trước kia.
Anh đã từng vì trong lòng không có việc gì mà chăm chú tỉnh táo đứng trước bàn mổ, trước mắt anh có thể hiện ra rõ ràng tất cả quá trình giải phẫu cho nên anh đã trở thành thiên tài được mọi người ca ngợi. Nhưng một khi thiên tài mất đi năng lực này, trở nên sợ đầu sợ đuôi, thiên tài cũng không còn là thiên tài nữa.
Anh phát hiện lúc mình cầm dao giải phẫu cũng không thể thấy rõ kế hoạch giải phẫu chi tiết, trong đầu không còn rõ ràng mạch lạc, mà vô số ý niệm hỗn loạn trong đầu —— Anh có thể cứu sống người này không? Xác suất giải phẫu thành công có nhiều hơn không? Anh có nên tiếp tục giải phẫu? Nếu như... nếu như giải phẫu thất bại, anh nên làm cái gì bây giờ?
Tất cả những vấn đề phức tạp xông vào đầu anh, lúc đó, hai tay anh run rẩy không thể nào làm tiết.
Chần chờ, bất an, do dự, sợ hãi.... Nhưng nguy cơ trí mạng này chặt dứt sự nghiệp anh yêu nhất trong một đêm. Anh nhận ra mình khó có thể vượt qua trở ngại được nên đã bỏ dao phẫu thuật trong giãy dụa và tuyệt vọng.
Nói không đau là giả.
Thư Tình ngẩng đầu nhìn, lại chỉ nhìn thấy lông mi Cố Chi hơi run, một lát sau anh đã khôi phục lại sự bình tĩnh trước kia, xoay đầu lại cười với cô: “Nhưng mà cũng được, nếu như không có kinh nghiệm trắc trở đó, làm sao anh có thể gặp được em?”
Anh cầm lấy tay cô, lúc này, Thư Tình có chút không thở nổi,
Cô đột nhiên vòng qua eo anh, kề mặt lên ngực anh nhưng không biết nên nói cái gì.
Anh vốn là người mạnh mẽ như vậy, dường như cho tới bây giờ anh cũng không cần sự an ủi của cô, cho nên cô mới có thể nhìn ra lúc này anh đang cảm thấy chần chờ bất an. Thậm chí cô không biết nên an ủi anh như thế nào, bởi vì nhìn bề ngoài anh rất tốt, hoàn toàn không cần an ủi.
Rất lâu sau cô mới nói: “Nhưng anh không phải hung thủ giết người, anh không nên nghi ngờ chính mình như vậy. Anh làm tất cả cũng vì muốn cứu được tính mạng bệnh nhân, cho dù sợ thất bại cũng không nên bị lên án.”
Cố Chi im lặng rồi mới trả lời cô: “Anh áy náy không phải vì chính mình không thể cứu sống cô ấy, nếu như chỉ là vấn đề năng lực có lẽ anh cũng sẽ không sinh ra cái gọi là tâm lý oán hận buồn cười đó.”
“.....”
“Điều khiến anh không thể quên đi là vì anh đã không bận tâm tới lời khuyên của chủ nhiệm Lưu, tự tiện làm giải phẫu cho cô ấy, hoặc từ bắt dầu anh không nên do dự cái gì. Bởi vì nếu như không tranh chấp cùng ông ấy mà chần chờ, nếu như anh có thể đưa cô ấy lên bàn mổ sớm hơn, cô ấy có thể sống lâu hơn.”
“....”
“Thư Tình, hung thủ trực tiếp hại chế cô ấy mặc dù không phải anh nhưng trong lúc khẩn cấp nhất anh lại chần chờ, cho nên không thể nói trong chuyện này anh cũng là một phần rất quan trọng, có khác gì hung thủ đâu? Anh phải thừa nhận anh không giống cái người vô tư trong tưởng tượng của em, em chỉ biết anh làm phẫu thuật cho người bệnh dưới tình huống chưa được người nhà đồng ý, nhưng trên thực tế anh cũng đã từng chân chờ, giãy dụa, bởi vì anh cũng quan tâm tiền đồ của mình, quan tâm những hư danh phù lợi ——”
Thư Tình quyết đoán vươn tay che kín miệng anh, bình tĩnh nhìn anh: "Cố Chi, em phát hiện nhiều lúc anh rất có khuôn cách của nam chính trong phim tình cảm, anh tự cho rằng mình là nam thần sao? Vô tư bác ái, ý chí trộng lớn, tâm hệ thiê hạ... Nếu quả thực anh là người như vậy, hôm nay em phải đi xin cho anh tư cách trúng cử đại biểu Trung Quốc."
