Cô bỗng nhiên trở thành con ở trong nhà này, từ việc đi chợ, nấu ăn,dọn dẹp, thậm chí là chăm sóc cho Hiền nữa. Tự an ủi mình phải gắng gượng, chỉ cần đứa trẻ ra đời, ko có Hiền nữa thì mọi thứ lại trở lại như cũ.
- Aaa, chị ơi em đau bụng quá.
Vứt cây lau nhà cô chạy như bay vô phòng Hiền.
- Em sao vậy Hiền.
- Em đau bụng quá, hình như em vỡ ối rồi.
- Thôi chết, ngồi im đấy chờ chị.
Cô gọi taxi, lấy ít đồ em bé và đưa Hiền đi đẻ. Trên taxi cô điện thoại thông báo cho Kiệt và bà Thảo biết. Vào viện được 10p thì bà Thảo cũng hớt ha hớt hải chạy vào.
- Sao rồi, nó sao rồi.
- Mới vào trong đấy mẹ ak.
Bác sĩ đẩy cửa phòng đi ra, cô và bà Thảo chạy đến.
- Sao rồi bác sĩ, con bé sao rồi.
- Cô ấy sinh khó phải mổ, mời người nhà đi ký giấy.
- Vâng, vâng.
Bà Thảo đon đả chạy theo bác sĩ, lúc này Kiệt cũng đến. Nhìn anh thở hổn hển thế kia có lẽ anh đã chạy rất nhanh đến đây.
- Sao rồi, cái Hiền nó sinh chưa em.
- Sinh khó nên phải mổ anh ạ.
Nghe thế, trên mặt Kiệt xuất hiện nhiều nét lo lắng. Cô cay đắng nhìn người đàn ông đang chằm chằm vào phòng mổ: đó là chồng cô sao, người đàn ông hứa mang lại hạnh phúc cho cô cả đời???.
20p trôi qua rồi, bác sĩ còn chưa bồng đứa bé ra, bà Thảo thì lạy tứ phía, Kiệt thì cứ ra ngóng vào trông. Lúc trước cô sinh họ có như thế ko, có lo lắng cho cô giống bây giờ ko?
Y tá ẵm ra đứa bé rồi gọi lớn.
- Người nhà của sản phụ Nguyễn Thị Thu Hiền, ra nhận bé trai nặng 3.8kg.
Bà Thảo và Kiệt lật đật chạy đến.
- Ôi giồi ôi thằng cháu cưng của bà, sao mày giống bố mày thế.
- Ồi, nó giống con lúc nhỏ mẹ nhỉ.
- y đúc thế kia còn gì.
Họ vui mừng hạnh phúc là vậy đó, đâu có để ý đến sự tồn tại của cô gái bị thương nặng nề là cô, từ đầu đến cuối cô chỉ ngồi đó.
- Bác sĩ, em ấy sao rồi ạ.
Kiệt lo lắng cho Hiền.
- Sản phụ đang bị băng huyết, bạn sĩ đang tiến hành cầm máu, giờ phải kiếm thêm máu mới đủ ạ.
- Thế có nguy kịch ko, tội con bé thế.
Bà Thảo cũng chen vào.
- Chị ấy nhóm máu B+, nên bác sĩ đang kêu gọi tiếp máu ạ.
Y tá bỏ đi, ẵm đứa bé đi tắm rửa.
2 mẹ con họ cứ đứng ngồi ko yên mà quên bẽn rằng cô cũng là nhóm máu B+.
Ngay giờ phút này đây trong đầu cô xuất hiện những suy nghĩ xấu xa: nó chết đi thì tốt, nó ko tồn tại nữa chẳng phải hay hơn sao.
.....
2 ngày trôi qua rồi, tình hình vẫn tệ thế. Bà Thảo và Kiệt cứ thay phiên nhau, chốc chốc lại chạy sang chỗ thằng bé, chốc chôc lại chạy lại ngóng vào khu cấp cứu. Họ thật sự có tâm thương người, hay từ lâu rồi họ coi Hiền ko còn là người đẻ mướn nữa.
