- Mô phật, mô phật, lạy phật phù hộ cho con trai con được bình tĩnh lại, phù hộ cho nó hồi tâm chuyển ý, chứ nhìn con con như thế người làm mẹ như con sao đành lòng. Mô phật.
Oạch... tiếng có người bị ngã, trái banh lăn tới chân bà Phương, bà Phương vội vã chạy lại.
- Ôi trời ơi, chạy đâu dữ dậy con, nó té cho nè, đưa bà coi đau chỗ nào nè.
Cái thằng bé này, sao nó, sao nó... giống y Minh Quân lúc nhỏ vậy trời.
Tiếng gọi ở đâu vọng lại, làm bà tỉnh ra, bỏ qua dòng suy nghĩ.
- Minh Khang, Minh Khang con đâu rồi, con chạy đâu rồi... con ơi.
Tiếng gọi con hoảng hốt, nét mặt vã mồ hôi đầy lo lắng khiến bà Phương giật mình, bà nhận ra ngay đó là... Trâm anh. Sao con bé lại ở đây, còn đứa trẻ này là...
Trâm Anh nhận ra bà Phương cũng ngại ngùng, bế lấy Minh Khang trù bỏ đi. Bà Phương đã kéo cô lại.
- Con ơi đừng đi nữa, hãy về với con trai mẹ đi con, thằng bé ấy bây giờ suy sụp lắm, mắt nó cũng đã nhòe đi rồi.
- Xin lỗi cô, con ko thể về, kiếp này con phải trả nghiệp rồi.
- Nghiệp, nghiệp gì chứ, con có yêu Minh Quân nữa ko, có yêu thằng bé kia ko, nó phải có ba mà con.
Vừa nói bà vừa chỉ tay về hướng đứa trẻ đang chơi với bóng. Câu nói ấy làm cô sực ra, đúng rồi con cô vô tội, nó cần có ba, nhưng.
- Thằng bé là con con, ko phải của anh Minh Quân.
- Ko phải sao nó giống Minh quân như đúc thế này. Còn đừng dối mình gạt người nữa, về đi con, muốn gì ta cũng chiều.
- Con, con...
.....
Tỉnh lại sau cơn say, nhà trống vắng ko có ai hết, gọi cũng ko ai thưa, anh mới sực nhớ là hôm nay mẹ anh đi làm từ thiện dưới bình chánh.
Anh lò mò đi chậm xuống dưới kiếm nước uống, có đứa trẻ chạy lại ôm chân anh. Con ai đây, sao đi lạc vào nhà mình thế này, anh ngồi xuống, bế thằng bé lên.
- Ôi cưng quá, sao con chạy vào đây được, ba mẹ con đâu.
2 bóng mờ xuất hiện trước mặt anh. 1 là mẹ anh, còn người kia, anh ko nhận ra được. Người phụ nữ đó tiến lại gần anh.
- Minh Quân em về rồi.
- Trâm anh, Trâm anh, mau lại đây, lại đâu với anh, anh đã tìm em suốt.
3 người họ ôm nhau khóc sướt mướt, bà Phương cũng khóc theo.
Ngày anh đi sinh nhật Hân Di là ngày đó cô biết mình mang đưâ con của anh, cô muốn tạo bất ngờ cho anh.Nhưng thành ra anh lại tạo bất ngờ cho cô, giận quá, cô định bỏ đi vài hôm rồi về, nhưng nghe bố cô kể thế nên cô sợ ko về nữa. Đúng là duyên đến khó mà tránh khỏi.
Minh Quân đã trở lại như xưa, anh cũng đã mổ mắt. Họ làm mâm cơm nhỏ chính thức cho cô về nhà anh. Tiếp xúc với cô lâu dần bà Phương mới biết cô thật sự tốt và ngoan nữa, có đứa con dâu thế này thật có phúc. Bà suốt ngày ở nhà bế Minh Khang thôi ko muốn đi đâu, Minh Khang biết ý cũng làm nũng bà nội lắm.
Trâm anh bây giờ là vợ của giám đốc tập đoàn Phan gia, cô có học thức nên cô cũng hay phụ việc cho chồng. Minh Quân cưng chiều cô lắm, hay đưa cô đi chơi, đi mua sắm. Hạnh phúc của cô bây giờ thật đáng ngưỡng mộ.
....
- Vợ ơi, mai anh đi công tác Hà Nội, đi với anh nhé.
- Dạ, vậy anh lo ngủ sớm đi.
- Vợ này... anh chưa muốn ngủ.
- Em muốn ngủ rồi.
- Vợ này, ko được ngủ, anh chưa muốn ngủ mà.
