Đêm nay Tễ Đan ngủ thật ngon, giống như rất lâu rồi cô không được ngủ ngon như vậy.
Trong mộng đều là trời xanh, bờ biển, hoa viên, lâu đài cổ…… Cô bị hạnh phúc vờn quanh, ôm trọn……
“hmm……”
Dư Tễ Đan chép miệng.
Gần đây tâm hồn thiếu nữ của cô phát huy thật mạnh mẽ……
Rốt cuộc đã là phụ nũ gần ba mươi, cảnh trong mơ cùng tư tưởng đều thơ mộng như vậy thật có chút cảm thấy thẹn.
Nhưng cảm thấy thẹn so với hạnh phúc, tựa hồ trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Đột nhiên, cô cảm giác được có người dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mình, ôn nhu như nước, cẩn thận như vậy……
Ai, càng hạnh phúc……
Đồng hồ sinh học làm Tễ Đan trong mơ tỉnh dậy.
Cô nhắm mắt lại ngáp một cái, chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt đột nhiên thấy ánh sáng, tầm mắt có chút mơ hồ, cô lại chớp vài cái, mới thấy rõ tất cả mọi thứ trước mắt——
Vật Nhẹ nhàng khẽ nhúc nhích lên xuống.
Rõ ràng là hầu kết của đàn ông.
Cô hơi cử động thân mình.
Một cánh tay vắt ngang hông cô, bàn tay nóng bỏng vững vàng ôm phần eo sau sườn; một cánh tay khác bị cô gối đầu, hơn nữa vòng qua sau cổ mà vuốt ve gương mặt cô.
Dư Tễ Đan cực kỳ không thoải mái.
Loại tư thế này quả thực khó coi!
Cô chậm rãi cọ cọ đầu, sau đó ánh mắt đột nhiên va phải cái nhìn khác.
Quá đột nhiên! trái tim cô run lên.
Dư Tễ Đan ngơ ngác cùng anh nhìn nhau vài giây.
Toàn bộ sự kiện ngày hôm qua đều về trong đầu cô—— đúng vậy, Lý Mính Hưu cầu hôn cô, ann không phải cùng cô nói giỡn, là chuyện phi thường trọng đại, pháo hoa, nến sáng, hoa hồng, bánh kem, bóng bay, nhẫn và những lời âu yếm…… Tất cả nghi thức và đồ vật cầu hôn anh đều cho cô.
Anh vì cô mà đeo nhẫn.
Cẩn thận ngẫm lại, bọn họ tiến triển cũng nhanh quá mức …… Bỏ qua giai đoạn bạn trai bạn gái, trực tiếp tiến đến hôn phu hôn thê……
Cuộc sống của cô từ đây sắp sửa mở ra trang mới sao?
“Anh……”
“Em……”
Hai người một lời cùng thốt.
Sau lại cùng nhau nở nụ cười.
Dư Tễ Đan thu lại tươi cười: “Anh muốn nói gì, anh nói trước.”
“Em……”
Em hối hận sao —— những lời này xoay quanh trong đầu anh hồi lâu, chung quy vẫn không dám hỏi: “Em…… Đói bụng sao?”
Dư Tễ Đan thẳng tắp mà nhìn anh.
“Em nếu đói bụng, bây giờ anh đi làm cơm sáng.”
“…………” Dư Tễ Đan mặt mày ủ rũ lẩm bẩm, “Em đã hơn một tuần không ăn cơm sáng.”
Lý Mính Hưu nhíu nhíu mày: “vì sao không ăn sáng? Không ăn sáng rất thương tổn cho dạ dày, công tác của em cường độ lại cao như vậy ……”
Biểu tình Dư Tễ Đan đột nhiên trở nên uất ức: “Không ai làm cho em hết, em lấy cái gì ăn? Tự em lại làm không không……”
Lý Mính Hưu đầu tiên là sửng sốt một giây, sau đó cười ha ha lên, một bàn tay đem Dư Tễ Đan ôm lấy, tay khác đỡ lấy mặt cô, nhắm ngay gương mặt hung hăng mà hôn một cái, trong thanh âm tràn đầy ý cười: “Anh đây về sau mỗi ngày đều làm cho em, làm cơm cho em cả đời, được không?”
Dư Tễ Đan khóe môi nhẹ nhàng cười một chút.
Sau đó cô ngáp một cái, nằm trong lòng anh lại bắt đầu ngủ rồi.
***
Bây giờ là cuối tuần, Lý Mính Hưu không có đánh thức Dư Tễ Đan, tùy ý để cô ngủ.
Chờ đến khi Dư Tễ Đan ngủ xong, Lý Mính Hưu đã ở trong phòng bếp bắt đầu bận rộn, cô chạy đến phòng tắm nhanh tay rửa mặt, xoay người đi vào phòng bếp.
Lý Mính Hưu đang làm vẹm xanh.
Dư Tễ Đan nuốt nuốt nước miếng —— cô yêu nhất vẹm xanh nha……
Cô lấy ra một cái muỗng nhỏ, giúp Lý Mính Hưu tách thịt vẹm: “Chúng ta sáng sớm liền ăn hải sản, có phải quá xa xỉ không ……”
Thấy Dư Tễ Đan tới hỗ trợ, Lý Mính Hưu tạm thời buông cái muỗng xuống, đi rửa mặt, nghe thấy lời cô nói, anh thuận miệng: “chỉ là vẹm thôi mà.”
“…………” Dư Tễ Đan hừ lạnh một tiếng, “Tên gia hỏa nhà anh, cũng không biết anh có nghe hiểu không nữa, việc nhà và bếp núc, phương diện này coi như anh lợi hại, xem như đã gặp qua đi, nhưng cứ cảm giác anh ăn xài phung phí, giống như xem tiền là giấy ấy—— hải sản cũng không phải món thường, ăn cơm sáng như vậy chính là xa xỉ a!”