Bác sĩ lại đi ra, dáng vẻ cũng mệt mỏi. Kiệt chạy ngay lại.
- Cô ấy sao rồi bác sĩ.
- Ko khả quan lắm. Truyền bao nhiêu máu cũng ko cầm, hôm nay mà ko cầm được thì đành chịu.
- Bác sĩ ơi, xin bác sĩ cố gắng hết sức ạ, bao nhiêu chi phí chúng tôi cũng chịu.
- Vâng, chúng tôi đang cố, vẫn phải tìm thêm máu.
Khi nghe được câu đó, con quỷ trong người cô đã xuất hiện: đúng rồi, nó sắp chết rồi, nó phải chết thôi. Chỉ cần nghĩ đến điều đó lòng cô vui mừng phấn khởi. Khi mọi thứ bị cướp đi thì người phụ nữ dù có hiền lành đến đâu, trong phút chốc cũng sẽ hóa quỷ.
Thế nhưng mong ước của cô đâu có được như ý, máu đã được cầm và Hiền đã tỉnh lại.
Hiền được đưa trở về phòng, đứa bé cũng được đưa theo xuống. Bà Thảo thì lo cưng nựng đứa bé, còn Kiệt thì lo lắng hỏi han Hiền, cô thấy vậy chạy ra ngay ngoài lan can bệnh viện. Cô nhìn xuống dưới, nếu bây giờ nhảy từ đây xuống có chết ko nhỉ, mất rồi, mất hết tất cả rồi. Suy nghĩ cô bị giựt ngược khi ai đó sờ vào vai cô.
- Em sao thế, sao lại ra đây.
Cô cười đau đớn.
- Chứ ở trong đó chứng kiến 2 người hạnh phúc à.
- Em suy nghĩ gì lạ thế, do Hiền nó mới sinh nên anh lo cho em ấy thôi.
Cô hất tay Kiệt ra.
- Anh tưởng tôi mù à, anh đã thay đổi đổi từ khi lên giường với nó, mọi sự quan tâm anh đều dành cho nó, còn lời hứa mang lại hạnh phúc cho tôi anh vứt đâu rồi, còn lời hứa cùng tôi vượt qua mọi thứ anh vứt đâu rồi.
Cô gào lên đau đớn, nước mắt cứ tuôn. Kiệt ôm cô vào lòng.
- Anh xin lỗi, xin lỗi đã để em buồn nhiều, anh xin lỗi.
- Anh tránh ra đi, tôi ko còn tin anh nữa.
Cô chạy đi, để mặt Kiệt vẫn đứng đó. Cô đã giữ lại cho mình 1 chút sự tin tưởng từ anh, khi nghe anh nói câu xin lỗi. Chỉ trách do cô ngốc thật, hay trách cô quá yếu đuối lụy tình.
....
Theo như kế hoạch sinh xong Hiền sẽ nhận tiền và rời đi, nhưng bà Thảo ko chịu, bà bảo phải 6th mới được, trẻ con nó cần bú mẹ. Cơn ác mộng của cô lại được kéo dài thêm 6th.
Thằng bé này kháu khỉnh lại ngoan lắm, bú no lăn ra ngủ hoặc nằm chơi thôi, ko như con của cô. Vì thế nên bà Thảo và Kiệt cưng nó lắm, cứ qua ẵm với bế nó suốt thôi. Chính cô cõng rắn vào nhà thì biết trách ai bây giờ, giờ đây cô thành người thừa trong cái tổ ấm của mình rồi.
Hiền trước đây chỉ nghĩ sinh xong đứa con cho họ,cô sẽ đi học tiếp, sẽ lại tiếp tục thực hiện ước mơ của mình. Nhưng giờ đây cô đã sinh mổ, sau ni quen ai cũng khó, chưa chồng mà lại có con, vì vết mổ chính là nhân chứng. Bà Thảo và Kiệt lại rất thương cô, bởi vậy mẹ nhờ con mà, nhà bà Thảo lại giàu có như vậy, tuy Kiệt lớn tuổi hơn cô nhưng lại cưng chiều cô, dại gì mà không tranh thủ lúc này lấy cho mình 1 thân phận đàng hoàng chứ.
