Họ sống với nhau như vợ chồng tại chung cư này, mỗi ngày anh đều có mặt ở đây 8h tối đến hơn 12h mới về, có hôm anh ngủ lại luôn. Hơn 6 tháng rồi, cũng đã đến lúc anh đưa cô về ra mắt gia đình.
- Ba Mẹ, con muốn lấy vợ.
- Thiệt ko mày làm mẹ chờ quài
Đưa về mẹ xem.
- Mẹ cô ấy ở quê.
- Ko quan trọng con ạ.
- Nhà cô ấy ko có điều kiện đâu.
- Ko sao.
- Mẹ... cô ấy, cô ấy từng có 1 đời chồng.
- Cấm, tao cấm nghe chưa.
Bà Phương tức giận đặt mạnh ly trà xuống bàn, chỉ thẳng mặt Minh Quân.
- Kìa bà bình tĩnh đừng giận kẻo ốm.
Ông Hảo vỗ về vợ, vuốt vuốt lưng cho bà Phương.
- Mày là trai tân, nhà điều kiện, thiếu gì gái mà lại ưa gái nạ dòng hả con. Nó bỏ bùa mày ak.
- Mẹ, cô ấy rất tốt mẹ ạ, cứ tiếp xúc với cô ấy mẹ sẽ rất thích
Minh Quân đứng lên ôm bà phương, bà Phương hất ra.
- Ko là ko, tao cấm, tuyệt đối ko.
- Mẹ... mẹ.
- Nè bà chờ tui.
Bà bỏ lên lầu, ông cũng chạy theo. Anh biết rất khó để mẹ đồng ý, còn ba anh luôn đứng về phía anh. Nhưng anh nghĩ chỉ cần kiên nhẫn mẹ anh sẽ đồng ý thôi.
.....
Họ cuộn mình trong chăn, 2 tấm thân lõa lồ ôm lấy nhau.
- Mấy nay em thấy anh rất mệt mỏi, có chuyện gì vậy anh.
Anh thở dài hôn lên tóc cô.
- Ko có gì đâu em.
- Đừng giấu em, hãy nói em biết.
- Là chuyện của chúng ta đó, mẹ anh đã gây ra rất nhiều khó khăn.
Cô im lặng, dựa vào ngực anh, hơi thở đều đều, cô biết điều đó chắc chắn sẽ xảy ra, cô đã rất buồn nhưng làm sao được.
Anh ôm lấy cô vỗ về.
- Em đừng lo, anh nhất định sẽ lay chuyển được mẹ anh mà, hãy tin anh.
Cô ôm lấy anh và chỉ biết thở dài.
.....
Bữa cơm gia đình anh chưa bao giờ lạnh tanh như thế. Thấy bà Phương còn rất giận nên anh ko dám mở miệng nói gì.
- Mai dẫn con bé ấy về đây tao xem.
- Dạ thật ko mẹ.
- Bà đồng ý cho tụi nhỏ rồi sao.
Bữa cơm tiếp tục với sự vui sướng của 2 người, nhưng lại ẩn chứa nụ cười ma mị của 1 người.
.....
Ko phải lần đầu ra mắt nhà chồng nhưng cô vẫn hồi hộp lắm, biết rằng tỷ lệ thua luôn luôn nằm về đội của cô. Cô mặt quần jean somi trắng, mua 1 giỏ trái cây mang qua nhà anh. Anh nắm tay cô sóng bước về nhà.
- Em đừng lo, có anh đây rồi.
Mâm cơm có vẻ khá thịnh soạn. Toàn món ngon mẹ nấu.
- Con chào chú ạ.
- Ừ chào con, vào đây vào đây.
Ông Hảo cũng vui vẻ lắm giống như mình đi lấy vợ.
- Con chào cô ạ.
- Ừ.
Bà Phương ko thèm nhìn cô, còn lo soạn sành chén bác.
- Bác ơi, con tặng bác cái này ạ.
- Để kia.
Bà vẫn lạnh lùng. Cô săn tay áo lên.
- Dạ, cô để con phụ.
- Thôi khỏi tôi xong rồi.
Cô tiu ngỉu nhìn anh, anh cũng buồn vì hành động của mẹ.Bên ngoài có tiếng la to.
- Mẹ Phương ơi, con đến rồi này. Ơ, anh Quân em tới rồi nè.
Hân Di để túi quà trên tay xuống, nhảy vào choàng tay anh, coi Trâm Ạnh như người vô hình. Anh ái ngại đẩy tay cô ra.
- Hân Di ngoan, con đến rồi à.