Lý Mính Hưu không sao cả mà nhún vai.
Dư Tễ Đan dong dài: “Chúng ta còn khoản vay mua nhà còn chưa trả xong đâu, mỗi tháng còn phải trả khoản vay mua nhà, hai người chúng ta còn muốn ăn uống tiêu xài…… Ai, tiền lương đáng thương của tôi……”
Lý Mính Hưu một bên cán vỏ hoành thánh, một bên nói: “Anh có thể đi ra ngoài kiếm tiền.”
“Anh làm gì?! Lại muốn ra ngoài bán sắc?” Dư Tễ Đan tức giận đạp Lý Mính Hưu hai cái, “Không được đi!!!”
Lý Mính Hưu đột nhiên nở nụ cười, anh rất muốn đi ôm Dư Tễ Đan một cái, nhưng tay anh đang dính đầy bột, đành phải dùng miệng thay tay vậy——
Anh hôn hôn cô.
“Được, anh không đi, đều nghe theo em.”
Lý Mính Hưu nấu cho Dư Tễ Đan một nồi hoành thánh nhân vẹm xanh,còn có rau thơm, tôm, tảo tía, được ăn uống đa dạng, Dư Tễ Đan ăn đến mặt mày hớn hở, liên tiếp ăn hai bát lớn.
Cuối cùng đem nước canh uống hết vào bụng, cô cảm thấy thật thỏa mãn nha.
Buông bát, cô nhìn về phía đối diện Lý Mính Hưu đang miệng nhỏ ăn cơm, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng ——
“Lý Mính Hưu.”
Anh ngẩng đầu, nhướng mày.
“Tí nữa, dẫn em ra ngoài một chút đi?”
Lý Mính Hưu đầu tiên là rũ mắt, ngay sau đó “Ừ” một tiếng.
Dư Tễ Đan chuẩn bị rửa mặt chải đầu trang điểm một phen rồi ra khỏi cửa.
Trong lúc bận rộn, cô nghe được tiếng Lý Mính Hưu mở cửa ra ngoài.
Từ trong phòng tắm đi ra Dư Tễ Đan nhìn thấy trêи bàn có đồ vật bày ra ở đó.
Là một bó hoa.
Mỗi một đóa hoa tươi, mỗi một cánh hoa, thậm chí mỗi một đóa hoa nho nhỏ li ti, cũng vô cùng tinh xảo——
Hoa cúc trắng, bách hợp trắng, hoa hồng trắng……
Hoa để tảo mộ.
Một dòng nước ấm từ tứ chi chảy thẳng về trái tim cô.
Tuy rằng cái gì cô cũng không nói, nhưng Lý Mính Hưu luôn như thế! biết cô cần gì và hiểu cô muốn gì.
***
Bắc Kinh đầu thu, mặt trời lên cao, gió Bắc gào thét.
Dư Tễ Đan ôm hoa, cùng Lý Mính Hưu xuyên qua con đường sạch sẽ.
Hai bên từng hàng bia mộ, cô mang theo anh đi đến bên một hồ nhân tạo.
Bọn họ dừng chân bên hồ, một ngôi mộ dị thường, liễu rủ chung quanh tung bay trong gió.
Dư Tễ Đan ngồi xổm trước mộ bia, buông bó hoa, cười gọi: “Ba mẹ.”
Lý Mính Hưu nhìn không chớp mắt mộ bia kia——
Trêи bia biên tên cùng ảnh chụp, đối với anh mà nói không phải ai xa lạ, bọn họ là cha mẹ Tễ Đan, bao nhiêu năm trước anh đã biết bọn họ.
Trầm mê một lát, cô nhẹ giọng nói: “Ba mẹ…… con mang Lý Mính Hưu tới gặp ba mẹ này, hai người có lẽ không quen biết anh ấy, nhưng mà con đáp ứng anh ấy rồi, ba mẹ xem anh ấy thế nào? Ba mẹ sẽ đồng ý chúng con ở bên nhau đúng không?”
Đầu ngón tay Dư Tễ Đan vuốt trêи bia “con gái Tễ Đan lập” năm chữ nhỏ lấp lánh ánh kim, “Thực xin lỗi, ba mẹ, con có lẽ cũng điên rồi, nhưng mà con có hỏi bao lâu đi nữa——” cô hơi hơi cúi đầu, chạm tay vào cánh hoa cúc trắng, “cả đời con cũng không nghe được đáp án của hai người. Mãi mãi sẽ không nghe được lời chúc phúc của ba mẹ nữa rồi!”
“Tuy rằng chúng con quen nhau không lâu, nhưng anh ấy đối với con rất tốt, con biết, là anh ấy thực lòng muốn đối xử tốt với con, con cũng biết hai người nhất định sẽ thích anh ấy, sẽ chúc phúc chúng con, đúng không?”
Dư Tễ Đan đứng lên, đi đến bên cạnh Lý Mính Hưu.
Lý Mính Hưu vươn tay với cô, cô tự nhiên mà nắm lấy.
Hai người không nói một lời, lẳng lặng đứng trước mộ bia đón lấy những cơn gió thu đầu mùa.
Cứ như vậy đứng hơn mười phút, ngón tay Dư Tễ Đan động động, cô nhìn về phía Lý Mính Hưu: “Chúng ta đi thôi, tạm biệt ba mẹ đi anh.”
Lý Mính Hưu nhìn nhìn Dư Tễ Đan, lại quay đầu đối mặt với mộ bia, trịnh trọng mà nói: “Tạm biệt.”