.....
Mâm cơm của Hiền lúc thì gà mái tơ, bò, lúc thì giò, lúc vịt, toàn đồ bổ nên mát sữa lắm. Thằng nhóc hơn 3th mà tròn quay, thằng bé lại ti nhiều nên chẳng mấy chốc mà Hiền lại lấy lại vóc dáng thời con gái, thậm chí còn đẹp hơn nữa.
Hiền hay tìm mọi lý do để Kiệt ở lại phòng Hiền lâu hơn cho đến khi Trâm Anh vào. Cứ mỗi lần vào cô lại thấy Hiền cứ trật vú căng tròn trắng mịn cho thằng bé ti, biểu sao Kiệt lại ko thèm chứ. Có khi cô lại nghe tiếng cười rúc rích của Kiệt trong phòng Hiền. Bây giờ cô đã thấm thật sự nỗi đau này, thấm thật sự người đàn ông đầu ấp tay gối này, và hơn nữa thấm thật sự cho thân phận bọt bèo của cô.
.....
Cô đang dọn dẹp trong phòng Hiền,Hiền thấy cô liền lên giọng khích bác.
- Chị ơi, anh Kiệt kỳ ghê ấy, mấy nay cứ đòi ngủ lại đây với thằng Bon ý.
Hiền vừa nói vừa giỡn với thằng bé, phần vì chọc tức cô.
- Ơi, vậy hả em. Chị cũng ko ngờ em giỏi vậy đó, hồ ly tinh.
- Chị, chị nói gì vậy, chị gọi ai là hồ ly tinh.
Cô để giỏ đồ thằng Bon xuống đất, vòng chéo tay, nhìn thẳng mặt Hiền.
- À, chị nói mấy con giựt chồng, giựt hạnh phúc của họ ý mà.
Hiền mặt tức đỏ lên định 50-50 với cô, nhưng làm thế sẽ ko có cớ để đuổi Trâm anh đi nữa.
- Chị nên nhớ, chính chị là người đưa tôi đến chuyện này nhé.
- Đúng vậy chị chỉ nghĩ rằng sau chuyện này sẽ mang ơn em suốt đời vì em giúp được chị, nhưng qua chuyện này chị lại mang ơn em hơn vì giúp chị nhận ra được lòng chung thủy của chồng chị.
Cô phủi tay đi đến vỗ vai của Hiền.
- Em nên nhớ chị là vợ chính thức, được cưới hỏi đàn hoàng. Em biết ko lúc biết chị có bầu, mẹ chồng chị vẫn rước chị về bằng cửa chính. Em là cái thá gì chứ. Ko danh, ko phận, chỉ là đẻ mướn. Em may mắn hơn chị vì em sinh được con.
Trâm anh đi ra khỏi phòng để mặc Hiền tức tối.
Trâm anh biết đã đến lúc cô ra khỏi căn nhà này rồi, sẽ từ bỏ người đàn ông ko thuộc về mình, bỏ đi cái hạnh phúc giành giựt này, nhưng cô muốn ra đi còn mang được theo cái tôn nghiêm phụ nữ của chính mình.
.....
Bà Thảo và Kiệt đi đám cưới dưới quê lên ko thấy Trâm anh đâu nên hỏi Hiền. Hiền khóc lóc oan ức.
- Chị ấy chửi rủa em, bảo em hồ ly tinh giật chồng chị ấy. Em có làm gì đâu.
Kiệt ôm Hiền vỗ về, Kiệt thật sự giờ ko biết tính sao. Thật sự anh đang có lỗi với Trâm Anh rất nhiều, bao nhiêu mê muội giờ anh đã dành cho Hiền hết cả.
- Ôi giồi ôi Kiệt ơi, cái bài vị... cái bài vị của thằng cún em đâu rồi. Ai lấy mất rồi.
Kiệt cũng cuốn lên thì điện thoại reo, là Trâm anh.
- Alo, em ở đâu vậy, em mang bài vị của con đi đâu.
