Mọi người kinh ngạc đưa mắt nhìn Thư Tình và người đàn ông phong tư trác tuyệt rời khỏi sân, Lưu Tư kinh ngạc hỏi Tần Khả Vi: “Bạn trai cô ấy?”.
Tần Khả Vi gật đầu, vừa bĩu môi thầm nói: “Đều là học sinh, vì sao mình lại giống như muỗi, có thể trực tiếp bỏ qua?”.
Lưu Tư không nghe rõ, “Cậu nói cái gì?”.
Tần Khả Vi lập tức không nói gì nữa, cười hì hì kéo em học sinh ngồi cạnh, chuyển hướng nói, “Đến đây, bé con, hát cho cô nghe một bài!”.
Lưu Tư nhìn theo hướng hai người rời đi, bóng đêm nặng nề cũng khó có thể che dấu được khí chất ôn nhuận như ngọc của người đàn ông kia, cô chợt nhớ tới vài ngày trước vào buổi tối nào đó, cô còn từng ở trong phòng ngủ nói về bạn trai Trần Khiên của mình là cao phú suất.... Trong lòng nhất thời rơi xuống, cái dọa người này có thể ném đi được rồi.
Thư Tình đi theo sau Cố Chi, cách một cự ly là hai bước, trầm mặc không nói.
Bóng lưng kia hơi gầy, rõ ràng đã hai tháng không gặp, cô lại cảm thấy giống như đêm qua vừa mới trải qua cảnh đó, trông thấy qua bức ảnh đen.
Hốc mắt đột nhiên nóng lên, rõ ràng cô đã nghĩ khi nhìn thấy anh sẽ giận dữ, cố tình gây sự một phen. Nhưng mà kế hoạch trở về thành phố A cãi nhau đột nhiên bị anh quấy rầy, bởi vì anh lại ngàn dặm chạy tới nơi cao mấy ngàn mét, nói với Cao Dật “Cô ấy phải trở về với tôi”.
Vì vậy lửa giân và ủy khuất trong khoảng thời gian này nghẹn lại trong cổ họng, khó có thể bày tỏ ra.
Cố Chi đứng phía trước những căn phòng học cũ nát thấp bé, khẽ ngẩng đầu nhìn kiến trúc căn nhà, “Không đưa anh đi thăm một chút sao?”.
Thư Tình trầm mặc đưa anh đi vào khu cửa chính, đi thẳng qua hành lang có ngọn đèn mờ, hai bên vách tường loang lổ màu vàng, thỉnh thoảng treo một ít bức tranh do bọn nhỏ tự tay vẽ, ngây thơ cẩu thả, rồi lại không giống với chân dung những danh nhân trong các trường học khác.
Cố Chi đi rất chậm, ngẫu nhiên dừng lại nhìn bức tranh trên tường, ánh mắt rất nhu hòa.
Trong đó có một bức tranh khiến anh dừng lại rất lâu, trong hình là một người mẹ đang cầm gậy đuổi theo dạy dỗ con trai, nhưng nếu quan sát cẩn thận có thể phát hiện khóe mắt người mẹ có nước mắt.
Chất lượng bản vẽ không đẹp nhưng người vẽ tranh rất chân thành, Cố Chi nhìn cái tên dưới góc tranh: Tình yêu nghiêm khắc.
Anh không nhúc nhích dừng lại ở bức tranh, đột nhiên mở miệng hỏi Thư Tình: “Môi đỡ chưa?”.
Thư Tình dừng lại một chút rồi nói: “Thì ra anh còn nhớ rõ sao? Em nghĩ anh hoàn toàn không để trong lòng chứ”.
Giọng nói của cô bình thường nhưng lại khiến anh cảm thấy sự bén nhọn quen thuộc. Trước đó cô cũng thường lộ ra bộ mặt này nhưng đối tượng chưa bao giờ là anh.
Cố Chi quay đầu lại yên lặng nhìn Thư Tình, “Em nghĩ rằng anh không để em trong lòng sao?”.
Thư Tình không nói chuyện, nhìn chằm chằm vào vết nứt trên tường, biểu lộ rất quật cường.
Cố Chi vươn tay ra kéo cô, cô rụt lại như điện giật, sau đó Cố Chi vừa kéo cô lại trốn, qua lại nhiều lần như vậy, rốt cuộc vẫn bị Cố Chi kéo lại.
Rốt cuộc Thư Tình ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, “Anh kéo em làm gì?”.
Cô ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn vào trong đôi mắt đen kịt của anh, trong đôi mắt sâu như biển có cảm xúc không biết trước lan ra khiến trái tim cô đập mạnh và loạn nhịp, thậm chí đã quên rút tay ra.
Trong không gian im lặng như vậy, cô nghe thấy Cố Chi nói một câu: “Anh cố gắng khống chế xúc động chính mình lập tức chạy đến đưa em đi, Thư Tình anh không hề thoải mái hơn em”.
Một câu nói như vậy, nếu dùng một cách nói êm tai hơn, anh có thể nói là: “Thật ra anh cũng rất đau lòng em, nhưng càng hi vọng em sẽ độc lộc và phụ trách đối mặt với cuộc sống của mình, cho nên không thể không nhịn xúc động đưa em đi”.
Hoặc là chất phác một chút, anh có thể giải thích ước nguyện ban đầu của mình, chỉ tiếc thầy Cố gần đây lời ít mà ý nhiều, rốt cuộc cũng đã chọc giận Thư Tình.