Rời khỏi mộ viên, Dư Tễ Đan có việc phải về đơn vị, trước khi Lý Mính Hưu về nhà.
Sau khi đưa Tễ Đan đến cơ quan, Lý Mính Hưu theo đường cũ trở về.
Anh đứng lặng trong gió, lẳng lặng nhìn chăm chú vào mộ bia cha mẹ Dư Tễ Đan, nếu không phải vạt áo bay bay, từ xa nhìn lại thật giống một bức họa hoàn mỹ.
“Yên tâm đem Tễ Đan giao cho con——”
Một trận gió nhẹ phất qua tóc mái cùng góc áo Mính Hưu, thanh âm anh nhẹ tựa hồ bay theo làn gió: “Con sẽ đau thay em ấy cả đời, chiều em ấy cả đời, yêu em ấy, bảo vệ em ấy cả đời…… Mong ba mẹ giám sát con.”
***
Cùng ba mẹ nói chuyện về Lý Mính Hưu, trong lòng cô không có gì phải giấu diếm, tự nhiên nhẹ nhàng nói cho họ biết.
Nhưng cùng ông bà, chú thím nói về Lý Mính Hưu, thì không đơn giản như vậy, bởi vì bọn họ sẽ phân tích lợi hại, sẽ dò hỏi tới cùng ——
“Cái gì?! Con nói Lý Mính Hưu trong nhà còn có mẹ kế? Còn có em trai cùng cha khác mẹ?”
Dư Tễ Đan: “…………”
Chú Hai cũng ngồi không yên, đứng lên đi vài vòng trong phòng khách, lại hỏi: “Nó làm nghề gì? Con biết không
Dư Tễ Đan hàm ý nói: “Chúng con đều là người trẻ tuổi của thế kỷ mới, nữ lo việc công nam quán xuyến việc nhà không thể sao?”
“…………” ngón tay Chú Hai thiếu chút chọc luôn vào mắt Dư Tễ Đan, “Mày mẹ nó điên rồi! Tao thấy mày hoàn toàn bị vẻ mỹ mạo của nó mê hoặc rồi, cũng không biết mình tên họ là gì rồi!”
Thím Hai khuyên nhủ: “ông có thể nói nhỏ chút hay không?”
Dư Tễ Đan bất mãn mà nói: “Chú Hai thật nhiều mục tiêu…… Lúc trước mọi người từ nhỏ đều giáo huấn con không cần tìm kẻ có tiền, kẻ có tiền đều không đáng tin cậy, đúng vậy, con cũng chính mắt thấy bi kịch của cô út, con cũng đồng quan điểm với mọi người——‘ kẻ có tiền không đáng tin cậy ’, nhưng hiện tại con tìm người nghèo, mọi người lại không hài lòng! Rốt cuộc muốn con thế nào?”
“…………trong lòng mày rất rõ ràng!” Chú Hai nổi trận lôi đình, “Thế giới mày không phải kẻ giàu có thì là người nghèo à? Không thể tìm một người môn đăng hộ đối bình thường được hả? Giống Tiểu Hứa có gia đình có công việc, không phải tốt hơn à?”
Dư Tễ Đan cũng không nhận thua: “Tiểu Hứa Tiểu Hứa! con không thích Tiểu Hứa! Lý Mính Hưu không có tiền thì thế nào? Hai người chúng con cũng không phải nằm đường cái uống gió Tây Bắc, con có thể kiếm tiền! Con có thể nuôi sống gia đình mình!”
Chú hai: “…………”
Thím Hai: “…………”
Bọn họ cảm nhận thật rõ một câu, đó chính là: hồ nhỏ không chứa được cá lớn, con gái lớn không giữ mãi được trong lòng.
Thím Hai nháy mắt với chú Hai, bà giữ tay Tễ Đan, tận tình khuyên bảo: “Tễ Đan, con cần phải nghĩ kỹ, nếu con chỉ là yêu đương, chú thím tuyệt đối sẽ không nói nhiều như vậy! Nhưng hôn nhân không phải yêu đương, hôn nhân không thể đùa, một bước sai là nhiều bước sai, cả đời sai, chúng ta cũng thừa nhận tiểu Lý lớn lên ngàn dặm mới tìm được một người đẹp như nó, dáng người và các phương diện khác đều không tồi, nhưng điều kiện…… trưởng bối chúng ta vẫn cảm thấy con nên nghiêm túc suy xét lại một chút.”
“…………” Dư Tễ Đan đứng lên, khí phách nói, “Lý Mính Hưu đối với con đặc biệt tốt, anh ấy có thể đem lời nói của con trở thành thánh chỉ, anh ấy có thể cho con hạnh phúc, con chỉ là một phụ nữ bình thường, con còn muốn cái gì nữa đây? Điều con muốn không nhiều lắm, chỉ là một gia đình nhỏ bé an nhiên mà sống, chẳng lẽ mọi người còn muốn gả con vào hào môn sao?”
“——con mặc kệ, con cảm thấy anh ấy thực tốt! Còn tiền, vẫn là câu nói kia, con có năng lực, con có thể kiếm, chúng con sẽ không đói chết!”
Lần nói chuyện này của Dư Tễ Đan cùng chú thím tan rã trong không vui.
Lý Mính Hưu ở dưới lầu chờ Dư Tễ Đan, anh lập tức có thể nhìn ra tâm tình của cô không tốt.
Anh dắt lấy tay cô, hai người bước chậm dưới ánh trăng, ai cũng không nói gì.
Qua hồi lâu, Lý Mính Hưu mới nhẹ giọng hỏi: “Em cùng người nhà cãi nhau phải không?”