- Tôi đang ở quán cfe K, anh đến đi.
Quán cafe K là quán quen thuộc hay hẹn hò của Kiệt và Trâm Anh.
- Aaa, chị ơi em đau bụng quá.
Vứt cây lau nhà cô chạy như bay vô phòng Hiền.
- Em sao vậy Hiền.
- Em đau bụng quá, hình như em vỡ ối rồi.
- Thôi chết, ngồi im đấy chờ chị.
Cô gọi taxi, lấy ít đồ em bé và đưa Hiền đi đẻ. Trên taxi cô điện thoại thông báo cho Kiệt và bà Thảo biết. Vào viện được 10p thì bà Thảo cũng hớt ha hớt hải chạy vào.
- Sao rồi, nó sao rồi.
- Mới vào trong đấy mẹ ak.
Bác sĩ đẩy cửa phòng đi ra, cô và bà Thảo chạy đến.
- Sao rồi bác sĩ, con bé sao rồi.
- Cô ấy sinh khó phải mổ, mời người nhà đi ký giấy.
- Vâng, vâng.
Bà Thảo đon đả chạy theo bác sĩ, lúc này Kiệt cũng đến. Nhìn anh thở hổn hển thế kia có lẽ anh đã chạy rất nhanh đến đây.
- Sao rồi, cái Hiền nó sinh chưa em.
- Sinh khó nên phải mổ anh ạ.
Nghe thế, trên mặt Kiệt xuất hiện nhiều nét lo lắng. Cô cay đắng nhìn người đàn ông đang chằm chằm vào phòng mổ: đó là chồng cô sao, người đàn ông hứa mang lại hạnh phúc cho cô cả đời???.
20p trôi qua rồi, bác sĩ còn chưa bồng đứa bé ra, bà Thảo thì lạy tứ phía, Kiệt thì cứ ra ngóng vào trông. Lúc trước cô sinh họ có như thế ko, có lo lắng cho cô giống bây giờ ko?
Y tá ẵm ra đứa bé rồi gọi lớn.
- Người nhà của sản phụ Nguyễn Thị Thu Hiền, ra nhận bé trai nặng 3.8kg.
Bà Thảo và Kiệt lật đật chạy đến.
- Ôi giồi ôi thằng cháu cưng của bà, sao mày giống bố mày thế.
- Ồi, nó giống con lúc nhỏ mẹ nhỉ.
- y đúc thế kia còn gì.
Họ vui mừng hạnh phúc là vậy đó, đâu có để ý đến sự tồn tại của cô gái bị thương nặng nề là cô, từ đầu đến cuối cô chỉ ngồi đó.
- Bác sĩ, em ấy sao rồi ạ.
Kiệt lo lắng cho Hiền.
- Sản phụ đang bị băng huyết, bạn sĩ đang tiến hành cầm máu, giờ phải kiếm thêm máu mới đủ ạ.
- Thế có nguy kịch ko, tội con bé thế.
Bà Thảo cũng chen vào.
- Chị ấy nhóm máu B+, nên bác sĩ đang kêu gọi tiếp máu ạ.
Y tá bỏ đi, ẵm đứa bé đi tắm rửa.
2 mẹ con họ cứ đứng ngồi ko yên mà quên bẽn rằng cô cũng là nhóm máu B+.
Ngay giờ phút này đây trong đầu cô xuất hiện những suy nghĩ xấu xa: nó chết đi thì tốt, nó ko tồn tại nữa chẳng phải hay hơn sao.
.....
2 ngày trôi qua rồi, tình hình vẫn tệ thế. Bà Thảo và Kiệt cứ thay phiên nhau, chốc chốc lại chạy sang chỗ thằng bé, chốc chôc lại chạy lại ngóng vào khu cấp cứu. Họ thật sự có tâm thương người, hay từ lâu rồi họ coi Hiền ko còn là người đẻ mướn nữa.
Bác sĩ lại đi ra, dáng vẻ cũng mệt mỏi. Kiệt chạy ngay lại.
- Cô ấy sao rồi bác sĩ.