“......” Lần này tới lượt Cố Chi á khẩu không trả lời được.
Thư Tình buông tay đang che trên miệng anh, nói: “Anh là người không phải thần, mặc dù bề ngoài dễ nhìn hơn người bình thường một chút nhưng anh cũng là phàm phu tục tử, cũng có thất tình lục dục hoặc lấy mình làm trung tâm mọi chuyện, tất cả những chuyện đó là chuyện quá bình thường. Cho dù anh bởi vì chính mình nhất thời do dự mà tự trách không thể cứu sống người bệnh thì anh cũng nên hiểu rõ một chuyện, xa hội giao phó cho bác sĩ trách nhiệm cứu người nhưng cũng không muốn dưới tình huống không thể thành công cứu sống người bệnh thì bác sĩ sẽ phải đi tìm cái chết. Huống chi nhìn cả câu chuyện, không phải cuối cùng anh vẫn khắc phục điểm nghi kỵ, vẫn lựa chọn không để ý lợi ích của mình mà đi cứu người hay sao?”
“......”
"Cuối cùng, em muốn nói, cho dù y thuật của anh có cao siêu tới đâu, không nhất định anh mổ sớm cho cô ấy thì cô ấy sẽ sống sót. Thầy Cố, tự kỷ là bệnh, phải trị!"
Đại học được nghỉ sớm, khi cô còn đang chạy hai đầu giữa nhà và công ty thì Cố Chi đã nhàn nhã tự đắc ngồi trong nhà nghe nhạc tận hưởng điều hòa, ngoài ra thỉnh thoảng nhận bưu kiện của bệnh viện, thảo luận và sửa chữa một vài phương án giải phẫu.
Điều này khiến Thư Tình nghiến răng nghiến lợi: “*! Xa hoa lãng phí! Lêu lổng!”
Cố Chi ngồi trên sofa đọc sách, ngẩng đầu lên nhe răng cười với cô: “Em ghen sao?”
“Ghen thì thế nào?”
“Vậy thì từ chức, tới trường làm việc đi.” Thầy Cố tận lực khuyên bảo cô, rõ ràng còn chưa bỏ qua khả năng tình yêu nơi văn phòng.
Thư Tình thở phì phì cầm túi sách đi ra cửa: “Nằm mơ!”
Lúc cô xoay người đi giày, Cố Chi chạy tới phía sau cô, cầm chìa khóa xe trên tủ giày tự giác đuổi kịp bước đi của cô, lúc này Thư Tình mới cười trộm.
Oán trách thì oán trách, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy thỏa mãn. Bởi vì mặc cho thời tiết nóng bức thế nào, người đàn ông này vẫn không hề oán giận mà làm tài xế cho cô, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
“Khi nào thi bằng lái đi, nếu vậy lúc anh đi công tác em cũng không cần chen chúc trên xe điện ngầm.” Cố Chi vừa lái xe vừa nói với cô.
“Không cần.” Thư Tình đáp lại cực kỳ kiên quyết: “Tính em hay vội vàng, trong tình hình xe cộ của thành phố A, em sợ nếu em lái xe,... chắc chắn sẽ nhổ tay lái ra mất.”
Cô nghĩ nghĩ rồi hé mắt nhìn người bên cạnh: “Có phải anh ngại phiền toái, không muốn đưa đón em phải không?”
Trời rất nóng, không phải vừa lên xe đã có điều hòa, khí lạnh còn chưa tỏa ra, trong xe quả thực như cái lồng hấp.
