Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 11 - Chương 10

/80


Editor: Thoa Xù

Tính ra, đã lâu rồi anh không trở lại con phố nhỏ.

Khi đó cả đám con trai mới lớn cùng rượt đuổi xô đẩy ầm ĩ ở đầu ngõ của con phố nhỏ, đó là quãng thời gian phóng khoáng nhất và vui vẻ nhất.

Lúc Lâm Lục Kiêu vừa chào đời, ba vẫn chỉ là phó trưởng khoa của đội phòng cháy chữa cháy, điều kiện gia đình thường thường bậc trung. Nhưng sau khi sinh Lâm Khải, mẹ bị cho thôi việc, điều kiện gia đình eo hẹp hơn rất nhiều. Trong trí nhớ của anh, lúc đó mặc dù cuộc sống rất khó khăn, nhưng mà rất vui vẻ. Sau đó ba lại được chuyển đông công tác, cuộc sống trở nên tốt hơn, băn khoăn nhiều chuyện hơn, ngược lại không vui vẻ như trước kia.

Sau khi thi tốt nghiệp trung học, lúc đó cả đám con trai tụ tập lại hút thuốc nói chuyện phiếm.

Đại Lưu muốn vào trường quân đội với Lâm Lục Kiêu, nhưng mà cậu ta không đủ điểm, Lâm Lục Kiêu đề nghị cậu ta học kinh doanh theo như nguyện vọng của gia đình sau này ra làm công chức nhà nước, Đại Lưu không chịu, lúc ấy thằng con trai mập mạp cao lớn vạm vỡ đong đưa cánh tay nói: Tôi chỉ muốn đi chung với cậu à!

Bây giờ Lâm Lục Kiêu nhớ lại bộ dáng lúc ấy của Đại Lưu, trong lòng vẫn cảm thấy buồn nôn.

Lúc đó Tôn Minh Dương và Thẩm Mục còn giễu cợt Đại Lưu tuyệt đối là cong rồi.

Ai ngờ, Đại Lưu nói: Ông Lý mù có nói rồi, tôi không biết nhìn người, khổ một đời, người khác thì tôi không biết, nhưng đi theo anh Kiêu đây thì chính xác không sai đâu.

Vậy ra hai thằng mình chỉ là vật trang trí thôi à?

Lúc đó Tôn Minh Dương và Thẩm Mục vừa nghe xong, chỉ muốn tuyệt giao với Đại Lưu ngay lập tức.

Ông thầy tướng số họ Lý ở đầu ngõ, cho đến nay không ai biết ông tên gì, qua một quãng thời gian thân quen với mọi người ở đó, tất cả mọi người đều gọi ông là ông Lý mù, ngược lại ông cũng không hề để ý.

Lúc đó ông Lý mù tặng bốn người bọn họ mỗi người một câu nói.

Câu của Lý Minh Dương chính là:

-- Nam nhi hữu lệ bất khinh đạn, nam nhi nhiệt huyết vô gia hoàn. (Nước mắt đàn ông không dễ dàng rơi, đàn ông nhiệt huyết không gia đình.)

Ông Lý mù tặng cho Thẩm Mục một câu kinh Phật:

-- Chúng sanh độ tẫn, phương chứng Bồ Đề. (Chúng sanh độ hết rồi, mới chứng bồ đề.)

Khi ông Lý mù hướng về phía Lâm Lục Kiêu thì bị anh khoát khoát tay, từ chối thẳng thừng: Không cần tặng cho tôi, tôi không tin những thứ này.

Lúc ấy, ông Lý mù cũng chỉ lắc đầu cười, thật sự không nói nữa.

Đợi đến khi anh thi xong, định đến trường quân đội thì hai người lại gặp nhau ở đầu ngõ, ông Lý mù hiếm khi chủ động gọi anh lại.

Lâm Lục Kiêu rất ngạc nhiên, không ngờ vậy mà ông ấy cũng nhận ra anh, anh nghi ngờ quơ quơ tay trước mặt ông ấy, ông Lý mù kéo tay anh, nói: Đừng có quơ nữa, chút xíu bản lãnh này cũng không có, thì ông đã sớm bị người ta gỡ bảng hiệu rồi.

Lúc ấy Lâm Lục Kiêu mặc nguyên bộ đồ đen, đơn giản gọn gàng, sau lưng mang một cái ba lô màu đen, cảm thấy chuyện như vậy thật thú vị, vì vậy hiếm khi cà lơ phất phơ dựa vào bức tường đầu ngõ, tán gẫu với ông ấy.

Sao ông biết được tôi đi qua đây?

Nói cho cậu biết, tôi được cái gì?

Lâm Lục Kiêu cúi đầu cười.

Nhưng mà cuối cùng ông Lý mù cũng nói.

Gió, bước chân, hơi thở, cậu và ba cậu trai kia không giống nhau, thần thái của cậu tương đối vững vàng, bước chân trầm ổn, Đại Lưu sẽ thở mạnh, mùi trên người rất đậm.

Những kiểu thế này cho dù có nói cũng chỉ là hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.

Lâm Lục Kiêu gật gật đầu, không lên tiếng.

Ông Lý mù nói: Lúc Đại Lưu tới gặp tôi, hỏi tôi câu nói kia là ý gì.

Lâm Lục Kiêu khoanh tay dựa ba lô vào tường, một chân co lên đạp lên tường, cong khóe môi, Cậu ta nhát




/80

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status