Nửa tháng không liên lạc, tin duy nhất cô biết được chính là tin anh và Hà Lâm yêu nhau.
Đêm khuya nào đó cảm xúc bộc phát, cuối cùng đổi lấy một câu “Đứng nói chuyện không đau thắt lưng” của anh: “Còn mười ngày nữa”.
Cô còn tưởng rằng tình yêu ngang hàng chính là lúc cô càu nhàu anh có thể an ủi cô một chút, chỉ tiếc là cô ăn nhiều não heo, luyện tới kỹ năng bổ não. Sự thật chứng mình cho tới bây giờ bọn họ không hề ngang hàng, Cố Chi hoàn toàn không buông tư thái thầy giáo, trước sau vẫn coi cô là một học trò ngây thơ dễ xúc động.
Hôm nay gặp mặt, cô thấy anh chạy từ xa tới đón cô, rốt cuộc vẫn nhịn không nổi giận, nhưng anh lại dùng giọng điệu cao cao tại thương nói với cô: “Thư Tình, anh không hề thoải mái hơn em”.
Dường như trong nháy mắt, Thư Tình thốt ra: “Đã không thoải mái như vậy thì anh tìm đến em làm gì? Đi xe tám giờ không dễ dàng đâu? Vì sao không ở nhà mà thả lỏng một chút, miễn phải lãng phí thời gian và sức lức cho một người vừa tùy hứng, vừa không biết tốt xấu?”.
Mỗi tế bào trên người cô đều trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Nhưng mà đối mặt với người khác còn có dũng khí chiến, đối mặt với người mình yêu tâm tâm niệm niệm trong lòng, cô lại mất dũng khí giằng co.
Cô xoay người rời đi, cổ tay lại bị Cố Chi kéo lại.
Trong nháy mắt bị ép quay người lại, Cố Chi nhíu mày muốn cho cô yên tĩnh một chút, lại bống nhiên nhìn thấy hốc mắt cô phiếm hồng, cùng với.... Dù là ngọn đèn mờ mờ nhưng cự ly gần như vậy cũng đủ để anh nhìn thấy vết nứt trên môi cô.
Cô rất đau, đau đã hai tháng.
Cô gọi điện cho anh vì muốn tìm kiếm sự an ủi, bởi vì sợ mẹ cho lắng cho nên cô không thể nói chuyện này cho Thư Tuệ Dĩnh, chỉ có thể tìm anh.
Rất nhiều điều Cố Chi không cần nghĩ có thể đoán hết toàn bộ, nhưng mà đoán đúng là một chuyện, lý trí là một chuyện. Anh cảm thấy mình nên vì Thư Tình mà tính toán những điều đúng nhất, giống như lão ưng muốn cho con ưng nhỏ học cách bay, làm một chuyện là đẩy nó xuống vách núi.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy hốc mắt phiếm hồng và đôi môi nứt nẻ của cô, trái tim anh vẫn xiết chặt.
Vẻ mặt yếu ớt nhất của Thư Tình bị anh thấy, lúc này cô muốn rút cổ tay ra nhưng anh lại nắm tay tay cô, tuyệt đối không chịu nhượng bộ.
“Buông tay!”. Thư Tình nghiến răng nghiến lợi cả giận nói, bởi vì dùng sức lớn nên vết nứt trên môi lại bị toạc ra, vẻ mặt cô rút lại trong nháy mắt, từ vết nứt chyar ra một ít chất lỏng màu đỏ tươi.
Cố Chi cứng đờ người, rốt cuộc buông lỏng tay ra.
Thư Tình không do dự xoay người đi, đi chưa được vài bước thì đột nhiê nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng nói trầm thấp của anh: “Xin lỗi....”.
Chân tiếp tục bước tiếp.
Cố Chi đứng ở đó, chậm rãi mở miệng nói: “Anh chỉ nghĩ thầm muốn em học được kiên cường, học được cách kiên trì giữ sự lựa chọn của mình cho nên không mở miệng an ủi em, là anh không đúng”.
Dưới chân cô như bị rót chì, bước chân cũng bất động.
“Sợ mình nghe được em kêu đau vài lần, sẽ không nhịn được dao động, không nhịn được mà vận dụng quan hê để đưa em về, cho nên dứt khoát không gọi cả điện thoại cho em, là anh không đúng”.
Nét mặt của cô ngốc trệ, tâm tình không biết đi hay không. Lúc này cô đưa lưng về phía anh, anh không thấy được bộ dạng ngốc này của cô.
“Xem nhẹ tâm tình của em, coi em trở thành đứa nhỏ cần người hướng dẫn, mà ngay cả một câu an ủi anh cũng keo kiệt, là anh không đúng”.
Giọng của Cố Chi kéo dài trong không gian hành lang, vừa trầm thấp lại nhẹ nhàng, còn mang theo một chút tiếng vọng như đến từ một nơi rất xa.
Anh dừng một chút rồi nói: “Nhưng mà từ đầu tới cuối anh đều để em trong lòng, không lúc nào bỏ qua. Quan tâm quá sẽ bị loạn, hôm nay anh đã hiểu được ý của những lời này rồi”.
Anh nhìn cô bé đứng ngốc cách đó vài mét, ngọn đèn trên đỉnh đầu kéo bóng của cô rất dài rất dài, cũng khiến cô có vẻ có vài phần cô đơn.