Cảm xúc của cô hạ xuống.
“Là bởi vì anh đúng không?”
Dư Tễ Đan thở dài.
Lý Mính Hưu nghĩ nghĩ, thử thăm dò hỏi: “Nếu, anh nói là nếu, nếu anh thật là kẻ có tiền, có rất nhiều tiền, tình huống so với hiện tại sẽ tốt hơn một chút sao? Em sẽ vui vẻ hơn một chút sao?”
“Rất có tiền rất có tiền?” Dư Tễ Đan trừng mắt nhìn Lý Mính Hưu, “Anh đừng nói đùa với em nữa! Anh biết người trong nhà em không tiếp thu nổi kẻ có tiền, cho dù bọn họ tiếp nhận được, em cũng sẽ……”
Tâm anh bỗng chênh vênh, thật cẩn thận hỏi: “Em cũng sẽ……?”
Dư Tễ Đan vươn tay, dùng sức giữ lỗ tai anh: “Em cũng sẽ đánh chết anh!”
Lý Mính Hưu: “…………”
Mẹ nó, có tiền cũng không đúng, không có tiền cũng không đúng……
Vì sao anh muốn cưới vợ lại phải vượt năm ải, chém sáu tướng chứ?!
***
Không nói chú thím có bao nhiêu tức giận và không hài lòng, chung quy vẫn là người một nhà, hơn nữa nhìn dáng vẻ Dư Tễ Đan muốn cùng Lý Mính Hưu ở bên nhau, so với dậm chân phản đối, không bằng thử đi tiếp thu, nếu Lý Mính Hưu thật sự không được, bọn họ phản đối cũng là nói có sách mách có chứng.
Chú Hai gọi điện, Dư Tễ Đan mới vừa bắt máy.
“Tễ Đan, chú và ông bà vừa thương lượng một chút, nếu con thật sự quyết tâm muốn cùng Lý Mính Hưu, chúng ta đây cũng không thể nói gì, dù sao cũng là cuộc sống của con, là con đường con lựa chọn. Cho nên, vừa lúc cuối tuần này chú ba con trở lại, để nó và chúng ta gặp mặt, ăn một bữa cơm đi.”
Dư Tễ Đan: Hạnh phúc tới quá đột nhiên.
Về đến nhà, thời điểm cô cùng Lý Mính Hưu ăn cơm chiều, cô nói cho anh.
Lý Mính Hưu vẫn luôn nhăn mày nhíu mi.
Dư Tễ Đan còn tưởng rằng Lý Mính Hưu vì người nhà cô quá nhiều, giải thích nói: “Ông nội của tôi trước kia ở bên ngoài công tác, ông bà có mở một cửa hàng, lúc trước vẫn luôn là chú Hai đang trông coi, mấy năm trước thím hai sinh bệnh, phải về Bắc Kinh trị liệu, vì thế chú ba liền thế chú Hai qua bên kia xem cửa hàng ——cửa hàng đó nghe nói còn kiếm được kha khá tiền. Hơn nữa ông bà tôi tuổi cũng lớn, ba tôi và cô út đều không còn, cho nên chú Hai liền lưu lại Bắc Kinh chiếu cố ông bà.”
Lý Mính Hưu trong lòng thở dài.
Anh cười gắp cho cô một miếng thịt kho tàu.
Chú ba của Tễ Đan a……
Đành binh tới tướng chặn vậy.
Thời gian cực nhanh, đảo mắt liền tới cuối tuần.
Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu đã sớm đặt nhà hàng.
Gia đình chú Hai tới rất sớm, Dư Giang nguyệt vừa thấy Lý Mính Hưu liền vây quanh anh ríu rít: “Em thật để ý, anh cầu hôn chị Tễ Đan thành công! Anh cũng quá lợi hại đi, nhanh như vậy liền đem chị ấy tóm được!”
Vừa nói cô vừa nhìn về phía Dư Tễ Đan: “Chị cứ như vậy đáp ứng sao? Chị có thể rụt rè một chút không!”
Dư Tễ Đan cười cười, vỗ vỗ tay Dư Giang nguyệt: “Chị đã rụt rè! Thật đó!”
“Em không tin!!” Dư Giang nguyệt cao giọng tru lên, “Em đối với thế giới nhìn mặt mà sống này thật tuyệt vọng mà a a a a a a a ——”
Không đợi Dư Giang nguyệt gào xong, phục vụ liền nói, “Mời đi lối này ạ——”
“Giang Nguyệt, chú ở đằng xa đã nghe được tiếng con!”
Người chưa thấy, mà tiếng đã vào.
Dư Giang nguyệt hướng về phía cửa: “Chú ba tới rồi!”
Chú ba phong trần mệt mỏi mà đi vào ghế lô, liền bị Dư Giang nguyệt ôm chặt.
Dư Tễ Đan lôi kéo tay Lý Mính Hưu, cũng đi theo tới.
Chú ba buông Dư Giang nguyệt, cười nhìn về phía Dư Tễ Đan: “Không nghĩ tới Tễ Đan của chúng ta đã có hôn phu, thật là kinh hỉ ——”
Nhưng giây tiếp theo, khi ông thấy rõ người đứng bên cạnh Dư Tễ Đan là ai ……
Kinh hỉ bông chốc biến thành kinh hách.
“Đây là chú ba của em.” Dư Tễ Đan giới thiệu chú ba và Lý Mính Hưu cho nhau, “chú ba, vị này chính là ——”
Nhưng lời cô còn chưa nói xong, gương mặt chú ba cứ như thấy quỷ, tay run rẩy chỉ vào Lý Mính Hưu:
“Cậu cậu cậu…… cậu là…… Lý Lý Lý Lý……”
Trong mộng đều là trời xanh, bờ biển, hoa viên, lâu đài cổ…… Cô bị hạnh phúc vờn quanh, ôm trọn……
“hmm……”
Dư Tễ Đan chép miệng.