- Dạ, con mua cho mẹ túi LV nè, nước hoa chanel nè, thuốc bổ nữa nè.
- Ôi ngoan quá đi.
2 người tỏ ra tình cảm lắm. Bữa cơm ấy, Minh Quân ngồi giữa Trâm Anh và Hân Di, thật là khó cho anh quá.
- Nè, cô là giáo viên hả, người ở đâu.
- Dạ, con là giáo viên, vê con ở Tuyên Quang ạ.
- Tuyên Quang nghèo lắm nhỉ.
Hân Di chen ngang sỉ nhục.
- Thế ba mẹ con làm gì.
Ông Hảo phá giải bầu không khí.
- Dạ, bố mẹ con là giáo viên ạ, mẹ con mất từ lúc sinh con, nhà còn mỗi bố.
- Nhà gia giáo mà đi dụ dỗ trai tân.
Hân Di lại chen ngang, cô giận tím mặt. Minh Quân ra bề bảo vệ.
- Nè, Hân Di, em im đi.
Bà Phương lúc này mới lên tiếng thẳng thừng.
- Con dâu tôi chỉ có thể là Hân Di,về gia thế hay địa vị học hành rất xứng với Minh Quân nhà tôi. Còn cô, tôi xin cô tránh xa con trai tôi ra, tôi ko thể chấp nhận người như cô.
Bà Phương đứng lên bỏ lên lầu, Hân Di chạy theo. Nước mắt cô đã bắt đầu chảy rồi.
.....
- Em ko sao anh về đi.Tối nay em muốn ở 1 mình.
- Anh muốn ở với em.
- Em mệt.
Bỏ mặc anh ngoài cửa, cô đi vào. Thả người mệt nhoài lên phòng. Gái nạ dòng thì ko có quyền hạnh phúc sao? Nực cười. Cô trùm chăn lại mà khóc.
Cô đã nghĩ việc cả tuần, mấy nay cô cứ nằm đó mà ko muốn ăn gì. Minh Quân đến cô cứ tìm cách đuổi anh về. Đến cả uống nước cô cũng thấy buồn nôn.
Điện thoại lại reo.
- Em ko sao, em...
- Là tôi.
- Dạ, con chào cô.
- Hãy đến gặp tôi, lúc 10h rại quán cafe X.
.....
Trâm Anh đi đến bà Phương đã ở đó.
- Con chào cô ạ.
- Ko dám. Tôi vào thẳng vấn đề đây. Đây là 1 tỷ, cô hãy tránh xa con trai tôi ra.
- Thưa bác, con biết cho dù nói gì bác cũng sẽ bảo con tránh xa anh Minh Quân, con và anh ấy yêu nhau, con chưa hêg đòi hỏi gì vật chất của anh ấy cả, thậm chí là danh phận. Có danh phận hay ko, mà người ta ko yêu mình cũng chịu.Đúng vậy, con đã có 1 đời chồng, chồng con theo người đàn bà khác, con đã mất 2 đứa con. Nỗi đau rất lớn đối với 1 người phụ nữ như con. Anh ấy đã mang con tim con quay lại. Con xin cô hãy tin tưởng khi giao anh ấy cho con. Chỉ cần con cái hạnh phúc là ba mẹ hạnh phúc phải ko cô. Số tiền này con xin phép ko nhận ạ
Bà Phương cất tiền và bỏ đi, cả đoạn đường về nhà, bà đã suy nghĩ rất nhiều về câu nói ấy.
.....
- Cô, cô ơi, con Hân Di đây.
- Ờ, vào đi con.
- Sao rồi hả cô, cô ngồi dậy ăn miếng trái cây đi.
- Ờ, nghe hoàn cảnh con bé cũng tội con ạ, có vẻ nó là người rất thật thà.
- Cô, còn con thì sao.
Bà Phương nắm lấy tay Hân Di vỗ vỗ
- Cô biết con thương thằng Minh Quân, nhưng vợ chồng là duyên số con à. Con còn trẻ, lại giỏi, thiếu gì những chàng trai hả con.
- Cô này, cô...
Hân Di tức tối bỏ đi, ko được, cô phải tự tính kế hoạch mới được.
.....
- Cô, sao cô lại vào được đây.
Hân Di ngồi chẽm chệ trên ghế sopha, lấy ra cái chìa khóa vứt về trước mặt Trâm Anh.
- Tôi hỏi lại sao cô lại có chìa khóa phòng tôi.
Hân Di cất điện thoại vào túi đứng lên đi về phía Trâm Anh.
- Đơn giản vì nó là nơi trước đây tôi thường xuyên lui tới, là nơi anh Minh Quân ở riêng mà gia đình ko ai biết, trừ tôi.