Anh kéo chăn quấn cô lại, kiểu gì cũng phải bắt cô sinh thêm cho anh đứa con nữa mới chịu.
.....
Minh Quân đi họp nên tự cô đi mua sắm 1 mình, cô đang chọn 1 món trang sức để tặng mẹ chồng cô, vô tình gặp Kiệt cũng mua quà tặng vợ. Họ hẹn nhau uống cà phê như những người bạn cũ.
Kiệt trông có vẻ già hơn, còn Trâm anh bây giờ như 1 bà hoàng, từ phong thái đến thần thái.
- Anh khỏe ko.
- Anh khỏe còn em.
- Cảm ơn anh, nhờ xa anh mà cuộc sống tôi bây giờ ko khác gì thiên đường.
Kiệt xấu hổ cúi mặt. Trâm anh tiếp tục quấy quấy ly cam, cuộc đời cô chỉ 1 lần uống cafe là đủ rồi. Cô ngưng lại như chợt nhớ ra điều gì.
- À anh có mấy đứa con rồi.
Kiệt cười mãng nguyện.
- 2 đứa rồi em.
- Vậy à, anh đã chữa bệnh rồi à.
- Bệnh gì em.
- Bệnh gì, ngần ấy năm anh vẫn ko đi khám hả.
Kiệt ngẫn ngơ, Trâm anh vẫn cười như hả dạ. Đúng trời trả báo anh mà.
- Để tôi xem tôi có chụp lại đây, bản gốc tôi vứt rồi, để xem, đâu rồi... à đây. Anh xem đi.
Kiệt há hốc mồm với bảng kết quả kiểm tra, năm đó người khó sinh con là anh chứ ko phải cô. Vậy 2 đứa con anh hiện tại, có phải con anh ko. Mặt anh tái mét ra.Trâm anh vẫn đều đều.
- Hôm đó ngày mà bác sĩ điện thoại bảo đã trả nhầm kết quả, tôi đã vui sướng biết bao. Cái chữa của đàn ông nó dễ hơn đàn bà. Nhưng khi nghe anh hỏi tới lần thứ 3 lên giường với Hiền, tôi đã cay đắng lắm. Chữa làm gì, sinh con làm gì khi chồng mình đã mang tâm ý khác. Tôi đã mang nó theo suốt bên mình, vì tôi biết có ngày chúng ta sẽ lại gặp nhau.
Kiệt vẫn im lặng, không gian cũng lặng đi.
- Lần này tôi nhường anh đi trước, vì tôi còn phải chờ chồng tôi.
Kiệt lững thững chào Trâm Anh ra về. Trâm Anh vẫn ngồi đó, vẫn thưởng thức ly nước cam của mình. Đúng là nước cam vẫn ngọt ngào hơn cafe nhiều.
.....
Cầm tờ xét nghiệm trên tay, Kiệt đùng đùng trở về nhà.
- Hiền, Hiền đâu ra đây cho tôi.
Bà Thảo nghe động liền chạy ra.
- Bình tĩnh con, có chuyện gì vậy.
- ko bình tĩnh được mẹ ạ. Hiền đâu ra đây.
Hiền chạy từ trên lầu xuống, định sẽ khoe bộ trang sức mới mua. Chưa biết thế nào đã ăn 1 tát giáng trời của Kiệt, lăn ra nhà.
- Quỳ xuống, mày đúng là loại xấu xa, lăn loàng.
Bà Thảo ngăn cản.
- Có chuyện gì từ từ nói con.
- Đây mẹ xem kết.
- Kết quả gì.
Bà Thảo ngã ra ghế khi xem kết quả xét nghiệm ADN, 2 đứa con đều ko phải con của Kiệt.
- Ôi giồi đất ôi, tôi có làm gi sai mà nó hại tôi thế này, ông ơi ông ngó xuống mà xem này.
Hiền đưa tay lên má rát rạt sau cú tát trời giáng của Kiệt, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
- Anh ơi anh có chuyện gì từ từ nói anh.
- Nói, mày ăn nằm với thằng nào bắt tao đổ vỏ hả.
- Anh ơi anh nói gì lạ thế, 2 đứa nó là con anh mà anh.
Kiệt giáng cho Hiền thêm 1 tai nữa.
- Con tao? Mày xem kết quả xét nghiệm này đi, mày còn bảo là con tao à, dối trá.
Hiền run run nhặt lấy kết quả, xem xong cô run người. Quỳ lạy Kiệt như tạ lễ.
- Em lạy anh, xin anh tha cho em, em trót dại.
- Trót dại, nực cười. Mày nói không tao đưa mày mày đi tù.