Gần đây tâm hồn thiếu nữ của cô phát huy thật mạnh mẽ……
Rốt cuộc đã là phụ nũ gần ba mươi, cảnh trong mơ cùng tư tưởng đều thơ mộng như vậy thật có chút cảm thấy thẹn.
Nhưng cảm thấy thẹn so với hạnh phúc, tựa hồ trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Đột nhiên, cô cảm giác được có người dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mình, ôn nhu như nước, cẩn thận như vậy……
Ai, càng hạnh phúc……
Đồng hồ sinh học làm Tễ Đan trong mơ tỉnh dậy.
Cô nhắm mắt lại ngáp một cái, chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt đột nhiên thấy ánh sáng, tầm mắt có chút mơ hồ, cô lại chớp vài cái, mới thấy rõ tất cả mọi thứ trước mắt——
Vật Nhẹ nhàng khẽ nhúc nhích lên xuống.
Rõ ràng là hầu kết của đàn ông.
Cô hơi cử động thân mình.
Một cánh tay vắt ngang hông cô, bàn tay nóng bỏng vững vàng ôm phần eo sau sườn; một cánh tay khác bị cô gối đầu, hơn nữa vòng qua sau cổ mà vuốt ve gương mặt cô.
Dư Tễ Đan cực kỳ không thoải mái.
Loại tư thế này quả thực khó coi!
Cô chậm rãi cọ cọ đầu, sau đó ánh mắt đột nhiên va phải cái nhìn khác.
Quá đột nhiên! trái tim cô run lên.
Dư Tễ Đan ngơ ngác cùng anh nhìn nhau vài giây.
Toàn bộ sự kiện ngày hôm qua đều về trong đầu cô—— đúng vậy, Lý Mính Hưu cầu hôn cô, ann không phải cùng cô nói giỡn, là chuyện phi thường trọng đại, pháo hoa, nến sáng, hoa hồng, bánh kem, bóng bay, nhẫn và những lời âu yếm…… Tất cả nghi thức và đồ vật cầu hôn anh đều cho cô.
Anh vì cô mà đeo nhẫn.
Cẩn thận ngẫm lại, bọn họ tiến triển cũng nhanh quá mức …… Bỏ qua giai đoạn bạn trai bạn gái, trực tiếp tiến đến hôn phu hôn thê……
Cuộc sống của cô từ đây sắp sửa mở ra trang mới sao?
“Anh……”
“Em……”
Hai người một lời cùng thốt.
Sau lại cùng nhau nở nụ cười.
Dư Tễ Đan thu lại tươi cười: “Anh muốn nói gì, anh nói trước.”
“Em……”
Em hối hận sao —— những lời này xoay quanh trong đầu anh hồi lâu, chung quy vẫn không dám hỏi: “Em…… Đói bụng sao?”
Dư Tễ Đan thẳng tắp mà nhìn anh.
“Em nếu đói bụng, bây giờ anh đi làm cơm sáng.”
“…………” Dư Tễ Đan mặt mày ủ rũ lẩm bẩm, “Em đã hơn một tuần không ăn cơm sáng.”
Lý Mính Hưu nhíu nhíu mày: “vì sao không ăn sáng? Không ăn sáng rất thương tổn cho dạ dày, công tác của em cường độ lại cao như vậy ……”
Biểu tình Dư Tễ Đan đột nhiên trở nên uất ức: “Không ai làm cho em hết, em lấy cái gì ăn? Tự em lại làm không không……”
Lý Mính Hưu đầu tiên là sửng sốt một giây, sau đó cười ha ha lên, một bàn tay đem Dư Tễ Đan ôm lấy, tay khác đỡ lấy mặt cô, nhắm ngay gương mặt hung hăng mà hôn một cái, trong thanh âm tràn đầy ý cười: “Anh đây về sau mỗi ngày đều làm cho em, làm cơm cho em cả đời, được không?”
Dư Tễ Đan khóe môi nhẹ nhàng cười một chút.
Sau đó cô ngáp một cái, nằm trong lòng anh lại bắt đầu ngủ rồi.
***
Bây giờ là cuối tuần, Lý Mính Hưu không có đánh thức Dư Tễ Đan, tùy ý để cô ngủ.
Chờ đến khi Dư Tễ Đan ngủ xong, Lý Mính Hưu đã ở trong phòng bếp bắt đầu bận rộn, cô chạy đến phòng tắm nhanh tay rửa mặt, xoay người đi vào phòng bếp.
Lý Mính Hưu đang làm vẹm xanh.
Dư Tễ Đan nuốt nuốt nước miếng —— cô yêu nhất vẹm xanh nha……
Cô lấy ra một cái muỗng nhỏ, giúp Lý Mính Hưu tách thịt vẹm: “Chúng ta sáng sớm liền ăn hải sản, có phải quá xa xỉ không ……”
Thấy Dư Tễ Đan tới hỗ trợ, Lý Mính Hưu tạm thời buông cái muỗng xuống, đi rửa mặt, nghe thấy lời cô nói, anh thuận miệng: “chỉ là vẹm thôi mà.”
“…………” Dư Tễ Đan hừ lạnh một tiếng, “Tên gia hỏa nhà anh, cũng không biết anh có nghe hiểu không nữa, việc nhà và bếp núc, phương diện này coi như anh lợi hại, xem như đã gặp qua đi, nhưng cứ cảm giác anh ăn xài phung phí, giống như xem tiền là giấy ấy—— hải sản cũng không phải món thường, ăn cơm sáng như vậy chính là xa xỉ a!”