Cố Chi bật cười, vươn tay xoa xoa đầu cô: “Có thể lái xe cho Thư đại tiểu thư, vô cùng vinh hạnh”
Dưới cơn nóng nực mùa hè, trong lòng Thư Tình cũng thoáng mát mẻ hơn, bởi vì người đàn ông bên cạnh cô lúc nào cũng dọn gàng tốt đẹp, cho dù anh đang mặc T-shirt trắng ở nhà mà cô mua cho anh vẫn giống như vương tử anh tuấn trong đồng thoại, nghĩ một chút thôi cũng đắc ý, nhìn vào là thấy an tâm hơn.
Trước khi xuống xe, cô đột nhiên hỏi anh: “Bây giờ em vẫn còn nghỉ phép năm, hay là nhân lúc anh đực nghỉ hè, chúng ta đi chơi được không?”
“Đi đâu?”
“Nước Pháp.”
Cố Chi không ngờ cái cô nói đi ra ngoài chơi lại là xuất ngoại, hơi dừng lại: “Nước Pháp sao?”.
Thư Tình gật đầu: “Em muốn đi xem từng nơi anh đã trải qua.” Giọng nói mềm mại hơi, còn mang theo chút nung nịu, nịnh nọt nhìn anh: “Anh yên tâm, em tiết kiệm lương lâu như vậy, hoàn toàn có thể đi chơi!”
Đôi mắt Cố Chi trầm xuống: “Nhìn anh giống như đang lo lắng vấn đề tiền bạc sao?”
Thư Tình tự biết nói lỡ, nhanh chóng dụi đầu vào lồng ngực thầy Cố, vừa làm nũng vừa nói: “Em muốn đi mà, đi thôi, đi thôi? Đưa em đi được không? Em học tiếng Pháp lâu như vậy, cũng không thể cả đời không gặp người Pháp nào đực? Cũng phải cho em đi xem một chút đàn ông mũi to của Phap chứ!”
“... Ý của em là, nguyên nhân em muốn đi Pháp là vì nhìn đàn ông?”
Thư Tình cả kinh, lập tức ngẩng đầu lên: “Không không không, nhìn cả thế giới anh đẹp trai nhất, người đàn ông khác có gì mà xem chứ? Em chỉ muốn cùng anh tới nước Pháp lãng mạn du lịch hai người, ngọt ngọt ngào ngào, ân ân ái ái, hòa hòa mỹ mỹ, du, lịch, lãng, mạn, hai, người!”
Câu nói cuối cùng thành công làm đuôi mày thầy Cố cong lên.
Du lịch lãng mạn chỉ hai người?
Cái này thì có thể.
*
Đối với Thư Tình sống trong gia đình đơn thân mà nói, mẹ cô vì cô ăn mặc tiết kiệm cho nên từ khi còn là học sinh cô đã dưỡng thành thói quen không thể tiêu tiền như nước, vì vậy chuyện đến Pháp trở nên vô cùng xa xỉ, cho dù hôm nay cô có tiền lương cao nhưng vẫn là một cuộc du lịch đắt đỏ.
Nhưng mà cô suy nghĩ nhiều vẫn quyết định tham gia cuộc hành trình này cùng Cố Chi, không vì chuyện gì khác chỉ vì có một thời cơ thỏa đáng nhất cùng Cố Chi đối mặt với sự cố chữa bệnh đã mang lại tiếc nuối và đau xót cho anh.
Một tác giả cô từng tôn sùng đã từng nói: “Một khi tới một ngày tôi không thể rời khỏi anh ấy lâu, tôi nhớ anh ấy sẽ như thế nào, tôi nhớ anh ấy hơn nữa mơ thấy anh ấy sẽ như thế nào, tôi không dám nhớ mà mơ cũng không mơ đến anh thì sẽ như thế nào.”
Cố Chi gần như im lặng không đề cập tới mình từng đứng trên bàn giải phẫu như thế nào, cho dù cô tình cơ hỏi anh, anh cũng chỉ mỉm cười. Nhưng anh càng biểu hiện không để ý thì Thư Tình càng khẳng định sâu trong lòng anh, nhất định chuyện này sẽ rất khó để tiêu tan, bởi vì anh đã từng coi đó là mơ ước suốt đời của mình, cuối cùng vào lúc ánh sáng rực rỡ nhất lại phải rời khỏi giấc mộng này.