Sau đó Thư Tình chậm rãi xoay người lại, con mắt hồng hồng trừng anh, “Ai cần anh quan tâm em? Ai cần anh dẫn dắt em? Ai cần anh ở trước mặt em chỉ làm thầy giáo hả? Không an ủi em thì thôi đi, lại còn hiểu lầm em hối hận vì lựa chọn của mình, để em một mình ở trên cao nguyên cô đơn không ai an ủi không ai quan tâm, anh ——”.
Cố Chi bước thêm vài bước, bàn tay đặt lên vết máu trên môi cô, nhiệt độ ngón tay rõ ràng không để bị phỏng lại khiến giọng nói cô dừng lại, rốt cuộc không nói ra lời.
Anh nói như phàn nàn, như nỉ non, nhìn cô, “Anh cũng nhận anh sai rồi, em còn muốn anh thế nào nữa?”.
Đó là vẻ mặt như chơi xấu, vẻ mặt đến từ thầy Cố cao cao tại thượng, thành công làm Thư Tình chấn động.
Đúng lúc đó, giáo viên phụ trách công tắc nguồn điện đang ở phòng điều khiển đóng tất cả nguồn điện ở khu nhà học, dường như là trong nháy mắt, cả hành lang chìm trong bóng tối.
Thư Tình bị kinh hách một chút, theo bản năng cô nhích lại gần chỗ Cố Chi, không một bóng người ở khu nhà học, chỉ có bóng của hai người họ.
Tay Cố Chi từ từ vòng quanh eo cô, dùng giọng nói rất nhẹ rất nhẹ nói bên tay cô: “Đã tức đủ chưa?”.
Mặt Thư Tình cũng bắt đầu nóng lên, cô âm thầm thấy may mắn vì trong bóng tối anh không nhìn thấy mặt cô.
“Nếu như em tức đủ rồi vậy thì đừng động đậy”. Anh nhẹ nhàng nói với cô, giọng như như xen lẫn thuật thôi miên khiến người ta không thể động đậy.
Đã bao lâu rồi anh mới ăn nói khép nép, nói xin lỗi? Thư Tình ngốc nghĩ, vì vậy quả thật cô cũng không lộn xộn.
Thời gian yên tĩnh như bị kéo dài vô hạn, ngay lúc cô cảm thấy khoảng cách hai người càng ngày ngày gần, càng ngày càng gần thì một ánh đèn pin đột nhiên soi tới, cuối hành lang truyền tới giọng của Tần Khả Vi: “Này, hai người! Khu nhà học sắp đóng cửa rồi! Mau chạy ra đây!”.
Thư Tình giống như bị điện giật, nhanh chóng nhảy ra sau một bước, khuôn mặt đỏ bừng sợ rằng không nói rõ được, sau đó lúng túng bước nhanh về phía Tần Khả Vi.
Khóe môi Cố Chi khẽ cong lên, cánh tay vốn đặt trên eo cô nhưng vì con mồi thoát mất nên cũng tự động rũ xuống, trong mắt toát ra không biết là anh mắt tiếc nuối hay là vui mừng vì còn nhiều thời gian.
Trong điện thoại di dộng vẫn còn giữ tin nhắn của Lý Tuyên Nhiên: Em trai à, Đảng và quốc gia đã dạy chúng ta, đàn ông phải tự cường, vì yêu phải đầu hàng, có được bạn gái dựa vào lừa gạt, ngẫu nhiên sủng một chút. Nhưng khiến cho long thành phi tương tại eon baby don’t be shy!
(Long thành phi tương: chỉ những tướng sĩ dũng manh ở biên cảnh của triều Đường. Long thành ở triều đường, giờ là chốt hiểm yếu ở vùng biên cương của triều Đường, phi tướng chỉ tướng sĩ dũng mãnh. Những mãnh tướng phòng ngự kẻ địch ở chốt hiểm yếu ở biên cương được gọi là “Long thành phi tương”)
Cố Chi vô cùng phỉ nhổ chi tiết không hề văn hò gì đó, nhưng đến thực tế thì lại hoàn toàn quán triệt lời dặn của vị bác sĩ thú y nào đó.
Anh nhìn bóng lưng Thư Tình chạy trối chết, ánh mắt nhu hòa vài phần.
Thỉnh thoảng đầu hàng... hình như cũng không tệ lắm.
Sau khi trở về thành phố A, trận cãi vã nhỏ lần đầu của hai người dường như rơi xuống.
Có đôi khi Thư Tình nhớ tới sẽ cảm thấy mình rất không có cốt khí, nên tranh mặt mũi về sau thì không tranh, bị Cố Chi ăn sít sao, nhưng một câu nói của Tần Khả Vi đánh cô về nguyên hình, “Lúc yêu đương ai còn cần mặt mũi? Bởi vì cãi nhau, hai người một mực chiến tranh lạnh, tớ lại muốn xem người khó chịu muốn chết là cậu hay là thầy ấy!”.
Thư Tình lặng yên suy nghĩ, thầy Cố là người tâm địa sắt đá, là Pháp Hải ngàn năm chuyển thế, người chết trước nhất định là cô.
Vậy thì vui rồi.
Mà khi thực tập kết thúc, vấn đề vào nghề cũng bắt đầu phức tạp với rất nhiều học sinh năm tư.
Cố Chi hỏi sau này Thư Tình muốn làm cái gì, Thư Tình mờ mịt. Trong thời kỳ học sinh chuyên ngành tiếng Anh khắp nơi, nếu muốn trổ hết tài năng tìm một công việc tốt đúng là không dễ.