Lý Mính Hưu không sao cả mà nhún vai.
Dư Tễ Đan dong dài: “Chúng ta còn khoản vay mua nhà còn chưa trả xong đâu, mỗi tháng còn phải trả khoản vay mua nhà, hai người chúng ta còn muốn ăn uống tiêu xài…… Ai, tiền lương đáng thương của tôi……”
Lý Mính Hưu một bên cán vỏ hoành thánh, một bên nói: “Anh có thể đi ra ngoài kiếm tiền.”
“Anh làm gì?! Lại muốn ra ngoài bán sắc?” Dư Tễ Đan tức giận đạp Lý Mính Hưu hai cái, “Không được đi!!!”
Lý Mính Hưu đột nhiên nở nụ cười, anh rất muốn đi ôm Dư Tễ Đan một cái, nhưng tay anh đang dính đầy bột, đành phải dùng miệng thay tay vậy——
Anh hôn hôn cô.
“Được, anh không đi, đều nghe theo em.”
Lý Mính Hưu nấu cho Dư Tễ Đan một nồi hoành thánh nhân vẹm xanh,còn có rau thơm, tôm, tảo tía, được ăn uống đa dạng, Dư Tễ Đan ăn đến mặt mày hớn hở, liên tiếp ăn hai bát lớn.
Cuối cùng đem nước canh uống hết vào bụng, cô cảm thấy thật thỏa mãn nha.
Buông bát, cô nhìn về phía đối diện Lý Mính Hưu đang miệng nhỏ ăn cơm, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng ——
“Lý Mính Hưu.”
Anh ngẩng đầu, nhướng mày.
“Tí nữa, dẫn em ra ngoài một chút đi?”
Lý Mính Hưu đầu tiên là rũ mắt, ngay sau đó “Ừ” một tiếng.
Dư Tễ Đan chuẩn bị rửa mặt chải đầu trang điểm một phen rồi ra khỏi cửa.
Trong lúc bận rộn, cô nghe được tiếng Lý Mính Hưu mở cửa ra ngoài.
Từ trong phòng tắm đi ra Dư Tễ Đan nhìn thấy trêи bàn có đồ vật bày ra ở đó.
Là một bó hoa.
Mỗi một đóa hoa tươi, mỗi một cánh hoa, thậm chí mỗi một đóa hoa nho nhỏ li ti, cũng vô cùng tinh xảo——
Hoa cúc trắng, bách hợp trắng, hoa hồng trắng……
Hoa để tảo mộ.
Một dòng nước ấm từ tứ chi chảy thẳng về trái tim cô.
Tuy rằng cái gì cô cũng không nói, nhưng Lý Mính Hưu luôn như thế! biết cô cần gì và hiểu cô muốn gì.
***
Bắc Kinh đầu thu, mặt trời lên cao, gió Bắc gào thét.
Dư Tễ Đan ôm hoa, cùng Lý Mính Hưu xuyên qua con đường sạch sẽ.
Hai bên từng hàng bia mộ, cô mang theo anh đi đến bên một hồ nhân tạo.
Bọn họ dừng chân bên hồ, một ngôi mộ dị thường, liễu rủ chung quanh tung bay trong gió.
Dư Tễ Đan ngồi xổm trước mộ bia, buông bó hoa, cười gọi: “Ba mẹ.”
Lý Mính Hưu nhìn không chớp mắt mộ bia kia——
Trêи bia biên tên cùng ảnh chụp, đối với anh mà nói không phải ai xa lạ, bọn họ là cha mẹ Tễ Đan, bao nhiêu năm trước anh đã biết bọn họ.
Trầm mê một lát, cô nhẹ giọng nói: “Ba mẹ…… con mang Lý Mính Hưu tới gặp ba mẹ này, hai người có lẽ không quen biết anh ấy, nhưng mà con đáp ứng anh ấy rồi, ba mẹ xem anh ấy thế nào? Ba mẹ sẽ đồng ý chúng con ở bên nhau đúng không?”
Đầu ngón tay Dư Tễ Đan vuốt trêи bia “con gái Tễ Đan lập” năm chữ nhỏ lấp lánh ánh kim, “Thực xin lỗi, ba mẹ, con có lẽ cũng điên rồi, nhưng mà con có hỏi bao lâu đi nữa——” cô hơi hơi cúi đầu, chạm tay vào cánh hoa cúc trắng, “cả đời con cũng không nghe được đáp án của hai người. Mãi mãi sẽ không nghe được lời chúc phúc của ba mẹ nữa rồi!”
“Tuy rằng chúng con quen nhau không lâu, nhưng anh ấy đối với con rất tốt, con biết, là anh ấy thực lòng muốn đối xử tốt với con, con cũng biết hai người nhất định sẽ thích anh ấy, sẽ chúc phúc chúng con, đúng không?”
Dư Tễ Đan đứng lên, đi đến bên cạnh Lý Mính Hưu.
Lý Mính Hưu vươn tay với cô, cô tự nhiên mà nắm lấy.
Hai người không nói một lời, lẳng lặng đứng trước mộ bia đón lấy những cơn gió thu đầu mùa.
Cứ như vậy đứng hơn mười phút, ngón tay Dư Tễ Đan động động, cô nhìn về phía Lý Mính Hưu: “Chúng ta đi thôi, tạm biệt ba mẹ đi anh.”
Lý Mính Hưu nhìn nhìn Dư Tễ Đan, lại quay đầu đối mặt với mộ bia, trịnh trọng mà nói: “Tạm biệt.”