Anh càng không đề cập tới thực sự không phải biểu hiện của việc buông bỏ, mà vì không dám nhớ cho nê ngay cả dũng khí nói ra cũng mất đi.
Máy bay chở hai người xuyên qua tầng mây, đi qua khoảng cách mà cô chư từng trải qua, kéo dài qua một phần ba trái đất, cuối cùng tới đất nước chỉ xuất hiện trên sách vở và TV.
Paris chính là thành phố ấn tượng trong lòng mọi người, thành phố lãng mạn kéo dài hai bên bờ sông Seine, tràn ngập hơi thở mộng ảo mê ly.
Thư Tình nghĩ rằng mình sẽ thấy những cảnh tượng phồn hoa tráng lệ, nhưng từ sân bay tới, rất cả đều có vẻ cổ xưa mà ấm áp. Những ngôi nhà hai bên đường cũng có chút tuổi, tường gạch vàng nhạt xây hơi thấp, cô cảm thấy giống như đi vào đất nước cổ xưa trong đồng thoại.
Gần như trên ban công mỗi nhà đều có những đóa hoa khác nhau, có dây vươn quanh, từ trên ban công chạy dọc theo vách tường, hoa tím và trắng đan xen vào nhau, những đóa hoa lốm đa lốm đốm làm đẹp thêm thành phố cổ tích trong đồng thoại này.
Đi xuyên qua con đường nhỏ, Cố Chi đưa cô vào ga tàu điện ngầm, xe điện ngầm của thành phố đi vào hoạt động đã một trăm năm, càng tạo ra cảm giác xưa cũ và lâu năm. Ngồi trên tàu điện ngầm nhìn xung quanh xem sách vở, khác xa hình ảnh mọi người vùi đầu nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm của thành phố A.
Nhưng cô không ngờ chính là trên tàu điện ngầm có những người hành khất, bọn họ không phải mặc quần áo tả tơi xin bố thí mà dọc theo đường tàu biểu diễn âm nhạc, mặc dù ăn mặc quần áo cũ nhưng vẫn gọn gàng sạch sẽ.
Một người đàn ông râu quai nón thổi kèn Harmonica đi qua Thư Tình, cô sững sờ nhận ra đây là bài “Jardin d' hiver” mà Cố Chi từng cho cô nghe trê xe, tại đất nước xa lạ nghe được giai diệu quyen thuộc như vậy, trong lòng cô rung động, lấy một đồng Euro mà Cố Chi đưa cho cô từ sớm, bỏ vào trong tay người đàn ông.
Người đàn ông nước Pháp mũi to nhe rằng cười, nháy mắt với cô mấy cái, tiếp tục thổi kèn Harmonica đi về phía xa.
Lãng mạn như thế, mộng ảo như thế, kiểu của Paris.
*
Từ lúc Cố Chi dùng nhiều buổi tối để lên kế hoạch cho chuyến đi lần này thì Thư Tình thoải mái nhà nhã nằm trên giường nghịch điện thoại, cô vẫn luôn cho rằng lần này đến Paris sẽ ở trong khách sạn sang trọng, kết quả lúc đi thì cô mới phát hiện Cố Chi đưa cô đến một ngôi nhà của người Pháp.
Chủ cho thuê nhà là một bà cụ hơn 50 tuổi, vừa thấy Cố Chi đã nhiệt tình tặng anh một cái ôm thật to, sau khi bà biết được thân phận của Thư Tình thì mặt mày hớn hở ôm chặt lấy cô, khiế cô chỉ có thể lắp ba lắp bắp nói: “Bonjour, bonjour!”
Đây là nơi trước kia Cố Chi ở khi du học tại Pháp, giá phòng tại Paris thường đắt đỏ, mà ngay cả phí ở kí túc xá cũng khiến người ta không chịu được, bởi vậy đa số học sinh sẽ chọn thuê chung phòng học ở trong nhà của dân bản xứ, Cố Chi cũng không ngoại lệ.