- Cô...
Trâm Anh bặm môi tức giận, Hân Di bỏ đi. Ko mấy khó khăn khi Hân Di bỏ tiền thuê vệ sĩ và lấy được chìa khóa phòng này, cô giàu quá mà.
.....
- Cô ơi chỗ này bà đồng xem hay lắm nha cô, bạn con chỉ đó, đông ơi là đông lun.
- Ời, đông thật biết khi nào đến lượt mình.
- Thôi kệ mình chờ tí đi cô.
Ngồi khoảng chừng hơn 1 tiếng cũng tới lượt họ. Nói là bà đồng chứ là đàn ông, mang đồ bà ba đội mấn, tay cầm quạt phe phẩy, miệng ăn trầu.
- Tôi biết thị đến đây tìm tôi có chuyện gì rồi hử.
- Dạ thưa bà.
- Gọi ta là cô Ba nghe hôm.
- Dạ, thưa cô mong cô chỉ đường chỉ lối.
- Đưa ngày sinh bát tự cho cô
- Dạ
Bà đồng xem xong lại vẽ rồng vẽ rắn gì đó lên tờ giấy đỏ.
- Tử, là tử nghe hôm.
Bà Phương vô cùng lo lắng. Bà đồng lại bỏ miếng trầu vô miệng nhai nhóp nhép, cầm quạt phẩy phẩy.
- Con này mang mạng sát phu nghe hôm, nó giết chồng giết con nghe hôm.
Bà Phương sợ hãi, ngã ngửa ra đằng sau, Hân Di lanh trí rút 1 triệu đút tay cho bà đồng, rồi dìu bà Phương đi về.
Bà Phương vẫn còn hoảng loạn lắm, Hân Di trấn an.
- Cô ơi đừng buồn, mình biết vậy để mình bảo vệ anh Minh Quân cô à. Con thấy cô nên triệt để con nhỏ kia.
Lời nào của Hân Di bây giờ, bà Phương cũng thấy đúng hết, nó xoáy vào tâm trí bà, bà run run rút điện thoại ra.
- Cô mau tránh xa con tôi ra nghe ko, cô mạng sát phu, tôi lạy cô hãy để con tôi được sống.
Bà Phương khóc nức nở, đầu dây bên kia cũng nghẹn ngào. Hân Di dập máy lái xe đưa bà phương về. Bà Phương đâu biết mọi kế hoạch nằm trong tay của Hân Di.
- Ba Mẹ, con muốn lấy vợ.
- Thiệt ko mày làm mẹ chờ quài
Đưa về mẹ xem.
- Mẹ cô ấy ở quê.
- Ko quan trọng con ạ.
- Nhà cô ấy ko có điều kiện đâu.
- Ko sao.
- Mẹ... cô ấy, cô ấy từng có 1 đời chồng.
- Cấm, tao cấm nghe chưa.
Bà Phương tức giận đặt mạnh ly trà xuống bàn, chỉ thẳng mặt Minh Quân.
- Kìa bà bình tĩnh đừng giận kẻo ốm.
Ông Hảo vỗ về vợ, vuốt vuốt lưng cho bà Phương.
- Mày là trai tân, nhà điều kiện, thiếu gì gái mà lại ưa gái nạ dòng hả con. Nó bỏ bùa mày ak.
- Mẹ, cô ấy rất tốt mẹ ạ, cứ tiếp xúc với cô ấy mẹ sẽ rất thích
Minh Quân đứng lên ôm bà phương, bà Phương hất ra.
- Ko là ko, tao cấm, tuyệt đối ko.
- Mẹ... mẹ.
- Nè bà chờ tui.
Bà bỏ lên lầu, ông cũng chạy theo. Anh biết rất khó để mẹ đồng ý, còn ba anh luôn đứng về phía anh. Nhưng anh nghĩ chỉ cần kiên nhẫn mẹ anh sẽ đồng ý thôi.
.....
Họ cuộn mình trong chăn, 2 tấm thân lõa lồ ôm lấy nhau.
- Mấy nay em thấy anh rất mệt mỏi, có chuyện gì vậy anh.
Anh thở dài hôn lên tóc cô.
- Ko có gì đâu em.
- Đừng giấu em, hãy nói em biết.
- Là chuyện của chúng ta đó, mẹ anh đã gây ra rất nhiều khó khăn.
Cô im lặng, dựa vào ngực anh, hơi thở đều đều, cô biết điều đó chắc chắn sẽ xảy ra, cô đã rất buồn nhưng làm sao được.
Anh ôm lấy cô vỗ về.