Rời khỏi mộ viên, Dư Tễ Đan có việc phải về đơn vị, trước khi Lý Mính Hưu về nhà.
Sau khi đưa Tễ Đan đến cơ quan, Lý Mính Hưu theo đường cũ trở về.
Anh đứng lặng trong gió, lẳng lặng nhìn chăm chú vào mộ bia cha mẹ Dư Tễ Đan, nếu không phải vạt áo bay bay, từ xa nhìn lại thật giống một bức họa hoàn mỹ.
“Yên tâm đem Tễ Đan giao cho con——”
Một trận gió nhẹ phất qua tóc mái cùng góc áo Mính Hưu, thanh âm anh nhẹ tựa hồ bay theo làn gió: “Con sẽ đau thay em ấy cả đời, chiều em ấy cả đời, yêu em ấy, bảo vệ em ấy cả đời…… Mong ba mẹ giám sát con.”
***
Cùng ba mẹ nói chuyện về Lý Mính Hưu, trong lòng cô không có gì phải giấu diếm, tự nhiên nhẹ nhàng nói cho họ biết.
Nhưng cùng ông bà, chú thím nói về Lý Mính Hưu, thì không đơn giản như vậy, bởi vì bọn họ sẽ phân tích lợi hại, sẽ dò hỏi tới cùng ——
“Cái gì?! Con nói Lý Mính Hưu trong nhà còn có mẹ kế? Còn có em trai cùng cha khác mẹ?”
Dư Tễ Đan: “…………”
Chú Hai cũng ngồi không yên, đứng lên đi vài vòng trong phòng khách, lại hỏi: “Nó làm nghề gì? Con biết không
Dư Tễ Đan hàm ý nói: “Chúng con đều là người trẻ tuổi của thế kỷ mới, nữ lo việc công nam quán xuyến việc nhà không thể sao?”
“…………” ngón tay Chú Hai thiếu chút chọc luôn vào mắt Dư Tễ Đan, “Mày mẹ nó điên rồi! Tao thấy mày hoàn toàn bị vẻ mỹ mạo của nó mê hoặc rồi, cũng không biết mình tên họ là gì rồi!”
Thím Hai khuyên nhủ: “ông có thể nói nhỏ chút hay không?”
Dư Tễ Đan bất mãn mà nói: “Chú Hai thật nhiều mục tiêu…… Lúc trước mọi người từ nhỏ đều giáo huấn con không cần tìm kẻ có tiền, kẻ có tiền đều không đáng tin cậy, đúng vậy, con cũng chính mắt thấy bi kịch của cô út, con cũng đồng quan điểm với mọi người——‘ kẻ có tiền không đáng tin cậy ’, nhưng hiện tại con tìm người nghèo, mọi người lại không hài lòng! Rốt cuộc muốn con thế nào?”
“…………trong lòng mày rất rõ ràng!” Chú Hai nổi trận lôi đình, “Thế giới mày không phải kẻ giàu có thì là người nghèo à? Không thể tìm một người môn đăng hộ đối bình thường được hả? Giống Tiểu Hứa có gia đình có công việc, không phải tốt hơn à?”
Dư Tễ Đan cũng không nhận thua: “Tiểu Hứa Tiểu Hứa! con không thích Tiểu Hứa! Lý Mính Hưu không có tiền thì thế nào? Hai người chúng con cũng không phải nằm đường cái uống gió Tây Bắc, con có thể kiếm tiền! Con có thể nuôi sống gia đình mình!”
Chú hai: “…………”
Thím Hai: “…………”
Bọn họ cảm nhận thật rõ một câu, đó chính là: hồ nhỏ không chứa được cá lớn, con gái lớn không giữ mãi được trong lòng.
Thím Hai nháy mắt với chú Hai, bà giữ tay Tễ Đan, tận tình khuyên bảo: “Tễ Đan, con cần phải nghĩ kỹ, nếu con chỉ là yêu đương, chú thím tuyệt đối sẽ không nói nhiều như vậy! Nhưng hôn nhân không phải yêu đương, hôn nhân không thể đùa, một bước sai là nhiều bước sai, cả đời sai, chúng ta cũng thừa nhận tiểu Lý lớn lên ngàn dặm mới tìm được một người đẹp như nó, dáng người và các phương diện khác đều không tồi, nhưng điều kiện…… trưởng bối chúng ta vẫn cảm thấy con nên nghiêm túc suy xét lại một chút.”
“…………” Dư Tễ Đan đứng lên, khí phách nói, “Lý Mính Hưu đối với con đặc biệt tốt, anh ấy có thể đem lời nói của con trở thành thánh chỉ, anh ấy có thể cho con hạnh phúc, con chỉ là một phụ nữ bình thường, con còn muốn cái gì nữa đây? Điều con muốn không nhiều lắm, chỉ là một gia đình nhỏ bé an nhiên mà sống, chẳng lẽ mọi người còn muốn gả con vào hào môn sao?”
“——con mặc kệ, con cảm thấy anh ấy thực tốt! Còn tiền, vẫn là câu nói kia, con có năng lực, con có thể kiếm, chúng con sẽ không đói chết!”
Lần nói chuyện này của Dư Tễ Đan cùng chú thím tan rã trong không vui.
Lý Mính Hưu ở dưới lầu chờ Dư Tễ Đan, anh lập tức có thể nhìn ra tâm tình của cô không tốt.
Anh dắt lấy tay cô, hai người bước chậm dưới ánh trăng, ai cũng không nói gì.
Qua hồi lâu, Lý Mính Hưu mới nhẹ giọng hỏi: “Em cùng người nhà cãi nhau phải không?”
Cảm xúc của cô hạ xuống.
