Phiên ngoại ba
Một tháng lại một tháng qua đi.
“Vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông” Dư Tễ Đan vẫn như cũ, vẫn không có em bé cùng Lý Mính Hưu.
Vẻ mặt Dư Tễ Đan đưa đám trở lại phòng ngủ, mặc kệ Lý Mính Hưu ôm cô, gọi cô thế nào, cô đều ngơ ngác ngồi ở mép giường, không nói một lời, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm que thử thai trong tay, thở dài.
Lý Mính Hưu ngó mắt nhìn que thử thai. Người khác không biết, nhưng trong lòng anh biết rõ ràng, Dư Tễ Đan căn bản không có khả năng mang thai.
Anh vội vàng ôm lấy cô, khuyên giải an ủi nói: “Còn không phải chỉ là mang thai thôi sao, em không cần áp lực quá lớn, hai chúng ta đều còn trẻ tuổi, em bé sớm muộn gì cũng sẽ có. em không cần gây áp lực cho mình, lần trước bác sĩ nói em không cần phải khẩn trương, chỉ cần bảo trì tốt tâm tình không phải sao?”
Ai……
Dư Tễ Đan ở trong lòng anh không ngăn được thở dài.
Em bé sớm muộn gì cũng sẽ có……
Lý Mính Hưu nói so với uống nước còn nhẹ nhàng, bọn họ nỗ lực một năm rưỡi, em bé của bọn họ đâu?
“Tễ Đan……”
“Đan Đan……”
“Vợ……”
Cho dù Lý Mính Hưu nói như thế nào, từ ngữ biến đổi đa dạng mà kêu Dư Tễ Đan, cô vẫn ngơ ngác mà nhìn que thử thai, nhấc không nổi một chút hứng thú gì.
Thấy bộ dạng “Bảy hồn đi năm hồn ở” của Tễ Đan, trong lòng Lý Mính Hưu không thể chịu được: “Đan Đan ngoan, em ngàn vạn đừng tự bế …… Có vấn đề gì em nói cho anh biết, anh nhất định sẽ giúp em giải quyết……”
Nghe được Lý Mính Hưu hứa hẹn, Dư Tễ Đan lập tức đỏ hốc mắt, cô chậm rì mà nâng tầm mắt lên —— từ khi bắt đầu tới nay cảm xúc luôn bị áp lực, cô rất muốn phát tiết tất cả ra ngoài, chỉ là……cô có lý do gì phát tiết đối với Lý Mính Hưu đâu? Bởi vì anh là chồng cô? Bởi vì anh yêu cô? Cô cũng quá cậy vào sự nuông chiều mà kiêu hãnh rồi...
Cô nhẫn nhịn, âm thầm khóc nức nở oán trách: “Anh biết rõ còn cố hỏi. anh biết rõ hiện tại em đang buồn cái gì……anh giúp em giải quyết được sao? Con của em, em muốn con của em… anh căn bản không có biện pháp giúp em giải quyết ……”
Càng về sau nói càng không được, càng về sau nói càng bùng nổ.
Lý Mính Hưu: “…………”
Sao anh có thể không có biện pháp giải quyết chứ?
Bản thân anh …… Chính là đầu sỏ gây tội chuyện này mà……
Anh không muốn có em bé.
Ý tưởng này trong đầu anh trước sau đều như vậy.
Anh cùng Dư Tễ Đan, hai người đã trải qua những thay đổi của cuộc đời, dây dây dưa dưa nhiều năm như vậy, lao lực trăm cay ngàn đắng mới tu thành chính quả như vậy.
Ông trời cũng hiểu được anh nhiều năm như vậy trải qua thế nào.
Ở đêm khuya yên tĩnh —— anh ở trong biệt thự nào đó, hoặc là ở sau song sắt nào đó —— anh một thân một mình, trằn trọc mà nhớ cô.
Anh cứ cô đơn như vậy mà nhớ đến cô.
Mấy ngàn đêm.
Rốt cuộc, anh có được cô, cô trở thành vợ của anh, nhưng bi kịch của anh còn tiếp tục: Thấy được mà ăn không được.
Vượt năm ải, chém sáu tướng, trải qua đủ loại mài giũa, anh mới đem suy nghĩ mấy ngàn ngày đêm của anh ngậm, một ngụm, một ngụm mà ăn...
Hạnh phúc vừa mới bắt đầu, cô lại nói muốn có em bé?
“Em bé” kia cũng không phải chỉ là hai chữ đơn giản.
Mười tháng hoài thai, ở cữ, thân thể thời kỳ dưỡng bệnh……
Chỉ là đơn giản tính thời gian này thôi da đầu của anh đã tê dại —— quả thực so với việc anh ngồi xổm 6 năm trong ngục giam thì việc này còn hơn cả tra tấn, nghĩ thôi đã thấy đau khổ rồi!
Sau lại vì Dư Tễ Đan phải bồi bổ thân thể, xúc cảm kia …… Nói anh cuồng si cũng không quá!
Chỉ là trong đầu Lý Mính Hưu suy nghĩ một chút, xúc cảm kia liền phảng phất từ đầu ngón tay truyền đến đầu dây thần kinh của thân thể anh.
Nhưng hiện tại…… anh ý thức được chính mình đã chơi đùa quá trớn.
Dư Tễ Đan mong có con bao nhiêu, thân thể của cô cùng tinh thần cũng đã tràn đầy áp lực.
Việc này, là anh quá ích kỷ rồi.
Đúng vậy. Dư Tễ Đan sẽ không mang thai —— về điểm này, trong tròng Lý Mính Hưu biết rõ.
