[size=150][b]Chương 7: Bức tranh thứ bảy[/b]
Sau khi mang dụng cụ vẽ tranh của mình về để ở một góc phòng vẽ tranh của biệt thự, An Nhan Nhiên lập tức gọi điện cho Cao Phỉ xin nghỉ.
Giọng Cao Phỉ mang chút ngạc nhiên, nghĩ đến cô vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp đón một “người bị thương trong giờ làm việc” đi làm, kết quả là diễn viên chưa diễn đã bỏ chạy.
Trước khi cúp điện thoại, Cao Phỉ cười dễ thương, “Nhan nhiên, cô thật sự là ngày càng khó nắm bắt rồi.”
"Ha ha a, cám ơn đã khích lệ." Người nào đó tâm tình tốt, không biết xấu hổ nhận lấy mưu ca ngợi.
Giá vẽ vải sẽ tranh sơn dầu dụng cụ vẽ tranh đã chuẩn bị thỏa đáng, chủ nhân biệt thự đã thay đồ mặc ở nhà xuất hiện.
“Thầy à, hôm nay chúng ta học cái gì?” trên gương mặt trắng tuyết mềm mại, bộ dáng nên có của đệ tử đối mặt với cấp đại giáo sư cùng ánh mắt sáng chờ mong.
Giờ phút này An Nhan Nhiên còn không biết, sự chờ đợi của cô lại gặp phải kiểu dạy riêng "biến thái chỉ đạo" như thế nào.
Từ lúc bị phát hiện lén luyện vẽ tranh cùng với trốn tham gia thi đấu thì vô cùng lo lắng tới lúc biết anh lại chủ động đáp ứng dạy làm cho khiếp sợ, lịch trình tâm lý to lớn, đã làm cô hoàn toàn quên người này biến thái luỹ thừa n lần...
Ngày thứ nhất: phác họa. Đối tượng: nam khỏa thân.
Khi người mẫu nam bắt đầu cởi quần thì An Nhan Nhiên đang gọt bút chì.
Mắt thấy người mẫu nam tuấn tú nhỏ gầy trong nháy mắt cởi cả quần sịp, cô thiếu chút nữa đưa dao gọt vào ngón tay mình.
Quay đầu, đại nhân vật chính đang ngồi một bên uống cà phê, cảm nhận được ánh mắt của cô, chậm rãi nói, "Sao thế?"
“Có thể vẽ bức tranh mặc quần áo được không?”
"Em cũng không phải chưa thấy qua." Anh lạnh lùng liếc cô một cái, ý có điều chi.
"Anh ta... Em chưa thấy qua..." Chính xác không phải không gặp
Sau khi mang dụng cụ vẽ tranh của mình về để ở một góc phòng vẽ tranh của biệt thự, An Nhan Nhiên lập tức gọi điện cho Cao Phỉ xin nghỉ.
Giọng Cao Phỉ mang chút ngạc nhiên, nghĩ đến cô vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp đón một “người bị thương trong giờ làm việc” đi làm, kết quả là diễn viên chưa diễn đã bỏ chạy.
Trước khi cúp điện thoại, Cao Phỉ cười dễ thương, “Nhan nhiên, cô thật sự là ngày càng khó nắm bắt rồi.”
"Ha ha a, cám ơn đã khích lệ." Người nào đó tâm tình tốt, không biết xấu hổ nhận lấy mưu ca ngợi.
Giá vẽ vải sẽ tranh sơn dầu dụng cụ vẽ tranh đã chuẩn bị thỏa đáng, chủ nhân biệt thự đã thay đồ mặc ở nhà xuất hiện.
“Thầy à, hôm nay chúng ta học cái gì?” trên gương mặt trắng tuyết mềm mại, bộ dáng nên có của đệ tử đối mặt với cấp đại giáo sư cùng ánh mắt sáng chờ mong.
Giờ phút này An Nhan Nhiên còn không biết, sự chờ đợi của cô lại gặp phải kiểu dạy riêng "biến thái chỉ đạo" như thế nào.
Từ lúc bị phát hiện lén luyện vẽ tranh cùng với trốn tham gia thi đấu thì vô cùng lo lắng tới lúc biết anh lại chủ động đáp ứng dạy làm cho khiếp sợ, lịch trình tâm lý to lớn, đã làm cô hoàn toàn quên người này biến thái luỹ thừa n lần...
Ngày thứ nhất: phác họa. Đối tượng: nam khỏa thân.
Khi người mẫu nam bắt đầu cởi quần thì An Nhan Nhiên đang gọt bút chì.
Mắt thấy người mẫu nam tuấn tú nhỏ gầy trong nháy mắt cởi cả quần sịp, cô thiếu chút nữa đưa dao gọt vào ngón tay mình.
Quay đầu, đại nhân vật chính đang ngồi một bên uống cà phê, cảm nhận được ánh mắt của cô, chậm rãi nói, "Sao thế?"
“Có thể vẽ bức tranh mặc quần áo được không?”
"Em cũng không phải chưa thấy qua." Anh lạnh lùng liếc cô một cái, ý có điều chi.
"Anh ta... Em chưa thấy qua..." Chính xác không phải không gặp
/58
|