- Ko khả quan lắm. Truyền bao nhiêu máu cũng ko cầm, hôm nay mà ko cầm được thì đành chịu.
- Bác sĩ ơi, xin bác sĩ cố gắng hết sức ạ, bao nhiêu chi phí chúng tôi cũng chịu.
- Vâng, chúng tôi đang cố, vẫn phải tìm thêm máu.
Khi nghe được câu đó, con quỷ trong người cô đã xuất hiện: đúng rồi, nó sắp chết rồi, nó phải chết thôi. Chỉ cần nghĩ đến điều đó lòng cô vui mừng phấn khởi. Khi mọi thứ bị cướp đi thì người phụ nữ dù có hiền lành đến đâu, trong phút chốc cũng sẽ hóa quỷ.
Thế nhưng mong ước của cô đâu có được như ý, máu đã được cầm và Hiền đã tỉnh lại.
Hiền được đưa trở về phòng, đứa bé cũng được đưa theo xuống. Bà Thảo thì lo cưng nựng đứa bé, còn Kiệt thì lo lắng hỏi han Hiền, cô thấy vậy chạy ra ngay ngoài lan can bệnh viện. Cô nhìn xuống dưới, nếu bây giờ nhảy từ đây xuống có chết ko nhỉ, mất rồi, mất hết tất cả rồi. Suy nghĩ cô bị giựt ngược khi ai đó sờ vào vai cô.
- Em sao thế, sao lại ra đây.
Cô cười đau đớn.
- Chứ ở trong đó chứng kiến 2 người hạnh phúc à.
- Em suy nghĩ gì lạ thế, do Hiền nó mới sinh nên anh lo cho em ấy thôi.
Cô hất tay Kiệt ra.
- Anh tưởng tôi mù à, anh đã thay đổi đổi từ khi lên giường với nó, mọi sự quan tâm anh đều dành cho nó, còn lời hứa mang lại hạnh phúc cho tôi anh vứt đâu rồi, còn lời hứa cùng tôi vượt qua mọi thứ anh vứt đâu rồi.
Cô gào lên đau đớn, nước mắt cứ tuôn. Kiệt ôm cô vào lòng.
- Anh xin lỗi, xin lỗi đã để em buồn nhiều, anh xin lỗi.
- Anh tránh ra đi, tôi ko còn tin anh nữa.
Cô chạy đi, để mặt Kiệt vẫn đứng đó. Cô đã giữ lại cho mình 1 chút sự tin tưởng từ anh, khi nghe anh nói câu xin lỗi. Chỉ trách do cô ngốc thật, hay trách cô quá yếu đuối lụy tình.
....
Theo như kế hoạch sinh xong Hiền sẽ nhận tiền và rời đi, nhưng bà Thảo ko chịu, bà bảo phải 6th mới được, trẻ con nó cần bú mẹ. Cơn ác mộng của cô lại được kéo dài thêm 6th.
Thằng bé này kháu khỉnh lại ngoan lắm, bú no lăn ra ngủ hoặc nằm chơi thôi, ko như con của cô. Vì thế nên bà Thảo và Kiệt cưng nó lắm, cứ qua ẵm với bế nó suốt thôi. Chính cô cõng rắn vào nhà thì biết trách ai bây giờ, giờ đây cô thành người thừa trong cái tổ ấm của mình rồi.
Hiền trước đây chỉ nghĩ sinh xong đứa con cho họ,cô sẽ đi học tiếp, sẽ lại tiếp tục thực hiện ước mơ của mình. Nhưng giờ đây cô đã sinh mổ, sau ni quen ai cũng khó, chưa chồng mà lại có con, vì vết mổ chính là nhân chứng. Bà Thảo và Kiệt lại rất thương cô, bởi vậy mẹ nhờ con mà, nhà bà Thảo lại giàu có như vậy, tuy Kiệt lớn tuổi hơn cô nhưng lại cưng chiều cô, dại gì mà không tranh thủ lúc này lấy cho mình 1 thân phận đàng hoàng chứ.
.....