- Không anh ơi, ko, em nói để em nói.
NGÀY ĐÓ
- Hoàng ơi, có vụ này thơm lắm tiền lại cao.
Hiền đưa chân khèo khèo Hoàng khi 2 người mới lâm trận xong.
- Chuyện gì.
- Bà này cần người đẻ mướn, số tiền hơn 200tr, tha hồ mình ăn chơi.
- Thôi em ơi, người ta cần gái trinh ngoan hiền kia, em thì xoạc hết ra rồi.
- Anh này ý bảo em ko ngoan hiền hả.
Hiền véo vào lưng Hoàng.
- Ôi đau, em tính thế nào.
- Mình đi làm giả trinh tiết là xong.
Hoàng lăn qua đè lên người Hiền.
- Được ko đấy.
- Được.
Hiền đã chi ra 1 số tiền làm giả trinh tiết, nhưng khi đi khám bác sĩ vẫn biết là trinh tiết giả. Hiền đã bỏ tiền ra nhờ bác sĩ làm giấy tờ giả dùm mình. Sau khi biết mình có thai, Hiền cũng ko phân định được nó là con của ai và nhà bà Thảo cũng ko nhận ra được, vì 2 đứa trẻ giống Hiền.
Từ khi đẩy được Trâm Anh ra khỏi nhà, bao nhiêu tiền vàng nhà bà Thảo cho Hiền đều mang về nuôi thằng người yêu nghiện ngập. Từ ngày có tiền Hiền tha hồ ăn chơi đỗ đốn, nhưng nhà bà Thảo vẫn chiều vì bà nghĩ Hiền nó còn trẻ lại sinh cho bà 1 trai 1 gái thì thật giỏi. Ai ngờ...
MỌI SỰ LẠI VỀ HIỆN TẠI
Bà Thảo rú lên ngất ra, Kiệt phải đưa bà đi cấp cứu. Ở nhà Hiền lấy mọi tài sản dẫn 2 đứa con bỏ trốn. Bà Thảo bị tai biến liệt nữa người phải nằm chỗ, Kiệt mất trắng lại sa vào rượu chè bê tha.
Giá như lúc đó nghe lời bà Lùa thì mọi chuyện đã khác, giá như lúc đó tâm bà lành hơn thì mọi chuyện đã khác.
Phụ nữ ấy mà, ko phải số mệnh họ khổ, mà vì họ chưa gặp đúng người yêu thương họ thật sự thôi.
- The End-
Oạch... tiếng có người bị ngã, trái banh lăn tới chân bà Phương, bà Phương vội vã chạy lại.
- Ôi trời ơi, chạy đâu dữ dậy con, nó té cho nè, đưa bà coi đau chỗ nào nè.
Cái thằng bé này, sao nó, sao nó... giống y Minh Quân lúc nhỏ vậy trời.
Tiếng gọi ở đâu vọng lại, làm bà tỉnh ra, bỏ qua dòng suy nghĩ.
- Minh Khang, Minh Khang con đâu rồi, con chạy đâu rồi... con ơi.
Tiếng gọi con hoảng hốt, nét mặt vã mồ hôi đầy lo lắng khiến bà Phương giật mình, bà nhận ra ngay đó là... Trâm anh. Sao con bé lại ở đây, còn đứa trẻ này là...
Trâm Anh nhận ra bà Phương cũng ngại ngùng, bế lấy Minh Khang trù bỏ đi. Bà Phương đã kéo cô lại.
- Con ơi đừng đi nữa, hãy về với con trai mẹ đi con, thằng bé ấy bây giờ suy sụp lắm, mắt nó cũng đã nhòe đi rồi.
- Xin lỗi cô, con ko thể về, kiếp này con phải trả nghiệp rồi.
- Nghiệp, nghiệp gì chứ, con có yêu Minh Quân nữa ko, có yêu thằng bé kia ko, nó phải có ba mà con.
Vừa nói bà vừa chỉ tay về hướng đứa trẻ đang chơi với bóng. Câu nói ấy làm cô sực ra, đúng rồi con cô vô tội, nó cần có ba, nhưng.
- Thằng bé là con con, ko phải của anh Minh Quân.
- Ko phải sao nó giống Minh quân như đúc thế này. Còn đừng dối mình gạt người nữa, về đi con, muốn gì ta cũng chiều.
- Con, con...
.....
Tỉnh lại sau cơn say, nhà trống vắng ko có ai hết, gọi cũng ko ai thưa, anh mới sực nhớ là hôm nay mẹ anh đi làm từ thiện dưới bình chánh.