Cô nghĩ nghĩ, “Hay là em học nghiên cứu sinh? Học nghiên cứu sinh sẽ không lo lắng chuyện công việc nữa”.
“Học ở đâu?”.
“Trường chúng ta”.
Cô nghĩ, ít nhất trong thời gian hai năm học nghiên cứu sinh, cô có thời gian hiểu rõ và lo lắng về tương lai muốn gì, còn có, học nghiên cứu sinh ở trường... cô còn có thể tiếp tục ở bên cạnh Cố Chi.
Mấy tháng trước khi thi nghiên cứu sinh, trường bắt đầu thông báo về việc bảo vệ đề tài, danh sách bảo vệ có mười hai người, dựa theo thành tích bình thường với kinh nghiệm công tác ở trường để phân phối, người được chọn không cần tham gia cuộc thi lên nghiên cứu sinh, có thể trực tiếp ở lại trường hoặc xin học nghiên cứu sinh ở đại học tốt hơn.
Thành tích bài chuyê ngành khá tốt, kinh nghiệm hoạt động ở trường cũng đầu đủ, theo lý thuyết có thể xin bảo vệ đề tài, hơn nữa có cơ hội trúng tuyển lớn.
Cô thương lượng với Cố Chi, quyết định tranh thủ vào danh sách bảo vệ nghiên cứu, miễn phải ôn tập mấy tháng. Chỉ tiếc người xưa có câu nói rất hay: Đời người có tám, chín phần mười không được như ý.
Chuyện không như ý không phải là cô không thể xin danh sách bảo vệ nghiên cứu sinh, mà khi danh sách đó đến thì cô gặp một đại nạn lần đầu từ khi học đại học đến nay.
Tai nạn cũng không phải phát sinh trong một ngày mà là do vài chuyện nhỏ không liên quan đến nhau gây ra, sau đó rốt cuộc tạo thành vụ nổ lớn.
Chuyện thứ nhất là Lưu Tư đến tham gia phỏng vấn nghiên cứu sinh chuyên ngành sư phạm, đương nhiên sẽ liên hệ với Thư Tình và Tần Khả Vi. Khi ba người ngồi ăn cơm cùng chỗ tại căn tin, bên cạnh là mấy người ở cùng phòng ngủ với Thư Tình.
Lưu Tư đang dùng cơm, đột nhiên hỏi một câu: “Ôi chao, Thư Tình, bạn trai cậu đâu?”.
Các bạn cùng phòng đồng thời dừng lại.
Thư Tình còn chưa kịp ngăn cản Lưu Tư, cô ấy lại hỏi vấn đề thứ hai: “Anh ấy đang làm gì? Tớ không không lầm thì anh ấy gọi là Cố Chi phải không?”.
Trong nháy mắt, Thư Tình thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn các bạn trong phòng.
Chuyện thứ hai là Thư Tình giải thích quan hệ của mình với Cố Chi cho các bạn trong phòng, sau đó khuyên can cầu xin mãi mới được tha thứ, cứ nghĩ rằng chuyện này rốt cuộc chấm dứt, chỉ tiếc khi cô chưa phát hiện ra, lời đồn dãi bắt đầu lan ra xung quanh với tốc độ kinh người.
Nhưng phần lớn chỉ là lời nói vô căn cứ, dù sao thời gian trước còn có người nói Cố Chi và chủ nhiệm Hà yêu nhau mà, người nổi tiếng thì nhiều thị phi, cho nên lời đồn đãi này không hình thành sóng to gió lớn gì.
Chuyện thứ ba là phụ đạo viên tìm Thư Tình nói chuyện lần thứ nhất, nói là gần đây trường học có giữ nguyên cứu sinh ở lại trường làm phụ giảng, nếu như Thư Tình thuận lợi bảo vệ nghiên cứu sinh ở trưởng, có thể tranh thủ để tương lại làm phụ giảng.
Chuyện đó là chuyện tốt, nhưng mà lúc đó Cố Chi vừa mới đến văn phòng tìm phụ đạo viên đưa tài liệu hội nghị, phụ đạo viên nói với anh chuyện này, Cố Chi nhẹ gật đầu, “Cơ hội khó có, có thể tranh thủ”.
Lời này đúng là lời phụ đạo viên nói với Thư Tình, vốn chỉ là một câu nói khách quan, không ngờ lại bị một bạn học đứng ở cửa nghe thấy, liên tưởng đến lời đồn mấy ngày nay, sau đó lại thấy bóng lưng Cố Chi nói chuyện với phụ đạo viên, nữ sinh khoa tiếng Pháp vẻ mặt bức tạp nhìn chằm chằm Thư Tình, vội vàng rời khỏi văn phòng.
Mà việc cuối cùng là hai tháng sau, danh sách bảo vệ được dán lên, tên Thư Tình hiể hách đứng trong hàng ngũ đó.
Theo lý thuyết cho dù phụ đạo viên thích cô, cũng không thể làm giả thành tích, cùng lắm thê một chút vào thành tích hoạt động, nhưng thành tích học tập thật sự là do Thư Tình cố gắng.
Tiếc là cô vui không được nửa ngày, đại nạn kia rốt cuộc cực kỳ căng thẳng.
“Cậu biết không? Thư Tình của chuyên ngành Tiếng Anh dựa vào quan hệ không rõ với thầy Cố, tạo áp lực cho phụ đạo viên, lấy được tư cách bảo vệ đề tài nghiên cứu sinh”.