Chuyện vợ chồng, Dư Tễ Đan tương đối bảo thủ, cô vội vàng muốn có em bé, cô muốn Lý Mính Hưu phối hợp với cô, cô cũng tuyệt đối sẽ không hùa theo anh làm những trò điên rồ ở trên giường, luôn luôn là anh trêu đùa cô, lăn qua lộn lại..
Như vậy là “không công bằng”, Lý Mính Hưu muốn động tay động chân thay đổi quả thực dễ như trở bàn tay.
Hiện tại ——
Anh đau lòng, Dư Tễ Đan đau lòng, anh thống khổ Dư Tễ Đan thống khổ.
Điều đó khiến cho anh vô cùng hối hận ——
“Sẽ có thôi.” Lý Mính Hưu ôm Dư Tễ Đan ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng Dư Tễ Đan, trấn an cô, “Chúng ta sẽ nhanh có em bé mà, anh nhất định sẽ giữ lời.”
***
Mỗi tháng khi biết được không có thai, Dư Tễ Đan đều sẽ khó chịu một phen.
Nhưng khó chịu qua đi, sinh hoạt vẫn tiếp tục, cô vẫn sẽ tiếp tục một vòng tuần hoàn mới.
Đến nỗi Lý Mính Hưu thấy……
Các phương diện khác cũng giống như lúc trước, không có biến hóa gì quá lớn.
Đảo mắt thời gian qua đi.
Vừa vặn cũng là chủ nhật.
Trước giờ cơm trưa, Lý Mính Hưu cùng Dư Tễ Đan đi ra ngoài gặp một vị thương nhân vùng Trung Đông, mặc dù trước mặt là những món ăn mê hoặc lòng người, nhưng Dư Tễ Đan cũng không ăn uống gì.
Cô tùy tiện ăn mấy món nhẹ rồi đi ra phía sô pha ngồi.
Tuy rằng là cuối mùa xuân đầu mùa hạ, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái —— không ăn uống, không nói, cả người còn mệt mỏi.
Hơn nữa loại bệnh này giằng co mới có vài ngày.
Có phải cô bị bệnh không nhỉ?
Hẳn là nên đi bệnh viện xem sao, nhưng trong lúc đang nghĩ ngợi, cô đã nằm nghiêng ở trên sô pha mà ngủ rồi.
Lý Mính Hưu gọi tài xế tới, đưa Dư Tễ Đan đi đến nhà ông bà.
Chú thím cùng vợ chồng son Dư Giang nguyệt đều ở đó.
Người một nhà nói nói cười cười.
Nhưng buổi tối Dư Tễ Đan vẫn ăn uống không ngon, khi thím hai đem tới vài cái bánh cô cũng chỉ ăn miếng nhỏ.
Thím Hai lo lắng hỏi: “Tễ Đan, con sao vậy?”
“Không có việc gì……” Dư Tễ Đan cười một chút, “Có thể là bởi vì thời tiết thay đổi, hiện tại giống như không có mùa xuân, mùa đông qua đi đảo mắt chính là mùa hè, đổi mùa quá nhanh, khiến con khó thích nghi thôi.”
Vừa nghe Dư Tễ Đan bị bệnh,chú Hai lập tức hỏi: “Đi bệnh viện chưa?”
“Chưa ạ, vụ án ngày hôm qua phải tăng ca kết án, hôm nay hơi trễ, qua hai ngày nữa, lúc không có việc gấp con xin nghỉ nửa ngày đi bệnh viện khám thử ——”
“Đã lớn như vậy!” mặt chú Hai nghiêm túc, “ con và Mính Hưu đều lớn rồi, đừng làm chúng ta lo lắng.”
Ai……
Già đầu rồi
Cơm chiều qua đi, Dư Tễ Đan cùng người nhà nói chuyện trong chốc lát, Lý Mính Hưu liền tới đón cô.
Chú thím đem tình huống buổi tối của Dư Tễ Đan nói cho Lý Mính Hưu, cũng dặn dò hắn nhớ đưa cô đi bệnh viện xem xét một chút, lúc sau bọn họ liền rời đi.
Xe chạy về nhà ——
Vốn dĩ tâm tình không tồi, Lý Mính Hưu vừa thấy trong tủ lạnh còn dư lại một ít đồ ăn.
Anh chuẩn bị cơm cho cô.
Lại nhớ đến lời của chú thím vừa rồi nói, buổi tối cô cũng chưa ăn đâu……
Sinh bệnh?
Bệnh gì?
Ấn đường Lý Mính Hưu nhíu chặt.
Lúc này Dư Tễ Đan đi vào phòng bếp, từ phía sau nhẹ nhàng ôm vòng eo Lý Mính Hưu, dùng cằm cọ vào lưng anh một chút: “buổi tối anh chưa ăn cơm sao?”
“Chưa ăn.” Lý Mính Hưu đúng sự thật trả lời.
“Đi lâu như vậy sao anh lại không ăn cơm?”
Khóe mắt Lý Mính Hưu có vài tia sáng hướng về phía bên phải, có thể nhìn thấy đầu của Dư Tễ Đan thò ra một ít, mắt to chớp chớp: “buổi tối sao em cũng chưa ăn, nếu không anh đút em ăn? Bữa trưa dư lại nhiều, hâm nóng là có thể ăn rồi”
Gãi đúng chỗ ngứa, cầu mà không được đâu.
Khi Lý Mính Hưu bưng đồ ăn đi đến nhà ăn, thì nhìn thấy Dư Tễ Đan đang bày biện chén đũa.
Mới vừa ngồi xuống, Lý Mính Hưu theo thói quen mà gấp hào cho Dư Tễ Đan ……
Dư Tễ Đan luôn luôn ngồi đối diện với anh, nay lại chạy tới ngồi xuống kế bên anh.
Lý Mính Hưu: Thụ sủng nhược kinh.