Anh lò mò đi chậm xuống dưới kiếm nước uống, có đứa trẻ chạy lại ôm chân anh. Con ai đây, sao đi lạc vào nhà mình thế này, anh ngồi xuống, bế thằng bé lên.
- Ôi cưng quá, sao con chạy vào đây được, ba mẹ con đâu.
2 bóng mờ xuất hiện trước mặt anh. 1 là mẹ anh, còn người kia, anh ko nhận ra được. Người phụ nữ đó tiến lại gần anh.
- Minh Quân em về rồi.
- Trâm anh, Trâm anh, mau lại đây, lại đâu với anh, anh đã tìm em suốt.
3 người họ ôm nhau khóc sướt mướt, bà Phương cũng khóc theo.
Ngày anh đi sinh nhật Hân Di là ngày đó cô biết mình mang đưâ con của anh, cô muốn tạo bất ngờ cho anh.Nhưng thành ra anh lại tạo bất ngờ cho cô, giận quá, cô định bỏ đi vài hôm rồi về, nhưng nghe bố cô kể thế nên cô sợ ko về nữa. Đúng là duyên đến khó mà tránh khỏi.
Minh Quân đã trở lại như xưa, anh cũng đã mổ mắt. Họ làm mâm cơm nhỏ chính thức cho cô về nhà anh. Tiếp xúc với cô lâu dần bà Phương mới biết cô thật sự tốt và ngoan nữa, có đứa con dâu thế này thật có phúc. Bà suốt ngày ở nhà bế Minh Khang thôi ko muốn đi đâu, Minh Khang biết ý cũng làm nũng bà nội lắm.
Trâm anh bây giờ là vợ của giám đốc tập đoàn Phan gia, cô có học thức nên cô cũng hay phụ việc cho chồng. Minh Quân cưng chiều cô lắm, hay đưa cô đi chơi, đi mua sắm. Hạnh phúc của cô bây giờ thật đáng ngưỡng mộ.
....
- Vợ ơi, mai anh đi công tác Hà Nội, đi với anh nhé.
- Dạ, vậy anh lo ngủ sớm đi.
- Vợ này... anh chưa muốn ngủ.
- Em muốn ngủ rồi.
- Vợ này, ko được ngủ, anh chưa muốn ngủ mà.
Anh kéo chăn quấn cô lại, kiểu gì cũng phải bắt cô sinh thêm cho anh đứa con nữa mới chịu.
.....
Minh Quân đi họp nên tự cô đi mua sắm 1 mình, cô đang chọn 1 món trang sức để tặng mẹ chồng cô, vô tình gặp Kiệt cũng mua quà tặng vợ. Họ hẹn nhau uống cà phê như những người bạn cũ.
Kiệt trông có vẻ già hơn, còn Trâm anh bây giờ như 1 bà hoàng, từ phong thái đến thần thái.
- Anh khỏe ko.
- Anh khỏe còn em.
- Cảm ơn anh, nhờ xa anh mà cuộc sống tôi bây giờ ko khác gì thiên đường.
Kiệt xấu hổ cúi mặt. Trâm anh tiếp tục quấy quấy ly cam, cuộc đời cô chỉ 1 lần uống cafe là đủ rồi. Cô ngưng lại như chợt nhớ ra điều gì.
- À anh có mấy đứa con rồi.
Kiệt cười mãng nguyện.
- 2 đứa rồi em.
- Vậy à, anh đã chữa bệnh rồi à.
- Bệnh gì em.
- Bệnh gì, ngần ấy năm anh vẫn ko đi khám hả.
Kiệt ngẫn ngơ, Trâm anh vẫn cười như hả dạ. Đúng trời trả báo anh mà.
- Để tôi xem tôi có chụp lại đây, bản gốc tôi vứt rồi, để xem, đâu rồi... à đây. Anh xem đi.
Kiệt há hốc mồm với bảng kết quả kiểm tra, năm đó người khó sinh con là anh chứ ko phải cô. Vậy 2 đứa con anh hiện tại, có phải con anh ko. Mặt anh tái mét ra.Trâm anh vẫn đều đều.
- Hôm đó ngày mà bác sĩ điện thoại bảo đã trả nhầm kết quả, tôi đã vui sướng biết bao. Cái chữa của đàn ông nó dễ hơn đàn bà. Nhưng khi nghe anh hỏi tới lần thứ 3 lên giường với Hiền, tôi đã cay đắng lắm. Chữa làm gì, sinh con làm gì khi chồng mình đã mang tâm ý khác. Tôi đã mang nó theo suốt bên mình, vì tôi biết có ngày chúng ta sẽ lại gặp nhau.
Kiệt vẫn im lặng, không gian cũng lặng đi.