“Là bởi vì anh đúng không?”
Dư Tễ Đan thở dài.
Lý Mính Hưu nghĩ nghĩ, thử thăm dò hỏi: “Nếu, anh nói là nếu, nếu anh thật là kẻ có tiền, có rất nhiều tiền, tình huống so với hiện tại sẽ tốt hơn một chút sao? Em sẽ vui vẻ hơn một chút sao?”
“Rất có tiền rất có tiền?” Dư Tễ Đan trừng mắt nhìn Lý Mính Hưu, “Anh đừng nói đùa với em nữa! Anh biết người trong nhà em không tiếp thu nổi kẻ có tiền, cho dù bọn họ tiếp nhận được, em cũng sẽ……”
Tâm anh bỗng chênh vênh, thật cẩn thận hỏi: “Em cũng sẽ……?”
Dư Tễ Đan vươn tay, dùng sức giữ lỗ tai anh: “Em cũng sẽ đánh chết anh!”
Lý Mính Hưu: “…………”
Mẹ nó, có tiền cũng không đúng, không có tiền cũng không đúng……
Vì sao anh muốn cưới vợ lại phải vượt năm ải, chém sáu tướng chứ?!
***
Không nói chú thím có bao nhiêu tức giận và không hài lòng, chung quy vẫn là người một nhà, hơn nữa nhìn dáng vẻ Dư Tễ Đan muốn cùng Lý Mính Hưu ở bên nhau, so với dậm chân phản đối, không bằng thử đi tiếp thu, nếu Lý Mính Hưu thật sự không được, bọn họ phản đối cũng là nói có sách mách có chứng.
Chú Hai gọi điện, Dư Tễ Đan mới vừa bắt máy.
“Tễ Đan, chú và ông bà vừa thương lượng một chút, nếu con thật sự quyết tâm muốn cùng Lý Mính Hưu, chúng ta đây cũng không thể nói gì, dù sao cũng là cuộc sống của con, là con đường con lựa chọn. Cho nên, vừa lúc cuối tuần này chú ba con trở lại, để nó và chúng ta gặp mặt, ăn một bữa cơm đi.”
Dư Tễ Đan: Hạnh phúc tới quá đột nhiên.
Về đến nhà, thời điểm cô cùng Lý Mính Hưu ăn cơm chiều, cô nói cho anh.
Lý Mính Hưu vẫn luôn nhăn mày nhíu mi.
Dư Tễ Đan còn tưởng rằng Lý Mính Hưu vì người nhà cô quá nhiều, giải thích nói: “Ông nội của tôi trước kia ở bên ngoài công tác, ông bà có mở một cửa hàng, lúc trước vẫn luôn là chú Hai đang trông coi, mấy năm trước thím hai sinh bệnh, phải về Bắc Kinh trị liệu, vì thế chú ba liền thế chú Hai qua bên kia xem cửa hàng ——cửa hàng đó nghe nói còn kiếm được kha khá tiền. Hơn nữa ông bà tôi tuổi cũng lớn, ba tôi và cô út đều không còn, cho nên chú Hai liền lưu lại Bắc Kinh chiếu cố ông bà.”
Lý Mính Hưu trong lòng thở dài.
Anh cười gắp cho cô một miếng thịt kho tàu.
Chú ba của Tễ Đan a……
Đành binh tới tướng chặn vậy.
Thời gian cực nhanh, đảo mắt liền tới cuối tuần.
Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu đã sớm đặt nhà hàng.
Gia đình chú Hai tới rất sớm, Dư Giang nguyệt vừa thấy Lý Mính Hưu liền vây quanh anh ríu rít: “Em thật để ý, anh cầu hôn chị Tễ Đan thành công! Anh cũng quá lợi hại đi, nhanh như vậy liền đem chị ấy tóm được!”
Vừa nói cô vừa nhìn về phía Dư Tễ Đan: “Chị cứ như vậy đáp ứng sao? Chị có thể rụt rè một chút không!”
Dư Tễ Đan cười cười, vỗ vỗ tay Dư Giang nguyệt: “Chị đã rụt rè! Thật đó!”
“Em không tin!!” Dư Giang nguyệt cao giọng tru lên, “Em đối với thế giới nhìn mặt mà sống này thật tuyệt vọng mà a a a a a a a ——”
Không đợi Dư Giang nguyệt gào xong, phục vụ liền nói, “Mời đi lối này ạ——”
“Giang Nguyệt, chú ở đằng xa đã nghe được tiếng con!”
Người chưa thấy, mà tiếng đã vào.
Dư Giang nguyệt hướng về phía cửa: “Chú ba tới rồi!”
Chú ba phong trần mệt mỏi mà đi vào ghế lô, liền bị Dư Giang nguyệt ôm chặt.
Dư Tễ Đan lôi kéo tay Lý Mính Hưu, cũng đi theo tới.
Chú ba buông Dư Giang nguyệt, cười nhìn về phía Dư Tễ Đan: “Không nghĩ tới Tễ Đan của chúng ta đã có hôn phu, thật là kinh hỉ ——”
Nhưng giây tiếp theo, khi ông thấy rõ người đứng bên cạnh Dư Tễ Đan là ai ……
Kinh hỉ bông chốc biến thành kinh hách.
“Đây là chú ba của em.” Dư Tễ Đan giới thiệu chú ba và Lý Mính Hưu cho nhau, “chú ba, vị này chính là ——”
Nhưng lời cô còn chưa nói xong, gương mặt chú ba cứ như thấy quỷ, tay run rẩy chỉ vào Lý Mính Hưu:
“Cậu cậu cậu…… cậu là…… Lý Lý Lý Lý……”
/58
|