Lý Mính Hưu vừa bóc xong một con hào, Dư Tễ Đan liền tự nhiên mà dựa trên người Lý Mính Hưu, cũng nghe không ra là mệnh lệnh hay là thỉnh cầu, tóm lại cô nói:
“Cho em.”
Vừa lúc vốn dĩ Lý Mính Hưu cũng định cho cô, đút hàu vào miệng Dư Tễ Đan.
Dư Tễ Đan cảm thấy mỹ mãn mà ăn xong một ngụm, còn nói thêm: “Lấy chp em cá hấp kia đi.”
Lý Mính Hưu: đút ăn.
“Cánh gà nữa.”
Lý Mính Hưu: Làm theo làm theo.
“Lấy cơm cho em nữa.”
Lý Mính Hưu: “…………”
Vợ hôm nay có gì lạ lắm nha!
Tuy rằng nói ngày thường anh cũng đút cho cô ăn, đương nhiên cô cũng đút cho anh, nhưng cô từ trước tới nay không giống như cô bây giờ, chủ động làm nũng, bảo anh đút này đút kia, thậm chí một muỗng cơm anh cũng đút cho cô……
Cùng lắm Lý Mính Hưu chỉ cam tâm tình nguyện, không nói hai lời liền bưng bát cơm bắt đầu đút cho vợ.
Chỉ ăn hai ba miếng, dạ dày Dư Tễ Đan liền đau đớn, cô đẩy tay Lý Mính Hưu ra nghiêng mặt nôn khan vài cái.
Lý Mính Hưu lập tức ngơ ngẩn.
“Mỗi khi gặp lúc đổi mùa thân thể lại bị như vậy, có thể do ngày hôm qua, La Đông Lỗi trở về với đống tang vật kia, sặc mùi người chết kia, em lúc ấy cũng nôn, khiến cho em cơm chiều đều không muốn ăn luôn.”
—— ngày hôm qua tăng ca kết án, tới khuya Dư Tễ Đan mới về nhà, ăn cơm chiều ở đồn công an cùng các đồng sự.
Lý Mính Hưu bình tĩnh buông bát cơm xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Dư Tễ Đan, gọi tên cô: “Tễ Đan.”
“Sao vậy anh?”
Lý Mính Hưu với nét mặt không đổi mà thả ra một giọng đầy thẹn thùng——
“Tháng này em không có sao?”
“…………” Dư Tễ Đan mông lung một chút, “Không, đã trễ ba ngày rồi.”
Lý Mính Hưu bị Dư Tễ Đan làm cho buồn cười, anh nhéo nhéo chóp mũi cô, “Nếu không phải có lúc thời kỳ tuyệt đối an toàn, vậy hẳn có lúc thời không an toàn rồi, dạo này lại không phải trực ban ở đồn công an, định ngày chuẩn xác như vậy, mang thai cũng không biết lúc nào, hết thảy đều có khả năng, mau đi ——”
Dư Tễ Đan lo sợ bất an mà chạy nhanh vào phòng ngủ, cầm mấy cái hộp lại chạy vào phòng tắm.
Ở trước cửa phòng tắm chỉ vài phút ngắn ngủn.
Nhưng ngồi ở phòng khách, Lý Mính Hưu lại cảm thấy giống như đã trôi qua mấy thế kỷ vậy ……
Anh thật ra không hy vọng có em bé, anh chỉ nghĩ muốn cùng Dư Tễ Đan, chỉ hai người sống chung trong một thế giới, ít nhất mấy năm tới là thế.
Nhưng “muốn có em bé” là điều Dư Tễ Đan kỳ vọng từ trước đến nay.
Hai bên đều khó, cuối cùng anh cũng chỉ biết chờ đợi.
Cửa phòng tắm chậm rãi mở ra ——
Lý Mính Hưu sải bước đi tới.
Anh vừa định há mồm hỏi “Kết quả thế nào?”, nhưng mà khi nhìn thấy Dư Tễ Đan, lời nói đến bên miệng, cũng không cần hỏi.
Dư Tễ Đan khóc rồi lại cười, nhưng anh biết đó là nước mắt sự vui vẻ hạnh phúc.
Cô nhào vào lòng anh:
“Có! Em bé! Mính Hưu! Con của Chúng ta!”
Anh vững vàng mà đón lấy cô, một bên khẽ hôn gương mặt cô, một bên nhẹ giọng hỏi: “Vừa lòng chưa?”
Dư Tễ Đan gật đầu.
“Vui vẻ không?”
Dư Tễ Đan dùng sức gật đầu.
“Vậy là tốt rồi ——”
Cô vui vẻ vừa lòng là đủ rồi, anh thậm chí cảm thấy chỉ cần có thể nhìn gương mặt tươi cười của cô, từ “Cẩm y ngọc thực” lập tức lui về “Ăn chay niệm phật” cũng không có gì là thống khổ gian nan.
Anh có thể cùng cô chờ đợi.
Chờ đợi “kết tinh tình yêu” của bọn họ ra đời.
***
Từ lúc Dư Tễ Đan thành công mang thai, cả nhà đều tiến vào trạng thái “canh gác”.
Lý Mính Hưu tuy rằng tuổi không lớn, nhưng lại trải qua tôi luyện nhiều từ cuộc sống, anh đã từng đứng ở đỉnh cao hô mưa gọi gió, cũng từng bị dẫm xuống bùn đất như cỏ dại dưới chân người, cái gì phập phập phồng phồng thị thị phi phi, nhiều trường hợp khác anh đều gặp qua không ít.
Nhưng nay lại là lần đầu tiên trải qua chuyện đại sự mang tên: “Vợ mang thai”.
Quả là kinh nghiệm tay mơ!