- Em đừng lo, anh nhất định sẽ lay chuyển được mẹ anh mà, hãy tin anh.
Cô ôm lấy anh và chỉ biết thở dài.
.....
Bữa cơm gia đình anh chưa bao giờ lạnh tanh như thế. Thấy bà Phương còn rất giận nên anh ko dám mở miệng nói gì.
- Mai dẫn con bé ấy về đây tao xem.
- Dạ thật ko mẹ.
- Bà đồng ý cho tụi nhỏ rồi sao.
Bữa cơm tiếp tục với sự vui sướng của 2 người, nhưng lại ẩn chứa nụ cười ma mị của 1 người.
.....
Ko phải lần đầu ra mắt nhà chồng nhưng cô vẫn hồi hộp lắm, biết rằng tỷ lệ thua luôn luôn nằm về đội của cô. Cô mặt quần jean somi trắng, mua 1 giỏ trái cây mang qua nhà anh. Anh nắm tay cô sóng bước về nhà.
- Em đừng lo, có anh đây rồi.
Mâm cơm có vẻ khá thịnh soạn. Toàn món ngon mẹ nấu.
- Con chào chú ạ.
- Ừ chào con, vào đây vào đây.
Ông Hảo cũng vui vẻ lắm giống như mình đi lấy vợ.
- Con chào cô ạ.
- Ừ.
Bà Phương ko thèm nhìn cô, còn lo soạn sành chén bác.
- Bác ơi, con tặng bác cái này ạ.
- Để kia.
Bà vẫn lạnh lùng. Cô săn tay áo lên.
- Dạ, cô để con phụ.
- Thôi khỏi tôi xong rồi.
Cô tiu ngỉu nhìn anh, anh cũng buồn vì hành động của mẹ.Bên ngoài có tiếng la to.
- Mẹ Phương ơi, con đến rồi này. Ơ, anh Quân em tới rồi nè.
Hân Di để túi quà trên tay xuống, nhảy vào choàng tay anh, coi Trâm Ạnh như người vô hình. Anh ái ngại đẩy tay cô ra.
- Hân Di ngoan, con đến rồi à.
- Dạ, con mua cho mẹ túi LV nè, nước hoa chanel nè, thuốc bổ nữa nè.
- Ôi ngoan quá đi.
2 người tỏ ra tình cảm lắm. Bữa cơm ấy, Minh Quân ngồi giữa Trâm Anh và Hân Di, thật là khó cho anh quá.
- Nè, cô là giáo viên hả, người ở đâu.
- Dạ, con là giáo viên, vê con ở Tuyên Quang ạ.
- Tuyên Quang nghèo lắm nhỉ.
Hân Di chen ngang sỉ nhục.
- Thế ba mẹ con làm gì.
Ông Hảo phá giải bầu không khí.
- Dạ, bố mẹ con là giáo viên ạ, mẹ con mất từ lúc sinh con, nhà còn mỗi bố.
- Nhà gia giáo mà đi dụ dỗ trai tân.
Hân Di lại chen ngang, cô giận tím mặt. Minh Quân ra bề bảo vệ.
- Nè, Hân Di, em im đi.
Bà Phương lúc này mới lên tiếng thẳng thừng.
- Con dâu tôi chỉ có thể là Hân Di,về gia thế hay địa vị học hành rất xứng với Minh Quân nhà tôi. Còn cô, tôi xin cô tránh xa con trai tôi ra, tôi ko thể chấp nhận người như cô.
Bà Phương đứng lên bỏ lên lầu, Hân Di chạy theo. Nước mắt cô đã bắt đầu chảy rồi.
.....
- Em ko sao anh về đi.Tối nay em muốn ở 1 mình.
- Anh muốn ở với em.
- Em mệt.
Bỏ mặc anh ngoài cửa, cô đi vào. Thả người mệt nhoài lên phòng. Gái nạ dòng thì ko có quyền hạnh phúc sao? Nực cười. Cô trùm chăn lại mà khóc.
Cô đã nghĩ việc cả tuần, mấy nay cô cứ nằm đó mà ko muốn ăn gì. Minh Quân đến cô cứ tìm cách đuổi anh về. Đến cả uống nước cô cũng thấy buồn nôn.
Điện thoại lại reo.
- Em ko sao, em...
- Là tôi.
- Dạ, con chào cô.
- Hãy đến gặp tôi, lúc 10h rại quán cafe X.
.....
Trâm Anh đi đến bà Phương đã ở đó.
- Con chào cô ạ.
- Ko dám. Tôi vào thẳng vấn đề đây. Đây là 1 tỷ, cô hãy tránh xa con trai tôi ra.