Lời editor: Sóng gió tới rồi... Chương càng ngày càng dài ra, người lười như tôi phải làm sao đây.....
Tần Khả Vi gật đầu, vừa bĩu môi thầm nói: “Đều là học sinh, vì sao mình lại giống như muỗi, có thể trực tiếp bỏ qua?”.
Lưu Tư không nghe rõ, “Cậu nói cái gì?”.
Tần Khả Vi lập tức không nói gì nữa, cười hì hì kéo em học sinh ngồi cạnh, chuyển hướng nói, “Đến đây, bé con, hát cho cô nghe một bài!”.
Lưu Tư nhìn theo hướng hai người rời đi, bóng đêm nặng nề cũng khó có thể che dấu được khí chất ôn nhuận như ngọc của người đàn ông kia, cô chợt nhớ tới vài ngày trước vào buổi tối nào đó, cô còn từng ở trong phòng ngủ nói về bạn trai Trần Khiên của mình là cao phú suất.... Trong lòng nhất thời rơi xuống, cái dọa người này có thể ném đi được rồi.
Thư Tình đi theo sau Cố Chi, cách một cự ly là hai bước, trầm mặc không nói.
Bóng lưng kia hơi gầy, rõ ràng đã hai tháng không gặp, cô lại cảm thấy giống như đêm qua vừa mới trải qua cảnh đó, trông thấy qua bức ảnh đen.
Hốc mắt đột nhiên nóng lên, rõ ràng cô đã nghĩ khi nhìn thấy anh sẽ giận dữ, cố tình gây sự một phen. Nhưng mà kế hoạch trở về thành phố A cãi nhau đột nhiên bị anh quấy rầy, bởi vì anh lại ngàn dặm chạy tới nơi cao mấy ngàn mét, nói với Cao Dật “Cô ấy phải trở về với tôi”.
Vì vậy lửa giân và ủy khuất trong khoảng thời gian này nghẹn lại trong cổ họng, khó có thể bày tỏ ra.
Cố Chi đứng phía trước những căn phòng học cũ nát thấp bé, khẽ ngẩng đầu nhìn kiến trúc căn nhà, “Không đưa anh đi thăm một chút sao?”.
Thư Tình trầm mặc đưa anh đi vào khu cửa chính, đi thẳng qua hành lang có ngọn đèn mờ, hai bên vách tường loang lổ màu vàng, thỉnh thoảng treo một ít bức tranh do bọn nhỏ tự tay vẽ, ngây thơ cẩu thả, rồi lại không giống với chân dung những danh nhân trong các trường học khác.
Cố Chi đi rất chậm, ngẫu nhiên dừng lại nhìn bức tranh trên tường, ánh mắt rất nhu hòa.
Trong đó có một bức tranh khiến anh dừng lại rất lâu, trong hình là một người mẹ đang cầm gậy đuổi theo dạy dỗ con trai, nhưng nếu quan sát cẩn thận có thể phát hiện khóe mắt người mẹ có nước mắt.
Chất lượng bản vẽ không đẹp nhưng người vẽ tranh rất chân thành, Cố Chi nhìn cái tên dưới góc tranh: Tình yêu nghiêm khắc.
Anh không nhúc nhích dừng lại ở bức tranh, đột nhiên mở miệng hỏi Thư Tình: “Môi đỡ chưa?”.
Thư Tình dừng lại một chút rồi nói: “Thì ra anh còn nhớ rõ sao? Em nghĩ anh hoàn toàn không để trong lòng chứ”.
Giọng nói của cô bình thường nhưng lại khiến anh cảm thấy sự bén nhọn quen thuộc. Trước đó cô cũng thường lộ ra bộ mặt này nhưng đối tượng chưa bao giờ là anh.
Cố Chi quay đầu lại yên lặng nhìn Thư Tình, “Em nghĩ rằng anh không để em trong lòng sao?”.
Thư Tình không nói chuyện, nhìn chằm chằm vào vết nứt trên tường, biểu lộ rất quật cường.
Cố Chi vươn tay ra kéo cô, cô rụt lại như điện giật, sau đó Cố Chi vừa kéo cô lại trốn, qua lại nhiều lần như vậy, rốt cuộc vẫn bị Cố Chi kéo lại.
Rốt cuộc Thư Tình ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, “Anh kéo em làm gì?”.
Cô ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn vào trong đôi mắt đen kịt của anh, trong đôi mắt sâu như biển có cảm xúc không biết trước lan ra khiến trái tim cô đập mạnh và loạn nhịp, thậm chí đã quên rút tay ra.
Trong không gian im lặng như vậy, cô nghe thấy Cố Chi nói một câu: “Anh cố gắng khống chế xúc động chính mình lập tức chạy đến đưa em đi, Thư Tình anh không hề thoải mái hơn em”.
Một câu nói như vậy, nếu dùng một cách nói êm tai hơn, anh có thể nói là: “Thật ra anh cũng rất đau lòng em, nhưng càng hi vọng em sẽ độc lộc và phụ trách đối mặt với cuộc sống của mình, cho nên không thể không nhịn xúc động đưa em đi”.
Hoặc là chất phác một chút, anh có thể giải thích ước nguyện ban đầu của mình, chỉ tiếc thầy Cố gần đây lời ít mà ý nhiều, rốt cuộc cũng đã chọc giận Thư Tình.
Nửa tháng không liên lạc, tin duy nhất cô biết được chính là tin anh và Hà Lâm yêu nhau.