Lên mạng tra, làm người khó mà tin được.
Đi cố vấn cấp dưới, chạy không thấy bóng người.
Cũng may trời không tuyệt đường người, anh cùng hai người là – em trai anh và Thạch tổng đều đã làm ba ba rồi nha.
Người thứ nhất, em trai anh, Lý Đường Chu.
Lý Đường Chu nhún vai: “Mang thai sao, phải tìm mấy bảo mẫu để ngừa vạn nhất, nhưng anh vẫn nên động tay, đừng để bảo mẫu làm hết, không phải vì lý do gì to tát, chỉ là vợ và con anh, giao cho người khác vẫn không yên tâm, tốt nhất là chính anh làm……”
"Phụ nữ khi Mang thai thường mẫn cảm yếu ớt, chúng ta thân là chồng, nhất định phải cho bọn họ mười phần cảm giác an toàn, muốn mỗi ngày trước khi ngủ đều phải biểu đạt tình yêu, rốt cuộc vợ anh là mang thai tự nhiên, tuy rằng bất ngờ, nhưng mỗi ngày anh đều phải nói anh yêu cô ấy……”
“Thời điểm Hải âm mang thai không thể đắc tội, ăn uống cũng không tồi, mỗi ngày cô ấy đều ăn rất nhiều. chịu tội lại chính là chúng ta đó…………”
“Anh trai, thời khắc khảo nghiệm năng lực tự khống chế của anh tới rồi!”
Lý Mính Hưu: “…………”
Người thứ hai, đồng bọn trong mấy thương vụ với Lý Mính Hưu, Thạch Tấn Lâu.
Thạch Tấn Lâu cười như không cười mà đẩy đẩy mắt kính: “chuẩn bị bạo lực đi.”
Lý Mính Hưu khó hiểu mà “A, “Không thể nào, ngày thường còn không dám mạnh tay, mang thai sao có thể đánh chứ?”
Thạch Tấn Lâu sửa sửa cà vạt, ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua thấu kính trở nên nhu hòa rất nhiều, anh vẫn là một bộ dáng cười như không cười: “Anh Lý nói đùa, sao có thể là anh chứ? Tôi nói là —— quý phu nhân sẽ bạo lực gia đình với anh đấy.”
Lý Mính Hưu: “…………”
Anh hoàn toàn không nghĩ ra được cái gọi là “Dư Tễ Đan sẽ bạo lực gia đình với anh” sẽ như thế nào……
“Anh……” Lý Mính Hưu lập tức như ý thức được cái gì, “Anh Thạch, chẳng lẽ quý phu nhân trong lúc đang mang thai …… đã đánh anh?”
Thạch Tấn Lâu không sao cả mà cười: “cô ấy khi mang thai tâm tình không tốt, cũng đánh vài cái, không chỉ đóng cửa lại khi dễ, còn khi dễ mọi lúc mọi nơi cơ! Dù sao đánh cũng không chết, cô ấy cũng không muốn đánh chết anh. Dù sao cũng là người của mình mà, chừng nào một ngày nào đó cô ấy muốn đi ra ngoài bạo hành người đàn ông khác, đó mới là tận thế, đến lúc đó cho dù chúng ta tự sát trước mặt họ cũng không thay đổi được gì đúng không?”
Lý Mính Hưu: “…………”
Dù sao đánh cũng không chết…………
Hai vợ chồng này cũng kích thích quá đi!
“…………” Lý Mính Hưu thanh giọng, “Ngại quá, anh Thạch, tôi chưa bao giờ khi dễ vợ mình.”
“Phải không?” âm cuối của Thạch Tấn Lâu có chút cao gầy, cười đến vẻ mặt ái muội, “anh không ‘ khi dễ ’ cô ấy, đứa bé trong bụng cô ấy là từ đâu ra?”
Lý Mính Hưu: “…………”
***
Sự thật chứng minh, Lý Mính Hưu thuộc về trường phái cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.
Bởi vì Dư Tễ Đan không phải Bùi Hải Âm, cũng không phải Lâm Niên Niên, cô chính là Dư Tễ Đan.
bệnh trạng của cô khi mang thai khác với hai người kia như trời với đất ——cô vừa không muốn ăn, cũng không muốn đánh anh.
Cô là thích làm nũng.
Trước kia hai người rất giống trẻ con, giờ thì không thể chữa được nữa rồi.
Lý Mính Hưu không đút, cô sẽ không muốn ăn cơm.
Lý Mính Hưu không ôm, sẽ không ngủ.
Tuy rằng anh đang trong phúc cũng biết hưởng phúc, nhưng cái “Phúc khí” này nó cũng quá tràn đầy khiến anh khó mà cự tuyệt……
Hơn nửa đêm, đột nhiên cô lay anh tỉnh, “Mính Hưu, em muốn ăn kem ly ~”
Lý Mính Hưu phải lập tức đi ra ngoài nghĩ cách mua kem ly cho cô.
Người khác làm cô sẽ không ăn.
Chuyên môn hành anh, tuyệt đối không hành người khác!
Dư Tễ Đan mang thai mười tháng, ước chừng béo thêm vài vòng, nhưng Lý Mính Hưu lại gầy mười ký.
Lý Mính Hưu đưa Dư Tễ Đan vào phòng sinh.
Chờ đến thời điểm đứa bé của bọn họ cất tiếng khóc chào đời, rốt cuộc Lý Mính Hưu bỗng giác ngộ, thời gian mang thai của Dư Tễ Đan, vì sao cô lại biến thành như vậy ——
Trở nên nũng nịu, khó hầu hạ, hoàn toàn là biểu hiện của “Tiểu công chúa”.
Bởi vì ——
Đó là tiểu công chúa của họ…
Một tháng lại một tháng qua đi.
“Vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông” Dư Tễ Đan vẫn như cũ, vẫn không có em bé cùng Lý Mính Hưu.
Vẻ mặt Dư Tễ Đan đưa đám trở lại phòng ngủ, mặc kệ Lý Mính Hưu ôm cô, gọi cô thế nào, cô đều ngơ ngác ngồi ở mép giường, không nói một lời, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm que thử thai trong tay, thở dài.
Lý Mính Hưu ngó mắt nhìn que thử thai. Người khác không biết, nhưng trong lòng anh biết rõ ràng, Dư Tễ Đan căn bản không có khả năng mang thai.
Anh vội vàng ôm lấy cô, khuyên giải an ủi nói: “Còn không phải chỉ là mang thai thôi sao, em không cần áp lực quá lớn, hai chúng ta đều còn trẻ tuổi, em bé sớm muộn gì cũng sẽ có. em không cần gây áp lực cho mình, lần trước bác sĩ nói em không cần phải khẩn trương, chỉ cần bảo trì tốt tâm tình không phải sao?”
Ai……
Dư Tễ Đan ở trong lòng anh không ngăn được thở dài.
Em bé sớm muộn gì cũng sẽ có……
Lý Mính Hưu nói so với uống nước còn nhẹ nhàng, bọn họ nỗ lực một năm rưỡi, em bé của bọn họ đâu?
“Tễ Đan……”
“Đan Đan……”
“Vợ……”
Cho dù Lý Mính Hưu nói như thế nào, từ ngữ biến đổi đa dạng mà kêu Dư Tễ Đan, cô vẫn ngơ ngác mà nhìn que thử thai, nhấc không nổi một chút hứng thú gì.
Thấy bộ dạng “Bảy hồn đi năm hồn ở” của Tễ Đan, trong lòng Lý Mính Hưu không thể chịu được: “Đan Đan ngoan, em ngàn vạn đừng tự bế …… Có vấn đề gì em nói cho anh biết, anh nhất định sẽ giúp em giải quyết……”
Nghe được Lý Mính Hưu hứa hẹn, Dư Tễ Đan lập tức đỏ hốc mắt, cô chậm rì mà nâng tầm mắt lên —— từ khi bắt đầu tới nay cảm xúc luôn bị áp lực, cô rất muốn phát tiết tất cả ra ngoài, chỉ là……cô có lý do gì phát tiết đối với Lý Mính Hưu đâu? Bởi vì anh là chồng cô? Bởi vì anh yêu cô? Cô cũng quá cậy vào sự nuông chiều mà kiêu hãnh rồi...
Cô nhẫn nhịn, âm thầm khóc nức nở oán trách: “Anh biết rõ còn cố hỏi. anh biết rõ hiện tại em đang buồn cái gì……anh giúp em giải quyết được sao? Con của em, em muốn con của em… anh căn bản không có biện pháp giúp em giải quyết ……”
Càng về sau nói càng không được, càng về sau nói càng bùng nổ.
Lý Mính Hưu: “…………”
Sao anh có thể không có biện pháp giải quyết chứ?
Bản thân anh …… Chính là đầu sỏ gây tội chuyện này mà……
Anh không muốn có em bé.
Ý tưởng này trong đầu anh trước sau đều như vậy.
Anh cùng Dư Tễ Đan, hai người đã trải qua những thay đổi của cuộc đời, dây dây dưa dưa nhiều năm như vậy, lao lực trăm cay ngàn đắng mới tu thành chính quả như vậy.
Ông trời cũng hiểu được anh nhiều năm như vậy trải qua thế nào.
Ở đêm khuya yên tĩnh —— anh ở trong biệt thự nào đó, hoặc là ở sau song sắt nào đó —— anh một thân một mình, trằn trọc mà nhớ cô.
Anh cứ cô đơn như vậy mà nhớ đến cô.
Mấy ngàn đêm.
Rốt cuộc, anh có được cô, cô trở thành vợ của anh, nhưng bi kịch của anh còn tiếp tục: Thấy được mà ăn không được.
Vượt năm ải, chém sáu tướng, trải qua đủ loại mài giũa, anh mới đem suy nghĩ mấy ngàn ngày đêm của anh ngậm, một ngụm, một ngụm mà ăn...
Hạnh phúc vừa mới bắt đầu, cô lại nói muốn có em bé?
“Em bé” kia cũng không phải chỉ là hai chữ đơn giản.
Mười tháng hoài thai, ở cữ, thân thể thời kỳ dưỡng bệnh……
Chỉ là đơn giản tính thời gian này thôi da đầu của anh đã tê dại —— quả thực so với việc anh ngồi xổm 6 năm trong ngục giam thì việc này còn hơn cả tra tấn, nghĩ thôi đã thấy đau khổ rồi!
Sau lại vì Dư Tễ Đan phải bồi bổ thân thể, xúc cảm kia …… Nói anh cuồng si cũng không quá!
Chỉ là trong đầu Lý Mính Hưu suy nghĩ một chút, xúc cảm kia liền phảng phất từ đầu ngón tay truyền đến đầu dây thần kinh của thân thể anh.
Nhưng hiện tại…… anh ý thức được chính mình đã chơi đùa quá trớn.
Dư Tễ Đan mong có con bao nhiêu, thân thể của cô cùng tinh thần cũng đã tràn đầy áp lực.
Việc này, là anh quá ích kỷ rồi.
Đúng vậy. Dư Tễ Đan sẽ không mang thai —— về điểm này, trong tròng Lý Mính Hưu biết rõ.