Anh đưa Thư Tình thăm nơi anh đã từng ở hai năm, nhìn vào đôi mắt sáng long lanh thì anh cúi đầu nở nụ cười: “Không phải em nói muốn tận mắt nhìn từng nơi anh từng đi qua sao?”
Nói cô không cảm động là giả.
Thư Tình đang đứng nhìn đủ loại hoa cỏ trên ban công xoay người lại nhìn người đàn ông cao lớn trong phòng, đột nhiên cười rộ lên.
Giống như từ nay về sau hai người sẽ hoàn toàn dung nhập vào sinh mệnh của nhau, cảm giác đó là thế này sao?
Bởi vì hai người đi du lịch nên không thể tránh khỏi việc thường nhất là đi dạo chơi toàn bộ thắng cnahr và di tich của Paris, Khải Hoàn Môn, điện Louvre, vườn hoa Luxembourg, bờ sông Seine, đương nhiên, nơi không thể thiếu nhất chính là Tháp Eiffel.
Nhưng đối với Thư Tình mà nói, nơi quan trọng nhất không phải là những địa phương mọi người hướng tới, mà là một nơi khác —— Trường y mà Cố Chi từng học.
Mức độ xanh hóa của Paris, thành phố A không thể so sánh được, đặt mình trong trường y tràn ngập cảm giác cổ xưa khiến Thư Tình cảm giác mình như đang được đi dạo trong vườn hoa.
Chỉ tiếc thời tiết không tốt, chưa đi được bao lâu thì trời bắt đầu đổ mưa, hai người đành phải chuyển từ ngoài vào trong phòng.
Thư Tình cười híp mắt nói: “Thế này cũng tốt, anh có thể nhận cơ hội gặp thầy giáo cũ của anh.”
Vẻ mặt Cố Chi nhìn không tốt, anh trầm mặc một lúc lâu rồi cười với Thư Tình: “Hay là thôi đi, đã lâu như vậy nhất định bọn họ không còn nhớ anh nữa.”
Rõ ràng anh đang nói láo.
Thư Tình tự hỏi mình: Một người thầy sẽ quên học sinh ưu tú nhất mình từng dạy sao? Đáp án đương nhiên là không.
Cô biết anh đang trốn tránh, trong khoảng thời gian ngắn không khí như bị ngưng trệ, trên hành lang thoang thoảng mùi thuốc sát trùng càng khiến tòa nhà lộ vẻ trống trải tịch liêu.
Cố Chi đi rất chậm, bởi vì đối với anh mà nói, tất cả những điều này đều rất quen thuộc.
Ngay lúc Thư Tình nghi rằng hai người sẽ luôn trầm mặc như vậy thì anh đột nhiên mở miệng nói: “Trên bức tương này treo bức họa của Viện trưởng các kỳ và những người tốt nghiệp kiệt xuất, phần lớn đều là những bác sĩ nổi tiếng, nổi danh trên thế giới.”
Trên hành lang, một nửa treo những bức họa, một nửa khác không có gì. Anh đứng trước vách tường trống rỗng: “Anh đã từng nghĩ, có thể một ngày kia anh cũng có thể xuất hiện ở đây không?”
Trong giọng anh tràn đầy ý cười, dịu dàng trầm thấp, rất dễ dàng khiến người ta nhớ tới Cố Chi tràn đầy nhiệt huyết và chí khí hăng hái đứng ở đây, ước mơ một tiền đồ huy hoàng thuộc về mình như thế nào.
Thư Tình đột nhiên không nói nên lời.
“Lúc đó vừa vào học, trong trường chỉ có hai người Trung Quốc, một người là anh, một người là gốc hoa từ nhỏ lớn lên ở Pháp. Có lẽ do hưởng giáo dục Trung Quốc nên hai người bọn anh là hai người chịu khó nhất học viên, đương nhiên cũng là hai người có thành tích tốt nhất, kỳ thật cũng nhờ cậu ấy cho anh áp lực nên anh mới có động lực.” Anh thấp giọng cười rộ lên: “Anh cũng là một người tranh cường háo thắng.”