Đêm khuya nào đó cảm xúc bộc phát, cuối cùng đổi lấy một câu “Đứng nói chuyện không đau thắt lưng” của anh: “Còn mười ngày nữa”.
Cô còn tưởng rằng tình yêu ngang hàng chính là lúc cô càu nhàu anh có thể an ủi cô một chút, chỉ tiếc là cô ăn nhiều não heo, luyện tới kỹ năng bổ não. Sự thật chứng mình cho tới bây giờ bọn họ không hề ngang hàng, Cố Chi hoàn toàn không buông tư thái thầy giáo, trước sau vẫn coi cô là một học trò ngây thơ dễ xúc động.
Hôm nay gặp mặt, cô thấy anh chạy từ xa tới đón cô, rốt cuộc vẫn nhịn không nổi giận, nhưng anh lại dùng giọng điệu cao cao tại thương nói với cô: “Thư Tình, anh không hề thoải mái hơn em”.
Dường như trong nháy mắt, Thư Tình thốt ra: “Đã không thoải mái như vậy thì anh tìm đến em làm gì? Đi xe tám giờ không dễ dàng đâu? Vì sao không ở nhà mà thả lỏng một chút, miễn phải lãng phí thời gian và sức lức cho một người vừa tùy hứng, vừa không biết tốt xấu?”.
Mỗi tế bào trên người cô đều trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Nhưng mà đối mặt với người khác còn có dũng khí chiến, đối mặt với người mình yêu tâm tâm niệm niệm trong lòng, cô lại mất dũng khí giằng co.
Cô xoay người rời đi, cổ tay lại bị Cố Chi kéo lại.
Trong nháy mắt bị ép quay người lại, Cố Chi nhíu mày muốn cho cô yên tĩnh một chút, lại bống nhiên nhìn thấy hốc mắt cô phiếm hồng, cùng với.... Dù là ngọn đèn mờ mờ nhưng cự ly gần như vậy cũng đủ để anh nhìn thấy vết nứt trên môi cô.
Cô rất đau, đau đã hai tháng.
Cô gọi điện cho anh vì muốn tìm kiếm sự an ủi, bởi vì sợ mẹ cho lắng cho nên cô không thể nói chuyện này cho Thư Tuệ Dĩnh, chỉ có thể tìm anh.
Rất nhiều điều Cố Chi không cần nghĩ có thể đoán hết toàn bộ, nhưng mà đoán đúng là một chuyện, lý trí là một chuyện. Anh cảm thấy mình nên vì Thư Tình mà tính toán những điều đúng nhất, giống như lão ưng muốn cho con ưng nhỏ học cách bay, làm một chuyện là đẩy nó xuống vách núi.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy hốc mắt phiếm hồng và đôi môi nứt nẻ của cô, trái tim anh vẫn xiết chặt.
Vẻ mặt yếu ớt nhất của Thư Tình bị anh thấy, lúc này cô muốn rút cổ tay ra nhưng anh lại nắm tay tay cô, tuyệt đối không chịu nhượng bộ.
“Buông tay!”. Thư Tình nghiến răng nghiến lợi cả giận nói, bởi vì dùng sức lớn nên vết nứt trên môi lại bị toạc ra, vẻ mặt cô rút lại trong nháy mắt, từ vết nứt chyar ra một ít chất lỏng màu đỏ tươi.
Cố Chi cứng đờ người, rốt cuộc buông lỏng tay ra.
Thư Tình không do dự xoay người đi, đi chưa được vài bước thì đột nhiê nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng nói trầm thấp của anh: “Xin lỗi....”.
Chân tiếp tục bước tiếp.
Cố Chi đứng ở đó, chậm rãi mở miệng nói: “Anh chỉ nghĩ thầm muốn em học được kiên cường, học được cách kiên trì giữ sự lựa chọn của mình cho nên không mở miệng an ủi em, là anh không đúng”.
Dưới chân cô như bị rót chì, bước chân cũng bất động.
“Sợ mình nghe được em kêu đau vài lần, sẽ không nhịn được dao động, không nhịn được mà vận dụng quan hê để đưa em về, cho nên dứt khoát không gọi cả điện thoại cho em, là anh không đúng”.
Nét mặt của cô ngốc trệ, tâm tình không biết đi hay không. Lúc này cô đưa lưng về phía anh, anh không thấy được bộ dạng ngốc này của cô.
“Xem nhẹ tâm tình của em, coi em trở thành đứa nhỏ cần người hướng dẫn, mà ngay cả một câu an ủi anh cũng keo kiệt, là anh không đúng”.
Giọng của Cố Chi kéo dài trong không gian hành lang, vừa trầm thấp lại nhẹ nhàng, còn mang theo một chút tiếng vọng như đến từ một nơi rất xa.
Anh dừng một chút rồi nói: “Nhưng mà từ đầu tới cuối anh đều để em trong lòng, không lúc nào bỏ qua. Quan tâm quá sẽ bị loạn, hôm nay anh đã hiểu được ý của những lời này rồi”.
Anh nhìn cô bé đứng ngốc cách đó vài mét, ngọn đèn trên đỉnh đầu kéo bóng của cô rất dài rất dài, cũng khiến cô có vẻ có vài phần cô đơn.
Sau đó Thư Tình chậm rãi xoay người lại, con mắt hồng hồng trừng anh, “Ai cần anh quan tâm em? Ai cần anh dẫn dắt em? Ai cần anh ở trước mặt em chỉ làm thầy giáo hả? Không an ủi em thì thôi đi, lại còn hiểu lầm em hối hận vì lựa chọn của mình, để em một mình ở trên cao nguyên cô đơn không ai an ủi không ai quan tâm, anh ——”.