- Lần này tôi nhường anh đi trước, vì tôi còn phải chờ chồng tôi.
Kiệt lững thững chào Trâm Anh ra về. Trâm Anh vẫn ngồi đó, vẫn thưởng thức ly nước cam của mình. Đúng là nước cam vẫn ngọt ngào hơn cafe nhiều.
.....
Cầm tờ xét nghiệm trên tay, Kiệt đùng đùng trở về nhà.
- Hiền, Hiền đâu ra đây cho tôi.
Bà Thảo nghe động liền chạy ra.
- Bình tĩnh con, có chuyện gì vậy.
- ko bình tĩnh được mẹ ạ. Hiền đâu ra đây.
Hiền chạy từ trên lầu xuống, định sẽ khoe bộ trang sức mới mua. Chưa biết thế nào đã ăn 1 tát giáng trời của Kiệt, lăn ra nhà.
- Quỳ xuống, mày đúng là loại xấu xa, lăn loàng.
Bà Thảo ngăn cản.
- Có chuyện gì từ từ nói con.
- Đây mẹ xem kết.
- Kết quả gì.
Bà Thảo ngã ra ghế khi xem kết quả xét nghiệm ADN, 2 đứa con đều ko phải con của Kiệt.
- Ôi giồi đất ôi, tôi có làm gi sai mà nó hại tôi thế này, ông ơi ông ngó xuống mà xem này.
Hiền đưa tay lên má rát rạt sau cú tát trời giáng của Kiệt, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
- Anh ơi anh có chuyện gì từ từ nói anh.
- Nói, mày ăn nằm với thằng nào bắt tao đổ vỏ hả.
- Anh ơi anh nói gì lạ thế, 2 đứa nó là con anh mà anh.
Kiệt giáng cho Hiền thêm 1 tai nữa.
- Con tao? Mày xem kết quả xét nghiệm này đi, mày còn bảo là con tao à, dối trá.
Hiền run run nhặt lấy kết quả, xem xong cô run người. Quỳ lạy Kiệt như tạ lễ.
- Em lạy anh, xin anh tha cho em, em trót dại.
- Trót dại, nực cười. Mày nói không tao đưa mày mày đi tù.
- Không anh ơi, ko, em nói để em nói.
NGÀY ĐÓ
- Hoàng ơi, có vụ này thơm lắm tiền lại cao.
Hiền đưa chân khèo khèo Hoàng khi 2 người mới lâm trận xong.
- Chuyện gì.
- Bà này cần người đẻ mướn, số tiền hơn 200tr, tha hồ mình ăn chơi.
- Thôi em ơi, người ta cần gái trinh ngoan hiền kia, em thì xoạc hết ra rồi.
- Anh này ý bảo em ko ngoan hiền hả.
Hiền véo vào lưng Hoàng.
- Ôi đau, em tính thế nào.
- Mình đi làm giả trinh tiết là xong.
Hoàng lăn qua đè lên người Hiền.
- Được ko đấy.
- Được.
Hiền đã chi ra 1 số tiền làm giả trinh tiết, nhưng khi đi khám bác sĩ vẫn biết là trinh tiết giả. Hiền đã bỏ tiền ra nhờ bác sĩ làm giấy tờ giả dùm mình. Sau khi biết mình có thai, Hiền cũng ko phân định được nó là con của ai và nhà bà Thảo cũng ko nhận ra được, vì 2 đứa trẻ giống Hiền.
Từ khi đẩy được Trâm Anh ra khỏi nhà, bao nhiêu tiền vàng nhà bà Thảo cho Hiền đều mang về nuôi thằng người yêu nghiện ngập. Từ ngày có tiền Hiền tha hồ ăn chơi đỗ đốn, nhưng nhà bà Thảo vẫn chiều vì bà nghĩ Hiền nó còn trẻ lại sinh cho bà 1 trai 1 gái thì thật giỏi. Ai ngờ...
MỌI SỰ LẠI VỀ HIỆN TẠI
Bà Thảo rú lên ngất ra, Kiệt phải đưa bà đi cấp cứu. Ở nhà Hiền lấy mọi tài sản dẫn 2 đứa con bỏ trốn. Bà Thảo bị tai biến liệt nữa người phải nằm chỗ, Kiệt mất trắng lại sa vào rượu chè bê tha.
Giá như lúc đó nghe lời bà Lùa thì mọi chuyện đã khác, giá như lúc đó tâm bà lành hơn thì mọi chuyện đã khác.
Phụ nữ ấy mà, ko phải số mệnh họ khổ, mà vì họ chưa gặp đúng người yêu thương họ thật sự thôi.
- The End-
/15
|