Vĩnh viên không cam lòng là người đứng thứ hai sao.
“Sau đó thì sao?” Thư Tình bắt đầu mơ mộng một ít hình ảnh không hài hòa, vì như một chuyện gì đó tranh đấu tới đổ máu, không biết thầy Cố còn trẻ có trải qua sự tích lông bông này không.
Kết quả, Cố Chi liếc nhìn cô một cái, dương như nhìn ra hướng mộng tưởng của cô: “Về sau bọn anh thành bạn bè, cùng tiến bộ.”
“....” Quả nhiên thế giới này tốt đẹp hơn nhiều so với cô tưởng tượng =_=
Hai người cứ đi như vậy, nghe anh dịu dàng kể lại những câu chuyện đã qua, Thư Tình nghe rất nghiêm túc, hình ảnh Cố Chi từng ở đây được miêu tả sôi nổi trên giấy.
Anh thông minh, hiếu học, chăm chỉ, có thiên phú nhưng đồng thời cũng quật cường lại chấp nhất, một khi đã nhận định chuyện gì thì nhất định sẽ kiên trì tới cùng.
Thế nhưng người chấp nhất như anh cuối cùng lại buông tha cho sự nghiệp y khoa mà mình yêu nhất, trở thành một người trong lĩnh vực khác, từ đó về sau yên lặng sống như vậy.
Thư Tình buồn bã, suy nghĩ rất lâu mới nói: “Là vì cái chết của mẹ anh sao?”
Bởi vì sau khi mất mẹ, lại xảy ra sự cố chữa bệnh cho nên cảm giác mình không có năng lực cứu vãn mỗi con người đang đấu tranh trên con đường sinh tử, do đó ý chí tinh thần sa sút.
Cố Chi trầm mặc một lát: “Là tâm lý oán hận.”
Năm đó, sau sự cố chữa bệnh kia, tinh thần của anh sa sút trong một thời gian dài, nhưng mà bệnh viện cũng nhân thời gian đó giải quyết xong sự cố chữa bệnh đó. Đến khi anh trở về bệnh viện, lại cầm giao mổ lên thì chợt phát hiện mình đã mất đi trái tim tỉnh táo không quan tâm mọi việc trước kia.
Anh đã từng vì trong lòng không có việc gì mà chăm chú tỉnh táo đứng trước bàn mổ, trước mắt anh có thể hiện ra rõ ràng tất cả quá trình giải phẫu cho nên anh đã trở thành thiên tài được mọi người ca ngợi. Nhưng một khi thiên tài mất đi năng lực này, trở nên sợ đầu sợ đuôi, thiên tài cũng không còn là thiên tài nữa.
Anh phát hiện lúc mình cầm dao giải phẫu cũng không thể thấy rõ kế hoạch giải phẫu chi tiết, trong đầu không còn rõ ràng mạch lạc, mà vô số ý niệm hỗn loạn trong đầu —— Anh có thể cứu sống người này không? Xác suất giải phẫu thành công có nhiều hơn không? Anh có nên tiếp tục giải phẫu? Nếu như... nếu như giải phẫu thất bại, anh nên làm cái gì bây giờ?
Tất cả những vấn đề phức tạp xông vào đầu anh, lúc đó, hai tay anh run rẩy không thể nào làm tiết.
Chần chờ, bất an, do dự, sợ hãi.... Nhưng nguy cơ trí mạng này chặt dứt sự nghiệp anh yêu nhất trong một đêm. Anh nhận ra mình khó có thể vượt qua trở ngại được nên đã bỏ dao phẫu thuật trong giãy dụa và tuyệt vọng.
Nói không đau là giả.
Thư Tình ngẩng đầu nhìn, lại chỉ nhìn thấy lông mi Cố Chi hơi run, một lát sau anh đã khôi phục lại sự bình tĩnh trước kia, xoay đầu lại cười với cô: “Nhưng mà cũng được, nếu như không có kinh nghiệm trắc trở đó, làm sao anh có thể gặp được em?”