Cố Chi bước thêm vài bước, bàn tay đặt lên vết máu trên môi cô, nhiệt độ ngón tay rõ ràng không để bị phỏng lại khiến giọng nói cô dừng lại, rốt cuộc không nói ra lời.
Anh nói như phàn nàn, như nỉ non, nhìn cô, “Anh cũng nhận anh sai rồi, em còn muốn anh thế nào nữa?”.
Đó là vẻ mặt như chơi xấu, vẻ mặt đến từ thầy Cố cao cao tại thượng, thành công làm Thư Tình chấn động.
Đúng lúc đó, giáo viên phụ trách công tắc nguồn điện đang ở phòng điều khiển đóng tất cả nguồn điện ở khu nhà học, dường như là trong nháy mắt, cả hành lang chìm trong bóng tối.
Thư Tình bị kinh hách một chút, theo bản năng cô nhích lại gần chỗ Cố Chi, không một bóng người ở khu nhà học, chỉ có bóng của hai người họ.
Tay Cố Chi từ từ vòng quanh eo cô, dùng giọng nói rất nhẹ rất nhẹ nói bên tay cô: “Đã tức đủ chưa?”.
Mặt Thư Tình cũng bắt đầu nóng lên, cô âm thầm thấy may mắn vì trong bóng tối anh không nhìn thấy mặt cô.
“Nếu như em tức đủ rồi vậy thì đừng động đậy”. Anh nhẹ nhàng nói với cô, giọng như như xen lẫn thuật thôi miên khiến người ta không thể động đậy.
Đã bao lâu rồi anh mới ăn nói khép nép, nói xin lỗi? Thư Tình ngốc nghĩ, vì vậy quả thật cô cũng không lộn xộn.
Thời gian yên tĩnh như bị kéo dài vô hạn, ngay lúc cô cảm thấy khoảng cách hai người càng ngày ngày gần, càng ngày càng gần thì một ánh đèn pin đột nhiên soi tới, cuối hành lang truyền tới giọng của Tần Khả Vi: “Này, hai người! Khu nhà học sắp đóng cửa rồi! Mau chạy ra đây!”.
Thư Tình giống như bị điện giật, nhanh chóng nhảy ra sau một bước, khuôn mặt đỏ bừng sợ rằng không nói rõ được, sau đó lúng túng bước nhanh về phía Tần Khả Vi.
Khóe môi Cố Chi khẽ cong lên, cánh tay vốn đặt trên eo cô nhưng vì con mồi thoát mất nên cũng tự động rũ xuống, trong mắt toát ra không biết là anh mắt tiếc nuối hay là vui mừng vì còn nhiều thời gian.
Trong điện thoại di dộng vẫn còn giữ tin nhắn của Lý Tuyên Nhiên: Em trai à, Đảng và quốc gia đã dạy chúng ta, đàn ông phải tự cường, vì yêu phải đầu hàng, có được bạn gái dựa vào lừa gạt, ngẫu nhiên sủng một chút. Nhưng khiến cho long thành phi tương tại eon baby don’t be shy!
(Long thành phi tương: chỉ những tướng sĩ dũng manh ở biên cảnh của triều Đường. Long thành ở triều đường, giờ là chốt hiểm yếu ở vùng biên cương của triều Đường, phi tướng chỉ tướng sĩ dũng mãnh. Những mãnh tướng phòng ngự kẻ địch ở chốt hiểm yếu ở biên cương được gọi là “Long thành phi tương”)
Cố Chi vô cùng phỉ nhổ chi tiết không hề văn hò gì đó, nhưng đến thực tế thì lại hoàn toàn quán triệt lời dặn của vị bác sĩ thú y nào đó.
Anh nhìn bóng lưng Thư Tình chạy trối chết, ánh mắt nhu hòa vài phần.
Thỉnh thoảng đầu hàng... hình như cũng không tệ lắm.
Sau khi trở về thành phố A, trận cãi vã nhỏ lần đầu của hai người dường như rơi xuống.
Có đôi khi Thư Tình nhớ tới sẽ cảm thấy mình rất không có cốt khí, nên tranh mặt mũi về sau thì không tranh, bị Cố Chi ăn sít sao, nhưng một câu nói của Tần Khả Vi đánh cô về nguyên hình, “Lúc yêu đương ai còn cần mặt mũi? Bởi vì cãi nhau, hai người một mực chiến tranh lạnh, tớ lại muốn xem người khó chịu muốn chết là cậu hay là thầy ấy!”.
Thư Tình lặng yên suy nghĩ, thầy Cố là người tâm địa sắt đá, là Pháp Hải ngàn năm chuyển thế, người chết trước nhất định là cô.
Vậy thì vui rồi.
Mà khi thực tập kết thúc, vấn đề vào nghề cũng bắt đầu phức tạp với rất nhiều học sinh năm tư.
Cố Chi hỏi sau này Thư Tình muốn làm cái gì, Thư Tình mờ mịt. Trong thời kỳ học sinh chuyên ngành tiếng Anh khắp nơi, nếu muốn trổ hết tài năng tìm một công việc tốt đúng là không dễ.
Cô nghĩ nghĩ, “Hay là em học nghiên cứu sinh? Học nghiên cứu sinh sẽ không lo lắng chuyện công việc nữa”.