Mâm cơm của Hiền lúc thì gà mái tơ, bò, lúc thì giò, lúc vịt, toàn đồ bổ nên mát sữa lắm. Thằng nhóc hơn 3th mà tròn quay, thằng bé lại ti nhiều nên chẳng mấy chốc mà Hiền lại lấy lại vóc dáng thời con gái, thậm chí còn đẹp hơn nữa.
Hiền hay tìm mọi lý do để Kiệt ở lại phòng Hiền lâu hơn cho đến khi Trâm Anh vào. Cứ mỗi lần vào cô lại thấy Hiền cứ trật vú căng tròn trắng mịn cho thằng bé ti, biểu sao Kiệt lại ko thèm chứ. Có khi cô lại nghe tiếng cười rúc rích của Kiệt trong phòng Hiền. Bây giờ cô đã thấm thật sự nỗi đau này, thấm thật sự người đàn ông đầu ấp tay gối này, và hơn nữa thấm thật sự cho thân phận bọt bèo của cô.
.....
Cô đang dọn dẹp trong phòng Hiền,Hiền thấy cô liền lên giọng khích bác.
- Chị ơi, anh Kiệt kỳ ghê ấy, mấy nay cứ đòi ngủ lại đây với thằng Bon ý.
Hiền vừa nói vừa giỡn với thằng bé, phần vì chọc tức cô.
- Ơi, vậy hả em. Chị cũng ko ngờ em giỏi vậy đó, hồ ly tinh.
- Chị, chị nói gì vậy, chị gọi ai là hồ ly tinh.
Cô để giỏ đồ thằng Bon xuống đất, vòng chéo tay, nhìn thẳng mặt Hiền.
- À, chị nói mấy con giựt chồng, giựt hạnh phúc của họ ý mà.
Hiền mặt tức đỏ lên định 50-50 với cô, nhưng làm thế sẽ ko có cớ để đuổi Trâm anh đi nữa.
- Chị nên nhớ, chính chị là người đưa tôi đến chuyện này nhé.
- Đúng vậy chị chỉ nghĩ rằng sau chuyện này sẽ mang ơn em suốt đời vì em giúp được chị, nhưng qua chuyện này chị lại mang ơn em hơn vì giúp chị nhận ra được lòng chung thủy của chồng chị.
Cô phủi tay đi đến vỗ vai của Hiền.
- Em nên nhớ chị là vợ chính thức, được cưới hỏi đàn hoàng. Em biết ko lúc biết chị có bầu, mẹ chồng chị vẫn rước chị về bằng cửa chính. Em là cái thá gì chứ. Ko danh, ko phận, chỉ là đẻ mướn. Em may mắn hơn chị vì em sinh được con.
Trâm anh đi ra khỏi phòng để mặc Hiền tức tối.
Trâm anh biết đã đến lúc cô ra khỏi căn nhà này rồi, sẽ từ bỏ người đàn ông ko thuộc về mình, bỏ đi cái hạnh phúc giành giựt này, nhưng cô muốn ra đi còn mang được theo cái tôn nghiêm phụ nữ của chính mình.
.....
Bà Thảo và Kiệt đi đám cưới dưới quê lên ko thấy Trâm anh đâu nên hỏi Hiền. Hiền khóc lóc oan ức.
- Chị ấy chửi rủa em, bảo em hồ ly tinh giật chồng chị ấy. Em có làm gì đâu.
Kiệt ôm Hiền vỗ về, Kiệt thật sự giờ ko biết tính sao. Thật sự anh đang có lỗi với Trâm Anh rất nhiều, bao nhiêu mê muội giờ anh đã dành cho Hiền hết cả.
- Ôi giồi ôi Kiệt ơi, cái bài vị... cái bài vị của thằng cún em đâu rồi. Ai lấy mất rồi.
Kiệt cũng cuốn lên thì điện thoại reo, là Trâm anh.
- Alo, em ở đâu vậy, em mang bài vị của con đi đâu.
- Tôi đang ở quán cfe K, anh đến đi.
Quán cafe K là quán quen thuộc hay hẹn hò của Kiệt và Trâm Anh.
/15
|