Anh cầm lấy tay cô, lúc này, Thư Tình có chút không thở nổi,
Cô đột nhiên vòng qua eo anh, kề mặt lên ngực anh nhưng không biết nên nói cái gì.
Anh vốn là người mạnh mẽ như vậy, dường như cho tới bây giờ anh cũng không cần sự an ủi của cô, cho nên cô mới có thể nhìn ra lúc này anh đang cảm thấy chần chờ bất an. Thậm chí cô không biết nên an ủi anh như thế nào, bởi vì nhìn bề ngoài anh rất tốt, hoàn toàn không cần an ủi.
Rất lâu sau cô mới nói: “Nhưng anh không phải hung thủ giết người, anh không nên nghi ngờ chính mình như vậy. Anh làm tất cả cũng vì muốn cứu được tính mạng bệnh nhân, cho dù sợ thất bại cũng không nên bị lên án.”
Cố Chi im lặng rồi mới trả lời cô: “Anh áy náy không phải vì chính mình không thể cứu sống cô ấy, nếu như chỉ là vấn đề năng lực có lẽ anh cũng sẽ không sinh ra cái gọi là tâm lý oán hận buồn cười đó.”
“.....”
“Điều khiến anh không thể quên đi là vì anh đã không bận tâm tới lời khuyên của chủ nhiệm Lưu, tự tiện làm giải phẫu cho cô ấy, hoặc từ bắt dầu anh không nên do dự cái gì. Bởi vì nếu như không tranh chấp cùng ông ấy mà chần chờ, nếu như anh có thể đưa cô ấy lên bàn mổ sớm hơn, cô ấy có thể sống lâu hơn.”
“....”
“Thư Tình, hung thủ trực tiếp hại chế cô ấy mặc dù không phải anh nhưng trong lúc khẩn cấp nhất anh lại chần chờ, cho nên không thể nói trong chuyện này anh cũng là một phần rất quan trọng, có khác gì hung thủ đâu? Anh phải thừa nhận anh không giống cái người vô tư trong tưởng tượng của em, em chỉ biết anh làm phẫu thuật cho người bệnh dưới tình huống chưa được người nhà đồng ý, nhưng trên thực tế anh cũng đã từng chân chờ, giãy dụa, bởi vì anh cũng quan tâm tiền đồ của mình, quan tâm những hư danh phù lợi ——”
Thư Tình quyết đoán vươn tay che kín miệng anh, bình tĩnh nhìn anh: "Cố Chi, em phát hiện nhiều lúc anh rất có khuôn cách của nam chính trong phim tình cảm, anh tự cho rằng mình là nam thần sao? Vô tư bác ái, ý chí trộng lớn, tâm hệ thiê hạ... Nếu quả thực anh là người như vậy, hôm nay em phải đi xin cho anh tư cách trúng cử đại biểu Trung Quốc."
“......” Lần này tới lượt Cố Chi á khẩu không trả lời được.
Thư Tình buông tay đang che trên miệng anh, nói: “Anh là người không phải thần, mặc dù bề ngoài dễ nhìn hơn người bình thường một chút nhưng anh cũng là phàm phu tục tử, cũng có thất tình lục dục hoặc lấy mình làm trung tâm mọi chuyện, tất cả những chuyện đó là chuyện quá bình thường. Cho dù anh bởi vì chính mình nhất thời do dự mà tự trách không thể cứu sống người bệnh thì anh cũng nên hiểu rõ một chuyện, xa hội giao phó cho bác sĩ trách nhiệm cứu người nhưng cũng không muốn dưới tình huống không thể thành công cứu sống người bệnh thì bác sĩ sẽ phải đi tìm cái chết. Huống chi nhìn cả câu chuyện, không phải cuối cùng anh vẫn khắc phục điểm nghi kỵ, vẫn lựa chọn không để ý lợi ích của mình mà đi cứu người hay sao?”
“......”
"Cuối cùng, em muốn nói, cho dù y thuật của anh có cao siêu tới đâu, không nhất định anh mổ sớm cho cô ấy thì cô ấy sẽ sống sót. Thầy Cố, tự kỷ là bệnh, phải trị!"
/81
|