Chuyện vợ chồng, Dư Tễ Đan tương đối bảo thủ, cô vội vàng muốn có em bé, cô muốn Lý Mính Hưu phối hợp với cô, cô cũng tuyệt đối sẽ không hùa theo anh làm những trò điên rồ ở trên giường, luôn luôn là anh trêu đùa cô, lăn qua lộn lại..
Như vậy là “không công bằng”, Lý Mính Hưu muốn động tay động chân thay đổi quả thực dễ như trở bàn tay.
Hiện tại ——
Anh đau lòng, Dư Tễ Đan đau lòng, anh thống khổ Dư Tễ Đan thống khổ.
Điều đó khiến cho anh vô cùng hối hận ——
“Sẽ có thôi.” Lý Mính Hưu ôm Dư Tễ Đan ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng Dư Tễ Đan, trấn an cô, “Chúng ta sẽ nhanh có em bé mà, anh nhất định sẽ giữ lời.”
***
Mỗi tháng khi biết được không có thai, Dư Tễ Đan đều sẽ khó chịu một phen.
Nhưng khó chịu qua đi, sinh hoạt vẫn tiếp tục, cô vẫn sẽ tiếp tục một vòng tuần hoàn mới.
Đến nỗi Lý Mính Hưu thấy……
Các phương diện khác cũng giống như lúc trước, không có biến hóa gì quá lớn.
Đảo mắt thời gian qua đi.
Vừa vặn cũng là chủ nhật.
Trước giờ cơm trưa, Lý Mính Hưu cùng Dư Tễ Đan đi ra ngoài gặp một vị thương nhân vùng Trung Đông, mặc dù trước mặt là những món ăn mê hoặc lòng người, nhưng Dư Tễ Đan cũng không ăn uống gì.
Cô tùy tiện ăn mấy món nhẹ rồi đi ra phía sô pha ngồi.
Tuy rằng là cuối mùa xuân đầu mùa hạ, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái —— không ăn uống, không nói, cả người còn mệt mỏi.
Hơn nữa loại bệnh này giằng co mới có vài ngày.
Có phải cô bị bệnh không nhỉ?
Hẳn là nên đi bệnh viện xem sao, nhưng trong lúc đang nghĩ ngợi, cô đã nằm nghiêng ở trên sô pha mà ngủ rồi.
Lý Mính Hưu gọi tài xế tới, đưa Dư Tễ Đan đi đến nhà ông bà.
Chú thím cùng vợ chồng son Dư Giang nguyệt đều ở đó.
Người một nhà nói nói cười cười.
Nhưng buổi tối Dư Tễ Đan vẫn ăn uống không ngon, khi thím hai đem tới vài cái bánh cô cũng chỉ ăn miếng nhỏ.
Thím Hai lo lắng hỏi: “Tễ Đan, con sao vậy?”
“Không có việc gì……” Dư Tễ Đan cười một chút, “Có thể là bởi vì thời tiết thay đổi, hiện tại giống như không có mùa xuân, mùa đông qua đi đảo mắt chính là mùa hè, đổi mùa quá nhanh, khiến con khó thích nghi thôi.”
Vừa nghe Dư Tễ Đan bị bệnh,chú Hai lập tức hỏi: “Đi bệnh viện chưa?”
“Chưa ạ, vụ án ngày hôm qua phải tăng ca kết án, hôm nay hơi trễ, qua hai ngày nữa, lúc không có việc gấp con xin nghỉ nửa ngày đi bệnh viện khám thử ——”
“Đã lớn như vậy!” mặt chú Hai nghiêm túc, “ con và Mính Hưu đều lớn rồi, đừng làm chúng ta lo lắng.”
Ai……
Già đầu rồi
Cơm chiều qua đi, Dư Tễ Đan cùng người nhà nói chuyện trong chốc lát, Lý Mính Hưu liền tới đón cô.
Chú thím đem tình huống buổi tối của Dư Tễ Đan nói cho Lý Mính Hưu, cũng dặn dò hắn nhớ đưa cô đi bệnh viện xem xét một chút, lúc sau bọn họ liền rời đi.
Xe chạy về nhà ——
Vốn dĩ tâm tình không tồi, Lý Mính Hưu vừa thấy trong tủ lạnh còn dư lại một ít đồ ăn.
Anh chuẩn bị cơm cho cô.
Lại nhớ đến lời của chú thím vừa rồi nói, buổi tối cô cũng chưa ăn đâu……
Sinh bệnh?
Bệnh gì?
Ấn đường Lý Mính Hưu nhíu chặt.
Lúc này Dư Tễ Đan đi vào phòng bếp, từ phía sau nhẹ nhàng ôm vòng eo Lý Mính Hưu, dùng cằm cọ vào lưng anh một chút: “buổi tối anh chưa ăn cơm sao?”
“Chưa ăn.” Lý Mính Hưu đúng sự thật trả lời.
“Đi lâu như vậy sao anh lại không ăn cơm?”
Khóe mắt Lý Mính Hưu có vài tia sáng hướng về phía bên phải, có thể nhìn thấy đầu của Dư Tễ Đan thò ra một ít, mắt to chớp chớp: “buổi tối sao em cũng chưa ăn, nếu không anh đút em ăn? Bữa trưa dư lại nhiều, hâm nóng là có thể ăn rồi”
Gãi đúng chỗ ngứa, cầu mà không được đâu.
Khi Lý Mính Hưu bưng đồ ăn đi đến nhà ăn, thì nhìn thấy Dư Tễ Đan đang bày biện chén đũa.
Mới vừa ngồi xuống, Lý Mính Hưu theo thói quen mà gấp hào cho Dư Tễ Đan ……
Dư Tễ Đan luôn luôn ngồi đối diện với anh, nay lại chạy tới ngồi xuống kế bên anh.
Lý Mính Hưu: Thụ sủng nhược kinh.