- Thưa bác, con biết cho dù nói gì bác cũng sẽ bảo con tránh xa anh Minh Quân, con và anh ấy yêu nhau, con chưa hêg đòi hỏi gì vật chất của anh ấy cả, thậm chí là danh phận. Có danh phận hay ko, mà người ta ko yêu mình cũng chịu.Đúng vậy, con đã có 1 đời chồng, chồng con theo người đàn bà khác, con đã mất 2 đứa con. Nỗi đau rất lớn đối với 1 người phụ nữ như con. Anh ấy đã mang con tim con quay lại. Con xin cô hãy tin tưởng khi giao anh ấy cho con. Chỉ cần con cái hạnh phúc là ba mẹ hạnh phúc phải ko cô. Số tiền này con xin phép ko nhận ạ
Bà Phương cất tiền và bỏ đi, cả đoạn đường về nhà, bà đã suy nghĩ rất nhiều về câu nói ấy.
.....
- Cô, cô ơi, con Hân Di đây.
- Ờ, vào đi con.
- Sao rồi hả cô, cô ngồi dậy ăn miếng trái cây đi.
- Ờ, nghe hoàn cảnh con bé cũng tội con ạ, có vẻ nó là người rất thật thà.
- Cô, còn con thì sao.
Bà Phương nắm lấy tay Hân Di vỗ vỗ
- Cô biết con thương thằng Minh Quân, nhưng vợ chồng là duyên số con à. Con còn trẻ, lại giỏi, thiếu gì những chàng trai hả con.
- Cô này, cô...
Hân Di tức tối bỏ đi, ko được, cô phải tự tính kế hoạch mới được.
.....
- Cô, sao cô lại vào được đây.
Hân Di ngồi chẽm chệ trên ghế sopha, lấy ra cái chìa khóa vứt về trước mặt Trâm Anh.
- Tôi hỏi lại sao cô lại có chìa khóa phòng tôi.
Hân Di cất điện thoại vào túi đứng lên đi về phía Trâm Anh.
- Đơn giản vì nó là nơi trước đây tôi thường xuyên lui tới, là nơi anh Minh Quân ở riêng mà gia đình ko ai biết, trừ tôi.
- Cô...
Trâm Anh bặm môi tức giận, Hân Di bỏ đi. Ko mấy khó khăn khi Hân Di bỏ tiền thuê vệ sĩ và lấy được chìa khóa phòng này, cô giàu quá mà.
.....
- Cô ơi chỗ này bà đồng xem hay lắm nha cô, bạn con chỉ đó, đông ơi là đông lun.
- Ời, đông thật biết khi nào đến lượt mình.
- Thôi kệ mình chờ tí đi cô.
Ngồi khoảng chừng hơn 1 tiếng cũng tới lượt họ. Nói là bà đồng chứ là đàn ông, mang đồ bà ba đội mấn, tay cầm quạt phe phẩy, miệng ăn trầu.
- Tôi biết thị đến đây tìm tôi có chuyện gì rồi hử.
- Dạ thưa bà.
- Gọi ta là cô Ba nghe hôm.
- Dạ, thưa cô mong cô chỉ đường chỉ lối.
- Đưa ngày sinh bát tự cho cô
- Dạ
Bà đồng xem xong lại vẽ rồng vẽ rắn gì đó lên tờ giấy đỏ.
- Tử, là tử nghe hôm.
Bà Phương vô cùng lo lắng. Bà đồng lại bỏ miếng trầu vô miệng nhai nhóp nhép, cầm quạt phẩy phẩy.
- Con này mang mạng sát phu nghe hôm, nó giết chồng giết con nghe hôm.
Bà Phương sợ hãi, ngã ngửa ra đằng sau, Hân Di lanh trí rút 1 triệu đút tay cho bà đồng, rồi dìu bà Phương đi về.
Bà Phương vẫn còn hoảng loạn lắm, Hân Di trấn an.
- Cô ơi đừng buồn, mình biết vậy để mình bảo vệ anh Minh Quân cô à. Con thấy cô nên triệt để con nhỏ kia.
Lời nào của Hân Di bây giờ, bà Phương cũng thấy đúng hết, nó xoáy vào tâm trí bà, bà run run rút điện thoại ra.
- Cô mau tránh xa con tôi ra nghe ko, cô mạng sát phu, tôi lạy cô hãy để con tôi được sống.
Bà Phương khóc nức nở, đầu dây bên kia cũng nghẹn ngào. Hân Di dập máy lái xe đưa bà phương về. Bà Phương đâu biết mọi kế hoạch nằm trong tay của Hân Di.
/15
|