“Học ở đâu?”.
“Trường chúng ta”.
Cô nghĩ, ít nhất trong thời gian hai năm học nghiên cứu sinh, cô có thời gian hiểu rõ và lo lắng về tương lai muốn gì, còn có, học nghiên cứu sinh ở trường... cô còn có thể tiếp tục ở bên cạnh Cố Chi.
Mấy tháng trước khi thi nghiên cứu sinh, trường bắt đầu thông báo về việc bảo vệ đề tài, danh sách bảo vệ có mười hai người, dựa theo thành tích bình thường với kinh nghiệm công tác ở trường để phân phối, người được chọn không cần tham gia cuộc thi lên nghiên cứu sinh, có thể trực tiếp ở lại trường hoặc xin học nghiên cứu sinh ở đại học tốt hơn.
Thành tích bài chuyê ngành khá tốt, kinh nghiệm hoạt động ở trường cũng đầu đủ, theo lý thuyết có thể xin bảo vệ đề tài, hơn nữa có cơ hội trúng tuyển lớn.
Cô thương lượng với Cố Chi, quyết định tranh thủ vào danh sách bảo vệ nghiên cứu, miễn phải ôn tập mấy tháng. Chỉ tiếc người xưa có câu nói rất hay: Đời người có tám, chín phần mười không được như ý.
Chuyện không như ý không phải là cô không thể xin danh sách bảo vệ nghiên cứu sinh, mà khi danh sách đó đến thì cô gặp một đại nạn lần đầu từ khi học đại học đến nay.
Tai nạn cũng không phải phát sinh trong một ngày mà là do vài chuyện nhỏ không liên quan đến nhau gây ra, sau đó rốt cuộc tạo thành vụ nổ lớn.
Chuyện thứ nhất là Lưu Tư đến tham gia phỏng vấn nghiên cứu sinh chuyên ngành sư phạm, đương nhiên sẽ liên hệ với Thư Tình và Tần Khả Vi. Khi ba người ngồi ăn cơm cùng chỗ tại căn tin, bên cạnh là mấy người ở cùng phòng ngủ với Thư Tình.
Lưu Tư đang dùng cơm, đột nhiên hỏi một câu: “Ôi chao, Thư Tình, bạn trai cậu đâu?”.
Các bạn cùng phòng đồng thời dừng lại.
Thư Tình còn chưa kịp ngăn cản Lưu Tư, cô ấy lại hỏi vấn đề thứ hai: “Anh ấy đang làm gì? Tớ không không lầm thì anh ấy gọi là Cố Chi phải không?”.
Trong nháy mắt, Thư Tình thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn các bạn trong phòng.
Chuyện thứ hai là Thư Tình giải thích quan hệ của mình với Cố Chi cho các bạn trong phòng, sau đó khuyên can cầu xin mãi mới được tha thứ, cứ nghĩ rằng chuyện này rốt cuộc chấm dứt, chỉ tiếc khi cô chưa phát hiện ra, lời đồn dãi bắt đầu lan ra xung quanh với tốc độ kinh người.
Nhưng phần lớn chỉ là lời nói vô căn cứ, dù sao thời gian trước còn có người nói Cố Chi và chủ nhiệm Hà yêu nhau mà, người nổi tiếng thì nhiều thị phi, cho nên lời đồn đãi này không hình thành sóng to gió lớn gì.
Chuyện thứ ba là phụ đạo viên tìm Thư Tình nói chuyện lần thứ nhất, nói là gần đây trường học có giữ nguyên cứu sinh ở lại trường làm phụ giảng, nếu như Thư Tình thuận lợi bảo vệ nghiên cứu sinh ở trưởng, có thể tranh thủ để tương lại làm phụ giảng.
Chuyện đó là chuyện tốt, nhưng mà lúc đó Cố Chi vừa mới đến văn phòng tìm phụ đạo viên đưa tài liệu hội nghị, phụ đạo viên nói với anh chuyện này, Cố Chi nhẹ gật đầu, “Cơ hội khó có, có thể tranh thủ”.
Lời này đúng là lời phụ đạo viên nói với Thư Tình, vốn chỉ là một câu nói khách quan, không ngờ lại bị một bạn học đứng ở cửa nghe thấy, liên tưởng đến lời đồn mấy ngày nay, sau đó lại thấy bóng lưng Cố Chi nói chuyện với phụ đạo viên, nữ sinh khoa tiếng Pháp vẻ mặt bức tạp nhìn chằm chằm Thư Tình, vội vàng rời khỏi văn phòng.
Mà việc cuối cùng là hai tháng sau, danh sách bảo vệ được dán lên, tên Thư Tình hiể hách đứng trong hàng ngũ đó.
Theo lý thuyết cho dù phụ đạo viên thích cô, cũng không thể làm giả thành tích, cùng lắm thê một chút vào thành tích hoạt động, nhưng thành tích học tập thật sự là do Thư Tình cố gắng.
Tiếc là cô vui không được nửa ngày, đại nạn kia rốt cuộc cực kỳ căng thẳng.
“Cậu biết không? Thư Tình của chuyên ngành Tiếng Anh dựa vào quan hệ không rõ với thầy Cố, tạo áp lực cho phụ đạo viên, lấy được tư cách bảo vệ đề tài nghiên cứu sinh”.
Lời editor: Sóng gió tới rồi... Chương càng ngày càng dài ra, người lười như tôi phải làm sao đây.....
/81
|