Lý Mính Hưu vừa bóc xong một con hào, Dư Tễ Đan liền tự nhiên mà dựa trên người Lý Mính Hưu, cũng nghe không ra là mệnh lệnh hay là thỉnh cầu, tóm lại cô nói:
“Cho em.”
Vừa lúc vốn dĩ Lý Mính Hưu cũng định cho cô, đút hàu vào miệng Dư Tễ Đan.
Dư Tễ Đan cảm thấy mỹ mãn mà ăn xong một ngụm, còn nói thêm: “Lấy chp em cá hấp kia đi.”
Lý Mính Hưu: đút ăn.
“Cánh gà nữa.”
Lý Mính Hưu: Làm theo làm theo.
“Lấy cơm cho em nữa.”
Lý Mính Hưu: “…………”
Vợ hôm nay có gì lạ lắm nha!
Tuy rằng nói ngày thường anh cũng đút cho cô ăn, đương nhiên cô cũng đút cho anh, nhưng cô từ trước tới nay không giống như cô bây giờ, chủ động làm nũng, bảo anh đút này đút kia, thậm chí một muỗng cơm anh cũng đút cho cô……
Cùng lắm Lý Mính Hưu chỉ cam tâm tình nguyện, không nói hai lời liền bưng bát cơm bắt đầu đút cho vợ.
Chỉ ăn hai ba miếng, dạ dày Dư Tễ Đan liền đau đớn, cô đẩy tay Lý Mính Hưu ra nghiêng mặt nôn khan vài cái.
Lý Mính Hưu lập tức ngơ ngẩn.
“Mỗi khi gặp lúc đổi mùa thân thể lại bị như vậy, có thể do ngày hôm qua, La Đông Lỗi trở về với đống tang vật kia, sặc mùi người chết kia, em lúc ấy cũng nôn, khiến cho em cơm chiều đều không muốn ăn luôn.”
—— ngày hôm qua tăng ca kết án, tới khuya Dư Tễ Đan mới về nhà, ăn cơm chiều ở đồn công an cùng các đồng sự.
Lý Mính Hưu bình tĩnh buông bát cơm xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Dư Tễ Đan, gọi tên cô: “Tễ Đan.”
“Sao vậy anh?”
Lý Mính Hưu với nét mặt không đổi mà thả ra một giọng đầy thẹn thùng——
“Tháng này em không có sao?”
“…………” Dư Tễ Đan mông lung một chút, “Không, đã trễ ba ngày rồi.”
Lý Mính Hưu bị Dư Tễ Đan làm cho buồn cười, anh nhéo nhéo chóp mũi cô, “Nếu không phải có lúc thời kỳ tuyệt đối an toàn, vậy hẳn có lúc thời không an toàn rồi, dạo này lại không phải trực ban ở đồn công an, định ngày chuẩn xác như vậy, mang thai cũng không biết lúc nào, hết thảy đều có khả năng, mau đi ——”
Dư Tễ Đan lo sợ bất an mà chạy nhanh vào phòng ngủ, cầm mấy cái hộp lại chạy vào phòng tắm.
Ở trước cửa phòng tắm chỉ vài phút ngắn ngủn.
Nhưng ngồi ở phòng khách, Lý Mính Hưu lại cảm thấy giống như đã trôi qua mấy thế kỷ vậy ……
Anh thật ra không hy vọng có em bé, anh chỉ nghĩ muốn cùng Dư Tễ Đan, chỉ hai người sống chung trong một thế giới, ít nhất mấy năm tới là thế.
Nhưng “muốn có em bé” là điều Dư Tễ Đan kỳ vọng từ trước đến nay.
Hai bên đều khó, cuối cùng anh cũng chỉ biết chờ đợi.
Cửa phòng tắm chậm rãi mở ra ——
Lý Mính Hưu sải bước đi tới.
Anh vừa định há mồm hỏi “Kết quả thế nào?”, nhưng mà khi nhìn thấy Dư Tễ Đan, lời nói đến bên miệng, cũng không cần hỏi.
Dư Tễ Đan khóc rồi lại cười, nhưng anh biết đó là nước mắt sự vui vẻ hạnh phúc.
Cô nhào vào lòng anh:
“Có! Em bé! Mính Hưu! Con của Chúng ta!”
Anh vững vàng mà đón lấy cô, một bên khẽ hôn gương mặt cô, một bên nhẹ giọng hỏi: “Vừa lòng chưa?”
Dư Tễ Đan gật đầu.
“Vui vẻ không?”
Dư Tễ Đan dùng sức gật đầu.
“Vậy là tốt rồi ——”
Cô vui vẻ vừa lòng là đủ rồi, anh thậm chí cảm thấy chỉ cần có thể nhìn gương mặt tươi cười của cô, từ “Cẩm y ngọc thực” lập tức lui về “Ăn chay niệm phật” cũng không có gì là thống khổ gian nan.
Anh có thể cùng cô chờ đợi.
Chờ đợi “kết tinh tình yêu” của bọn họ ra đời.
***
Từ lúc Dư Tễ Đan thành công mang thai, cả nhà đều tiến vào trạng thái “canh gác”.
Lý Mính Hưu tuy rằng tuổi không lớn, nhưng lại trải qua tôi luyện nhiều từ cuộc sống, anh đã từng đứng ở đỉnh cao hô mưa gọi gió, cũng từng bị dẫm xuống bùn đất như cỏ dại dưới chân người, cái gì phập phập phồng phồng thị thị phi phi, nhiều trường hợp khác anh đều gặp qua không ít.
Nhưng nay lại là lần đầu tiên trải qua chuyện đại sự mang tên: “Vợ mang thai”.
Quả là kinh nghiệm tay mơ!
Lên mạng tra, làm người khó mà tin được.
Đi cố vấn cấp dưới, chạy không thấy bóng người.
Cũng may trời không tuyệt đường người, anh cùng hai người là – em trai anh và Thạch tổng đều đã làm ba ba rồi nha.
Người thứ nhất, em trai anh, Lý Đường Chu.
Lý Đường Chu nhún vai: “Mang thai sao, phải tìm mấy bảo mẫu để ngừa vạn nhất, nhưng anh vẫn nên động tay, đừng để bảo mẫu làm hết, không phải vì lý do gì to tát, chỉ là vợ và con anh, giao cho người khác vẫn không yên tâm, tốt nhất là chính anh làm……”
"Phụ nữ khi Mang thai thường mẫn cảm yếu ớt, chúng ta thân là chồng, nhất định phải cho bọn họ mười phần cảm giác an toàn, muốn mỗi ngày trước khi ngủ đều phải biểu đạt tình yêu, rốt cuộc vợ anh là mang thai tự nhiên, tuy rằng bất ngờ, nhưng mỗi ngày anh đều phải nói anh yêu cô ấy……”
“Thời điểm Hải âm mang thai không thể đắc tội, ăn uống cũng không tồi, mỗi ngày cô ấy đều ăn rất nhiều. chịu tội lại chính là chúng ta đó…………”
“Anh trai, thời khắc khảo nghiệm năng lực tự khống chế của anh tới rồi!”
Lý Mính Hưu: “…………”
Người thứ hai, đồng bọn trong mấy thương vụ với Lý Mính Hưu, Thạch Tấn Lâu.
Thạch Tấn Lâu cười như không cười mà đẩy đẩy mắt kính: “chuẩn bị bạo lực đi.”
Lý Mính Hưu khó hiểu mà “A, “Không thể nào, ngày thường còn không dám mạnh tay, mang thai sao có thể đánh chứ?”
Thạch Tấn Lâu sửa sửa cà vạt, ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua thấu kính trở nên nhu hòa rất nhiều, anh vẫn là một bộ dáng cười như không cười: “Anh Lý nói đùa, sao có thể là anh chứ? Tôi nói là —— quý phu nhân sẽ bạo lực gia đình với anh đấy.”
Lý Mính Hưu: “…………”
Anh hoàn toàn không nghĩ ra được cái gọi là “Dư Tễ Đan sẽ bạo lực gia đình với anh” sẽ như thế nào……
“Anh……” Lý Mính Hưu lập tức như ý thức được cái gì, “Anh Thạch, chẳng lẽ quý phu nhân trong lúc đang mang thai …… đã đánh anh?”
Thạch Tấn Lâu không sao cả mà cười: “cô ấy khi mang thai tâm tình không tốt, cũng đánh vài cái, không chỉ đóng cửa lại khi dễ, còn khi dễ mọi lúc mọi nơi cơ! Dù sao đánh cũng không chết, cô ấy cũng không muốn đánh chết anh. Dù sao cũng là người của mình mà, chừng nào một ngày nào đó cô ấy muốn đi ra ngoài bạo hành người đàn ông khác, đó mới là tận thế, đến lúc đó cho dù chúng ta tự sát trước mặt họ cũng không thay đổi được gì đúng không?”
Lý Mính Hưu: “…………”
Dù sao đánh cũng không chết…………
Hai vợ chồng này cũng kích thích quá đi!
“…………” Lý Mính Hưu thanh giọng, “Ngại quá, anh Thạch, tôi chưa bao giờ khi dễ vợ mình.”
“Phải không?” âm cuối của Thạch Tấn Lâu có chút cao gầy, cười đến vẻ mặt ái muội, “anh không ‘ khi dễ ’ cô ấy, đứa bé trong bụng cô ấy là từ đâu ra?”
Lý Mính Hưu: “…………”
***
Sự thật chứng minh, Lý Mính Hưu thuộc về trường phái cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.
Bởi vì Dư Tễ Đan không phải Bùi Hải Âm, cũng không phải Lâm Niên Niên, cô chính là Dư Tễ Đan.
bệnh trạng của cô khi mang thai khác với hai người kia như trời với đất ——cô vừa không muốn ăn, cũng không muốn đánh anh.
Cô là thích làm nũng.
Trước kia hai người rất giống trẻ con, giờ thì không thể chữa được nữa rồi.
Lý Mính Hưu không đút, cô sẽ không muốn ăn cơm.
Lý Mính Hưu không ôm, sẽ không ngủ.
Tuy rằng anh đang trong phúc cũng biết hưởng phúc, nhưng cái “Phúc khí” này nó cũng quá tràn đầy khiến anh khó mà cự tuyệt……
Hơn nửa đêm, đột nhiên cô lay anh tỉnh, “Mính Hưu, em muốn ăn kem ly ~”
Lý Mính Hưu phải lập tức đi ra ngoài nghĩ cách mua kem ly cho cô.
Người khác làm cô sẽ không ăn.
Chuyên môn hành anh, tuyệt đối không hành người khác!
Dư Tễ Đan mang thai mười tháng, ước chừng béo thêm vài vòng, nhưng Lý Mính Hưu lại gầy mười ký.
Lý Mính Hưu đưa Dư Tễ Đan vào phòng sinh.
Chờ đến thời điểm đứa bé của bọn họ cất tiếng khóc chào đời, rốt cuộc Lý Mính Hưu bỗng giác ngộ, thời gian mang thai của Dư Tễ Đan, vì sao cô lại biến thành như vậy ——
Trở nên nũng nịu, khó hầu hạ, hoàn toàn là biểu hiện của “Tiểu công chúa”.
Bởi vì ——
Đó là tiểu công chúa của họ…
/58
|